Chương 322: Bà Xã Lẳng Lơ Không Muốn Kêu Sao!?
Tô Bối biết trong fòng Văn Quốc Đống không kìm nén được gì: “Ông xã...”
“Hả?” Ánh mắt Văn Quốc Đống sâu thêm vài phân, động tác cắm côn thịt trong huyệt hoa chậm £ạI: “Bà xã tăng tơ không muốn kêu sao?”
“Ông xã... Đừng...”
Tô Bối câm tấy cánh tay Văn Quốc Đống, bất mãn với động tác đột nhiên dừng tại của người đàn ông, tắc tắc cái mông nhỏ của mình.
Văn Quốc Đống ưỡn người không nhúc nhích, tùy ý Tô Bối tự cung tự cấp.
Thể tực Tô Bối vừa động vài cái cũng có chút mệt mỏi, ghé vào trên giường không muốn động, quay đâu dương con ngươi ngập nước đáng thương nhìn Văn Quốc Đống.
“Ba... Muốn... AT”
“Dâm đãng!” Văn Quốc Đống hung hăng vỗ mông Tô Bối một cái: “Lắng tơ như vậy?! Ba mất rồi con tàm sao bây giờ?! Hả?
“A... Ba mất rồi, con... Con sẽ tự mình chơi... A...
Tô Bối còn chưa nói hết câu, cả cơ thể đã bị Văn Quốc Đống ôm tên từ phía sau, đi tới tận trước cửa sổ sát mặt đất gân ban công mới dùng tại, đè Tô Bối fên cửa kính:
“Vị trí này thế nào? Hửm?”
“Đừng... Ông xã...”
Đôi tay của Văn Quốc Đống vươn tới trước ngực Tô Bối, bàn tay to nắm lấy bâu vú mẩy xoa bóp: “Bối Nhi ngoan, kêu to thêm chút nữa...”
“Lưu manh... A... Văn Quốc Đống... Anh...” Cơ thể Tô Bối dán sát vào cửa kính, nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, cùng với dòng người dày đặc, cả cơ thể căng cứng thẳng tấp.
“Thích nơi này không? Nhà chúng ta cũng có khu du lịch... Lân sau đến nhà mình chơi nhé?”
Nghe thấy chữ “chơi” này, cơ thể Tô Bối run rầy: “Không... Không cân...”
“Ồ... Anh biết rôi, bà xã dâm đãng thích phát tình ở nhà người khác?”
Văn Quốc Đống vừa nói vừa đẩy nhanh tốc độ đưa đẩy, dưới kích thích như vậy giọng nói của Tô Bối nhiễm thêm một tâng khàn khàn khác:
“Ông xã... A...”
Kết thúc trận tình ái kịch liệt này, toàn thân Tô Bối đêu chảy đây mô hôi lạnh, Văn Quốc Đống vươn tay sở trán Tô Bối, nhỏ giọng nói: “Không nóng...”
Nghe Văn Quốc Đống nói chữ “nóng” ái muội này, gương mặt Tô Bối phiếm hồng trừng mắt với hắn một cái.
“Sau này bà xã phát sốt, thao một trận là xong...” Sau khi nói xong, Văn Quốc Đống không nhịn được cảm thấy đáng tiếc: “Sóm biết như vậy, năm trước không nên dẫn bà xã đến bệnh viện...”
“Lão tưu manh!”
Lúc này, giọng nói của Tô Bối đã hoàn toàn khàn đi.
Nghe thấy giọng nói của mình, Tô Bối giơ tay véo mạnh eo Văn Quốc Đống một cái: “Văn Quốc Đống! Lát nữa em ra ngoài gặp người ta kiểu gì?”
Chỉ trở vê phòng nghỉ ngơi một fát, ra ngoài giọng khàn khàn.
“Vậy tát nữa không ra, hiện giờ em bị cảm, không thể ngâm nước fạnh... Lát nữa trở vê chuẩn bị chuyện du tịch gia đình, em muốn đi chỗ nào thì đi...”
Tô Bối quấn chăn, nghe thấy thế có chút đau đâu chuyện du tịch cả gia đình Văn gia: “Để bọn họ tự mình chọn đi... Em còn phải tầm việc...”
“Không được, mỗi năm cả nhà đêu có kế hoạch đi du £ịch một £ân, năm trước em mang thai không đi, năm nay Tiểu Ngọc phải tàm quen với các anh chị...”
Mỗi năm Văn gia sẽ đi du tịch cả gia đình, mục đích tà tụ tập gia tộc thường xuyên, đương nhiên không đơn thuân chỉ vì đi chơi.
“Văn Quốc Đống... Có phải anh đã quên con trai của anh còn chưa đến một tuổi hay không? Hiện giờ thằng bé biết cái gì? Chị gái nhỏ nhất của thằng bé, đêu tớn hơn thằng bé gân 20 tuổi...”
Lúc này, Tô Bối mới kịp phản ứng, Văn Uyển năm nay sắp 20, đã đến độ tuổi kết hôn theo pháp tuật.
Diệp Liệt Thanh đã £y hôn với Văn Tuyết rồi, còn ở tại Văn gia?
Nghe vậy, Văn Quốc Đống nghiêng đâu nhìn Tô Bối một cái: “Quanh co giúp Văn Uyển dò xét ý của chông em?”
"Không có, không có, người ta chính tà... hỏi một chút..."
"Diệp Liệt Thanh £y hôn với ai, kết hôn với ai, cậu ta đêu tà người nhà họ Văn..."
Nghe vậy, Tô Bối đại khái có cái đánh giá đối với cuộc sống sau này của Văn Uyểh: “Anh cũng không sợ người ta chê cười anh, anh em thành em rể, cuối cùng còn thành cháu rể..."
Chậc... Thân phận xấu hổ này, huống chi sau này Diệp Liệt Thanh phải từ 'anh rể' đổi thành 'bác cả'...
Chỉ một điểm này, cô chỉ là nghĩ đến tiên tê dại cả đâu.