Một tiếng sau, khi con bọ chakra cuối cùng báo tín hiệu – kẻ địch đã gần như ra khỏi phạm vi cảm nhận, Shino mới lên tiếng:

“Đã đủ an toàn để theo dấu. Ta xuất phát.”

Cả đội lập tức xuất phát, men theo rừng sấm, vượt qua ba khe núi, năm dặm cây chết và một đèo đá phủ sương. Cuối cùng, giữa một thung lũng kín gió, lặng lẽ được che bởi hàng rào chakra tĩnh, họ đã thấy:

Một doanh trại khổng lồ.

Hàng ngàn shinobi Làng Mây vận áo giáp đen, vũ khí được xếp ngăn nắp theo cấp bậc. Kho lương thảo, đạn chakra, khiên sấm, lôi phong trận kỳ, dụng cụ truyền tin tầm xa — tất cả đều cho thấy một sự chuẩn bị quy mô chiến tranh tổng lực.

Hinata thì thào:

“Đây không còn là ‘triển khai phòng thủ’… đây là tuyên chiến.”

Neji nghiến răng:

“Nếu bọn họ đột kích Konoha ngay lúc này, chúng ta sẽ tổn thất nặng nề.”

Naruto lạnh lùng ra lệnh.

“Không thể chậm trễ. Quay về báo cáo ngay.”

Cả đội lập tức quay đầu, tăng tốc bằng nhảy chớp qua các tầng cây. Nhưng khi mới đi được năm dặm…

“Naruto, cẩn thận.” – Kurama gầm lên trong tâm trí. “Một luồng vĩ thú chakra cực mạnh – ngay phía sau!”

Naruto rống lên:

“TẢN RA!!”

ẦMMMMMMMM!!! Bijūdama (Vĩ Thú Ngọc) — một quả cầu chakra khổng lồ đen tím như lỗ đen, gào thét xuyên qua tầng lá, đâm xuống rừng như thiên thạch.

Cả khu rừng nổ tung — gỗ đá vỡ nát, đất đai cháy khét, thú hoang bỏ chạy tán loạn.

Từ giữa khói lửa, một bóng người bước ra — mái tóc bồng bềnh, đôi mắt dã thú. Trên thân thể lấp ló luồng chakra xanh lam hừng hực như lửa sấm.

Nii Yugito – Jinchūriki của Nhị Vĩ – Matatabi.

“Đã đến đây rồi thì cũng nên ở lại đi.”

Naruto chặn đường, không lùi nửa bước.

“Ta là Namikaze Naruto, Bộ trưởng Anbu của Konoha. Những gì ta thấy sẽ được báo về làng. Làng Mây các ngươi muốn gây chiến ư?”

Hinata bước lên:

“Em sẽ ở lại cùng anh!”

Nhưng Naruto gằn giọng, không quay đầu:

“Không! Em cùng mọi người phải về ngay! Ở đây quá nguy hiểm! Anh không thể vừa chiến đấu vừa lo cho em được!”

Hinata siết chặt tay. Nước mắt ầng ậng. Nhưng vẫn không lùi.

Naruto nghiêng đầu:

“Neji.”

Không chần chừ, Neji xuất hiện ngay sau Hinata, đánh nhẹ một chưởng sau gáy — Hinata ngất đi. Neji cõng cô lên lưng.

“Cậu chắc chứ?” – Sai hỏi.

Naruto gật đầu, xoay người lại nhìn thẳng vào Yugito đang nạp chakra.

“Yên tâm, tôi sẽ đuổi theo mọi người sớm thôi.”

Sai không nói gì, chỉ vẽ một nét.

Chōjū Giga: Daichō Yōsei (Triệu Thú Họa Quyết – Đại Hạc Mực)

Một con chim khổng lồ vẽ bằng mực bung cánh giữa khói lửa, mang theo Hinata, Neji, Sai và Shino bay ngược về phương Nam, hướng Konoha.

Còn lại, giữa tàn tích đổ nát, chỉ còn lại Naruto đối đầu với Yugito.

“Ngươi không bỏ chạy cùng đồng đội?” – Yugito cất giọng lạnh băng, từng bước tiến lên.

“Không.” – Naruto đáp, ngón tay khẽ chạm vào chuôi kiếm. “Ta ở lại vì một lý do đơn giản… để câu giờ cho đồng đội ta trở về.”

Yugito không nói nữa. Nhị Vĩ chakra bốc lên lần hai, hai tai lửa của Matatabi dựng cao như cánh cờ, vuốt móng hiện rõ sau lớp chakra hóa hình.

Một tiếng nổ mềm vang lên. Naruto khoác lên mình bộ áo giáp chakra vàng chói, hào quang chói lòa, tóc dựng ngược, ánh mắt rực lên chiến ý tuyệt đối.

Trận chiến bắt đầu.

Yugito lao tới trước, để lại vệt lửa lam kéo dài trên đất.

“Katon: Kaen Shippū” (Hỏa Độn – Phong Hỏa Lốc) Một lốc xoáy lửa rít lên, quét thẳng về phía Naruto.

Naruto phân thân tức thì:

“Kage Bunshin no Jutsu” (Ảnh Phân Thân Chi Thuật)

Ba phân thân lướt theo ba hướng, một thi triển:

“Fūton: Rasenshuriken” (Phong Độn – La Toàn Shuriken)

Shuriken cuốn theo khiên gió, chém ngang lốc lửa, khiến hai chiêu va chạm, bùng nổ tạo sóng xung kích cuộn đá lật đất.

Yugito nắm lấy thời cơ, tay vuốt dài hóa vuốt mèo, vồ đến bằng tốc độ cận chiến của vĩ thú.

“Gekijōkyaku” (Liệt Trảo Cước)

Một phân thân bị đánh tan. Nhưng Naruto đã xuất hiện bên trái:

“Senpō: Ōdama Rasengan” (Tiên Pháp – Đại Ngọc Loạn Tán Hoàn)

Cú đập nghiêng vai vào sườn Yugito, khiến cô bắn lùi hàng chục mét, nghiền nát hai thân cây.

Matatabi gầm lên trong tâm trí Yugito:

“Cẩn thận, Yugito! Thằng nhóc này mạnh hơn so với lần trước. Chakra của hắn đang dùng là chakra Cửu Vĩ!”

“Không sao. Cho ta thêm chút nữa…” – Yugito thì thầm.

“Bijūdama.” (Vĩ Thú Ngọc)

Lần này, cô tích tụ chakra tại miệng, tạo nên quả cầu tử thần, tím sẫm, xoay vòng sát khí.

Naruto nhíu mày. Cậu thầm tính – khoảng cách, nhịp xoay, thời gian nén.

“Bằng mọi giá phải chặn nó lại.”
“Hiraishin no Jutsu!” (Phi Lôi Thần Thuật)

Trong khoảnh khắc, Naruto biến mất, xuất hiện ngay sau lưng Yugito — nơi một Tam Xoa Kunai cắm sẵn từ khi trận đánh bắt đầu.

“Senpō: Chō Ōdama Rasengan!!” (Tiên Pháp – Siêu Đại Ngọc Loạn Tán Hoàn)

Cú đập trời giáng vào giữa lưng, quả Bijūdama chưa kịp phóng ra bị phản xung chệch hướng, nổ tung trên không trung như mặt trời nổ nhỏ.

Ánh sáng rực khắp rừng. Chim thú toàn bộ bỏ chạy.

Yugito ngã quỳ một gối, lớp chakra vĩ thú rút lại nửa phân. Miệng cô rớm máu, nhưng ánh mắt càng rực cháy hơn.

“Cửu Vĩ… Namikaze Naruto… Ngươi là thứ… Kumogakure không thể coi thường được nữa rồi.”

Naruto thu tay, thở nhẹ. Không phải vì mệt, mà vì chuẩn bị cho đòn tiếp theo – nếu cần.

“Và các ngươi,” – cậu đáp, ánh mắt bốc lửa, “Đang dần trở thành thứ Konoha không thể tha thứ.”

Rasengan xoay tròn trong lòng tay Naruto, chakra nén lại như một mặt trời nhỏ.

Một cú đánh nữa thôi — trận chiến sẽ kết thúc.

Nhưng đúng lúc ấy…

“DỪNG LẠI!!” – Giọng Kurama vang lên gấp gáp, như sét giáng. “Naruto, lùi lại! Có một chakra khác đang đến gần – Là Bát Vĩ!”

Cả không gian lập tức trầm xuống.

Naruto nhíu mày. Cậu nhận thấy một áp lực khủng khiếp như cả ngọn núi đè lên không trung, một chakra dày đặc đến mức các lớp đất dưới chân bắt đầu nứt nhẹ.

“Bát Vĩ…” – Naruto thì thầm.

“Gyūki…” – Kurama gằn giọng – “Không kịp kết liễu Jinchuuriki Nhị Vĩ đâu! Phải rời đi ngay, trạng thái Cửu Vĩ Chakra ngươi không giữ được lâu nữa đâu, Hiền Nhân Thuật cũng chuẩn bị hết tác dụng rồi.”

Naruto lập tức lùi bước, ánh mắt vẫn không rời Yugito. Cô đang cố đứng dậy, máu chảy bên mép.

“Ngươi…” – Yugito run giọng – “Ngươi cảm nhận được… hắn?”

“Phải.” – Naruto siết chặt tay, Rasengan tan dần trong ánh sáng vàng.

“Thật đáng tiếc, nếu hắn ta đến muộn một chút…”

Không thêm một lời nào.

“Hiraishin no Jutsu” (Phi Lôi Thần Thuật)

Một luồng ánh sáng vàng lóe lên. Trong một chớp mắt — Naruto biến mất hoàn toàn.

Chỉ còn lại Yugito quỳ giữa đống đổ nát, thở dốc, và một luồng chakra khủng khiếp đang tới gần – nhanh như lốc xoáy diệt thần.

Ở phía xa, trên trời – một chớp ánh sáng vàng hiện ra giữa không trung, ngay cạnh chim mực khổng lồ do Sai vẽ, đang đưa Hinata, Neji, Shino và Sai trở về Konoha.

Naruto xuất hiện, đáp nhẹ lên lưng chim, như chưa từng rời khỏi.

Tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.

“Chúng ta về thôi.” Sắc mặt của Naruto âm trầm.

—------------
Cổng làng Lá, lúc hừng sáng.

Con chim mực khổng lồ do Sai vẽ vừa đáp xuống khu đất gần đài quan sát thì các đội Anbu và đội y tế đã chờ sẵn. Sai, Shino và Neji lập tức đưa Hinata – vẫn còn bất tỉnh – vào khu điều trị. Naruto nhanh chóng đi tới tòa tháp Hokage.

Tsunade, Hokage đệ ngũ, đã nhận tin từ đội canh gác biên giới ngay khi chakra của Bát Vĩ được cảm nhận yếu ớt từ xa. Khi cửa phòng họp mở ra và Naruto bước vào với bộ dạng lấm lem bụi đất, ánh mắt nàng lập tức lạnh xuống.

“Bắt đầu báo cáo. Không để sót chi tiết nào.”

Phòng họp chính tầng thượng – Tháp Hokage.
Chỉ chưa đầy ba giờ sau, cuộc họp khẩn cấp cấp S đã được triệu tập với sự có mặt của toàn bộ Thượng tầng Làng Lá.

Hiện diện gồm:

Tsunade – Đệ Ngũ Hokage

Jiraiya – cố vấn cấp cao

Shikaku Nara – Tổng tham mưu quân sự

Hiashi Hyuga – Tộc trưởng Hyuga

Inoichi Yamanaka, Choza Akimichi, Shibi Aburame – đại diện các tộc chủ lực

Hatake Kakashi – đội trưởng Jonin

Và Namikaze Naruto - Bộ trưởng Anbu, vừa trở về từ biên giới

Naruto đứng giữa vòng hội nghị, ánh mắt lạnh lùng và giọng nói rõ ràng:

“Tôi xác nhận: Làng Mây đang tập kết quân sự với quy mô đại chiến tại biên giới Lôi Quốc – Hỏa Quốc. Ước chừng ít nhất 2.000 shinobi, được trang bị vũ khí, lương thảo dồi dào, có kiến trúc tạm trại dài ngày. Ngoài ra, tôi đã đụng độ với Jinchūriki của Nhị Vĩ – Nii Yugito. Có thể kết luận lực lượng đặc biệt của Làng Mây cũng đã vào trận địa.”

Tất cả đại diện tộc đều biến sắc.

“Thêm nữa—” Naruto nhìn thẳng vào Tsunade, “—khi tôi sắp đánh bại Yugito, luồng chakra của Bát Vĩ đã tiếp cận.
Tôi buộc phải rút lui để đảm bảo an toàn.”

Không khí hội nghị chìm vào sự im lặng lạnh buốt.

Shikaku gõ nhẹ tay lên bàn:

“Một Jinchūriki ra mặt có thể lý giải… nhưng cả hai? Và còn cả Bát Vĩ? Rõ ràng, đây là chiến dịch chủ động tiến công quy mô lớn.”

Jiraiya gật đầu:

“Làng Mây chưa từng di chuyển vĩ thú ngoài biên giới nếu không chuẩn bị khai chiến. Lần này… rất có thể họ muốn đánh phủ đầu, hoặc tạo tiền đề để ép hòa bằng thế mạnh.”

Tsunade đập bàn.

“Chuẩn bị triệu tập liên quân nội bộ. Tình báo – khai thác triệt để mọi tuyến giao thương gần biên giới. Đội y tế, hậu cần, liên lạc – vào trạng thái sẵn sàng cấp 1. Naruto!”

“Có mặt!” – Cậu đáp, dứt khoát.

“Tạm thời không được rời khỏi làng. Nhưng đồng thời, hãy chuẩn bị một danh sách đơn vị đặc biệt, chuẩn bị chiến đấu.”

—---------------------
Quay sang Làng Mây, 1 tháng trước.

Tại điện Raijin, tòa kiến trúc cao nhất nằm giữa tầng mây dày đặc, nơi các tia sét không ngừng vạch lằn trên trời đêm Lôi Quốc.

Hội nghị khẩn cấp của Làng Mây đang diễn ra trong khí áp ngột ngạt, như trời sắp nổi giông. Trong đại sảnh, tộc trưởng của các gia tộc chủ lực – từ những Jonin hàng đầu đến cố vấn quân sự – đều ngồi im lặng, nhưng ánh mắt thì nhìn chằm chằm vào người đang gào lên phía trên: Raikage Đệ Tứ – A.

Trên tay lão là một cuộn thư chính thức mang ấn niêm phong của Làng Lá.

Chỉ vài hàng chữ – nhưng như một nhát kiếm đâm thẳng vào lòng kiêu hãnh của Raikage.

“Konoha yêu cầu Làng Mây công khai thừa nhận trách nhiệm trong sự kiện bắt cóc Hyuga Hinata mười hai năm trước, đồng thời công khai xin lỗi về cái chết của Hizashi Hyuga.”

Tay lão run bần bật – không phải vì sợ, mà vì giận.

“Công khai xin lỗi ư?” – Raikage ném cuộn thư xuống đất, giẫm lên. “Bọn hắn dám sao? Mụ đàn bà Tsunade Senju kia… tưởng ta sẽ cúi đầu xin lỗi chỉ vì một thằng Hyuga chết thế mạng?!”

Không ai dám lên tiếng. Nhưng một cố vấn già lên tiếng dè dặt:

“Raikage-sama… nếu để tin này rò rỉ, danh tiếng ngoại giao sẽ bị tổn hại. Có thể cân nhắc đàm phán?”

ẦM!!

Raikage đập vỡ bàn đá nguyên khối.

“Đàm phán cái con khỉ! Chúng muốn làm nhục Làng Mây, thì ta sẽ để chúng thấy, đây là bầu trời nơi sấm sét đẻ ra – không phải nơi để thắp lửa hòa bình!”

Lão quay về phía bộ tham mưu:

“Ta ra lệnh: Mở kho quân bị cấp 3, triệu hồi tất cả Jōnin cấp chiến lược. Bắt đầu vận chuyển lương thảo và thiết bị chakra về tuyến Tam Lôi Sơn – sát biên giới Hỏa Quốc. Và cuối cùng… kích hoạt đơn vị Vĩ Thú Đặc Nhiệm!”

Cả phòng rúng động.

Một Jōnin mặt tái mét:

“Ngài muốn thả cả Nhị Vĩ và Bát Vĩ ra trận?”

Raikage cười khẩy:

“Nếu Konoha muốn chiến tranh bằng danh dự… thì ta sẽ chơi đến cùng.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện