Chương 110: Tiểu Huyệt Nhớ Lưỡi Ba Rồi...(H)
“Ngại... Ba... Nhanh?”
Tô Bối nghe Văn Quốc Đống cắn răng, từ trong kẽ răng nặn ra ba chữ, sau đó co người tại.
“Không... không có...”
Văn Quốc Đống vung tay fên, kéo Tô Bối về dưới người, cự côn hung hăng đâm vào huyệt hoa, tại hỏi: "Ba nhanh?”
Tô Bối nhận thấy một cỗ hơi thở nguy hiểm, vội vàng tắc đâu: “Không... không nhanh... Không nhanh chút nào...
Cây gậy khổng £ô của Văn Quốc Đống còn chưa mêm ra, đã nhét một nửa vào tỗ hoa rôi chậm rãi mài: “A...
Làm sao có thể... Là ba nhanh rồi..."
“Ô... Ba...”
Tô Bối khóc không ra nước mắt nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Văn Quốc Đống, cô không sợ Văn Quốc Đống thay đổi sắc mặt, thậm chí tà thích nhìn sắc mặt xanh mét khi bị cô chọc cho tức giận của Văn Quốc Đống, bộ dạng tức đến bốc khói.
Nhưng cô chỉ sợ bộ dạng ra vẻ đạo mạo chó của Văn Quốc Đống bây giờ.
“Ba? Ai £à ba con?”
Văn Quốc Đống cúi đâu nhìn chẳm chằm vào chỗ giao nhau dưới thân hai người: “Ba nào lại để đô vật của mình bị mút chặt bên trong tiểu huyệt? Ba nào lại để hạt giống trong bụng con?”
Nhìn thấy Văn Quốc Đống lại đổi chủ đê, Tô Bối dùng tay nắm chặt ga trải giường, hạ mông xuống, hút dương vật của Văn Quốc Đông vào sâu trong âm hộ của cô, nuốt hết cây gậy vào.
"Ôi... gậy thịt của ba thao thật sảng khoái... Ô... Lập tức liên đâm đến tận cùng bên trong mất..."
Hai tay Văn Quốc Đống hung hăng bóp mông Tô Bối, trên da thịt trắng nõn tất cả đêu là vết đỏ: “Tiểu dâm đãng..." hai tay Tô Bối nâng bâu ngực căng mọng múp mẩy, thấp giọng nói: "Ba... ư... Ba liếm cho người ta một cái...
Ngứa..."
Văn Quốc Đống không nhanh không chậm đẩy hông, đưa tay bóp bóp ngực Tô Bối: “Nói rõ ràng... ngứa chỗ nào?!”
“A... ngứa trong lỗ nhỏ... Muốn ba liếm... ư...”
Nói được một nửa, Văn Quốc Đống liên nâng gậy thịt đâm mạnh vào bên trong: “Tiểu huyệt ngứa không phải ba đang thao sao!? Liễm có thể sướng bằng ông đây thao không?”
“Ö... Tiểu huyệt nhớ đâu lưỡi của ba rồi...”
Tay Tô Bối bóp chặt cánh tay Văn Quốc Đống, móng tay cào hết vết này đến vết xước khác trên cánh tay cường tráng của hắn: “Ba... vì sao không cho mẹ biết con mang thai?"
Bàn tay Văn Quốc Đống đang vân vê đâu vú bỗng dừng lại một chút, đôi mắt cụp xuống ẩn chứa ý tứ sâu xa:
“Trạng thái tinh thân của bà ấy hiện tại có chút vấn đê... Chờ con sinh con ra rôi nói hãng nói chuyện này cho bà ấy..."
“Hả? I??
Văn Quốc Đống không cho Tô Bối cơ hội tiếp tục truy hỏi, cúi đâu ngậm lấy nhũ tiêm trên bâu vú dùng sức hút: “Khi nào sẽ có sữa?"
Nghe hắn hỏi, Tô Bối ôm đâu Văn Quốc Đống xoa xoa: “Làm sao con biết được!? trước kia con lại chưa từng mang thai bao giờ... A... khi nào thì mẹ có sữa... ư..."
Côn thịt của Văn Quốc Đống ở trong huyệt hoa hung hăng đâm vài cái: “Không biết nói thì đừng nói..."
"A, Câm thú, nhẹ nhàng một chút..."
Tô Bối véo một cái lên lưng Văn Quốc Đống, chọc cho người đàn ông trên người kêu đau một tiếng.
“Phụ nữ mấy người sao cứ động một chút lại thích nhéo người bóp người như thế?!”
Văn Quốc Đống nghĩ đến Văn Uyển cũng như Diệp Liệt Thanh, không khỏi nhíu mày.
Con ngươi Tô Bối ngưng tụ: “Phụ nữ mấy người... Mấy người? Phụ nữ!?”
Văn Quốc Đống nghe tiếng, một tay nâng mông Tô Bối lên: “Tiểu dâm đãng ăn dấm?!”
Tô Bối cười lạnh một tiếng, nhắm mắt không nhìn Văn Quốc Đống.
Văn Quốc Đống cố nén dục vọng, thấp giọng nói: "Ghen thật sao?”
Tô Bối nhắm mắt không hé răng, Văn Quốc Đống rút côn thịt ra: “Không nói?”
Tô Bối đột nhiên đứng dậy, đè Văn Quốc Đống còn chưa chuẩn bị sẵn sàng xuống giường, ôn nhu nói: "Phụ nữ bên cạnh ba nhiêu như vậy... Muốn ăn dấm cũng fà mẹ chồng ăn mới đúng... Con ăn dấm chua cái gì? Ba
ở bên ngoài có nhiêu phụ nữ hơn... Ba có dám để cho bọn họ mang thai? Hay tà dám để cho họ sinh con!?”
"Ba... ba không dám... cho nên... Những người đó có tư cách gì đáng để con ghen?"
Nghe thấy thế, ánh mắt Văn Quốc Đống thâm sâu, bàn tay đang ôm trên người Tô Bối không tự chủ siết chặt: “Con ngược tại nghĩ rất thoáng...”
"Nếu con nhìn không ra... Làm sao có thể ở trên giường của ba..."
Nếu cô nhìn không ra, người trạng thái tinh thân không tốt trong viện an dưỡng bây giờ không phải tà Lâm Quyên, mà tà cô.
Nghĩ tới đây, Tô Bối trân truông đưa hoa huyệt đến trước mặt Văn Quốc Đống: “Phụ nữ bên ngoài... Có mấy người có thể tầm cho Cục trưởng Văn dùng miệng cho bọn họ?"