Buổi sáng, khi Naruto vừa rời khỏi sân huấn luyện, một Anbu xuất hiện ngay trước mặt.
“Bộ trưởng, Hokage-sama triệu tập.”
Không cần hỏi thêm, Naruto lập tức theo hắn về tháp Hokage.
Tại văn phòng, Tsunade đang đứng, trên tay là một tập hồ sơ dày được đánh dấu "Tuyệt mật".
Thấy Naruto bước vào, nàng không vòng vo:
“Ta có tin quan trọng về Itachi Uchiha.”
Naruto gật đầu.
Tsunade đặt hồ sơ lên bàn:
“Ta vừa tìm ra căn nguyên thực sự khiến Itachi lâm bệnh. Không phải do nhẫn thuật hay chakra, mà là một dạng bệnh phổi hiếm gặp, hầu như chưa từng được ghi chép lại trong thư tịch về y thuật mà ta từng học.”
Naruto nghiêng đầu, mày nhíu chặt. “Vậy sao bà phát hiện được?”
Tsunade nhìn thẳng vào mắt cậu:
“Những ghi chú y học kỳ lạ mà ngươi để lại cho ta vài tuần trước. Chúng là manh mối đầu tiên khiến ta nghi ngờ. Có điều, đó không phải thứ ninja thường viết.”
Naruto thoáng sững lại.
Cậu nhớ. Đó là lúc cậu trò chuyện trong nội tâm với Vergil. Khi ấy, Vergil – lạnh nhạt nhưng rõ ràng – đã thốt ra một chuỗi khái niệm sinh học kỳ quặc về “bệnh ung thư”, và việc chakra bị “ăn mòn bởi cấu trúc di truyền không kiểm soát được”.
Naruto đã ghi lại, viện cớ là ‘tìm được trong đống thư tịch của làng Mây mà cậu đem về’.
Tsunade nói tiếp:
“Ta đối chiếu nó với y thư cổ và cả y học dân gian thời Chiến Quốc. Kết quả… khớp đến đáng sợ. Itachi có khả năng mắc một dạng bệnh phổi di truyền cực hiếm – lý do khiến hắn xuống sức nhanh, thổ huyết và sinh mệnh cạn kiệt.”
Naruto nín thở.
Tsunade nhìn cậu, giọng trầm xuống:
“Ta đã giành nhiều ngày để nghiên cứu, và giờ đây có thể kết luận: Chúng ta có cơ hội cứu sống hắn.”
Naruto mỉm cười.
Nếu Itachi được cứu…
Có lẽ Sasuke vẫn còn đường quay lại.
—-----------------
Trong căn phòng sâu dưới tầng hầm của Anbu – nơi chỉ có Hokage và Naruto được phép ra vào – một chiếc bình thủy tinh đặc biệt được đặt trước mặt Naruto.
Bên trong là một con rắn trắng, nhỏ bằng cổ tay, bất động, không thở, không run rẩy. Thân thể mang theo hơi chakra nhạt như tàn lửa – nhưng vẫn chưa tắt hẳn.
Naruto ngồi trước bình, suy nghĩ.
Cậu đã thử mọi thứ: niêm phong, giải phong, truyền chakra tự nhiên, kích hoạt gen, thậm chí cả chakra tiên thuật – nhưng con rắn vẫn nằm im.
Kurama cằn nhằn: “Ngươi phí thời gian. Thứ đó chẳng khác gì vỏ xác sống.”
Naruto không đáp. Trong lòng, một giọng khác vang lên:
“Vì ngươi chỉ đang cố gắng đánh thức cơ thể, mà bỏ quên ý thức.”
Vergil.
Naruto mở mắt, tâm cảnh dần mở ra. Trong không gian nội tâm tối tĩnh, Vergil đứng tựa lưng vào hư không, ánh mắt nửa chê trách nửa khích lệ:
“Orochimaru không phải là shinobi sống bằng thể xác. Hắn là một dạng linh thức đặc biệt – phân tán, trốn tránh, và không lệ thuộc vào nhục thân.”
“Vậy em phải làm gì?”
“Thử thức tỉnh hắn từ trong sâu thẳm. Đập thẳng vào tầng hồn, không phải cơ thể.”
Naruto nhíu mày: “Bằng cách nào?”
Vergil bước về phía cậu, chạm tay lên trán Naruto.
“Đặt tay lên con rắn. Dẫn ý thức vào. Đối thoại trực tiếp. Nhưng nhớ… nếu hắn tỉnh, ngươi cũng phải sẵn sàng bị nuốt lại.”
Naruto mở mắt. Mồ hôi rịn trên trán.
Không do dự thêm, cậu đưa tay chạm vào bình phong ấn. Chakra xoáy lại ở đầu ngón tay, tinh thần chìm sâu…
Bóng tối. Lạnh lẽo. Và một tiếng rít dài, ẩm ướt.
Trong không gian hỗn mang ấy, Naruto thấy một cặp mắt rắn vàng kim đang từ từ mở ra.
“Lâu lắm rồi…”
Một giọng nói kéo dài, độc địa và thèm khát vang lên.
“…Naruto-kun.”
Không gian tâm linh lạnh buốt.
Naruto đứng đối mặt với một bóng đen khổng lồ có hình rắn cuộn tròn, đôi mắt vàng rực rọi xuyên màn sương. Chính giữa là ý thức còn sót lại của Orochimaru — vặn vẹo, nham hiểm, nhưng vẫn tỉnh táo đến kỳ lạ.
“Ngươi đến làm gì, Naruto-kun?” – Orochimaru thì thầm, giọng kéo dài như rắn trườn.
Naruto đứng thẳng, đáp thẳng:
“Ta muốn hợp tác. Kế hoạch hồi sinh và luân chuyển ý thức mà ngươi nghiên cứu… ta có hứng thú.”
Orochimaru cười khẽ, âm u:
“Ta tưởng ngươi thuộc loại chính nghĩa. Định cảm hóa ta bằng tình thương chắc?”
“Không.” – Naruto đáp gọn – “Ta muốn hiểu bí mật mà ngươi luôn giấu. Vì ngươi hiểu được bản chất thứ mà ngay cả Làng Lá cũng không dám đụng đến – sự bất tử.”
Orochimaru nhắm mắt. Hắn như đang dò xét từng lớp tâm trí Naruto. Rồi hắn cười nhạt:
“Ta không tin ngươi. Không hợp tác. Không giao dịch. Biến đi.”
Naruto ở trong đó cố gắng dùng lý lẽ và điều kiện để hợp tác, nhưng Orochimaru đều không tỏ ra hứng thú. Cuối cùng bị hắn cưỡng ép đẩy ra trở về thực tại.
Toàn bộ không gian rung mạnh. Naruto bị đánh bật khỏi tâm cảnh, mồ hôi túa ra đầy trán. Trong phòng, con rắn trắng vẫn nằm bất động.
Cậu lặng người.
Hết cách rồi sao? Bỗng, một tiếng nói rất nhỏ vang lên bên trong đầu:
“Ta cho ngươi một thứ. Đem nó trao cho hắn.”
Cơ thể Naruto bỗng run nhẹ. Một tia sáng lóe ra từ giữa trán cậu, rồi vật chất hóa thành một quyển sách — bìa đen, gáy bạc, nặng nề và dày cộp.
Trên bìa in rõ:
“Di truyền học – Quyển I.”
Naruto nheo mắt. Không nói gì. Cậu đặt tay lên bình phong ấn – một lần nữa, bước vào tâm cảnh.
Lần này, không còn phải tìm kiếm. Đôi mắt rắn của Orochimaru đã mở sẵn, như thể đang chờ.
“Ngươi quay lại làm gì?”
Naruto không nói. Chỉ giơ quyển sách lên, ném thẳng tới trước mặt hắn.
Bốp.
Quyển sách dừng lại giữa không trung. Lơ lửng. Rồi tự mở ra.
Dòng chữ đầu tiên:
“Giải mã mã gene và tiến hóa trên cơ sở nghiên cứu sinh vật tự nhiên.”
Orochimaru sững lại.
Vài giây sau — đôi mắt rắn giãn nở.
Hắn gầm khẽ: “Cái này… là kiến thức từ thời Chiến Quốc. Không… hơn thế. Đây là nền của khoa học nhẫn đạo mà chưa ai dám hệ thống hóa.”
Naruto khoanh tay, lạnh nhạt nói:
“Ta có đủ ba tập. Đây chỉ là phần mở đầu. Nếu ngươi muốn phần còn lại – thì hợp tác.”
Không gian im lặng.
Rồi Orochimaru cười, lần này dài và trầm hơn, mang theo sự thỏa mãn:
“Thỏa thuận gì?”
Naruto đáp, giọng dứt khoát:
“Ngươi giúp ta hoàn thành kế hoạch – hồi sinh một vài người. Đổi lại, ta sẽ cung cấp toàn bộ tài liệu di truyền học để ngươi nghiên cứu.”
“Và tất nhiên, có điều kiện.”
Orochimaru nheo mắt.
“Ngươi được phép hoạt động, nhưng chỉ bên trong khuôn khổ phòng thí nghiệm do ta và Hokage chỉ định.”
“Ngươi sẽ có đầy đủ công cụ, mẫu vật, và không bị giới hạn trong nghiên cứu lý thuyết.”
“Nhưng…” – Naruto ngừng lại một nhịp – “...sẽ có người giám sát 24/7.”
“Và chỉ cần ngươi làm điều gì vượt khỏi giới hạn cho phép… thì bản thân ngươi sẽ là vật thí nghiệm đầu tiên.”
Orochimaru im lặng vài giây, rồi bật cười — trầm, sâu, có phần thỏa mãn:
“Thú vị thật. Một Naruto-kun thực tế và không ngây thơ. Tốt lắm…”
“Ta có thể giúp ngươi…” – hắn nói, “…nhưng với thân thể con rắn trắng hiện tại, ta không thể duy trì ổn định lâu dài.”
Naruto im lặng, chờ nghe tiếp.
Orochimaru chậm rãi giải thích:
“Cách nhanh nhất để ta có thể tạm thời tái sinh cơ thể hoạt động bình thường… là thông qua Nguyền Ấn.”
“Hồi trước, ta đã gắn ấn chú lên nhiều đối tượng. Chúng là điểm trung chuyển, nơi linh thức ta có thể bám lại một phần.”
Naruto cau mày: “Ngươi định cướp thân xác họ?”
Orochimaru cười khẽ, lắc đầu: “Không cần. Chỉ cần mượn tạm để tái cấu trúc chakra, sau đó ta có thể tự ổn định mình ở thể linh hồn – không cần nhập xác.”
“Người ngươi cần,” – hắn nói, “là Mitarashi Anko. Nguyền Ấn của ta vẫn còn trong người cô ta. Một vật dẫn hoàn hảo, không nguy hiểm.”
Naruto trầm ngâm một lúc. Rồi gật đầu:
“Trước mắt, ta đồng ý nghiên cứu phương án đó. Nhưng sẽ không có chuyện ta tự quyết. Kế hoạch này còn phải qua sự cho phép của Tsunade-sama.”
Orochimaru nhún vai, miệng khẽ nhếch thành nụ cười quen thuộc:
“Đương nhiên. Ta không có gì để giấu. Nếu ngươi không tin ta – ta chẳng thể giúp được gì.”
Naruto nhìn thẳng vào đôi mắt rắn:
“Chỉ cần ngươi giữ đúng giới hạn, ta sẽ giữ đúng lời.”
Naruto không chần chừ. Sau khi rời khỏi phòng thí nghiệm bí mật, cậu lập tức tìm đến Anko Mitarashi – người từng mang ấn chú do Orochimaru trực tiếp ban cho.
Anko lúc ấy đang huấn luyện đệ tử ở thao trường phía đông làng. Nhìn thấy Naruto, cô cau mày:
“Có chuyện gì?”
Naruto tiến đến, nói thẳng:
“Ta cần mượn Nguyền Ấn của cô… để gọi lại Orochimaru.”
Anko lập tức biến sắc. Mặt cô tái đi, giọng gắt:
“Cái gì?! Ngươi điên rồi à?!”
“Người đó đáng bị xóa khỏi thế giới này chứ không phải gọi lại.”
Naruto bình tĩnh, không phản ứng:
“Ta không đưa hắn về để làm phản. Mà là để sử dụng tri thức của hắn – dưới kiểm soát tuyệt đối.”
Anko hất tay:
“Ngươi không hiểu. Kẻ đó không có ranh giới. Hắn dùng người như thí nghiệm. Hắn chà đạp linh hồn. Ngươi nghĩ một phòng thí nghiệm và vài cái ấn cấm có thể giam hắn mãi sao?”
Naruto không tránh ánh mắt cô:
“Ta hiểu nỗi đau của cô. Nhưng lần này, ta chịu trách nhiệm. Ta không để hắn vượt giới hạn. Mọi thứ sẽ nằm trong giới hạn pháp lý và đạo đức do Tsunade-sama quản lý.”
Anko nắm chặt tay, đôi mắt ánh lên tia giận dữ, nhưng cuối cùng vẫn hỏi:
“Ngươi thực sự tin ngươi có thể kiểm soát hắn?”
“Không,” – Naruto đáp – “Nhưng ta tin mình có thể ép hắn đi đúng hướng.”
Không khí lặng đi. Một lúc sau, Anko gằn giọng:
“Nếu… Tsunade-sama gật đầu, thì ta sẽ không phản đối. Nhưng ngươi phải nhớ — chỉ một sai lệch nhỏ, ta là người đầu tiên hủy ấn.”
Naruto gật đầu, ánh mắt kiên định:
“Cảm ơn.”
Naruto bước vào văn phòng Hokage.
Tsunade đang ký văn kiện, Jiraiya ngồi nhấp trà ở góc phòng. Cả hai ngẩng lên khi thấy cậu với vẻ mặt nặng nề.
“Có việc gì khẩn cấp?” – Tsunade hỏi thẳng.
Naruto không vòng vo:
“Tôi muốn xin phép đưa Orochimaru trở lại – đương nhiên dưới quyền kiểm soát.”
ẦM!
Chiếc bàn lớn bị Tsunade đạp văng, giấy tờ bay loạn.
“Ngươi điên rồi à?!” – nàng gầm lên – “Ngươi nghĩ hắn là mèo ngoan chịu mặc vòng cổ chắc?!”
Jiraiya cũng đặt chén trà xuống, nhíu mày:
“Naruto, tên nhóc ngươi biết hắn từng làm gì mà. Đừng hành động cảm tính.”
Naruto không lùi bước:
“Tôi biết. Nhưng tôi có lý do.”
Tsunade khoanh tay, ánh mắt như muốn đốt cháy đối diện:
“Lý do gì khiến ngươi muốn gọi thứ đó về?”
Naruto im lặng. Sau đó cậu thở dài, ngẩng đầu lên, trầm giọng:
“Vì tôi muốn đưa cha mình – Hokage Đệ Tứ – trở lại.”
Cả căn phòng lặng đi.
Jiraiya giật mình. Tsunade lắc đầu:
“Không được! Đây không tính là lý do chính đáng!”
Naruto nói tiếp:
“Vậy thế này thì sao: chúng ta từng đối đầu với Urashiki. Và bà Tsunade cũng đã chứng kiến hắn xé toạc thời gian, đảo ngược không gian, và tung hoành trong lúc mọi người đều bất lực. Đến cuối cùng phải tốn sức chín trâu hai hổ mới phong ấn được hắn. Ngay cả lão háo sắc Jiraiya cũng bị hắn đánh gần chết.”
Jiraiya sặc trà.
“Khụ…. khụ… Ta nói này, nhóc con…”
Naruto không để ý, nói tiếp:
“Còn sau này thì sao? Nếu một ngày nào đó, có thêm những kẻ giống hắn? Hay mạnh hơn nữa?”
“Chúng ta… hầu như chưa biết gì về bọn chúng.”
“Và nếu phải chuẩn bị, thì cần một người hiểu những điều chúng ta không hiểu. Chúng ta cần một người có thể nghiên cứu về chúng, từ đó tìm ra cách đối phó. Orochimaru sẽ giúp chúng ta làm được điều đó.”
Tsunade trầm ngâm.
Ánh mắt nàng hạ xuống, bàn tay khẽ nắm lại. Như thể một phần ký ức xưa đang quẫy lên: nỗi đau từ đồng đội bị Orochimaru phản bội, những thi thể thí nghiệm, cả tiếng khóc của bao người từng mất đi người thân dưới tay hắn.
Im lặng rất lâu.
Cuối cùng, nàng thở dài:
“…Ngươi có đảm bảo là sẽ kiểm soát được hắn?”
Naruto gật đầu.
Tsunade nói chậm:
“Được. Ta… dao động rồi. Nhưng nghe cho kỹ đây.”
“Không được phép lấy bất kỳ người vô tội nào ra làm thí nghiệm. Nếu phát hiện ra có nạn nhân là dân thường hay shinobi không tự nguyện – ngươi sẽ chịu trách nhiệm trực tiếp.”
Naruto: “Đã hiểu.”
“Chi phí… ngươi tự lo. Ngân sách làng sẽ không bỏ một xu cho cái kế hoạch điên rồ này.”
Naruto gật đầu.
“Còn địa điểm… ta cho phép dùng căn cứ cũ của Root. Có hầm ngầm, có hệ thống giám sát. Dễ kiểm soát. Và nếu cần – dễ tiêu hủy.”
Naruto thở phào. Nếu Tsunade đã đồng ý, vậy thì mọi việc tiếp theo dễ làm.
“Bộ trưởng, Hokage-sama triệu tập.”
Không cần hỏi thêm, Naruto lập tức theo hắn về tháp Hokage.
Tại văn phòng, Tsunade đang đứng, trên tay là một tập hồ sơ dày được đánh dấu "Tuyệt mật".
Thấy Naruto bước vào, nàng không vòng vo:
“Ta có tin quan trọng về Itachi Uchiha.”
Naruto gật đầu.
Tsunade đặt hồ sơ lên bàn:
“Ta vừa tìm ra căn nguyên thực sự khiến Itachi lâm bệnh. Không phải do nhẫn thuật hay chakra, mà là một dạng bệnh phổi hiếm gặp, hầu như chưa từng được ghi chép lại trong thư tịch về y thuật mà ta từng học.”
Naruto nghiêng đầu, mày nhíu chặt. “Vậy sao bà phát hiện được?”
Tsunade nhìn thẳng vào mắt cậu:
“Những ghi chú y học kỳ lạ mà ngươi để lại cho ta vài tuần trước. Chúng là manh mối đầu tiên khiến ta nghi ngờ. Có điều, đó không phải thứ ninja thường viết.”
Naruto thoáng sững lại.
Cậu nhớ. Đó là lúc cậu trò chuyện trong nội tâm với Vergil. Khi ấy, Vergil – lạnh nhạt nhưng rõ ràng – đã thốt ra một chuỗi khái niệm sinh học kỳ quặc về “bệnh ung thư”, và việc chakra bị “ăn mòn bởi cấu trúc di truyền không kiểm soát được”.
Naruto đã ghi lại, viện cớ là ‘tìm được trong đống thư tịch của làng Mây mà cậu đem về’.
Tsunade nói tiếp:
“Ta đối chiếu nó với y thư cổ và cả y học dân gian thời Chiến Quốc. Kết quả… khớp đến đáng sợ. Itachi có khả năng mắc một dạng bệnh phổi di truyền cực hiếm – lý do khiến hắn xuống sức nhanh, thổ huyết và sinh mệnh cạn kiệt.”
Naruto nín thở.
Tsunade nhìn cậu, giọng trầm xuống:
“Ta đã giành nhiều ngày để nghiên cứu, và giờ đây có thể kết luận: Chúng ta có cơ hội cứu sống hắn.”
Naruto mỉm cười.
Nếu Itachi được cứu…
Có lẽ Sasuke vẫn còn đường quay lại.
—-----------------
Trong căn phòng sâu dưới tầng hầm của Anbu – nơi chỉ có Hokage và Naruto được phép ra vào – một chiếc bình thủy tinh đặc biệt được đặt trước mặt Naruto.
Bên trong là một con rắn trắng, nhỏ bằng cổ tay, bất động, không thở, không run rẩy. Thân thể mang theo hơi chakra nhạt như tàn lửa – nhưng vẫn chưa tắt hẳn.
Naruto ngồi trước bình, suy nghĩ.
Cậu đã thử mọi thứ: niêm phong, giải phong, truyền chakra tự nhiên, kích hoạt gen, thậm chí cả chakra tiên thuật – nhưng con rắn vẫn nằm im.
Kurama cằn nhằn: “Ngươi phí thời gian. Thứ đó chẳng khác gì vỏ xác sống.”
Naruto không đáp. Trong lòng, một giọng khác vang lên:
“Vì ngươi chỉ đang cố gắng đánh thức cơ thể, mà bỏ quên ý thức.”
Vergil.
Naruto mở mắt, tâm cảnh dần mở ra. Trong không gian nội tâm tối tĩnh, Vergil đứng tựa lưng vào hư không, ánh mắt nửa chê trách nửa khích lệ:
“Orochimaru không phải là shinobi sống bằng thể xác. Hắn là một dạng linh thức đặc biệt – phân tán, trốn tránh, và không lệ thuộc vào nhục thân.”
“Vậy em phải làm gì?”
“Thử thức tỉnh hắn từ trong sâu thẳm. Đập thẳng vào tầng hồn, không phải cơ thể.”
Naruto nhíu mày: “Bằng cách nào?”
Vergil bước về phía cậu, chạm tay lên trán Naruto.
“Đặt tay lên con rắn. Dẫn ý thức vào. Đối thoại trực tiếp. Nhưng nhớ… nếu hắn tỉnh, ngươi cũng phải sẵn sàng bị nuốt lại.”
Naruto mở mắt. Mồ hôi rịn trên trán.
Không do dự thêm, cậu đưa tay chạm vào bình phong ấn. Chakra xoáy lại ở đầu ngón tay, tinh thần chìm sâu…
Bóng tối. Lạnh lẽo. Và một tiếng rít dài, ẩm ướt.
Trong không gian hỗn mang ấy, Naruto thấy một cặp mắt rắn vàng kim đang từ từ mở ra.
“Lâu lắm rồi…”
Một giọng nói kéo dài, độc địa và thèm khát vang lên.
“…Naruto-kun.”
Không gian tâm linh lạnh buốt.
Naruto đứng đối mặt với một bóng đen khổng lồ có hình rắn cuộn tròn, đôi mắt vàng rực rọi xuyên màn sương. Chính giữa là ý thức còn sót lại của Orochimaru — vặn vẹo, nham hiểm, nhưng vẫn tỉnh táo đến kỳ lạ.
“Ngươi đến làm gì, Naruto-kun?” – Orochimaru thì thầm, giọng kéo dài như rắn trườn.
Naruto đứng thẳng, đáp thẳng:
“Ta muốn hợp tác. Kế hoạch hồi sinh và luân chuyển ý thức mà ngươi nghiên cứu… ta có hứng thú.”
Orochimaru cười khẽ, âm u:
“Ta tưởng ngươi thuộc loại chính nghĩa. Định cảm hóa ta bằng tình thương chắc?”
“Không.” – Naruto đáp gọn – “Ta muốn hiểu bí mật mà ngươi luôn giấu. Vì ngươi hiểu được bản chất thứ mà ngay cả Làng Lá cũng không dám đụng đến – sự bất tử.”
Orochimaru nhắm mắt. Hắn như đang dò xét từng lớp tâm trí Naruto. Rồi hắn cười nhạt:
“Ta không tin ngươi. Không hợp tác. Không giao dịch. Biến đi.”
Naruto ở trong đó cố gắng dùng lý lẽ và điều kiện để hợp tác, nhưng Orochimaru đều không tỏ ra hứng thú. Cuối cùng bị hắn cưỡng ép đẩy ra trở về thực tại.
Toàn bộ không gian rung mạnh. Naruto bị đánh bật khỏi tâm cảnh, mồ hôi túa ra đầy trán. Trong phòng, con rắn trắng vẫn nằm bất động.
Cậu lặng người.
Hết cách rồi sao? Bỗng, một tiếng nói rất nhỏ vang lên bên trong đầu:
“Ta cho ngươi một thứ. Đem nó trao cho hắn.”
Cơ thể Naruto bỗng run nhẹ. Một tia sáng lóe ra từ giữa trán cậu, rồi vật chất hóa thành một quyển sách — bìa đen, gáy bạc, nặng nề và dày cộp.
Trên bìa in rõ:
“Di truyền học – Quyển I.”
Naruto nheo mắt. Không nói gì. Cậu đặt tay lên bình phong ấn – một lần nữa, bước vào tâm cảnh.
Lần này, không còn phải tìm kiếm. Đôi mắt rắn của Orochimaru đã mở sẵn, như thể đang chờ.
“Ngươi quay lại làm gì?”
Naruto không nói. Chỉ giơ quyển sách lên, ném thẳng tới trước mặt hắn.
Bốp.
Quyển sách dừng lại giữa không trung. Lơ lửng. Rồi tự mở ra.
Dòng chữ đầu tiên:
“Giải mã mã gene và tiến hóa trên cơ sở nghiên cứu sinh vật tự nhiên.”
Orochimaru sững lại.
Vài giây sau — đôi mắt rắn giãn nở.
Hắn gầm khẽ: “Cái này… là kiến thức từ thời Chiến Quốc. Không… hơn thế. Đây là nền của khoa học nhẫn đạo mà chưa ai dám hệ thống hóa.”
Naruto khoanh tay, lạnh nhạt nói:
“Ta có đủ ba tập. Đây chỉ là phần mở đầu. Nếu ngươi muốn phần còn lại – thì hợp tác.”
Không gian im lặng.
Rồi Orochimaru cười, lần này dài và trầm hơn, mang theo sự thỏa mãn:
“Thỏa thuận gì?”
Naruto đáp, giọng dứt khoát:
“Ngươi giúp ta hoàn thành kế hoạch – hồi sinh một vài người. Đổi lại, ta sẽ cung cấp toàn bộ tài liệu di truyền học để ngươi nghiên cứu.”
“Và tất nhiên, có điều kiện.”
Orochimaru nheo mắt.
“Ngươi được phép hoạt động, nhưng chỉ bên trong khuôn khổ phòng thí nghiệm do ta và Hokage chỉ định.”
“Ngươi sẽ có đầy đủ công cụ, mẫu vật, và không bị giới hạn trong nghiên cứu lý thuyết.”
“Nhưng…” – Naruto ngừng lại một nhịp – “...sẽ có người giám sát 24/7.”
“Và chỉ cần ngươi làm điều gì vượt khỏi giới hạn cho phép… thì bản thân ngươi sẽ là vật thí nghiệm đầu tiên.”
Orochimaru im lặng vài giây, rồi bật cười — trầm, sâu, có phần thỏa mãn:
“Thú vị thật. Một Naruto-kun thực tế và không ngây thơ. Tốt lắm…”
“Ta có thể giúp ngươi…” – hắn nói, “…nhưng với thân thể con rắn trắng hiện tại, ta không thể duy trì ổn định lâu dài.”
Naruto im lặng, chờ nghe tiếp.
Orochimaru chậm rãi giải thích:
“Cách nhanh nhất để ta có thể tạm thời tái sinh cơ thể hoạt động bình thường… là thông qua Nguyền Ấn.”
“Hồi trước, ta đã gắn ấn chú lên nhiều đối tượng. Chúng là điểm trung chuyển, nơi linh thức ta có thể bám lại một phần.”
Naruto cau mày: “Ngươi định cướp thân xác họ?”
Orochimaru cười khẽ, lắc đầu: “Không cần. Chỉ cần mượn tạm để tái cấu trúc chakra, sau đó ta có thể tự ổn định mình ở thể linh hồn – không cần nhập xác.”
“Người ngươi cần,” – hắn nói, “là Mitarashi Anko. Nguyền Ấn của ta vẫn còn trong người cô ta. Một vật dẫn hoàn hảo, không nguy hiểm.”
Naruto trầm ngâm một lúc. Rồi gật đầu:
“Trước mắt, ta đồng ý nghiên cứu phương án đó. Nhưng sẽ không có chuyện ta tự quyết. Kế hoạch này còn phải qua sự cho phép của Tsunade-sama.”
Orochimaru nhún vai, miệng khẽ nhếch thành nụ cười quen thuộc:
“Đương nhiên. Ta không có gì để giấu. Nếu ngươi không tin ta – ta chẳng thể giúp được gì.”
Naruto nhìn thẳng vào đôi mắt rắn:
“Chỉ cần ngươi giữ đúng giới hạn, ta sẽ giữ đúng lời.”
Naruto không chần chừ. Sau khi rời khỏi phòng thí nghiệm bí mật, cậu lập tức tìm đến Anko Mitarashi – người từng mang ấn chú do Orochimaru trực tiếp ban cho.
Anko lúc ấy đang huấn luyện đệ tử ở thao trường phía đông làng. Nhìn thấy Naruto, cô cau mày:
“Có chuyện gì?”
Naruto tiến đến, nói thẳng:
“Ta cần mượn Nguyền Ấn của cô… để gọi lại Orochimaru.”
Anko lập tức biến sắc. Mặt cô tái đi, giọng gắt:
“Cái gì?! Ngươi điên rồi à?!”
“Người đó đáng bị xóa khỏi thế giới này chứ không phải gọi lại.”
Naruto bình tĩnh, không phản ứng:
“Ta không đưa hắn về để làm phản. Mà là để sử dụng tri thức của hắn – dưới kiểm soát tuyệt đối.”
Anko hất tay:
“Ngươi không hiểu. Kẻ đó không có ranh giới. Hắn dùng người như thí nghiệm. Hắn chà đạp linh hồn. Ngươi nghĩ một phòng thí nghiệm và vài cái ấn cấm có thể giam hắn mãi sao?”
Naruto không tránh ánh mắt cô:
“Ta hiểu nỗi đau của cô. Nhưng lần này, ta chịu trách nhiệm. Ta không để hắn vượt giới hạn. Mọi thứ sẽ nằm trong giới hạn pháp lý và đạo đức do Tsunade-sama quản lý.”
Anko nắm chặt tay, đôi mắt ánh lên tia giận dữ, nhưng cuối cùng vẫn hỏi:
“Ngươi thực sự tin ngươi có thể kiểm soát hắn?”
“Không,” – Naruto đáp – “Nhưng ta tin mình có thể ép hắn đi đúng hướng.”
Không khí lặng đi. Một lúc sau, Anko gằn giọng:
“Nếu… Tsunade-sama gật đầu, thì ta sẽ không phản đối. Nhưng ngươi phải nhớ — chỉ một sai lệch nhỏ, ta là người đầu tiên hủy ấn.”
Naruto gật đầu, ánh mắt kiên định:
“Cảm ơn.”
Naruto bước vào văn phòng Hokage.
Tsunade đang ký văn kiện, Jiraiya ngồi nhấp trà ở góc phòng. Cả hai ngẩng lên khi thấy cậu với vẻ mặt nặng nề.
“Có việc gì khẩn cấp?” – Tsunade hỏi thẳng.
Naruto không vòng vo:
“Tôi muốn xin phép đưa Orochimaru trở lại – đương nhiên dưới quyền kiểm soát.”
ẦM!
Chiếc bàn lớn bị Tsunade đạp văng, giấy tờ bay loạn.
“Ngươi điên rồi à?!” – nàng gầm lên – “Ngươi nghĩ hắn là mèo ngoan chịu mặc vòng cổ chắc?!”
Jiraiya cũng đặt chén trà xuống, nhíu mày:
“Naruto, tên nhóc ngươi biết hắn từng làm gì mà. Đừng hành động cảm tính.”
Naruto không lùi bước:
“Tôi biết. Nhưng tôi có lý do.”
Tsunade khoanh tay, ánh mắt như muốn đốt cháy đối diện:
“Lý do gì khiến ngươi muốn gọi thứ đó về?”
Naruto im lặng. Sau đó cậu thở dài, ngẩng đầu lên, trầm giọng:
“Vì tôi muốn đưa cha mình – Hokage Đệ Tứ – trở lại.”
Cả căn phòng lặng đi.
Jiraiya giật mình. Tsunade lắc đầu:
“Không được! Đây không tính là lý do chính đáng!”
Naruto nói tiếp:
“Vậy thế này thì sao: chúng ta từng đối đầu với Urashiki. Và bà Tsunade cũng đã chứng kiến hắn xé toạc thời gian, đảo ngược không gian, và tung hoành trong lúc mọi người đều bất lực. Đến cuối cùng phải tốn sức chín trâu hai hổ mới phong ấn được hắn. Ngay cả lão háo sắc Jiraiya cũng bị hắn đánh gần chết.”
Jiraiya sặc trà.
“Khụ…. khụ… Ta nói này, nhóc con…”
Naruto không để ý, nói tiếp:
“Còn sau này thì sao? Nếu một ngày nào đó, có thêm những kẻ giống hắn? Hay mạnh hơn nữa?”
“Chúng ta… hầu như chưa biết gì về bọn chúng.”
“Và nếu phải chuẩn bị, thì cần một người hiểu những điều chúng ta không hiểu. Chúng ta cần một người có thể nghiên cứu về chúng, từ đó tìm ra cách đối phó. Orochimaru sẽ giúp chúng ta làm được điều đó.”
Tsunade trầm ngâm.
Ánh mắt nàng hạ xuống, bàn tay khẽ nắm lại. Như thể một phần ký ức xưa đang quẫy lên: nỗi đau từ đồng đội bị Orochimaru phản bội, những thi thể thí nghiệm, cả tiếng khóc của bao người từng mất đi người thân dưới tay hắn.
Im lặng rất lâu.
Cuối cùng, nàng thở dài:
“…Ngươi có đảm bảo là sẽ kiểm soát được hắn?”
Naruto gật đầu.
Tsunade nói chậm:
“Được. Ta… dao động rồi. Nhưng nghe cho kỹ đây.”
“Không được phép lấy bất kỳ người vô tội nào ra làm thí nghiệm. Nếu phát hiện ra có nạn nhân là dân thường hay shinobi không tự nguyện – ngươi sẽ chịu trách nhiệm trực tiếp.”
Naruto: “Đã hiểu.”
“Chi phí… ngươi tự lo. Ngân sách làng sẽ không bỏ một xu cho cái kế hoạch điên rồ này.”
Naruto gật đầu.
“Còn địa điểm… ta cho phép dùng căn cứ cũ của Root. Có hầm ngầm, có hệ thống giám sát. Dễ kiểm soát. Và nếu cần – dễ tiêu hủy.”
Naruto thở phào. Nếu Tsunade đã đồng ý, vậy thì mọi việc tiếp theo dễ làm.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương