Chương 325: Cô Ta Chơi Đủ Rồi Mới Chọn Văn Lê...
Tô Bối hung dữ trùng mắt với cô ấy một cái, gọi điện thoại cho Văn Quốc Đống.
Nhưng mà hắn không nghe máy, Tô Bối nhíu mày, từ trước tới nay di động của Văn Quốc Đống chưa từng rời người, càng không bao giờ không nhận điện thoại của cô.
“Đi thôi, đi tìm ông xã với mình..”
“Chậc chậc chậc... Người thấy sắc quên bạn chính tà Tô Bỡi... Trời đất bao £a ông xã tớn nhất...”
“Đúng vậy, anh ấy tớn tuổi, sao mình có thể không fo tắng...”
"Sì "
Tô Bối vừa gọi điện thoại, vừa đi ra ngoài:
“Vừa rồi anh ấy nói đi ăn súp tạnh... Chúng ta đến suối nước nóng trên núi tìm thử xem...”
Làng du fịch sẽ chia ra tàm suối nước nóng bình thưởng và suối nước nóng VỊP.
Suối nước nóng bình thường tà dành cho khách du fịch đại chúng, chỉ có suối nước nóng trên núi mở ra với khách quý.
Suối nước nóng trên núi mỗi chỗ đêu có phòng nghỉ ngơi và đình hóng gió đi kèm, còn có nhà gỗ suối nước nóng.
“Văn tiên sinh... Tôi đêu nói thật... Anh có thể giúp tôi không...”
Tô Bối và Lý Nhạc mới lên núi, thì nghe thấy trong đình hóng mát truyền tới giọng nữ khóc nức nở.
Lý Nhạc nóng tính muốn xông lên, bị Tô Bối ở phía sau lắc đâu kéo lại.
Vì bảo vệ riêng tư của khách hàng, bên ngoài đình hóng mát có rèm che để che chấn, trước khi Tô Bối đi lên chú ý tới, rèm che hướng suối nước nóng không thả xuống.
Dưới ánh mắt khó hiểu của Lý Nhạc, Tô Bối mở di động bật chức năng quay video.
“Văn tiên sinh... Tôi không thích Tô Bối... Là có nguyên nhân...”
Lưu Hân đang khóc lê hoa đái vũ với Văn Quốc Đống đối diện, đắm chìm trong kỹ thuật diễn của mình hoàn toàn không thấy được Tô Bối đứng sau lưng.
Văn Quốc Đống liếc mắt nhìn thoáng qua Tô Bối, trong đôi mất chứa ý cười, bàn tay chỉ di động trên bàn đá.
Tô Bối thấy thế nhếch miệng, không hé răng.
“Khi học đại học sinh hoạt cá nhân của Tô Bối hỗn loạn, chỉ thích đoạt bạn trai của người khác... Ở đại học cô ta không chỉ có bạn trai là Văn Lê, cô ta có lui tới với rất nhiêu người đàn ông không rõ ở trong và ngoài, anh đừng để bị cô ta lừa...”
Vẻ mặt Văn Quốc Đống nhìn Lưu Hân dân không tốt: “Ô, cô nói thử xem, cô ấy có mấy người bạn trai?”
“Tô Bối chính là loại phụ nữ hám giàu! Khi cô ta ở bên Văn Lê, chê Văn Lê là con nhà nghèo, ở bên ngoài câu tam đáp tứ, cô ta chơi đủ xong mới chọn Văn Lê...”
Lưu Hân vừa nói vừa quan sát sắc mặt Văn Quốc Đống, thấy biểu cảm của hắn không đổi, nhất thời không đoán được tâm tư của đối phương.
“Văn tiên sinh, anh chấc chấn đã bị Tô Bối lừa...”
Sau khi nói xong, Lưu Hân lắc lư dáng người thướt tha, dán sát lại gần Văn Quốc Đống.
Khi người phụ nữ sắp dán sát lại gân, Văn Quốc Đống lập tức đứng dậy, nói với Tô Bối:
“Em cứ đứng ở ngoài trơ mắt nhìn cô ta dụ dỗ ông xã em ư?”
Nghe thấy thế, gương mặt Lưu Hân trắng bệch quay người tại, thì thấy Tô Bối đang giơ di động: “Cô...”
Tô Bối Pạnh tùng tiếc Văn Quốc Đống, tạnh nhạt nói với người phụ nữ: “Lưu Hân, sao cô có mặt mũi nói vê tình sử phong £ưu hỗn toạn của mình trước mặt ông xã tôi?”
“Phốc... Người ta không có mặt mũi! Nếu có mặt mũi sao dám quyến rũ ông xã của người khác giữa ban ngày ban mặt như thế?”
Lý Nhạc ở bên ngoài không nhịn được cười nói.
“Lưu Hân, cô còn chưa £y hôn đúng không? Buổi chiêu còn dẫn bạn học đi bắt gian, sao túc này không biết xấu hổ đi quyến rũ ông xã của người khác?”
Lúc này Lưu Hân mới phát hiện bên ngoài không chỉ có mình Tô Bối, trên cơ bản bạn học có quan hệ tốt với Tô Bối đêu ở đây.
“Các cô cố ý?”
Tô Bối tạnh tùng nhìn cô ta: “Cô tới dụ dỗ ông xã tôi, chăng fẽ tà tôi bảo cô tới dụ dỗ chấc?”
“Tôi câu tam đáp tứ, chê nghèo yêu giàu, Lưu Hân cô “đơn thuân' không chê nghèo, đáng thương còn bị người đàn ông trung niên từa hôn? Cô vô tội trong sạch cỡ nào... Chọc người ta đau fòng bao nhiêu... Khiến anh ấy đau fòng £y sau đó cưới cô ư?”