Tối hôm đó, Naruto đang lăn lộn trên giường, mặt úp gối vì bị Cửu Vĩ và Vergil trêu đến mất ngủ.
“Naruto đại anh hùng, trụ cột Konoha, cuối cùng cũng biết đỏ mặt vì một nụ hôn.” – Kurama cười khà khà.
“Trò mèo tình cảm đó mà cũng khiến ngươi rối bời? Đúng là chưa đủ tư cách.” – Vergil liếc xéo.
Naruto gào vào trong tâm trí:
“IM HẾT CHO TÔI NGỦ!!”
Nhưng khi mắt vừa nhắm lại, ánh sáng xanh trắng đột ngột bùng lên trong tâm thức.
Naruto bị kéo vào Thế giới Ý Thức.
Giữa không gian tối tĩnh, một bậc đá dài hiện ra, đứng trên đó là Vergil, khoanh tay, ánh mắt sắc như kiếm chém vào linh hồn.
Vergil nói, giọng không hề trêu chọc. “Ta nghĩ là, đến lúc ngươi chọn cho mình một con đường mới.”
Naruto khựng lại.
Vergil giơ tay lên. Hai quang ảnh hiện ra: một màu tím với Rinnegan xoay chậm, một màu trắng lam bừng sáng – Tenseigan.
“Ngươi mang trong mình chakra của Uzumaki và gần đây… tiếp xúc với di vật của tộc Otsutsuki.” – Vergil gằn giọng. “Cả hai con đường đều mở ra trước mắt ngươi.”
“Rinnegan cùng với Tenseigan.”
Naruto siết tay.
“Em phải chọn thế nào?”
Vergil vuốt cằm.
“Đây là mục đích buổi nói chuyện hôm nay. Chúng ta cùng thảo luận các con đường.”
Vergil tiếp tục.
“Ta nhớ… một phiên bản khác của Sasuke, từ tương lai, sở hữu Rinnegan nơi mắt trái.”
Naruto cau mày:
“Chính xác.”
Kurama gầm nhẹ trong tâm trí:
“Chỉ có Lục đạo tiên nhân – Hagoromo – mới có Rinnegan. Vậy nên nếu Sasuke có… thì điều đó chỉ chứng minh một điều.”
“Tộc Uchiha… cũng là hậu duệ của Lục đạo tiên nhân.”
Vergil gật:
“Và tộc Uzumaki của ngươi – dòng máu của Asura – cũng không khác.”
“Ngươi hiểu chứ, Naruto? Cùng sinh ra từ một gốc rễ.”
Cả không gian chìm vào tĩnh lặng.
Naruto lẩm bẩm:
“…Nếu cả hai bên cùng là hậu duệ…”
“Thì ta…”
Vergil tiếp lời:
“Ngươi có thể khai mở Sharingan.”
Naruto giật mình:
“Nhưng em không có huyết kế giới hạn Uchiha.”
Kurama cười khẩy:
“Không thuần chủng… nhưng không phải là không có. Còn nhớ ai chuyên táy máy mấy thứ này không?”
Vergil nhếch môi, xoay người:
“Orochimaru.”
Naruto siết chặt nắm tay.
“…Ý hai người là… nhờ hắn… ép mở huyết kế trong máu ta?”
“Không phải ép.” – Vergil ngắt – “Mà là giải mã.”
“Ngươi là một trong những kẻ mang dòng máu gần với Lục đạo nhất trong thời đại này. Chỉ là… chưa có ai đủ khả năng để kích hoạt được nó.”
Kurama thở ra:
“Nếu định đi xa hơn… thì đến gặp hắn đi.”
Naruto im lặng.
Ánh sáng tím của Rinnegan và luồng xanh lam của Tenseigan vẫn trôi trong không gian trước mặt, như chờ được chọn.
Naruto im lặng, mắt đảo qua hai luồng sáng. Cậu từng nghĩ… Tenseigan – ánh sáng thuần khiết, trật tự và không gian – có thể là lựa chọn lý tưởng.
Nhưng Vergil lên tiếng, dứt khoát:
“Không. Tenseigan không hợp ngươi.”
Naruto nhíu mày:
“Vì sao?”
Vergil bước xuống từng bậc đá trong tâm trí, giọng nặng dần:
“Tenseigan thiên về tinh luyện, điều khiển trường không gian, nhãn lực sắc bén và khả năng trấn áp từ xa. Thứ phù hợp với một chiến binh lạnh lùng, tĩnh sát, ra đòn quyết định.”
“Còn ngươi, Naruto… là chiến binh lao thẳng vào tâm loạn.”
“Ngươi giao chiến bằng thân thể, bằng sát thương lan rộng, bằng sức mạnh trực diện. Ngươi không phải kẻ né đòn, ngươi là kẻ hứng đòn và nghiền nát nó.”
Kurama chen vào:
“Ngoài ra, Tenseigan là kết tinh của chakra Otsutsuki thuần túy và Byakugan hoàng tộc. Ngươi… thiếu nền tảng đó. Kích hoạt nó rất khó, hơn nữa khả năng cũng chưa chắc cao.”
Vergil chỉ vào luồng sáng tím:
“Rinnegan cho phép ngươi làm được những điều thiết thực: Nhìn thấu chakra, dịch chuyển không gian, khống chế lực hấp dẫn, điều khiển vạn vật… thậm chí cả sinh tử.”
“Không phải tượng trưng, cũng chẳng cần quá nhiều nghi lễ kích hoạt. Chỉ cần đủ nền tảng chakra, đủ ý chí, và… một cơ thể có thể chịu nổi.”
Vergil ngừng một nhịp, ánh mắt sắc lại:
“Ngươi – một người vừa có chakra Senju, vừa là Jinchūriki – đã có 2/3 điều kiện. Chỉ còn một thứ: kích hoạt huyết mạch Uchiha ngủ sâu trong máu.”
Vergil chắp tay sau lưng, bước chậm trong không gian tâm thức.
“Nếu giả thuyết của ta là đúng… Thì từ Sharingan, có thể tiến hóa lên Mangekyō Sharingan, rồi cuối cùng đạt đến Rinnegan.”
Naruto gật đầu, mắt nghiêm lại:
“Thứ tự nghe hợp lý. Nhưng…”
Kurama chen ngang, giọng trầm như tiếng sấm:
“Sai.”
Vergil dừng bước.
Kurama mở mắt:
“Giữa Mangekyō và Rinnegan… vẫn còn một ngưỡng nữa. Một bức tường mà không phải ai cũng vượt qua.”
“Mugen Mangekyō Sharingan.”
Naruto khựng lại: “Vô hạn Mangekyō?”
Kurama gật:
“Uchiha Madara là người duy nhất được ghi lại từng sở hữu nó. Hắn đạt được bằng cách… cướp đôi mắt Mangekyō của em trai mình – Uchiha Izuna.”
Vergil lẩm nhẩm:
“Cướp… đôi mắt sao…”
Kurama tiếp:
“Nguyên lý thực sự thì ta không hiểu rõ. Chỉ biết rằng – đôi mắt ấy ổn định hơn, bền hơn, và sẽ không khiến người sử dụng mù lòa.”
Naruto nhíu mày, hai tay khoanh lại:
“Vậy thì, nếu ta muốn lên Rinnegan… thì cần mở Sharingan, lên Mangekyō, rồi thêm một đôi mắt thứ hai cùng huyết thống?”
Kurama trầm ngâm:
“Hoặc… tìm cách thay thế nguyên lý ‘huyết thống trùng khớp’. Chính vì thế… cần Orochimaru.”
Vergil gật đầu:
“Hắn là kẻ có thể can thiệp vào cấu trúc huyết mạch và nhãn thuật. Nếu có ai ‘nghịch lý’ được quy trình tiến hóa đó – chính là hắn.”
Naruto thở dài:
“Nghe rắc rối hơn em tưởng…”
“Cộc! Cộc!”
Một Anbu xuất hiện, quỳ xuống:
“Báo cáo khẩn! Bộ trưởng đại nhân, có thông báo mới từ phía Hokage đại nhân: Uchiha Itachi… đã tỉnh!”
Vergil ngẩng đầu. Một tia sắc lạnh lướt qua mắt anh.
“…Uchiha Itachi… mang đôi mắt Mangekyō Sharingan, từng gặp mặt Madara giả, từng đào sâu vào bản chất nhãn thuật của tộc Uchiha…”
Anh vuốt cằm suy tư:
“Có khi nào… hắn biết gì đó về Vĩnh Hằng Mangekyō Sharingan?”
Kurama không phủ nhận.
“Khả năng cao. Itachi là kẻ sống giữa trung tâm âm mưu Uchiha. Nếu ai từng chạm tay tới bí mật đó – chính là hắn.”
Naruto nghiêm mặt, gật đầu:
“Được rồi. Em sẽ đi gặp anh ấy.”
Vergil ra hiệu:
“Đừng vòng vo. Hỏi thẳng về con đường Mangekyō tiến hóa. Đừng ngại nếu phải đụng vào phần đau nhất trong ký ức của hắn.”
Naruto siết nhẹ nắm tay.
“…Em hiểu.”
Tối hôm đó, Naruto đứng trước cửa phòng y tế cấp cao của Anbu.
Trong phòng, Itachi Uchiha – vừa tỉnh lại sau một chuỗi sự kiện tưởng đã chôn vùi hắn – đang ngồi tựa lưng vào giường, mắt nhắm lại, thần sắc tái nhợt… nhưng vẫn toát ra khí chất của một cao thủ.
Naruto đẩy cửa bước vào.
“…Itachi.”
Itachi mở mắt, con mắt của hắn bây giờ không còn là Sharingan, mà là đôi con ngươi màu đen. Hiển nhiên không có lý do gì để hắn sử dụng Sharingan hết.
“…Naruto.”
Naruto hít sâu:
“Tôi có vài thứ cần hỏi. Về… Mangekyō Sharingan.”
Căn phòng lập tức trầm xuống. Mùi thuốc sát trùng cũng trở nên nặng nề.
Itachi nhắm mắt lại.
“Vì sao cậu lại muốn hỏi về nó?” – hắn mở lời, giọng bình thản nhưng có phần sắc lạnh.
Naruto ngồi xuống ghế bên giường, mắt không rời khỏi Itachi.
“…Vì tôi cần biết.”
“Biết cách mở Mangekyō Sharingan. Và nếu có thể—biết cả phương pháp để đạt được Vĩnh Hằng Mangekyō Sharingan.”
Itachi không phản ứng ngay.
Chỉ lặng im vài giây.
Rồi chậm rãi khép mắt lại.
“…Đó không phải thứ dễ hỏi. Và cũng không phải thứ dễ cho phép kẻ khác theo đuổi.”
Naruto siết chặt tay.
“Tôi biết. Nhưng anh là người duy nhất của tộc Uchiha có khả năng nguyện ý nói cho tôi về bí mật đó.”
Itachi mở mắt.
Đôi mắt Sharingan lóe lên, xoay nhẹ.
“Cậu biết phải trả giá gì để có được đôi mắt này không?”
“Biết.” – Naruto đáp, không chần chừ.
Itachi im lặng. Nhìn cậu thật lâu.
Rồi hắn nói, chậm rãi:
“…Được rồi. Ta sẽ nói cho cậu biết những gì mình biết.”
Naruto giữ im lặng, mắt không chớp.
Itachi thở ra nhẹ, rồi mở lời – như thể đang khơi lại một ngọn lửa đã vùi tro từ lâu:
“Ta mở Mangekyō Sharingan… vào ngày Uchiha Shisui chết.”
Không khí trong phòng lập tức đặc lại.
“Shisui – bạn thân nhất đời ta. Người mang đôi mắt ảo thuật mạnh nhất thời đại.”
Naruto không xen ngang.
Itachi tiếp:
“Hắn… đã bị đẩy vào đường cùng bởi những âm mưu nội bộ. Và trước khi tan vào dòng sông, hắn giao lại cho ta con mắt còn lại.”
“Lúc hắn ngã xuống – là lúc Mangekyō trong ta… khai mở.”
Naruto thì thầm:
“Không phải do tự tay giết…”
Itachi lắc đầu.
“Không. Chỉ cần chứng kiến cái chết – của một người mà ngươi thật sự yêu thương sâu sắc. Không cần máu. Chỉ cần… trái tim tan vỡ.”
Naruto nắm chặt tay.
“Vậy… còn Vĩnh Hằng Mangekyō Sharingan?”
Itachi nhìn lên trần nhà, như nhớ về những ngày trong bóng tối.
“Shisui đã nói… nếu một ngày ta mở Mangekyō, hãy đến đền thờ của tộc Uchiha, dưới tầng hầm cũ.
Ở đó có một bia đá cổ, được viết bằng thứ ngôn ngữ chỉ Sharingan cấp cao mới có thể giải mã.”
Naruto hỏi nhanh:
“Ba câu ngọc có đọc được không?”
“Không đọc được hết.” – Itachi đáp ngay – “Phải là Mangekyō mới bắt đầu thấy được thêm nhiều thông tin. Sharingan từ 1 cho đến 3 câu ngọc có thể đọc được, nhưng chỉ là một phần nhỏ. Còn muốn hiểu sâu hơn… phải là Vĩnh Hằng Mangekyō. Và Rinnegan – là tầng cuối.”
Naruto khựng lại. Tất cả như xâu chuỗi với nhau.
Cậu trầm ngâm một lúc, rồi hỏi:
“Vậy… anh đã từng đến đền thờ Uchiha chưa?”
Itachi gật nhẹ.
“Ta đã đến. Một mình. Trong đêm mùa đông, không ai biết.”
“Và…” – Naruto nhìn chằm chằm – “Anh đã đọc được gì?”
Itachi nhắm mắt lại, giọng trầm xuống:
“Tất cả những gì Mangekyō Sharingan của ta đọc được…”
“…là cách để mở khóa Vĩnh Hằng Mangekyō Sharingan – Mugen Mangekyō.”
Naruto nuốt khan.
Itachi tiếp:
“Bia đá ghi rất rõ:
Muốn vượt qua sự sụp đổ của Mangekyō – thứ vốn khiến đôi mắt dần mù lòa –
Ngươi cần một đôi Mangekyō Sharingan khác, đến từ người có cùng huyết thống.”
“Ghép đôi mắt đó vào cơ thể mình… và nếu chakra hòa nhập được, con mắt mới sẽ không còn thoái hóa.
Đó là Vĩnh Hằng.”
Naruto siết tay.
“Vậy nghĩa là…”
Itachi nói thẳng:
“Madara đã giành được nó bằng cách đoạt mắt em trai mình – Izuna. Còn lại thì tất cả đã thành lịch sử như chúng ta đã biết.”
Naruto nắm chặt tay.
“…Rồi từ đó… hắn tiếp cận được tầng cuối cùng?”
Itachi nhắm mắt, khẽ gật.
“Có thể là vậy. Nhưng ta… không đọc được phần đó. Mangekyō của ta chỉ cho phép nhìn đến ngưỡng cửa. Không thể mở cánh cửa.”
Naruto rời mắt khỏi Itachi, trầm mặc trong giây lát.
Rồi cậu nói, giọng chậm rãi nhưng đầy chắc chắn:
“…Mục đích thật sự của ngươi ngay từ đầu… là để Sasuke chứng kiến, hoặc tự tay giết chết ngươi.”
Itachi không phản bác.
“Bởi vì như vậy… hắn sẽ khai mở Mangekyō Sharingan.”
Naruto siết tay.
“Và rồi – với đôi mắt Mangekyō của ngươi – Sasuke sẽ tiến hóa lên Vĩnh Hằng Mangekyō Sharingan.
Một đôi mắt đủ sức mạnh để… bảo vệ Konoha.”
Căn phòng chìm vào yên lặng.
Naruto lắc đầu:
“Ngươi đúng là điên rồ.”
“Hi sinh danh dự. Hi sinh lòng tin. Hi sinh cả… chính mình.”
Itachi vẫn im lặng, ánh mắt như không phủ nhận điều gì.
Naruto nhìn thẳng vào hắn:
“Nhưng kế hoạch đó… tám phần sẽ chệch hướng. Sasuke có thể… không chọn bảo vệ làng. Hắn có thể… quay lại hận Konoha.”
Một nụ cười rất nhẹ lướt qua môi Itachi.
“Ta biết.”
Naruto ngạc nhiên.
Itachi mở mắt – ánh Sharingan vẫn xoay nhẹ:
“Vì vậy… ta có kế hoạch dự phòng…Con mắt còn lại của Shisui.”
Naruto giật mình.
Itachi nói tiếp:
“Mangekyō Sharingan trái của Shisui – Bên trong đó là một nhãn thuật có thể thay đổi suy nghĩ của người khác mà không bị phát hiện: Kotoamatsukami.”
“Cấm thuật dùng trong trường hợp xấu nhất… nếu mọi thứ đi lệch hướng – Con mắt đó sẽ được kích hoạt, để dẫn Sasuke quay lại đúng đường.”
Naruto thở dài.
“…Ngươi đúng là chưa từng tin vào may rủi. Ngay cả khi chết, ngươi vẫn lo tất cả các nước cờ.”
Itachi nhắm mắt lại, khẽ nói:
“Vì nếu ta không làm vậy… thì ai sẽ làm?”
Naruto đứng dậy, đi vài bước trong phòng rồi dừng lại trước giường bệnh của Itachi.
“Itachi…” – cậu nói, giọng trầm – “Nếu để ngươi chết… thì Konoha thật sự sẽ tổn thất lớn.”
Itachi nhìn cậu, không đáp.
“Ta bội phục ngươi. Không chỉ vì sức mạnh… mà vì cách ngươi nghĩ xa hơn bất cứ ai. Một người như ngươi… không được chết.”
Naruto siết nắm tay.
“Nếu ngươi còn sống – thì Sasuke có cơ hội quay đầu mà không cần đến Kotoamatsukami. Ngươi là người duy nhất hắn còn tin tưởng – dù là trong thù hận.”
Ánh mắt Itachi khẽ rung lên.
Naruto hít sâu, rồi nói tiếp:
“…Có một chuyện ngươi cần biết. Một chuyện lớn.”
“Người đội mặt nạ – kẻ đã thao túng ngươi, góp phần đẩy tộc Uchiha vào diệt vong…”
Itachi nheo mắt.
“…Hắn không phải Madara. Hắn tên là Uchiha Obito. Học trò của thầy Kakashi.”
Không gian im phăng phắc.
Sharingan trong mắt Itachi khựng lại nửa vòng.
“…Obito? Là hắn?”
Naruto gật đầu.
“Hắn lừa dối tất cả. Cả ngươi… cả làng… và cả Sasuke.”
Một vết rạn rất nhỏ lóe lên trong khí chất tĩnh lặng của Itachi.
Hắn nhắm mắt.
“Thì ra là vậy…Ngay từ đầu, ta cũng chỉ là một quân cờ.”
Naruto nhìn thẳng hắn:
“Vì vậy ngươi càng không được chết.”
“Ngươi cần sống… để góp phần kết thúc chính ván cờ của hắn.”
“Naruto đại anh hùng, trụ cột Konoha, cuối cùng cũng biết đỏ mặt vì một nụ hôn.” – Kurama cười khà khà.
“Trò mèo tình cảm đó mà cũng khiến ngươi rối bời? Đúng là chưa đủ tư cách.” – Vergil liếc xéo.
Naruto gào vào trong tâm trí:
“IM HẾT CHO TÔI NGỦ!!”
Nhưng khi mắt vừa nhắm lại, ánh sáng xanh trắng đột ngột bùng lên trong tâm thức.
Naruto bị kéo vào Thế giới Ý Thức.
Giữa không gian tối tĩnh, một bậc đá dài hiện ra, đứng trên đó là Vergil, khoanh tay, ánh mắt sắc như kiếm chém vào linh hồn.
Vergil nói, giọng không hề trêu chọc. “Ta nghĩ là, đến lúc ngươi chọn cho mình một con đường mới.”
Naruto khựng lại.
Vergil giơ tay lên. Hai quang ảnh hiện ra: một màu tím với Rinnegan xoay chậm, một màu trắng lam bừng sáng – Tenseigan.
“Ngươi mang trong mình chakra của Uzumaki và gần đây… tiếp xúc với di vật của tộc Otsutsuki.” – Vergil gằn giọng. “Cả hai con đường đều mở ra trước mắt ngươi.”
“Rinnegan cùng với Tenseigan.”
Naruto siết tay.
“Em phải chọn thế nào?”
Vergil vuốt cằm.
“Đây là mục đích buổi nói chuyện hôm nay. Chúng ta cùng thảo luận các con đường.”
Vergil tiếp tục.
“Ta nhớ… một phiên bản khác của Sasuke, từ tương lai, sở hữu Rinnegan nơi mắt trái.”
Naruto cau mày:
“Chính xác.”
Kurama gầm nhẹ trong tâm trí:
“Chỉ có Lục đạo tiên nhân – Hagoromo – mới có Rinnegan. Vậy nên nếu Sasuke có… thì điều đó chỉ chứng minh một điều.”
“Tộc Uchiha… cũng là hậu duệ của Lục đạo tiên nhân.”
Vergil gật:
“Và tộc Uzumaki của ngươi – dòng máu của Asura – cũng không khác.”
“Ngươi hiểu chứ, Naruto? Cùng sinh ra từ một gốc rễ.”
Cả không gian chìm vào tĩnh lặng.
Naruto lẩm bẩm:
“…Nếu cả hai bên cùng là hậu duệ…”
“Thì ta…”
Vergil tiếp lời:
“Ngươi có thể khai mở Sharingan.”
Naruto giật mình:
“Nhưng em không có huyết kế giới hạn Uchiha.”
Kurama cười khẩy:
“Không thuần chủng… nhưng không phải là không có. Còn nhớ ai chuyên táy máy mấy thứ này không?”
Vergil nhếch môi, xoay người:
“Orochimaru.”
Naruto siết chặt nắm tay.
“…Ý hai người là… nhờ hắn… ép mở huyết kế trong máu ta?”
“Không phải ép.” – Vergil ngắt – “Mà là giải mã.”
“Ngươi là một trong những kẻ mang dòng máu gần với Lục đạo nhất trong thời đại này. Chỉ là… chưa có ai đủ khả năng để kích hoạt được nó.”
Kurama thở ra:
“Nếu định đi xa hơn… thì đến gặp hắn đi.”
Naruto im lặng.
Ánh sáng tím của Rinnegan và luồng xanh lam của Tenseigan vẫn trôi trong không gian trước mặt, như chờ được chọn.
Naruto im lặng, mắt đảo qua hai luồng sáng. Cậu từng nghĩ… Tenseigan – ánh sáng thuần khiết, trật tự và không gian – có thể là lựa chọn lý tưởng.
Nhưng Vergil lên tiếng, dứt khoát:
“Không. Tenseigan không hợp ngươi.”
Naruto nhíu mày:
“Vì sao?”
Vergil bước xuống từng bậc đá trong tâm trí, giọng nặng dần:
“Tenseigan thiên về tinh luyện, điều khiển trường không gian, nhãn lực sắc bén và khả năng trấn áp từ xa. Thứ phù hợp với một chiến binh lạnh lùng, tĩnh sát, ra đòn quyết định.”
“Còn ngươi, Naruto… là chiến binh lao thẳng vào tâm loạn.”
“Ngươi giao chiến bằng thân thể, bằng sát thương lan rộng, bằng sức mạnh trực diện. Ngươi không phải kẻ né đòn, ngươi là kẻ hứng đòn và nghiền nát nó.”
Kurama chen vào:
“Ngoài ra, Tenseigan là kết tinh của chakra Otsutsuki thuần túy và Byakugan hoàng tộc. Ngươi… thiếu nền tảng đó. Kích hoạt nó rất khó, hơn nữa khả năng cũng chưa chắc cao.”
Vergil chỉ vào luồng sáng tím:
“Rinnegan cho phép ngươi làm được những điều thiết thực: Nhìn thấu chakra, dịch chuyển không gian, khống chế lực hấp dẫn, điều khiển vạn vật… thậm chí cả sinh tử.”
“Không phải tượng trưng, cũng chẳng cần quá nhiều nghi lễ kích hoạt. Chỉ cần đủ nền tảng chakra, đủ ý chí, và… một cơ thể có thể chịu nổi.”
Vergil ngừng một nhịp, ánh mắt sắc lại:
“Ngươi – một người vừa có chakra Senju, vừa là Jinchūriki – đã có 2/3 điều kiện. Chỉ còn một thứ: kích hoạt huyết mạch Uchiha ngủ sâu trong máu.”
Vergil chắp tay sau lưng, bước chậm trong không gian tâm thức.
“Nếu giả thuyết của ta là đúng… Thì từ Sharingan, có thể tiến hóa lên Mangekyō Sharingan, rồi cuối cùng đạt đến Rinnegan.”
Naruto gật đầu, mắt nghiêm lại:
“Thứ tự nghe hợp lý. Nhưng…”
Kurama chen ngang, giọng trầm như tiếng sấm:
“Sai.”
Vergil dừng bước.
Kurama mở mắt:
“Giữa Mangekyō và Rinnegan… vẫn còn một ngưỡng nữa. Một bức tường mà không phải ai cũng vượt qua.”
“Mugen Mangekyō Sharingan.”
Naruto khựng lại: “Vô hạn Mangekyō?”
Kurama gật:
“Uchiha Madara là người duy nhất được ghi lại từng sở hữu nó. Hắn đạt được bằng cách… cướp đôi mắt Mangekyō của em trai mình – Uchiha Izuna.”
Vergil lẩm nhẩm:
“Cướp… đôi mắt sao…”
Kurama tiếp:
“Nguyên lý thực sự thì ta không hiểu rõ. Chỉ biết rằng – đôi mắt ấy ổn định hơn, bền hơn, và sẽ không khiến người sử dụng mù lòa.”
Naruto nhíu mày, hai tay khoanh lại:
“Vậy thì, nếu ta muốn lên Rinnegan… thì cần mở Sharingan, lên Mangekyō, rồi thêm một đôi mắt thứ hai cùng huyết thống?”
Kurama trầm ngâm:
“Hoặc… tìm cách thay thế nguyên lý ‘huyết thống trùng khớp’. Chính vì thế… cần Orochimaru.”
Vergil gật đầu:
“Hắn là kẻ có thể can thiệp vào cấu trúc huyết mạch và nhãn thuật. Nếu có ai ‘nghịch lý’ được quy trình tiến hóa đó – chính là hắn.”
Naruto thở dài:
“Nghe rắc rối hơn em tưởng…”
“Cộc! Cộc!”
Một Anbu xuất hiện, quỳ xuống:
“Báo cáo khẩn! Bộ trưởng đại nhân, có thông báo mới từ phía Hokage đại nhân: Uchiha Itachi… đã tỉnh!”
Vergil ngẩng đầu. Một tia sắc lạnh lướt qua mắt anh.
“…Uchiha Itachi… mang đôi mắt Mangekyō Sharingan, từng gặp mặt Madara giả, từng đào sâu vào bản chất nhãn thuật của tộc Uchiha…”
Anh vuốt cằm suy tư:
“Có khi nào… hắn biết gì đó về Vĩnh Hằng Mangekyō Sharingan?”
Kurama không phủ nhận.
“Khả năng cao. Itachi là kẻ sống giữa trung tâm âm mưu Uchiha. Nếu ai từng chạm tay tới bí mật đó – chính là hắn.”
Naruto nghiêm mặt, gật đầu:
“Được rồi. Em sẽ đi gặp anh ấy.”
Vergil ra hiệu:
“Đừng vòng vo. Hỏi thẳng về con đường Mangekyō tiến hóa. Đừng ngại nếu phải đụng vào phần đau nhất trong ký ức của hắn.”
Naruto siết nhẹ nắm tay.
“…Em hiểu.”
Tối hôm đó, Naruto đứng trước cửa phòng y tế cấp cao của Anbu.
Trong phòng, Itachi Uchiha – vừa tỉnh lại sau một chuỗi sự kiện tưởng đã chôn vùi hắn – đang ngồi tựa lưng vào giường, mắt nhắm lại, thần sắc tái nhợt… nhưng vẫn toát ra khí chất của một cao thủ.
Naruto đẩy cửa bước vào.
“…Itachi.”
Itachi mở mắt, con mắt của hắn bây giờ không còn là Sharingan, mà là đôi con ngươi màu đen. Hiển nhiên không có lý do gì để hắn sử dụng Sharingan hết.
“…Naruto.”
Naruto hít sâu:
“Tôi có vài thứ cần hỏi. Về… Mangekyō Sharingan.”
Căn phòng lập tức trầm xuống. Mùi thuốc sát trùng cũng trở nên nặng nề.
Itachi nhắm mắt lại.
“Vì sao cậu lại muốn hỏi về nó?” – hắn mở lời, giọng bình thản nhưng có phần sắc lạnh.
Naruto ngồi xuống ghế bên giường, mắt không rời khỏi Itachi.
“…Vì tôi cần biết.”
“Biết cách mở Mangekyō Sharingan. Và nếu có thể—biết cả phương pháp để đạt được Vĩnh Hằng Mangekyō Sharingan.”
Itachi không phản ứng ngay.
Chỉ lặng im vài giây.
Rồi chậm rãi khép mắt lại.
“…Đó không phải thứ dễ hỏi. Và cũng không phải thứ dễ cho phép kẻ khác theo đuổi.”
Naruto siết chặt tay.
“Tôi biết. Nhưng anh là người duy nhất của tộc Uchiha có khả năng nguyện ý nói cho tôi về bí mật đó.”
Itachi mở mắt.
Đôi mắt Sharingan lóe lên, xoay nhẹ.
“Cậu biết phải trả giá gì để có được đôi mắt này không?”
“Biết.” – Naruto đáp, không chần chừ.
Itachi im lặng. Nhìn cậu thật lâu.
Rồi hắn nói, chậm rãi:
“…Được rồi. Ta sẽ nói cho cậu biết những gì mình biết.”
Naruto giữ im lặng, mắt không chớp.
Itachi thở ra nhẹ, rồi mở lời – như thể đang khơi lại một ngọn lửa đã vùi tro từ lâu:
“Ta mở Mangekyō Sharingan… vào ngày Uchiha Shisui chết.”
Không khí trong phòng lập tức đặc lại.
“Shisui – bạn thân nhất đời ta. Người mang đôi mắt ảo thuật mạnh nhất thời đại.”
Naruto không xen ngang.
Itachi tiếp:
“Hắn… đã bị đẩy vào đường cùng bởi những âm mưu nội bộ. Và trước khi tan vào dòng sông, hắn giao lại cho ta con mắt còn lại.”
“Lúc hắn ngã xuống – là lúc Mangekyō trong ta… khai mở.”
Naruto thì thầm:
“Không phải do tự tay giết…”
Itachi lắc đầu.
“Không. Chỉ cần chứng kiến cái chết – của một người mà ngươi thật sự yêu thương sâu sắc. Không cần máu. Chỉ cần… trái tim tan vỡ.”
Naruto nắm chặt tay.
“Vậy… còn Vĩnh Hằng Mangekyō Sharingan?”
Itachi nhìn lên trần nhà, như nhớ về những ngày trong bóng tối.
“Shisui đã nói… nếu một ngày ta mở Mangekyō, hãy đến đền thờ của tộc Uchiha, dưới tầng hầm cũ.
Ở đó có một bia đá cổ, được viết bằng thứ ngôn ngữ chỉ Sharingan cấp cao mới có thể giải mã.”
Naruto hỏi nhanh:
“Ba câu ngọc có đọc được không?”
“Không đọc được hết.” – Itachi đáp ngay – “Phải là Mangekyō mới bắt đầu thấy được thêm nhiều thông tin. Sharingan từ 1 cho đến 3 câu ngọc có thể đọc được, nhưng chỉ là một phần nhỏ. Còn muốn hiểu sâu hơn… phải là Vĩnh Hằng Mangekyō. Và Rinnegan – là tầng cuối.”
Naruto khựng lại. Tất cả như xâu chuỗi với nhau.
Cậu trầm ngâm một lúc, rồi hỏi:
“Vậy… anh đã từng đến đền thờ Uchiha chưa?”
Itachi gật nhẹ.
“Ta đã đến. Một mình. Trong đêm mùa đông, không ai biết.”
“Và…” – Naruto nhìn chằm chằm – “Anh đã đọc được gì?”
Itachi nhắm mắt lại, giọng trầm xuống:
“Tất cả những gì Mangekyō Sharingan của ta đọc được…”
“…là cách để mở khóa Vĩnh Hằng Mangekyō Sharingan – Mugen Mangekyō.”
Naruto nuốt khan.
Itachi tiếp:
“Bia đá ghi rất rõ:
Muốn vượt qua sự sụp đổ của Mangekyō – thứ vốn khiến đôi mắt dần mù lòa –
Ngươi cần một đôi Mangekyō Sharingan khác, đến từ người có cùng huyết thống.”
“Ghép đôi mắt đó vào cơ thể mình… và nếu chakra hòa nhập được, con mắt mới sẽ không còn thoái hóa.
Đó là Vĩnh Hằng.”
Naruto siết tay.
“Vậy nghĩa là…”
Itachi nói thẳng:
“Madara đã giành được nó bằng cách đoạt mắt em trai mình – Izuna. Còn lại thì tất cả đã thành lịch sử như chúng ta đã biết.”
Naruto nắm chặt tay.
“…Rồi từ đó… hắn tiếp cận được tầng cuối cùng?”
Itachi nhắm mắt, khẽ gật.
“Có thể là vậy. Nhưng ta… không đọc được phần đó. Mangekyō của ta chỉ cho phép nhìn đến ngưỡng cửa. Không thể mở cánh cửa.”
Naruto rời mắt khỏi Itachi, trầm mặc trong giây lát.
Rồi cậu nói, giọng chậm rãi nhưng đầy chắc chắn:
“…Mục đích thật sự của ngươi ngay từ đầu… là để Sasuke chứng kiến, hoặc tự tay giết chết ngươi.”
Itachi không phản bác.
“Bởi vì như vậy… hắn sẽ khai mở Mangekyō Sharingan.”
Naruto siết tay.
“Và rồi – với đôi mắt Mangekyō của ngươi – Sasuke sẽ tiến hóa lên Vĩnh Hằng Mangekyō Sharingan.
Một đôi mắt đủ sức mạnh để… bảo vệ Konoha.”
Căn phòng chìm vào yên lặng.
Naruto lắc đầu:
“Ngươi đúng là điên rồ.”
“Hi sinh danh dự. Hi sinh lòng tin. Hi sinh cả… chính mình.”
Itachi vẫn im lặng, ánh mắt như không phủ nhận điều gì.
Naruto nhìn thẳng vào hắn:
“Nhưng kế hoạch đó… tám phần sẽ chệch hướng. Sasuke có thể… không chọn bảo vệ làng. Hắn có thể… quay lại hận Konoha.”
Một nụ cười rất nhẹ lướt qua môi Itachi.
“Ta biết.”
Naruto ngạc nhiên.
Itachi mở mắt – ánh Sharingan vẫn xoay nhẹ:
“Vì vậy… ta có kế hoạch dự phòng…Con mắt còn lại của Shisui.”
Naruto giật mình.
Itachi nói tiếp:
“Mangekyō Sharingan trái của Shisui – Bên trong đó là một nhãn thuật có thể thay đổi suy nghĩ của người khác mà không bị phát hiện: Kotoamatsukami.”
“Cấm thuật dùng trong trường hợp xấu nhất… nếu mọi thứ đi lệch hướng – Con mắt đó sẽ được kích hoạt, để dẫn Sasuke quay lại đúng đường.”
Naruto thở dài.
“…Ngươi đúng là chưa từng tin vào may rủi. Ngay cả khi chết, ngươi vẫn lo tất cả các nước cờ.”
Itachi nhắm mắt lại, khẽ nói:
“Vì nếu ta không làm vậy… thì ai sẽ làm?”
Naruto đứng dậy, đi vài bước trong phòng rồi dừng lại trước giường bệnh của Itachi.
“Itachi…” – cậu nói, giọng trầm – “Nếu để ngươi chết… thì Konoha thật sự sẽ tổn thất lớn.”
Itachi nhìn cậu, không đáp.
“Ta bội phục ngươi. Không chỉ vì sức mạnh… mà vì cách ngươi nghĩ xa hơn bất cứ ai. Một người như ngươi… không được chết.”
Naruto siết nắm tay.
“Nếu ngươi còn sống – thì Sasuke có cơ hội quay đầu mà không cần đến Kotoamatsukami. Ngươi là người duy nhất hắn còn tin tưởng – dù là trong thù hận.”
Ánh mắt Itachi khẽ rung lên.
Naruto hít sâu, rồi nói tiếp:
“…Có một chuyện ngươi cần biết. Một chuyện lớn.”
“Người đội mặt nạ – kẻ đã thao túng ngươi, góp phần đẩy tộc Uchiha vào diệt vong…”
Itachi nheo mắt.
“…Hắn không phải Madara. Hắn tên là Uchiha Obito. Học trò của thầy Kakashi.”
Không gian im phăng phắc.
Sharingan trong mắt Itachi khựng lại nửa vòng.
“…Obito? Là hắn?”
Naruto gật đầu.
“Hắn lừa dối tất cả. Cả ngươi… cả làng… và cả Sasuke.”
Một vết rạn rất nhỏ lóe lên trong khí chất tĩnh lặng của Itachi.
Hắn nhắm mắt.
“Thì ra là vậy…Ngay từ đầu, ta cũng chỉ là một quân cờ.”
Naruto nhìn thẳng hắn:
“Vì vậy ngươi càng không được chết.”
“Ngươi cần sống… để góp phần kết thúc chính ván cờ của hắn.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương