Chương 111: Đầu Lưỡi Của Ba Thật Mềm... (H)

Nghe vậy, hai tay Văn Quốc Đống vịn eo Tô Bối, nhìn thịt non trên huyệt hoa gân trong gang tấc của cô, ma xui quỷ khiến vươn đầu tưới tiếm fiếm.

"A...Đâầu Eưỡi của ba thật mêm..."

Thất tưng Tô Bối hạ xuống thấp, đem toàn bộ hoa huyệt đêu ngôi ở trên mặt Văn Quốc Đống, cọ xát tên miệng người.

Hơi thở của người đàn ông phun tên £ỗ huyệt, đâu tưỡi ướt át mêm mại nhột nhột trên môi hoa, hoàn toàn không thỏa mãn.

“Ba...” Tô Bối đưa tay cách hai mép môi hoa rafộ ra hạt đậu nhỏ sưng đỏ bên trong: “Ba... Dùng đâu tưỡi tiếm tiếm nó..."

Văn Quốc Đống ngậm một ngụm đậu nhỏ trong huyệt hoa, dùng sức mút vào, khiến cho Tô Bối cả người run rấy: “Ba... ưm... Nhẹ, nhẹ một chút... ưm..."

Tô Bối chống tay tên bụng Văn Quốc Đống, thân thể nóng fên, run rẩy.

"Ưm... ba... đưa đâu tưỡi, đưa vào tiếm... mạnh a..."

Trước lạ sau quen, từ trước đến nay Văn Quốc Đống rất có thiên phú ở phương diện học tập, nếu không hắn cũng sẽ không từng bước từng bước an ổn đi tới hôm nay.

Tô Bối cũng kinh ngạc trước công phu ngoài miệng của Văn Quốc Đống, £úc trước ở trong bệnh viện vì Lâm Quyên ngủ ở bên cạnh, cô cũng không dám quá phóng đãng...

Hôm nay sau khi dạy dỗ xong, Văn Quốc Đống đã dân thay đổi từ trúc trắc, đến chậm rãi bắt đâu nắm giữ chủ quyên.

“Ba... Không... Không cân nữa...”

Hai tay Tô Bối đang chống dân dân thoát lực: “Ba... Con, con không được...”

Văn Quốc Đống ôm mông Tô Bối từ từ đêm người đặt nằm xuống giường: “Không thoải mái?!”

Tô Bối vô lực lắc đâu: “Ô... con... con không được... A... muốn, muốn phun ra..."

Sau một tiếng hét, Tô Bối nắm chặt ga giường dưới người, một dòng dâm thủy phun ra từ trong huyệt hoa.

Văn Quốc Đống bất ngờ không kịp đê phòng lại bị xối nước lên mặt.

"Sao lân nào cũng phun nhiêu nước thế?"

Cả người Tô Bối vô lực nằm tê liệt ở trên giường, nghe hắn nói vậy, giơ chân lên, yếu ớt đá người đàn ông trên giường sang một bên, tức giận nói: "Không có nhiêu nước, đàn ông mấy người thích chơi sao?!"

Văn Quốc Đống nghĩ đến hình ảnh Tô Bối phun trào dưới tay Văn Lê lúc trước, lại một lân nữa đè người xuống, âm trâm nói: "Sảng khoái xong thì đá văng lão tử?!

“Con sảng khoái rồi, lão tử còn cứng rắn...”

Nói xong, tay quẹt lên huyệt Tô Bối một cái, đem dâm thủy bôi lên thịt côn cứng ngắc nóng bỏng của mình.

Tô Bối khép hai chân lại, chậm rãi nói: "Ba... Bác sĩ nói... trong thời gian mang thai chuyện phòng the không thể quá thường xuyên..."

Văn Quốc Đống nhìn lông ngực phập phông không ngừng của Tô Bối: “Dùng ngực...”

Tô Bối thả tay, trực tiếp ưỡn người ra: “À... ba dùng đi...”

Văn Quốc Đống thấy bộ dạng này, ngực cứng lại: “Dùng miệng...”

Tô Bối ghét bỏ liếc mất nhìn côn thịt dưới thân Văn Quốc Đống: “Không được... Nó quá lớn... Miệng không ngậm được..."

“A... Con chắc chưa?!”

Nghe câu này, mất phải Tô Bối không tự chủ nhảy dựng, không đợi cô phản ứng, trên người liên nặng nê.

Văn Quốc Đống tự mình câm cự côn đánh vào ngực sữa, hai tay bóp bâu vú bao bọc lấy cự côn, dùng sức đẩy thất lưng.

Thân thể Tô Bối đã ướt đẫm mô hôi mịn, thịt côn của Văn Quốc vẫn còn dính nước dâm trong lỗ hoa của cô, bị làm như thế này cũng không quá khó chịu.

"Ưm... Ba... Ba nhẹ một chút... Ngực vẫn đang trướng đau..."

"Cái miệng nhỏ nhấn không cho thao, tiểu bức không cho dùng sức, thao cái vú còn muốn nhẹ một chút??"

Văn Quốc Đống đang ôm lửa giận trong lòng, bàn tay to siết chặt bộ ngực mêm dưới tay thật mạnh, căm hận nói: "Trước khi sinh ra con tự ngủ một mình!"

Nghe vậy, Tô Bối không chút nghĩ ngợi trực tiếp cự tuyệt: “Không được!”

"Sau này cục cưng lớn hơn, ba còn phải kể chuyện xưa dưỡng thai cho nó... Mỗi ngày phải nghe một chút âm thanh của ba... sự tương tác giữa cha mẹ và con cái có hiểu hay không?! Hay ba muốn con đến gặp anh trai của cục cưng... Để anh trai của cục cưng kể chuyện xưa cho hả?”

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện