Một câu nhàn nhạt đáp lời hiển nhiên trên gương mặt không có biểu hiện gì ra ngoài, nhưng mọi người nghe xong lại có chút ngạc nhiên rồi thấy lo lắng cho Kim Thơ. Phu nhân của chủ tịch đang ngồi ở đây cô không thấy hay sao? Mau đứng dậy chạy qua đây chào hỏi nhanh lên. Giám đốc Trần tái mặt vì sợ hãi khi nghe Kim Thơ nói một cách thản nhiên, lúc này ông định mở miệng chỉ trích gay gắt Kim Thơ nhưng Triệu Hoàng đã nhẹ nhàng lên tiếng.
“Phu nhân, đây là Trish Phạm, một nhân viên trong phòng marketing của chúng tôi. Cô ấy rất tập trung và nghiêm túc khi làm việc nên đôi khi không nghe thấy người khác nói chuyện với mình.”
Cô trợ lý tóc ngắn đứng bên cạnh Hà My cau mày, “Thính giác của cô ta có vấn đề sao? Không ngờ phòng marketing còn tuyển những nhân viên như vậy cơ đấy?”
Kim Thơ nhếch miệng cười, chỉ là một trợ lý bên cạnh vợ chủ tịch thôi mà đã ngông cuồng dám nói chuyện với giám đốc điều hành như vậy, còn mắng xéo nhân viên của ông ấy là người điếc sao! Miệng mồm cũng ghê gớm thật, chắc chắn là quen thói mượn oai chủ và được chủ dạy dỗ cho cách xử sự như thế. Nhưng chắc cũng vì chính Kim Thơ là người cực lực phản đối việc mời Hà My làm gương mặt đại diện cho show diễn cuối năm, có lẽ vì sự việc này mà cả chủ lẫn tớ trong lòng điều oán hận cô.
Lúc này Triệu Hoàng định nói thì Kim Thơ vươn tay nhấp chuột, cô bấm lưu nội dung đã chỉnh sửa trên máy tính sau đó quay sang nhìn cô trợ lý rồi chậm rãi mở miệng.
“Tôi không biết cô, xin hỏi vị trí của cô ở WOsan là gì tại sao lại dám ăn nói xấc xược với giám đốc điều hành phòng của chúng tôi như thế?”
Cô trợ lý đứng cạnh Hà My giật mình sửng sốt, cô ta liếc nhìn bà Hà Linh, “Tôi là trợ lý riêng của phu nhân.”
Kim Thơ mỉm cười, Nhã Lan biết sẽ có chuyện xảy ra khi nhìn thấy nụ cười mơn trớn này trên môi Kim Thơ, cô thầm thở dài lo lắng cho cô trợ lý của bà Hà Linh, bắt đầy rồi, cô chết chắc rồi cô trợ lý à.
“Ồ, trợ lý riêng của vợ chủ tịch, đây là một vị trí có tính cạnh tranh cao đó nha.”
Kim Thơ đảo mắt, như thể cô không bận tâm đến lời ám chỉ ác ý của cô trợ lý nói rằng mình bị điếc, cô vẫn rất thong thả, lời nói ra không chút vội vàng, “Nhưng theo tôi biết, vợ của chủ tịch Phạm Hùng ở trong tập đoàn WOsan không giữ chức vụ gì cả, vì vậy cô không phải là nhân viên của WOsan, mặc dù cá nhân tôi không kỳ thị nghề nghiệp nhưng mong cô có một nhận định chính xác hơn về nghề nghiệp của mình, là người hầu kẻ hạ bưng trà rót nước mang ghế cho chủ thì cũng không xấu hổ lắm đâu.”
Cô trợ lý, “... “ Tức giận không nói nên lời.
Kim Thơ lại nói thêm, “Chẳng qua cô khác với những người hầu kẻ hạ bình thường một chút, gọi là gì nhỉ… à… Là trợ lý thay vì gọi là Osin cao cấp.”
Tất cả mọi người, “!!!...”
Không khí im lặng đến rùng mình trong văn phòng làm mọi người thở cũng không dám thở mạnh.
Những người có thể làm việc ở một tập đoàn lớn như WOsan và NIP đều là sinh viên tốt nghiệp từ các trường danh tiếng với học lực xuất sắc, và họ là một trong những người khá giỏi trong nhiều lĩnh vực, nhưng trợ lý của chủ tịch phu nhân lại xem thường họ khi cho rằng mọi người không nên đến quá gần sẽ cản khí làm bà ấy khó thở, đã vậy còn không biết vị trí bản thân mình nằm ở đâu dám dùng lời lẽ trào phúng nói Trish Phạm một nhân viên giỏi trong công ty dưới sự quản lý của giám đốc Triệu là bị điếc, điều này làm cho mọi người cảm thấy cô trợ lý đang dựa hơi chủ quá lộ liễu và còn có thái độ khinh người một cách rất quá đáng, cho nên Trish Phạm phản kháng lại là chuyện đương nhiên. Nhưng người này lại là trợ lý của phu nhân chủ tịch, dù cho năng lực làm việc của Trish Phạm có giỏi đến đâu thì cũng chỉ là một nhân viên nhỏ, cô ấy dám không cho phu nhân của chủ tịch một chút thể diện thì chắc chắn cô ấy sẽ rước họa vào thân.
Khi nghe Kim Thơ nói câu này, môi cô trợ lý tái nhợt, cô ta quay sang nhìn bà Hà Linh và Hà My như muốn họ nói một lời bênh vực ủng hộ mình. Tuy nhiên cả hai người này điều biết thân phận của Kim Thơ nên họ không muốn làm lớn chuyện chỉ vì một cô trợ lý không biết ăn nói, mục đích họ đến đây là cố tình khoe mẽ khẳng định vị thế của mình trong công ty và làm xấu mặt Kim Thơ, chứ không đến đây để tự làm mất mặt mình chỉ vì một cô trợ lý.
Vẻ mặt cô trợ lý căng thẳng khi thấy phu nhân và cô chủ ngó lơ không nói gì, cô ta cho rằng lúc này mình nên giữ vững hình tượng cho phu nhân và nhất định phải duy trì sự tôn nghiêm, cô trợ lý nghiêm giọng lấy lại bình tĩnh cố nói thêm, “Phu nhân là vợ của chủ tịch, là người chia sẻ những lo lắng với ông trên con đường kinh doanh. Tôi là người của phu nhân nên vị trí của tôi trong công ty do bộ phận nhân sự của WOsan Group quản lý.”
Kim Thơ gật đầu, “Nói cũng có lý, mà này, tôi cho cô lời khuyên nhỏ dựa trên sự hiểu biết về công việc của tôi nhé, cô nên rút kinh nghiệm khi nói chuyện với người có vị thế cao hơn mình, nên nhớ phu nhân đang mang thai, lúc nãy tôi thấy cô nói chuyện với giám đốc Triệu rất tùy tiện, nếu cô lại dùng cái giọng tuỳ tiện như thế để nói chuyện với phu nhân vợ ngài chủ tịch thì không được đâu, lỡ miệng làm bà ấy bực mình sẽ ảnh hưởng đến thai nhi trong bụng, đến lúc đó ngài chủ tịch sẽ không vui đâu.”
Không khí trong văn phòng càng trở nên căng thẳng không thở nổi. Bà Hà Linh và con gái Hà My ngồi một bên đang rất khó chịu nhưng lại không thể lên tiếng khi có rất nhiều nhân viên đang đứng xung quanh, Kim Thơ thì ngồi một mình trên ghế cạnh bàn làm việc của mình, tay phải của cô chống lên tay vịn của ghế xoay, lưng ghế được phủ một lớp nỉ trắng tinh hơi phóng đại mà Nhã Lan đã chuẩn bị cho trước đó, điều này càng làm cho khuôn mặt thanh tú và phong thái của người đang ngồi trở nên cao quý và kiêu ngạo hơn trước mặt người khác. Kim Thơ rất bình tĩnh ngồi đối diện với bà Hà Linh và Hà My, không khí trong văn phòng như ngưng trệ trong giây lát giống như thời khắc sắp nổ ra chiến tranh.
Giám đốc Triệu mỉm cười, dù sao cũng chỉ là một trợ lý nhỏ bé không có tư cách, càng không nói đến việc bên phía họ cố ý xem thường nhân viên của ông trước. Với kinh nghiệm nhiều năm của Triệu Hoàng thì người có tiếng nói lúc này hơn ai hết ở đây chính là ông, vì đây là nơi làm việc do ông quản lý. Nhưng chưa đợi ông Triệu Hoàng lên tiếng thì giám đốc Trần mặt đen như đáy nồi đưa ngón tay chỉ vào Kim Thơ.
“Cô đang nói cái gì vậy, mau xin lỗi trợ lý Lâm nhanh lên.” Nói xong, ông ta vẫn duy trì nụ cười nịnh nọt quay sang nói với Hà Linh, “Thưa phu nhân, nhân viên ở phòng này cần phải được dạy bảo thêm, tôi nhất định sẽ yêu cầu giám đốc Triệu xử lý nghiêm túc chuyện này.”
Một câu nói thể hiện thái độ kính trọng của ông ta đối với vợ chủ tịch, đồng thời nói rõ người đang xúc phạm trợ lý của vợ chủ tịch là cấp dưới của giám đốc Triệu nên không liên quan gì đến ông ta, vì vậy người hoàn toàn chịu trách nhiệm ở đây là Triệu Hoàng.
Hà Linh mỉm cười nhìn Kim Thơ, “Không vấn đề gì, hôm nay tôi đến đây cũng chỉ để đi dạo.”
Ông Trần gật đầu, “Vâng vâng, được đón tiếp phu nhân đó là vinh dự của chúng tôi.”
“Phu nhân, đây là Trish Phạm, một nhân viên trong phòng marketing của chúng tôi. Cô ấy rất tập trung và nghiêm túc khi làm việc nên đôi khi không nghe thấy người khác nói chuyện với mình.”
Cô trợ lý tóc ngắn đứng bên cạnh Hà My cau mày, “Thính giác của cô ta có vấn đề sao? Không ngờ phòng marketing còn tuyển những nhân viên như vậy cơ đấy?”
Kim Thơ nhếch miệng cười, chỉ là một trợ lý bên cạnh vợ chủ tịch thôi mà đã ngông cuồng dám nói chuyện với giám đốc điều hành như vậy, còn mắng xéo nhân viên của ông ấy là người điếc sao! Miệng mồm cũng ghê gớm thật, chắc chắn là quen thói mượn oai chủ và được chủ dạy dỗ cho cách xử sự như thế. Nhưng chắc cũng vì chính Kim Thơ là người cực lực phản đối việc mời Hà My làm gương mặt đại diện cho show diễn cuối năm, có lẽ vì sự việc này mà cả chủ lẫn tớ trong lòng điều oán hận cô.
Lúc này Triệu Hoàng định nói thì Kim Thơ vươn tay nhấp chuột, cô bấm lưu nội dung đã chỉnh sửa trên máy tính sau đó quay sang nhìn cô trợ lý rồi chậm rãi mở miệng.
“Tôi không biết cô, xin hỏi vị trí của cô ở WOsan là gì tại sao lại dám ăn nói xấc xược với giám đốc điều hành phòng của chúng tôi như thế?”
Cô trợ lý đứng cạnh Hà My giật mình sửng sốt, cô ta liếc nhìn bà Hà Linh, “Tôi là trợ lý riêng của phu nhân.”
Kim Thơ mỉm cười, Nhã Lan biết sẽ có chuyện xảy ra khi nhìn thấy nụ cười mơn trớn này trên môi Kim Thơ, cô thầm thở dài lo lắng cho cô trợ lý của bà Hà Linh, bắt đầy rồi, cô chết chắc rồi cô trợ lý à.
“Ồ, trợ lý riêng của vợ chủ tịch, đây là một vị trí có tính cạnh tranh cao đó nha.”
Kim Thơ đảo mắt, như thể cô không bận tâm đến lời ám chỉ ác ý của cô trợ lý nói rằng mình bị điếc, cô vẫn rất thong thả, lời nói ra không chút vội vàng, “Nhưng theo tôi biết, vợ của chủ tịch Phạm Hùng ở trong tập đoàn WOsan không giữ chức vụ gì cả, vì vậy cô không phải là nhân viên của WOsan, mặc dù cá nhân tôi không kỳ thị nghề nghiệp nhưng mong cô có một nhận định chính xác hơn về nghề nghiệp của mình, là người hầu kẻ hạ bưng trà rót nước mang ghế cho chủ thì cũng không xấu hổ lắm đâu.”
Cô trợ lý, “... “ Tức giận không nói nên lời.
Kim Thơ lại nói thêm, “Chẳng qua cô khác với những người hầu kẻ hạ bình thường một chút, gọi là gì nhỉ… à… Là trợ lý thay vì gọi là Osin cao cấp.”
Tất cả mọi người, “!!!...”
Không khí im lặng đến rùng mình trong văn phòng làm mọi người thở cũng không dám thở mạnh.
Những người có thể làm việc ở một tập đoàn lớn như WOsan và NIP đều là sinh viên tốt nghiệp từ các trường danh tiếng với học lực xuất sắc, và họ là một trong những người khá giỏi trong nhiều lĩnh vực, nhưng trợ lý của chủ tịch phu nhân lại xem thường họ khi cho rằng mọi người không nên đến quá gần sẽ cản khí làm bà ấy khó thở, đã vậy còn không biết vị trí bản thân mình nằm ở đâu dám dùng lời lẽ trào phúng nói Trish Phạm một nhân viên giỏi trong công ty dưới sự quản lý của giám đốc Triệu là bị điếc, điều này làm cho mọi người cảm thấy cô trợ lý đang dựa hơi chủ quá lộ liễu và còn có thái độ khinh người một cách rất quá đáng, cho nên Trish Phạm phản kháng lại là chuyện đương nhiên. Nhưng người này lại là trợ lý của phu nhân chủ tịch, dù cho năng lực làm việc của Trish Phạm có giỏi đến đâu thì cũng chỉ là một nhân viên nhỏ, cô ấy dám không cho phu nhân của chủ tịch một chút thể diện thì chắc chắn cô ấy sẽ rước họa vào thân.
Khi nghe Kim Thơ nói câu này, môi cô trợ lý tái nhợt, cô ta quay sang nhìn bà Hà Linh và Hà My như muốn họ nói một lời bênh vực ủng hộ mình. Tuy nhiên cả hai người này điều biết thân phận của Kim Thơ nên họ không muốn làm lớn chuyện chỉ vì một cô trợ lý không biết ăn nói, mục đích họ đến đây là cố tình khoe mẽ khẳng định vị thế của mình trong công ty và làm xấu mặt Kim Thơ, chứ không đến đây để tự làm mất mặt mình chỉ vì một cô trợ lý.
Vẻ mặt cô trợ lý căng thẳng khi thấy phu nhân và cô chủ ngó lơ không nói gì, cô ta cho rằng lúc này mình nên giữ vững hình tượng cho phu nhân và nhất định phải duy trì sự tôn nghiêm, cô trợ lý nghiêm giọng lấy lại bình tĩnh cố nói thêm, “Phu nhân là vợ của chủ tịch, là người chia sẻ những lo lắng với ông trên con đường kinh doanh. Tôi là người của phu nhân nên vị trí của tôi trong công ty do bộ phận nhân sự của WOsan Group quản lý.”
Kim Thơ gật đầu, “Nói cũng có lý, mà này, tôi cho cô lời khuyên nhỏ dựa trên sự hiểu biết về công việc của tôi nhé, cô nên rút kinh nghiệm khi nói chuyện với người có vị thế cao hơn mình, nên nhớ phu nhân đang mang thai, lúc nãy tôi thấy cô nói chuyện với giám đốc Triệu rất tùy tiện, nếu cô lại dùng cái giọng tuỳ tiện như thế để nói chuyện với phu nhân vợ ngài chủ tịch thì không được đâu, lỡ miệng làm bà ấy bực mình sẽ ảnh hưởng đến thai nhi trong bụng, đến lúc đó ngài chủ tịch sẽ không vui đâu.”
Không khí trong văn phòng càng trở nên căng thẳng không thở nổi. Bà Hà Linh và con gái Hà My ngồi một bên đang rất khó chịu nhưng lại không thể lên tiếng khi có rất nhiều nhân viên đang đứng xung quanh, Kim Thơ thì ngồi một mình trên ghế cạnh bàn làm việc của mình, tay phải của cô chống lên tay vịn của ghế xoay, lưng ghế được phủ một lớp nỉ trắng tinh hơi phóng đại mà Nhã Lan đã chuẩn bị cho trước đó, điều này càng làm cho khuôn mặt thanh tú và phong thái của người đang ngồi trở nên cao quý và kiêu ngạo hơn trước mặt người khác. Kim Thơ rất bình tĩnh ngồi đối diện với bà Hà Linh và Hà My, không khí trong văn phòng như ngưng trệ trong giây lát giống như thời khắc sắp nổ ra chiến tranh.
Giám đốc Triệu mỉm cười, dù sao cũng chỉ là một trợ lý nhỏ bé không có tư cách, càng không nói đến việc bên phía họ cố ý xem thường nhân viên của ông trước. Với kinh nghiệm nhiều năm của Triệu Hoàng thì người có tiếng nói lúc này hơn ai hết ở đây chính là ông, vì đây là nơi làm việc do ông quản lý. Nhưng chưa đợi ông Triệu Hoàng lên tiếng thì giám đốc Trần mặt đen như đáy nồi đưa ngón tay chỉ vào Kim Thơ.
“Cô đang nói cái gì vậy, mau xin lỗi trợ lý Lâm nhanh lên.” Nói xong, ông ta vẫn duy trì nụ cười nịnh nọt quay sang nói với Hà Linh, “Thưa phu nhân, nhân viên ở phòng này cần phải được dạy bảo thêm, tôi nhất định sẽ yêu cầu giám đốc Triệu xử lý nghiêm túc chuyện này.”
Một câu nói thể hiện thái độ kính trọng của ông ta đối với vợ chủ tịch, đồng thời nói rõ người đang xúc phạm trợ lý của vợ chủ tịch là cấp dưới của giám đốc Triệu nên không liên quan gì đến ông ta, vì vậy người hoàn toàn chịu trách nhiệm ở đây là Triệu Hoàng.
Hà Linh mỉm cười nhìn Kim Thơ, “Không vấn đề gì, hôm nay tôi đến đây cũng chỉ để đi dạo.”
Ông Trần gật đầu, “Vâng vâng, được đón tiếp phu nhân đó là vinh dự của chúng tôi.”
Danh sách chương