Chương 323: Vậy Không Phải Là Cháu Rể Sao!?
Trong lòng Tô Bối đang nghĩ như vậy, Văn Quốc Đống giơ tay gõ cái tách vào trán Tô Bối: “Irong đầu em đang suy nghĩ cái gì?”
“Aiz...” Tô Bối ôm trán, bất mãn nhỏ giọng nói thâm: "Đây không phải tà đang suy nghĩ về sau Diệp Liệt Thanh nên đổi giọng gọi anh như thế nào sao!?
Anh cả? Hay vẫn tà bác cả đây?”
“Đương nhiên fà anh cả!” Văn Quốc Đống giơ tay gõ tên trán Tô Bối: “Em nghĩ gì vậy? Vô duyên vô cớ cho anh thêm một đứa cháu tớn tuổi như vậy?”
“Không phải... Đó không phải tà cháu rể sao!?”
Văn Quốc Đống tiếc mắt nhìn Tô Bối: “Em nói xem?”
"Tốt tắm, Cục trưởng Văn không dân chủ nha..."
Trong tòng Văn Quốc Đống cứng tại, tiếc mắt nhìn dấu răng dấu hôn trên người Tô Bối, tạnh tùng nói:
"Anh còn có chuyện càng không dân chủ hơn cơ, em có muốn biết hay không?!"
“Không phải rất muốn...”
"Không muốn thì thành thật nghỉ một tát... Bị sốt tát nữa không được xuống nước, có nghe thấy không..."
Tô Bối bịt tai không nghe Văn Quốc Đống lẩm bẩm: “Không nghe không nghe... Em không nghe...”
Văn Quốc Đống ôm người vào lòng, di động của Tô Bối vang lên.
“Đông chí Tô Bối! Mau xuống lầu! Nhanh lên! Có trò hay!”
Giọng nói của Lý Nhạc cách điện thoại cũng có thể nghe ra tâm tình kích động của người đối diện lúc này.
“Xảy ra chuyện gì?”
“Chông Lưu Hân mang theo tình nhân nhỏ của anh ta đến đây nghỉ phép, bị bất gian! Đang náo loạn
Nghe vậy, Tô Bối đỡ trán: “Loại chuyện này tớ sẽ không đi... Miễn cho cô ta trong chốc lát thẹn quá hóa giận tìm gay phiên toái với tớ..."
“Cậu ấy, tính tình cũng không biết mạnh mẽ chút nào, có biết cái gì gọi là đánh chó mù đường hay không!?
Chỉ cho cô ta làm mùng một, không cho người khác làm mười lăm sao!?"
Đối mặt với sự quở trách của Lý Nhạc, Tô Bối bất đắc dĩ từ trên giường bò dậy.
Mới đứng dậy thì thấy đâu nặng chân nhẹ, suýt chút nữa ngã xuống.
Văn Quốc Đống thấy thế nhíu mày: “Cơ thể em như vậy, hay là ở khách sạn nghỉ ngơi đi... Đừng đi ra ngoài...”
Tô Bối lắc đâu: “Không được, nếu lúc này không đi, lát nữa bọn họ sẽ đến nâng em đi?”
Ở hành lang rộng rãi dưới lâu của khách sạn đêu là người, hai người đàn ông bị đám bạn học cả trai lẫn gái của Lưu Hân vây quanh chấn lấy.
Trong đó một người đàn ông trung niên dưới người chỉ quấn khăn lắm, nhưng vẫn bảo vệ tên nhóc trẻ tuổi trắng nõn ở sau người, trên gương mặt tràn ngập không kiên nhẫn liếc người xung quanh.
“Lưu Hân! Đừng cho mặt mũi mà không cân! Bảo bọn họ đêu cút đi cho tôi! Nếu không ông đây khiến cho các người không thể lăn lộn ở thành phố Lâm được nữa!”
Tô Bối vừa tới thì nghe thấy câu này của đối phương, hữu khí vô lực nhìn Lý Nhạc đang ở ngoài xem diễn:
“Ông xã của Lưu Hân là ai? Mà khẩu khí lớn như vậy?”
“Không biết, chỉ nghe nói trong nhà có người làm quan...”
"Hửm?"
Nghe thấy thế, Tô Bối nhìn đám người càng lúc càng đông, cùng với Diệp Quân vội vàng chạy tới sơ tán
đám người.
“Được rồi... Mọi người đừng vây quanh nữa... Đêu giải tán cả đi...”
Người chủ trì họp tớp đã ra mặt, túc này đám người mới tản ra một chút.
Người đàn ông vẻ mặt tràn ngập không kiên nhẫn ở trong đám người tiếc khắp nơi, thì thấy Văn Quốc Đống đỡ Tô Bối.
“Ai da... Cục trưởng Văn?”
Người đàn ông sửa tại khí thế hùng hổ túc trước, ném thanh niên phía sau đi, biểu cảm kích động đi vê phía Văn Quốc Đống.
“Đúng tà cục trưởng Văn! Nhìn tôi già cả mắt mờ này, xin fỗi xin tỗi!”
Người đàn ông thân thiện vươn tay vê phía Tô Bối, Văn Quốc Đống thản nhiên tiếc mắt, đỡ Tô Bối tay không vươn.
“Cơ thể vợ tôi có chút không thoải mái, không tiện...”