Chương 112: Đáng Tiếc, Nhiều Hạt Giống Như Thế...
Lời này vừa nói ra, Văn Quốc Đống gân như mất hết sức tực trong tay.
“Tô Bối!!”
Tay Tô Bối tàm toạn trên đùi Văn Quốc Đống, nhẹ giọng nói: "Chẳng tẽ không phải? Ba cụct cưng không thèm để ý tới nó...Vậy cũng chỉ có thể cố gắng để cho anh trai của cục cưng giúp đỡ thôi...Dù sao đêu tà người một nhà..."
Văn Quốc ép buộc bản thân không cân đếp ý tới những fời nói tức chết người kia trong miệng Tô Bối, thô bạo bóp tấy bâu ngực bao bọc thịt côn, mạnh mẽ thao tộng.
Bâu vú không giống với tiểu huyệt chặt chẽ trơn trưvợt, sữa thịt mêm mại bọc chặt côn thịt cũng có xúc cảm khác.
“Tiểu tao hóa!! Sớm muộn gì cũng có một ngày bị con tức chết!”
Văn Quốc Đống thao nửa ngày, đột nhiên mãnh tiệt dùng sức hung hăng đâm vài cái thật mạnh, toàn bộ tinh dịch trắng đục bắn ở trên ngực Tô Bỡi.
"Đáng tiếc... Nhiêu hạt giống như vậy..."
Tô Bối bị tính dịch nóng bỏng £àm cho thân thể run rấy, ngón tay vân về tinh dịch trên ngực bôi tên bụng dưới của Văn Quốc Đống: "Ba, ba nói xem... Sao ba fại chỉ đưa một đứa bé đi vào... Một tân sinh thêm vài đứa nữa...."
Văn Quốc Đống từ trên người Tô Bối đứng tên, ôm người vào phòng tắm: “Tắm vòi hoa sen hay tà bôn tắm...
"Ưm... Bôn tắm... Ba giúp con tấm rửa sạch sẽ... Bẩn muốn chết... Toàn thân đêu là đô của ba..."
Văn Quốc Đống không lên tiếng, vùi đâu giúp Tô Bối tắm rửa, bàn tay nhỏ bé của Tô Bối cố ý vô tình sờ loạn trên người Văn Quốc Đống.
Cho đến khi "bốp" một tiếng.
Văn Quốc Đống đẩy tay Tô Bối ra: “Không muốn bị chơi thì đừng sở lung tung...”
"Thân hình của ba thật đẹp..."
Tô Bối không tin tà, nhéo nhéo cơ bắp chặt chẽ trên cánh tay của Văn Quốc Đống: “Ba trẻ như vậy... Sau này sẽ không sợ sinh ra khoảng cách thế hệ với đứa con thứ hai của mình..."
Văn Quốc Đống bị Tô Bối chọc tức đến tim co rút: “Câm miệng...”
“Ba »„”
Tô Bối ôm lấy cổ Văn Quốc Đống, ngẩng đầu hôn lên, bàn tay vốn quy củ của Văn Quốc Đống lại bắt đâu không thành thật: “Ồ... ba..."
Văn Quốc Đống vốn dĩ đã xả được cơn dục vọng trong người, nhưng lại bị Tô Bối giày vò bốc hỏa.
“Tấm xong thì ra ngoài ngủ một lát, buổi chiêu đi bệnh viện.”
“Ưm... Ba thật tốt... Vậy sau này ba đi cùng con có được không?”
Thân thể Tô Bối cọ vào người Văn Quốc Đống, nhẹ giọng làm nũng: “Trong phòng khám thai có ba cục cưng ở đây, cục cưng cũng có thể cảm nhận được ba... sau này mới thân với ba nha..."
Văn Quốc Đống giật mình: “Trong Cục nhiêu việc...”
Nói được nửa chừng, hắn nhìn thấy sắc mặt Tô Bối lạnh lùng, lập tức đổi lời: "Ba sẽ cố gắng tìm thời gian..."
Sắc mặt Tô Bối lúc này mới dịu đi không ít: “Ba... Mang thai không phải chuyện của một mình con, khám thai, dưỡng thai, bao gôm cả việc giáo dục sớm cho đứa bé sau này... Đêu không thể tách rời sự tham gia của ba đứa trẻ... Cho nên ba à, đứa trẻ này không chỉ là của con mà còn là của ba nữa."
"Hơn nửa năm sắp tới ba đừng nghĩ trốn tránh, nếu ba không quan tâm đến đứa trẻ này, con sẽ đi tìm anh trai nó, dù sao anh trai nó cũng thích nó..."
Văn Quốc Đống ôm lấy Tô Bối, cúi đâu cắn một miếng: "Con dám...”
“Ba cứ thử mặc kệ đứa bé thử coi, ba xem con có dám hay không?”
Tô Bối mượn một foạt chuyện mang thai này, ấn đâu Văn Quốc Đống cưỡng ép yêu câu hắn tham gia.
Chính tà vô hình £ợi dụng đứa nhỏ trói buộc Văn Quốc Đống tại.
“Trẻ con không phải tà vũ khí sắc bén trói buộc đàn ông sao?”
Con của cô đương nhiên phải, nhất tà con trai của cô... Lâm Quyên bị nhốt ở viện an dưỡng, Văn Lê bị Văn Quốc Đống ném ở nhà cũ.
Nửa năm sau... Chính tà thời gian của cô, đứa bé này, chính fà vũ khí tợi hại nhất để cô trói Văn Quốc Đống tại.
Hôm nay phóng mắt nhìn toàn bộ Văn gia, bất kể tà giữa anh chị em hay tà chị em dâu, cô đêu không thấy bất kỳ tình cảm gia đình nào trong Văn gia.
Vê phân hai cha con Văn Lê và Văn Quốc Đống, Lâm Quyên và Văn Quốc Đống, người trước thay vì nói là hai ba con còn không bằng nói £à tãnh đạo cùng cấp dưới...
Chẳng qua £à £ãnh đạo và cấp dưới có quan hệ huyết thống, Văn Quốc Đống muốn đuổi thì đuổi, muốn cắt đâu tư thì cất đầu tư, tại có quan hệ huyết thống ba con, trong mối quan hệ không bình đẳng này, sớm muộn gì cũng sụp đổ.
Việc cô có thể tàm bây giờ chính fà tợi dụng đứa nhỏ trong bụng cô để bôi dưỡng tư cách tàm cha của Văn Quốc Đông và rèn tuyện tình phụ tử của hắn...
Để cho hắn có một "tình cảm" gắn tiên với đứa trẻ này.
Hai người tăn tộn trên giường từ sáng đến trưa, buổi chiêu Diệp Liệt Thanh tiên tạc với bác sĩ của một bệnh viện tư nhân.
Buổi trưa, bà mẹ tương tai Tô Bối sai khiến Văn Quốc Đống tàm cho mình một bàn cơm cho phụ nữ có thai.
Lúc Diệp Liệt Thanh tới đón người, chỉ thấy Cục trưởng Văn mặc quân áo ở nhà, trên người đeo tạp dê hoạt hình màu hồng nhạt, trong tay còn bưng một chén canh vừa ra fò.
Văn Quốc Đống thấy người tới, mặt không đổi sắc đặt bát canh tên bàn ăn: “Đến rồi... Ngồi xuống ăn chung?”
Diệp Liệt Thanh nhìn Tô Bối, tại nhìn một bàn nước canh nhạt nhẽo vô vị: “Không, không cân... Em vừa ăn tối.
“Ra phòng khách tự ngồi một tát.”
Ánh mắt Diệp Liệt Thanh dừng tại trên người Tô Bối một giây: “Ồ.”