Naruto rời bệnh xá, giao lại nhiệm vụ bảo vệ Itachi cho đội Anbu và một Y-nhẫn đặc biệt. Cậu chỉ để lại một câu ngắn:

“Nếu có chuyện gì xảy ra, lập tức truyền tin.”

Rạng sáng hôm sau, Naruto có mặt tại phòng thí nghiệm mới của Orochimaru, trong khu giam biệt lập dưới căn cứ Root cũ. Yamato cũng có mặt với vai trò giám sát.

Orochimaru bước ra, ánh mắt lóe lên khi thấy Naruto:

“Đến sớm hơn ta tưởng.”

Naruto đi thẳng vào vấn đề:

“Ta muốn sở hữu Sharingan.”

Không có vòng vo.

Orochimaru nheo mắt, ngón tay khẽ gõ bàn.

“Ngươi không phải Uchiha. Việc tự thức tỉnh Sharingan gần như là không thể. Muốn dùng nó – chỉ còn cách cấy ghép trực tiếp.”

“Nhưng…”

Hắn cười nhẹ, như thể thưởng thức chính sự bất khả:

“Ngươi biết hậu quả của việc đó rồi đấy. Ngươi sẽ không thể tắt nó. Chakra của ngươi sẽ bị tiêu hao liên tục.”

“Giống như Hatake Kakashi.”

Naruto gật.

“Ta biết.”

“Dù ta có lượng chakra khổng lồ, nhưng cũng sẽ mài mòn dần theo thời gian.”

Cậu nói tiếp:

“…Nếu ta không chỉ ghép mắt – mà còn ghép một phần gen Uchiha thì sao?”

Orochimaru… thật sự trầm ngâm.

Một lúc sau, hắn lẩm bẩm:

“Ghép gen để tạo ra phản ứng chakra tương thích… giảm tiêu hao… Giả thuyết hay. Nhưng ta chưa thử bao giờ.”

Naruto dứt khoát:

“Vậy thử đi. Ta sẽ là vật mẫu đầu tiên.”

Orochimaru nheo mắt:

“Ta cần mẫu gen của ngươi, để phân tích mức độ tương thích. Và… nguồn gen Uchiha, càng nhiều càng tốt.”

Naruto gật đầu:

“Có thể tìm thấy ở đâu?”

Orochimaru xoay người, rút một bản đồ da cũ:

“Các phòng thí nghiệm phụ cũ của ta – rải rác ở biên giới Hỏa Quốc, đất Mưa, và vùng núi Lôi Quốc.
Một vài nơi có thể còn giữ lại mẫu máu, mô tế bào, hoặc tủy sống Uchiha.”

Hắn cười.

“Nếu ngươi muốn Sharingan thật sự… thì đây là lúc đi nhặt xác.”

Naruto trở về trụ sở Anbu ngay trong chiều hôm đó.

Đưa ra một mệnh lệnh ngắn gọn:

“Tập hợp toàn bộ hồ sơ liên quan đến các cơ sở cũ của Orochimaru. Mục tiêu: thu hồi gen gốc của tộc Uchiha.”

Chỉ ba ngày sau.

Từng hộp bảo quản sinh học được chuyển đến phòng thí nghiệm. Mẫu mô khô, mẫu máu tươi, xương tủy lưu trữ, thậm chí là các thí thể nguyên vẹn. Một vài thứ được thu từ di thể tộc nhân bị bỏ lại sau cuộc diệt tộc, số khác đến từ thí nghiệm nửa chừng mà Orochimaru từng thực hiện.

Karin và Yamato đứng theo dõi, toát mồ hôi lạnh.

Khi Orochimaru mở nắp hộp gen, ánh mắt hắn sáng lên như kẻ đói khát thấy long tu đan:

“…Đây là đúng thứ ta cần.”

Naruto không nói gì. Chỉ đứng đó, đưa cánh tay ra.

“Lấy mẫu máu đi. Bắt đầu thử nghiệm.”

Orochimaru gật nhẹ, rút kim tiêm. Hắn đâm vào không chút do dự.

Khi ống máu được đưa vào máy phân tích chakra, màn hình hiện lên những dòng dữ liệu hỗn hợp giữa charka Uzumaki, cùng mật độ chakra cực đại.

Orochimaru gật gù, lẩm bẩm như đọc mật ngữ:

“…Nền tảng tốt. Rất tốt.”

Hắn quay sang, liếm môi:

“Ta cần một tuần.”

Naruto gật đầu.

“Ta sẽ quay lại sau bảy ngày.”

—---------------------
Tại Làng Mưa.

Mưa đổ như xối, phủ lên thân ảnh bốn người: Sasuke, Sakura, Suigetsu, Jūgo.

Họ bước vào làng – sào huyệt của Akatsuki.

Chờ sẵn bên trong là Konan, ánh mắt không một gợn sóng:

“Uchiha Sasuke. Tới đây vì nguyên nhân gì?”

Sasuke lạnh giọng:

“Chúng tôi muốn hợp tác.”

Sakura không nói gì, ánh mắt như lưỡi dao quét qua hành lang ngập hơi nước.

Konan liếc sơ đội hình, rồi gật đầu:

“Thủ lĩnh sẽ quyết định.”

Tầng sâu thứ tư.

Pain hiện thân, năm đạo còn lại đứng sau lưng.

Giọng hắn vang lên, lạnh như nước đá:

“Sasuke Uchiha… Ta biết ngươi. Ngươi muốn hợp tác với chúng ta? Vậy hãy chứng minh.”

“Mục tiêu: Han – Jinchūriki Ngũ Vĩ của Làng Đá. Bắt sống. Đưa về đây. Sau đó… chúng ta mới đàm phán.”

Sasuke ngẩng đầu, Mangekyō Sharingan xoay tròn, lạnh đến cực điểm:

“Gửi vị trí. Bọn ta sẽ đi ngay.”

Pain gật đầu.

—----------------------------
Cùng lúc đó – tại Konoha.

Trong phòng Hokage, Tsunade cầm trên tay một phong thư thấm máu, dấu ấn Hỏa Quốc Tự mờ nhòe.

“Quái vật… dưới tượng đá phía Đông… Chúng tôi không trụ được… Cầu viện ngay…”

Tsunade siết chặt phong thư, mắt lóe lên:

“Triệu tập Naruto. Khẩn cấp. Có nhiệm vụ khẩn cấp.”

—-------------------------------
Tại một ngọn đồi phía Bắc Hỏa Quốc.

Bốn bóng người khoác áo choàng xám đứng lặng, ánh mắt lạnh lùng nhìn xuống ngôi làng đang cháy âm ỉ.

Mùi tro và thịt khét lan trong gió.

Một kẻ lên tiếng:

“Hỏa Quốc đã quá lâu sống trong ảo vọng hòa bình.”

Một người khác gật:

“Để nó tỉnh dậy… phải hủy diệt biểu tượng của sự hòa bình dối trá này: Konoha.”

Giọng nói thứ ba cười khẽ:

“Và điều đó… sẽ bắt đầu.”

Cùng lúc đó – tuyến đường phía Đông Hỏa Quốc.

Naruto, Hinata, Sai, và Yamato đang tiến qua một khu rừng gần Hỏa Quốc Tự.

Nhiệm vụ: Liên lạc với nhóm sư hộ pháp và kiểm tra hiện tượng “phong ấn mộ ẩn” có dấu hiệu bị xâm phạm.

Nhưng khi đến điểm hẹn, không ai xuất hiện.

Yamato cau mày:

“Không đúng. Họ phải ở đây từ sáng.”

Hinata dùng Byakugan. Sai thả mực thám sát nhưng đều không phát hiện gì.

Naruto ra quyết định nhanh:

“Tách đội. Mỗi người kiểm tra một hướng, tìm dấu vết. Mỗi 10 phút hội tụ lại.”

Naruto rẽ hướng Tây Bắc.

Chỉ vài phút sau… cậu bất ngờ phát hiện một khu đất rộng, khắc ấn trận cũ, đá cổ xếp thành đồ hình.

Ở trung tâm – một ngôi mộ bị bóc phong ấn.

Naruto siết tay, tiến tới kiểm tra.

Ngay lúc đó – vút! Một bóng người từ rừng phóng ra, tung cước thẳng vào mặt Naruto.

Naruto phản xạ né, lùi lại, chuẩn bị phản đòn.

Kẻ kia hét lớn:

“Tránh xa khu mộ! Ngươi là kẻ xâm nhập?!”

Hắn mặc áo tu sĩ, tóc dựng, băng trán Hỏa Quốc Tự, chakra bộc phát theo phong hệ – rõ ràng được huấn luyện bài bản.

Naruto trừng mắt:

“Khoan đã! Tôi là người của làng Lá!”

Nhưng tên tu sĩ không nghe, trực tiếp tung chân, áp sát.

Naruto nhíu mày:

“Không nghe thì đánh!”

Cả hai đụng nhau bằng Phong Thuật, gió xoáy tách rừng làm đôi.

Naruto né thêm một cước đá gió xoắn từ kẻ lạ mặt. Đòn nhanh, sắc, đúng bài phong hệ.

Nhưng với Naruto – quá non.

“Đủ rồi!” – Naruto xoay người, một Iai nhẹ, tay chưa kịp rút kiếm đã xuất hiện bóng chớp, cắt rách không khí.

Kẻ lạ mặt chưa kịp hiểu chuyện gì thì đã văng ra đập vào gốc cây.

Mặt đất nứt ra thành từng vệt dài.

Hắn cố đứng dậy, nhưng Rasengan đã xoay lặng trong lòng bàn tay Naruto.

“Muốn làm thật không?” – Naruto nghiêng đầu, ánh mắt lạnh băng.

Tên kia ho khan, mắt lóa đi… nhưng vẫn cố dồn chakra lần nữa.

Ngay khi Naruto siết tay định kết liễu—

“DỪNG LẠI!”

Một tiếng quát vang vọng từ rìa rừng. Yamato, Sai, Hinata cùng ba nhà sư áo vàng của Hỏa Quốc Tự đồng loạt xuất hiện.

Vị sư già dẫn đầu vội lao đến chắn trước mặt kẻ bị đánh:

“Sora! Con đang làm gì vậy?!”

Naruto giật mình.

“Sora?”

Yamato gật, hơi nhíu mày:

“Là tu sĩ tập sự được đề cử kế thừa một trong Tứ Trụ Hỏa Tự.”

Sora ho sặc, lau máu mũi, lườm Naruto:

“Hắn xâm phạm mộ ẩn!”

Hinata tiến tới, nhìn qua đống phong ấn bị xé:

“Không phải. Naruto là người của Làng Lá – được gửi đến phối hợp bảo vệ mộ này.”

Cả khu rừng chìm vào yên lặng khó xử.

Naruto thở ra, giải tán Rasengan.

Cậu bước về phía Sora, cúi đầu nhìn hắn – ánh mắt lạnh băng:

“Đánh không lại, còn lớn tiếng.”

Sora nghiến răng.

Naruto nhếch môi:

“Phong độn của ngươi… còn non lắm. Muốn bảo vệ mộ ẩn? Trước tiên giữ được thân đã.”

Sora siết tay, nhưng không nói lại được gì.

Naruto liếc hắn thêm lần nữa, rồi quay đi, vạt áo khẽ động trong gió.

“Lần sau muốn ra tay, ít nhất đừng làm ta thấy phí thời gian.”

Không ai nói thêm lời nào. Chỉ có Sora – cắn môi, mặt tối sầm lại – đứng lặng bên vết nứt mà chính mình tạo ra, giờ đã thành hố bại trận.

"Những ngôi mộ không phải nơi yên nghỉ, mà là phong ấn," vị sư già chắp tay trước điện chính, ánh mắt trầm xuống, "Chúng ta không bảo vệ người chết. Chúng ta phong giữ những trung vệ đã chết mà vẫn thề trung thành. Họ từng là cận vệ của Đại danh Hỏa Quốc – và từng... vượt qua cả lý trí vì nghĩa."

Naruto đứng sau Yamato, khoanh tay.

"Nghe có vẻ như là thứ sẽ gây rắc rối lớn nếu rơi vào tay kẻ xấu."

Một vị sư khác gật đầu.

"Chúng tôi không được phép khai mở mộ. Dù chỉ một. Một khi phong ấn vỡ – thứ bên trong sẽ gây ra họa lớn."

Sáng hôm sau.

Naruto khoác áo khoanh tay đứng trên hành lang phía tây. Dưới sân, Sora đang giao đấu với hai nhà sư khác. Tất cả đều sử dụng kiếm gỗ, động tác ngắn gọn, bài bản.

Cậu nhìn một lúc rồi khẽ nhíu mày.

Từng đòn đều không dứt khoát. Không tấn công thật. Không phát lực hết tầm.

Hắn đang kiềm chế.

Ngay lúc ấy, Vergil cất giọng trong tâm trí:

“Vô nghĩa. Nếu đã cầm kiếm mà không đánh, thì đừng gọi là luyện. Kiểu đó – chỉ khiến ngươi chết chậm thay vì chết nhanh.”

Naruto cười nhạt.

"Không sai."

Cậu bước thẳng xuống sân, ném thanh kiếm gỗ xuống trước mặt Sora.

“Thủ thế đi.”

Sora cau mày.

“Chuyện gì?”

“Thử xem phong thuật của ngươi thực sự là thế nào,” Naruto đáp, ánh mắt đầy khinh miệt. “Hôm qua chỉ biết lao vào mà hét, hôm nay đánh xem có đáng không.”

Không khí căng lên.

Sora giơ kiếm, chakra nhè nhẹ tỏa ra. Nhưng ngay khi khoảng cách chỉ còn một bước—

“Dừng tay!” – một giọng nói vang lên.

Một nhà sư đứng chắn giữa hai người, ánh mắt nhìn Sora như dao.

“Nơi đây không cho phép đấu võ riêng. Các người là khách, xin giữ quy củ.”

Naruto cười lạnh, quay đi, nhưng không quên liếc Sora:

“Biết điều thì nghe đi. Không khéo bị đá khỏi chùa luôn.”

Sora siết tay. Không đáp.

Naruto bước xa mấy bước thì dừng lại, rồi nói rõ, đủ cho các nhà sư quanh đó cùng nghe:

“Muốn người ta không coi thường thì ít nhất phải dám đánh khi bị thách.”

“Yếu cũng được. Nhưng nếu vừa yếu vừa hèn, thì đừng mong ai tôn trọng.”

Lời cậu nói không lớn. Nhưng cái cách từng nhà sư quay đi, không thèm nhìn Sora – đã nói lên tất cả.

Naruto rời sân. Bóng cậu mất hút sau mái ngói.

Buổi chiều.

Naruto nấp sau rìa mái nhà phía sau sân thượng. Sora lại một mình – như sáng, nhưng không còn ai đứng xem.

Lần này, hắn không dùng kiếm. Chỉ tập Phong thuật.

Chakra được dồn vào lòng bàn tay, rồi nén – phát – rồi nén lại.

Không hoa mỹ. Không sáng tạo. Chỉ lặp đi lặp lại cùng một chiêu thức. Nhưng lực phát ra mỗi lần… rõ ràng mạnh hơn.

Mồ hôi rơi từng giọt lên sàn đá. Mắt Sora không dời khỏi mục tiêu.

Miệng hắn lầm rầm:

“…Cha… con sẽ mạnh lên. Con không cần họ tôn trọng. Chỉ cần đủ sức để khiến kẻ đó phải trả giá…”

Naruto nhìn từ xa, quan sát trong im lặng.

Vergil thì thở dài trong đầu:

“Nỗ lực thì có. Nhưng động cơ lại quá nông.”

Naruto không đáp.

Ánh mắt cậu vẫn lạnh lùng như trước.

Tối hôm đó.

Cả nhóm vừa trở về điện chính. Yamato còn chưa kịp báo cáo thì một nhà sư trẻ hớt hải chạy vào, mặt trắng bệch:

"Tin khẩn! Ngôi mộ phía Nam… đã bị cướp phá. Phong ấn bị xé hoàn toàn!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện