Chương 117: Ba, Ba Nhẹ Một Chút...

“Vợ... Lúc trước chúng ta đi gặp mẹ, không phải còn rất tốt sao? Sao đột nhiên £ại trở nên nghiêm trọng...

Bây giờ ba để cho người ở trong bệnh viện trông coi, cũntg không cho anh đi xem...”

Bảo mẫu ôm hộp thuốc đang định đi tên tâu, Tô Bối tiếc nhìn người, bảo mẫu vừa kịp dừng tại ở đâu câu thang.

“Cô chủ, hộpp thuốc ở đây...”

Tô Bối cười với dì ấy, ngất tời Văn Lê: “Được rồi, chúng ta đi xuống thôi...”

“Ông xã, đi xuống đi... Em xử tý vết thương trên tránv cho anh...”

Tô Bối tự nhiên kéo tay Văn Lê xuống £âu, Văn Lê nhìn phòng ngủ phía sau Tô Bối không tên tiếng.

“Sao ba xuống tay nặng như vậy?!”

Văn Lê cười khổ một tiếng: “Ba đối với anh vẫn tuôn như vậy... Anh từ nhỏ... đã không được ba thích...”

Tô Bối dùng côn tốt rửa sạch vết máu trên trán Văn Lê, nghe vậy cúi đâu thổi thổi vết thương trên đâu Văn Lê: “Ông xã, đừng nghĩ như vậy... Dù thế nào anh cũng tà con trai của ba.”

Chỉ dựa vào tâng quan hệ huyết thống này, Văn Quốc Đống sẽ không bỏ mặc Văn Lê.

Cho dù lúc này đây, Văn Quốc Đống đã biết rõ mục đích-và những thủ đoạn nhỏ của Văn Lê sau lưng mình.

Chẳng qua anh muốn lợi dụng những người này gây áp lực cho Văn Quốc Đống, muốn hắn thả Lâm Quyên Ta.

Văn gia quả thật không có người ngu xuẩh, lâu như vậy... Văn Lê có ngốc bạch ngọt đến đâu cũng nên ngửi thấy một chút bất thường.

“Vợ...”

Văn Lê đột nhiên ôm lấy Tô Bối, cọ cọ ở trên bụng Tô Bối: “Em nói... tương lai sau khi cục cưng sinh ra, có thể ghét bỏ người ba vô dụng này hay không...”

Tô Bối nhẹ vỗ vê lên tóc Văn Lê, ôn nhu nói: “Sẽ không, ở trong lòng em A Lê vĩnh viễn là người đàn ông ưu tú nhất, bất kể là trước đây, bây giờ hay trong tương lai...”

“Nhưng anh không thể làm tốt bất cứ điêu gì... Công ty cân sự hỗ trợ của ba và dượng, hơn nữa ngay cả khi không có mẹ ở nhà, cũng là một mớ hỗn độn... Anh thật sự mệt mỏi quá...”

Lông mày Tô Bối hơi hạ xuống: “Anh còn có em... còn có cục cưng.”

Nghe vậy, Văn Lê ôm chặt Tô Bối vài phân: “Bây giờ anh chỉ có hai người...”

Văn Quốc Đống không biết đứng ở lâu hai từ lúc nào, mặt lạnh nhìn hai người ôm nhau trên sô pha dưới lâu.

Nửa buổi sau, Tô Bối giống như có cảm ứng ngẩng đâu lên, trong nháy mắt liên nhìn thấy người đàn ông vẻ mặt âm trâm trên lâu.

Tô Bối im lặng mở miệng với Văn Quốc Đống, sắc mặt người đàn ông dịu đi một chút, hắn nhấc chân đi xuống lâu.

“Phàm nếu con dành những thời gian tự thương hại này cho công việc, thì cũng không đến mức đến bây giờ vẫn là kẻ vô tích sự, trên đời này ba còn chưa thấy qua thứ phế vật ăn bám cha mẹ nhưng nói chuyện rất hùng hôn lí lẽ, đứng đấn tự tin như con!”

Vừa nói xong, Tô Bối rõ ràng cảm giác được Văn Lê trong lòng cứng đơ: “Ba... A Lê anh ấy...”

“Phế vật chính là phế vật, thời gian hai năm, con kiến ở dưới đất cũng đã xây dựng được mấy tòa vương cung. Trong hai năm này, nó đã nuốt bao nhiêu tiên? Nhưng có cho người ta thấy được chút thành quả gặt hái nào hay không!?”

Nghe những lời này, Văn Lê đột nhiên buông Tô Bối đỏ mắt bước ra cửa.

Tô Bối nhìn bóng lưng chật vật rời đi của Văn Lê, tức giận nhìn Văn Quốc Đống: “Không ép chết anh ấy, trong lòng ba không thoải mái?”

Tình hình hiện tại của hai cha con là cục diện có nhất cho Tô Bối.

Văn Lê muốn mượn tay người khác tạo áp lực cho Văn Quốc Đống, loại hành động ăn trong móc ngoài này, chắc chấn đã phạm vào tối ky của Văn Quốc Đống.

Người trong nhà đóng cửa lại, tính sổ thế nào cũng được, nhưng Văn Lê mượn người ngoài đến đập cửa nhà mình quả thật là không có đâu óc.

Văn Quốc Đống không để ý lời Tô Bối nói, nhìn bàn tay đây máu của Tô Bối: “Đau lòng?”

Tô Bối liếc nhìn bảo mẫu bên cạnh, trừng mất: “Đó là chông con.”

“Ai

Văn Quốc Đống cười lạnh một tiếng, kéo Tô Bối qua: “Bác sĩ chưa từng nói mang thai không thể đụng vào thứ này!?”

Tô Bối im tặng: “Không có...”

Văn Quốc Đống nắm tay Tô Bối, dùng sức: “Đau... Ba... Ba nhẹ một chút!”

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện