Thủ phủ phía Nam Hỏa Quốc – phủ đệ công chúa.
Ino vừa đặt chân xuống từ xe hộ tống của làng Lá, đã bị kéo thẳng vào hậu viện như một gói hàng.
“Làm ơn, làm ơn, làm ơn!” – một giọng nữ lanh lảnh vang lên – “Không ai ngoài cô có thể giúp ta lúc này!”
Ino bị đẩy ngồi xuống ghế, đối diện là một cô gái mặc lễ phục hoàng gia lộng lẫy… và có khuôn mặt giống cô đến 90%.
Chỉ khác: vẻ ngoài tròn trịa, ánh mắt u uất, tay vẫn đang siết chặt một bịch bánh nướng mè đen.
“Cô là… công chúa Fuku?”
“Đúng! Và ta cần cô – Yamanaka Ino – thế thân ta trong buổi gặp gỡ vị hôn phu Chikara vào ba ngày tới.”
Ino đứng hình:
“…Cái gì?”
Fuku đỏ mặt, đập tay xuống bàn:
“Ta biết ta không đẹp. Ta thừa cân, ta ăn vặt mỗi ngày để giải tỏa căng thẳng hoàng tộc. Ta không muốn làm Chikara thất vọng ngay lần gặp đầu.”
“Ta đã đọc về cô – người điều khiển tâm trí, ninja gián điệp, mỹ nữ của làng Lá – và hơn hết… cô giống ta một cách kỳ quái.”
Ino nhăn trán:
“Cô muốn tôi… giả làm cô, quyến rũ vị hôn phu của cô thay cô?”
Fuku gật như gà mổ thóc:
“Đúng! Nếu Chikara yêu cô – tức là… yêu hình mẫu của ta khi không còn thừa cân! Sau đó ta sẽ giảm cân. Chúng tôi sẽ hạnh phúc. Tất cả đều ổn!”
Ino trừng mắt:
“Cô nghĩ tình yêu thật sự đơn giản như chơi tráo bài chắc?”
Fuku rút ra một xấp tiền dày cộp.
“Ta sẽ trả gấp ba nhiệm vụ cấp A. Bao ăn ở. Trang phục mới. Và ngươi chỉ cần… mỉm cười và uống trà với hắn trong một buổi.”
Ino thở dài, tay chặn trán, miệng lẩm bẩm:
“…Làm ninja chiến đấu thì ít, làm trò hề thì nhiều…”
“Được rồi. Một lần này thôi.”
Trà viên Hoàng gia – chiều thu, nắng dịu.
Ino khoác lên người bộ lễ phục tím nhạt, mái tóc búi cao theo đúng kiểu công chúa Fuku. Phía sau lớp màn mỏng, ba nữ tỳ chỉnh lại váy áo lần cuối. Từ ngoài phòng trà, giọng nam vang lên nhẹ nhàng:
“Chikara-sama đã đến.”
Ino thở dài, mắt đảo qua phía góc phòng – nơi đặt một chiếc gương đồng lớn, chính là trận kính theo dõi kết nối trực tiếp đến hậu thất.
Tại hậu thất, công chúa Fuku mặc áo ngủ, ngồi trước gương, tay cầm hộp bánh mochi mà không dám ăn. Mắt dán chặt vào hình ảnh đang hiện rõ trước mặt:
Ino – phiên bản “nội dung giống nhau, bao bì cao cấp hơn”.
“Đừng làm quá lên nhé… đừng lườm hắn… mỉm cười chút đi…” – Fuku thì thầm như cầu nguyện.
Trở lại trà thất.
Chikara – chàng công tử tóc đen, ánh mắt sáng, dáng người thư sinh – bước vào và chào:
“Điện hạ, tôi là Chikara. Rất vinh hạnh được diện kiến.”
Ino mỉm cười duyên, cúi nhẹ đầu:
“Ta cũng chờ dịp này đã lâu, Chikara-sama.”
Nhưng trong đầu cô thì—
“Một tên thư sinh mặt trắng, đúng kiểu công tử khuôn mẫu, có vẻ cũng tuấn tú đấy…”
“Nhưng so với Naruto-kun của mình thì… đúng là nước cống so với nước sông.”
Hai người ngồi xuống. Trà được dâng. Không khí đầy lễ nghi.
Nhưng điều bất ngờ là – Chikara không hề bối rối. Trái lại, anh ta bắt đầu trò chuyện tự nhiên, nhẹ nhàng, đôi lúc pha chút hài hước khiến Ino cũng bật cười thật sự.
Trong hậu thất, Fuku ôm gối, mắt long lanh:
“Hắn… cười với mình… tức là cười với mình mà phải không? Dù là ‘người giả’…”
Một nữ tỳ nhắc khẽ:
“Công chúa, người vừa ăn hết hộp mochi rồi ạ.”
“KHÔNG PHẢI BÂY GIỜ!! ĐỂ YÊN TA QUAN SÁT!!”
Cuộc trò chuyện kéo dài ngoài dự kiến.
Khi mặt trời lặn, Chikara cúi đầu cáo từ, nhưng trước khi rời đi, anh chậm rãi nói:
“Thành thật… hôm nay điện hạ khiến tôi bất ngờ. Trước giờ tôi tưởng mình sẽ phải cưới một người nhạt nhẽo và nặng nề về lễ nghi…”
“Nhưng hôm nay, tôi lại thấy người… rất thật.”
Ino mỉm cười gượng:
“Ta cũng thấy hôm nay… rất bất ngờ.”
Chikara rời đi.
Ino thở ra. Mồ hôi ướt lưng áo.
Trong hậu thất, Fuku gục mặt xuống bàn, hai má đỏ như quả cà chua:
“…Tôi… có cơ hội rồi phải không?”
—---------
Naruto vừa đặt chân tới cổng làng sau ba ngày hộ tống đoàn thương nhân tới Phong Quốc, còn chưa kịp thở thì đập vào tai là vài mẩu đối thoại từ đám Chuunin trẻ đang tụ tập ăn xiên nướng gần chỗ quán Ichiraku.
“…nghe nói là Ino Yamanaka đó…”
“Ừ, mà hình như là buổi xem mắt thì phải…”
“Thằng kia tên Chikara gì đó… nghe bảo cũng hợp lắm…”
Naruto sững người. Mắt trợn nhẹ. Tai nóng bừng.
Ino… xem mắt? Hợp… lắm?
Chakra toàn thân cậu khẽ rung. Mấy hạt bụi dưới chân bay lên.
BỐP!
Cây xiên cá khô trong tay Chuunin gần đó nổ tung vì áp lực vô hình.
Ba Anbu đứng gần đó lập tức rụt cổ, nhìn nhau, rồi nhìn Naruto.
“Lại nữa rồi…” – ánh mắt họ đồng loạt nói lên điều đó.
Naruto hít một hơi thật sâu – nhưng không giúp ích gì. Cơn ghen trong người cậu như bùng phát thành Cửu Vĩ hóa hình.
“Triệu tập toàn bộ đơn vị giám sát. Tìm Ino Yamanaka. Ngay. Lập tức.”
Một Anbu líu lưỡi:
“Thưa Bộ trưởng… là việc riêng tư thì…”
Naruto liếc một cái.
“CẤP S.”
“…Rõ!”
Cùng lúc đó, tại trà viên phía Nam.
Ino – vẫn đóng vai công chúa Fuku – đang ngồi đối diện Chikara lần thứ hai.
Chàng trai mỉm cười đưa trà:
“Ta thực sự mong chờ được gặp lại điện hạ hôm nay.”
Ino hơi nghiêng đầu, tay đỡ chén trà, miệng cười duyên – mà lòng thì thở dài:
“Tử tế, lịch sự, không thô… mà sao mình vẫn thấy ngán vậy trời…”
“Naruto-kun mà biết mình đang ngồi thế này… chắc lồng lộn lên mất.”
Ở đâu đó cách mấy trăm dặm… đúng là có người đang xắn tay áo thật.
—-----------------
Tại văn phòng Anbu….
“Tôi sẽ đi.” – Sai lên tiếng, nét mặt vẫn vô cảm đặc trưng.
Naruto nhìn cậu, gật đầu dứt khoát:
“Tìm ra Ino, nhưng đừng tiếp cận. Quan sát. Báo cáo.”
“Hiểu.”
Chỉ vài giờ sau, bản tin mật được Sai gửi về từ trạm dịch phía nam:
Báo cáo tình huống – Mã hiệu: “Yamanaka Ino”. Hiện mục tiêu đang ở trà viên hoàng gia phía Nam Hỏa Quốc. Trang phục: áo váy truyền thống. Tình trạng: trang điểm kỹ. Đi cùng một nam nhân, tên gọi: Chikara. Họ đã có ít nhất hai lần gặp mặt riêng. Hôm nay là lần thứ ba. Theo quan sát, hai bên duy trì giao tiếp bằng ánh mắt thường xuyên. Mục tiêu tỏ ra bình tĩnh, đôi khi mỉm cười, uống trà chậm rãi. Có thể đang cố tạo thiện cảm để gây dựng quan hệ lâu dài. Tình hình khả năng: đang tán tỉnh chủ động.
ẦM!
Naruto bóp nát cuộn giấy.
“Uống trà chậm rãi? Nhìn nhau thường xuyên? Lâu dài?”
Cậu nghiến răng, toàn thân tỏa ra chakra mãnh liệt, nền đất rung nhẹ.
Một Anbu nuốt nước bọt: “Thưa Bộ trưởng…”
“Chuẩn bị ngựa. Không – dùng Hiraishin. Lấy kunai của tôi, ghim cho tôi tọa độ vị trí ngay lập tức.”
“Nhưng Hokage-sama không cho phép—”
“Tôi là người yêu chính thức của cô ấy. Đây là quyền sống còn. Đừng lằng nhằng.”
Cả đơn vị lặng im như tờ.
Một phút sau – Naruto biến mất trong luồng ánh sáng lấp lánh của Hiraishin, để lại sau lưng một bức tường rạn nứt và đám Anbu toát mồ hôi hột.
Và cuộc đại náo trà viên chính thức bắt đầu.
—---------------
Chiều lặng gió, ánh tà dương phủ vàng cả trà viên Hoàng gia.
Ino và Chikara ngồi đối diện nhau, không khí đã trầm lại sau những cuộc trò chuyện vu vơ. Chikara nhìn Ino, mắt hơi ngập ngừng.
“Điện hạ…”
“Hửm?” – Ino nghiêng đầu.
“Tôi… có điều này muốn nói. Nếu… nếu người không chê…”
Hắn ta đứng dậy, một tay đặt lên ngực, một tay chìa ra trước mặt Ino.
Ino hơi choáng.
Đừng nói là định tỏ tình thật—
Đúng lúc đó — xẹt!
Một thanh kunai ba chạc xé gió bay tới, ghim cắm xuống sát gót chân Chikara.
“!!”
Ino lập tức kéo Chikara ra sau lưng, bản năng chiến đấu bật lên.
“Có kẻ ám sát?!”
Nhưng khi cô liếc nhìn chuôi kunai, tim cô khựng lại.
Biểu tượng đó… thật quen thuộc.
Và rồi — tia sáng vàng lóe lên giữa không gian.
“Bốp!”
Naruto xuất hiện như sấm nổ, nắm cổ áo Chikara nhấc bổng lên:
“Ngươi đã làm gì?! Tại sao Ino của ta lại ngồi uống trà, nhìn ngươi bằng ánh mắt ‘thiện cảm lâu dài’ hả?!”
“Ngươi đẹp trai hơn ta à?! Hay mạnh hơn?! Hay người ngươi thơm hơn?!” – giọng Naruto gắt như chớp giật.
Cả trà viên hỗn loạn.
Thị nữ ngã dúi dụi. Gương vỡ. Bánh mochi bay tứ tung.
Chikara thì còn chưa hiểu chuyện gì, chỉ ú ớ:
“Điện… điện hạ… cứu…”
“Điện hạ cái đầu ngươi!” – Naruto vẫn chưa định buông.
Ino đỏ mặt đến tận mang tai, vừa hoảng vừa ngượng:
“NARUTO! DỪNG LẠI! KHÔNG PHẢI NHƯ ANH NGHĨ!! Đây chỉ là… nhiệm vụ! Em… em đóng giả công chúa Fuku đi xem mắt hộ!”
Naruto đứng hình.
“…Cái gì?”
Đúng lúc ấy, công chúa Fuku từ phía sau tấm rèm chạy ra, váy còn chưa mặc chỉnh, tóc rối tung như gà mới tắm:
“Là thật đấy! Là ta! Ta thuê Ino giả ta để thử phản ứng hôn phu! Không liên quan đến cô ấy! Mọi lỗi là do ta!”
Không khí lặng một nhịp.
Chikara từ từ được thả xuống, thở như trâu húc.
Hắn nhìn từ Fuku đến Ino, rồi lại nhìn Naruto, rồi lại nhìn Fuku — bối rối chỉ tồn tại đúng ba giây.
Sau đó hắn đột nhiên… rực sáng đôi mắt:
“Tôi hiểu rồi! Thật là… một nàng công chúa đầy trí tuệ, biết cách thử thách và kiểm tra lòng người!”
Cả trà viên nín thở.
Fuku vẫn đang ôm mặt, còn Ino thì vừa thở phào… thì Chikara đột nhiên quay lại, nghiêm giọng:
“Xin phép… cho tôi được nói thật.”
Ai nấy đều hướng ánh mắt về phía hắn.
Chikara chắp tay, cúi người thật sâu trước công chúa Fuku – rồi nói:
“Ban đầu… khi gặp điện hạ giả – tức là cô Yamanaka – tôi đã nghĩ đến việc hủy hôn.”
“Gì?!” – Ino và Fuku đồng thanh.
Naruto nheo mắt: “Hả?”
Chikara thở dài:
“Cô ấy xinh đẹp, dáng chuẩn, phong thái cao quý… nhưng… không phải kiểu người tôi có thể rung động.”
“Tôi từng nghĩ mình là kẻ khắt khe, khó tính… cho đến khi thấy điện hạ thật sự bước ra, bối rối, vụng về, mái tóc rối tung, trên tay còn dính vụn bánh.”
Hắn cười, mắt sáng rực như vừa khai thông đạo tâm:
“Chính lúc ấy… tôi nhận ra mình đã tìm thấy chân ái.”
“Tôi thích những cô gái… mũm mĩm, mềm mại, đáng yêu và chân thật.”
“Điện hạ chính là giấc mơ lý tưởng mà tôi chưa bao giờ biết mình có!”
Fuku thì mặt đỏ hơn cả ánh hoàng hôn.
Còn Ino…
Cô lùi nửa bước, hai tay chống hông, ánh mắt vô hồn:
“…Thế giới này… điên thật rồi…”
“Thảo nào mình cứ thấy tên này lơ lửng. Gu lại là… kiểu đáng yêu ngập mỡ như Fuku à?”
“Thế thì mấy năm qua mình luyện body để làm gì?!”
Naruto thì không nhịn được nữa, bật cười như điên.
“Đấy! Em thấy chưa?! Đẹp không bằng đúng gu, mạnh không bằng mặn miệng.”
Ino quay sang trừng mắt:
“Anh còn dám nói hả?! Ghen thì lồng lộn, xông vào như thể bắt gian tại trận!”
“Thì anh tưởng em bị tán thật!” – Naruto chống chế.
Fuku nắm tay Chikara, ngượng ngùng cúi đầu:
“…Lễ cưới tổ chức thật nhé?”
“Ngay lập tức.” – Chikara quả quyết.
Ino đứng im, đầu óc xoay như chong chóng.
Gu của tên Chikara là công chúa mũm mĩm? Mình là thế thân mà còn bị chấm trượt?
Vũ trụ có vấn đề hay mắt thẩm mỹ loài người đã tiến hóa sang hướng khác rồi?!
Cô chống trán, gần như muốn chui xuống gầm bàn.
Đúng lúc ấy, một bàn tay nhẹ nắm lấy tay cô.
Naruto.
Ánh mắt cậu dịu lại, giọng trầm nhưng mang nét cười:
“Đừng lo. Em vẫn là gu của anh.”
Ino ngẩng lên, tim cô khựng lại một nhịp.
Bầu không khí huyên náo im bặt như có ai bấm nút dừng.
Fuku và Chikara đang tay trong tay cũng giật mình quay lại.
Các cung nữ trợn mắt. Một ông thái giám ho sặc sụa.
Ino chưa kịp phản ứng… thì Naruto đã cúi xuống.
Một nụ hôn nhẹ, nhưng đủ sâu, đủ khiến tim cô vỡ tung trong lồng ngực.
Ngay tại trà viên Hoàng gia, dưới ánh chiều đỏ rực, giữa đám đông còn chưa biết nên vỗ tay hay té xỉu vì sốc văn hóa.
Đó là nụ hôn đầu tiên — của cả hai người.
Ngọt. Bối rối. Và hoàn toàn không theo bất kỳ kế hoạch nào.
Ino mở to mắt.
Cảm giác đầu tiên là… tim đập loạn như trống trận. Gò má nóng rực, tai ù đi, chân tay cứng đơ. Nhưng ngay sau đó—một làn sóng ấm áp lan khắp lồng ngực. Cô khẽ lấy tay ôm lấy gáy Naruto, đáp lại nụ hôn một cách nồng nhiệt.
Ngượng ngùng. Bối rối. Nhưng cũng không kìm được nụ cười khẽ.
Đôi môi vẫn còn vương chút run nhẹ.
“Đây… là nụ hôn đầu tiên của mình.”
Và cũng là từ người duy nhất… khiến tim cô rung lên như thế.
Ino khẽ nghiêng đầu né ánh nhìn của mọi người, nhưng ánh mắt thì vẫn lén liếc Naruto, khóe môi cong nhẹ — thứ hạnh phúc vụng về mà cả đời khó quên.
Naruto khẽ nghiêng đầu, cười:
“Xin lỗi, anh lỡ… vô lễ trước hôn lễ mất rồi.”
Ino muốn giận mà không giận nổi, chỉ đấm nhẹ vào ngực Naruto, thì thầm:
“…Lần sau thì nói trước một tiếng.”
Cả trà viên như bị dội bom.
Mấy cung nữ đỏ mặt hét lên khe khẽ. Một ông lão thị thần lảo đảo ngã lăn ra phía sau. Fuku thì há hốc mồm, mắt trợn tròn hơn cả bánh mochi.
Chikara khẽ nhíu mày, nhưng rồi lại gật gù:
“Nam nhân tốt, biết thể hiện tình cảm đúng lúc. Ta tán thành.”
Phía xa xa, một con chim bồ câu truyền tin đang bay ngang cũng khựng cánh, rơi xuống hồ sen vì sốc văn hóa.
Ino lúc này mặt đã đỏ đến tận mang tai. Tim vẫn còn đập như muốn chọc thủng ngực.
Cô quay sang Naruto, tay siết chặt tay anh, nghiến răng:
“Anh… Đồ ngốc… Anh vừa làm loạn trước toàn bộ hoàng gia rồi biết không?!”
Naruto cười… tỉnh bơ:
“Thế mới gọi là khắc sâu vào tim họ. Còn em, sao rồi?”
“Còn sao nữa?! NGẠI CHẾT ĐI ĐƯỢC!!”
Ino thét khẽ, rồi không chịu nổi nữa — túm tay Naruto kéo thẳng ra khỏi trà viên, vừa chạy vừa cúi mặt, né ánh nhìn tò mò của mọi người.
“Chúng ta về làng!! NGAY!!”
“Rõ, thưa Công chúa ghen ngượng nhất thế giới.”
“CÂM MIỆNG!!”
—-----------------
Tin tức lan về làng Lá còn nhanh hơn tốc độ ánh sáng.
“Naruto Bộ trưởng Anbu, giữa hoàng cung, hôn Yamanaka Ino.”
“Nụ hôn đầu tiên, công khai.”
“Có cả công chúa và vị hôn phu hoàng gia làm chứng.”
Ba giây sau khi tin lan ra—Konoha chính thức bùng nổ.
Tại tiệm hoa Yamanaka.
Inoichi đang cắt cành cúc thì lưỡi kéo tuột tay.
“…Cái gì?!”
Ông đẩy ghế bật dậy, run run rút cuộn thông báo.
“Giữa cung điện? Trước mặt Chikara của Hỏa Quốc? Thằng nhóc đó có gan làm phản thật rồi…”
Inoichi lặng người một lúc. Rồi ông thở dài, nhìn bức ảnh Ino bé tí nằm ngủ trong nôi treo trên tường.
“…Ít ra cũng là thằng khá nhất làng này.”
Tại tiệm ramen Ichiraku.
Shikamaru suýt nghẹn sợi mì.
“Hôn… công khai?”
Choji thì nhai chậm lại, miệng vẫn dính tương.
“Thật liều lĩnh…”
Shikamaru gãi đầu:
“Càng nghĩ càng thấy rắc rối… đúng là mệt mỏi thật…”
Tại phòng y tế Konoha.
Shizune đang tra sổ bệnh thì mấy y tá hét toáng ngoài hành lang.
“Cậu biết tin chưa?! Naruto hôn Ino!”
Cô khựng lại, lật ngược trang sổ, đập xuống bàn.
“Thằng ngốc đó…”
Nhưng rồi cô bật cười khẽ.
“…Cuối cùng cũng dám bước tới.”
Chiều hôm đó, tại cổng làng.
Naruto và Ino vừa xuất hiện, chưa kịp nói gì thì—BỐP!
Một cơn mưa pháo giấy bắn xuống từ trên cột canh gác.
“CHÚC MỪNG NARUTO VÀ INO!”
“Cuối cùng cũng chịu thừa nhận!”
“CƯỚI NHANH ĐI!”
Naruto sững người.
Ino thì ôm mặt, hét lên:
“AI DÁM LAN TIN?!”
Từ xa, Sai mỉm cười nhẹ, tay vẫn cầm cuộn giấy vẽ “bản tin công khai hóa tình cảm – kèm minh họa”.
Sáng hôm sau.
Một cuộn lệnh được chuyển thẳng tới trụ sở Anbu và tiệm hoa Yamanaka cùng lúc, mang dấu ấn đỏ chót của Hokage.
“Namikaze Naruto – Yamanaka Ino.
Khẩn cấp. Lên văn phòng Hokage ngay lập tức.
Không chậm một giây.
– Tsunade.”
Ino nuốt khan.
Naruto thì chỉnh lại áo choàng, thở dài:
“…Chắc bà Tsunade sắp hỏi tội rồi.”
Văn phòng Hokage.
Tsunade ngồi sau bàn gỗ, khoanh tay, ánh mắt sắc như katana. Jiraiya ngồi một bên, tay ôm bình rượu, mặt cười như vừa xem xong vở hài.
Naruto và Ino đứng nghiêm như học sinh trốn học bị bắt tại trận.
“Các người… có biết bao nhiêu đôi mắt đã chứng kiến cái cảnh hôn nhau giữa cung điện hoàng gia không?” – Tsunade gằn giọng.
Naruto mở miệng:
“Bà Tsunade, chuyện đó là—”
“Im. Ta chưa hỏi xong.”
Bộp bộp bộp.
Nàng gõ ngón tay xuống mặt bàn:
“Ino. Em có hiểu khái niệm ‘thể diện của làng’ không?”
“…Dạ có, sensei.”
“Thế tại sao lại—”
Jiraiya chen vào, cười gian:
“Cảm xúc mà, Tsunade. Cái thời nàng còn trẻ cũng—”
Chíu!
Tsunade liếc mắt, Jiraiya cứng họng.
“Ta hỏi thật: nghiêm túc không?”
Naruto gật ngay, ánh mắt kiên định:
“Tôi nghiêm túc. Chuyện với Ino là thật lòng.”
Tsunade nhìn sang Ino.
Ino đỏ mặt nhưng không tránh né:
“Em cũng là… thật lòng.”
Tsunade thở dài, rồi tiến đến gần.
“…Vậy nghe cho kỹ.”
“1. Không hôn nhau trước công chúng nữa.
2. Nếu cưới, ta phải là người chủ hôn. Không thì cấm cưới.”
Naruto nghiêm túc cúi đầu:
“Đã rõ.”
Ino cũng cười đỏ mặt:
“Vâng, sensei.”
Jiraiya cạn chén rượu, thở dài:
“Thời đại mới rồi… mấy đứa nhỏ giờ yêu ghê thật…”
—-----------
Sau khi tin đồn lan khắp làng, ai cũng chờ đợi một… vụ nổ từ Hyuga Hinata.
Nhưng không.
Không có khóc lóc. Không có cào mặt ai.
Chỉ có một buổi chiều dịu gió, Naruto lặng lẽ đi ngang qua khu luyện tập của gia tộc Hyuga. Hinata đứng đó, tay cầm khăn lau mồ hôi, mỉm cười nhìn cậu.
“Hinata… ờ, anh… nghe nói em có chút chuyện cần nói?”
Hinata gật nhẹ.
Rồi cô bước lại gần. Ánh mắt trong suốt như nước đầu đông, giọng nhẹ nhàng như tiếng gió:
“Chuyện hôm đó… em biết rồi.”
Naruto siết tay áo, chuẩn bị tâm lý bị tạt nước.
Nhưng Hinata chỉ cười.
“Không sao đâu.”
“Em chỉ nghĩ…”
Cô nghiêng đầu, giọng vẫn dịu như cũ:
“…Nếu một ngày nào đó, em cũng có thể… có một khoảnh khắc như vậy với anh, thì… chắc em sẽ vui lắm.”
“Toạch.”
Đó là âm thanh tưởng tượng trong đầu Naruto khi… tim cậu bị đâm bởi một mũi thương mềm mại.
Mặt đỏ bừng. Đầu nóng ran. Cổ cứng lại.
“Anh… cái đó… ừm… ờ…”
Và thế là, trước mặt Hinata – người con gái dịu dàng nhất Làng Lá, Naruto – Bộ trưởng Anbu, Tia chớp vàng đệ nhị – cúi gập người… và giả vờ nhặt đá.
Hinata che miệng cười khẽ, không nói gì nữa.
Và Naruto thì… chỉ muốn chui xuống đất luôn cho nhanh.
Ino vừa đặt chân xuống từ xe hộ tống của làng Lá, đã bị kéo thẳng vào hậu viện như một gói hàng.
“Làm ơn, làm ơn, làm ơn!” – một giọng nữ lanh lảnh vang lên – “Không ai ngoài cô có thể giúp ta lúc này!”
Ino bị đẩy ngồi xuống ghế, đối diện là một cô gái mặc lễ phục hoàng gia lộng lẫy… và có khuôn mặt giống cô đến 90%.
Chỉ khác: vẻ ngoài tròn trịa, ánh mắt u uất, tay vẫn đang siết chặt một bịch bánh nướng mè đen.
“Cô là… công chúa Fuku?”
“Đúng! Và ta cần cô – Yamanaka Ino – thế thân ta trong buổi gặp gỡ vị hôn phu Chikara vào ba ngày tới.”
Ino đứng hình:
“…Cái gì?”
Fuku đỏ mặt, đập tay xuống bàn:
“Ta biết ta không đẹp. Ta thừa cân, ta ăn vặt mỗi ngày để giải tỏa căng thẳng hoàng tộc. Ta không muốn làm Chikara thất vọng ngay lần gặp đầu.”
“Ta đã đọc về cô – người điều khiển tâm trí, ninja gián điệp, mỹ nữ của làng Lá – và hơn hết… cô giống ta một cách kỳ quái.”
Ino nhăn trán:
“Cô muốn tôi… giả làm cô, quyến rũ vị hôn phu của cô thay cô?”
Fuku gật như gà mổ thóc:
“Đúng! Nếu Chikara yêu cô – tức là… yêu hình mẫu của ta khi không còn thừa cân! Sau đó ta sẽ giảm cân. Chúng tôi sẽ hạnh phúc. Tất cả đều ổn!”
Ino trừng mắt:
“Cô nghĩ tình yêu thật sự đơn giản như chơi tráo bài chắc?”
Fuku rút ra một xấp tiền dày cộp.
“Ta sẽ trả gấp ba nhiệm vụ cấp A. Bao ăn ở. Trang phục mới. Và ngươi chỉ cần… mỉm cười và uống trà với hắn trong một buổi.”
Ino thở dài, tay chặn trán, miệng lẩm bẩm:
“…Làm ninja chiến đấu thì ít, làm trò hề thì nhiều…”
“Được rồi. Một lần này thôi.”
Trà viên Hoàng gia – chiều thu, nắng dịu.
Ino khoác lên người bộ lễ phục tím nhạt, mái tóc búi cao theo đúng kiểu công chúa Fuku. Phía sau lớp màn mỏng, ba nữ tỳ chỉnh lại váy áo lần cuối. Từ ngoài phòng trà, giọng nam vang lên nhẹ nhàng:
“Chikara-sama đã đến.”
Ino thở dài, mắt đảo qua phía góc phòng – nơi đặt một chiếc gương đồng lớn, chính là trận kính theo dõi kết nối trực tiếp đến hậu thất.
Tại hậu thất, công chúa Fuku mặc áo ngủ, ngồi trước gương, tay cầm hộp bánh mochi mà không dám ăn. Mắt dán chặt vào hình ảnh đang hiện rõ trước mặt:
Ino – phiên bản “nội dung giống nhau, bao bì cao cấp hơn”.
“Đừng làm quá lên nhé… đừng lườm hắn… mỉm cười chút đi…” – Fuku thì thầm như cầu nguyện.
Trở lại trà thất.
Chikara – chàng công tử tóc đen, ánh mắt sáng, dáng người thư sinh – bước vào và chào:
“Điện hạ, tôi là Chikara. Rất vinh hạnh được diện kiến.”
Ino mỉm cười duyên, cúi nhẹ đầu:
“Ta cũng chờ dịp này đã lâu, Chikara-sama.”
Nhưng trong đầu cô thì—
“Một tên thư sinh mặt trắng, đúng kiểu công tử khuôn mẫu, có vẻ cũng tuấn tú đấy…”
“Nhưng so với Naruto-kun của mình thì… đúng là nước cống so với nước sông.”
Hai người ngồi xuống. Trà được dâng. Không khí đầy lễ nghi.
Nhưng điều bất ngờ là – Chikara không hề bối rối. Trái lại, anh ta bắt đầu trò chuyện tự nhiên, nhẹ nhàng, đôi lúc pha chút hài hước khiến Ino cũng bật cười thật sự.
Trong hậu thất, Fuku ôm gối, mắt long lanh:
“Hắn… cười với mình… tức là cười với mình mà phải không? Dù là ‘người giả’…”
Một nữ tỳ nhắc khẽ:
“Công chúa, người vừa ăn hết hộp mochi rồi ạ.”
“KHÔNG PHẢI BÂY GIỜ!! ĐỂ YÊN TA QUAN SÁT!!”
Cuộc trò chuyện kéo dài ngoài dự kiến.
Khi mặt trời lặn, Chikara cúi đầu cáo từ, nhưng trước khi rời đi, anh chậm rãi nói:
“Thành thật… hôm nay điện hạ khiến tôi bất ngờ. Trước giờ tôi tưởng mình sẽ phải cưới một người nhạt nhẽo và nặng nề về lễ nghi…”
“Nhưng hôm nay, tôi lại thấy người… rất thật.”
Ino mỉm cười gượng:
“Ta cũng thấy hôm nay… rất bất ngờ.”
Chikara rời đi.
Ino thở ra. Mồ hôi ướt lưng áo.
Trong hậu thất, Fuku gục mặt xuống bàn, hai má đỏ như quả cà chua:
“…Tôi… có cơ hội rồi phải không?”
—---------
Naruto vừa đặt chân tới cổng làng sau ba ngày hộ tống đoàn thương nhân tới Phong Quốc, còn chưa kịp thở thì đập vào tai là vài mẩu đối thoại từ đám Chuunin trẻ đang tụ tập ăn xiên nướng gần chỗ quán Ichiraku.
“…nghe nói là Ino Yamanaka đó…”
“Ừ, mà hình như là buổi xem mắt thì phải…”
“Thằng kia tên Chikara gì đó… nghe bảo cũng hợp lắm…”
Naruto sững người. Mắt trợn nhẹ. Tai nóng bừng.
Ino… xem mắt? Hợp… lắm?
Chakra toàn thân cậu khẽ rung. Mấy hạt bụi dưới chân bay lên.
BỐP!
Cây xiên cá khô trong tay Chuunin gần đó nổ tung vì áp lực vô hình.
Ba Anbu đứng gần đó lập tức rụt cổ, nhìn nhau, rồi nhìn Naruto.
“Lại nữa rồi…” – ánh mắt họ đồng loạt nói lên điều đó.
Naruto hít một hơi thật sâu – nhưng không giúp ích gì. Cơn ghen trong người cậu như bùng phát thành Cửu Vĩ hóa hình.
“Triệu tập toàn bộ đơn vị giám sát. Tìm Ino Yamanaka. Ngay. Lập tức.”
Một Anbu líu lưỡi:
“Thưa Bộ trưởng… là việc riêng tư thì…”
Naruto liếc một cái.
“CẤP S.”
“…Rõ!”
Cùng lúc đó, tại trà viên phía Nam.
Ino – vẫn đóng vai công chúa Fuku – đang ngồi đối diện Chikara lần thứ hai.
Chàng trai mỉm cười đưa trà:
“Ta thực sự mong chờ được gặp lại điện hạ hôm nay.”
Ino hơi nghiêng đầu, tay đỡ chén trà, miệng cười duyên – mà lòng thì thở dài:
“Tử tế, lịch sự, không thô… mà sao mình vẫn thấy ngán vậy trời…”
“Naruto-kun mà biết mình đang ngồi thế này… chắc lồng lộn lên mất.”
Ở đâu đó cách mấy trăm dặm… đúng là có người đang xắn tay áo thật.
—-----------------
Tại văn phòng Anbu….
“Tôi sẽ đi.” – Sai lên tiếng, nét mặt vẫn vô cảm đặc trưng.
Naruto nhìn cậu, gật đầu dứt khoát:
“Tìm ra Ino, nhưng đừng tiếp cận. Quan sát. Báo cáo.”
“Hiểu.”
Chỉ vài giờ sau, bản tin mật được Sai gửi về từ trạm dịch phía nam:
Báo cáo tình huống – Mã hiệu: “Yamanaka Ino”. Hiện mục tiêu đang ở trà viên hoàng gia phía Nam Hỏa Quốc. Trang phục: áo váy truyền thống. Tình trạng: trang điểm kỹ. Đi cùng một nam nhân, tên gọi: Chikara. Họ đã có ít nhất hai lần gặp mặt riêng. Hôm nay là lần thứ ba. Theo quan sát, hai bên duy trì giao tiếp bằng ánh mắt thường xuyên. Mục tiêu tỏ ra bình tĩnh, đôi khi mỉm cười, uống trà chậm rãi. Có thể đang cố tạo thiện cảm để gây dựng quan hệ lâu dài. Tình hình khả năng: đang tán tỉnh chủ động.
ẦM!
Naruto bóp nát cuộn giấy.
“Uống trà chậm rãi? Nhìn nhau thường xuyên? Lâu dài?”
Cậu nghiến răng, toàn thân tỏa ra chakra mãnh liệt, nền đất rung nhẹ.
Một Anbu nuốt nước bọt: “Thưa Bộ trưởng…”
“Chuẩn bị ngựa. Không – dùng Hiraishin. Lấy kunai của tôi, ghim cho tôi tọa độ vị trí ngay lập tức.”
“Nhưng Hokage-sama không cho phép—”
“Tôi là người yêu chính thức của cô ấy. Đây là quyền sống còn. Đừng lằng nhằng.”
Cả đơn vị lặng im như tờ.
Một phút sau – Naruto biến mất trong luồng ánh sáng lấp lánh của Hiraishin, để lại sau lưng một bức tường rạn nứt và đám Anbu toát mồ hôi hột.
Và cuộc đại náo trà viên chính thức bắt đầu.
—---------------
Chiều lặng gió, ánh tà dương phủ vàng cả trà viên Hoàng gia.
Ino và Chikara ngồi đối diện nhau, không khí đã trầm lại sau những cuộc trò chuyện vu vơ. Chikara nhìn Ino, mắt hơi ngập ngừng.
“Điện hạ…”
“Hửm?” – Ino nghiêng đầu.
“Tôi… có điều này muốn nói. Nếu… nếu người không chê…”
Hắn ta đứng dậy, một tay đặt lên ngực, một tay chìa ra trước mặt Ino.
Ino hơi choáng.
Đừng nói là định tỏ tình thật—
Đúng lúc đó — xẹt!
Một thanh kunai ba chạc xé gió bay tới, ghim cắm xuống sát gót chân Chikara.
“!!”
Ino lập tức kéo Chikara ra sau lưng, bản năng chiến đấu bật lên.
“Có kẻ ám sát?!”
Nhưng khi cô liếc nhìn chuôi kunai, tim cô khựng lại.
Biểu tượng đó… thật quen thuộc.
Và rồi — tia sáng vàng lóe lên giữa không gian.
“Bốp!”
Naruto xuất hiện như sấm nổ, nắm cổ áo Chikara nhấc bổng lên:
“Ngươi đã làm gì?! Tại sao Ino của ta lại ngồi uống trà, nhìn ngươi bằng ánh mắt ‘thiện cảm lâu dài’ hả?!”
“Ngươi đẹp trai hơn ta à?! Hay mạnh hơn?! Hay người ngươi thơm hơn?!” – giọng Naruto gắt như chớp giật.
Cả trà viên hỗn loạn.
Thị nữ ngã dúi dụi. Gương vỡ. Bánh mochi bay tứ tung.
Chikara thì còn chưa hiểu chuyện gì, chỉ ú ớ:
“Điện… điện hạ… cứu…”
“Điện hạ cái đầu ngươi!” – Naruto vẫn chưa định buông.
Ino đỏ mặt đến tận mang tai, vừa hoảng vừa ngượng:
“NARUTO! DỪNG LẠI! KHÔNG PHẢI NHƯ ANH NGHĨ!! Đây chỉ là… nhiệm vụ! Em… em đóng giả công chúa Fuku đi xem mắt hộ!”
Naruto đứng hình.
“…Cái gì?”
Đúng lúc ấy, công chúa Fuku từ phía sau tấm rèm chạy ra, váy còn chưa mặc chỉnh, tóc rối tung như gà mới tắm:
“Là thật đấy! Là ta! Ta thuê Ino giả ta để thử phản ứng hôn phu! Không liên quan đến cô ấy! Mọi lỗi là do ta!”
Không khí lặng một nhịp.
Chikara từ từ được thả xuống, thở như trâu húc.
Hắn nhìn từ Fuku đến Ino, rồi lại nhìn Naruto, rồi lại nhìn Fuku — bối rối chỉ tồn tại đúng ba giây.
Sau đó hắn đột nhiên… rực sáng đôi mắt:
“Tôi hiểu rồi! Thật là… một nàng công chúa đầy trí tuệ, biết cách thử thách và kiểm tra lòng người!”
Cả trà viên nín thở.
Fuku vẫn đang ôm mặt, còn Ino thì vừa thở phào… thì Chikara đột nhiên quay lại, nghiêm giọng:
“Xin phép… cho tôi được nói thật.”
Ai nấy đều hướng ánh mắt về phía hắn.
Chikara chắp tay, cúi người thật sâu trước công chúa Fuku – rồi nói:
“Ban đầu… khi gặp điện hạ giả – tức là cô Yamanaka – tôi đã nghĩ đến việc hủy hôn.”
“Gì?!” – Ino và Fuku đồng thanh.
Naruto nheo mắt: “Hả?”
Chikara thở dài:
“Cô ấy xinh đẹp, dáng chuẩn, phong thái cao quý… nhưng… không phải kiểu người tôi có thể rung động.”
“Tôi từng nghĩ mình là kẻ khắt khe, khó tính… cho đến khi thấy điện hạ thật sự bước ra, bối rối, vụng về, mái tóc rối tung, trên tay còn dính vụn bánh.”
Hắn cười, mắt sáng rực như vừa khai thông đạo tâm:
“Chính lúc ấy… tôi nhận ra mình đã tìm thấy chân ái.”
“Tôi thích những cô gái… mũm mĩm, mềm mại, đáng yêu và chân thật.”
“Điện hạ chính là giấc mơ lý tưởng mà tôi chưa bao giờ biết mình có!”
Fuku thì mặt đỏ hơn cả ánh hoàng hôn.
Còn Ino…
Cô lùi nửa bước, hai tay chống hông, ánh mắt vô hồn:
“…Thế giới này… điên thật rồi…”
“Thảo nào mình cứ thấy tên này lơ lửng. Gu lại là… kiểu đáng yêu ngập mỡ như Fuku à?”
“Thế thì mấy năm qua mình luyện body để làm gì?!”
Naruto thì không nhịn được nữa, bật cười như điên.
“Đấy! Em thấy chưa?! Đẹp không bằng đúng gu, mạnh không bằng mặn miệng.”
Ino quay sang trừng mắt:
“Anh còn dám nói hả?! Ghen thì lồng lộn, xông vào như thể bắt gian tại trận!”
“Thì anh tưởng em bị tán thật!” – Naruto chống chế.
Fuku nắm tay Chikara, ngượng ngùng cúi đầu:
“…Lễ cưới tổ chức thật nhé?”
“Ngay lập tức.” – Chikara quả quyết.
Ino đứng im, đầu óc xoay như chong chóng.
Gu của tên Chikara là công chúa mũm mĩm? Mình là thế thân mà còn bị chấm trượt?
Vũ trụ có vấn đề hay mắt thẩm mỹ loài người đã tiến hóa sang hướng khác rồi?!
Cô chống trán, gần như muốn chui xuống gầm bàn.
Đúng lúc ấy, một bàn tay nhẹ nắm lấy tay cô.
Naruto.
Ánh mắt cậu dịu lại, giọng trầm nhưng mang nét cười:
“Đừng lo. Em vẫn là gu của anh.”
Ino ngẩng lên, tim cô khựng lại một nhịp.
Bầu không khí huyên náo im bặt như có ai bấm nút dừng.
Fuku và Chikara đang tay trong tay cũng giật mình quay lại.
Các cung nữ trợn mắt. Một ông thái giám ho sặc sụa.
Ino chưa kịp phản ứng… thì Naruto đã cúi xuống.
Một nụ hôn nhẹ, nhưng đủ sâu, đủ khiến tim cô vỡ tung trong lồng ngực.
Ngay tại trà viên Hoàng gia, dưới ánh chiều đỏ rực, giữa đám đông còn chưa biết nên vỗ tay hay té xỉu vì sốc văn hóa.
Đó là nụ hôn đầu tiên — của cả hai người.
Ngọt. Bối rối. Và hoàn toàn không theo bất kỳ kế hoạch nào.
Ino mở to mắt.
Cảm giác đầu tiên là… tim đập loạn như trống trận. Gò má nóng rực, tai ù đi, chân tay cứng đơ. Nhưng ngay sau đó—một làn sóng ấm áp lan khắp lồng ngực. Cô khẽ lấy tay ôm lấy gáy Naruto, đáp lại nụ hôn một cách nồng nhiệt.
Ngượng ngùng. Bối rối. Nhưng cũng không kìm được nụ cười khẽ.
Đôi môi vẫn còn vương chút run nhẹ.
“Đây… là nụ hôn đầu tiên của mình.”
Và cũng là từ người duy nhất… khiến tim cô rung lên như thế.
Ino khẽ nghiêng đầu né ánh nhìn của mọi người, nhưng ánh mắt thì vẫn lén liếc Naruto, khóe môi cong nhẹ — thứ hạnh phúc vụng về mà cả đời khó quên.
Naruto khẽ nghiêng đầu, cười:
“Xin lỗi, anh lỡ… vô lễ trước hôn lễ mất rồi.”
Ino muốn giận mà không giận nổi, chỉ đấm nhẹ vào ngực Naruto, thì thầm:
“…Lần sau thì nói trước một tiếng.”
Cả trà viên như bị dội bom.
Mấy cung nữ đỏ mặt hét lên khe khẽ. Một ông lão thị thần lảo đảo ngã lăn ra phía sau. Fuku thì há hốc mồm, mắt trợn tròn hơn cả bánh mochi.
Chikara khẽ nhíu mày, nhưng rồi lại gật gù:
“Nam nhân tốt, biết thể hiện tình cảm đúng lúc. Ta tán thành.”
Phía xa xa, một con chim bồ câu truyền tin đang bay ngang cũng khựng cánh, rơi xuống hồ sen vì sốc văn hóa.
Ino lúc này mặt đã đỏ đến tận mang tai. Tim vẫn còn đập như muốn chọc thủng ngực.
Cô quay sang Naruto, tay siết chặt tay anh, nghiến răng:
“Anh… Đồ ngốc… Anh vừa làm loạn trước toàn bộ hoàng gia rồi biết không?!”
Naruto cười… tỉnh bơ:
“Thế mới gọi là khắc sâu vào tim họ. Còn em, sao rồi?”
“Còn sao nữa?! NGẠI CHẾT ĐI ĐƯỢC!!”
Ino thét khẽ, rồi không chịu nổi nữa — túm tay Naruto kéo thẳng ra khỏi trà viên, vừa chạy vừa cúi mặt, né ánh nhìn tò mò của mọi người.
“Chúng ta về làng!! NGAY!!”
“Rõ, thưa Công chúa ghen ngượng nhất thế giới.”
“CÂM MIỆNG!!”
—-----------------
Tin tức lan về làng Lá còn nhanh hơn tốc độ ánh sáng.
“Naruto Bộ trưởng Anbu, giữa hoàng cung, hôn Yamanaka Ino.”
“Nụ hôn đầu tiên, công khai.”
“Có cả công chúa và vị hôn phu hoàng gia làm chứng.”
Ba giây sau khi tin lan ra—Konoha chính thức bùng nổ.
Tại tiệm hoa Yamanaka.
Inoichi đang cắt cành cúc thì lưỡi kéo tuột tay.
“…Cái gì?!”
Ông đẩy ghế bật dậy, run run rút cuộn thông báo.
“Giữa cung điện? Trước mặt Chikara của Hỏa Quốc? Thằng nhóc đó có gan làm phản thật rồi…”
Inoichi lặng người một lúc. Rồi ông thở dài, nhìn bức ảnh Ino bé tí nằm ngủ trong nôi treo trên tường.
“…Ít ra cũng là thằng khá nhất làng này.”
Tại tiệm ramen Ichiraku.
Shikamaru suýt nghẹn sợi mì.
“Hôn… công khai?”
Choji thì nhai chậm lại, miệng vẫn dính tương.
“Thật liều lĩnh…”
Shikamaru gãi đầu:
“Càng nghĩ càng thấy rắc rối… đúng là mệt mỏi thật…”
Tại phòng y tế Konoha.
Shizune đang tra sổ bệnh thì mấy y tá hét toáng ngoài hành lang.
“Cậu biết tin chưa?! Naruto hôn Ino!”
Cô khựng lại, lật ngược trang sổ, đập xuống bàn.
“Thằng ngốc đó…”
Nhưng rồi cô bật cười khẽ.
“…Cuối cùng cũng dám bước tới.”
Chiều hôm đó, tại cổng làng.
Naruto và Ino vừa xuất hiện, chưa kịp nói gì thì—BỐP!
Một cơn mưa pháo giấy bắn xuống từ trên cột canh gác.
“CHÚC MỪNG NARUTO VÀ INO!”
“Cuối cùng cũng chịu thừa nhận!”
“CƯỚI NHANH ĐI!”
Naruto sững người.
Ino thì ôm mặt, hét lên:
“AI DÁM LAN TIN?!”
Từ xa, Sai mỉm cười nhẹ, tay vẫn cầm cuộn giấy vẽ “bản tin công khai hóa tình cảm – kèm minh họa”.
Sáng hôm sau.
Một cuộn lệnh được chuyển thẳng tới trụ sở Anbu và tiệm hoa Yamanaka cùng lúc, mang dấu ấn đỏ chót của Hokage.
“Namikaze Naruto – Yamanaka Ino.
Khẩn cấp. Lên văn phòng Hokage ngay lập tức.
Không chậm một giây.
– Tsunade.”
Ino nuốt khan.
Naruto thì chỉnh lại áo choàng, thở dài:
“…Chắc bà Tsunade sắp hỏi tội rồi.”
Văn phòng Hokage.
Tsunade ngồi sau bàn gỗ, khoanh tay, ánh mắt sắc như katana. Jiraiya ngồi một bên, tay ôm bình rượu, mặt cười như vừa xem xong vở hài.
Naruto và Ino đứng nghiêm như học sinh trốn học bị bắt tại trận.
“Các người… có biết bao nhiêu đôi mắt đã chứng kiến cái cảnh hôn nhau giữa cung điện hoàng gia không?” – Tsunade gằn giọng.
Naruto mở miệng:
“Bà Tsunade, chuyện đó là—”
“Im. Ta chưa hỏi xong.”
Bộp bộp bộp.
Nàng gõ ngón tay xuống mặt bàn:
“Ino. Em có hiểu khái niệm ‘thể diện của làng’ không?”
“…Dạ có, sensei.”
“Thế tại sao lại—”
Jiraiya chen vào, cười gian:
“Cảm xúc mà, Tsunade. Cái thời nàng còn trẻ cũng—”
Chíu!
Tsunade liếc mắt, Jiraiya cứng họng.
“Ta hỏi thật: nghiêm túc không?”
Naruto gật ngay, ánh mắt kiên định:
“Tôi nghiêm túc. Chuyện với Ino là thật lòng.”
Tsunade nhìn sang Ino.
Ino đỏ mặt nhưng không tránh né:
“Em cũng là… thật lòng.”
Tsunade thở dài, rồi tiến đến gần.
“…Vậy nghe cho kỹ.”
“1. Không hôn nhau trước công chúng nữa.
2. Nếu cưới, ta phải là người chủ hôn. Không thì cấm cưới.”
Naruto nghiêm túc cúi đầu:
“Đã rõ.”
Ino cũng cười đỏ mặt:
“Vâng, sensei.”
Jiraiya cạn chén rượu, thở dài:
“Thời đại mới rồi… mấy đứa nhỏ giờ yêu ghê thật…”
—-----------
Sau khi tin đồn lan khắp làng, ai cũng chờ đợi một… vụ nổ từ Hyuga Hinata.
Nhưng không.
Không có khóc lóc. Không có cào mặt ai.
Chỉ có một buổi chiều dịu gió, Naruto lặng lẽ đi ngang qua khu luyện tập của gia tộc Hyuga. Hinata đứng đó, tay cầm khăn lau mồ hôi, mỉm cười nhìn cậu.
“Hinata… ờ, anh… nghe nói em có chút chuyện cần nói?”
Hinata gật nhẹ.
Rồi cô bước lại gần. Ánh mắt trong suốt như nước đầu đông, giọng nhẹ nhàng như tiếng gió:
“Chuyện hôm đó… em biết rồi.”
Naruto siết tay áo, chuẩn bị tâm lý bị tạt nước.
Nhưng Hinata chỉ cười.
“Không sao đâu.”
“Em chỉ nghĩ…”
Cô nghiêng đầu, giọng vẫn dịu như cũ:
“…Nếu một ngày nào đó, em cũng có thể… có một khoảnh khắc như vậy với anh, thì… chắc em sẽ vui lắm.”
“Toạch.”
Đó là âm thanh tưởng tượng trong đầu Naruto khi… tim cậu bị đâm bởi một mũi thương mềm mại.
Mặt đỏ bừng. Đầu nóng ran. Cổ cứng lại.
“Anh… cái đó… ừm… ờ…”
Và thế là, trước mặt Hinata – người con gái dịu dàng nhất Làng Lá, Naruto – Bộ trưởng Anbu, Tia chớp vàng đệ nhị – cúi gập người… và giả vờ nhặt đá.
Hinata che miệng cười khẽ, không nói gì nữa.
Và Naruto thì… chỉ muốn chui xuống đất luôn cho nhanh.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương