Chương 320: Ba Ơi, Con Gái Dâm Ướt Rồi...
“Lưu manh!”
Tô Bối nhìn sữa tắm khắp cơ thể, đột nhiên cảm thấy thú vị, ôm tấy cổ Văn Quốc Đống, dùng dùng bộ ngực mêm mại xoa xoa hết bọt tắm trên người mình tên người Văn Quốc Đống, dùng đâu vú dựng thắn cọ qua hạt đậu trước ngực Văn Quốc Đống.
Chơi đến fà vui vẻ, Tô Bối dùng cặp đào căng mọng đè ép hạt đậu trước ngực Văn Quốc Đống, nghĩ ho: nói: "Ba có muốn con gái dùng vú chà tưng không?"
Văn Quốc Đống hừ nhẹ một tiếng, bàn tay to hung hăng sở soạng một phen bên ngoài hoa huyệt Tô Bối, í người xuống: “Con gái tăng £ơ hôm nay muốn chơi cái gì cứ việc nói..."
“Ưm »
Tô Bối dùng một tay vẽ vòng tròn trên ngực Văn Quốc Đông, chậm rãi đưa tay trượt xuống bụng dưới c hắn, chơi đùa với côn thịt đang vểnh tên thật cao của người đàn ông: “Ồ... Côn thịt của ba ba cứng rôi nh:
Vì sao vậy nha..."
Văn Quốc Đống thẳng người, đưa đẩy mấy cái vào tay Tô Bối: “Bởi vì côn thịt của ba ba muốn thao c gái dâm đãng..."
"A... Nó thật xấu mà... Lại còn muốn thao con gái..."
"Con gái tẳng tơ để cho ba chơi... Ba chỉ thích chơi con gái tẳng tơ...
Tô Bối tuốt gậy thịt của Văn Quốc Đống, vòng tới phía sau người đàn ông, bâu ngực non nớt nhẹ nhàng 1 sát trên tưng Văn Quốc Đống, hạt anh đào cứng rắn bị vết sẹo trên tưng người đàn ông cọ nhẹ, £àm c huyệt hoa dưới người không tự giác chảy ra nước.
"Ưm... ba... con gái hư hỏng ướt rồi..."
Nói xong, Tô Bối dùng nước rửa sạch bọt tấm trên lưng Văn Quốc Đống, đâu lưỡi liếm từng vết sẹo cũ ti lưng người đàn ông, động tác này kích thích toàn thân Văn Quốc Đống kìm lòng không đậu căng thẳng, ( lưỡi mêm mại của Tô Bối phía sau còn không ngừng lướt quanh vết sẹo.
Văn Quốc Đống lôi kéo tay Tô Bối câm ở trên gậy thịt, hung hăng tuốt tuốt, giọng nói khàn khàn khô chịu nổi: “Ba ba cũng cứng rấn..."
Tô Bối hôn lên vết thương cũ sau lưng Văn Quốc Đống, động tác câm gậy thịt cũng không ngừng: “Ð không?”
Tim Văn Quốc Đống căng thẳng, cổ họng giật giật: “Trước kia đau...”
Con người không phải thân thánh, đêu là bằng xương bằng thịt, trên người có vết sẹo lớn nhỏ đan xen, l: sao mà không đau.
Chỉ có điêu, quen rồi... Lâu nay đêu đã quen...
Bất kể là ở nhà họ Văn, hay là ở trong quân đội, hoặc là ở "nhà" trước kia.
Chẳng qua lúc nào cũng là một mình mình, ở nhà họ Văn hắn là anh cả, cân gánh vác tất cả anh em pl dưới, ở trong quân đội hắn là chỉ huy, hắn phải huấn luyện binh lính dưới tay, ở ngôi 'Nhà' kia hắn phải gá vác trách nhiệm của một “người chông'.
Chưa từng có ai hỏi qua "Văn Quốc Đống, đau không?”. Cũng không có ai hỏi qua "Văn Quốc Đống, n không!?”
Cho dù là cha mẹ hắn, ở trước khi chết nhìn thấy hắn, cũng nói câu phải chăm sóc anh em ruột cho thật t phải bảo vệ tốt cái nhà này...
Tô Bối hôn từ sau lưng Văn Quốc Đống thắng đến trước người hắn, mỗi một vết sẹo: “Hôn một cái không đau..."
Văn Quốc Đống đột nhiên đưa tay ôm Tô Bối vào trong ngực nặng nê hôn lên: “Nếu có kiếp sau, anh nÏ định sớm đi tìm em..."
Hai tay Tô Bối bám sau lưng Văn Quốc Đống, đâu ngón tay vỗ vê những vết sẹo đã cũ kia: “Kiếp sau, a không được sinh sớm hơn em nhiêu năm như vậy."
“Được...”
Văn Quốc Đống đè Tô Bối lên trên tường, côn thịt cọ xát ngoài hoa huyệt, rôi cắm thẳng tấp vào chỗ trong hoa huyệt: “Đời này, em cũng đừng nghĩ chạy..."
“A, sâu quá...” Tô Bối dựa lưng vào tường, sau lưng một mảnh lạnh lẽo, trước ngực lại nóng đến người: “Ngốc! Đời này là em kiếm lời.”
Tô Bối có thể gặp được Văn Quốc Đống, đời này may mắn biết bao.