Tạm thời bỏ qua chuyện cô trợ lý bị hạ bệ, Hà Linh cầm lấy tập hồ sơ được giám đốc Trần đưa qua lật hai trang xem xét.

“Tôi nghĩ dự án này được lên kế hoạch rất tốt. Không biết là nhân viên nào đã làm, giám đốc Trần có thể yêu cầu cô ấy giải thích một số khâu chuẩn bị cho show diễn sắp tới cho tôi nghe được không?”

Giám đốc Trần thấy vợ chủ tịch không tức giận trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng vừa nghe lời nói của Hà Linh ánh mắt ông vội vàng rơi trên người nhân viên lên kế hoạch chủ trì show diễn, khóe môi ông liền đông cứng lại không nói nên lời.

Lại là Trish Phạm. Chúa đang muốn trừng phạt ông vì đã quên đi nhà thờ vào ngày lễ tạ ơn hay sao? Sao lại trùng hợp như vậy, người mà vợ chủ tịch muốn gọi lại là cô ta.

Giám đốc Trần lấy hết dũng khí vẫy tay với Kim Thơ rồi nhẹ giọng, “Cô, đến đây nói cho phu nhân biết về diễn biến của show diễn mà cô đã lên kế hoạch đi.”

Mọi người xung quanh đều nhìn Kim Thơ với vẻ mặt đầy lo lắng. Hy vọng Trish Phạm sẽ không thiếu suy nghĩ mà làm phật lòng vợ chủ tịch, nếu còn nói lời không nhân nhượng chắc chắn sẽ bị đuổi việc cho xem. Kim Thơ đứng dậy dưới ánh mắt chăm chăm của mọi người đang nhìn mình, cô đi về phía Hà Linh đang ngồi và đứng trước mặt bà rồi mỉm cười, khuôn mặt xinh đẹp càng thêm bắt mắt, so với Hà My đang là nữ minh tinh thì càng nổi bật hơn rất nhiều. Thấy vậy, vẻ mặt giám đốc Trần dịu đi một chút nhưng ánh mắt nhìn Kim Thơ vẫn xen lẫn sự dò xét và nghi ngại. Ai mà biết được câu nói tiếp theo của cô ta là gì? Nói không chừng sẽ làm vợ chủ tịch nỗi giận rồi phá tan cái phòng marketing này luôn cũng nên.

“Theo tôi biết thì chủ tịch Phạm Hùng và cô Hà đây chưa kết hôn thì phải, tôi nói đúng chứ? Tôi nghĩ mọi phụ nữ nên là chính mình trước tiên sau đó mới nên là vợ của người đàn ông. Nếu là chưa chính thức kết hôn thì tôi nghĩ tôi nên gọi là cô Hà. Trong tập đoàn WOsan này người không có chức vụ gì thì không có quyền kiểm tra chi nhánh càng không thể biết được kế hoạch tổ chức show diễn quan trọng của công ty chúng tôi, và chính xác là cô Hà không có phận sự gì ở đây, tôi thấy chuyến đi hôm nay nên được xem như một cuộc dạo chơi tham quan thì tốt hơn, cô cũng đã nói rồi đúng không?” Kim Thơ nghiêng đầu nhìn Hà Linh từ trên xuống dưới, “Bộ trang phục của cô Hà đang mặc trên người nếu tôi không nhầm thì đây là chiếc áo lông phong cách lỗi thời một năm trước thì phải. Nếu như cô Hà đang tiết kiệm và không thể mặc quần áo theo thời trang mới nhất của từng mùa thì cũng không có gì đáng xấu hổ đâu, còn nếu cô Hà cho rằng chiếc áo lông này là xu hướng thịnh thành trong năm nay thì tôi e là cô Hà đã bị lừa bởi nhân viên đã bán chiếc áo này cho cô. Còn chiếc vòng cổ kim cương này nữa, nó cũng là phụ kiện được trưng bày và bán vào năm trước, nhưng sự xa hoa của nó hoàn toàn lấn áp khí chất của chính chủ nhân đã đeo nó, làm một người sang trọng trở nên quá tầm thường, còn chiếc nhẫn kim cương trên tay này nữa... “

Biểu cảm của Kim Thơ có chút khó tả, cô khẽ nhíu mày, “Nó cũng lớn quá nhỉ, nhưng hơi phóng đại và đường cắt quá thô không được tỉ mỉ nên nhìn không đẹp mắt. Thường thì chỉ có những người thích phô trương mới ăn mặc như thế này thôi.”

“Trish, đừng nói nhảm.” Giám đốc Trần tức xanh mặt vội vàng rối rít xin lỗi Hà Linh, “Phu nhân, tôi thực sự xin lỗi, đó là sai lầm của chúng tôi khi tuyển một nhân viên vô lễ như vậy. Khi mới gia nhập công ty với tư cách là sinh viên thực tập, cô ta còn dám không xem trưởng phòng Cẩm Lý là cấp trên không ra gì, nhưng tôi không ngờ cô ta lại to gan trước mặt phu nhân mà nói năng xấc lược như vậy.”

Triệu Hoàng đứng một bên khẽ thở dài thầm nghĩ, không xong rồi, nếu lần này vợ chủ tịch nổi giận thì thật sự không giữ được Trish Phạm ở lại công ty huống chi là thăng chức cho cô ấy.

Nhìn thấy mặt hai mẹ con bà Hà Linh tối sầm, Triệu Hoàng âm thầm kéo tay áo Kim Thơ thì thầm, “Cô làm sao vậy?”

Kim Thơ lắc đầu, “Tôi không sao, tôi đang nói sự thật thôi.” Cô quay sang Hà Linh, “Chẳng lẽ cô Hà không muốn nghe lời nói thật?”

Chưa đợi bà Hà Linh lên tiếng, trợ lý Lâm tức giận nói chen vào, “Cô chỉ là một nhân viên quèn, không thể tự mình mua nổi trang sức đắt tiền nên cảm thấy ghen tị với một gia đình có tiếng tâm và giàu có như phu nhân chứ gì. Đừng nghĩ mình làm về thời trang thì có thể mặc được những bộ cánh đắt tiền, tôi thấy cô cả đời cũng không đủ tiền để mua chúng đâu.”

Kim Thơ mỉm cười, “Nếu chỉ số IQ của cô cao thì cô sẽ hiểu những lời tôi nói thôi.” Cô lại quay sang Hà Linh, “Cô Hà, cô còn muốn nghe gì nữa không? Tôi có thể tiếp tục giải thích cho cô hiểu, xin hãy tin tưởng tôi, chuyên môn của tôi về thời trang nên tôi cũng hiểu biết nhiều lắm đó.”

Hà Linh sầm mặt tức giận, bàn tay run run năn bụng dưới đứng lên, “Không cần, giám đốc Trần, tôi cảm thấy có chút không thoải mái, hôm nay tới đây thôi.” Bà quay sang nói với Hà My, “Chúng ta về.”

Nói xong bà liếc mắt Kim Thơ một cái rồi quay mặt bỏ đi, không thể làm xấu mặt người khác ngược lại bị người ta làm xấu mặt, nếu còn ở lại thì còn gì thể diện. Hà My nhìn Kim Thơ bằng ánh mắt sâu sắc, cô ta rất muốn nổi cáu cãi nhau với Kim Thơ nhưng vì phải giữ hình tượng một nữ minh tinh sáng giá nên chỉ trừng mắt rồi nhẹ nhàng quay đi bước theo sau lưng mẹ mình. Trợ lý Lâm tức giận nói với giám đốc Trần, “Ông quản lý nhân viên như thế này sao? Vợ chủ tịch đang mang thai, nếu bà ấy tức giận chủ tịch sẽ không bỏ qua cho các người đâu.”

Nghe đến đây chân giám đốc Trần muốn mềm nhũn ra, thoáng thấy Kim Thơ vẫn đang bình tĩnh đứng đó và Hà Linh còn chưa đi xa, ông ta liền chỉ tay vào mặt Kim Thơ quát lớn, “Biến khỏi đây, cô bị sa thải.”

Kim Thơ không nói gì, cô về chỗ ngồi của mình mà không hề có biểu cảm tức giận nào hiện hữu trên gương mặt, vì cơn tức giận trong lòng cô đã xả hết lên người mẹ con Hà Linh. Nhìn thấy thái độ ung dung của Kim Thơ mọi người trong phòng ai cũng thắc mắc, cô ấy thực sự không muốn làm ở đây nữa sao mà luôn cả vợ chủ tịch cũng dám chọc giận lại còn thảng nhiên như thế, thật kỳ lạ. Riêng giám đốc Trần lúc này trong lòng nơm nớp lo sợ, nếu vợ chủ tịch tức giận chắc chắn chức vụ giám đốc phòng kinh doanh của ông sẽ kết thúc mà không cần đến lúc nghỉ hưu, vì thế ông vội vàng đuổi theo để giải thích với Hà Linh nhưng bị trợ lý Lâm chặn lại và không cho ông lại gần.

“Thưa phu nhân, tôi sẽ sa thải Trish Phạm. Tôi hứa sẽ không để cô ấy xin được việc ở bất cứ công ty nào trong giới thời trang, cô ấy sẽ không còn cơ hội làm việc ở cái đất thành phố này nữa.”

Giám đốc Trần hét lên, lời nói của ông không thua gì loa phóng thanh vang vọng khắp khu vực tòa nhà. Lúc này mọi người quay nhìn Kim Thơ với vẻ mặt thương cảm, không ngờ giám đốc Trần lại độc ác như vậy, đuổi việc thì thôi đi còn muốn dùng mối quan hệ của chính mình để chặn đường sống của người ta không để Trish Phạm có thể thuận lợi xin việc ở nơi khác, đây là ép người vào ngõ cụt mà. Mặc dù mọi người cảm thấy những lời vừa rồi của Kim Thơ nói với vợ chủ tịch có chút to gan và quá tự phụ, nhưng nghĩ kỹ lại cô ấy là một nhân viên nghiêm túc trong công việc, quan trọng hơn những gì cô ấy nói... đều đúng sự thật.

Và lúc này Kim Thơ, người được mọi người thương cảm cho số phận sắp bị đuổi ra khỏi công ty vẫn ngẩng cao đầu và mỉm cười với họ. Nụ cười vẫn rạng rỡ và tươi tắn, nhưng trong tình huống này nụ cười đó cho người ta một cảm giác có chút mất mát, hoang vắng và đơn độc một cách đáng thương.

Chỉ có Nhã Lan là vẫn vui vẻ nói cười với Kim Thơ vì cô không tin giám đốc có thể to gan dám đuổi việc vợ chủ tịch Lê.

“Chị Trish, chị bị sa thải rồi kìa.”

Kim Thơ, “Tôi bị sa thải cô vui lắm phải không?”

Nhã Lan cười rộ lên, cô không thể không nói những gì trong lòng mình đang nghĩ lúc này, nhưng chỉ là nói nhỏ đủ để hai người nghe.

“Đương nhiên rồi, haizz… Đặc biệt là vì chị đã xúc phạm mẹ kế của mình, bây giờ thì mau về nhà ôm chân chồng chị đi rồi an phận làm người thừa kế của WOsan.”

Mọi người, “???” Hai người bạn họ đang nói cái gì vậy? Tại sao Nhã Lan lại rất vui khi Trish Phạm bị sa thải? Cô ta và Trish không phải thân nhau lắm hay sao? Tất cả mọi chuyện là sao, sao lại rối mù không thể hiểu nổi.

Trong hành lang, Khi Hà My nghe giám đốc Trần nói sẽ sa thải Kim Thơ, cô vội vàng nắm lấy cánh tay của mẹ mình kéo lại nhắc nhở.

“Mẹ, nếu để dượng biết được chúng ta đến đây… ”

Hà Linh đến công ty nhằm mục đích khẳng định vị trí vợ chủ tịch của mình, bà muốn nói cho tất cả mọi người mối quan hệ của bà với ông Phạm Hùng, và hơn hết là bà đang mang thai đứa con của chủ tịch, bà cũng muốn dạy cho Kim Thơ một bài học trước mặt các nhân viên, cứ tưởng Kim Thơ vì muốn giấu diếm thân phận sẽ không lên tiếng, nhưng ai ngờ.... Chuyến đi này của bà, ông Hùng không hề hay biết, nếu ông biết bà muốn gây rắc rối cho con gái mình chắc chắn ông sẽ nổi cáu với bà, và cho rằng bà cố tình phá hoại tình cảm cha con của ông.

Lúc này Hà Linh đang rất bực mình, mục đích muốn dạy cho cô con gái của chồng mình một bài học nhưng lại thất bại đến bất lực, lại gặp tay giám đốc Trần ngu ngốc này nữa, ông ta chạy theo sau lưng bà liên tục xin lỗi và nói muốn sa thải Trish Phạm.

“Không cần sa thải cô ta.” Hà Linh quay lại nghiến răng với giám đốc Trần.

Ông Trần, “...” Sao lại nổi giận với tôi?

Có lẽ đang ở công ty nên vợ ngài chủ tịch không tiện nói ra ý định muốn đuổi việc Trish Phạm, nếu chính miệng bà nói ra thì mọi người sẽ nghĩ bà dùng quy quyền ức hiếp nhân viên, vậy thật sự không tốt chút nào.

Giám đốc Trần mỉm cười cố thể hiện một vẻ mặt thấu hiểu, “Được rồi, thưa phu nhân, tôi nhất định sẽ dùng mọi mối quan hệ của mình để khiến cô ta không thể có một công việc tốt đẹp ở thành phố này.”

Hà Linh trợn mắt, “Không cần, tôi không tức giận.”

Ông Trần vẫn cố tỏ ra hiểu ý, “Xin phu nhân đừng lo, tôi đã sa thải cô ta rồi, cô ta không đủ năng lực cho vị trí một nhân viên phòng marketing, không liên quan gì đến phu nhân cả.”

Hà Linh, “ ... “ Cái tên giám đốc ngu ngốc!!

Hà My quá lười biếng để tiếp tục nghe chuyện có liên quan đến Kim Thơ, cô nóng nảy nói với ông Trần, “Mẹ tôi nói ông không được phép sa thải cô ta, mẹ tôi chỉ cảm thấy không khỏe một chút thôi, nếu ông sa thải cô ta thì ông cũng nghỉ việc luôn đi.”

Giám đốc Trần, “ ???... “
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện