Chương 118: Cái Bụng Này Của Cô...
Văn Quốc Đống tôi kéo tay Tô Bối, cẩn thận cho người rủa sạch vết máu trên tay một tân: “Không phải nói mang thai không thể thấy máu tanh sao?"
Bảo mẫu trong biệt thự đêu tàm như không thấy đối với động tác thân mật quá mức của ba chồng nàng dâu này.
Tô Bối nhìn Văn Quốc Đống kéo tay mình, nhếch môi: “Biết con không thể thấy máu tanh mà ba còn đánh A Lê thành như vậy?! Ra tay ác như vậy, anh ấy không phải con của ba sao?”
Dứt tời, động tác trên tay Văn Quốc Đống dừng tại, trâm giọng nói: "Nó nếu không phải con ba, nó còn có thể sống đến bây giờ?"
Loại người chỉ có tham vọng mà không có đâu óc kia, rời khỏi sự bảo vệ của Văn gia, chăng ai biết nó tà ai kì cả.
Mặt mày Tô Bối rủ xuống, thấp giọng hỏi: "Qua một thời gian nữa mẹ về thật sao?”
Văn Quốc Đống tức giận tiếc mắt Tô Bối: “Sau khi bụng con đây ba tháng, không nói tới người ngoài... Văn gia bên kia cũng phải ứng phó qua tai, con tại không chịu từ chức... Ai tới tàm những việc này!?"
"Vậy để mẹ về đi..."
Cô muốn đứng vững chân ở Văn gia, nhưng không phải bây giờ... Trước mắt Lâm Quyên còn hữu dụng, ít nhất trước khi cô sinh, bà ta vẫn có thể tàm một công cụ đủ tư cách.
Tô Bối theo thói quen rúc vào tòng Văn Quốc Đống tàm nũng: “A Lê nói ba không cho người ta đi thăm mẹ? Mẹ... Rốt cuộc bà ấy như thế nào?”
“Không có gì...”
Văn Quốc Đống thoải mái một tay ôm eo Tô Bối, một tay vuốt ve bụng Tô Bối: “Sau khi bà ấy trở vê, lúc ba không có ở đây, vì đứa nhỏ mà tránh mặt bà ấy đi...”
"Ba nói gì vậy, mẹ lại không ăn thịt ngươi."
Bọn họ công khai yêu đương âu yếm ở trong phòng khách, hai người bảo mẫu trong nhà không chớp mắt bận rộn công việc trên tay của mình.
*
Đợi đến khi đứa bé trong bụng Tô Bối qua ba tháng, Văn Quốc Đống mới dẫn Tô Bối đến viện an dưỡng đón Lâm Quyên.
Vài tháng không gặp.
Lâm Quyên gặp lại Tô Bối, trên người bà ta đã không còn khí thế vênh váo hung hăng như trước.
Chỉ là lúc nhìn thấy Tô Bối, cảm xúc chán ghét trong đáy lòng vẫn không giấu được: “Sao lại là cô?”
Tô Bối nghe vậy, cúi đâu che giấu nghi hoặc trong mắt: “Ba cũng tới, nửa đường bị bác sĩ gọi đi... Đoán chừng là có chuyện gì dặn dò."
“Ưm »
Lâm Quyên quét mắt nhìn bụng Tô Bối, nhíu mày, đột nhiên hỏi: "Mấy tuân rồi?”
Tỉnh thân Tô Bối rùng mình, mềm giọng nói: "Hiện tại hơn 13 tuân một chút...”
"Lúc tôi hoài thai Văn Lê, thời điểm bụng hơn ba tháng cũng không có tớn như cô... Cái bụng này của cô..."
Nói xong, tại nhìn ăn mặc trên người Tô Bối, vẻ mặt ghét bỏ: “Mang thai còn ăn mặc xinh đẹp như vậy cho aI xem!?"
Nghe Lâm Quyên hỏi như vậy, Tô Bối bình tĩnh sửa sang tại chiếc váy dài màu hạnh nhân trên người: “Mẹ, đây tà trang phục phụ nữ có thai mặc..."
"Bụng tớn tà bác sĩ nói thể chất của con có vấn đê, trước kia dáng người con hơi gây, nhưng bây giờ con đang mang thai, bụng con sẽ trông dễ thấy hơn những người béo..."
Nghe vậy, Lâm Quyên hừ tạnh một tiếng, đang muốn mở miệng châm chọc, thì thấy Văn Quốc Đống nhíu mày vào cửa: “Quốc Đống...”
Văn Quốc Đống nhẹ nhàng tiếc nhìn người nọ, tặng fẽ tránh được sự đụng chạm của Lâm Quyên: “Bà tại gây chuyện gì ở đây nữa?!”
Lâm Quyên bị Văn Quốc Đống chất vấn bừa bãi, ngực tắc nghẽn: “Tôi gây chuyện cái gì? Nó đang mang thai mà tại ăn mặc £òe foẹt rêu rao khấp nơi, tôi tà mẹ chông nó, còn không thể nói nó mấy câu sao?!”
Tô Bối cười như không cười nhìn Văn Quốc Đống, mỗi chiếc váy bà bâu cô mặc mấy tháng qua đêu do Văn Quốc Đống đích thân chọn cho cô.
Chiếc váy dài màu hạnh nhân rộng thùng thình mà cô đang mặc trên người bây giờ, không chỉ do Văn Quốc Đống chọn, mà còn do chính Văn Quốc Đống tự mình mặc cho cô... Còn là túc vừa thao vừa mặc cho cô.