Editor: Cà Rốt Hồng
Không biết người giúp việc bị Cố Lan San làm như vậy nên hoảng sợ ngây người, hay là bị khí thế bức người của Cố Lan San làm cho kinh hãi, từng bước từng bước thật ngoan ngoãn xoay người, chạy nhanh ra khỏi phòng như một làn khói.
Trong căn phòng biệt thự to lớn, chỉ còn lại hai người Cố Lan San và Thịnh Thế.
Thịnh Thế bị Cố Lan San đè xuống ghế sofa, anh nghe được giọng nói khí thế bức người đó của Cố Lan San, hai mắt bỗng nhiên sáng lên.
Cố Lan San đợi đến khi tất cả người giúp việc đi hết, cô lập tức xoay người lại, tiếp tục giơ tay hung hăng đánh xuống ngực của Thịnh Thế.
Cố Lan San dùng cả hai tay, một tay vừa đánh xuống, tay kia lại theo sát phía sau, tốc độ rất nhanh không chừa chút lối thoát nào, hơn nữa không có một chút xê dịch cứ đánh vào cùng một chỗ, đánh xuống chỉ có mấy cái, Thịnh Thế liền bị đau đến kêu rên không ngừng, vậy mà từ đầu đến cuối anh không có ra tay ngăn cản hành động của Cố Lan San.
Cố Lan San đánh một lúc, cảm thấy nắm tay của mình vô cùng đau đớn, cô liền đổi thành nhéo, cơ ngực của đàn ông rất rắn chắc, cô nhéo thế nào cũng không động đậy, vì thế liền chuyển lên trên mặt của Thịnh Thế nhéo cào, làm cho Thịnh Thế lại liên tục kêu rên mấy tiếng, vô cùng chật vật.
Cố Lan San vẫn đánh tới khi mình không còn hơi sức, mới cảm thấy giải tỏa hết cơn tức.
Cô nhìn chằm chằm Thịnh Thế bị mình đặt mông ngồi ở dưới, trên khuôn mặt tinh xảo mang theo ngạo khí, hếch mặt khiêu khích, đắc ý, cái cằm nho nhỏ khẽ nghếch lên, dùng lỗ mũi hấc về phía Thịnh Thế, vênh váo hung hăng mở miệng: “Thịnh Thế, nếu hôm nay anh đã nói với tôi anh tiêu tiền cho gái có lỗ hay không, như vậy tôi cũng nói cho anh biết tôi bán có đáng giá hay không!”
“Nếu anh không muốn tôi bởi vì thiếu tiền mà phải đi ra ngoài bán mình để cho anh đội nón xanh, như vậy bắt đầu từ bây giờ, tất cả giá cả sẽ do tôi định đoạt!”
“Ăn một bữa cơm 5000, tắm một lần 5000, hôn một cái 5000, sờ một cái 5000, ngủ một lần một vạn!”
“Dĩ nhiên tôi còn có thẻ bao hôn và thẻ bao sờ không ngủ một lần cùng nhiều cái thẻ bao hôn và thẻ bao sờ khác nhau!”
“Giá tiền cứ quy định cho anh như thế, nếu anh chê đắt, thì có muốn yêu hay không!”
“Cố Lan San tôi tự cho rằng bộ dạng của bản thân cũng không tệ lắm, chắc hẳn đưa ra giá tiền này sẽ có nhiều người muốn!”
Lời nói của Cố Lan San tao nhã vừa phải, giọng nói trong trẻo êm tai, giọng điệu ngạo mạn thong dong.
Tiếng nói rõ rệt của cô vang vọng cả phòng khách lầu một của biệt thự, rơi vào trong tai Thịnh Thế như một bài hát êm tai nhất trên thế gian này.
Thịnh Thế bỗng cảm thấy mình có một loại cảm giác trời đất quay cuồng.
Anh nhìn chằm chằm Cố Lan San, trong mắt lóe ra chút ánh sáng kỳ dị và vui sướng.
Cố Lan San nghiêng đầu suy nghĩ một chút, nghĩ ra hình như không có gì phải nói nữa, nhấn mạnh một cái, liền từ trên người của Thịnh Thế đứng lên, nào ngờ chân trái của cô không cẩn thận từ trên ghế sofa đạp vào khoảng không, cả người liền ngã ụp xuống, tay quơ lung tung liền đè xuống vị trí bên dưới nào đó của Thịnh Thế, trong nháy mắt Thịnh Thế bị đau đến phải hít vào một ngụm khí lạnh, Cố Lan San dừng lại một giây, mới ý thức rốt cuộc mình đã đè xuống ở nơi nào, vội vàng thu tay về, sắc mặt ửng đỏ, cố làm ra vẻ lãnh khốc đứng lên, chỉnh sửa lại quần áo và tóc tai xốc xếch của mình một chút, sau đó thuận thế trên cao nhìn xuống Thịnh Thế mặt mũi vặn vẹo đang ôm nửa người dưới một cái, cằm nhỏ hếch cao, rất ngạo mạn hừ lạnh một tiếng, xoay người, chân không đi tới trước cửa, mang một đôi giày cao gót, đẩy cửa rời đi.
Không biết người giúp việc bị Cố Lan San làm như vậy nên hoảng sợ ngây người, hay là bị khí thế bức người của Cố Lan San làm cho kinh hãi, từng bước từng bước thật ngoan ngoãn xoay người, chạy nhanh ra khỏi phòng như một làn khói.
Trong căn phòng biệt thự to lớn, chỉ còn lại hai người Cố Lan San và Thịnh Thế.
Thịnh Thế bị Cố Lan San đè xuống ghế sofa, anh nghe được giọng nói khí thế bức người đó của Cố Lan San, hai mắt bỗng nhiên sáng lên.
Cố Lan San đợi đến khi tất cả người giúp việc đi hết, cô lập tức xoay người lại, tiếp tục giơ tay hung hăng đánh xuống ngực của Thịnh Thế.
Cố Lan San dùng cả hai tay, một tay vừa đánh xuống, tay kia lại theo sát phía sau, tốc độ rất nhanh không chừa chút lối thoát nào, hơn nữa không có một chút xê dịch cứ đánh vào cùng một chỗ, đánh xuống chỉ có mấy cái, Thịnh Thế liền bị đau đến kêu rên không ngừng, vậy mà từ đầu đến cuối anh không có ra tay ngăn cản hành động của Cố Lan San.
Cố Lan San đánh một lúc, cảm thấy nắm tay của mình vô cùng đau đớn, cô liền đổi thành nhéo, cơ ngực của đàn ông rất rắn chắc, cô nhéo thế nào cũng không động đậy, vì thế liền chuyển lên trên mặt của Thịnh Thế nhéo cào, làm cho Thịnh Thế lại liên tục kêu rên mấy tiếng, vô cùng chật vật.
Cố Lan San vẫn đánh tới khi mình không còn hơi sức, mới cảm thấy giải tỏa hết cơn tức.
Cô nhìn chằm chằm Thịnh Thế bị mình đặt mông ngồi ở dưới, trên khuôn mặt tinh xảo mang theo ngạo khí, hếch mặt khiêu khích, đắc ý, cái cằm nho nhỏ khẽ nghếch lên, dùng lỗ mũi hấc về phía Thịnh Thế, vênh váo hung hăng mở miệng: “Thịnh Thế, nếu hôm nay anh đã nói với tôi anh tiêu tiền cho gái có lỗ hay không, như vậy tôi cũng nói cho anh biết tôi bán có đáng giá hay không!”
“Nếu anh không muốn tôi bởi vì thiếu tiền mà phải đi ra ngoài bán mình để cho anh đội nón xanh, như vậy bắt đầu từ bây giờ, tất cả giá cả sẽ do tôi định đoạt!”
“Ăn một bữa cơm 5000, tắm một lần 5000, hôn một cái 5000, sờ một cái 5000, ngủ một lần một vạn!”
“Dĩ nhiên tôi còn có thẻ bao hôn và thẻ bao sờ không ngủ một lần cùng nhiều cái thẻ bao hôn và thẻ bao sờ khác nhau!”
“Giá tiền cứ quy định cho anh như thế, nếu anh chê đắt, thì có muốn yêu hay không!”
“Cố Lan San tôi tự cho rằng bộ dạng của bản thân cũng không tệ lắm, chắc hẳn đưa ra giá tiền này sẽ có nhiều người muốn!”
Lời nói của Cố Lan San tao nhã vừa phải, giọng nói trong trẻo êm tai, giọng điệu ngạo mạn thong dong.
Tiếng nói rõ rệt của cô vang vọng cả phòng khách lầu một của biệt thự, rơi vào trong tai Thịnh Thế như một bài hát êm tai nhất trên thế gian này.
Thịnh Thế bỗng cảm thấy mình có một loại cảm giác trời đất quay cuồng.
Anh nhìn chằm chằm Cố Lan San, trong mắt lóe ra chút ánh sáng kỳ dị và vui sướng.
Cố Lan San nghiêng đầu suy nghĩ một chút, nghĩ ra hình như không có gì phải nói nữa, nhấn mạnh một cái, liền từ trên người của Thịnh Thế đứng lên, nào ngờ chân trái của cô không cẩn thận từ trên ghế sofa đạp vào khoảng không, cả người liền ngã ụp xuống, tay quơ lung tung liền đè xuống vị trí bên dưới nào đó của Thịnh Thế, trong nháy mắt Thịnh Thế bị đau đến phải hít vào một ngụm khí lạnh, Cố Lan San dừng lại một giây, mới ý thức rốt cuộc mình đã đè xuống ở nơi nào, vội vàng thu tay về, sắc mặt ửng đỏ, cố làm ra vẻ lãnh khốc đứng lên, chỉnh sửa lại quần áo và tóc tai xốc xếch của mình một chút, sau đó thuận thế trên cao nhìn xuống Thịnh Thế mặt mũi vặn vẹo đang ôm nửa người dưới một cái, cằm nhỏ hếch cao, rất ngạo mạn hừ lạnh một tiếng, xoay người, chân không đi tới trước cửa, mang một đôi giày cao gót, đẩy cửa rời đi.
Danh sách chương