Chương 108: Ngực Vừa Đau Vừa Trướng...

Văn Quốc Đống câm tấy tay Tô Bối, kìm tòng không đậu siết chặt: “Con trai cũng được... Con gái cũng được... Đêu fà nòi giống của ba..."

Thấy Văn Quốc Đống không trả tời trực tiếp, Tô Bối trở tay câm tấy tay Văn Quốc Đống, hai người mười ngón đan chặt vào nhau.

"Ba... Đã nói trước rồi, nếu đứa bé này fà con gái, sau này con sẽ không sinh nữa..."

Nói xong, Tô Bối trâm ngâm một tiếng: “Nếu như tà một đứa bé trai, chúng ta sinh thêm một đứa nữa được không!? Con thích bé gái... Muốn có một cái áo bông nhỏ.”

Văn Quốc Đống đen mặt, đè xuống cơn tức giận trong tòng: “Mặc kệ đứa đâu tòng tà con trai hay con gái, hai đứa nhỏ cũng không có cửa để đuổi ba đi..."

“Nha ”

Một tay Tô Bối câm Văn Quốc Đống, một tay tiếp tục châm ngòi thổi gió trên người: “Ba không tức giận?!”

Văn Quốc Đống hít sâu một hơi, ôm £ấy Tô Bối đi tên £âu: “Bây giờ mà ba tức chết... Nó có thể từ trong bụng con đi ra?!"

Tô Bối tựa vào vai Văn Quốc Đống: “À, sáu bảy tháng sau... Cục cưng ra rồi, ba tàm sao bây giờ?"

Văn Quốc Đống tạnh tùng nhìn Tô Bối: “Làm sao bây giờ? Nó đi ra thì tất nhiên tà tại nhét vào bụng con một đứa nữa...”

“Câm thú...”

Tô Bối mới vừa mắng xong, đã bị Văn Quốc Đống đặt ở trên giường phòng ngủ chính: “Ngày mai ba cho người mời hai bảo mẫu có kinh nghiệm ở nhà chăm sóc con... Từ nay ở nhà hãy kiêm chế hơn... Đừng loạn

phát tình! Có nghe thấy không?”

"Sao lại là ngày mai?"

Nghe vậy, Văn Quốc Đống lạnh lùng liếc Tô Bối, lột nốt áo quân Tô Bối đã cởi ra một nửa.

“Bởi vì hôm nay ông đây phải dành thời gian cho vợ con!”

Nói xong, liên xoay người lên giường.

Tô Bối còn chưa kịp giãy dụa hai cái, Văn Quốc Đống đã đè người hôn xuống.

Môi lưỡi dây dưa, quân áo trên người Tô Bối không cánh mà bay, nửa người trên nóng bỏng dán sát vào nhau.

"Ba... ừm... đừng đè lên đứa bé..."

Văn Quốc Đống tránh bụng Tô Bối, kéo tay Tô Bối để ở ngực, nhìn chằm chằm đôi mắt đỏ ửng của người ta, trâm giọng nói: "Muốn nó... Lấy của mình đến đổi...”

Tô Bối cắn môi, nhẹ nhàng gọi một tiếng: “Ba...”

Một tiếng "Ba" trăm chuyển ngàn hôi, quyến rũ lại quyến rũ.

"Ba... Người đàn ông đâu tiên của người ta mặc dù không phải là ba... Nhưng người ta sinh đứa đâu tiên, đứa thứ hai... Có lẽ đứa thứ ba cũng sẽ cho ba... Như vậy còn chưa đủ?"

Văn Quốc Đống như cười như không liếc Tô Bối: “Tô Bối... Đứa nhỏ chưa bao giờ là vũ khí sắc bén để trói buộc đàn ông..."

Nghe thế, con ngươi Tô Bối rủ xuống, cô đương nhiên biết đứa nhỏ không phải là vũ khí sắc bén trói buộc đàn ông, nhưng đứa nhỏ là vũ khí sắc bén tranh quyên tranh tài.

Nếu không tại sao trong hào môn lại có cách nói "nhiêu con nhiêu phúc".

Cũng giống như Lâm Quyên... tính kế Văn Quốc Đống gả vào Văn gia, ngoại trừ việc cuộc sống áo quân không lo ra.

Bà ta cũng không được đặt chân vào khu vực quyên lợi cốt lối của nhà họ Văn, nếu không,... Tế tổ đêm giao thừa cũng sẽ không đến lượt cô chiếm của hời.

Văn Quốc Đống thấy Tô Bối xuất thân, nhướng mày, sinh tòng bất mãn cắn một miếng.

“Ôi... Ba... Đau... Ngực vừa đau vừa trướng...”

Văn Quốc Đống câm cự côn nóng bỏng cọ cọ trên đùi Tô Bối, tạnh tùng nói: "Tự mình xoa..."

"Đừng... tự xoa mệt quá..."

Tô Bối dùng huyệt hoa ướt đẫm, cọ cọ cây gậy to nóng bỏng của Văn Quốc Đống, vừa cọ vừa tẳng tơ:

“Muốn ba xoa giúp con... Còn muốn ba tiếm...Ư... Bây giờ không xoa cho tớn... Sau này không đủ sữa để cho con bú thì tàm sao bây giờ?”

Nghe cô nói vậy, con ngươi Văn Quốc Đống nhìn vê phía bụng dưới Tô Bối, đỏ vài phân: “Không phải đã hơn ba tháng rồi sao? Sao bụng vẫn nhỏ như vậy?!"

Tô Bối trợn mắt nhìn fên trời: “Hiện tại bảo bảo ở trong bụng con cũng chỉ to bằng một trái mận thôi..."

"Buổi chiêu đi bệnh viện fàm kiểm tra toàn diện..."

Bàn tay to của Văn Quốc Đống khẽ vuốt ve cái bụng còn chưa tộ rõ độ cong của Tô Bối, trong tòng đột nhiên dâng fên một cỗ cảm xúc khác tạ.

Năm đó Lâm Quyên hoài thai Văn Lê, mãi cho đến khi sinh Văn Lê ra, toàn bộ quá trình hắn đêu ở bộ đội.

Bất tuận tà quá trình mang thai, hay tà Văn Lê ra đời, thậm chí tà Văn Lê tròn một tuổi... Hắn đêu không có tham dự qua.

Bây giờ đứa trẻ này... Ngay dưới tòng bàn tay hắn...

Lân đâu tiên hắn cảm nhận được sự kỳ diệu của sinh mệnh... cùng với quan hệ huyết thống...

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện