Chương 321: Bà Xã, Lại Kêu Lớn Một Chút, Anh Sợ Cậu Ta Không Nghe Rõ... (H)

Văn Quốc Đống cúi đâu hôn Tô Bối, thân thể hung hăng đè người tên tường, côn thịt dưới thân không ngừng ra vào huyệt hoa.

"À... ông xã... có... hơi... tạnh..."

Nghe vậy, Văn Quốc Đống giơ tay điêu chỉnh nhiệt độ nước: “Lạnh?! Chông ở trong người em, em còn cảm

thấy tạnh?!”

Tô Bối đặt hai tay tên vai Văn Quốc Đống, thân thể rét run: "Thật, thật sự hơi anh...”

Nước trong vòi sen đội fên người Văn Quốc Đống, da nóng đến đỏ tên.

Thấy vậy, Văn Quốc Đống rửa sạch bọt tắm trên người Tô Bối, ôm người ra khỏi phòng tấm, đặt ở trên giưởng quấn vào trong chăn.

Đang chuẩn bị rút ra, hai chân Tô Bối ôm tấy eo Văn Quốc Đống: “Ồ... ba... ba... ba không cân con gái nữa?”

..” Văn Quốc Đống đưa tay sở trán Tô Bối, tòng bàn tay truyền đến hơi nóng: “Dâm đãng này... Lúc này còn không quên phát tình!?”

“A ”

Trán Tô Bối dán vào lòng bàn tay Văn Quốc Đống cọ cọ, hai tay ôm người không cho đi: “Ông xã... Thao

em... Muốn ông xã hung hăng thao... A... A...”

Còn chưa dứt lời, Văn Quốc Đống đã nắm lấy eo Tô Bối, bắt đâu cắm mạnh.

“Đô dâm đãng!”

“A ô... Quá... Quá mạnh...”

Hai tay Tô Bối theo thân thể lay động, vô lực buông xuống: “Ông xã thật tuyệt... Ô...”

"Ông xã... người ta nói lúc bị cảm sốt nếu làm tình... Trong huyệt nhỏ sẽ rất ấm áp, có phải thật sự... A...."

Nghe thấy thế, Văn Quốc Đống bình tĩnh dùng sức, cự côn hung hăng đâm vào sâu trong huyệt hoa: “Ai nói... hả?!”

Giọng nói trâm thấp ôn nhu của người đàn ông nhuộm một tia lạnh lùng không dễ phát hiện, đâu óc Tô Bối đân độn chìm đấm trong giọng nói dìm chết người của Văn Quốc Đống.

Hoàn toàn không nhận ra người đàn ông có gì không đúng, khàn giọng nói: "Người khác đêu nói như vậy...

A..`

“A ”

Văn Quốc Đống đứng dậy lật người Tô Bối, từ phía sau thao mạnh vào: “Người khác anh không biết, thế nhưng bên trong cái lỗ nhỏ của bà xã dâm đãng của anh lúc nào cũng là vừa chặt vừa ấm áp!"

“Nhất là tư thế này... Âm đạo cắn càng chặt!”

Nói xong, Văn Quốc Đống dùng sức xoa mông Tô Bối: “Bà xã lắng lơ của anh bất kể giây phút nào cũng không được nghĩ đến người khác... Ai cũng không được!"

“Ứm ”»

Trên mông Tô Bối hơi phát đau, thịt côn trong huyệt hoa giống như không muốn sống chuisâu vào trong,

chẳng qua là cô có chậm chạp hơn nữa cũng biết Văn Quốc Đống hiểu lâm cái gì.

“Ông xã...”

“Anh ở đây.”

Tô Bối đưa tay kéo Văn Quốc Đống: “Người ta... A... người ta không nghĩ đến người đàn ông khác, a...”

Tốc độ Văn Quốc Đống nhanh hơn, thấp giọng nói: "Ưm, anh biết."

“Ư...” Tô Bối khóc không ra nước mắt: “Anh không tin em, ừm... ưm...”

Văn Quốc Đống nằm ở trên lưng Tô Bối, bàn tay to đưa đến phía trước dùng sức xoa bóp đào tơ chín mọng của Tô Bối: “Anh đương nhiên tin tưởng bà xã của anh."

Chẳng qua là ghen tuông không khống chế được.

Mỹ nhân yêu kiêu dưới thân còn trẻ như vậy, cho dù đã kết hôn thì cũng có đàn ông không có mất công khai mơ ước.

Nếu có một ngày, hắn ra đi trước cô.

Hắn không muốn suy nghĩ, cũng không dám suy nghĩ, nhưng không khống chế được mà để ý.

"Em fà của một mình anh, em cũng chỉ có thể fà của một mình anh."

Văn Quốc Đống để tại trên cổ Tô Bối một chuỗi tại một chuỗi dấu răng, dấu hôn.

“Shh... Văn Quốc Đống... Đau...”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Bối đau đến nhăn nhó: “Ưm... ông xã...”

“Những thứ này để cho mấy tên đàn ông hoang dã thấy rõ ràng... Để cho bọn họ biết, em fà của ông đây!”

Tô Bối giãy dụa không thoát, cả người nằm sấp trên giường, động tác Văn Quốc Đống sau tưng không ngừng.

Giường đơn trong phòng đôi, dưới sự vận động kịch fiệt này, phát ra âm thanh không nhỏ.

Tô Bối nghe thanh âm này, tại nghĩ đến người ở phòng bên cạnh, mặt đỏ rực fên.

“Ông xã... Nhẹ một chút...”

Văn Quốc Đống gặm tấm tưng bóng foáng trơn mịn của Tô Bối, thấp giọng nói: "Bà xã, tại kêu tớn một chút, anh sợ cậu ta không nghe rõ..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện