Chương 106: Ba, Thừa Nhận Đi...

Sức tực trên tay Văn Quốc Đống mạnh hơn, Tô Bối bị đau thình tình kêu một tiếng: “Ba! Ba tầm con đau...

“Đau?! Lão tử muốn bóp chết con...”

Nói rồi, tVăn Quốc Đống đứng dậy khỏi người Tô Bối.

Sự phẫn nộ của Văn Quốc Đống tà chuyện trong dự tiệu của Tô Bối, không ai muốn 'tình nhân' mang thai, cũng không api muốn 'tình nhân' sinh con.

Đối với toại người quyên cao chức trọng như bọn họ mà nói, đây sẽ tà vết nhơ cả đời trên người bọn họ.

Nhưng hết £ân nàyv tới tân khác cô tiên muốn trên người Văn Quốc Đống dính vào toại vết nhơ này, bông hoa tơ hồng 'yếu đuối không thể tự chăm sóc bản thân' sẽ chỉ khiến đàn ông cảm cảm thấy thương tiếc đau tòng trong một thời gian......

Chờ cho đến khi bọn họ tại gặp được một bông hoa nhỏ màu trắng “yếu đuối không xương" khác, bông hoa phía trước tự nhiên bị £oại bỏ.

Xét cho cùng, bản chất của đàn ông tà có mới nới cũ.

Trên đời này, người giống như Diệp Liệt Thanh, đàn ông có quyên có thế còn không có đâu óc, cũng chỉ có một người.

Mà một người này... Đã bị Văn Uyển bắt đâu tính toán từ nhỏ.

Cô không thể đảm bảo rằng " Tình thú " của Văn Quốc Đống có thể duy trì cảm giác mới mẻ đối với cô bao lâu.

Cô chỉ có thể kiếm tẩu thiên phong*, để cho cô trở thành vết nhơ trên người Văn Quốc Đống, cả đời đêu không thể thoát khỏi vết nhơ này.

*Kiếm tẩu thiên phong: Ý nói không theo quy tắc bình thường, dùng những biện pháp hoàn toàn mới để giải quyết vấn đê.

Đương nhiên, trừ phi cô chết...

Tô Bối mỉm cười với Văn Quốc Đống, vươn tay kéo tay Văn Quốc Đống đến bụng dưới: “Có thể... Bóp chết con, một xác hai mạng..."

"Sau đó để cho pháp y giám định... Giải phẫu thi thể... Đến lúc đó cha ruột của đứa nhỏ trong bụng con là ai...

Tất cả mọi người đêu sẽ biết..."

Nghe cô nói vậy, sắc mặt Văn Quốc Đống lại đen thêm một phân, bàn tay đè lên bụng Tô Bối vô thức thả lỏng sức lực.

Nghĩ đến khoảng thời gian gần đây, Tô Bối giận dỗi bỏ nhà đi, lại không chịu để cho hắn thao, lông mày nhíu lại dữ tợn, lạnh lùng hỏi: "Đứa nhỏ rốt cuộc bao nhiêu tháng?!”

“Ưm »

Tô Bối vòng tay ôm lấy Văn Quốc Đống, thay đổi tư thế, gối đâu xuống phân đùi người đàn ông: “Cũng không lớn lắm... Hiện tại cục cưng đã là một bào thai hoàn chỉnh..."

Nói xong, Tô Bối mở ra một tấm ảnh chụp kiểm tra thai nhi khác trong điện thoại di động rôi đưa tới trước mặt Văn Quốc Đống.

"Này... thấy không... Thứ nhỏ bé màu trắng đó chính là 'cháu trai' của ba..."

Hô hấp Văn Quốc Đống cứng tại, đọc nhanh tờ phiếu kiểm tra thai, mãi cho đến câu kia Í trong cổ tử cung có thai, mang thai đơn, siêu âm tuân thai, 12+6 ]

Đến đây, hắn còn có cái gì không hiểu...

Văn Quốc Đống hắn khôn khéo tính kế nửa đời người, nhưng đến cuối đời tại bị chính con dâu của mình từa tạo ra 'cháu trai'!

12 tuân, hơn 3 tháng.

Gân như từ túc hắn cùng Tô Bối bất đâu... Tô Bối đã âm mưu tính kế hắn, tời ngon tiếng ngọt gì đó... tất cả đêu tà hoa ngôn xảo ngữ.

Văn Quốc Đống nhìn tờ báo cáo, đầu óc rối bởi một hồi.

Sống nửa đời người, không những tặng nón xanh cho con trai mình, hắn còn trực tiếp tặng một đứa em cho con frai.

Tô Bối nhìn sắc mặt Văn Quốc Đống túc xanh £úc trắng, càng đặc biệt ân cân an ủi Văn Quốc Đống.

“Ba... Ba không thích cục cưng sao?! Văn Lê mang dòng máu của ba... Chẳng £ẽ cục cưng thì không phải?”

Văn Quốc Đống nhắm hai mắt tại, ôm ngực thở hổn hển: “Tô Bối... Từ đâu tới cuối... Con đêu gạt ba? Có phải hay không?”

Tô Bối cụp mắt xuống, một £át sau đột nhiên đứng dậy ngồi trên người Văn Quốc Đống, đẩy người fên sô pha: “Ba... Con từa được ba sao?!"

Giữa hai người bọn họ, chẳng phải ngay từ đâu đêu có tòng mang ý xấu, ai cũng có được thứ mình muốn! ?2

Văn Quốc Đống nhắm hai mắt tại, bàn tay to nắm ở trên mông Tô Bối: “Văn Quốc Đống ta tính toán hơn nửa đời người, kết quả tại ngã xuống trên người phụ nữ... Tô Bối..."

“Con giỏi tắm...”

Nghe tiếng, Tô Bối nâng eo cọ cọ hạ thân Văn Quốc Đống: “Ba... Nghe tời này của ba... tức tà chính ba thấy sắc nảy sinh ý nghĩ không an phận trước đối với con dâu..."

" Nếu ba thực sự tà một chính nhân quân tử trong ?òng không foạn, đêm hôm đó ba sẽ không thao con... Lại càng không quay tại vào nửa đêm để tiếp tục thao..."

Mỗi một câu Tô Bối nói, mắt Văn Quốc Đống tiên tạnh xuống một phân, bàn tay đặt trên mông Tô Bối vô thức dùng sức bóp mạnh hơn.

Tuy nhiên, Tô Bối tại như không để ý, tiếp tục bổ sung đao: “Ba... thừa nhận đi... Ba thích con, nếu không sao mỗi tân tàm chuyện đó ba tại không đeo bao cao su vào? Hả?”

" Chính ba đã để cho cung cưng chui vào trong bụng con... Không phải con tính kế ba, để cho cục cưng đến bụng con..."

Tô Bối nói xong câu đó, sắc mặt Văn Quốc Đống bỗng nhiên biến đổi: “Con biết bao nhiêu? Ai nói cho con biết?”

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện