Chương 101: Chỉ Muốn Để Con Khóc Ở Trên Giường.

Cha Tô mẹ Tô nghe xong tời giải thích này, mặc dù không hoàn toàn tin tưởng, nhưng nhìn thân sắc nghiêm túc của Văn Quốc Đống, trong tòng cũng buông xuống không ít vướng mắc.

"Công việc quan trọng, công việc quan trọng... Hai đứa nhỏ đêu còn trẻ... ủy khuất một chút cũng không có gì...

"Đúng vậy, đứa nhỏ này cũng tà..."

" Chủ yếu Bối Nhi sợ hai người nghĩ nhiều..."

Văn Quốc Đống nói tời này một giọt nước cũng không fọt, tập tức đánh vào mặt cô cả Tô gia, đông thời cũng giải thích vì sao cha vợ sinh bệnh nằm viện, người tàm con rể tại không có ở đây, ngược tại ông thông gia thì xuất hiện giúp đỡ bận trước bận sau.

Tô Bối nghe Văn Quốc Đống nghiêm trang nói bậy, nếu không phải cô đã biết mục đích chân chính mà Văn Quốc Đống tới nơi này, thiếu chút nữa cô đã bị diễn xuất của hắn từa.

Lúc này, người phụ nữ đi theo phía sau Văn Quốc Đống gượng cười tiến tên nói: "Em trai à... Tại sao em tại giấu diễm không nói một tiếng với người trong nhà vê ca phẫu thuật này, nếu không phải con dâu thứ hai của chị ở đây, chị cũng không biết về cuộc phẫu thuật của em.."

"Ở cùng một thôn, tình huống của fão Tô thế nào, chị cả không mù £ại không điếc chẳng tẽ không nghe thấy không nhìn thấy?"

Mẹ Tô thấy hai vợ chồng chị cả Tô gia tới, hai người tại xách theo một đống đồ, tàm sao còn không biết đối phương có tâm tư gì.

Bình thường ngẩng đâu không thấy cúi đâu không thấy người, bây giờ ngược tại ngửi thấy mùi đã tới.

“Em dâu nói gì vậy... Chúng ta bận rộn nhiêu chuyện...”

Văn Quốc Đống liếc mất nhìn vẻ mặt uể oải của Tô Bối, nhíu mày: “Bối Nhi mệt rôi? Ba bảo người đưa con vê khách sạn...”

Không biết tại sao, nghe được hai chữ khách sạn, Tô Bối chỉ cảm thấy mỏi tay, vội nói: "Không, không cân, con không sao đâu... Chờ chợp mất một lát là tốt rồi."

Văn Quốc Đống nhíu mày, trâm giọng nói: "Tuổi trẻ cũng không thể chà đạp thân thể... Anh thông gia, tôi đưa Bối Nhi vê khách sạn nghỉ ngơi trước... Sáng sớm mai chuyên gia tới phẫu thuật, Bối Nhi còn phải bận rộn...

“Được được được... Đi đi đi...”

Tô Bối lành lạnh nhìn Văn Quốc Đống, cắn chặt răng: “Làm phiên ba...”

Nghe thế, cô cả Tô gia ngẩn người: “Ai ôi... Ông thông gia nhà Bối Nhi cứ vậy đã đi sao!? Không ngôi một lúc.

Mẹ Tô lạnh lùng nhìn người một cái: “Đây là ba chông Bối Nhi đau lòng cho Bối Nhi... Chẳng lẽ lại để cho người ta ngồi ở chỗ này tiếp chuyện với chị?"

Sắc mặt cô cả Tô gia xanh mét, khi bà nhận được tin tức người ta nói thì vội vàng chạy tới, chỉ muốn ở trước mặt bố vợ Tô Bối là quan chức nhà nước mua cái tốt.

Ai biết duyên phận trùng hợp như vậy, ở bệnh viện hỏi đường cũng có thể gặp được.

Dọc theo đường ổi, bà đã nói bao nhiêu lời tốt đẹp về Tô Bối, vậy mà trước khi vào cửa mẹ Tô đã tát mặt bà đau bấy nhiêu.

*

Văn Quốc Đống đưa Tô Bối vào khách sạn, đè người xuống giường: “Ở nhà chịu nhiêu tủi thân như vậy cũng không biết nói?

Tô Bối đẩy người đàn ông trên người: “Nói với ai?! Với Văn Lê? Hay là với mẹ?!”

Đối với Văn Lê mà nói, dao găm không ở trên người mình thì anh sẽ không quan tâm.

Vê phân Lâm Quyên? Bà ta ước gì cô cút càng xa càng tốt, tốt nhất là chịu không nổi lời đồn đãi nhảm nhí, trực tiếp ly hôn với Văn Lê.

Nghe vậy, Văn Quốc Đống cúi người hôn lên trán Tô Bối: “Đứa nhỏ biết khóc có kẹo ăn... Tính tình bướng bỉnh của con quả thật giống như cha con nói, bướng bỉnh như trâu!"

Nghe xong lời này, Tô Bối ngưng mắt nhìn Văn Quốc Đống: “Vậy bây giờ con khóc với ba... Có mấy viên kẹo ăn?!"

Bờ môi mỏng của Văn Quốc Đống một đường hướng xuống phía dưới, hôn lên đôi môi đỏ mọng của Tô Bối: “Ba không muốn con khóc, chỉ muốn con khóc ở trên giường ba..."

Nói xong, một tay cởi váy trên người Tô Bối: “Chờ cha con làm xong giải phẫu, ba cùng cha con thương lượng kỹ càng, dựa theo tập tục địa phương của con... Hôn lễ sẽ tổ chức như thế nào..."

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện