Chương 326: Nếu Muốn Ly Hôn, Anh Đợi Em

“Cô!” Lưu Hân tự biết không nói rõ được, đôi mắt đẫm tệ nhìn Văn Quốc Đống, xoay người chạy ra khỏi đình hóng mát.

Văn Quốc Đống câm di động trên bàn, đưa cho Tô Bối: “Không phải fà anh nguytện ý, tà cô ta nói có một số thứ có tác dụng với anh.”

Nghe thấy thế, Tô Bối nghĩ tới thân phận của ông xã Lưu Hân, đơn giản fà Lưu Hân muốn mượn tay Văn Quốc Đống thu thập ông xã cô ta, nêpn giao một số thứ ra.

Tô Bối hừ tạnh một tiếng không nói gì.

Văn Quốc Đống ôm tấy eo Tô Bối, thân mật cọ xát: “Những tởi mà cô ta nói vê em, anh không tin một ai cả.

“Ồ... Vậy vsao?”

“Anh thê!”

Khi ăn tối, Lưu Hân không xuất hiện.

Tô Bối cũng vui vẻ vì được thanh tịnh, ngay cả Diệp Quân giữa trưa ân cân với cô, túc này cũng không âm thâm phân cao thấp với Văn Quốc Đống như giữa trưa nữa.

Bạn học tụ tập cũng coi như là hòa thuận vui vẻ, nhưng mà người tiến lên nói chuyện với Tô Bối và Văn Quốc Đống không giống như buổi trưa, bắt đâu nhiêu lên.

Văn Quốc Đống e ngại đều là bạn học của Tô Bối, cũng không mặt lạnh như đối mặt với ông xã của Lưu Hân.

Bữa cơm này ăn xong, Văn Quốc Đống mới xem như chân chính dung nhập vào “người trẻ tuổi”.

“Haizz, anh Văn, board game ở nơi này không tệ lắm, lát nữa đi chơi hai ván nhé?”

Nghe thấy thế mắt phải của Tô Bối giật giật, còn chưa mở miệng, Văn Quốc Đống đã đồng ý: “Được.”

Thấy Văn Quốc Đống chơi vô cùng vui vẻ với đám “người trẻ tuổi”, Tô Bối cũng không quản nữa.

Hai ngày này cơ thể Tô Bối không thoải mái, rất nhiêu hoạt động không thể tham gia, nhưng tiện cho Văn Quốc Đống quậy với đám người trẻ tuổi.

Mấy ngày này Tô Bối nhìn Văn Quốc Đống, cảm thấy hắn đêu trẻ ra không ít.

Ăn bữa cơm trước khi chia tay, Văn Quốc Đống uống không ít, say khướt nói với mọi người xung quanh:

“Kết hôn sẽ gửi thiệp mời cho các cậu, đến lúc đó phải tới đủ nhé!”

“Sẽ tới, chắc chắn tới!”

“Người nào không tham gia hôn lễ của anh Văn! Tôi đánh người đó

Hai ngày này Diệp Quân làm người chủ trì, dù cố gắng xếp, nhưng cả người lại cho người ta ảo giác mình là người ngoài cuộc.

Thấy thế, Tô Bối chủ động tiến tới trước: “Đừng quá lo lắng, ông xã của tôi biết cậu không có ác ý. Nhưng mà giữa hai chúng ta có phải có hiểu lâm gì hay không?”

Diệp Quân cười lắc đâu: “Không có, chỉ là mình anh tình nguyện mà thôi.”

"Hả?"

Diệp Quân nâng mắt nhìn Văn Quốc Đống ở trong đám người, nhỏ giọng nói: “Ông ta... Rất giống Văn Lê..."

Nghe xong lời nói như có ý ám chỉ của người đàn ông này, Tô Bối cụp mắt không đáp lời.

“ Anh biết em không có ấn tượng gì đối với anh, nhưng mà anh có. Anh tà dân quê từ trong núi ra, vừa học

vừa làm giống như em, tự mình kiếm học phí...”

Sau khi Diệp Quân nói xong, tâm mắt dời khỏi người Văn Quốc Đống nhìn vê phía xa.

“Mới tiến tới thành phố sinh ra tự ti đã sẵn có, vì cuộc sống vì học phí nên anh tàm đủ mọi việc, bởi vì tự ti yếu đuối mà chuyện gì cũng không fàm tốt, bưng đĩa còn bị khách quấy rối, bị người ta chỉ vào mũi chế nhạo...”

Nghĩ tới khoảng thời gian đó, Diệp Quân không khỏi châm điếu thuốc:

“Khi đó người xung quanh đêu chế nhạo, chỉ có em đi ra che chở phía trước anh, không tự ti không kiêu ngạo xin tỗi đối phương, bôi thường tiên.”

“Buổi tối ngày hôm đó em nói rất nhiêu, nhưng anh chỉ nhớ mấy câu “chúng ta nghèo, bọn họ có tiên, nhân tiên của bọn họ £iên quan gì tới chúng ta”?”

“Anh ta có tiên cũng không phải tiêu trên người cậu, vì sao phải sợ bọn họ?”

“Anh ta có tiên tà tự mình kiếm, chúng ta có tiên cũng không phải trộm, vì sao phải cảm thấy tự ti kém một bậc...

Sau khi Diệp Quân nói xong câu này, ấn dụi điếu thuốc: “Anh có thể có được ngày hôm nay, thật sự chịu ảnh hưởng của em.”

“Nếu như muốn ly hôn, anh đợi em...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện