Hai ngày sau.
Tại tòa tháp Hokage, hội nghị khẩn cấp lần thứ hai chính thức diễn ra. So với cuộc họp trước – nghiêm trọng. Lần này – căng như dây cung trước khi rút tên.

Tsunade ngồi ghế chủ tọa, vẻ mặt không biểu cảm.
Bên dưới, các tộc trưởng danh tiếng của Làng Lá – Hyuga, Uchiha (tạm đại diện bởi Kakashi) Nara, Akimichi, Yamanaka, Inuzuka, Aburame… tất cả đều đã có mặt.

Không cần vòng vo – Shikaku Nara đứng dậy trước tiên, báo cáo:

“Tình báo xác nhận Làng Mây đã hoàn tất bố trí chiến khu phía đông nam. Vận chuyển binh lương không giấu giếm, điều động Vĩ Thú, và dựng 3 trại quân cố định với hơn 2.000 quân. Dấu hiệu: họ đã chuẩn bị khai chiến.”

Tộc trưởng Choza Akimichi đập bàn:

“Thế thì… ra tay trước! Nếu chiến tranh là không thể tránh khỏi, thì thà đánh phủ đầu, còn hơn bị dồn vào thế bị động!”

Inoichi Yamanaka gật đầu:

“Về mặt tinh thần, đánh trước sẽ gây tiếng vang và lợi thế tinh thần không nhỏ cho quân ta.”

Shibi Aburame lạnh lùng:

“Chúng ta không thể giữ thế phòng ngự mãi. Nếu để Bát Vĩ và Nhị Vĩ chủ động công phá, thương vong sẽ là thảm họa.”

Không khí nóng dần lên.



Tsunade đặt mạnh chén trà xuống bàn.

Ánh mắt nàng quét qua từng người, lãnh như dao phủ.

“Không được. Các người quên mất danh dự làng Lá à?”

Cả phòng im bặt.

Tsunade đứng dậy:

“Muốn chiến thì chiến – ta không sợ. Nhưng nếu để lịch sử viết lại, thì kẻ khai chiến phải là Làng Mây. Chúng ta không đánh phủ đầu. Nhưng khi chúng giáng xuống cú đấm đầu tiên – ta sẽ nghiền nát tay chúng, lôi đầu chúng lên, và bắt cả Làng Mây phải quỳ xuống giữa hội nghị Liên minh Ngũ Đại Quốc.”

Không một ai cãi lại. Lý trí và cường khí của Tsunade khiến toàn bộ hội nghị phục tùng trong im lặng.

“Từ giờ phút này – ta ra lệnh:
– Tất cả shinobi từ Genin đến Jonin, dừng mọi nhiệm vụ, quay về làng trong vòng 3 ngày.
– Biên chế Anbu – phân đội đặc nhiệm, đột kích – đội y tế – đội truyền tin: tiến hành bố trí chiến khu nội thành.
– Ba tuyến biên giới Bắc – Đông Bắc – Tây Bắc, lập trạm kiểm soát, tăng cường quân số, thắt chặt an ninh.
– Nếu chiến tranh bùng nổ… chúng ta phải sẵn sàng trong vòng 7 ngày tới.”

Lúc này, giữa phòng, một giọng nói dõng dạc vang lên:

“Nếu vậy… hãy để tộc Hyuga mở đường máu.”

Tất cả quay sang:
Tộc trưởng Hiashi Hyuga – ánh mắt như thanh kiếm, đứng dậy từ hàng ghế đầu.

“Cái chết của em trai tôi – Hizashi, năm xưa do chính âm mưu Làng Mây gây nên. Sự kiện năm đó với tộc Hyuga chính là một sự sỉ nhục. Nếu chiến tranh thực sự nổ ra… thì thù cũ, hận mới, toàn thể tộc Hyuga xin được làm quân tiên phong, phải rửa sạch nỗi nhục năm xưa bằng máu!”

Không khí hội nghị im phăng phắc. Một số tộc trưởng định lên tiếng can, nhưng nhìn thấy ánh mắt của Hiashi – không ai cản nổi.

Tsunade gật đầu khẽ, không ngăn cản – nhưng cũng không chấp thuận ngay.

“Được! Ta phê chuẩn! Tất cả tộc trưởng, sau hội nghị hôm nay, lập tức trở về gia tộc, điều động toàn bộ binh lực có thể chiến đấu. Chúng ta phải cho toàn thể Nhẫn giới thấy rằng: Địa vị số một của làng Lá là được đánh ra từ trong máu và nước mắt. Không kẻ nào có thể khiêu khích chúng ta mà không trả giá!”

Tất cả mọi người trong hội nghị đều cảm thấy một lần tinh thần dâng cao, lập tức lui ra về gia tộc chuẩn bị.

—--------------------------
Tại trạch phủ Hyuga.

Trống đồng cổ xưa vang ba hồi từ trung đình Bát Quái, âm thanh xuyên tầng mái ngói, dội vào từng mạch máu tộc nhân Hyuga.

Trong vòng ba phút, toàn bộ hơn hai trăm năm mươi tộc nhân, từ thiếu niên Genin đến các lão nhân lặng lẽ lui về ẩn tu, đồng loạt quỳ xuống đình Thiên Nhãn – khu chính điện chỉ được mở khi tộc lâm nguy hoặc tuyên chiến.

Khắp sân đá, cờ tộc với biểu tượng thiên nhãn đỏ thắm tung bay. Những đôi mắt Bạch Nhãn đồng loạt mở ra, ánh lên một màu bạc xé rách sương chiều.

Hiashi Hyuga, tộc trưởng, bước ra từ chính điện, khoác giáp chiến trắng bạc, áo choàng bạch kim thêu viền lửa, đứng dưới Thiên Quỳnh Trụ – cột trụ ghi danh các tộc nhân tử trận vì danh dự.

Ông ngẩng đầu, giọng trầm như đá cổ gầm lên:

“Mười hai năm trước, Làng Mây vấy máu lên danh dự Hyuga! Chúng dám bước vào đất làng, giở thủ đoạn hèn hạ, đòi đoạt đi con cháu ta. Kết quả là đệ đệ ta – Hizashi Hyuga – phải chết thay, để giữ lấy hòa bình. Ngày ấy, ta buộc phải im lặng… để Konoha không chìm trong chiến tranh. Nhưng nỗi nhục đó – ta không bao giờ quên.”

Hiashi đưa tay chỉ thẳng về phía Bắc, giọng trầm lại như sấm đêm:

“Hôm nay, Làng Mây lại muốn gây chiến. Vậy thì trận chiến này – chính là cơ hội để chúng ta rửa sạch sỉ nhục năm xưa, đồng thời khắc lại uy danh Hyuga – đệ nhất đại tộc Konoha – bằng máu của địch!”



ẦMMMM!!!
Tất cả tộc nhân đồng loạt đập tay xuống đất – mặt đất chấn động, khí thế như bão tràn vào trời chiều.

“Tộc Hyuga – thề tử chiến giữ danh dự!”

“Bạch Nhãn – không cúi đầu!”

—----------------------------
Tại sân huấn luyện tam tộc Ino–Shika–Cho - Nơi liên minh chiến lược lâu đời nhất của Konoha được truyền từ cha đến con, từ tổ tiên đến hậu duệ.

Ba hồi tù và chiến lược đồng loạt vang lên từ ba cột trụ dựng giữa sân huấn luyện – tượng trưng cho ba thế lực:

Trụ Phong – Gia tộc Yamanaka

Trụ Thạch – Gia tộc Akimichi

Trụ Ảnh – Gia tộc Nara

Cờ tộc bay phần phật, nhuộm ánh hoàng hôn thành sắc lam, nâu và tím đặc trưng từng gia tộc.
Dưới sân, hơn 300 ninja đủ mọi cấp bậc đứng thành hình chữ “品” biểu tượng cổ xưa cho “Tam hợp liên minh”.

Shikaku hạ lệnh:

“Từ nay đến khi chiến tranh kết thúc, ba tộc Ino–Shika–Cho sẽ là bức tường thứ hai của Konoha sau tộc Hyuga.
Bất cứ kẻ nào bước qua... chúng ta sẽ khóa tâm trí, nghiền thể xác, và nuốt trọn từng dấu chân.”

—------------------------
Tsume Inuzuka, tộc trưởng – mái tóc bạc dựng đứng, vết sẹo chéo trên má và đôi răng nanh hằn rõ – cưỡi trên lưng sói chiến ba đuôi, bước lên đỉnh tượng đá trung tâm.

Một tay giơ lên, một tiếng gầm vang dội cả sơn cốc:

“TỘC INUZUKA!!”

“Chiến tranh đang gõ cửa Konoha – làng chúng ta.
Nhưng đừng quên, trước khi loài người biết chiến đấu bằng ảo thuật hay phân tích
chúng ta đã săn đuổi kẻ thù bằng móng vuốt và bản năng!”

“Lần này, nếu địch đến – ta sẽ là răng nanh đầu tiên xé cổ họng chúng!”



Toàn doanh trại rống lên, sói tru, chó hú, ninja gầm.
Chakra tỏa ra mùi huyết khí và gió rừng.

Từng đội Inuzuka bắt đầu xếp hàng:

Lớp trước là Genin cưỡi thú nhỏ – năng động, linh hoạt.

Lớp giữa là Chuunin đồng hành cùng khuyển chiến trung cấp – tổ săn – tổ phản công.

Lớp sau cùng là Jonin, cưỡi khuyển khổng lồ, mắt máu rực đỏ – sẵn sàng hóa thú khi cần thiết.

Kiba, giờ đây đã là một Chuunin dày dạn, bước đến bên mẹ, siết lại băng trán:

“Nếu máu cần đổ… để con mở hàng!”

Tsume cười lớn:

“Được, nhưng nhớ – ai để thú bị thương, ta cắt thưởng lương tháng đó!”

--------------------------------
Tin tức về chiến tranh Konoha – Kumogakure như cơn bão âm ỉ lan khắp Ngũ Đại Quốc. Chỉ trong ba ngày, mọi làng đều đã nhận được mật báo:

Vĩ thú xuất hiện. Tập kết quân sự. Cảnh giới khẩn cấp.

Và thế là — từng ngọn núi, từng vùng biển, từng cánh đồng cát, đều bắt đầu dậy sóng trong lặng thinh.

Tại Làng Sương Mù – Kirigakure
Phòng chiến lược dưới lòng núi Kirisame, hơi nước quanh năm ngập trong không khí lạnh.
Mei Terumi, Mizukage đương nhiệm, đứng trước bản đồ lớn với vô số mảnh giấy đánh dấu.

Đôi mắt nàng — một bên dịu dàng, một bên sắc như gươm ẩn sương — lướt qua từng bản tin.

“Cả Nhị Vĩ và Bát Vĩ đều xuất hiện? Konoha lại động đến Làng Mây à…”

Chuunin truyền tin rụt rè:

“Thưa Mizukage-sama, có nên cân nhắc liên minh với một trong hai bên?”

Mei nhíu mày, rồi lắc đầu:

“Không. Kirigakure mới bình yên được không lâu. Lần này — ta không để dân ta chết vì thù hận của người khác. Ra lệnh: Phòng thủ biên giới, ngưng liên lạc cấp chiến tranh. Bất kỳ ai định kéo chúng ta vào cuộc, cứ để sương che lối mà quay đầu.”

Tại Làng Đá – Iwagakure
Tại đỉnh bàn đá trung tâm, Tsuchikage Đệ Tam Onoki – thân hình nhỏ bé nhưng ánh mắt như đã sống qua năm trăm năm chiến sự – cầm cuộn tin báo từ đại bàng sứ giả.

“Hừ… chiến tranh à?” – Lão hừ nhẹ, ngồi xuống ghế đá.

Kurotsuchi – cháu gái, lo lắng:

“Ông nội, nếu Konoha bị đánh bại, cán cân quyền lực sẽ nghiêng về Làng Mây!”

Onoki nheo mắt.

“Cán cân vốn không tồn tại thật đâu. Chuyện của bọn trẻ thì để bọn trẻ giải quyết. Tọa sơn quan hổ đấu — mới là cách lão hồ ly giữ hơi thở dài nhất.”

Tại Làng Cát – Sunagakure

Hội nghị trưởng lão đang tranh cãi kịch liệt.

“Kazekage-sama, tuyệt đối không được để Làng Cát nhúng tay! Nếu hỗ trợ Làng Lá, chẳng khác nào tự trói mình lên giàn hỏa của Làng Mây!”

Gaara – ánh mắt lạnh như mặt cát giữa đêm — lặng im suốt từ đầu. Cuối cùng, cậu lên tiếng:

“Ta nợ Konoha — không chỉ một lần, mà cả sinh mệnh. Nếu họ đổ máu, mà chúng ta ngoảnh mặt… Làng Cát cũng sẽ chẳng còn là gì ngoài một ốc đảo chết khô trong sa mạc danh dự.”

Các trưởng lão nhao nhao phản đối. Nhưng Gaara không tranh cãi nữa.

Tối hôm đó, trong phòng riêng, Gaara đứng trước Temari và Kankuro — hai anh chị em ruột của mình, cũng là hai Jonin chỉ huy mạnh nhất dưới trướng.

“Các ngươi mang đội đặc biệt – đi Konoha, không qua biên cương chính thức. Chia thành 2 tổ, đánh du kích – cắt đứt kho lương thực của Làng Mây. Đánh nhanh rút gọn. Không cần thông báo với hội đồng. Nếu cần, ta sẽ gánh toàn bộ hậu quả.”

Temari gật đầu, không hỏi lý do. Kankuro cười khẩy, vừa lau sạch con rối mới:

“Lâu rồi không thử cắt dây sống tiếp tế của kẻ khác. Được thôi — dạy chúng biết vị cát là gì.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện