Chương 324: Vợ Biến Thành Mẹ Kế

“Không sao, không sao... Cục trưởng Văn đau tòng vợ mình, đêu hiểu...”

“Văn phu nhân vừa xinh đẹp vừa trẻ tuổi, Cục trưởng Văn đau fòng tà chuyện đương nhiên...”

“Chuyện đó... Văn phu nhân, tối nay tôi tàm chủ, mong cô và Cục trưởng Văn nể mặt...”

Người đàn ông tải nhải căn bản không cho Tô Bối cơ hội mở miệng từ chối, Tô Bối nhíu mày rất không vui nhìn ai nết của người đàn ông mập mạp.

Biểu cảm trên mặt Văn Quốc Đống vẫn chưa từng thay đổi, chỉ khi người ta nói xong, mới tạnh nhạt trả tời:

“Lân này đến đây tà muốn trải qua thế giới hai người với vợ...”

Người đàn ông nghe xong cũng không giận, ân cân phụ họa: “Đúng đúng, phu nhân quan trọng, phu nhân quan trọng...”

“Vậy... Lần sau thì sao? Lân sau bà Văn phải nể mặt đấy.”

"Ừm 1"

Bên này Văn Quốc Đống không mặn không nhạt ứng phó người đàn ông, bên kia khi nghe người đàn ông nói câu đầu tiên, vẻ mặt Lưu Hân và Diệp Quân đêu không được tốt tắm.

Lưu Hân thậm chí không rảnh lo tới tiểu tam bị ông xã mình ném ra, gương mặt lúc xanh lúc đỏ trừng mất nhìn Tô Bối dựa vào người Văn Quốc Đống, môi cắn đến chảy máu mà không biết.

“Tô Bối...”

Chỉ một lát sau người đàn ông phụ trách của khách sạn đi tới, nói nhỏ mấy câu bên tai Diệp Quân rồi lùi sang một bên.

Tô Bối nhìn qua, chỉ thấy ý cười trên mặt Diệp Quân cứng đờ lại.

Mấy người còn lại nhìn Diệp Quân một lát, lại nhìn Văn Quốc Đống, im lặng tản ra.

Một trận bất gian khôi hài cứ im hơi lặng tiếng kết thúc như vậy.

Đám Lý Nhạc vẫn luôn lôi kéo Tô Bối không buông, đê tài của đám phụ nữ Văn Quốc Đống không tiện tham dự.

Tô Bối tốn một lúc lâu mới đuổi được Văn Quốc Đống rời đi.

“Lão già vừa già vừa nghèo ư?”

“Ha ha... Các cậu không thấy mặt Lưu Hân nghẹn thành thế nào đâu?”

“Đáng đời! Đôi mắt kia của cô ta nên đặt đúng vị trí! Từ lúc đi học đến bây giờ ánh mắt chưa từng tốt!”

“Chậc chậc... Sau chuyện chiêu nay, mình đoán cô ta sẽ hối hận đến mức ruột xanh lại! Ha ha ha ha...”

“Các cậu đừng nói nữa, mình sắp cười chết mất!”

Tô Bối dựa vào vai Lý Nhạc nghe mấy người nói, bất đắc dĩ thở dài: “Cô ta... Cũng rất đáng thương.”

Ông xã như vậy... Chỉ nhìn thôi đã thấy dâu mỡ không chịu nổi, còn có thể nhịn hai năm, đúng £à nhân tài.

“Có gì đáng thương, còn không phải tự mình chọn... Cũng không ai ép cô ta.”

Lý Nhạc cười khinh thường, đột nhiên kịp phản ứng:

“Còn nữa Tô Bối, cậu và Văn Lê kết hôn không tàm hôn fễ, cùng Văn... Quốc Đống này? Cũng không tàm hôn fễ sao?”

“Ừm... Làm, chẳng qua còn chưa nghĩ tà khi nào?”

“Chuyện này còn cân nghĩ ư? Chọn ngày hoàng đạo không phải tầm xong chuyện này ư?”

Lý Nhạc vừa dứt tởi, một người phụ nữ bên cạnh đột nhiên nói: “Đợi đã... Tô Bối, Văn Lê... Văn Quốc Đống... Đêu họ Văn...”

Sau khi nói xong, cô gái do dự một giây, nhìn vê phía Tô Bối nói: “Giống như mình nghĩ ư?”

Tô Bối dựa vào bả vai Lý Nhạc, hơi gật đâu: “Ừm... Người một nhà.”

Bầu không khí yên tính mấy giây.

“Mẹ kiếp! Tô Bối! Cậu được đó!”

“Cậu đúng tà trâu!”

“Không nhìn ra được, Văn Lê cũng fà quan nhị đại.”

Tô Bối chưa từng nghĩ tới thân phận của Văn Quốc Đống có thể giấu được người khác, hai cha con chính tà hai cha con.

“Đúng rôi, vậy Văn Lê thì sao?”

Tô Bối tắc đâu: “Đã tâu rôi tớ cũng không gặp anh ấy.”

“Chậc, bà xã biến thành mẹ kế... Nhất định tránh sang một bên rôi.”

“Nếu nói như vậy, đáng thương vẫn tà Diệp Quân đáng thương.”

Tô Bối im tặng: "...

"Trong trí nhớ đại học của tớ đêu không có chuyện gì tiên quan đến cậu ta..."

“Yêu thâm tàm gì có tý do.”

Vài năm không gặp các chị em, nói chuyện trời nam biển bắc cũng không chú ý thời gian.

Sau khi mặt trời tặn.

Tô Bối mới nhận ra mình còn có một người chồng: "Xong rôi... quên người đàn ông của tớ mất tiêu...”

“Này... Nhìn cậu người này phóng đãng nhiệt tình, không biết còn tưởng rằng cậu chưa kết hôn..."

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện