Ba ngày sau cú “đại báo ứng” khiến tiên nhân háo sắc Jiraiya phải nằm viện với một dàn xương sườn gãy, Namikaze Naruto tập luyện một mình tại khu rừng sau tháp Hokage, nơi ít người qua lại và gió thổi yên bình.
Tiên khí trong cơ thể đã ổn định, nhưng cậu hiểu rõ — sức mạnh nếu không sắc bén mỗi ngày, sẽ trở thành gỉ sắt.
Chiều hôm ấy, khi trời vừa ngả nắng về tây, Naruto tạm nghỉ dưới gốc cây to. Vừa nhắm mắt tĩnh tâm chưa được bao lâu, thì từ xa, cậu bắt gặp một bóng người nhỏ nhắn ngồi trên sườn đồi, lưng quay về phía ánh tà dương.
Cô gái mặc áo khoác dài, mái tóc nâu buông xõa. Trước mặt là một bức tranh đang vẽ dở, với cảnh sắc Konoha nhìn từ trên cao – đầy nắng, gió, mái ngói đỏ và tháp Hokage oai nghiêm in bóng.
Naruto bước chậm đến, không phát ra tiếng động. Cậu không định xen vào, chỉ đứng… nhìn.
Cô gái dường như không phát hiện, vẫn tiếp tục vẽ bằng những nét cọ rất lạ – không dùng màu bình thường, mà dùng… mực chakra.
Naruto khẽ nhíu mày, cho tới khi—
Soạt! Nét cọ cuối cùng của cô đặt xuống. Một tia sét xuất hiện ngay giữa bức tranh, đánh thẳng vào làng Lá.
ẦM!!!
Trời đột nhiên gầm rú! Từ đâu đó phía Nam, một tiếng nổ thật sự vang lên. Naruto sững người. Bầu trời vốn đang yên bình bỗng chuyển đen như nuốt chửng ánh sáng. Tia sét thật giáng xuống thẳng Học viện Ninja, một vụ nổ sáng rực lên giữa lòng làng.
“Cái gì—?!”
Không kịp suy nghĩ, Naruto lao đi như một mũi tên, nhưng khi quay đầu tìm cô gái kia thì— cô nàng đã biến mất.
—
Chỉ vài phút sau, tại khu vực quanh Học viện, người dân gào thét, khói bốc mù mịt. Một tòa nhà phía Đông Học viện đã chìm trong biển lửa. Nhóm chữa cháy của làng và các đội y thuật đang dập lửa, nhưng điều khiến Naruto chấn động hơn cả…
…là bóng dáng cô gái ấy – thấp thoáng trong một ngõ hẻm phía Bắc, đang bước đi giữa những vệt mực rơi rớt như tro đen.
Cậu lập tức bám theo.
—
Naruto bước gấp qua dãy hành lang gạch đỏ dẫn vào khu rừng phía sau đồi. Cô gái ấy — rõ ràng vừa đi qua đây. Dấu mực chakra còn loang trên đất, nhẹ như khói mà mắt thường khó thấy, nhưng không thể giấu được cảm quan tiên nhân đã luyện thành.
“Dừng lại. Tôi là Namikaze Naruto, Bộ trưởng Anbu — yêu cầu cô lập tức dừng lại để thẩm tra.”
Cô gái phía trước khựng lại trong một nhịp thở — nhưng không hề quay đầu. Cô vẫn tiếp tục bước, như thể không nghe thấy gì.
Naruto nheo mắt, lặng lẽ rút một thẻ lệnh từ trong áo choàng. Ngay lúc đó — ba bóng người bất ngờ xuất hiện, chắn trước mặt cậu như từ dưới đất mọc lên.
Hai ninja mặc áo y thuật, trên tay đeo vòng chakra điều phối,
Một người đeo mặt nạ Anbu răng sói, không có dấu hiệu thuộc đội của Naruto.
Naruto lùi lại nửa bước, mắt phát sáng sắc lạnh.
“Tôi không ra lệnh điều động đội nào hôm nay cả.”
Anbu kia đáp, giọng trầm và cứng:
“Xin lỗi Naruto-sama, Hokage-sama đã ra lệnh giữ bí mật cấp cao. Đây là nhiệm vụ liên quan đến cá nhân nguy hiểm. Xin thứ lỗi, ngài không được tiếp cận.”
Ánh mắt Naruto trầm hẳn. Không một ai — kể cả Tsunade — được quyền ban hành mệnh lệnh mật vượt mặt Bộ trưởng Anbu khi không thông báo chính thức.
“Tôi nói lại: Ngừng. Lập. Tức.”
Hai tay Naruto khẽ chạm vào chuôi kiếm giấu sau áo choàng. Không khí trong ngõ hẻm lập tức trở nên căng như dây cung, gió ngừng thổi, lá ngừng bay.
Nhưng rồi — một trong hai y ninja rút ra bình khí màu bạc, búng nhẹ.
Phụt!
Một làn sương vô hình lan ra — thuốc mê chakra tinh chế, loại đặc biệt từng dùng để khống chế vĩ thú thời kỳ chiến tranh.
Naruto phản ứng cực nhanh, che mũi, xoay người lướt khỏi vùng sương, nhưng hơi khí vẫn kịp len lỏi vào mũi cậu một ít. Đầu cậu choáng váng trong thoáng chốc, chân loạng choạng một bước.
“Chết tiệt… vẫn không kịp…”
Trước khi ngã xuống, Naruto chỉ kịp liếc lại — thấy cô gái quay đầu lại lần đầu tiên. Gương mặt ấy không phải lạ lẫm… mà là mơ hồ buồn bã. Không sợ hãi, không hoảng hốt — chỉ như… đã quá quen với việc bị đem đi.
Cậu ngã xuống, ý thức chìm dần vào bóng tối…
—
Naruto tỉnh lại chưa đầy nửa giờ sau, không phải trong phòng tra cứu Anbu, mà là… bệnh viện làng Lá, giường số 4, khu phục hồi. Có người đã dọn dẹp hiện trường, và toàn bộ tường trình ghi lại trận va chạm đã biến mất không dấu vết.
Không cần chờ y tá kiểm tra hay giải thích, Namikaze Naruto rời khỏi giường, mặc lại áo khoác, và tiến thẳng đến Tháp Hokage như một cơn gió.
Cửa phòng Hokage vừa mở, Tsunade đã đứng chờ. Trên bàn là hai chồng hồ sơ, một tách trà nguội, và… một cái thở dài rất nhẹ.
Naruto bước vào, ánh mắt vẫn bình tĩnh, nhưng sau sự bình tĩnh ấy là một cơn giận đang cuộn sóng.
“Tsunade-oba-chan, bà đã cho phép họ bắt cô gái ấy?”
Tsunade không đáp ngay. Nàng chậm rãi rót thêm trà, đôi mắt lướt qua cậu.
“…Phải. Là ta cho phép.”
Naruto nhíu mày.
“Vì sao? Với tư cách Bộ trưởng Anbu, tôi không hề được thông báo. Lệnh mật lại vượt cả cơ cấu giám sát. Đó là vi phạm nguyên tắc!”
Tsunade đặt tách trà xuống. Tiếng sứ chạm gỗ nhẹ như chuông, nhưng đôi vai nàng lại hơi nặng nề.
“Vì tình huống ấy… không phải là một nhiệm vụ thông thường. Cô bé đó — người mà ngươi thấy — tên là Yakumo. Thành viên tộc Kurama, mang trong mình năng lực ảo thuật cực kỳ đặc biệt, không giống bất kỳ ảo thuật nào từng ghi nhận. Cô bé đó không chỉ tạo ra ảo thuật, mà còn có thể biến ảo thuật thành hiện thực.”
Naruto nhíu mày, lòng khẽ dâng lên linh cảm bất ổn.
Tsunade gật đầu:
“Ngươi không nhìn nhầm đâu. Bức tranh sét đánh vào Konoha — chính là khởi đầu. Sau khi cô bé vẽ nó… một vụ đánh sét thật xảy ra, ngẫu nhiên, nhưng không thể phủ nhận có liên hệ chakra. Chúng ta nghi ngờ... cô ấy đã chạm tới một tầng năng lực vượt ngoài tầm kiểm soát — có thể làm biến dạng không gian thực.”
Naruto thở ra một hơi dài, chậm rãi nói:
“Và bà cho rằng, giám sát cô ta là giải pháp tốt nhất?”
“Không.” – Tsunade nhìn thẳng – “Ta cho đội nghiên cứu đặc biệt thuộc y viện cấp cao tạm thời tiếp nhận, có Anbu đi kèm — không phải để khống chế… mà là giám sát và bảo vệ. Yakumo từng suýt hủy hoại chính mình vì không thể kiểm soát ‘năng lực vẽ’. Nếu không được giúp ổn định, cô ấy sẽ là ngòi nổ chakra sống, thổi bay bất cứ nơi nào cô nhìn thấy.”
Naruto im lặng.
Tsunade dịu giọng, lần đầu có chút mỏi mệt:
“Ta không nói với nhóc, vì ta biết: nếu tận mắt thấy cảnh đó… ngươi sẽ không đứng yên. Nhưng sự việc quá nhạy cảm, nếu ngươi xen vào, hệ thống bảo hộ sẽ sụp đổ.”
Naruto quay đi, không nói gì. Bóng áo choàng phấp phới sau lưng.
Trước khi rời khỏi cửa, cậu nói nhỏ:
“…Con mắt của Anbu sẽ không rời khỏi cô bé ấy. Dù người ra lệnh là ai.”
Tsunade khẽ mỉm cười:
“Đương nhiên.”
Khi vừa quay về trụ sở Anbu, Naruto nhận được một vài báo cáo, trong đó có một mẩu tin tình báo:
“Kurenai Yūhi… đã chính thức từ nhiệm vị trí sensei của Đội 8. Không còn tiếp nhận học trò, không còn huấn luyện.”
Naruto vuốt cằm suy nghĩ. Cậu liền đến khu nhà riêng của Kurenai.
Kurenai đón cậu với vẻ mặt trầm tĩnh, trong ánh mắt là một tầng ưu sầu mờ mịt.
“Naruto… em đã biết chuyện rồi sao?”
Naruto ngồi xuống, gật đầu:
“Em không tin chuyện từ nhiệm chỉ vì cá nhân. Lý do thật sự là gì?”
Kurenai im lặng rất lâu. Cuối cùng, ô thở ra như trút nỗi nặng mang:
“Tsunade đặc cách cho cô rút lui khỏi vị trí để trực tiếp phụ trách giám sát Yakumo. Thực ra trường hợp này không ai hợp hơn cô. Cô là người duy nhất từng hiểu rõ cô bé ấy… và cũng là người đã từng — đích thân phong ấn sức mạnh của Yakumo.”
—
Naruto nghe tới đó, trong tim lập tức dấy lên một chuỗi nghi vấn mãnh liệt.
Tối hôm ấy, khi mặt trời lặn và những ánh đèn làng dần lên, Naruto vận dụng Biến Hình Chi Thuật, hóa thân thành Kurenai, y phục giống hệt, chakra mô phỏng hoàn hảo — và lặng lẽ lẻn vào dinh thự nhà Kurama.
Dinh thự bị bỏ hoang, lạnh lẽo như một ngôi miếu u linh.
Bên trong là một phòng tranh rộng lớn — nơi treo đầy những bức họa lạ lùng, bất an, và đầy ám ảnh. Không có hoa, không có nắng, chỉ có những màu đen xám, đỏ máu và vệt mực đứt gãy như tiếng hét bị bóp nghẹn.
Naruto lần bước, cho tới khi cậu nhìn thấy…
Một bức tranh treo ở chính giữa phòng.
Không đề tên. Không đóng khung. Chỉ có Kurenai — bị đâm xuyên ngực bởi một vật thể tối đen, không rõ hình dạng.
Ngay khoảnh khắc Naruto nhìn vào — nỗi sợ hãi kinh khủng tấn công thẳng vào thần kinh.
Cảm giác như chính cậu vừa bị đâm xuyên ngực, tim bóp nghẹt, thở không nổi. Cậu ngã quỵ xuống, đầu đau như bị cắt.
Trong phút mơ hồ ấy, một hình bóng xuất hiện giữa căn phòng mờ ảo — một Yakumo tóc xõa, mặt trắng bệch, môi tím và mắt đỏ như máu khô.
“Ngươi… không nên đến đây…”
Ngay sau đó, không gian vỡ vụn như gương, và một thứ gì đó vô hình — như một cơn sóng ảo ảnh — lao thẳng tới Naruto!
Cậu nghiến răng, chớp mắt dùng Judgement Cut để xé không gian thoát khỏi ảo cảnh trong tích tắc.
Một nhát kiếm chém rách hư ảnh. Một bước chân xoay lưng rời khỏi nơi đó trong nháy mắt.
—
Tối hôm đó, trong giấc ngủ tại phòng riêng, Naruto thấy một cơn mộng lạ.
Trên sân tập cũ của Học viện, dưới trời mưa lất phất, một Yakumo nhỏ nhắn đang vẽ một bức tranh về… một đội ninja.
Cô bé quay sang Kurenai trẻ tuổi, mắt tròn long lanh:
“Em muốn làm ninja… Em muốn có đồng đội…”
Nhưng Kurenai chỉ nhìn cô bằng ánh mắt buồn buồn, rồi từ từ chạm tay lên trán Yakumo, niệm chú ấn phong ấn.
Cảnh vật tan đi. Trước khi Naruto tỉnh dậy, chỉ còn một tiếng thì thầm:
“Thứ sức mạnh này… không phải dành cho người mang trái tim thuần khiết như em.”
—
Naruto bật dậy giữa đêm, mồ hôi thấm đẫm lưng áo.
Bức tranh. Cú đâm. Nỗi đau.
Và một cô bé chỉ muốn trở thành ninja…
“Yakumo… rốt cuộc… thứ gì đã bị phong ấn trong người cô ta?”
Tiên khí trong cơ thể đã ổn định, nhưng cậu hiểu rõ — sức mạnh nếu không sắc bén mỗi ngày, sẽ trở thành gỉ sắt.
Chiều hôm ấy, khi trời vừa ngả nắng về tây, Naruto tạm nghỉ dưới gốc cây to. Vừa nhắm mắt tĩnh tâm chưa được bao lâu, thì từ xa, cậu bắt gặp một bóng người nhỏ nhắn ngồi trên sườn đồi, lưng quay về phía ánh tà dương.
Cô gái mặc áo khoác dài, mái tóc nâu buông xõa. Trước mặt là một bức tranh đang vẽ dở, với cảnh sắc Konoha nhìn từ trên cao – đầy nắng, gió, mái ngói đỏ và tháp Hokage oai nghiêm in bóng.
Naruto bước chậm đến, không phát ra tiếng động. Cậu không định xen vào, chỉ đứng… nhìn.
Cô gái dường như không phát hiện, vẫn tiếp tục vẽ bằng những nét cọ rất lạ – không dùng màu bình thường, mà dùng… mực chakra.
Naruto khẽ nhíu mày, cho tới khi—
Soạt! Nét cọ cuối cùng của cô đặt xuống. Một tia sét xuất hiện ngay giữa bức tranh, đánh thẳng vào làng Lá.
ẦM!!!
Trời đột nhiên gầm rú! Từ đâu đó phía Nam, một tiếng nổ thật sự vang lên. Naruto sững người. Bầu trời vốn đang yên bình bỗng chuyển đen như nuốt chửng ánh sáng. Tia sét thật giáng xuống thẳng Học viện Ninja, một vụ nổ sáng rực lên giữa lòng làng.
“Cái gì—?!”
Không kịp suy nghĩ, Naruto lao đi như một mũi tên, nhưng khi quay đầu tìm cô gái kia thì— cô nàng đã biến mất.
—
Chỉ vài phút sau, tại khu vực quanh Học viện, người dân gào thét, khói bốc mù mịt. Một tòa nhà phía Đông Học viện đã chìm trong biển lửa. Nhóm chữa cháy của làng và các đội y thuật đang dập lửa, nhưng điều khiến Naruto chấn động hơn cả…
…là bóng dáng cô gái ấy – thấp thoáng trong một ngõ hẻm phía Bắc, đang bước đi giữa những vệt mực rơi rớt như tro đen.
Cậu lập tức bám theo.
—
Naruto bước gấp qua dãy hành lang gạch đỏ dẫn vào khu rừng phía sau đồi. Cô gái ấy — rõ ràng vừa đi qua đây. Dấu mực chakra còn loang trên đất, nhẹ như khói mà mắt thường khó thấy, nhưng không thể giấu được cảm quan tiên nhân đã luyện thành.
“Dừng lại. Tôi là Namikaze Naruto, Bộ trưởng Anbu — yêu cầu cô lập tức dừng lại để thẩm tra.”
Cô gái phía trước khựng lại trong một nhịp thở — nhưng không hề quay đầu. Cô vẫn tiếp tục bước, như thể không nghe thấy gì.
Naruto nheo mắt, lặng lẽ rút một thẻ lệnh từ trong áo choàng. Ngay lúc đó — ba bóng người bất ngờ xuất hiện, chắn trước mặt cậu như từ dưới đất mọc lên.
Hai ninja mặc áo y thuật, trên tay đeo vòng chakra điều phối,
Một người đeo mặt nạ Anbu răng sói, không có dấu hiệu thuộc đội của Naruto.
Naruto lùi lại nửa bước, mắt phát sáng sắc lạnh.
“Tôi không ra lệnh điều động đội nào hôm nay cả.”
Anbu kia đáp, giọng trầm và cứng:
“Xin lỗi Naruto-sama, Hokage-sama đã ra lệnh giữ bí mật cấp cao. Đây là nhiệm vụ liên quan đến cá nhân nguy hiểm. Xin thứ lỗi, ngài không được tiếp cận.”
Ánh mắt Naruto trầm hẳn. Không một ai — kể cả Tsunade — được quyền ban hành mệnh lệnh mật vượt mặt Bộ trưởng Anbu khi không thông báo chính thức.
“Tôi nói lại: Ngừng. Lập. Tức.”
Hai tay Naruto khẽ chạm vào chuôi kiếm giấu sau áo choàng. Không khí trong ngõ hẻm lập tức trở nên căng như dây cung, gió ngừng thổi, lá ngừng bay.
Nhưng rồi — một trong hai y ninja rút ra bình khí màu bạc, búng nhẹ.
Phụt!
Một làn sương vô hình lan ra — thuốc mê chakra tinh chế, loại đặc biệt từng dùng để khống chế vĩ thú thời kỳ chiến tranh.
Naruto phản ứng cực nhanh, che mũi, xoay người lướt khỏi vùng sương, nhưng hơi khí vẫn kịp len lỏi vào mũi cậu một ít. Đầu cậu choáng váng trong thoáng chốc, chân loạng choạng một bước.
“Chết tiệt… vẫn không kịp…”
Trước khi ngã xuống, Naruto chỉ kịp liếc lại — thấy cô gái quay đầu lại lần đầu tiên. Gương mặt ấy không phải lạ lẫm… mà là mơ hồ buồn bã. Không sợ hãi, không hoảng hốt — chỉ như… đã quá quen với việc bị đem đi.
Cậu ngã xuống, ý thức chìm dần vào bóng tối…
—
Naruto tỉnh lại chưa đầy nửa giờ sau, không phải trong phòng tra cứu Anbu, mà là… bệnh viện làng Lá, giường số 4, khu phục hồi. Có người đã dọn dẹp hiện trường, và toàn bộ tường trình ghi lại trận va chạm đã biến mất không dấu vết.
Không cần chờ y tá kiểm tra hay giải thích, Namikaze Naruto rời khỏi giường, mặc lại áo khoác, và tiến thẳng đến Tháp Hokage như một cơn gió.
Cửa phòng Hokage vừa mở, Tsunade đã đứng chờ. Trên bàn là hai chồng hồ sơ, một tách trà nguội, và… một cái thở dài rất nhẹ.
Naruto bước vào, ánh mắt vẫn bình tĩnh, nhưng sau sự bình tĩnh ấy là một cơn giận đang cuộn sóng.
“Tsunade-oba-chan, bà đã cho phép họ bắt cô gái ấy?”
Tsunade không đáp ngay. Nàng chậm rãi rót thêm trà, đôi mắt lướt qua cậu.
“…Phải. Là ta cho phép.”
Naruto nhíu mày.
“Vì sao? Với tư cách Bộ trưởng Anbu, tôi không hề được thông báo. Lệnh mật lại vượt cả cơ cấu giám sát. Đó là vi phạm nguyên tắc!”
Tsunade đặt tách trà xuống. Tiếng sứ chạm gỗ nhẹ như chuông, nhưng đôi vai nàng lại hơi nặng nề.
“Vì tình huống ấy… không phải là một nhiệm vụ thông thường. Cô bé đó — người mà ngươi thấy — tên là Yakumo. Thành viên tộc Kurama, mang trong mình năng lực ảo thuật cực kỳ đặc biệt, không giống bất kỳ ảo thuật nào từng ghi nhận. Cô bé đó không chỉ tạo ra ảo thuật, mà còn có thể biến ảo thuật thành hiện thực.”
Naruto nhíu mày, lòng khẽ dâng lên linh cảm bất ổn.
Tsunade gật đầu:
“Ngươi không nhìn nhầm đâu. Bức tranh sét đánh vào Konoha — chính là khởi đầu. Sau khi cô bé vẽ nó… một vụ đánh sét thật xảy ra, ngẫu nhiên, nhưng không thể phủ nhận có liên hệ chakra. Chúng ta nghi ngờ... cô ấy đã chạm tới một tầng năng lực vượt ngoài tầm kiểm soát — có thể làm biến dạng không gian thực.”
Naruto thở ra một hơi dài, chậm rãi nói:
“Và bà cho rằng, giám sát cô ta là giải pháp tốt nhất?”
“Không.” – Tsunade nhìn thẳng – “Ta cho đội nghiên cứu đặc biệt thuộc y viện cấp cao tạm thời tiếp nhận, có Anbu đi kèm — không phải để khống chế… mà là giám sát và bảo vệ. Yakumo từng suýt hủy hoại chính mình vì không thể kiểm soát ‘năng lực vẽ’. Nếu không được giúp ổn định, cô ấy sẽ là ngòi nổ chakra sống, thổi bay bất cứ nơi nào cô nhìn thấy.”
Naruto im lặng.
Tsunade dịu giọng, lần đầu có chút mỏi mệt:
“Ta không nói với nhóc, vì ta biết: nếu tận mắt thấy cảnh đó… ngươi sẽ không đứng yên. Nhưng sự việc quá nhạy cảm, nếu ngươi xen vào, hệ thống bảo hộ sẽ sụp đổ.”
Naruto quay đi, không nói gì. Bóng áo choàng phấp phới sau lưng.
Trước khi rời khỏi cửa, cậu nói nhỏ:
“…Con mắt của Anbu sẽ không rời khỏi cô bé ấy. Dù người ra lệnh là ai.”
Tsunade khẽ mỉm cười:
“Đương nhiên.”
Khi vừa quay về trụ sở Anbu, Naruto nhận được một vài báo cáo, trong đó có một mẩu tin tình báo:
“Kurenai Yūhi… đã chính thức từ nhiệm vị trí sensei của Đội 8. Không còn tiếp nhận học trò, không còn huấn luyện.”
Naruto vuốt cằm suy nghĩ. Cậu liền đến khu nhà riêng của Kurenai.
Kurenai đón cậu với vẻ mặt trầm tĩnh, trong ánh mắt là một tầng ưu sầu mờ mịt.
“Naruto… em đã biết chuyện rồi sao?”
Naruto ngồi xuống, gật đầu:
“Em không tin chuyện từ nhiệm chỉ vì cá nhân. Lý do thật sự là gì?”
Kurenai im lặng rất lâu. Cuối cùng, ô thở ra như trút nỗi nặng mang:
“Tsunade đặc cách cho cô rút lui khỏi vị trí để trực tiếp phụ trách giám sát Yakumo. Thực ra trường hợp này không ai hợp hơn cô. Cô là người duy nhất từng hiểu rõ cô bé ấy… và cũng là người đã từng — đích thân phong ấn sức mạnh của Yakumo.”
—
Naruto nghe tới đó, trong tim lập tức dấy lên một chuỗi nghi vấn mãnh liệt.
Tối hôm ấy, khi mặt trời lặn và những ánh đèn làng dần lên, Naruto vận dụng Biến Hình Chi Thuật, hóa thân thành Kurenai, y phục giống hệt, chakra mô phỏng hoàn hảo — và lặng lẽ lẻn vào dinh thự nhà Kurama.
Dinh thự bị bỏ hoang, lạnh lẽo như một ngôi miếu u linh.
Bên trong là một phòng tranh rộng lớn — nơi treo đầy những bức họa lạ lùng, bất an, và đầy ám ảnh. Không có hoa, không có nắng, chỉ có những màu đen xám, đỏ máu và vệt mực đứt gãy như tiếng hét bị bóp nghẹn.
Naruto lần bước, cho tới khi cậu nhìn thấy…
Một bức tranh treo ở chính giữa phòng.
Không đề tên. Không đóng khung. Chỉ có Kurenai — bị đâm xuyên ngực bởi một vật thể tối đen, không rõ hình dạng.
Ngay khoảnh khắc Naruto nhìn vào — nỗi sợ hãi kinh khủng tấn công thẳng vào thần kinh.
Cảm giác như chính cậu vừa bị đâm xuyên ngực, tim bóp nghẹt, thở không nổi. Cậu ngã quỵ xuống, đầu đau như bị cắt.
Trong phút mơ hồ ấy, một hình bóng xuất hiện giữa căn phòng mờ ảo — một Yakumo tóc xõa, mặt trắng bệch, môi tím và mắt đỏ như máu khô.
“Ngươi… không nên đến đây…”
Ngay sau đó, không gian vỡ vụn như gương, và một thứ gì đó vô hình — như một cơn sóng ảo ảnh — lao thẳng tới Naruto!
Cậu nghiến răng, chớp mắt dùng Judgement Cut để xé không gian thoát khỏi ảo cảnh trong tích tắc.
Một nhát kiếm chém rách hư ảnh. Một bước chân xoay lưng rời khỏi nơi đó trong nháy mắt.
—
Tối hôm đó, trong giấc ngủ tại phòng riêng, Naruto thấy một cơn mộng lạ.
Trên sân tập cũ của Học viện, dưới trời mưa lất phất, một Yakumo nhỏ nhắn đang vẽ một bức tranh về… một đội ninja.
Cô bé quay sang Kurenai trẻ tuổi, mắt tròn long lanh:
“Em muốn làm ninja… Em muốn có đồng đội…”
Nhưng Kurenai chỉ nhìn cô bằng ánh mắt buồn buồn, rồi từ từ chạm tay lên trán Yakumo, niệm chú ấn phong ấn.
Cảnh vật tan đi. Trước khi Naruto tỉnh dậy, chỉ còn một tiếng thì thầm:
“Thứ sức mạnh này… không phải dành cho người mang trái tim thuần khiết như em.”
—
Naruto bật dậy giữa đêm, mồ hôi thấm đẫm lưng áo.
Bức tranh. Cú đâm. Nỗi đau.
Và một cô bé chỉ muốn trở thành ninja…
“Yakumo… rốt cuộc… thứ gì đã bị phong ấn trong người cô ta?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương