Sasuke mở mắt.
Trần nhà đá lạnh, mùi ẩm mốc đặc trưng của căn cứ Orochimaru phả vào mũi. Cơ thể nặng như chì, tay phải vẫn còn băng bó. Đầu nhức như búa bổ.
Hắn đã ngủ bao lâu? Trận chiến với Itachi vẫn hiện rõ trong đầu. Sharingan đối chọi, Amaterasu thiêu đốt, Susanoo gào thét. Rồi tất cả chìm vào bóng tối.
Hắn tưởng mình đã chết.
Nhưng không. Sasuke vẫn sống.
Và ngay trong khoảnh khắc đầu tiên tỉnh lại, hắn cảm thấy có gì đó… không đúng. Tâm trí rối loạn. Cảm xúc xáo trộn. Hận thù đã dồn nén bấy lâu bỗng trở nên mơ hồ.
Hắn gục đầu xuống gối, thiếp đi thêm một lần nữa — và lần này, hắn thấy.
Một không gian trống rỗng, đen kịt.
Một cậu bé đeo mặt nạ đứng chờ giữa hư vô. Mặt nạ trắng, hoa văn đỏ uốn quanh như mắt Sharingan méo mó.
Giọng cậu vang lên, lạnh lẽo:
“Ngươi chưa bao giờ nghĩ… tại sao Tobi không ngăn ngươi giết Itachi?”
Sasuke nheo mắt: “Ngươi là ai?”
“Ta không phải ảo giác. Không phải giấc mơ. Ta là thứ còn sót lại trong đầu ngươi. Tầng sâu nhất trong ý thức. Là phần mà chính ngươi cũng không dám nhìn thẳng.”
Sasuke cười nhạt: “Lại thêm một kẻ thích giả thần giả quỷ.”
“Ngươi nghĩ Tobi bất lực? Không. Hắn biết hết. Hắn có thể can thiệp bất kỳ lúc nào. Nhưng hắn không làm. Vì hắn muốn Itachi chết. Muốn ngươi bị thiêu trong lòng hận thù.”
Sasuke siết chặt tay. Hắn không phản bác được. Bởi một phần trong hắn… đã từng nghi ngờ điều đó.
Cậu bé tiến lại gần.
“Ngươi tưởng ngươi chọn con đường này. Nhưng thật ra… ngươi bị đẩy đi.”
“Ngươi mang thù. Nhưng cũng mang lý trí. Nếu tiếp tục sống như một thanh kiếm mù, thì ngươi có khác gì con rối trong tay kẻ khác?”
Sasuke im lặng. Không đáp.
Cậu bé quay lưng bước đi, bóng dần hòa vào hư không.
“Ngươi đã giết Itachi. Nhưng trả lời ta đi, Sasuke — giờ ngươi thật sự thấy nhẹ lòng chưa?”
Ầm.
Sasuke choàng tỉnh. Mồ hôi đầm đìa.
Trong phòng chỉ có một ngọn đèn dầu leo lét. Không ai bên cạnh. Không tiếng động.
Chỉ còn hắn, và câu hỏi đó — xoáy sâu hơn bất kỳ nhẫn thuật nào:
Giết Itachi… rốt cuộc có khiến mình giải thoát được không?
Sasuke mở mắt. Tròng mắt đau nhói như kim đâm. Từng hơi thở gấp gáp, hỗn loạn, như thể luồng chakra trong người vẫn chưa ổn định hoàn toàn sau trận chiến sống còn với Itachi.
Hắn vừa nhúc nhích, đã nghe một giọng trầm khàn vang lên ở góc phòng:
“Ngươi tỉnh rồi.”
Tobi đứng đó, lưng dựa vào tường, một tay cầm lọ thuốc nhỏ mắt thủy tinh trong suốt.
“Đây là thuốc của Itachi. Hắn luôn mang theo. Có thể giúp giảm đau cho mắt Sharingan sau khi sử dụng quá mức.”
Sasuke không nói gì, chỉ lặng lẽ nhận lấy, nhỏ từng giọt vào mắt. Cảm giác đau buốt dịu xuống phần nào, nhưng đầu hắn vẫn ong ong.
Tobi bước lại gần, giọng đều đều:
“Ta đã cứu ngươi khỏi cái chết. Nhưng không thể mang xác Itachi đi được. Vì Namikaze Naruto đã xuất hiện ngay sau đó.”
Sasuke liếc sang, ánh mắt không rõ thù địch hay cảnh giác. Tobi thì tiếp tục, không để ý:
“Ngươi nghĩ rằng công lý là thứ cao cả à? Hừ. Cái gọi là công lý của Konoha – là gì ngoài việc giết người để giữ ổn định? Họ duy trì trật tự bằng máu. Họ gọi đó là nghĩa vụ.”
“Diệt tộc Uchiha – chính là công lý kiểu đó.”
Sasuke không phản ứng. Nhưng hai tay đã siết lại, mạch máu nổi lên.
Tobi bước chậm quanh phòng, giọng đều đều như đang giảng đạo:
“Công lý mà thế giới này tôn thờ, thực chất chỉ là kẻ mạnh áp đặt luật lệ lên kẻ yếu. Kẻ chiến thắng là người viết lại lịch sử. Ngươi biết ai là người thất bại rồi đấy, đúng không?”
Sasuke trầm mặc. Nhưng không phủ nhận.
Tobi dừng lại trước mặt hắn.
“Thù hận không cao thượng. Nhưng ít nhất… nó đơn giản, tập trung và rõ ràng. Một khi đã căm hận, ngươi sẽ không chần chừ, không lung lay. Ngươi sẽ tiến về phía trước.”
Sasuke vẫn còn chìm trong cơn cuồng nộ tĩnh lặng, khi Tobi bỗng tiến lại một bước.
“Ngươi còn muốn biết nhiều hơn không, Sasuke?” – Hắn hỏi, tay đưa lên mặt.
Tiếng lạch cạch vang lên khẽ khàng khi chiếc mặt nạ xoay mở. Tobi tháo nó ra. Trong khoảnh khắc ánh sáng chạm vào gương mặt thật, Sharingan hiện lên đỏ rực, sâu hoắm như hố đen vũ trụ.
Sasuke sững người.
Rồi… con mắt trái của cậu giật mạnh.
Mangekyō Sharingan – bùng cháy.
Ngay sau đó, máu chảy dài trên gò má Sasuke, và lửa đen Amaterasu đột ngột bùng lên quanh thân thể Tobi.
“Chuyện gì—?” – Sasuke rít lên, lùi lại, tay ôm mắt trái.
Tobi lúc này không hoảng loạn. Hắn để lửa thiêu lên áo choàng vài giây rồi phẩy nhẹ, cơ thể lập tức biến mờ rồi tái hiện sau lớp không gian méo mó.
“Bình tĩnh,” hắn nói. “Đây là ý của Itachi. Hắn đã đặt bẫy trong mắt ngươi. Một thuật phản ứng. Khi Sharingan của ta xuất hiện, lửa sẽ thiêu rụi ta – theo đúng ý hắn.”
Sasuke không tin. “Dối trá… Hắn không thể…”
Tobi gằn giọng, lần đầu nghiêm túc:
“Hắn muốn bảo vệ ngươi, Sasuke. Đến tận phút cuối. Dù phải chết, hắn vẫn cố kéo ta chết theo. Nhưng… hắn không biết ta là ai thật sự.”
Sasuke lùi lại, giọng lạnh đi: “Ngươi là cái gì?”
Tobi đeo lại mặt nạ, mắt vẫn nhìn thẳng vào cậu:
“Ta là Uchiha Madara.”
Không khí trong phòng chợt nặng như đá tảng. Sasuke lặng người.
“Giờ thì ngồi xuống đi. Nếu ngươi muốn biết tại sao Itachi lại chọn làm kẻ tội đồ… nếu ngươi muốn hiểu thứ gọi là hòa bình mà hắn cố bảo vệ… thì chúng ta phải bắt đầu từ trước cả khi Konoha được sáng lập.”
Sasuke quay mặt đi, giọng khàn khàn:
“Ta không muốn nghe nữa…”
Tobi vẫn tiếp:
“Ngươi sẽ phải nghe. Vì tất cả những gì Itachi gánh, đều bắt nguồn từ một sai lầm cổ xưa. Ngươi muốn phá hủy Làng Lá? Rất tốt. Nhưng hãy hiểu rõ vì sao nó đáng bị phá hủy.”
Sasuke không trả lời. Nhưng hắn không bỏ đi. Đôi mắt Mangekyō vẫn đang nhỏ máu.
Trong lòng hắn, tình yêu, thù hận và hoài nghi xoắn chặt như rễ cây. Nhưng có một điều chắc chắn — hắn sẽ không còn là Sasuke của ngày hôm qua nữa.
Tobi ngồi xuống, giọng đều như đang giảng lại một bi kịch cũ kỹ:
“Ngày xưa, có rất nhiều gia tộc shinobi. Uchiha và Senju là hai thế lực mạnh nhất. Bên này là nhãn thuật, bên kia là thể thuật và ý chí.”
“Hai gia tộc không ngừng chiến tranh. Cứ nơi nào có Uchiha, nơi đó có máu. Nơi nào có Senju, nơi đó có kháng cự.”
“Giữa cuộc chém giết đó, một người nổi bật hơn tất cả: Madara Uchiha – người có chakra vượt trội và Mangekyō Sharingan mạnh mẽ.”
Tobi dừng một nhịp.
“Nhưng cái giá để đạt được sức mạnh ấy là con mắt em trai mình – Izuna. Madara móc mắt Izuna để có Mangekyō vĩnh cửu.”
Sasuke không nói, nhưng lòng thắt lại. Cùng là anh em. Cùng là Mangekyō. Hắn không thể không nghĩ đến Itachi.
Tobi tiếp:
“Hashirama Senju – thủ lĩnh Senju – cuối cùng đã đưa ra đề nghị hòa bình. Hai gia tộc bắt tay, và thành lập Konoha.”
“Nhưng khi Hashirama được chọn làm Hokage, Madara phản đối. Hắn biết điều gì sẽ xảy ra: Uchiha sẽ bị gạt ra ngoài lề.”
“Không ai tin hắn. Ngay cả Uchiha cũng quay lưng. Madara rời làng.”
“Hắn quay lại với Cửu Vĩ. Dùng Mangekyō khống chế nó, tấn công Konoha. Hắn và Hashirama đã chiến đấu ở Thung lũng Tận Cùng – nơi ngươi và Naruto từng chạm trán.”
Sasuke ngẩng lên. Cảnh tượng vụt hiện lại: vách đá, thác nước, máu đổ.
Tobi gật đầu:
“Madara thua. Bị cho là đã chết. Uchiha dần yếu thế. Konoha dồn họ vào một khu riêng biệt. Không ai nói ra, nhưng đó là giam lỏng.”
“16 năm trước, Cửu Vĩ tấn công làng. Người ta đổ tội cho Uchiha vì Madara từng điều khiển nó.”
“Lúc ấy, Itachi – thiên tài được tuyển vào Anbu từ nhỏ – được lệnh tiêu diệt toàn bộ gia tộc, vì họ đang âm mưu đảo chính.”
Sasuke cứng người.
Tobi nói chậm lại:
“Không phải vì Itachi ghét gia đình. Mà vì hắn ghét chiến tranh. Mới bốn tuổi, hắn đã chứng kiến Thế chiến Shinobi thứ ba. Hắn chọn sự ổn định. Hắn chọn làng.”
“Hắn thỏa thuận với ta – nếu ta giúp hắn xóa sạch Uchiha, ta phải rời khỏi Konoha mãi mãi. Ta đồng ý.”
“Đó là cách cả gia tộc ngươi bị xóa sổ.”
Không khí trở nên ngột ngạt. Sasuke nắm chặt tay, móng tay đâm vào da.
Hắn lẩm bẩm: “Itachi bảo Madara là kẻ đứng sau Cửu Vĩ…”
Tobi lắc đầu.
“Hắn nói dối. Vì không muốn ngươi tin ta. Vì hắn biết… một khi sự thật được phơi bày, ngươi sẽ chọn con đường hủy diệt.”
Câu nói ấy khiến Sasuke cứng người. Trong đầu hắn, một hình ảnh lặng lẽ trôi qua — Itachi, khập khiễng bước về phía hắn, đưa tay… và chọc vào trán hắn. Vẫn là nụ cười đó, nhẹ như thể gió xuân.
Ngón tay ấy không tìm mắt… mà tìm trán. Vì hắn chưa bao giờ muốn lấy mắt mình.
Hắn chỉ muốn xin lỗi… như thuở nhỏ.
Cả người Sasuke run lên. Nhưng lần này, không phải vì sợ. Mà vì tất cả đã quá rõ ràng.
Itachi đã chết. Một mình ôm lấy tội lỗi cả tộc. Một mình gánh cả lịch sử thối nát này. Và hắn – Sasuke – được nuôi dưỡng trong hận thù… để rồi giết chính người đã yêu thương mình nhất.
Lồng ngực hắn như bị ai bóp nghẹt.
“Vậy là…” – hắn lẩm bẩm – “hắn không bao giờ phản bội làng…”
Tobi đáp:
“Hắn không phản bội… nhưng làng đã phản bội hắn.”
Sasuke siết tay, đứng bật dậy. Mắt đỏ rực như lửa.
“Họ để hắn chết trong bóng tối. Giết cả gia đình hắn. Khiến hắn phải diễn một vai diễn kinh tởm… chỉ để che giấu sự mục ruỗng của họ.”
Giọng hắn trầm xuống, lạnh hơn cả gió đêm:
“Vậy thì… Làng Lá phải trả giá.”
Tobi không nói gì, chỉ gật đầu. Nhẹ. Chậm. Như thể một kịch bản dài đã đi đến đúng đoạn.
—-------------------
Sóng biển đập vào bờ đá, trắng xóa. Gió thổi từng cơn mang theo vị mặn chát.
Sasuke đứng lặng trên một tảng đá lớn nhô ra biển. Mắt nhắm hờ, gió tạt qua mái tóc đen dài, vạt áo bay phần phật.
Đã ba ngày trôi qua kể từ khi hắn nghe tất cả từ Tobi.
Ba ngày không ăn, không ngủ. Chỉ đứng đó – lặng im – như thể cả thế giới chẳng còn gì quan trọng nữa.
Dưới chân là mặt nước cuộn trào.
Trong đầu là hình ảnh của Itachi — kẻ phản bội trong mắt thiên hạ, nhưng là người anh trai duy nhất từng vươn tay chạm trán hắn mà không hề oán hận.
Một đời diễn vai ác nhân. Một đời cô độc.
Giết cha mẹ. Giết cả tộc. Giết chính bản thân mình.
Chỉ để… bảo vệ một người.
“Đồ ngốc.” – Sasuke lẩm bẩm, giọng khản đặc – “Tại sao lại phải chết như vậy…”
Phía sau, bước chân vang lên.
Là Jūgo.
“Họ sắp tới rồi.” – Jūgo nói. “Suigetsu, và… Sakura.”
Sasuke không quay lại. Chỉ khẽ gật đầu.
Một lúc sau, tiếng bước chân dồn dập. Suigetsu vác thanh kiếm lớn trên vai, miệng ngậm thanh cỏ. Sakura thì đứng phía sau, ánh mắt vừa lo vừa bất an.
Và rồi… một cái bóng khác xuất hiện.
Tobi.
Sasuke mở mắt. Mangekyō đỏ rực lóe lên.
“Ngươi không cần phải nói gì thêm.” – giọng hắn bình tĩnh đến lạ.
Hắn quay lại nhìn ba người – ánh mắt nghiêm nghị:
“Từ giờ… Hebi không còn tồn tại nữa.”
“Đội chúng ta sẽ có tên mới — Taka.”
“Chim ưng không săn rắn. Nó lao thẳng vào tim con mồi.”
Cả nhóm nhìn hắn. Không ai lên tiếng.
Sasuke nói chậm rãi, dứt khoát:
“Mục tiêu của Taka…”
“Là phá hủy Konoha.”
Gió biển gào lên như tiếng vĩ cầm rách dây.
Tobi đứng phía sau, ánh mắt sau lớp mặt nạ khẽ dao động. Dù là Madara, hắn vẫn không thể không cảm thấy lạnh sống lưng trước quyết tâm trong mắt đứa trẻ trước mặt.
Một Uchiha mới.
Một kẻ mang di sản của cả hận thù, tình yêu… và diệt vong.
Sakura đứng chết lặng.
Cô không tin vào tai mình.
Phá hủy Konoha? – nơi cô sinh ra, nơi cha mẹ cô đang sống, nơi Naruto đang bảo vệ?
Tim Sakura nhói lên. Một nỗi sợ trào dâng.
Nhưng… khi nhìn Sasuke, ánh mắt hắn — không còn chỗ cho do dự.
Dù muốn ngăn lại, cổ họng cô nghẹn cứng.
Tình cảm dành cho hắn quá sâu... đến mức không thể quay đầu.
Cô siết chặt nắm tay, cắn môi dưới đến bật máu, nhưng không nói gì.
Dù trái tim hỗn loạn, bước chân vẫn lặng lẽ theo hắn.
Dù là ánh sáng... hay bóng tối — em cũng sẽ đi cùng anh.
Trần nhà đá lạnh, mùi ẩm mốc đặc trưng của căn cứ Orochimaru phả vào mũi. Cơ thể nặng như chì, tay phải vẫn còn băng bó. Đầu nhức như búa bổ.
Hắn đã ngủ bao lâu? Trận chiến với Itachi vẫn hiện rõ trong đầu. Sharingan đối chọi, Amaterasu thiêu đốt, Susanoo gào thét. Rồi tất cả chìm vào bóng tối.
Hắn tưởng mình đã chết.
Nhưng không. Sasuke vẫn sống.
Và ngay trong khoảnh khắc đầu tiên tỉnh lại, hắn cảm thấy có gì đó… không đúng. Tâm trí rối loạn. Cảm xúc xáo trộn. Hận thù đã dồn nén bấy lâu bỗng trở nên mơ hồ.
Hắn gục đầu xuống gối, thiếp đi thêm một lần nữa — và lần này, hắn thấy.
Một không gian trống rỗng, đen kịt.
Một cậu bé đeo mặt nạ đứng chờ giữa hư vô. Mặt nạ trắng, hoa văn đỏ uốn quanh như mắt Sharingan méo mó.
Giọng cậu vang lên, lạnh lẽo:
“Ngươi chưa bao giờ nghĩ… tại sao Tobi không ngăn ngươi giết Itachi?”
Sasuke nheo mắt: “Ngươi là ai?”
“Ta không phải ảo giác. Không phải giấc mơ. Ta là thứ còn sót lại trong đầu ngươi. Tầng sâu nhất trong ý thức. Là phần mà chính ngươi cũng không dám nhìn thẳng.”
Sasuke cười nhạt: “Lại thêm một kẻ thích giả thần giả quỷ.”
“Ngươi nghĩ Tobi bất lực? Không. Hắn biết hết. Hắn có thể can thiệp bất kỳ lúc nào. Nhưng hắn không làm. Vì hắn muốn Itachi chết. Muốn ngươi bị thiêu trong lòng hận thù.”
Sasuke siết chặt tay. Hắn không phản bác được. Bởi một phần trong hắn… đã từng nghi ngờ điều đó.
Cậu bé tiến lại gần.
“Ngươi tưởng ngươi chọn con đường này. Nhưng thật ra… ngươi bị đẩy đi.”
“Ngươi mang thù. Nhưng cũng mang lý trí. Nếu tiếp tục sống như một thanh kiếm mù, thì ngươi có khác gì con rối trong tay kẻ khác?”
Sasuke im lặng. Không đáp.
Cậu bé quay lưng bước đi, bóng dần hòa vào hư không.
“Ngươi đã giết Itachi. Nhưng trả lời ta đi, Sasuke — giờ ngươi thật sự thấy nhẹ lòng chưa?”
Ầm.
Sasuke choàng tỉnh. Mồ hôi đầm đìa.
Trong phòng chỉ có một ngọn đèn dầu leo lét. Không ai bên cạnh. Không tiếng động.
Chỉ còn hắn, và câu hỏi đó — xoáy sâu hơn bất kỳ nhẫn thuật nào:
Giết Itachi… rốt cuộc có khiến mình giải thoát được không?
Sasuke mở mắt. Tròng mắt đau nhói như kim đâm. Từng hơi thở gấp gáp, hỗn loạn, như thể luồng chakra trong người vẫn chưa ổn định hoàn toàn sau trận chiến sống còn với Itachi.
Hắn vừa nhúc nhích, đã nghe một giọng trầm khàn vang lên ở góc phòng:
“Ngươi tỉnh rồi.”
Tobi đứng đó, lưng dựa vào tường, một tay cầm lọ thuốc nhỏ mắt thủy tinh trong suốt.
“Đây là thuốc của Itachi. Hắn luôn mang theo. Có thể giúp giảm đau cho mắt Sharingan sau khi sử dụng quá mức.”
Sasuke không nói gì, chỉ lặng lẽ nhận lấy, nhỏ từng giọt vào mắt. Cảm giác đau buốt dịu xuống phần nào, nhưng đầu hắn vẫn ong ong.
Tobi bước lại gần, giọng đều đều:
“Ta đã cứu ngươi khỏi cái chết. Nhưng không thể mang xác Itachi đi được. Vì Namikaze Naruto đã xuất hiện ngay sau đó.”
Sasuke liếc sang, ánh mắt không rõ thù địch hay cảnh giác. Tobi thì tiếp tục, không để ý:
“Ngươi nghĩ rằng công lý là thứ cao cả à? Hừ. Cái gọi là công lý của Konoha – là gì ngoài việc giết người để giữ ổn định? Họ duy trì trật tự bằng máu. Họ gọi đó là nghĩa vụ.”
“Diệt tộc Uchiha – chính là công lý kiểu đó.”
Sasuke không phản ứng. Nhưng hai tay đã siết lại, mạch máu nổi lên.
Tobi bước chậm quanh phòng, giọng đều đều như đang giảng đạo:
“Công lý mà thế giới này tôn thờ, thực chất chỉ là kẻ mạnh áp đặt luật lệ lên kẻ yếu. Kẻ chiến thắng là người viết lại lịch sử. Ngươi biết ai là người thất bại rồi đấy, đúng không?”
Sasuke trầm mặc. Nhưng không phủ nhận.
Tobi dừng lại trước mặt hắn.
“Thù hận không cao thượng. Nhưng ít nhất… nó đơn giản, tập trung và rõ ràng. Một khi đã căm hận, ngươi sẽ không chần chừ, không lung lay. Ngươi sẽ tiến về phía trước.”
Sasuke vẫn còn chìm trong cơn cuồng nộ tĩnh lặng, khi Tobi bỗng tiến lại một bước.
“Ngươi còn muốn biết nhiều hơn không, Sasuke?” – Hắn hỏi, tay đưa lên mặt.
Tiếng lạch cạch vang lên khẽ khàng khi chiếc mặt nạ xoay mở. Tobi tháo nó ra. Trong khoảnh khắc ánh sáng chạm vào gương mặt thật, Sharingan hiện lên đỏ rực, sâu hoắm như hố đen vũ trụ.
Sasuke sững người.
Rồi… con mắt trái của cậu giật mạnh.
Mangekyō Sharingan – bùng cháy.
Ngay sau đó, máu chảy dài trên gò má Sasuke, và lửa đen Amaterasu đột ngột bùng lên quanh thân thể Tobi.
“Chuyện gì—?” – Sasuke rít lên, lùi lại, tay ôm mắt trái.
Tobi lúc này không hoảng loạn. Hắn để lửa thiêu lên áo choàng vài giây rồi phẩy nhẹ, cơ thể lập tức biến mờ rồi tái hiện sau lớp không gian méo mó.
“Bình tĩnh,” hắn nói. “Đây là ý của Itachi. Hắn đã đặt bẫy trong mắt ngươi. Một thuật phản ứng. Khi Sharingan của ta xuất hiện, lửa sẽ thiêu rụi ta – theo đúng ý hắn.”
Sasuke không tin. “Dối trá… Hắn không thể…”
Tobi gằn giọng, lần đầu nghiêm túc:
“Hắn muốn bảo vệ ngươi, Sasuke. Đến tận phút cuối. Dù phải chết, hắn vẫn cố kéo ta chết theo. Nhưng… hắn không biết ta là ai thật sự.”
Sasuke lùi lại, giọng lạnh đi: “Ngươi là cái gì?”
Tobi đeo lại mặt nạ, mắt vẫn nhìn thẳng vào cậu:
“Ta là Uchiha Madara.”
Không khí trong phòng chợt nặng như đá tảng. Sasuke lặng người.
“Giờ thì ngồi xuống đi. Nếu ngươi muốn biết tại sao Itachi lại chọn làm kẻ tội đồ… nếu ngươi muốn hiểu thứ gọi là hòa bình mà hắn cố bảo vệ… thì chúng ta phải bắt đầu từ trước cả khi Konoha được sáng lập.”
Sasuke quay mặt đi, giọng khàn khàn:
“Ta không muốn nghe nữa…”
Tobi vẫn tiếp:
“Ngươi sẽ phải nghe. Vì tất cả những gì Itachi gánh, đều bắt nguồn từ một sai lầm cổ xưa. Ngươi muốn phá hủy Làng Lá? Rất tốt. Nhưng hãy hiểu rõ vì sao nó đáng bị phá hủy.”
Sasuke không trả lời. Nhưng hắn không bỏ đi. Đôi mắt Mangekyō vẫn đang nhỏ máu.
Trong lòng hắn, tình yêu, thù hận và hoài nghi xoắn chặt như rễ cây. Nhưng có một điều chắc chắn — hắn sẽ không còn là Sasuke của ngày hôm qua nữa.
Tobi ngồi xuống, giọng đều như đang giảng lại một bi kịch cũ kỹ:
“Ngày xưa, có rất nhiều gia tộc shinobi. Uchiha và Senju là hai thế lực mạnh nhất. Bên này là nhãn thuật, bên kia là thể thuật và ý chí.”
“Hai gia tộc không ngừng chiến tranh. Cứ nơi nào có Uchiha, nơi đó có máu. Nơi nào có Senju, nơi đó có kháng cự.”
“Giữa cuộc chém giết đó, một người nổi bật hơn tất cả: Madara Uchiha – người có chakra vượt trội và Mangekyō Sharingan mạnh mẽ.”
Tobi dừng một nhịp.
“Nhưng cái giá để đạt được sức mạnh ấy là con mắt em trai mình – Izuna. Madara móc mắt Izuna để có Mangekyō vĩnh cửu.”
Sasuke không nói, nhưng lòng thắt lại. Cùng là anh em. Cùng là Mangekyō. Hắn không thể không nghĩ đến Itachi.
Tobi tiếp:
“Hashirama Senju – thủ lĩnh Senju – cuối cùng đã đưa ra đề nghị hòa bình. Hai gia tộc bắt tay, và thành lập Konoha.”
“Nhưng khi Hashirama được chọn làm Hokage, Madara phản đối. Hắn biết điều gì sẽ xảy ra: Uchiha sẽ bị gạt ra ngoài lề.”
“Không ai tin hắn. Ngay cả Uchiha cũng quay lưng. Madara rời làng.”
“Hắn quay lại với Cửu Vĩ. Dùng Mangekyō khống chế nó, tấn công Konoha. Hắn và Hashirama đã chiến đấu ở Thung lũng Tận Cùng – nơi ngươi và Naruto từng chạm trán.”
Sasuke ngẩng lên. Cảnh tượng vụt hiện lại: vách đá, thác nước, máu đổ.
Tobi gật đầu:
“Madara thua. Bị cho là đã chết. Uchiha dần yếu thế. Konoha dồn họ vào một khu riêng biệt. Không ai nói ra, nhưng đó là giam lỏng.”
“16 năm trước, Cửu Vĩ tấn công làng. Người ta đổ tội cho Uchiha vì Madara từng điều khiển nó.”
“Lúc ấy, Itachi – thiên tài được tuyển vào Anbu từ nhỏ – được lệnh tiêu diệt toàn bộ gia tộc, vì họ đang âm mưu đảo chính.”
Sasuke cứng người.
Tobi nói chậm lại:
“Không phải vì Itachi ghét gia đình. Mà vì hắn ghét chiến tranh. Mới bốn tuổi, hắn đã chứng kiến Thế chiến Shinobi thứ ba. Hắn chọn sự ổn định. Hắn chọn làng.”
“Hắn thỏa thuận với ta – nếu ta giúp hắn xóa sạch Uchiha, ta phải rời khỏi Konoha mãi mãi. Ta đồng ý.”
“Đó là cách cả gia tộc ngươi bị xóa sổ.”
Không khí trở nên ngột ngạt. Sasuke nắm chặt tay, móng tay đâm vào da.
Hắn lẩm bẩm: “Itachi bảo Madara là kẻ đứng sau Cửu Vĩ…”
Tobi lắc đầu.
“Hắn nói dối. Vì không muốn ngươi tin ta. Vì hắn biết… một khi sự thật được phơi bày, ngươi sẽ chọn con đường hủy diệt.”
Câu nói ấy khiến Sasuke cứng người. Trong đầu hắn, một hình ảnh lặng lẽ trôi qua — Itachi, khập khiễng bước về phía hắn, đưa tay… và chọc vào trán hắn. Vẫn là nụ cười đó, nhẹ như thể gió xuân.
Ngón tay ấy không tìm mắt… mà tìm trán. Vì hắn chưa bao giờ muốn lấy mắt mình.
Hắn chỉ muốn xin lỗi… như thuở nhỏ.
Cả người Sasuke run lên. Nhưng lần này, không phải vì sợ. Mà vì tất cả đã quá rõ ràng.
Itachi đã chết. Một mình ôm lấy tội lỗi cả tộc. Một mình gánh cả lịch sử thối nát này. Và hắn – Sasuke – được nuôi dưỡng trong hận thù… để rồi giết chính người đã yêu thương mình nhất.
Lồng ngực hắn như bị ai bóp nghẹt.
“Vậy là…” – hắn lẩm bẩm – “hắn không bao giờ phản bội làng…”
Tobi đáp:
“Hắn không phản bội… nhưng làng đã phản bội hắn.”
Sasuke siết tay, đứng bật dậy. Mắt đỏ rực như lửa.
“Họ để hắn chết trong bóng tối. Giết cả gia đình hắn. Khiến hắn phải diễn một vai diễn kinh tởm… chỉ để che giấu sự mục ruỗng của họ.”
Giọng hắn trầm xuống, lạnh hơn cả gió đêm:
“Vậy thì… Làng Lá phải trả giá.”
Tobi không nói gì, chỉ gật đầu. Nhẹ. Chậm. Như thể một kịch bản dài đã đi đến đúng đoạn.
—-------------------
Sóng biển đập vào bờ đá, trắng xóa. Gió thổi từng cơn mang theo vị mặn chát.
Sasuke đứng lặng trên một tảng đá lớn nhô ra biển. Mắt nhắm hờ, gió tạt qua mái tóc đen dài, vạt áo bay phần phật.
Đã ba ngày trôi qua kể từ khi hắn nghe tất cả từ Tobi.
Ba ngày không ăn, không ngủ. Chỉ đứng đó – lặng im – như thể cả thế giới chẳng còn gì quan trọng nữa.
Dưới chân là mặt nước cuộn trào.
Trong đầu là hình ảnh của Itachi — kẻ phản bội trong mắt thiên hạ, nhưng là người anh trai duy nhất từng vươn tay chạm trán hắn mà không hề oán hận.
Một đời diễn vai ác nhân. Một đời cô độc.
Giết cha mẹ. Giết cả tộc. Giết chính bản thân mình.
Chỉ để… bảo vệ một người.
“Đồ ngốc.” – Sasuke lẩm bẩm, giọng khản đặc – “Tại sao lại phải chết như vậy…”
Phía sau, bước chân vang lên.
Là Jūgo.
“Họ sắp tới rồi.” – Jūgo nói. “Suigetsu, và… Sakura.”
Sasuke không quay lại. Chỉ khẽ gật đầu.
Một lúc sau, tiếng bước chân dồn dập. Suigetsu vác thanh kiếm lớn trên vai, miệng ngậm thanh cỏ. Sakura thì đứng phía sau, ánh mắt vừa lo vừa bất an.
Và rồi… một cái bóng khác xuất hiện.
Tobi.
Sasuke mở mắt. Mangekyō đỏ rực lóe lên.
“Ngươi không cần phải nói gì thêm.” – giọng hắn bình tĩnh đến lạ.
Hắn quay lại nhìn ba người – ánh mắt nghiêm nghị:
“Từ giờ… Hebi không còn tồn tại nữa.”
“Đội chúng ta sẽ có tên mới — Taka.”
“Chim ưng không săn rắn. Nó lao thẳng vào tim con mồi.”
Cả nhóm nhìn hắn. Không ai lên tiếng.
Sasuke nói chậm rãi, dứt khoát:
“Mục tiêu của Taka…”
“Là phá hủy Konoha.”
Gió biển gào lên như tiếng vĩ cầm rách dây.
Tobi đứng phía sau, ánh mắt sau lớp mặt nạ khẽ dao động. Dù là Madara, hắn vẫn không thể không cảm thấy lạnh sống lưng trước quyết tâm trong mắt đứa trẻ trước mặt.
Một Uchiha mới.
Một kẻ mang di sản của cả hận thù, tình yêu… và diệt vong.
Sakura đứng chết lặng.
Cô không tin vào tai mình.
Phá hủy Konoha? – nơi cô sinh ra, nơi cha mẹ cô đang sống, nơi Naruto đang bảo vệ?
Tim Sakura nhói lên. Một nỗi sợ trào dâng.
Nhưng… khi nhìn Sasuke, ánh mắt hắn — không còn chỗ cho do dự.
Dù muốn ngăn lại, cổ họng cô nghẹn cứng.
Tình cảm dành cho hắn quá sâu... đến mức không thể quay đầu.
Cô siết chặt nắm tay, cắn môi dưới đến bật máu, nhưng không nói gì.
Dù trái tim hỗn loạn, bước chân vẫn lặng lẽ theo hắn.
Dù là ánh sáng... hay bóng tối — em cũng sẽ đi cùng anh.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương