Edit: Bạc Bạc
Tay Cố Lan San nắm thành quyền, cô nín thở chờ Thịnh Thế nổi giận.
Nhưng đợi được một lúc, Cố Lan San lại nghe Thịnh Thế cúi đầu gọi tên mình.
“Cố Lan San.”
Cố Lan San ngẩng đầu, thấy ánh mặt của Thịnh Thế lộ ra ánh sáng lạnh lùng.
Cô cắn răng, im lặng không nói gì.
Cô cảm thấy không khí xung quanh đang dần hạ thấp.
Anh bình tĩnh, cô biết lúc anh tức giận, thì anh rất bình tĩnh.
Gương mặt tuấn mỹ của anh lại không có bất kỳ biểu cảm nào, nhưng lại làm cho cô cảm thấy sợ hãi.
Giọng nói của anh như ẩn chứa một tình cảm rất mãnh liệt, nhưng lại rất bình tĩnh: “Kết hôn với tôi hai năm, có phải cô chưa bao giờ ý thức được cô là vợ của tôi?”
Cố Lan San nhìn Thịnh Thế, đôi mắt xinh đẹp chớp chớp, im lặng không nói.
Đáy mắt Thịnh Thế ẩn chứa tức giận, anh cao hơn cô rất nhiều, anh nhìn xuống, giống như là muốn từ trên người cô nhìn ra được cái gì đó, một lúc lâu sau, mắt có anh hiện lên chút mất mác, nó thoáng qua rất nhanh khiến cho không ai có thể thấy được.
Thì ra… Mục đích cô tìm anh, là vì anh đã cùng cô ở Kim Bích Huy Hoàng, cô đến lấy tiền, không phải đến để xoa dịu anh…
Thịnh Thế cười nhạt một cái, đi ngang qua Cố Lan San, giọng nói lạnh nhạt, còn có chút vô lực không ai biết: “Chi phiếu ở trong phòng.”
Cố Lan San ngẩn người nửa ngày, mới xoay người, đi theo Thịnh Thế vào phòng, trong lòng bàn tay của nàng đều là mồ hôi, cô nghĩ anh sẽ nổi giận, sẽ sỉ nhục cô, nhưng anh lại không có làm.
Lúc Cố Lan San đến, Thịnh Thế đã cầm một tờ chi phiếu bước xuống lầu.
Anh chậm rãi đi tới trước mặt Cố Lan San, cao ngạo ném tờ chi phiếu cho Cố Lan San.
Mấy người hầu thấy một màn như vậy, ánh mắt có chút nghi ngờ.
Cố Lan San biết mọi người đang suy đoán chuyện gì xảy ra, nhưng cô im lặng cùng bình tĩnh nhặt tấm chi phiếu.
Thịnh Thế thấy Cố Lan San cầm chi phiếu, tự nhiên mở miệng, lời nói ra thâm độc, sỉ nhục cô: “Đúng như Ái Linh nói, tôi đúng là đã mua gái điếm! Cố Lan San, cô theo tôi thật đúng là chuyện tốt đi! Tối hôm qua, ở Kim Bích Huy Hoàng, tôi đã sai, cho cô chút sung sướng, lại ngoài dự đoán là rất kích thích, cứ nghỉ nửa giờ lại làm tiếp!”
Toàn bộ người hầu trong phòng, ai cũng nghe rõ lời Thịnh Thế nói.
Sắc mặt Cố Lan San có chút khó coi, đôi mắt xinh đẹp nhìn Thịnh Thế, bàn tay nắm chặt thành quyền, bóp tờ chi phiếu có chút nát.
Khi có người trong nhà, anh cùng cô đã đặt ra quy định, mặc dù anh nhiều khi sẽ tức giận đến bỏ nhà đi, nhưng người hầu cũng chỉ nghĩ bọn họ cãi nhau!
Nhưng bây giờ, anh dĩ nhiên lại dám nói những lời như vậy trước mặt toàn bộ người hầu, nghe rất kinh tởm, hoàn toàn dẫm nát lòng tự trọng của cô!
Mặc dù cô là phụ nữ do anh mua về, mặc dù có một lần, cô có lỗi, cô đã nói lời không nên nói, nhưng không phải anh cũng đã tát cô một cái? Còn chưa đủ? Lẽ nào lúc cô cùng anh ở cùng nhau, anh đã cho cô đủ loại sỉ nhục vẫn chưa đủ?
Anh muốn thế nào, mới có thể buông tha cô?
Tay Cố Lan San nắm thành quyền, cô nín thở chờ Thịnh Thế nổi giận.
Nhưng đợi được một lúc, Cố Lan San lại nghe Thịnh Thế cúi đầu gọi tên mình.
“Cố Lan San.”
Cố Lan San ngẩng đầu, thấy ánh mặt của Thịnh Thế lộ ra ánh sáng lạnh lùng.
Cô cắn răng, im lặng không nói gì.
Cô cảm thấy không khí xung quanh đang dần hạ thấp.
Anh bình tĩnh, cô biết lúc anh tức giận, thì anh rất bình tĩnh.
Gương mặt tuấn mỹ của anh lại không có bất kỳ biểu cảm nào, nhưng lại làm cho cô cảm thấy sợ hãi.
Giọng nói của anh như ẩn chứa một tình cảm rất mãnh liệt, nhưng lại rất bình tĩnh: “Kết hôn với tôi hai năm, có phải cô chưa bao giờ ý thức được cô là vợ của tôi?”
Cố Lan San nhìn Thịnh Thế, đôi mắt xinh đẹp chớp chớp, im lặng không nói.
Đáy mắt Thịnh Thế ẩn chứa tức giận, anh cao hơn cô rất nhiều, anh nhìn xuống, giống như là muốn từ trên người cô nhìn ra được cái gì đó, một lúc lâu sau, mắt có anh hiện lên chút mất mác, nó thoáng qua rất nhanh khiến cho không ai có thể thấy được.
Thì ra… Mục đích cô tìm anh, là vì anh đã cùng cô ở Kim Bích Huy Hoàng, cô đến lấy tiền, không phải đến để xoa dịu anh…
Thịnh Thế cười nhạt một cái, đi ngang qua Cố Lan San, giọng nói lạnh nhạt, còn có chút vô lực không ai biết: “Chi phiếu ở trong phòng.”
Cố Lan San ngẩn người nửa ngày, mới xoay người, đi theo Thịnh Thế vào phòng, trong lòng bàn tay của nàng đều là mồ hôi, cô nghĩ anh sẽ nổi giận, sẽ sỉ nhục cô, nhưng anh lại không có làm.
Lúc Cố Lan San đến, Thịnh Thế đã cầm một tờ chi phiếu bước xuống lầu.
Anh chậm rãi đi tới trước mặt Cố Lan San, cao ngạo ném tờ chi phiếu cho Cố Lan San.
Mấy người hầu thấy một màn như vậy, ánh mắt có chút nghi ngờ.
Cố Lan San biết mọi người đang suy đoán chuyện gì xảy ra, nhưng cô im lặng cùng bình tĩnh nhặt tấm chi phiếu.
Thịnh Thế thấy Cố Lan San cầm chi phiếu, tự nhiên mở miệng, lời nói ra thâm độc, sỉ nhục cô: “Đúng như Ái Linh nói, tôi đúng là đã mua gái điếm! Cố Lan San, cô theo tôi thật đúng là chuyện tốt đi! Tối hôm qua, ở Kim Bích Huy Hoàng, tôi đã sai, cho cô chút sung sướng, lại ngoài dự đoán là rất kích thích, cứ nghỉ nửa giờ lại làm tiếp!”
Toàn bộ người hầu trong phòng, ai cũng nghe rõ lời Thịnh Thế nói.
Sắc mặt Cố Lan San có chút khó coi, đôi mắt xinh đẹp nhìn Thịnh Thế, bàn tay nắm chặt thành quyền, bóp tờ chi phiếu có chút nát.
Khi có người trong nhà, anh cùng cô đã đặt ra quy định, mặc dù anh nhiều khi sẽ tức giận đến bỏ nhà đi, nhưng người hầu cũng chỉ nghĩ bọn họ cãi nhau!
Nhưng bây giờ, anh dĩ nhiên lại dám nói những lời như vậy trước mặt toàn bộ người hầu, nghe rất kinh tởm, hoàn toàn dẫm nát lòng tự trọng của cô!
Mặc dù cô là phụ nữ do anh mua về, mặc dù có một lần, cô có lỗi, cô đã nói lời không nên nói, nhưng không phải anh cũng đã tát cô một cái? Còn chưa đủ? Lẽ nào lúc cô cùng anh ở cùng nhau, anh đã cho cô đủ loại sỉ nhục vẫn chưa đủ?
Anh muốn thế nào, mới có thể buông tha cô?
Danh sách chương