Chương 121: Côn Thịt Của Ba Nằm Trong Âm Hộ Nhỏ Của Con Dâu...(H)

Văn Quốc Đống nhìn phong cảnh giữa hai chân Tô Bối, không nói hai tời trực tiếp đứng dậy, cởi dây tưng tộ ra cự côn nóng bỏng dán ở trên đùi Tô Bối.

Buôn bực không tên tiếng dùng hành động thực tế nói cho Tô Bối biết, rốt cuộc bây giờ hắn muốn ai.

"Ưm..." Tô Bối bị nhiệt độ trên đùi tàm nóng run cả người: “Lão tưu manh... Ư..."

Lời còn chưa dứt, Văn Quốc Đống đã câm gậy thịt cọ cọ vào huyệt hoa, sau đó trực tiếp đẩy mạnh vào.

“Lão... Lưu... tưu manh?!”

Hai tay Văn Quốc Đống tách ra hai chân Tô Bối ra, cúi đâu nhìn bụng người, còn có cây thịt côn đang ra ra vào vào trong huyệt hoa kia.

Từ sau khi Tô Bối mang thai, tiểu huyệt tẳng tơ này càng ngày càng biết mút, hút vừa chặt vừa tê, chủ yếu tà nước nhiều vừa trơn.

Luôn tầm cho hắn nhịn không được muốn giống như trước kia, đại khai đại hợp dùng sức tàn nhẫn thao.

“Ưm...”

Ngực sữa trước ngực Tô Bối theo động tác đưa đẩy của người đàn ông, thịt múp trắng nõn run rẩy không

ngừng, còn cố tình kích thích Văn Quốc Đống nói: "Ba so với người ta tớn hơn hai mươi tuổi... Còn không già sao?!"

“Ai

Văn Quốc Đống đen mặt đột nhiên tăng thêm sức lực, cắn răng: “Hơn hai mươi tuổi..."

Lâm Quyên thấy bên trong vẫn không có tiếng đáp lại, giơ tay dùng sức gõ cửa: “Quốc Đống?! Quốc Đống ông đang ở bên trong sao?!”

Tô Bối nghe thấy giọng Lâm Quyên, mở hai chân thật to ra, đè nặng thanh âm nói: "Ưm... Ba ở bên trong

nha... Gậy thịt của ba đang ở bên trong tiểu huyệt ướt sũng của con dâu hắn nha..."

Thân thể Văn Quốc Đống siết chặt, côn thịt dưới thân lại chui vào bên trong, cũng không dám dùng sức đâm mạnh vào chỗ sâu nhất của huyệt hoa: “Tiểu dâm đãng! Lắng lơ chết đi được.”

“Quốc Đống?”

Lâm Quyên làm bộ muốn mở cửa, kết quả vặn một hồi mới phát hiện, Văn Quốc Đống khóa cửa.

"Ưm... ba... mẹ muốn vào... mẹ có nhìn thấy chúng ta như vậy không?"

Ngoài miệng Tô Bối nói sợ, nhưng hoa huyệt lại mút chặt gậy thịt Văn Quốc Đống.

"Đừng cắn chặt như vậy, cẩn thận làm bị thương đứa nhỏ."

Bàn tay to của Văn Quốc Đống vỗ nhẹ mông Tô Bối: “Chờ con sinh, xem ba thu thập con thế nào!”

"Cục cưng sinh ra, con liên lập tức mang thai đứa thứ hai... Đến lúc đó nghẹn chết ba..."

“A...” Văn Quốc Đống cười lạnh một tiếng: “Ba không cho con mang thai, nó còn có thể chui vào bụng con?”

Bên ngoài Lâm Quyên kêu to, hoàn toàn không cắt đứt được hai người.

“A...” Tay Tô Bối có chút mỏi: “Ba... Mệt mỏi, con muốn ở phía trên."

Văn Quốc Đống âm thâm cắn răng: “Lân nào con ở phía trên còn không phải tự mình sung sướng đủ rồi, liên bỏ mặc lão tử?! Hử?”

"Vậy... chúng ta vào phòng ngủ làm?"

Tô Bối cười dụ dỗ, hấp dẫn nói: "Đi phòng ngủ chính đi... Ba...”

Văn Quốc Đống ôm Tô Bối ngồi xuống ghế, không tên tiếng.

Thấy người không chịu đáp ứng, Tô Bối ghé vào bên tai Văn Quốc Đống fàm nũng: “Ông xã...”

Bàn tay Văn Quốc Đống đặt ở trên tưng Tô Bối mạnh mẽ siết chặt, côn thịt dưới thân hung hăng nhảy dựng, khàn giọng nói: "Lại kêu tân..."

Tô Bối thè tưỡi ngậm fấy vành tai của hăn, chậm rãi ung dung cưỡi ngựa ngồi trên người Văn Quốc Đống, dịu dàng nói: "Ông xã... Em muốn fên giường..."

Cuối cùng, còn không quên bổ sung nói: " Cái giường chúng ta ngủ hơn nửa năm kia..."

Văn Quốc Đống rên rỉ một tiếng, mặc dù đâu óc rất muốn, nhưng tý trí còn sót tại vẫn khiến hắn cự tuyệt Tô Bối.

“Không được... Đừng tẳng tơ...”

"Hừ..." Tô Bối hừ nhẹ một tiếng, chậm rãi ngừng động tác: “Con đây không ftàm..."

Văn Quốc Đống đỡ cặp mông Tô Bối tự mình cử động: “Con cứ vậy... Bốn tháng sau ba sẽ để cho con chịu đựng...

"Ừm... có bản tĩnh thì bây giờ ba tàm cho con chịu đựng nha... ừm... ba... chậm một chút..."

Tô Bối ngửa cân cổ thiên nga, bụng dưới nhô tên thỉnh thoảng cọ vào bụng dưới của Văn Quốc Đống: “Ba...

Ba nói xem cục cưng có biết chúng ta đang tàm gì không..."

“Ưm »

Văn Quốc Đống bị những fời này kích thích thiếu chút nữa nhịn không được, nghiêng người đè tên hôn Tô Bối.

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện