Sau gần hai tháng tu luyện nơi đỉnh linh khí Myōboku, Namikaze Naruto – giờ đây đã là hiền giả trẻ tuổi mang trong mình tinh hoa của trời đất – bước qua cánh cổng làng Lá trong ánh chiều tà rực đỏ như ngọn lửa tái sinh.
Dân làng chưa kịp nhận ra người về là ai, thì một bóng áo choàng đen quen thuộc đã lướt vút qua họ như cơn gió xoáy.
Mục tiêu: nhà tắm công cộng – khu Tây Konoha.
—
Tại đó…
Jiraiya, thần nhân háo sắc vĩ đại, đang ngâm người trong bồn nước nóng, nhấp ngụm rượu nồng, hai má hồng lên, miệng ngân nga tiểu khúc do tự sáng tác:
“Trời xanh lồng lộng, mỹ nhân tắm tiên… Ta ngồi trầm mặc, giả vờ không nhìn…”
SOẠT!!! Cánh cửa bốp một cái mở tung!
Hơi nước chưa tan, một luồng át khí khủng khiếp đã quét ngang mặt nước, khiến cả đám khách đang ngâm rụt hết người lại, tưởng thiên thạch rơi xuống hồ.
Bước vào là một thiếu niên tóc vàng, ánh mắt như rực lửa, mặt lạnh như tiền.
“Tiên. Nhân. Háo. Sắc!”
Jiraiya toát mồ hôi lạnh, rượu rớt khỏi tay, miệng còn ngậm nửa câu thơ chưa kịp nuốt.
“…Naruto? Không phải nhóc còn đang tu… tu… ở núi…”
Naruto tiến lại từng bước, mỗi bước đều khiến mặt đất “cót két” như bị oán khí xâm lấn. Phía sau cậu, một ảnh phân thân từ từ hiện ra, trong tay là một cuộn giấy in hình tô nấm giòi, sâu sống và canh óc cóc.
“Khi tôi gục trên đá, ngậm nấm cóc, chết đi sống lại trong dầu Tiên, thì ai đó… Đang ăn thịt nướng. Uống rượu. Kể chuyện hào hùng.”
Jiraiya cười gượng, bước lùi ra bờ tường đá:
“Đợi, khoan! Ý ta là… bài kiểm tra bản lĩnh tâm linh! Truyền thống đó! Không thì nhóc đâu có thành công như hôm nay—”
“THÔI ĐI!!!”
Naruto hét lớn, tung một quyền Tiên Thuật… nhẹ thôi, nhưng cũng đủ khiến bồn tắm nổ tung, khói bay mù mịt, còn Jiraiya bị dính đòn bay văng qua ba bức tường, đáp mặt vào tấm bảng ghi chữ:
“Phòng Tắm Nam – Xin Giữ Trật Tự.”
—
Một lúc sau…
Tại phòng y tế, Jiraiya đang băng đầu, nằm cười gượng.
Naruto ngồi bên cạnh, tay chống cằm:
“Lần sau ông còn dám sủi nữa không?”
Jiraiya bật ngón cái:
“Không. Bao giờ nhóc lên làm Hokage, ta sẽ chính thức xin lỗi… trên sân lễ đài.”
Cả hai bật cười. Jiraiya tưởng rằng Naruto đã thôi không trả thù nữa, nhưng ông đã nhầm…
Sau cú Tiên Quyền "tình nghĩa" tại nhà tắm công cộng, lẽ ra Naruto nên thấy hả hê và cho qua chuyện… nhưng không.
Trong lòng cậu, món nợ “bỏ rơi đệ tử ăn giòi hấp” không thể giải quyết chỉ bằng một đòn tay chân. Đó là nỗi đau tinh thần, là vết thương lòng, là nấm độc bám tim!
Và vì thế… kế hoạch páo thù toàn diện bắt đầu.
—
Buổi trưa hôm sau, Jiraiya đang nằm thư giãn dưới gốc cây đào gần thư viện Konoha, lim dim sáng tác chương mới của tiểu thuyết "Icha Icha Paradise", thì…
Naruto giả làm Genin, cầm tờ báo có in ảnh Jiraiya nhìn trộm nữ ninja tập yoga, chạy đến méc thẳng với tổ tuần tra Anbu.
“Chú ơi! Có người lạ mặt… tay cầm sổ vẽ… hay đứng rình!”
Ngay trong 5 phút sau, Jiraiya bị lôi đi thẩm tra nhân thân và phải viết bản kiểm điểm dài 8 trang giấy da về “mục tiêu mỹ học khi quan sát chuyển động nữ ninja trong thời tiết gió nhẹ.”
Naruto đứng xa xa… gật đầu hài lòng.
—
Buổi chiều hôm đó, trong buổi trà giữa Tsunade và Shizune, một vị khách đặc biệt xuất hiện.
Naruto ngồi ngay ngắn, vẻ mặt ngây thơ vô (số) tội:
“Bà Tsunade à… tôi vừa luyện xong Tiên Thuật, nên về thăm làng. À mà nhân tiện… tôi muốn kể chuyện về lão già Jiraiya, cho bà yên tâm.”
Tsunade híp mắt:
“Ồ? Kể đi.”
Naruto giở cuộn sổ tay, liệt kê:
“Tuần trước: uống rượu với Gai và tán dóc về phụ nữ tới sáng.”
“Tháng trước: viết chương mới toàn cảnh 18+ trong khi rình trộm nhà tắm nữ.”
“Hôm qua: bị bắt quả tang ngắm trộm nữ bình dân bằng ống nhòm đảo chiều.”
Không khí chợt lặng như tờ.
Tsunade khẽ nhấc ly trà, uống một ngụm, đặt xuống…
“JIRAIYAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!!!”
—
Tối hôm đó, tại hành lang bệnh viện trung tâm, Kakashi, Gai, Kurenai và Iruka đứng nhìn qua cửa kính phòng cấp cứu, mặt tái xanh.
Trên giường, Jiraiya nằm thẳng cẳng, mặt sưng vù, người băng trắng từ cổ tới bụng.
Shizune đọc bảng theo dõi chấn thương:
“Gãy 11 cái xương sườn, 3 vết khâu dài hơn 20cm, nứt bả vai, dập cơ bụng. Bệnh nhân cấm vận động và phát ngôn trong 1 tháng tới.”
Naruto bước tới, tay cầm bó hoa cúc vàng và sổ tay có tiêu đề: "Danh sách tội trạng chưa công bố của tiên nhân háo sắc."
“Ông yên tâm, tôi còn giữ lại phần 2… Nếu ông tái phạm…”
Jiraiya muốn bật dậy nhưng khục khục ho máu.
Naruto ngồi xuống bên giường, mỉm cười hiền hậu:
“Tôi sẽ không đánh ông… nhưng có người sẽ thay tôi làm điều đó.”
Dân làng chưa kịp nhận ra người về là ai, thì một bóng áo choàng đen quen thuộc đã lướt vút qua họ như cơn gió xoáy.
Mục tiêu: nhà tắm công cộng – khu Tây Konoha.
—
Tại đó…
Jiraiya, thần nhân háo sắc vĩ đại, đang ngâm người trong bồn nước nóng, nhấp ngụm rượu nồng, hai má hồng lên, miệng ngân nga tiểu khúc do tự sáng tác:
“Trời xanh lồng lộng, mỹ nhân tắm tiên… Ta ngồi trầm mặc, giả vờ không nhìn…”
SOẠT!!! Cánh cửa bốp một cái mở tung!
Hơi nước chưa tan, một luồng át khí khủng khiếp đã quét ngang mặt nước, khiến cả đám khách đang ngâm rụt hết người lại, tưởng thiên thạch rơi xuống hồ.
Bước vào là một thiếu niên tóc vàng, ánh mắt như rực lửa, mặt lạnh như tiền.
“Tiên. Nhân. Háo. Sắc!”
Jiraiya toát mồ hôi lạnh, rượu rớt khỏi tay, miệng còn ngậm nửa câu thơ chưa kịp nuốt.
“…Naruto? Không phải nhóc còn đang tu… tu… ở núi…”
Naruto tiến lại từng bước, mỗi bước đều khiến mặt đất “cót két” như bị oán khí xâm lấn. Phía sau cậu, một ảnh phân thân từ từ hiện ra, trong tay là một cuộn giấy in hình tô nấm giòi, sâu sống và canh óc cóc.
“Khi tôi gục trên đá, ngậm nấm cóc, chết đi sống lại trong dầu Tiên, thì ai đó… Đang ăn thịt nướng. Uống rượu. Kể chuyện hào hùng.”
Jiraiya cười gượng, bước lùi ra bờ tường đá:
“Đợi, khoan! Ý ta là… bài kiểm tra bản lĩnh tâm linh! Truyền thống đó! Không thì nhóc đâu có thành công như hôm nay—”
“THÔI ĐI!!!”
Naruto hét lớn, tung một quyền Tiên Thuật… nhẹ thôi, nhưng cũng đủ khiến bồn tắm nổ tung, khói bay mù mịt, còn Jiraiya bị dính đòn bay văng qua ba bức tường, đáp mặt vào tấm bảng ghi chữ:
“Phòng Tắm Nam – Xin Giữ Trật Tự.”
—
Một lúc sau…
Tại phòng y tế, Jiraiya đang băng đầu, nằm cười gượng.
Naruto ngồi bên cạnh, tay chống cằm:
“Lần sau ông còn dám sủi nữa không?”
Jiraiya bật ngón cái:
“Không. Bao giờ nhóc lên làm Hokage, ta sẽ chính thức xin lỗi… trên sân lễ đài.”
Cả hai bật cười. Jiraiya tưởng rằng Naruto đã thôi không trả thù nữa, nhưng ông đã nhầm…
Sau cú Tiên Quyền "tình nghĩa" tại nhà tắm công cộng, lẽ ra Naruto nên thấy hả hê và cho qua chuyện… nhưng không.
Trong lòng cậu, món nợ “bỏ rơi đệ tử ăn giòi hấp” không thể giải quyết chỉ bằng một đòn tay chân. Đó là nỗi đau tinh thần, là vết thương lòng, là nấm độc bám tim!
Và vì thế… kế hoạch páo thù toàn diện bắt đầu.
—
Buổi trưa hôm sau, Jiraiya đang nằm thư giãn dưới gốc cây đào gần thư viện Konoha, lim dim sáng tác chương mới của tiểu thuyết "Icha Icha Paradise", thì…
Naruto giả làm Genin, cầm tờ báo có in ảnh Jiraiya nhìn trộm nữ ninja tập yoga, chạy đến méc thẳng với tổ tuần tra Anbu.
“Chú ơi! Có người lạ mặt… tay cầm sổ vẽ… hay đứng rình!”
Ngay trong 5 phút sau, Jiraiya bị lôi đi thẩm tra nhân thân và phải viết bản kiểm điểm dài 8 trang giấy da về “mục tiêu mỹ học khi quan sát chuyển động nữ ninja trong thời tiết gió nhẹ.”
Naruto đứng xa xa… gật đầu hài lòng.
—
Buổi chiều hôm đó, trong buổi trà giữa Tsunade và Shizune, một vị khách đặc biệt xuất hiện.
Naruto ngồi ngay ngắn, vẻ mặt ngây thơ vô (số) tội:
“Bà Tsunade à… tôi vừa luyện xong Tiên Thuật, nên về thăm làng. À mà nhân tiện… tôi muốn kể chuyện về lão già Jiraiya, cho bà yên tâm.”
Tsunade híp mắt:
“Ồ? Kể đi.”
Naruto giở cuộn sổ tay, liệt kê:
“Tuần trước: uống rượu với Gai và tán dóc về phụ nữ tới sáng.”
“Tháng trước: viết chương mới toàn cảnh 18+ trong khi rình trộm nhà tắm nữ.”
“Hôm qua: bị bắt quả tang ngắm trộm nữ bình dân bằng ống nhòm đảo chiều.”
Không khí chợt lặng như tờ.
Tsunade khẽ nhấc ly trà, uống một ngụm, đặt xuống…
“JIRAIYAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!!!”
—
Tối hôm đó, tại hành lang bệnh viện trung tâm, Kakashi, Gai, Kurenai và Iruka đứng nhìn qua cửa kính phòng cấp cứu, mặt tái xanh.
Trên giường, Jiraiya nằm thẳng cẳng, mặt sưng vù, người băng trắng từ cổ tới bụng.
Shizune đọc bảng theo dõi chấn thương:
“Gãy 11 cái xương sườn, 3 vết khâu dài hơn 20cm, nứt bả vai, dập cơ bụng. Bệnh nhân cấm vận động và phát ngôn trong 1 tháng tới.”
Naruto bước tới, tay cầm bó hoa cúc vàng và sổ tay có tiêu đề: "Danh sách tội trạng chưa công bố của tiên nhân háo sắc."
“Ông yên tâm, tôi còn giữ lại phần 2… Nếu ông tái phạm…”
Jiraiya muốn bật dậy nhưng khục khục ho máu.
Naruto ngồi xuống bên giường, mỉm cười hiền hậu:
“Tôi sẽ không đánh ông… nhưng có người sẽ thay tôi làm điều đó.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương