Giám đốc Trần đã không quay lại văn phòng sau khi tiễn mẹ con bà Hà Linh ra về, ông trực tiếp đi đến văn phòng của Triệu Hoàng để thảo luận về việc xử lý Trish Phạm. Khi vợ chủ tịch và con gái rời đi, mặc dù họ đã nhấn mạnh rằng họ không giận Trish Phạm và sẽ không sa thải cô ấy, nhưng giám đốc Trần suy nghĩ trong lòng và ngầm hiểu ý của bà Hà Linh, tuy bề ngoài bà ấy lạnh nhạt và hào phóng dường như không bận tâm chút nào đến những lời khó nghe của Trish Phạm, nhưng chắc chắn trong thâm tâm bà ta đang rất giận và muốn nuốt sống cô ấy cũng nên. Bây giờ các quý bà và các tiểu thư danh gia vọng tộc đều xử sự như thế mà, đức hạnh rộng rãi trước mặt người ngoài nhưng trong lòng thì thủ đoạn tàn nhẫn. Đặc biệt là vợ của chủ tịch, tuy bà ta không còn trẻ và lời nói ra rất biết cách mê hoặc người khác, nhưng so với vợ của chủ tịch trước đây thì tính tình của bà ta kém hơn rất nhiều, khi về ở với chủ tịch bà ta còn mang theo một đứa con gái tuổi hai mươi, hiện tại lại mang thai con của chủ tịch, người đàn bà này nhất định không đơn giản. Nếu chuyện này giám đốc Trần không xử lý thỏa đáng thì không còn mặt mũi nào nhìn mặt phu nhân chủ tịch, và bà ta chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua cho ông.
Sau khi suy nghĩ và cân nhắc kỹ lưỡng, giám đốc Trần đưa tay xoa xoa thái dương, ông không nhìn Triệu Hoàng mà nhàn nhạt nói, “Cái cô Trish Phạm đó là nhân viên mà anh muốn đề bạt lên làm phó giám đốc phòng marketing đúng không? Hôm nay cô ta bị làm sao vậy? Dám nói điên nói khùng xúc phạm vợ chủ tịch, đừng nói là chức phó giám đốc, cô ta thậm chí còn không đạt tới được trình độ cơ bản trong cách ứng xử với cấp trên.”
Triệu Hoàng biết thái độ hôm nay của Trish Phạm là không thích hợp, nhưng ông vẫn muốn bảo vệ nhân viên của mình.
“Trish có tính cách ngay thẳng nên khả năng làm việc của cô ấy hiển nhiên cũng như thế, mặc dù những lời cô ấy nói với phu nhân có chút khó nghe, nhưng đó là một lời góp ý chân thành, tôi sẽ đưa cô ấy đến xin lỗi phu nhân và xem như chuyện này kết thúc ở đây.”
“Không được.” Giám đốc Trần tỏ ra nóng nảy, “Này, nếu là anh, anh có thể chấp nhận bản thân là cấp trên lại bị một nhân viên nhỏ bé lớn giọng châm biếm mình là người không có gu ăn mặc, lời như thế mà anh cho là ‘góp ý chân thành', trước mặt nhiều người cô ta có cho cấp trên mặt mũi hay không?”
Triệu Hoàng mím khóe môi.
Giám đốc Trần lại nói, “Đó là vợ của chủ tịch, là cha mẹ của nhân viên chúng ta, người mà chúng ta không có khả năng xúc phạm, giám đốc Triệu, để cô ta thu dọn đồ đạc rồi rời khỏi công ty đi.”
Triệu Hoàng hít một hơi thật sâu, “Anh Trần, không lâu nữa cô ấy sẽ hoàn thành luận văn tốt nghiệp đại học. Cô ấy vẫn còn trẻ, phạm sai lầm và bị đuổi khỏi công ty mà mình thực tập là một vết đen trong hồ sơ học tập của một sinh viên, cô ấy sẽ không thể hoàn thành luận văn tốt nghiệp được. Anh cần phải cắt đứt con đường sự nghiệp của người khác như vậy được sao, cô ấy đâu có chọc giận anh.”
Giám đốc Trần sốt ruột ngắt lời Triệu Hoàng, “Cô ta không chọc giận tôi mà là vợ chủ tịch đó, anh nên suy nghĩ kỹ đi anh Triệu.”
Triệu Hoàng biết giám đốc Trần rất ích kỷ và đang lo lắng vợ ngài chủ tịch sẽ không hài lòng với ông về việc xử lý Trish Phạm, cho nên ông ta sẽ không để Trish dễ dàng ở lại công ty, bây giờ nếu muốn giải quyết êm xuôi thì phải bắt đầu từ bà Hà Linh. Triệu Hoàng đứng dậy định bước ra ngoài thì bị ông Trần níu lại nói.
“Cẩm Lý đã thể hiện rất tốt sau khi gia nhập công ty, hãy giao cho cô ấy vị trí phó giám đốc phòng marketing đi.”
Xem ra sau chuyện của Hà My thì mối quan hệ của giám đốc Trần và Cẩm Lý có vẻ vẫn còn tốt.
Trong khu văn phòng, sau khi giám đốc Triệu và giám đốc Trần rời đi, tất cả mọi người đều không có ý định làm việc, ánh mắt họ đều nhìn về phía Kim Thơ.
Lúc này, Giang Lam ngồi trong góc phòng tròn mắt nhìn Kim Thơ, lời của cô ta có chút cáu khỉnh, “Cô bị sao vậy?” Cô ta đứng nghiêng đầu nhìn Kim Thơ, “Cô làm rơi mất não rồi phải không? Dám chọc giận đến vợ chủ tịch kia đấy.”
Kim Thơ nhấc cốc nước lên nhàn nhạt nói, “Tôi chỉ nói sự thật thôi.”
“Sự thật... “ Cẩm Lý quát lên làm mọi người giật mình, “Tôi nghĩ cô đang cố ra vẻ trước mặt vợ chủ tịch thì có, nhưng xong rồi, ngày mai sẽ có người bị đuổi ra khỏi công ty, không những vậy, làm vợ chủ tịch tức giận chắc chắn sẽ không một công ty nào dám nhận cô vào làm việc đâu, xem ra cô nên về bán trà sữa thì tốt hơn.”
Nói xong cả Cẩm Lý và Giang Lam cùng nhìn nhau cười đắc ý, Nhã Lan đang ngồi cạnh Kim Thơ cảm thấy rất khó chịu, cô ngẩng đầu nhìn xung quanh, lúc này mọi người đều nhìn về phía hai người đang ngồi, Nhã Lan vỗ vỗ vai Kim Thơ thấp giọng nói, “Không thể nói ra được phải không chị?”
Kim Thơ mỉm cười, “Không sao đâu, mặc kệ họ, ly tôi hết nước rồi tôi đi rót nước.”
Cô đứng dậy đi đến căn tin, máy lọc nước bên trong đã hết nước nóng, Kim Thơ đặt ly lên bàn rồi bước đến đứng trước cửa sổ nhìn ra ngoài đợi nước trong máy lọc nước nóng lên. Lúc này, ánh mặt trời bên ngoài sáng chói chiếu lọt vào từ ô cửa kính lơ lửng trong không trung xẹt qua hai má cô, có một loại ấm áp yên tĩnh bình dị lạ thường. Nhìn thấy Kim Thơ đang đứng, Cẩm Lý từ bên ngoài đi vào, cô ta cầm lấy ly rỗng mở vòi nước khóe miệng nở một nụ cười tự mãn, khuôn mặt cô ta vương cao sự tự hào và mãn nguyện mà ai nhìn vào điều hiểu cô ta đang rất vui vẻ.
“Giám đốc Trần vừa gửi tin nhắn cho tôi, ông ta nói chiếc ghế phó giám đốc phòng marketing đã thuộc về tôi.”
Sắc mặt Kim Thơ vẫn bình đạm như không nghe gì và cũng không nói tiếng nào, thấy đèn báo nước nóng trên máy lọc nước đã tắc, Kim Thơ liền cằm lấy cái ly mở vòi lấy nước nóng, lấy xong cô quay người bỏ đi. Cẩm Lý nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Kim Thơ sau đó khịt mũi một cái.
“Cô cứ tỏ ra kiêu ngạo đi, khi bị sa thải, lúc đó có khóc lóc cũng không ai có thể giúp được cô.”
Vốn dĩ lần này có thể mượn quyền lực của vợ chủ tịch để ép Trish Phạm từ bỏ chiếc ghế phó giám đốc phòng marketing, nhưng không ngờ Trish Phạm lại tự đưa mình vào rắc rối dám xúc phạm bà Hà Linh. Điều này rất tốt, khỏi phải dùng nhiều thủ đoạn với cô ta, ngày mai và cả trong tương lai sẽ không bao giờ gặp Trish Phạm trong công ty nữa. Suy nghĩ này làm Cẩm Lý cực kỳ vui vẻ.
Sau khi suy nghĩ và cân nhắc kỹ lưỡng, giám đốc Trần đưa tay xoa xoa thái dương, ông không nhìn Triệu Hoàng mà nhàn nhạt nói, “Cái cô Trish Phạm đó là nhân viên mà anh muốn đề bạt lên làm phó giám đốc phòng marketing đúng không? Hôm nay cô ta bị làm sao vậy? Dám nói điên nói khùng xúc phạm vợ chủ tịch, đừng nói là chức phó giám đốc, cô ta thậm chí còn không đạt tới được trình độ cơ bản trong cách ứng xử với cấp trên.”
Triệu Hoàng biết thái độ hôm nay của Trish Phạm là không thích hợp, nhưng ông vẫn muốn bảo vệ nhân viên của mình.
“Trish có tính cách ngay thẳng nên khả năng làm việc của cô ấy hiển nhiên cũng như thế, mặc dù những lời cô ấy nói với phu nhân có chút khó nghe, nhưng đó là một lời góp ý chân thành, tôi sẽ đưa cô ấy đến xin lỗi phu nhân và xem như chuyện này kết thúc ở đây.”
“Không được.” Giám đốc Trần tỏ ra nóng nảy, “Này, nếu là anh, anh có thể chấp nhận bản thân là cấp trên lại bị một nhân viên nhỏ bé lớn giọng châm biếm mình là người không có gu ăn mặc, lời như thế mà anh cho là ‘góp ý chân thành', trước mặt nhiều người cô ta có cho cấp trên mặt mũi hay không?”
Triệu Hoàng mím khóe môi.
Giám đốc Trần lại nói, “Đó là vợ của chủ tịch, là cha mẹ của nhân viên chúng ta, người mà chúng ta không có khả năng xúc phạm, giám đốc Triệu, để cô ta thu dọn đồ đạc rồi rời khỏi công ty đi.”
Triệu Hoàng hít một hơi thật sâu, “Anh Trần, không lâu nữa cô ấy sẽ hoàn thành luận văn tốt nghiệp đại học. Cô ấy vẫn còn trẻ, phạm sai lầm và bị đuổi khỏi công ty mà mình thực tập là một vết đen trong hồ sơ học tập của một sinh viên, cô ấy sẽ không thể hoàn thành luận văn tốt nghiệp được. Anh cần phải cắt đứt con đường sự nghiệp của người khác như vậy được sao, cô ấy đâu có chọc giận anh.”
Giám đốc Trần sốt ruột ngắt lời Triệu Hoàng, “Cô ta không chọc giận tôi mà là vợ chủ tịch đó, anh nên suy nghĩ kỹ đi anh Triệu.”
Triệu Hoàng biết giám đốc Trần rất ích kỷ và đang lo lắng vợ ngài chủ tịch sẽ không hài lòng với ông về việc xử lý Trish Phạm, cho nên ông ta sẽ không để Trish dễ dàng ở lại công ty, bây giờ nếu muốn giải quyết êm xuôi thì phải bắt đầu từ bà Hà Linh. Triệu Hoàng đứng dậy định bước ra ngoài thì bị ông Trần níu lại nói.
“Cẩm Lý đã thể hiện rất tốt sau khi gia nhập công ty, hãy giao cho cô ấy vị trí phó giám đốc phòng marketing đi.”
Xem ra sau chuyện của Hà My thì mối quan hệ của giám đốc Trần và Cẩm Lý có vẻ vẫn còn tốt.
Trong khu văn phòng, sau khi giám đốc Triệu và giám đốc Trần rời đi, tất cả mọi người đều không có ý định làm việc, ánh mắt họ đều nhìn về phía Kim Thơ.
Lúc này, Giang Lam ngồi trong góc phòng tròn mắt nhìn Kim Thơ, lời của cô ta có chút cáu khỉnh, “Cô bị sao vậy?” Cô ta đứng nghiêng đầu nhìn Kim Thơ, “Cô làm rơi mất não rồi phải không? Dám chọc giận đến vợ chủ tịch kia đấy.”
Kim Thơ nhấc cốc nước lên nhàn nhạt nói, “Tôi chỉ nói sự thật thôi.”
“Sự thật... “ Cẩm Lý quát lên làm mọi người giật mình, “Tôi nghĩ cô đang cố ra vẻ trước mặt vợ chủ tịch thì có, nhưng xong rồi, ngày mai sẽ có người bị đuổi ra khỏi công ty, không những vậy, làm vợ chủ tịch tức giận chắc chắn sẽ không một công ty nào dám nhận cô vào làm việc đâu, xem ra cô nên về bán trà sữa thì tốt hơn.”
Nói xong cả Cẩm Lý và Giang Lam cùng nhìn nhau cười đắc ý, Nhã Lan đang ngồi cạnh Kim Thơ cảm thấy rất khó chịu, cô ngẩng đầu nhìn xung quanh, lúc này mọi người đều nhìn về phía hai người đang ngồi, Nhã Lan vỗ vỗ vai Kim Thơ thấp giọng nói, “Không thể nói ra được phải không chị?”
Kim Thơ mỉm cười, “Không sao đâu, mặc kệ họ, ly tôi hết nước rồi tôi đi rót nước.”
Cô đứng dậy đi đến căn tin, máy lọc nước bên trong đã hết nước nóng, Kim Thơ đặt ly lên bàn rồi bước đến đứng trước cửa sổ nhìn ra ngoài đợi nước trong máy lọc nước nóng lên. Lúc này, ánh mặt trời bên ngoài sáng chói chiếu lọt vào từ ô cửa kính lơ lửng trong không trung xẹt qua hai má cô, có một loại ấm áp yên tĩnh bình dị lạ thường. Nhìn thấy Kim Thơ đang đứng, Cẩm Lý từ bên ngoài đi vào, cô ta cầm lấy ly rỗng mở vòi nước khóe miệng nở một nụ cười tự mãn, khuôn mặt cô ta vương cao sự tự hào và mãn nguyện mà ai nhìn vào điều hiểu cô ta đang rất vui vẻ.
“Giám đốc Trần vừa gửi tin nhắn cho tôi, ông ta nói chiếc ghế phó giám đốc phòng marketing đã thuộc về tôi.”
Sắc mặt Kim Thơ vẫn bình đạm như không nghe gì và cũng không nói tiếng nào, thấy đèn báo nước nóng trên máy lọc nước đã tắc, Kim Thơ liền cằm lấy cái ly mở vòi lấy nước nóng, lấy xong cô quay người bỏ đi. Cẩm Lý nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Kim Thơ sau đó khịt mũi một cái.
“Cô cứ tỏ ra kiêu ngạo đi, khi bị sa thải, lúc đó có khóc lóc cũng không ai có thể giúp được cô.”
Vốn dĩ lần này có thể mượn quyền lực của vợ chủ tịch để ép Trish Phạm từ bỏ chiếc ghế phó giám đốc phòng marketing, nhưng không ngờ Trish Phạm lại tự đưa mình vào rắc rối dám xúc phạm bà Hà Linh. Điều này rất tốt, khỏi phải dùng nhiều thủ đoạn với cô ta, ngày mai và cả trong tương lai sẽ không bao giờ gặp Trish Phạm trong công ty nữa. Suy nghĩ này làm Cẩm Lý cực kỳ vui vẻ.
Danh sách chương