Chương 107: Thích Xuất Tinh Ở Trong Lỗ Nhỏ Của Con Dâu...

Bàn tay nhỏ bé của Tô Bối chọc chọc yết hâu của Văn Quốc Đống, như cười như không cười nói: "Ba khẩn trương như vậy fàm cái gì?! Con chỉ thuận miệng nói thôi nha...”

“Tô Bối...”

Văn Quốc Đống vừa nói xong, bên ngoài fiên vang fên tiếng còi xe.

Nghe thấy âm thanh này, Tô Bối biết tài xế đến đón người, vẻ mặt tiếc hận nhìn Văn Quốc Đống: “Vốn còn muốn cho ba ở với đứa nhỏ nhiêu hơn... Hiện tại xem ra không được..."

Văn Quốc Đống fạnh fùng quét mất nhìn Tô Bối, trực tiếp dùng điện thoại di động của Tô Bối gọi điện thoại cho tài xế bên ngoài.

"Hôm nay tạm thời tôi có việc phải tầm, không đến đơn vị... Bảo Diệp Liệt Thanh £iên hệ với bác sĩ khoa phụ sản đáng tin cậy... Hẹn fịch."

Văn Quốc Đống chú ý tới cái tên trên tờ đơn khám thai của Tô Bối không dùng tên thật, con ngươi nhìn vê phía Tô Bối £ại sâu thêm một tâng.

Sau khi cúp điện thoại, Tô Bối nằm ở trên vai Văn Quốc Đống tười nhác hỏi: "Làm sao? Ba sợ bảo bảo trong bụng con không phải của ba!?"

Bàn tay Văn Quốc Đống đặt trên mông Tô Bối, dùng sức nhéo nhéo, trong giọng nói fộ ra vẻ tạnh lẽo:

“Không phải của ba... Con còn dám mang thai của ai?!”

"Coi như con thông minh, biết sử dụng thông tin thân phận của người khác để đi khám thai... Phàm fà con ngu xuẩn đến mức dùng thông tin thân phận của chính mình đi kiểm tra, đứa nhỏ này tiên giữ không được!"

Tô Bối cụp mắt, ngay từ đâu vốn dĩ cô đã có ý định giấu Văn Quốc Đống từ đầu đến cuối.

Nhưng Văn Lê biến mất quá lâu... Làm rối loạn kế hoạch của cô.

Trong vòng hai tháng có lẽ sẽ không lộ tẩy, nhưng vượt qua hai tháng, chuyện đứa nhỏ bao nhiêu tuân căn bản không giấu được người Văn gia.

Thay vì như vậy, còn không bằng trực tiếp nói rõ ngọn ngành với Văn Quốc Đống, đứa trẻ bây giờ không phải là vấn đề lớn..

Có Văn Quốc Đống ở đây, tất cả các lân khám thai trong thời gian mang thai đêu không cân cô phải hao tâm phí sức lo lắng.

Dù sao cô cố hết sức tính toán đủ kiểu, kết quả còn không bằng Văn Quốc Đống gọi một cuộc điện thoại.

"Ba... Nếu như con có dùng thông tin thân phận của chính mình đi kiểm tra, chẳng lẽ còn bất con đi phá..."

Không đợi Tô Bối nói hết lời, một tay Văn Quốc Đống đã bóp cầm Tô Bối, trâm giọng nói: "Tô Bối... Ba nói rôi, ba có thể dung túng con... Nhưng bây giờ, con đã giẫm lên điểm mấu chốt của ba!"

Tô Bối nghe vậy cười lạnh một tiếng: “Điểm mấu chốt của ba là cái gì? Là đội nón xanh cho con trai, hay là không mang bao chơi con dâu, hoặc là thích bắn tinh ở trong lỗ nhỏ của con dâu?"

"Ba... Là con dụ dỗ ba không sai... Nhưng con không cho ba một lân lại một lân bắn tinh dịch vào trong lỗ nhỏ của con..."

“Tô Bối!”

Nghe thanh âm Văn Quốc Đống cố nén tức giận, Tô Bối nhíu mày: “Ba... Mới vậy đã tức giận?Người liếm lỗ nhỏ của con trong bệnh viện...không phải ba!? Aiii."

Một tay Văn Quốc Đống đè Tô Bối ở trên sô pha, lấn người tránh đi bụng, lạnh lùng nói: "Tô Bối!!”

Tô Bối chậm rãi giơ tay cởi cúc áo sơ mi trên người Văn Quốc Đống, dịu dàng nói: "Ba... Ba có nhớ lân thứ hai chúng ta làm chuyện đó... Chính là ở đây không? Lúc đó Văn Lê còn đang ở dưới lâu cơ... Mà ba đã

nóng lòng muốn đâm vào...”

Văn Quốc Đống hít mạnh một hơi, hung ác xé nát quân áo trên người Tô Bối, nhưng trên mặt Tô Bối từ đâu đến cuối đều không có một tia sợ hãi.

"Ba... Con nghe qua một câu như vậy, nếu một người đàn ông thích làm tình với bạn không có nghĩa là họ thực sự yêu bạn. Nhưng nếu một người đàn ông không muốn làm tình với bạn, điêu đó có nghĩa là họ thực sự không yêu bạn..."

“Ba... Ba nói xem?!”

Văn Quốc Đống nhìn chấm chẳm vào mất Tô Bối hôi lâu, sau một hôi trâm mặc.

Đột nhiên nở nụ cười, trâm giọng nói: "Tô Bối... Ba mặc kệ con nghe được bao nhiêu chuyện Văn gia từ nơi nào."

"Nhưng hiện tại... Con phải rõ ràng một chuyện, tại Văn gia ăn thịt người mà không nhả xương này, người con có thể tin... Có thể ỷ lại, chỉ có ba..."

Nghe vậy, Tô Bối nhìn lông ngực Văn Quốc Đống, ngón tay nhẹ nhàng chọc chọc ngực Văn Quốc Đống:

“Ba, con người của con... rất tham lam..."

“Đứa bé con muốn, nó... Con cũng muốn. Ba... Có cho hay không!?

Văn Quốc Đống bắt lấy tay Tô Bối, lạnh lùng nhìn người: “Tô Bỡi... lúc con tính kế ba..."

Không đợi người nói xong, Tô Bối liên ngẩng đâu hôn lên đôi môi Văn Quốc Đống: “Ba... Trong chuyện tính kế, mười người như con đêu chơi không lại một người như ba... Chúng ta tám lạng nửa cân, ai cũng không trách được ai..."

Nói xong, Tô Bối ưỡn bụng dụi dụi vào người Văn Quốc Đống: “Ba... Ba có muốn biết cục cưng trong bụng

tà con trai hay con gái không? Con muốn tà con gái... Sinh cho ba cái áo bông nhỏ có được không?”

Nội tâm Tô Bối: Tôi biết tà con trai, nhưng tôi sẽ không nói.

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện