Sau buổi gặp Tsunade, Naruto lập tức tìm đến Anko.

Cô vẫn đang ở thao trường, nhưng lần này khi thấy Naruto, cô nhíu mày.

Nghe cậu báo rằng Hokage đã gật đầu, Anko thở dài, vuốt trán:

“…Ta sẽ không ngăn nữa. Khi nào cần dùng Ấn, cứ gọi. Nhưng đừng để ta hối hận vì chuyện này.”

Naruto gật nhẹ:

“Cảm ơn.”

Cậu quay về căn phòng biệt lập dưới lòng đất – nơi con rắn trắng vẫn nằm bất động trong bình thủy tinh niêm phong.

Naruto ngồi xếp bằng, áp tay lên mặt bình, nhắm mắt, một lần nữa dẫn ý thức lặn xuống không gian tâm trí.

Bóng tối mở ra. Đôi mắt rắn màu vàng hiện lên giữa hư vô.

Orochimaru đã đợi sẵn.

Naruto cất tiếng ngay:

“Tsunade đồng ý rồi. Địa điểm là căn cứ cũ của Root. Mọi thứ đều giám sát 24/7. Không ai bị hi sinh. Không thử nghiệm lên người vô tội.”

Orochimaru khẽ bật cười:

“Tsunade… vẫn là Tsunade.”

Naruto nhìn thẳng:

“Giờ nói đi. Ngươi cần gì để khởi động nghi thức trở lại?”

Orochimaru nghiêng đầu, ánh mắt sắc như mổ thẳng vào lõi chakra:

“Thứ nhất, Nguyền Ấn còn nguyên vẹn – cần một lần tiếp xúc trực tiếp với người mang nó, để kích hoạt liên kết chakra.”

“Thứ hai, xác trung chuyển – không phải để chiếm thân, mà là để dẫn chakra ra ngoài, tạo cơ sở tái cấu trúc ý thức.”

Naruto gật.

“Ngươi chọn ai?”

“Chọn gì cũng được. Một tử tù hay gì đó, tùy ngươi. Miễn sao kẻ đó còn trọn vẹn.”

“Thứ ba…” – Orochimaru nhoẻn miệng, liếm môi – “Ta cần máu của chính mình, được bảo quản trước khi chết.”

Naruto im lặng. Khẽ lục lại ký ức trận chiến giữa Sasuke – Itachi. Một vết máu rơi trên phiến đá, bị cậu vô tình phong ấn lại…

“Ta có.”

Orochimaru rít khẽ, đầy thỏa mãn:

“Vậy thì… chúng ta chỉ còn chờ thời điểm.”

—--------------------------
Căn cứ cũ của Root – tầng hầm số 6.

Căn phòng được dọn sạch, chakra phong ấn khắp tường. Một vòng trận được khắc sâu dưới đất, chính giữa là tên tử tù – một shinobi từng giết đồng đội, bị kết án tử, nhưng thể trạng còn tốt, khỏe mạnh.

Naruto đứng giữa vòng, sát bên là Anko Mitarashi – sắc mặt căng thẳng, tay luôn đặt trên chuôi kunai.

Chiếc bình thủy tinh chứa rắn trắng của Orochimaru được đặt bên cạnh, cùng với lọ chứa máu được niêm phong.

Naruto hít sâu, bắt đầu khởi động nghi thức.

“Chuẩn bị.” – cậu nói.

Luồng chakra của cậu hòa vào trận pháp. Dưới chân tỏa ra ánh sáng tím nhạt. Máu Orochimaru nhỏ từng giọt lên ngực tên tử tù – thân xác trung chuyển.

Naruto đưa tay đặt lên vai Anko.

“Xin lỗi trước.”

Anko chưa kịp phản ứng, Nguyền Ấn sau cổ cô bừng cháy.

“AAARGHH!!”

Cô gào lên, khuỵu xuống, toàn thân rung bần bật. Vết ấn đen lan ra như tàn tro cháy ngược, rồi cuộn thành một đường dẫn chakra xuyên vào vòng trận.

Từ chiếc bình, con rắn trắng rít lên một tiếng cuối cùng, rồi tan vào hư vô. Từng mảnh linh hồn của Orochimaru bám theo đường chakra mà Anko mở ra – bắn thẳng vào xác tên tử tù.

Hắn gào lên một tiếng khản đặc – rồi ngã vật xuống.

Ánh sáng vụt tắt.

Không khí lặng như chết.

Một giây… hai giây…

Rồi tên tử tù bật dậy.

Mắt của hắn dần biến thành màu vàng, đồng tử dần biến thành đồng tử rắn. Khuôn mặt hắn điên cuồng vặn vẹo, biến đổi nhiều lần, sau cùng trở thành hình dạng Orochimaru. Miệng hắn nở nụ cười quen thuộc như cơn rùng mình chạy dọc sống lưng.

Orochimaru, trong thân xác mới, đưa tay lên ngắm nghía.

Hắn xoay cổ. Bóp vai. Nhắm mắt cảm nhận chakra.

Rồi thở dài:

“Tên này đúng là phế vật. Xương cốt quá yếu, kinh mạch cũng thế. Nhưng… có còn hơn không.”

Orochimaru duỗi vai, chân bước chậm quanh căn phòng thí nghiệm tạm thời của Root. Không còn cảnh rắn rết bò lổm ngổm như xưa, căn phòng giờ đây trống không.

Hắn khẽ gật đầu, rồi nhìn sang Naruto.

“Dù sao cũng phải nói trước… nếu Tsunade không cấp tài chính, thì nghiên cứu không thể làm được. Như ngươi thấy đó Naruto-kun, căn phòng này trống không. Trang thiết bị, mẫu vật, thí nghiệm – đâu phải dùng niệm chú là ra.”

Naruto khoanh tay, ánh mắt thản nhiên:

“Không cần Tsunade. Ta có tiền.”

Orochimaru nhướn mày, thú vị:

“Ồ?”

Naruto nói, giọng đều đều:

“Nhiều năm trước… khi thực hiện nhiệm vụ ở Sóng quốc, sau khi giết được gã tỷ phú Gato, ta đã bí mật truy dấu tài khoản và kho dự trữ của lão. Toàn bộ tài phú của đế chế Gato, đã nằm trong tay của ta.”

“Ta đã lấy sạch. Cả tiền mặt, cả sổ vàng, cả các quỹ ở nước ngoài.”

Orochimaru khẽ rít lên như một tiếng cười dài.

“Thảo nào trước đó không ai moi được gì. Hóa ra đã bị Naruto-kun nẫng tay trên.”

Naruto không cười, chỉ gật đầu:

“Chi phí không thành vấn đề. Vấn đề là ngươi có đủ bản lĩnh biến đống tiền ấy thành kết quả không.”

Orochimaru liếm môi, ánh mắt lóe sáng như mãng xà săn mồi:

“Được. Nếu vấn đề chi phí đã được bảo đảm, vậy hãy chuẩn bị trang thiết bị theo các danh sách mà ta yêu cầu. Ngoài ra ta cũng cần một trợ thủ có thể xử lý tài liệu, chakra ổn định, nhạy cảm với chakra người khác. Tốt nhất là có thể tự hồi phục và phát hiện thay đổi tế bào…”

Naruto ngắt lời:

“Karin.”

Orochimaru nhướn mày.

“Karin? Ngươi bắt được nàng ta sao? Cũng tốt. Nàng ta mặc dù hơi cứng đầu, nhưng là một trợ thủ không tồi. Mang nàng đến đây. Kết hợp với các trang thiết bị, chúng ta có thể bắt đầu.”

Naruto không chờ thêm. Cậu quay người, bóng áo bay trong gió lạnh của hành lang đá:

“Đợi ta.”

—---------------------
Ngục giam biệt lập của Anbu – khu D-17, nằm sâu dưới lòng đất Konoha.

Nơi giam giữ những đối tượng "không đủ nguy hiểm để xử tử", nhưng "quá phiền để thả".

Naruto vừa đặt chân đến hành lang đá lạnh thì đã nghe thấy tiếng la hét vang vọng từ cuối dãy.

“Thả tôi ra! Sasuke-kun sẽ đến cứu tôi! Đám người Làng Lá các ngươi sẽ phải hối hận!”

Một đội viên Anbu đang trực gác lắc đầu than:

“Bộ trưởng đại nhân, may quá ngài đã tới. Cô ta gào từ sáng đến giờ, không ngừng một phút. Mỗi lần nghe tên ‘Sasuke’ là muốn chui đầu vào tường.”

Người bên cạnh thì đang bịt tai, giọng chán nản:

“Cô ta thở còn nhắc tới hắn. Bọn tôi đã liên tục phải đổi ca sớm vì đau đầu.”

Naruto thở dài.

Cậu đi đến trước phòng giam.

Tấm kính chakra mờ đục dần hiện lên hình bóng một cô gái tóc đỏ bù xù, đang đập tay vào vách:

“Sasuke-kun sẽ tới cứu tôi! Các người chờ đó!”

Cạch.

Naruto mở cửa.

Karin ngừng lại, mắt lóe lên sau cặp kính to tròn:

“…Ngươi là… Namikaze Naruto? Ngươi đến đây làm gì?”

Naruto khoanh tay, ánh mắt điềm tĩnh:

“Ta đến để đưa cô ra. Với một điều kiện.”

“Ta cần cô hỗ trợ một dự án nghiên cứu mật. Đổi lại, cô sẽ được thả ra khỏi đây, có phòng riêng, ánh sáng, tuy nhiên tự do sẽ bị hạn chế.”

Karin nheo mắt, nửa ngờ vực nửa mỉa mai:

“Thả tôi ra? Tự nhiên tốt bụng vậy? Đừng nói là định nhồi tôi vào đội săn vĩ thú nhá?”

Naruto không đổi sắc mặt:

“Không. Lần này là khoa học.”

“Khoa học?” – cô nhíu mày – “Cụ thể hơn?”

Naruto nhìn thẳng vào mắt cô:

“Orochimaru đã trở lại.”

Toàn thân Karin cứng đờ. Miệng há ra nhưng không nói thành tiếng.

“…Cái gì?”

Naruto gật:

“Ta là người cho phép. Hắn hoạt động dưới sự giám sát của ta và Hokage. Không thí nghiệm người, không làm trái đạo đức. Nhưng hắn cần một phụ tá có năng lực cảm nhận chakra và hồi phục cấp tế bào – và ngươi là lựa chọn tốt nhất.”

Karin lùi nửa bước, mặt trắng bệch:

“Ngươi điên rồi… Hắn từng—”

“Ta biết.” – Naruto cắt lời – “Và hắn biết mình không còn quyền lực như trước. Nếu hắn vượt ranh giới, chính ta sẽ ra tay xóa hắn khỏi thế giới này.”

Karin im lặng.

Không khí giữa hai người đặc lại.

Một lúc sau, cô thở ra, nhìn trần nhà lạnh ngắt, chậm rãi nói:

“…Ít ra thì… cũng đỡ hơn bị giam trong cái lỗ tối tăm này…”

Cô liếc Naruto, môi cong lên:

“Được thôi. Tôi cần một phòng trọ lớn, nhà tắm có bồn tắm, nước hoa các kiểu. Ta sẽ hợp tác.”

Naruto gật đầu:

“Được.”

—------------------------
Căn cứ Root – tầng thí nghiệm số 3.

Naruto dẫn Karin bước vào. Cửa đá khép lại sau lưng họ, chakra phong ấn gợn lên vài tia sáng mờ.

Giữa phòng, Orochimaru đang đứng lặng, mặt cúi xuống, tay đảo qua một cuộn tài liệu.

Karin sững lại.

“…Lâu rồi không gặp… Orochimaru-sama.” – giọng cô sắc như kim loại, không hề có ý cung kính.

Orochimaru từ tốn ngẩng đầu, đôi mắt rắn nheo lại, khẽ liếm môi:

“Karin-chan. Ta tưởng ngươi sẽ già đi trong phòng giam đó cơ đấy.”

“Chẳng phải vì ngài mà tôi phải vào đó sao?” – cô đáp lạnh tanh.

Không khí chùng xuống, đầy gai nhọn.

Naruto bước tới giữa, lạnh giọng nói:

“Đủ rồi. Ta không yêu cầu các người yêu quý nhau. Ta yêu cầu hợp tác.”

Karin khoanh tay, lườm Orochimaru:

“Nếu tôi phát hiện hắn táy máy gì ngoài giới hạn – tôi sẽ dừng hợp tác.”

Orochimaru cười khẽ:

“Miễn là ngươi không phá hỏng mẫu xét nghiệm, ta sẽ không làm gì cần che giấu.”

Naruto không nói nữa, dựa theo thỏa thuận ném cho Orochimaru quyển sách nghiên cứu gene và sinh vật học quyển I.

“Với thứ này, ngươi có thể nghiên cứu trong ít nhất 1-2 năm. Sau khi hoàn tất, thì báo lại, ta sẽ chuyển cho quyển sau.”

Orochimaru thè lưỡi liếm môi, vô cùng kích động mở quyển sách và ngay lập tức chìm đắm vào trong biển tri thức.

Naruto gật đầu với Karin, sau đó quay đi bước ra ngoài, đúng lúc đội Anbu giám sát đặc biệt xuất hiện, dẫn đầu bởi Yamato – khuôn mặt vẫn nghiêm túc như thường lệ.

“Chúng tôi đến theo chỉ thị trực tiếp của Hokage.”

Naruto mỉm cười:

“Tôi đã hiểu, nhóm giám sát sẽ do anh chỉ huy. Lực lượng Anbu dự bị không trực chiến sẽ do anh tự do điều động.”

Yamato nhìn qua lớp cửa kính chakra, thấy Orochimaru và Karin đang tranh luận gì đó bên trong, khẽ cau mày.

Naruto nói thêm, ánh mắt lạnh nhạt:

“Chỉ cần bọn họ tuân thủ quy củ… thì bất kỳ yêu cầu gì cũng có thể được xem xét và tận lực thỏa mãn.”

Yamato không đáp, chỉ gật đầu.

Vài ngày sau.

Lô hàng máy móc, dược liệu và tài liệu chuyên dụng theo danh sách Orochimaru yêu cầu đã được đưa đến căn cứ. Thiết bị y học chakra, máy phân tích gene, cả hệ thống cảm biến chakra cấp cao – tất cả đều hoạt động ổn định.

Ngay khi lô hàng đến, Orochimaru như biến mất khỏi thế giới.

Hắn đắm chìm trong phòng thí nghiệm, không ăn, không ngủ, không nói. Chỉ thỉnh thoảng truyền lệnh cho Karin – người bắt đầu quen dần với nhịp làm việc.

Naruto âm thầm theo dõi từ xa vài ngày.

Không có sai lệch. Không có dấu hiệu vượt giới hạn. Orochimaru vẫn là Orochimaru – điên, nhưng tập trung.

Một sáng sớm, Naruto đứng trên hành lang cao nhất nhìn xuống toàn bộ tầng thí nghiệm, khẽ thở ra.

“Đủ rồi…”

Cậu quay sang Yamato.

“Từ giờ… toàn quyền giám sát tôi giao cho anh. Chú ý nghỉ ngơi.”

Yamato gật đầu không nói.

Naruto xoay người, rời khỏi căn cứ, bóng áo biến mất trong hành lang đá dài lạnh ngắt.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện