Chương 109: Nóng Quá... Huyệt Đều Bỏng Rồi...(H)

Văn Quốc Đống đứng dậy, nhẹ nhàng hôn fên bụng Tô Bối: “Ngoan ngoãn fớn fên...”

Tô Bối chỉ nói đúng một nửa, hắn không những không có tình yêu với Lâm tQuyên, ở thời đại đó những chuyện như chưa kết hôn đã có thai, tàm £oạn quan hệ nam nữ... Đối với hắn đêu mang tính hủy diệt...

Lực sát thương tớn hơnp nhiêu so với việc khiến Tô Bối mang thai bây giờ.

Có tẽ tà vì hắn đã bị đè nén một thời gian dài khi còn trẻ... Nên đến tuổi trung niên bất đâu có tâvm phản nghịch.

Tô Bối nhìn thấy vẻ mặt nghiêm nghị đột ngột của Văn Quốc Đống, tông mày nhướng fên: “Cục cưng...

Nghe thấy tời ba nói không? Phải ngoan ngoãn.. .”

Nói đến đây, Tô Bối dừng một chút: “Ba... Ba nói xem sau khi bảo bảo sinh ra nên gọi ba như thế nào?”

Nghe vậy, Văn Quốc Đống ngước mắt, tạnh tùng tiếc Tô Bối.

“A... Sẽ không phải tà trước mặt người khác thì gọi ông nội, sau tưng thì gọi ba ba chứ!?”

Văn Quốc Đống cúi đâu, bàn tay to trực tiếp tách hai chân Tô Bối ra: “Con trước gọi ba... Sau gọi chông sao?!"

"Ừm... Vợ của ba cũng không phải fà con... Con gọi như vậy sao được... A..."

Tô Bối nói được một nửa, Văn Quốc Đống câm cự côn nghiên nát huyệt hoa: “Không phải vợ ba, bây giờ trân truồng nằm dưới thân ba để ba thao?!”

Nghe vậy, Tô Bối nhấc chân đẩy thân thể Văn Quốc Đống ra bên ngoài: “Ba lúc trước cũng không phải như vậy... Muốn chơi người ta thì gọi 'Bối Nhï', tức giận thì cứ gọi cả họ lẫn tên 'Tô Bối'... Ở trong lòng ba, đến tột cùng con là cái gì? Hả?”

Văn Quốc Đống một tay nâng chân dài của Tô Bối lên khiêng ở trên vai: “Con là cái gì? Con là tổ tông của ba ”»

Còn chưa nói xong, thất lưng trâm xuống, cự côn nóng bỏng liên vọt vào trong huyệt hoa nóng ẩm.

“Ưm »

Tô Bối rên lên một tiếng, chân đặt ở trên vai Văn Quốc Đống trực tiếp đạp lên cầm người đàn ông: “Ba...

Nóng quá... Huyệt đêu nóng bỏng..."

Văn Quốc Đống cúi đâu, cấn cắn bàn chân trắng nõn của Tô Bối, côn thịt dưới thân vừa đi vào, liên cảm nhận được sự hoan nghênh nhiệt tình của huyệt hoa ướt át, thịt sò gắt gao bọc lấy cây gậy thịt lớn muốn hắn đi sâu hơn.

“Chỉ là nóng? Không phải thô?”

Tô Bối cắn môi, mị nhãn như tơ nhìn Văn Quốc Đống: “Gậy của ba nhất định vừa thô vừa dài nha... Bằng không... Ưm..."

"Nếu không cục cưng trong bụng con làm sao đi vào..."

Văn Quốc Đống nghe dâm từ lãng ngữ của Tô Bối, tay hung hăng nhéo nhéo nhũ tiêm căng tròn của Tô Bối:

““Tiểu tao hóa... Mang thai mà vẫn lắng lơ như vậy..."

Tô Bối khẽ rên một tiếng, sức lực đạp Văn Quốc Đống lớn hơn chút: “Câm thú... Bây giờ cục cưng còn nhỏ... Không thể dùng sức quá..."

Nghe tiếng, động tác Văn Quốc Đống dừng một chút, cắn răng trừng mắt nhìn Tô Bối: “Vậy con còn cố ý dụ dỗ lão tử? Đoạn thời gian trước đó mỗi lân lão tử chơi con, sao con không nói?”

“Ư... Ba...” Tô Bối hô một tiếng: “Ba nhẹ... nhẹ một chút...”

Văn Quốc Đống hít sâu vài hơi, mới nhịn xuống xúc động muốn bùng nổ. Thịt côn dưới thân bị huyệt hoa mút chặt vừa sảng khoái vừa tê dại...

Nhưng hết lân này tới lân khác không thể dùng sức đâm mạnh, sắc mặt Văn Quốc Đống nghẹn vừa tím vừa đỏ: “Tô Bối...”

Tô Bối thấy Văn Quốc Đống thật sự bất động, hoa huyệt đã đói khát vài ngày mút chặt côn thịt, nhẹ giọng dụ dỗ nói: "Ba nhẹ một chút...”

Văn Quốc Đống ngột ngạt cúi người xuống, mạnh mẽ đem côn thịt rút ra, lại nhẹ nhàng đưa trở về, như thế lặp đi lặp lại vài lân.

Tô Bối chỉ cảm thấy lỗ nhỏ trống rỗng không chịu được, hai chân quấn chặt lấy eo Văn Quốc Đống, mắt nước trừng người: “Ba...”

Khóc môi Văn Quốc Đống nhếch lên một nụ cười lạnh: “Cố ý quyến rũ ba? Cố ý treo ba?!”

Đuôi mắt Tô Bối nhuộm đỏ, hung hăng cắn răng: “Có bản lĩnh ba liên đi ra ngoài! Đừng làm...”

“Đi ra ngoài? Sau đó để cho ba cứ cứng mãi?”

Tô Bối gắt gao thu hoa huyệt, hai người ở trên giường mắt to trừng mắt nhỏ giằng co mấy phút.

Sau đó Văn Quốc Đống đè người xuống, kiêm chế sức tực tuật động mấy chục cái, rút côn thịt ra ở giữa hai chân Tô Bối hung hăng chạy nước rút vài phút.

Cuối cùng bắn vào giữa hai chân Tô Bối.

Tô Bối bị động tác này của Văn Quốc Đống fàm cho kinh ngạc: “Ba... Ba... Khi nào...”

“Nhanh như vậy...”

Vừa dứt lời, khuôn mặt mới vừa được thư giãn của Văn Quốc Đống, xoát một cái đã biến xanh.

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện