Edit: Bạc Bạc
Anh muốn thế nào, mới có thể buông tha cô? Cố Lan San nhìn Thịnh Thế, vì tiền thuốc của em trai nên cô nhịn, nhưng bây giờ, cô đã biết anh khinh người quá đáng.
Cố Lan San mím môi hỏi: “Thịnh Thế, rốt cuộc anh muốn gì?”
“Muốn gì? Tôi không muốn gì, chỉ là cảm thấy hai ngàn vạn có chút mắc.” Thịnh Thế lạnh lùng cười ra tiếng: “Chỉ là, cô mệt đến vậy, một lần một ngàn vạn đi.”
Thịnh Thế càng nói thì càng thâm độc.
Từ trước đến nay, Cố Lan San rất sĩ diện, nhưng Thịnh Thế lại ở trước mặt toàn bộ người hầu mà nói lời như vậy.
Đáy lòng của cô hiện rất tức giận.
Cô quay đầu, thấy những người hầu đang chăm chú đánh giá cô, không cần nhìn kỹ cũng biết họ nghĩ gì về cô.
Ánh mắt cô nhìn một vòng quanh phòng, bớt chợt nghiêng đầu, nhìn Thịnh Thế cực kỳ bình tĩnh nói: “Anh đến đấy, chúng ta cùng nói chuyện.”
Nói xong, Cố Lan San xoay người, đi đến sô pha trong phòng khách lớn.
Tính cách Thịnh Thế cáu kỉnh, từ trước tới nay luôn nói lời thâm độc, bây giờ anh nghe thấy cô muốn cùng anh nói chuyện, liền không nhanh không chậm đi theo.
Cố Lan San đứng trước bàn trà, chờ Thịnh Thế đến.
Thịnh Thế nhìn thoáng qua chỗ Cố Lan San đứng, vừa chuẩn bị ngồi xuống ghế sa lon, chờ xem cô muốn nói cái gì với anh, lại thấy cô đá dép ra xa, Thịnh Thế vốn định ngồi xuống nhưng thấy hành động của cô lại đứng lên, Cố Lan San nhảy lên bàn đứng, cô xoa xoa tay.
Thịnh Thế cau mày, còn chưa kịp nghĩ gì, đã bị Cố Lan San dùng lực tát cho anh một cái.
Cái tát của Cố Lan San rất mạnh, làm cho toàn bộ người hầu kinh ngạc.
Cô San cư nhiên dám tát cậu Thịnh…
Tất cả mọi người nín thở, không dám tưởng tượng chuyện kế tiếp sẽ như thế nào!
Thịnh Thế căn bản không nghĩ là Cố Lan San dám tát anh, cho nên mới không có biết gì chịu một cái tát, anh bị tát đến hơi nghiêng đầu, chưa ai dám tát anh, ánh mắt của anh có chút sợ hãi.
Trong lúc anh chưa hoàn hồn, Cố Lan San lại từ bàn trà nhảy lên, theo hướng nhìn, là nhảy lên người Thịnh Thế, sau đó cô nhào đẩy anh.
Cố Lan San đẩy anh té lên ghế so lon, cái mông cô ngồi trên bụng anh, khiến anh đau nên kêu lên một tiếng.
Sau đó, Cố Lan San nắm chặt tay, đánh mạnh vài cái vào ngực của Thịnh Thế.
Người hầu thấy như vậy, đều trợn mắt há mồm nhìn, sau đó lại xông tới, vốn muốn đem cô kéo ra, nhưng Cố Lan San quay đầu, sắc bén nói: “Ra ngoài cho tôi!”
Mấy người hầu thấy Cố Lan San như vậy, cũng dừng chân.
Ở trong trí nhớ của mọi người, cô San đoan trang hiền thục, luôn luôn mỉm cười, chưa từng gian xảo cùng bạo lực như bây giờ!
Cố Lan San nhìn mấy người hầu bất động tại chỗ, giọng của cô lại cao thêm vài phần: “Không nghe sao, các người ngớ ngớ cái gì, mau ra ngoài!”
Người hầu bị Cố Lan San nói vậy có chút sợ, nhưng sợ thật chính là khí thế của cô.
Anh muốn thế nào, mới có thể buông tha cô? Cố Lan San nhìn Thịnh Thế, vì tiền thuốc của em trai nên cô nhịn, nhưng bây giờ, cô đã biết anh khinh người quá đáng.
Cố Lan San mím môi hỏi: “Thịnh Thế, rốt cuộc anh muốn gì?”
“Muốn gì? Tôi không muốn gì, chỉ là cảm thấy hai ngàn vạn có chút mắc.” Thịnh Thế lạnh lùng cười ra tiếng: “Chỉ là, cô mệt đến vậy, một lần một ngàn vạn đi.”
Thịnh Thế càng nói thì càng thâm độc.
Từ trước đến nay, Cố Lan San rất sĩ diện, nhưng Thịnh Thế lại ở trước mặt toàn bộ người hầu mà nói lời như vậy.
Đáy lòng của cô hiện rất tức giận.
Cô quay đầu, thấy những người hầu đang chăm chú đánh giá cô, không cần nhìn kỹ cũng biết họ nghĩ gì về cô.
Ánh mắt cô nhìn một vòng quanh phòng, bớt chợt nghiêng đầu, nhìn Thịnh Thế cực kỳ bình tĩnh nói: “Anh đến đấy, chúng ta cùng nói chuyện.”
Nói xong, Cố Lan San xoay người, đi đến sô pha trong phòng khách lớn.
Tính cách Thịnh Thế cáu kỉnh, từ trước tới nay luôn nói lời thâm độc, bây giờ anh nghe thấy cô muốn cùng anh nói chuyện, liền không nhanh không chậm đi theo.
Cố Lan San đứng trước bàn trà, chờ Thịnh Thế đến.
Thịnh Thế nhìn thoáng qua chỗ Cố Lan San đứng, vừa chuẩn bị ngồi xuống ghế sa lon, chờ xem cô muốn nói cái gì với anh, lại thấy cô đá dép ra xa, Thịnh Thế vốn định ngồi xuống nhưng thấy hành động của cô lại đứng lên, Cố Lan San nhảy lên bàn đứng, cô xoa xoa tay.
Thịnh Thế cau mày, còn chưa kịp nghĩ gì, đã bị Cố Lan San dùng lực tát cho anh một cái.
Cái tát của Cố Lan San rất mạnh, làm cho toàn bộ người hầu kinh ngạc.
Cô San cư nhiên dám tát cậu Thịnh…
Tất cả mọi người nín thở, không dám tưởng tượng chuyện kế tiếp sẽ như thế nào!
Thịnh Thế căn bản không nghĩ là Cố Lan San dám tát anh, cho nên mới không có biết gì chịu một cái tát, anh bị tát đến hơi nghiêng đầu, chưa ai dám tát anh, ánh mắt của anh có chút sợ hãi.
Trong lúc anh chưa hoàn hồn, Cố Lan San lại từ bàn trà nhảy lên, theo hướng nhìn, là nhảy lên người Thịnh Thế, sau đó cô nhào đẩy anh.
Cố Lan San đẩy anh té lên ghế so lon, cái mông cô ngồi trên bụng anh, khiến anh đau nên kêu lên một tiếng.
Sau đó, Cố Lan San nắm chặt tay, đánh mạnh vài cái vào ngực của Thịnh Thế.
Người hầu thấy như vậy, đều trợn mắt há mồm nhìn, sau đó lại xông tới, vốn muốn đem cô kéo ra, nhưng Cố Lan San quay đầu, sắc bén nói: “Ra ngoài cho tôi!”
Mấy người hầu thấy Cố Lan San như vậy, cũng dừng chân.
Ở trong trí nhớ của mọi người, cô San đoan trang hiền thục, luôn luôn mỉm cười, chưa từng gian xảo cùng bạo lực như bây giờ!
Cố Lan San nhìn mấy người hầu bất động tại chỗ, giọng của cô lại cao thêm vài phần: “Không nghe sao, các người ngớ ngớ cái gì, mau ra ngoài!”
Người hầu bị Cố Lan San nói vậy có chút sợ, nhưng sợ thật chính là khí thế của cô.
Danh sách chương