Sau khi bàn xong chuyện đại sự, Shima tiên nhân đứng dậy phủi áo, ánh mắt từ nghiêm nghị chuyển sang rạng rỡ một cách… đáng ngờ:
“Nào, nào! Nói chuyện lớn gì thì cũng phải ăn trưa đã chứ! Ta đã chuẩn bị sẵn cả mâm thức ăn cóc gia truyền đặc biệt đấy!”
Fukasaku khẽ rùng mình:
“Lại nữa à… lần nào cũng mấy món ‘truyền đời’ mà đến ta ăn còn muốn tái sinh.”
Naruto thì hí hửng vươn vai, mắt sáng rỡ:
“Tuyệt! Tập luyện gì thì cũng phải no bụng trước đã, ha ha!”
Jiraiya đứng bên cạnh… bỗng nhiên khựng lại, vầng trán hơi tái, mép môi co giật, rồi… đột ngột nở nụ cười rất chi là miễn cưỡng:
“À… ha ha… Nhóc Naruto à, ta… ta vừa nhớ ra có cái vết sẹo ở mông phải kiểm tra. Phải! Ta phải đi hỏi Tsunade để chữa. Việc gấp lắm!”
Naruto tròn mắt:
“Hở!? Ông có bị thương gì đâu? Sáng còn chạy nhảy bình thường mà…”
Jiraiya đã quay phắt lưng, phất tay không ngoảnh lại:
“Nhóc cứ ăn đi! Không cần phần ta, ha ha! NHỚ ĂN HẾT NHÉ!!”
Bụp! — bóng áo choàng đỏ biến mất sau một làn khói trắng, để lại Naruto vẫn chưa hiểu mô tê gì, mặt mũi nhăn nhó vì nghi ngờ.
“Lão già đó đầu óc hôm nay có vấn đề à…?”
—
Ít phút sau…
Naruto được dẫn vào một căn lều lớn, giữa bàn là một mâm thức ăn bốc mùi… khó tả.
Trên đĩa là bọ sống cuộn rong biển, sâu vỏ cứng nướng tái rưới mật nấm độc đáo, một bát canh lưỡi cóc lên men ba ngày, và món chủ đạo: cóc nhồi óc giòi, trên cùng rắc một lớp phấn hoa làm tê miệng.
Naruto xanh mặt. Rất xanh.
Mắt trợn tròn, môi giật liên tục, mồ hôi tuôn như suối, như vừa ngửi thấy mùi... bẫy xác chết ủ hai tháng.
“Đây… là món… đặc sản… sao…?”
Shima tiên nhân gật đầu hớn hở:
“Đúng rồi! Ta đích thân đi bắt từng con giòi, nặn từng quả trứng bướm sình, nấu bằng rễ cây nấm bị sét đánh! Đảm bảo… ai ăn rồi là nhớ mãi!”
Naruto nuốt nước bọt:
“Chắc… chắc… không cần ăn hết đâu nhỉ…?”
Shima nghiêm mặt, hai tay chống hông:
“Sao lại không!? Đây là nghi thức cóc gia, nếu ngươi muốn học Tiên Thuật, thì phải ăn cho ra dáng!”
Naruto nuốt khan, nhìn đĩa sâu rì rì còn sống đang bò trên lá…
“…Tiên nhân háo sắc… Ông hại tôi rồi… khốn kiếp… lần sau đừng để tôi bắt được nhược điểm.”
Naruto nghiến răng ken két.
Chiếc bàn đá giữa lều đã được dọn sẵn. Mâm thức ăn… hay nói đúng hơn là mâm tra tấn thể xác và tinh thần, vẫn nằm sừng sững trước mặt Namikaze Naruto, bốc mùi xộc thẳng lên mũi như một trận độc khí đậm đặc từ thời đại Cổ Côn Trùng.
Đối diện là Shima tiên nhân, đang ngồi khoanh chân, tay chống má, ánh mắt đầy… kỳ vọng.
“Nào, bắt đầu đi! Đây là nghi thức nhập môn! Cóc nào học Tiên Thuật mà chưa ăn món này thì không được coi là ‘chính phái’ đâu đó nha!”
Naruto toát mồ hôi. Cậu cầm đũa, tay run lên như người vừa bị tước mất mạch chakra. Mắt nhìn chằm chằm vào… đống sinh vật vẫn còn ngọ nguậy trên lá.
“Cái quái gì… sâu mà còn sống… bọ thì còn búng… còn cái kia… cóc nhồi mà sao óc nó còn thở hả!?”
Cắn răng.
Nuốt khan.
Cậu chọc một miếng nhỏ nhất, đưa lên miệng — và nếm.
—
Ngụm đầu tiên.
Mắt cậu trợn ngược.
Một vị tanh như bùn thối trộn với… mùi nấm mốc ba năm tuổi và nước rửa chân ninja sau buổi huấn luyện.
“Cái… cái… lão già Jiraiya… ÔNG NHỚ ĐẤY! NHỚ MẶT TÔI ĐẤY!”
Naruto trợn mắt, tay nắm chặt đôi đũa, nhưng vẫn ăn tiếp. Mỗi miếng như một đòn đánh vào tâm linh, mỗi tiếng nhai như tiếng chuông báo tử dạ dày.
“TIÊN NHÂN HÁO SẮC!!!” – Cậu nghiến răng, lầm bầm chửi, mặt đỏ bừng.
“Ông đợi đó! Lần sau về là tôi sẽ... tôi sẽ… ‘páo chù’ đàng hoàng! Tung hết bí mật đen tối của ông cho bà Tsunade! Cho làng biết ông từng bị phạt vì nhìn trộm nữ ninja tắm!”
Shima tiên nhân gật gù:
“Ừa, ăn vậy là khá đấy! Miệng mắng nhưng tay vẫn ăn đều — đúng là có tố chất làm Tiên Nhân!”
Naruto trào nước mắt:
“Không phải tố chất! Là… oán hận dồn nén!”
Cậu nhét tiếp viên sâu vào miệng, cố gắng không cảm nhận nữa. Trong đầu hiện ra hình ảnh Jiraiya ngồi rung đùi uống rượu, tay phe phẩy quạt giấy, cười toe toét.
“Cười đi… rồi có ngày tôi cho ông ăn lại chính mâm này…”
—
Sau gần ba mươi phút chiến đấu khốc liệt giữa ý chí và thực phẩm, Naruto hoàn tất nghi lễ nhập môn, sắc mặt tái xanh, bụng gầm vang như thú đói ba ngày, nhưng vẫn ngồi thẳng lưng, không gục.
Shima tiên nhân gật đầu, mắt lộ ra vẻ hài lòng:
“Tốt lắm. Vượt qua bữa ăn này… ngươi chính thức bước vào con đường Tiên Đạo!”
Naruto thều thào, nằm vật ra sàn:
“Xin… cho cháu chết tạm hai phút…”
—-------------------
Cảnh chuyển về một quán rượu ven hồ tại làng Lá, nơi ánh chiều đỏ nhè nhẹ chiếu lên làn khói mỏng mơ hồ, lan từ bếp nướng thịt bay thẳng vào tâm hồn những kẻ sành ăn.
Jiraiya, đệ nhất tiên nhân háo sắc, tay trái cầm xiên thịt mỡ cháy cạnh, tay phải nâng chén rượu, đang cười khà khà giữa hội Kakashi, Asuma, Maito Gai và Kurenai.
“Haha! Mấy đứa biết không, ta vừa để Naruto ở lại núi Myōboku luyện Tiên Thuật rồi! Tiến độ tốt lắm đấy!”
Gai gật đầu bốc lửa:
“Thanh niên Naruto đúng là tràn đầy sức trẻ và quyết tâm rực cháy! Thật đáng ngưỡng mộ!!”
Kakashi vẫn bình thản đọc sách, mắt không rời trang:
“Chà, nhưng tôi vẫn chưa hiểu tại sao Jiraiya-sama lại không ở lại huấn luyện tiếp... Hay là… lại sợ ăn món của bà Shima?”
Jiraiya khựng lại, chén rượu trên tay lơ lửng.
“Này Kakashi…đừng làm hỏng tâm trạng ăn uống của mọi người chứ...”
Mọi người phá lên cười.
Jiraiya gượng cười. Đúng lúc đó —
“Hắt xì!!”
Rồi một cái nữa —
“HẮT XÌ!!!”
Cả người ông rùng mình, sống lưng lạnh toát như vừa bị quấn giấy bùa dán lên trán. Jiraiya khựng lại, nhìn lên trời với ánh mắt nghi hoặc, tay khẽ xoa mũi:
“Khoan đã… lạnh vậy là sao? Trời không gió, không ẩm, không có ai nhìn trộm ta lúc tắm… mà sao tự nhiên thấy…giống như có điêu dân nào đó đang muốn hại trẫm…?”
Gai vỗ vai ông cái bốp:
“Chắc là Naruto nhớ ngài quá nên gọi thầm trong tâm!”
Jiraiya nuốt miếng thịt, hơi chột dạ:
“...Chắc là thế.”
Trong khi đó…ở một nơi rất xa, tại núi Myōboku…
Namikaze Naruto đang gục mặt xuống đất, tay nắm chặt bụng, mắt đỏ ngầu, thì thầm nguyền rủa:
“Jiraiya… ông NHỚ đó… không cảnh báo trước cho tôi mà vội vàng sủi mất…”
“Báo thù… Báo thù…”
—-------------------------
Sáng hôm sau tại đỉnh Tây Myōboku, nơi gió thổi qua từng đợt rì rào như ru hồn núi, Naruto ngồi xếp bằng trên tảng đá phẳng hình bông sen khổng lồ. Trước mặt là Fukasaku tiên nhân, phía xa xa là bóng dáng của Shima đang hái nấm độc... có vẻ không liên quan nhưng vẫn khiến Naruto ớn lạnh sống lưng.
“Bài học đầu tiên,” – Fukasaku nói, gõ nhẹ vào đầu gối Naruto –
“Là cảm nhận năng lượng tự nhiên.”
“Nếu chakra bình thường được tạo ra bởi năng lượng thể chất và tinh thần của chính ngươi… thì Chakra Tiên Thuật cần thêm một phần ba là năng lượng tự nhiên. Không hấp thụ được — thì khỏi nói đến Tiên Thuật.”
Naruto ngồi thẳng lưng, nhắm mắt theo hướng dẫn. Xung quanh, gió mơn man vạt áo, nắng nhẹ chiếu qua lớp mây, tiếng cóc thi thoảng vang lên như nhạc nền… nhưng bản thân cậu lại chẳng cảm được gì ngoài… cơn đói từ hôm qua.
“Năng lượng tự nhiên… năng lượng tự nhiên… mình phải cảm nhận nó… Chắc nó giống như cảm nhận chakra của thầy Kakashi khi trốn kiểm tra buổi sáng…”
Naruto mở hé mắt. Không khí vẫn yên, nhưng một con bướm to bằng bàn tay đang bay lượn trước mặt, trong khi ba con cóc thiền khác đang… thi nhau ai ngồi yên lâu hơn mà không hắt hơi.
Fukasaku khẽ lắc đầu:
“Sai rồi, Naruto. Ngươi đang cố gắng cảm nhận — mà không trở thành một phần của tự nhiên. Bỏ ‘cảm nhận’ đi. Hãy buông bỏ cái tôi. Đừng là người, cũng đừng là ninja. Hãy là đá. Là gió. Là lá cây.”
Naruto nhíu mày, lần này thật sự cố gắng thả lỏng. Hơi thở chậm lại, tâm trí trôi đi như chiếc thuyền nhỏ giữa hồ sương. Một phút… rồi hai phút…
Và rồi… một luồng khí mờ nhạt khẽ quấn quanh ngón tay cậu — rất nhẹ, như tơ nhện chạm vào da.
“Đây là…?”
“Đúng rồi đó.” – Fukasaku nở nụ cười. “Nó tới rồi. Đừng ép, đừng đuổi. Cứ để nó nhập vào như bạn cũ quay về.”
Naruto hít sâu.
Lần đầu tiên… cậu cảm nhận thế giới không bằng mắt hay tai, mà bằng tâm thức.
Gió đang hát.
Lá đang kể chuyện.
Mặt đất đang rung nhẹ như nhịp đập của một sinh mệnh khổng lồ.
Và cậu… chỉ là một giọt nước trôi trong dòng sông ấy.
—
Nhưng rồi…
“Hắt xì!”
Naruto bật dậy, hắt hơi một cái như nổ Rasengan, làm cả tảng đá dưới chân rung chuyển.
“AAAAAA cho cháu xin lỗi!! Tự nhiên ngứa mũi quá!!”
Fukasaku đỡ trán:
“Về chỗ. Lại từ đầu.”
Naruto thở dài, gãi đầu, mặt nhăn như khỉ ăn ớt:
“Đây là tiên thuật hay tra tấn vậy trời…”
Fukasaku lắc đầu, rút từ túi áo ra một lọ hồ lô nhỏ được niêm phong bằng giấy chú.
“Xem ra… ngươi chưa thể tự mình cảm nhận năng lượng tự nhiên. Chúng ta sẽ dùng phương pháp hỗ trợ truyền thống.”
Naruto ngồi lại, mày nhăn như trán Neji mỗi khi tức giận:
“Phương pháp gì ạ?”
Fukasaku giơ lọ lên, mở nút: từ bên trong, một luồng khói tím nhạt bốc ra, mang mùi tanh đặc trưng — dầu cóc.
Naruto giật lùi:
“Chờ đã… cái này… mùi nó giống… thứ cháu từng thấy Jiraiya-sensei bôi lúc khởi động tiên thuật!? Cái này dùng để… để…”
Fukasaku gật đầu:
“Đúng. Đây là Sen'you Gan'yaku – Dầu cóc đặc chế của núi Myōboku. Nó khuếch đại cảm thụ năng lượng tự nhiên… nhưng cũng cực kỳ nguy hiểm nếu mất kiểm soát.”
“Ngươi chỉ cần ngồi yên tuyệt đối trên tảng đá sen, để dầu cóc tự phát huy tác dụng, dẫn dắt luồng tự nhiên khí vào kinh mạch.”
Naruto nhăn nhó:
“Ngồi yên? Bao lâu ạ?”
Fukasaku mỉm cười… rất thánh thiện:
“Chỉ khoảng vài giờ… nếu may mắn. Còn nếu không, thì hóa đá. Vĩnh viễn.”
Naruto nuốt nước bọt cái ực.
“Vậy nếu cháu bị ngứa mũi thì sao?”
“Ráng chịu. Không thì thành tượng đá Naruto đại ngốc đời đời ở Myōboku.”
—
Không còn đường lui, Naruto cắn răng để Fukasaku bôi dầu cóc lên khắp người: trán, ngực, cổ tay, hai đầu gối, và cả sau tai.
Cảm giác đầu tiên là lạnh buốt như bị đá núi chà vào da, rồi nhanh chóng chuyển sang tê rần, như có hàng ngàn luồng khí nhỏ đang chui vào từng lỗ chân lông.
Naruto ngồi thiền lại, lần này là nghiêm túc thật sự.
Thế giới như mờ dần… chỉ còn tiếng gió, hơi đất, và dòng năng lượng tự nhiên bắt đầu len vào.
Naruto vẫn đang ngồi bất động giữa làn gió núi và sương mù linh khí, thân thể bôi đầy dầu cóc đặc chế.
Ánh mắt khép hờ, hơi thở ổn định, làn da bắt đầu... chuyển sắc.
Ban đầu là vàng nhạt như da cóc, rồi tới xanh xám mốc như bùn đá mùa đông, cuối cùng... một bên má bắt đầu nổi vảy.
Đằng sau, Fukasaku quan sát sát sao, tay cầm một cây thước gỗ dài khắc cổ văn, được gọi là:
“Senbō no Enma – Gậy đánh tỉnh kẻ sắp hóa cóc.” (Thường dùng cho những đứa quá lì hoặc quá kém như Jiraiya hồi xưa.)
Mắt Fukasaku giật nhẹ:
“Chết rồi… hắn bắt đầu hòa nhập quá nhanh! Mà chưa biết cách dẫn chakra ngược lại…!”
“BỐP!!!”
“AaaaaaAAaaAAAAaaa!!!” – Naruto gào rú ngã sấp mặt khỏi tảng đá, lưng in rõ nguyên một dấu thước cháy đỏ.
“ĐAU QUÁ TRỜI ƠIIIIII!!! ĐÂY LÀ THIỀN HAY HÌNH PHẠT VẬY!!??”
Fukasaku vẫn điềm nhiên:
“Nếu không vỗ, ngươi đã thành tượng cóc rồi. Tiên Thuật không phải đồ chơi. Mỗi lần hòa khí quá sâu mà không rút kịp là một lần mất mạng đấy!”
Và thế là…
Ngày thứ nhất, Naruto thử lần nữa. Cảm nhận được khí trời, dòng suối, tiếng lá thở… thì chân bắt đầu hóa đá.
“BỐP!!”
“AAAAAAAAAAAAAAA!!!”
—
Ngày thứ hai, Naruto đổi cách hít thở, làm chậm hơn, vẫn dính.
“BỐP!!”
“LẠI NỮA HẢ TRỜI!?”
—
Ngày thứ ba, cậu thử xếp thủ ấn nhẹ trong lòng, giữ chakra tản ra đều trong huyệt đạo… tưởng đã thành công, thì đỉnh đầu bắt đầu mọc… mụn cóc.
“BỐP!!!”
“MỤN CÓC CŨNG PHẢI ĂN THƯỚC LÀ SAO!?!?”
Fukasaku phẩy gậy gỗ lên vai, ánh mắt sáng như chuyên gia nhân sự:
“Vì luyện Tiên Thuật mà chịu ba ngày ăn thước còn sống, thì đáng để dạy tiếp.”
Naruto gục xuống, lưng đỏ như gạch nung, miệng càu nhàu:
“Lão già Jiraiya thì trốn uống rượu, còn mình ở đây thiền hóa đá, lưng cháy, mặt mốc… Thế giới thật bất công mà…”
Sau ba ngày liên tục bị “ăn thước để khỏi hóa đá”, Naruto dần học được cách sống sót giữa ranh giới của người và cóc.
Dưới sự giám sát của Fukasaku tiên nhân, với lưng đầy dấu đỏ thẫm, Naruto vẫn ngồi thiền lại trên tảng đá sen linh khí, từng hơi thở trầm đều như nhịp tim đại địa.
Dầu cóc bôi mỏng hơn, nhưng giờ đây… Naruto không còn hoảng loạn.
Cậu học được cách không hấp tấp kéo năng lượng vào người.
Mà là… mở lòng đón nó.
Không dùng sức mạnh… mà dùng sự dung hòa.
—
Sáng sớm ngày thứ tư, khi sương vẫn còn đọng trên rìa nấm đá, Fukasaku ngồi bên, tay vẫn cầm thước nhưng nét mặt lặng lẽ hy vọng.
Rồi… một luồng khí đặc biệt tỏa ra từ Naruto.
Không dữ dội. Không hỗn loạn.
Mà êm đềm, thanh tịnh… như tiếng chuông chùa xa vọng qua rừng.
Fukasaku nín thở.
Toàn bộ núi Myōboku… chợt lặng.
—
Từ trên cao, Shima tiên nhân vừa mang khay nấm độc đi xuống, đột ngột dừng lại. Bà cảm nhận được thứ mà hiếm có loài người nào có thể chạm tới:
“Tiên khí… thật rồi…”
—
Naruto lúc này không mở mắt, nhưng toàn thân được phủ bởi một quầng khí nhẹ vàng kim. Những dấu vằn quanh mắt đã hiện rõ, màu cam cháy, lan từ mí đến gò má.
Không còn lạnh.
Không còn run.
Không còn hóa đá.
Chỉ còn một trạng thái cân bằng tuyệt đối – giữa thân thể, linh hồn và đất trời.
Cậu thở chậm… nhưng sâu.
Tay vẫn đặt nhẹ lên đầu gối, không mảy may run rẩy.
Naruto đã chạm được ngưỡng đầu tiên của Tiên Thuật.
—
Fukasaku mỉm cười.
“Tốt lắm… Naruto. Giữ nguyên. Chậm rãi. Cân bằng như vậy…”
“Chào mừng đến thế giới của Tiên Nhân.”
—-------------------
Sau khi Naruto giữ vững được trạng thái cân bằng đầu tiên với Tiên khí, quá trình luyện tập chính thức bắt đầu.
Dưới sự hướng dẫn sát sao của Fukasaku tiên nhân, mỗi ngày tại núi Myōboku là một hành trình rèn luyện sống còn — không chỉ về sức mạnh, mà về sự hòa hợp giữa con người và thiên địa.
Tuần 1: Hòa Tiên Khí Vào Chakra – “Gieo hạt xuống đất”
Naruto học cách dẫn năng lượng tự nhiên vào cơ thể, phối hợp nó với dòng chakra sẵn có. Việc này đòi hỏi sự tập trung cao độ, bởi chỉ cần sai lệch tỷ lệ, dòng chakra sẽ vỡ nát, còn cơ thể có thể hóa đá ngay lập tức.
“Tiên thuật không phải là phép màu,” – Fukasaku nói – “Nó là kết quả của sự dung hòa hoàn mỹ giữa thân – tâm – trời.”
Sau nhiều lần thất bại, Naruto dần kiểm soát được dòng luân chuyển. Đến cuối tuần, cậu có thể tự vận Chakra Tiên Thuật mà không cần dầu cóc hỗ trợ.
Tuần 2: Quyền Thuật Cóc – “Gân cốt thiên địa”
Fukasaku truyền dạy Kawazu Kumite – Quyền pháp đặc trưng của tộc Cóc.
Naruto học cách đánh không phải bằng cơ bắp, mà bằng chấn động năng lượng tự nhiên, khiến mọi cú đấm, cú đá đều mang theo sóng va đập vô hình.
Càng luyện sâu, cậu càng cảm nhận rõ rằng một quyền của Tiên nhân không cần chạm địch – mà vẫn khiến đối phương khiếp đảm.
Tuần 3: Kết Hợp Nhẫn Thuật – “Lửa hòa trong trời, nước chảy dưới đạo”
Fukasaku dạy Naruto cách vận dụng Chakra Tiên Thuật để tăng cường nhẫn thuật và cải biến bản chất thuật pháp.
Mặc dù không đơn giản, nhưng Naruto tiến bộ nhanh, nhờ sự thông hiểu sâu sắc với Rasengan và bản năng điều khiển chakra đã được rèn từ nhỏ.
“Khi nhẫn thuật mang hơi thở của thiên nhiên,” – Fukasaku nói – “Nó không còn là công cụ chiến đấu… mà là biểu hiện của Đạo.”
Tuần 4: Bài kiểm tra cuối – “Không còn là người phàm”
Trong tuần cuối, Naruto phải giao chiến với cóc chiến vệ cấp cao chỉ bằng Tiên khí và quyền thuật, không sử dụng nhẫn thuật. Cậu vượt qua sau chín chiêu, không bị thương, không lùi bước.
Khi được yêu cầu giải tán Chakra Tiên Thuật, Naruto giữ vững trạng thái trên nửa giờ mà không cần ai giúp điều tiết.
Fukasaku đứng nhìn, ánh mắt sáng rực, gật gù tán thưởng:
“Nhóc Naruto ngươi quả thực là một thiên tài. Nhóc Jiraiya tốn mất ba tháng mà không thể tu luyện thành thục, mà ngươi chỉ tốn một tháng.”
Fukasaku đặt một tay lên vai Naruto, trầm giọng:
“Tốt rồi. Nhưng hãy nhớ kỹ điều này, Naruto… Tiên Thuật rất mạnh. Nhưng cũng hao tổn rất nhanh. Trong thực chiến, nhóc sẽ khó mà duy trì trạng thái đó lâu, vì việc hấp thu năng lượng tự nhiên trong lúc chiến đấu là cực kỳ nguy hiểm.”
Naruto gật đầu:
“Vậy… cháu phải làm sao để sử dụng được nó khi cần mà không bị hóa đá giữa trận?”
Fukasaku khẽ cười, lấy ra một cuộn da cóc, giở ra một bản vẽ sơ đồ chakra:
“Phân thân. Đó là chìa khóa. Nhóc hãy tạo một hoặc nhiều Ảnh Phân Thân, để chúng ở lại vị trí an toàn và thiền, tích tụ năng lượng tự nhiên thay cho bản thể. Đến khi cần, chỉ cần giải phóng phân thân, mọi Tiên Chakra mà nó tích tụ sẽ quay về bản thể.”
Naruto trợn mắt:
“Vậy là… chỉ cần tích tụ đủ chakra từ trước, đến lúc đánh là cháu có thể kích hoạt Tiên Thuật ngay!?”
Fukasaku gật đầu:
“Đúng thế. Càng nhiều phân thân, càng tích trữ được nhiều. Nhưng cũng đồng nghĩa với việc chia nhỏ ý thức, nên chỉ làm nếu ngươi đủ tỉnh táo.”
Naruto lẩm nhẩm tính toán trong đầu.
“Nếu là cháu… chắc cháu tạo được mười cái cùng lúc. Mỗi cái thiền mười phút, tổng cộng gần một tiếng Chakra Tiên Thuật…”
Cậu bật cười, mắt lóe sáng:
“Heh… chiến thuật kiểu này mới đúng phong cách Naruto!”
Fukasaku vỗ vai cậu, ánh mắt hài lòng:
“Tốt. Giờ đây nhóc Naruto đã sẵn sàng trở về rồi.”
“Nào, nào! Nói chuyện lớn gì thì cũng phải ăn trưa đã chứ! Ta đã chuẩn bị sẵn cả mâm thức ăn cóc gia truyền đặc biệt đấy!”
Fukasaku khẽ rùng mình:
“Lại nữa à… lần nào cũng mấy món ‘truyền đời’ mà đến ta ăn còn muốn tái sinh.”
Naruto thì hí hửng vươn vai, mắt sáng rỡ:
“Tuyệt! Tập luyện gì thì cũng phải no bụng trước đã, ha ha!”
Jiraiya đứng bên cạnh… bỗng nhiên khựng lại, vầng trán hơi tái, mép môi co giật, rồi… đột ngột nở nụ cười rất chi là miễn cưỡng:
“À… ha ha… Nhóc Naruto à, ta… ta vừa nhớ ra có cái vết sẹo ở mông phải kiểm tra. Phải! Ta phải đi hỏi Tsunade để chữa. Việc gấp lắm!”
Naruto tròn mắt:
“Hở!? Ông có bị thương gì đâu? Sáng còn chạy nhảy bình thường mà…”
Jiraiya đã quay phắt lưng, phất tay không ngoảnh lại:
“Nhóc cứ ăn đi! Không cần phần ta, ha ha! NHỚ ĂN HẾT NHÉ!!”
Bụp! — bóng áo choàng đỏ biến mất sau một làn khói trắng, để lại Naruto vẫn chưa hiểu mô tê gì, mặt mũi nhăn nhó vì nghi ngờ.
“Lão già đó đầu óc hôm nay có vấn đề à…?”
—
Ít phút sau…
Naruto được dẫn vào một căn lều lớn, giữa bàn là một mâm thức ăn bốc mùi… khó tả.
Trên đĩa là bọ sống cuộn rong biển, sâu vỏ cứng nướng tái rưới mật nấm độc đáo, một bát canh lưỡi cóc lên men ba ngày, và món chủ đạo: cóc nhồi óc giòi, trên cùng rắc một lớp phấn hoa làm tê miệng.
Naruto xanh mặt. Rất xanh.
Mắt trợn tròn, môi giật liên tục, mồ hôi tuôn như suối, như vừa ngửi thấy mùi... bẫy xác chết ủ hai tháng.
“Đây… là món… đặc sản… sao…?”
Shima tiên nhân gật đầu hớn hở:
“Đúng rồi! Ta đích thân đi bắt từng con giòi, nặn từng quả trứng bướm sình, nấu bằng rễ cây nấm bị sét đánh! Đảm bảo… ai ăn rồi là nhớ mãi!”
Naruto nuốt nước bọt:
“Chắc… chắc… không cần ăn hết đâu nhỉ…?”
Shima nghiêm mặt, hai tay chống hông:
“Sao lại không!? Đây là nghi thức cóc gia, nếu ngươi muốn học Tiên Thuật, thì phải ăn cho ra dáng!”
Naruto nuốt khan, nhìn đĩa sâu rì rì còn sống đang bò trên lá…
“…Tiên nhân háo sắc… Ông hại tôi rồi… khốn kiếp… lần sau đừng để tôi bắt được nhược điểm.”
Naruto nghiến răng ken két.
Chiếc bàn đá giữa lều đã được dọn sẵn. Mâm thức ăn… hay nói đúng hơn là mâm tra tấn thể xác và tinh thần, vẫn nằm sừng sững trước mặt Namikaze Naruto, bốc mùi xộc thẳng lên mũi như một trận độc khí đậm đặc từ thời đại Cổ Côn Trùng.
Đối diện là Shima tiên nhân, đang ngồi khoanh chân, tay chống má, ánh mắt đầy… kỳ vọng.
“Nào, bắt đầu đi! Đây là nghi thức nhập môn! Cóc nào học Tiên Thuật mà chưa ăn món này thì không được coi là ‘chính phái’ đâu đó nha!”
Naruto toát mồ hôi. Cậu cầm đũa, tay run lên như người vừa bị tước mất mạch chakra. Mắt nhìn chằm chằm vào… đống sinh vật vẫn còn ngọ nguậy trên lá.
“Cái quái gì… sâu mà còn sống… bọ thì còn búng… còn cái kia… cóc nhồi mà sao óc nó còn thở hả!?”
Cắn răng.
Nuốt khan.
Cậu chọc một miếng nhỏ nhất, đưa lên miệng — và nếm.
—
Ngụm đầu tiên.
Mắt cậu trợn ngược.
Một vị tanh như bùn thối trộn với… mùi nấm mốc ba năm tuổi và nước rửa chân ninja sau buổi huấn luyện.
“Cái… cái… lão già Jiraiya… ÔNG NHỚ ĐẤY! NHỚ MẶT TÔI ĐẤY!”
Naruto trợn mắt, tay nắm chặt đôi đũa, nhưng vẫn ăn tiếp. Mỗi miếng như một đòn đánh vào tâm linh, mỗi tiếng nhai như tiếng chuông báo tử dạ dày.
“TIÊN NHÂN HÁO SẮC!!!” – Cậu nghiến răng, lầm bầm chửi, mặt đỏ bừng.
“Ông đợi đó! Lần sau về là tôi sẽ... tôi sẽ… ‘páo chù’ đàng hoàng! Tung hết bí mật đen tối của ông cho bà Tsunade! Cho làng biết ông từng bị phạt vì nhìn trộm nữ ninja tắm!”
Shima tiên nhân gật gù:
“Ừa, ăn vậy là khá đấy! Miệng mắng nhưng tay vẫn ăn đều — đúng là có tố chất làm Tiên Nhân!”
Naruto trào nước mắt:
“Không phải tố chất! Là… oán hận dồn nén!”
Cậu nhét tiếp viên sâu vào miệng, cố gắng không cảm nhận nữa. Trong đầu hiện ra hình ảnh Jiraiya ngồi rung đùi uống rượu, tay phe phẩy quạt giấy, cười toe toét.
“Cười đi… rồi có ngày tôi cho ông ăn lại chính mâm này…”
—
Sau gần ba mươi phút chiến đấu khốc liệt giữa ý chí và thực phẩm, Naruto hoàn tất nghi lễ nhập môn, sắc mặt tái xanh, bụng gầm vang như thú đói ba ngày, nhưng vẫn ngồi thẳng lưng, không gục.
Shima tiên nhân gật đầu, mắt lộ ra vẻ hài lòng:
“Tốt lắm. Vượt qua bữa ăn này… ngươi chính thức bước vào con đường Tiên Đạo!”
Naruto thều thào, nằm vật ra sàn:
“Xin… cho cháu chết tạm hai phút…”
—-------------------
Cảnh chuyển về một quán rượu ven hồ tại làng Lá, nơi ánh chiều đỏ nhè nhẹ chiếu lên làn khói mỏng mơ hồ, lan từ bếp nướng thịt bay thẳng vào tâm hồn những kẻ sành ăn.
Jiraiya, đệ nhất tiên nhân háo sắc, tay trái cầm xiên thịt mỡ cháy cạnh, tay phải nâng chén rượu, đang cười khà khà giữa hội Kakashi, Asuma, Maito Gai và Kurenai.
“Haha! Mấy đứa biết không, ta vừa để Naruto ở lại núi Myōboku luyện Tiên Thuật rồi! Tiến độ tốt lắm đấy!”
Gai gật đầu bốc lửa:
“Thanh niên Naruto đúng là tràn đầy sức trẻ và quyết tâm rực cháy! Thật đáng ngưỡng mộ!!”
Kakashi vẫn bình thản đọc sách, mắt không rời trang:
“Chà, nhưng tôi vẫn chưa hiểu tại sao Jiraiya-sama lại không ở lại huấn luyện tiếp... Hay là… lại sợ ăn món của bà Shima?”
Jiraiya khựng lại, chén rượu trên tay lơ lửng.
“Này Kakashi…đừng làm hỏng tâm trạng ăn uống của mọi người chứ...”
Mọi người phá lên cười.
Jiraiya gượng cười. Đúng lúc đó —
“Hắt xì!!”
Rồi một cái nữa —
“HẮT XÌ!!!”
Cả người ông rùng mình, sống lưng lạnh toát như vừa bị quấn giấy bùa dán lên trán. Jiraiya khựng lại, nhìn lên trời với ánh mắt nghi hoặc, tay khẽ xoa mũi:
“Khoan đã… lạnh vậy là sao? Trời không gió, không ẩm, không có ai nhìn trộm ta lúc tắm… mà sao tự nhiên thấy…giống như có điêu dân nào đó đang muốn hại trẫm…?”
Gai vỗ vai ông cái bốp:
“Chắc là Naruto nhớ ngài quá nên gọi thầm trong tâm!”
Jiraiya nuốt miếng thịt, hơi chột dạ:
“...Chắc là thế.”
Trong khi đó…ở một nơi rất xa, tại núi Myōboku…
Namikaze Naruto đang gục mặt xuống đất, tay nắm chặt bụng, mắt đỏ ngầu, thì thầm nguyền rủa:
“Jiraiya… ông NHỚ đó… không cảnh báo trước cho tôi mà vội vàng sủi mất…”
“Báo thù… Báo thù…”
—-------------------------
Sáng hôm sau tại đỉnh Tây Myōboku, nơi gió thổi qua từng đợt rì rào như ru hồn núi, Naruto ngồi xếp bằng trên tảng đá phẳng hình bông sen khổng lồ. Trước mặt là Fukasaku tiên nhân, phía xa xa là bóng dáng của Shima đang hái nấm độc... có vẻ không liên quan nhưng vẫn khiến Naruto ớn lạnh sống lưng.
“Bài học đầu tiên,” – Fukasaku nói, gõ nhẹ vào đầu gối Naruto –
“Là cảm nhận năng lượng tự nhiên.”
“Nếu chakra bình thường được tạo ra bởi năng lượng thể chất và tinh thần của chính ngươi… thì Chakra Tiên Thuật cần thêm một phần ba là năng lượng tự nhiên. Không hấp thụ được — thì khỏi nói đến Tiên Thuật.”
Naruto ngồi thẳng lưng, nhắm mắt theo hướng dẫn. Xung quanh, gió mơn man vạt áo, nắng nhẹ chiếu qua lớp mây, tiếng cóc thi thoảng vang lên như nhạc nền… nhưng bản thân cậu lại chẳng cảm được gì ngoài… cơn đói từ hôm qua.
“Năng lượng tự nhiên… năng lượng tự nhiên… mình phải cảm nhận nó… Chắc nó giống như cảm nhận chakra của thầy Kakashi khi trốn kiểm tra buổi sáng…”
Naruto mở hé mắt. Không khí vẫn yên, nhưng một con bướm to bằng bàn tay đang bay lượn trước mặt, trong khi ba con cóc thiền khác đang… thi nhau ai ngồi yên lâu hơn mà không hắt hơi.
Fukasaku khẽ lắc đầu:
“Sai rồi, Naruto. Ngươi đang cố gắng cảm nhận — mà không trở thành một phần của tự nhiên. Bỏ ‘cảm nhận’ đi. Hãy buông bỏ cái tôi. Đừng là người, cũng đừng là ninja. Hãy là đá. Là gió. Là lá cây.”
Naruto nhíu mày, lần này thật sự cố gắng thả lỏng. Hơi thở chậm lại, tâm trí trôi đi như chiếc thuyền nhỏ giữa hồ sương. Một phút… rồi hai phút…
Và rồi… một luồng khí mờ nhạt khẽ quấn quanh ngón tay cậu — rất nhẹ, như tơ nhện chạm vào da.
“Đây là…?”
“Đúng rồi đó.” – Fukasaku nở nụ cười. “Nó tới rồi. Đừng ép, đừng đuổi. Cứ để nó nhập vào như bạn cũ quay về.”
Naruto hít sâu.
Lần đầu tiên… cậu cảm nhận thế giới không bằng mắt hay tai, mà bằng tâm thức.
Gió đang hát.
Lá đang kể chuyện.
Mặt đất đang rung nhẹ như nhịp đập của một sinh mệnh khổng lồ.
Và cậu… chỉ là một giọt nước trôi trong dòng sông ấy.
—
Nhưng rồi…
“Hắt xì!”
Naruto bật dậy, hắt hơi một cái như nổ Rasengan, làm cả tảng đá dưới chân rung chuyển.
“AAAAAA cho cháu xin lỗi!! Tự nhiên ngứa mũi quá!!”
Fukasaku đỡ trán:
“Về chỗ. Lại từ đầu.”
Naruto thở dài, gãi đầu, mặt nhăn như khỉ ăn ớt:
“Đây là tiên thuật hay tra tấn vậy trời…”
Fukasaku lắc đầu, rút từ túi áo ra một lọ hồ lô nhỏ được niêm phong bằng giấy chú.
“Xem ra… ngươi chưa thể tự mình cảm nhận năng lượng tự nhiên. Chúng ta sẽ dùng phương pháp hỗ trợ truyền thống.”
Naruto ngồi lại, mày nhăn như trán Neji mỗi khi tức giận:
“Phương pháp gì ạ?”
Fukasaku giơ lọ lên, mở nút: từ bên trong, một luồng khói tím nhạt bốc ra, mang mùi tanh đặc trưng — dầu cóc.
Naruto giật lùi:
“Chờ đã… cái này… mùi nó giống… thứ cháu từng thấy Jiraiya-sensei bôi lúc khởi động tiên thuật!? Cái này dùng để… để…”
Fukasaku gật đầu:
“Đúng. Đây là Sen'you Gan'yaku – Dầu cóc đặc chế của núi Myōboku. Nó khuếch đại cảm thụ năng lượng tự nhiên… nhưng cũng cực kỳ nguy hiểm nếu mất kiểm soát.”
“Ngươi chỉ cần ngồi yên tuyệt đối trên tảng đá sen, để dầu cóc tự phát huy tác dụng, dẫn dắt luồng tự nhiên khí vào kinh mạch.”
Naruto nhăn nhó:
“Ngồi yên? Bao lâu ạ?”
Fukasaku mỉm cười… rất thánh thiện:
“Chỉ khoảng vài giờ… nếu may mắn. Còn nếu không, thì hóa đá. Vĩnh viễn.”
Naruto nuốt nước bọt cái ực.
“Vậy nếu cháu bị ngứa mũi thì sao?”
“Ráng chịu. Không thì thành tượng đá Naruto đại ngốc đời đời ở Myōboku.”
—
Không còn đường lui, Naruto cắn răng để Fukasaku bôi dầu cóc lên khắp người: trán, ngực, cổ tay, hai đầu gối, và cả sau tai.
Cảm giác đầu tiên là lạnh buốt như bị đá núi chà vào da, rồi nhanh chóng chuyển sang tê rần, như có hàng ngàn luồng khí nhỏ đang chui vào từng lỗ chân lông.
Naruto ngồi thiền lại, lần này là nghiêm túc thật sự.
Thế giới như mờ dần… chỉ còn tiếng gió, hơi đất, và dòng năng lượng tự nhiên bắt đầu len vào.
Naruto vẫn đang ngồi bất động giữa làn gió núi và sương mù linh khí, thân thể bôi đầy dầu cóc đặc chế.
Ánh mắt khép hờ, hơi thở ổn định, làn da bắt đầu... chuyển sắc.
Ban đầu là vàng nhạt như da cóc, rồi tới xanh xám mốc như bùn đá mùa đông, cuối cùng... một bên má bắt đầu nổi vảy.
Đằng sau, Fukasaku quan sát sát sao, tay cầm một cây thước gỗ dài khắc cổ văn, được gọi là:
“Senbō no Enma – Gậy đánh tỉnh kẻ sắp hóa cóc.” (Thường dùng cho những đứa quá lì hoặc quá kém như Jiraiya hồi xưa.)
Mắt Fukasaku giật nhẹ:
“Chết rồi… hắn bắt đầu hòa nhập quá nhanh! Mà chưa biết cách dẫn chakra ngược lại…!”
“BỐP!!!”
“AaaaaaAAaaAAAAaaa!!!” – Naruto gào rú ngã sấp mặt khỏi tảng đá, lưng in rõ nguyên một dấu thước cháy đỏ.
“ĐAU QUÁ TRỜI ƠIIIIII!!! ĐÂY LÀ THIỀN HAY HÌNH PHẠT VẬY!!??”
Fukasaku vẫn điềm nhiên:
“Nếu không vỗ, ngươi đã thành tượng cóc rồi. Tiên Thuật không phải đồ chơi. Mỗi lần hòa khí quá sâu mà không rút kịp là một lần mất mạng đấy!”
Và thế là…
Ngày thứ nhất, Naruto thử lần nữa. Cảm nhận được khí trời, dòng suối, tiếng lá thở… thì chân bắt đầu hóa đá.
“BỐP!!”
“AAAAAAAAAAAAAAA!!!”
—
Ngày thứ hai, Naruto đổi cách hít thở, làm chậm hơn, vẫn dính.
“BỐP!!”
“LẠI NỮA HẢ TRỜI!?”
—
Ngày thứ ba, cậu thử xếp thủ ấn nhẹ trong lòng, giữ chakra tản ra đều trong huyệt đạo… tưởng đã thành công, thì đỉnh đầu bắt đầu mọc… mụn cóc.
“BỐP!!!”
“MỤN CÓC CŨNG PHẢI ĂN THƯỚC LÀ SAO!?!?”
Fukasaku phẩy gậy gỗ lên vai, ánh mắt sáng như chuyên gia nhân sự:
“Vì luyện Tiên Thuật mà chịu ba ngày ăn thước còn sống, thì đáng để dạy tiếp.”
Naruto gục xuống, lưng đỏ như gạch nung, miệng càu nhàu:
“Lão già Jiraiya thì trốn uống rượu, còn mình ở đây thiền hóa đá, lưng cháy, mặt mốc… Thế giới thật bất công mà…”
Sau ba ngày liên tục bị “ăn thước để khỏi hóa đá”, Naruto dần học được cách sống sót giữa ranh giới của người và cóc.
Dưới sự giám sát của Fukasaku tiên nhân, với lưng đầy dấu đỏ thẫm, Naruto vẫn ngồi thiền lại trên tảng đá sen linh khí, từng hơi thở trầm đều như nhịp tim đại địa.
Dầu cóc bôi mỏng hơn, nhưng giờ đây… Naruto không còn hoảng loạn.
Cậu học được cách không hấp tấp kéo năng lượng vào người.
Mà là… mở lòng đón nó.
Không dùng sức mạnh… mà dùng sự dung hòa.
—
Sáng sớm ngày thứ tư, khi sương vẫn còn đọng trên rìa nấm đá, Fukasaku ngồi bên, tay vẫn cầm thước nhưng nét mặt lặng lẽ hy vọng.
Rồi… một luồng khí đặc biệt tỏa ra từ Naruto.
Không dữ dội. Không hỗn loạn.
Mà êm đềm, thanh tịnh… như tiếng chuông chùa xa vọng qua rừng.
Fukasaku nín thở.
Toàn bộ núi Myōboku… chợt lặng.
—
Từ trên cao, Shima tiên nhân vừa mang khay nấm độc đi xuống, đột ngột dừng lại. Bà cảm nhận được thứ mà hiếm có loài người nào có thể chạm tới:
“Tiên khí… thật rồi…”
—
Naruto lúc này không mở mắt, nhưng toàn thân được phủ bởi một quầng khí nhẹ vàng kim. Những dấu vằn quanh mắt đã hiện rõ, màu cam cháy, lan từ mí đến gò má.
Không còn lạnh.
Không còn run.
Không còn hóa đá.
Chỉ còn một trạng thái cân bằng tuyệt đối – giữa thân thể, linh hồn và đất trời.
Cậu thở chậm… nhưng sâu.
Tay vẫn đặt nhẹ lên đầu gối, không mảy may run rẩy.
Naruto đã chạm được ngưỡng đầu tiên của Tiên Thuật.
—
Fukasaku mỉm cười.
“Tốt lắm… Naruto. Giữ nguyên. Chậm rãi. Cân bằng như vậy…”
“Chào mừng đến thế giới của Tiên Nhân.”
—-------------------
Sau khi Naruto giữ vững được trạng thái cân bằng đầu tiên với Tiên khí, quá trình luyện tập chính thức bắt đầu.
Dưới sự hướng dẫn sát sao của Fukasaku tiên nhân, mỗi ngày tại núi Myōboku là một hành trình rèn luyện sống còn — không chỉ về sức mạnh, mà về sự hòa hợp giữa con người và thiên địa.
Tuần 1: Hòa Tiên Khí Vào Chakra – “Gieo hạt xuống đất”
Naruto học cách dẫn năng lượng tự nhiên vào cơ thể, phối hợp nó với dòng chakra sẵn có. Việc này đòi hỏi sự tập trung cao độ, bởi chỉ cần sai lệch tỷ lệ, dòng chakra sẽ vỡ nát, còn cơ thể có thể hóa đá ngay lập tức.
“Tiên thuật không phải là phép màu,” – Fukasaku nói – “Nó là kết quả của sự dung hòa hoàn mỹ giữa thân – tâm – trời.”
Sau nhiều lần thất bại, Naruto dần kiểm soát được dòng luân chuyển. Đến cuối tuần, cậu có thể tự vận Chakra Tiên Thuật mà không cần dầu cóc hỗ trợ.
Tuần 2: Quyền Thuật Cóc – “Gân cốt thiên địa”
Fukasaku truyền dạy Kawazu Kumite – Quyền pháp đặc trưng của tộc Cóc.
Naruto học cách đánh không phải bằng cơ bắp, mà bằng chấn động năng lượng tự nhiên, khiến mọi cú đấm, cú đá đều mang theo sóng va đập vô hình.
Càng luyện sâu, cậu càng cảm nhận rõ rằng một quyền của Tiên nhân không cần chạm địch – mà vẫn khiến đối phương khiếp đảm.
Tuần 3: Kết Hợp Nhẫn Thuật – “Lửa hòa trong trời, nước chảy dưới đạo”
Fukasaku dạy Naruto cách vận dụng Chakra Tiên Thuật để tăng cường nhẫn thuật và cải biến bản chất thuật pháp.
Mặc dù không đơn giản, nhưng Naruto tiến bộ nhanh, nhờ sự thông hiểu sâu sắc với Rasengan và bản năng điều khiển chakra đã được rèn từ nhỏ.
“Khi nhẫn thuật mang hơi thở của thiên nhiên,” – Fukasaku nói – “Nó không còn là công cụ chiến đấu… mà là biểu hiện của Đạo.”
Tuần 4: Bài kiểm tra cuối – “Không còn là người phàm”
Trong tuần cuối, Naruto phải giao chiến với cóc chiến vệ cấp cao chỉ bằng Tiên khí và quyền thuật, không sử dụng nhẫn thuật. Cậu vượt qua sau chín chiêu, không bị thương, không lùi bước.
Khi được yêu cầu giải tán Chakra Tiên Thuật, Naruto giữ vững trạng thái trên nửa giờ mà không cần ai giúp điều tiết.
Fukasaku đứng nhìn, ánh mắt sáng rực, gật gù tán thưởng:
“Nhóc Naruto ngươi quả thực là một thiên tài. Nhóc Jiraiya tốn mất ba tháng mà không thể tu luyện thành thục, mà ngươi chỉ tốn một tháng.”
Fukasaku đặt một tay lên vai Naruto, trầm giọng:
“Tốt rồi. Nhưng hãy nhớ kỹ điều này, Naruto… Tiên Thuật rất mạnh. Nhưng cũng hao tổn rất nhanh. Trong thực chiến, nhóc sẽ khó mà duy trì trạng thái đó lâu, vì việc hấp thu năng lượng tự nhiên trong lúc chiến đấu là cực kỳ nguy hiểm.”
Naruto gật đầu:
“Vậy… cháu phải làm sao để sử dụng được nó khi cần mà không bị hóa đá giữa trận?”
Fukasaku khẽ cười, lấy ra một cuộn da cóc, giở ra một bản vẽ sơ đồ chakra:
“Phân thân. Đó là chìa khóa. Nhóc hãy tạo một hoặc nhiều Ảnh Phân Thân, để chúng ở lại vị trí an toàn và thiền, tích tụ năng lượng tự nhiên thay cho bản thể. Đến khi cần, chỉ cần giải phóng phân thân, mọi Tiên Chakra mà nó tích tụ sẽ quay về bản thể.”
Naruto trợn mắt:
“Vậy là… chỉ cần tích tụ đủ chakra từ trước, đến lúc đánh là cháu có thể kích hoạt Tiên Thuật ngay!?”
Fukasaku gật đầu:
“Đúng thế. Càng nhiều phân thân, càng tích trữ được nhiều. Nhưng cũng đồng nghĩa với việc chia nhỏ ý thức, nên chỉ làm nếu ngươi đủ tỉnh táo.”
Naruto lẩm nhẩm tính toán trong đầu.
“Nếu là cháu… chắc cháu tạo được mười cái cùng lúc. Mỗi cái thiền mười phút, tổng cộng gần một tiếng Chakra Tiên Thuật…”
Cậu bật cười, mắt lóe sáng:
“Heh… chiến thuật kiểu này mới đúng phong cách Naruto!”
Fukasaku vỗ vai cậu, ánh mắt hài lòng:
“Tốt. Giờ đây nhóc Naruto đã sẵn sàng trở về rồi.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương