Chương 120: Ba... Bây Giờ Ba Muốn Vợ, Hay Là Muốn Bạn Gái Nha...
Từ đâu tới cuối Tô Bối đêu không fên tiếng, thậm chí dưới đáy mắt Lâm Quyên, châncô cũng đặt tên đùi Văn Quốc Đống.
Một đường nhìn nhau không nói gì.
Sau khi vê đến nhà.
Tô Bối tấy cớ hơi mệt, trực tiếp tên £âu trở vê phòng.
Văn Quốc Đống thì trực tiếp đi vào thư phòng, để tại một mình Lâm Quyên đối diện với hai bảo mẫu trong nhà.
Lâm Quyên nhìn chung quanh biệt thự to tớn, chẳng qua mới nửa năm không trở vê, bây giờ ngồi ở trong ngôi nhà này, tại tàm cho bà sinh ra một cỗ cảm giác buôn bã mất mát.
“Văn phu nhân... Văn phu nhân...”
Bảo mẫu phụ trách nấu cơm kêu vài tiếng, Lâm Quyên mới phục hôi tinh thân, vẻ mặt không kiên nhẫn nói:
"Chuyện gì?"
“Bà Văn... Trong ăn uống có thói quen kiêng ăn gì không?”
Lời này vừa ra, sự ghét bỏ trong mắt Lâm Quyên càng đậm: “Cái gì cũng không hiểu, không quy không củ! từ ngày mai trở đi, các ngươi nghỉ việc đi...”
Nghe vậy, hai người liếc nhau: “Văn phu nhân, chúng tôi được Văn tiên sinh mời tới chăm sóc cô Tô..."
Lâm Quyên nhạy bén rút ra những từ khóa trong câu này: “Văn Quốc Đống mời các ngươi tới chăm sóc Tô Bối!?"
“Đúng vậy.”
“Còn con trai tôi đâu!? Vợ nó đang mang thai... Nó không ở nhà trông chừng... Ngược lại để ba nó phải chăm sóc vợ nó! Đây là cái đạo lý gì.”
Lâm Quyên nổi giận đùng đùng gọi điện thoại cho Văn Lê, kết quả gọi mấy cuộc điện thoại cũng không ai tiếp.
“Suốt ngày không về nhà! Một gia đình tốt đẹp từ lúc cưới tiểu hồ ly tinh kia chưa từng sống yên ổn!”
*
Lúc Lâm Quyên đang ở dưới lâu mắng chửi.
Thì Tô Bối đang trân truông ngồi trên đùi Văn Quốc Đống, đâu người đàn ông vùi trong ngực sữa vừa hút vừa cắn: “Ba... ừm... ngứa quá..."
Văn Quốc Đống ngậm lấy nhũ tiêm Tô Bối, trâm giọng nói: "Tiểu dâm đãng, buổi sáng trước khi đi không phải mới cho con ăn no?!"
“Ưm... Người ta vừa nghĩ tới đêm nay ba bắt đâu muốn ngủ chung với mẹ ở trên một cái giường thì khó chịu..."
Chân dài Tô Bối lộ ra bên ngoài, lôi kéo bàn tay trên người Văn Quốc Đống chạm vào phân hơi nhô lên trên bụng: “Cục cưng cũng khó chịu... Vê sau buổi tối sẽ không ai kể chuyện xưa trước khi ngủ cho cục cưng..."
Nói xong, tiểu tử trong bụng liên đá một cái.
Văn Quốc Đống cảm nhận được động tác của cậu nhóc, dưới tay cứng đờ: “Cục cưng... Có phải đang động đậy không?”
"Ưm... Ba xem cục cưng cũng đông ý với lời của con..."
Văn Quốc Đống ôm Tô Bối đặt lên bàn, vươn tay cởi váy dài vướng víu trên người ra.
Tô Bối vừa trở vê liên cởi quân lót ướt đẫm dưới thân ra, hiện giờ trên người không có một mảnh vải, hoa huyệt đã thấm ướt váy thành từng mảnh lớn.
Văn Quốc Đống nhìn dưới thân Tô Bối, hô hấp dôn dập vài phân, cúi người hôn lên bụng Tô Bối, mêm giọng dỗ dành: "Ngoan ngoãn nghe lời... Không được giày vò mẹ... Sau này mỗi buổi tối ba sẽ kể chuyện cho con nghe, được không?"
Tô Bối cúi đâu nhìn phân bụng nhô lên, thấp giọng nói: " Hôm nay mẹ nói bụng con có hơi lớn..."
Mặc dù bụng cô mới to lên một chút trong năm tháng qua, nhưng chắc chấn sẽ không giống như những bụng ba tháng của người khác.
"Không cân quan tâm bà ấy... Sau khi bà ấy trở vê, trước kia nên như thế nào, vê sau vẫn là như vậy..."
Văn Quốc Đống tại hôn bụng Tô Bối: “Ba ở đây... ngoan ngoãn tớn fên...”
Tô Bối giơ chân tên, giẫm tên giữa hai chân Văn Quốc Đống: “Chậc... ba... ba sẽ chỉ cân con trai mà không cân mẹ của con trai chứ!?"
Văn Quốc Đống dùng hai tay mở hai chân Tô Bối ra, để tộ âm hộ đã tàm ướt đẫm bàn tàm việc: “Tiểu dâm đãng..."
Tô Bối chống tay tên bàn, thắng tưng: “Ba... hôn nó đi...”
“Quốc Đống... Tôi có chút chuyện muốn bàn với ông...”
Hai âm thanh đồng thời vang tên, Tô Bối ung dung nhìn Văn Quốc Đống.
Hai chân gác ở trên vai Văn Quốc Đống, một chân còn cọ cọ trên cảm người đàn ông, dịu dàng nói: "Ba...
Bây giờ ba muốn vợ... Hay tà muốn bạn gái nha?!"