Chương 119: Tiểu Huyệt Ướt Rồi...
“Cô biết cái gì?! Đó tà trang phục của phụ nữ có thai!”
“Ông...”
Lâm Quyên đang muốn nổi đóa, nhưng vừa nghĩ đến mấy tháng nay, bà ta tại đè xuống cơn tức giận:
“Được... Bây giở nó có hạt giống của Văn gia mấy người trong bụng... Có cháu trai Văn gia của mấy người... Cô ta quý giá!"
Nghe bà ta nói thế, Tô Bối cúi đâu sờ sở bụng, đứa bé trong bụng cô đương nhiên quý giá...
Văn Quốc Đống tiếc Lâm Quyên không tên tiếng, tài xế mang theo hành tý của Lâm Quyên đi ở phía trước.
Lâm Quyên đi theo bên cạnh Văn Quốc Đống, nhiêu tân muốn vươn tay khoác cánh tay Văn Quốc Đống đêu bị hấn tránh đi.
Tô Bối ở phía sau hai người, nhìn thấy sắc mặt xanh tím nghẹn fại của Lâm Quyên, fại không thể không cố nén tức giận.
Trong tòng dâng tên một cỗ khoái cảm trả thù kì dị.
Mãi cho đến khi tên xe, Văn Quốc Đống chân trước vừa tên xe, Lâm Quyên chân sau đã muốn chen vào.
Văn Quốc Đống đột nhiên tên tiếng: "Bà ngôi phía trước đi!”
Hai lân ba lượt, Lâm Quyên không thể nhịn được nữa: “Văn Quốc Đống! Rốt cuộc ông có ý gì?”
Văn Quốc Đống nhíu mày: “Tô Bối mang thai, chẳng lẽ bà để cô ấy ngôi phía trước?!”
Lâm Quyên tức giận: “Cô ấy mang thai không thể ngôi, tôi có thể ngồi?! Nó mang thai, tôi làm mẹ chông còn phải nhường đường cho nó!?"
“Không muốn ngôi? Lão Lý, đưa hành lý đưa bà ấy vê bệnh viện...”
Tô Bối khó xử nhìn Lâm Quyên: “Ba, nếu không, con tự vê...”
“Lên xe!”
Lời còn chưa dứt, Văn Quốc Đống liên xụ mặt xuống.
Sắc mặt Lâm Quyên đột nhiên biến đổi, vội vàng xuống xe.
Trước khi mở ghế lái phụ ra, bà ta hung hăng trừng mắt nhìn Tô Bối.
Tô Bối bước vào xe với vẻ mặt vô tội, nhưng khi bước vào lại vô tình giẫm phải tà váy, toàn thân hướng vê phía Văn Quốc Đống.
Văn Quốc Đống nhanh mắt đỡ được người, lợi dụng làn váy dài che chấn mà hung hăng bóp đùi Tô Bối, lên tiếng quát lớn: "Cẩn thận một chút!”
"Vừa rồi không chú ý, cám ơn ba."
Lâm Quyên nghe động tĩnh, liếc Tô Bối một cái: “Tay chân vụng vê, không có dáng vẻ!”
Tô Bối ngôi xuống, làn váy tơ tằm phủ lên ống quân Văn Quốc Đống, cũng không sửa sang lại.
Dọc đường đi Lâm Quyên líu ríu nói không ngừng, Văn Quốc Đống cau mày nhắm mắt dưỡng thân, mất điếc tai ngơ đối với lời nói của Lâm Quyên.
Đột nhiên, Văn Quốc Đống nhận thấy ống quân giật giật, đột nhiên vừa mở mắt, liên thấy Tô Bối đang nháy mắt tỉnh nghịch với mình..
Tô Bối mượn vạt váy che chở, chân trân cọ cọ trên đùi Văn Quốc Đống.
Văn Quốc Đống nheo mắt, hắn trừng mắt nhìn Tô Bối có chút cảnh cáo.
Tô Bối lại giống như không phát hiện, động tác dưới chân cũng không dừng lại, một đường ngoắc lấy Văn Quốc Đống.
Thấy ánh mắt Văn Quốc Đống càng ngày càng sâu, giữa hai chân dân dân có dấu hiệu nhô lên.
Bàn tay nhỏ bé của Tô Bối từ dưới tà váy nấm lấy bàn tay thô ráp của Văn Quốc Đống, đâu ngón tay viết xuống bốn chữ trên lòng bàn tay Văn Quốc Đống.
[Lỗ nhỏ ướt rồi]
Văn Quốc Đống siết chặt tay, trở tay câm fấy tay Tô Bối.
Ai ngờ Tô Bối trực tiếp dùng ngón chân cọ tên đùi Văn Quốc Đống.
[Muối]
Văn Quốc Đống hít sâu một hơi, nhéo nhéo đầu ngón tay Tô Bối.
Lúc này, Lâm Quyên nghe được động tĩnh, quay đâu quan tâm nói: "Quốc Đống? Ông tầm sao vậy?! Chỗ nào không thoải mái?”
Bàn tay mà Tô Bối và Văn Quốc Đống nắm dưới vạt váy vô thức siết chặt thêm vài phân.
"Không có việc gì... Gân đây công việc hơi mệt, buổi tối còn phải tăng ca..."
Tô Bối nghe Văn Quốc Đống nói hai chữ "tăng ca", cúi đâu nhếch môi.
Kể từ khi tròn bốn tháng, Tô Bối không thể ngăn cản cơn dục vọng của mình, nhất £à khi Văn Quốc Đống đang ở nhà.
Mỗi đêm Văn Quốc Đống về nhà ở thư phòng bận rộn công việc, Tô Bối đêu nhịn không được quấn tấy Văn Quốc Đống tàm tình ở trong thư phòng.
Lâm Quyên nhìn khoảng cách quá gân gũi giữa Tô Bối và Văn Quốc Đống, nhíu mày: “Hai người...”
Văn Quốc Đống đen mặt: “Bà tại muốn nói gì?!”
Lâm Quyên bị quát tên như vậy, khuôn mặt u ám của Văn Quốc Đống mấy tháng trước đột nhiên hiện tên trong đâu bà, vội nói: "Không... không có việc gì..."