Chiến trường hỗn loạn, khói lửa mịt mù, người ngã ngựa đổ, cảnh tượng thảm khốc đến mức không nỡ nhìn.
Không ai hiểu nổi Vân Nhàn rốt cuộc ăn gì mà chạy nhanh thế, để lại Kiều Linh San phía sau phải dốc hết sức bình sinh mới bám kịp. Khi quay đầu lại, dù đã cách khá xa, nàng vẫn có thể lờ mờ thấy hình bóng khổng lồ, đáng sợ của Băng Ảnh Cự Tích khiến nàng nghẹt thở trong giây lát.
“Vân Nhàn! Tiếp theo phải làm gì đây?!” Kiều Linh San hét lên hoảng hốt.
Phía sau, Liễu Thế bất ngờ không kịp phản ứng, va chạm trực diện với Cự Tích. Một đòn khiến n.g.ự.c hắn tê rần như bị xé toạc, sắc mặt đầy kinh ngạc.
Con hung thú này cường hãn hơn trong tưởng tượng gấp mấy lần!
“Muội —— nói —— cái gì ——?” Vân Nhàn vừa chạy vừa hét lại:
“Gió lớn quá —— ta nghe không rõ ——!”
“Ai khiến ngươi chạy nhanh như vậy chứ?!” – Kiều Linh San vừa chạy vừa thở hồng hộc, bất lực hét lên:
“Ta hỏi —— tiếp theo —— chúng ta phải làm gì ——?!”
Trước đó, Vân Nhàn nói nàng đã chuẩn bị một kế hoạch cực kỳ tinh vi, lúc hành động chỉ cần nhìn sắc mặt nàng mà làm theo, tin tưởng là được. Kiều Linh San thật ra chẳng tin mấy, nhưng dẫu sao Vân Nhàn là người dẫn đầu, cũng đành miễn cưỡng nghe theo chỉ huy.
Phía sau, con Cự Tích khổng lồ bị một đám “sâu kiến” chọc giận, trong chớp mắt gào thét đuổi theo. Tuy tốc độ không quá nhanh, nhưng mỗi bước đi là một trận cuồng phong m.á.u tanh, mặt trời cũng như bị che khuất. Máu xanh từ bụng nó không ngừng phun ra, khí thế ép người đến nghẹt thở.
Liễu Lâm Song – người yếu nhất nhóm – bị tụt lại phía sau, mặt trắng bệch. Những đệ tử Đao Tông còn lại vốn định dùng hắn làm mồi nhử, giờ lo chạy thoát thân còn không xong, ai còn dư sức quay lại cứu người? Cự Tích càng lúc càng gần, hơi thở tanh hôi phả sát sau gáy, đầu lưỡi phân nhánh vươn ra chuẩn bị phun độc. Đúng lúc đó, tai Vân Nhàn như bật sáng, cô ra hiệu:
“Chính —— là —— bây giờ ——!”
Giữa cơn hỗn loạn, cánh tay trái nàng lóe lên ánh sáng đỏ rực. Thanh kiếm Thái Bình trong vỏ như cũng hưng phấn theo, nhưng bị nàng ấn ngón tay ngăn lại, rồi nghiêm nghị quát khẽ:
“Kiếm tới!”
Thanh Khi Sương do Túc Trì tặng, tuy chưa hoàn toàn dung hợp với nàng, nhưng lúc này cũng tạm đủ dùng. Theo tiếng quát, kiếm lập tức hiện hình, sắc lạnh như sương. Vân Nhàn dồn toàn bộ linh lực, xoay người, ngự kiếm lao ngược về phía sau.
Cảnh tượng khiến ai nấy sững sờ.
Giữa lúc ai cũng liều mạng chạy trốn, lại có người dám quay đầu trở lại?!
Liễu Thế lướt ngang qua nàng, chẳng cản lại, chỉ cười khẩy:
“Ngươi định tranh nguyên đan? Thật nực cười! Tưởng mình mạnh đến thế sao?”
Từ đầu, hắn đã nhìn ra ý đồ của Vân Nhàn, nhưng chẳng buồn ngăn cản. Trong mắt hắn, muốn cướp đồ dưới tay mình, dễ vậy sao?
Nhưng Vân Nhàn hờ hững đáp:
“Không nói chuyện với ngươi. Bớt ra vẻ đi.”
Liễu Thế bị chọc trúng điểm yếu, tức giận quát:
“Vân Nhàn, ngươi ——!”
Hắn càng giận, Vân Nhàn càng vui.
Liễu Thế hừ lạnh, chẳng buồn quay đầu lại mà tiếp tục bỏ đi.
Phía sau, Kiều Linh San bám sát, tim như muốn nhảy khỏi lồng ngực. Nàng chăm chăm nhìn theo bóng dáng Vân Nhàn, hô hấp rối loạn, rốt cuộc chiến thuật tinh vi tuyệt luân kia là gì? Chẳng lẽ thật sự có thể g.i.ế.c được Cự Tích? Không… không thể nào.
Tuy chưa từng thấy Vân Nhàn toàn lực rút kiếm, nhưng sự chênh lệch tu vi quá rõ, làm sao đánh thắng?
Trong đầu Kiều Linh San giờ đây toàn là những cái tên chiến thuật: “Kim thiền thoát xác”, “Điệu hổ ly sơn”, “Không thành kế”… Lẽ nào nàng định tái hiện binh pháp Tôn Tử giữa đời thực?
Vân Nhàn cuối cùng đã vọt tới cuối hàng nơi bốn đệ tử Đao Tông tái nhợt vì cạn kiệt sức lực đang cố gắng chống chọi dưới sự truy đuổi dữ dội của Cự Tích.
Nếu là lúc thường, Cự Tích còn chẳng đuổi kịp họ, nhưng sau khi bố trí Tỏa Huyệt Trận vừa rồi, bọn họ đã tiêu hao gần hết linh lực, giờ chẳng còn khả năng chống đỡ. Mặc dù vậy, không ai nghĩ đến việc cầu cứu Liễu Thế.
Không phải không muốn mà là không dám.
Là bá chủ của Bắc Giới, Đao Tông từ trước đến nay luôn tôn sùng kẻ mạnh. Trong mắt họ, ai yếu là kẻ đáng khinh.
Ai mạnh thì mọi người mới theo. Ai yếu bị bỏ rơi là chuyện đương nhiên.
Huống chi, Liễu Thế là kẻ có thể dùng chính đệ tử trong tông làm mồi để bắt yêu thú, làm sao có thể quay lại cứu người? Với hắn, chỉ có “hữu dụng” hay “vô dụng”, không có thứ gọi là “đồng môn” hay “tình nghĩa”.
Nhưng đúng vào lúc ấy.
Một cơn gió lạnh như băng c.h.é.m tới. Một thiếu nữ như từ trên trời giáng xuống.
Gương mặt cương nghị, dáng người uyển chuyển trong bộ kiếm bào tung bay. Cô gái trẻ ấy đôi mắt đen sâu như mực, nhưng mỗi lần ánh mắt quét qua đều lóe lên ánh sáng sắc bén như muốn xuyên thấu lòng người.
Lưng thẳng, kiếm ý lạnh băng khí chất toát ra hoàn toàn là một chính đạo kiếm tu chính tông.
Mọi người ai nấy trong lòng đều một mực đề phòng, thế nên khi Vân Nhàn giữa ánh trăng sáng rực, mặt mày tươi cười, dùng giọng điệu như tiểu thương đầu ngõ mà hỏi:
“Huynh đệ, có muốn… lên kiếm không?”
Khoảnh khắc ấy, thần hồn bọn họ suýt nữa bay ra khỏi xác.
“Cái… cái gì cơ?” Liễu Lâm Song trừng mắt như muốn rớt nhãn cầu, nghi ngờ bản thân nghe lầm “Ngươi vừa nói gì?”
“Ta hỏi,” Vân Nhàn kiên nhẫn lặp lại, nụ cười không hề giảm, “có muốn lên kiếm không? Dựa vào thể lực các ngươi hiện tại, con quái sau lưng kia mà đuổi thêm nửa canh giờ nữa, e rằng đi không nổi. Lên kiếm ta chở, cùng lắm để Liễu Thế hít bụi phía sau. Thế nào?”
Một đệ tử Đao Tông lập tức cảnh giác, giọng nghiêm túc:
“Ngươi là người Đông Giới, vì cớ gì giúp chúng ta?”
Rõ ràng là tình huống quá rối loạn, bọn họ vẫn chưa biết ai là thủ phạm thật sự khiến trận pháp sụp đổ.
Nam Cung Tư Uyển
“Ôi dào,” Vân Nhàn vung tay như xua muỗi, tiện tay từ nhẫn trữ vật móc ra một khối thịt hươu, thẳng tay ném thẳng vào cái miệng rộng toang của Cự Tích đằng sau.
Tiếng rống tức giận như sấm dậy vang lên, nàng thì lại mỉm cười giơ một ngón tay ra lắc lư trước mặt bọn họ, nói như đang bán hàng khuyến mãi ở chợ phiên:
“Một người mười cây cầm m.á.u thảo. Hai người giảm giá 2 phần. Lên không? Lên không nào~?”
Không khí nơi này động một chút là m.á.u đổ, cầm m.á.u thảo ở trong bí cảnh gần như là vàng ròng, cực kỳ quý giá. Do giới hạn của bí cảnh, số lượng mang vào bị khống chế nghiêm ngặt, nên mỗi cây dùng là một cây mất, giá trị cực cao.
Dĩ nhiên, đệ tử Dược Tông có thể tự tìm trong bí cảnh nhưng cũng rất khó tìm, lại dễ bị cướp.
Mấy đệ tử Đao Tông: “……”
Thì ra, ngươi là nhắm vào cái này?!
Tuy có chút tức giận nhưng trong lòng họ lại dâng lên một cảm giác vi diệu: ít ra còn có thứ để đổi mạng, còn hơn là tay trắng.
“Mười cây?! Ngươi cướp à?!” Một tên gào lên, “Chúng ta mỗi người chỉ được mang theo hai cây vào bí cảnh! Đào đâu ra mười cây cho ngươi?!”
“Đừng có giả nai,” Vân Nhàn mắt cũng không chớp. “Ta vừa nghe trộm thấy, đám linh thảo của Đao Tông đều cất trong nhẫn của ngươi.”
“…Ngươi nghe từ khi nào…” Gã kia vô tình buột miệng, lập tức cứng họng. “Ta sẽ không đưa! Đó là dự trữ của môn phái!”
Vân Nhàn cười nhẹ, c.h.é.m gió như thần:
“Vậy thì ngươi cứ chờ Liễu Thế quay lại nhặt nhẫn trữ vật là được, yên tâm, nhẫn sẽ không bị tiêu hóa nhưng người thì có đấy.”
Gã đệ tử: “???”
Thôi không đùa nữa, Vân Nhàn nghiêm túc hỏi:
“Vậy chốt giá bao nhiêu? Đàm phán nào.”
Giọng nàng mềm mại như gió xuân, tưởng như đang bán đồ bên sạp ngoài chợ chứ chẳng phải đang chạy trốn sinh tử. Gã Đao Tông cắn răng:
“Nhiều nhất tám cây!”
“Được, tám thì tám!” Vân Nhàn dứt khoát, phản ứng nhanh như điện. “Mau leo lên, nó sắp phun độc tới nơi rồi!”
Ngữ điệu nàng nhẹ nhàng nghe vào lại có cảm giác… có khi ngay từ đầu nàng chỉ định đòi ba cây.
“Không được!” Liễu Lâm Song vẫn còn chút tỉnh táo. “Cho dù chúng ta đang kiệt sức, vẫn còn đường chạy trốn! Còn nếu đưa cầm m.á.u thảo cho ngươi, chẳng khác nào tăng cường chiến lực cho Đông Giới…”
Lý luận cũng có lý. Nhưng đúng lúc đó, một tên khác lại nói toạc ra sự thật mà không ai muốn nghe:
“Chiến lực Đông Giới có bao nhiêu đâu chứ?!”
Liễu Lâm Song: “…”
Vân Nhàn: gật gù.
“Chính xác. Chính xác luôn.”
Liễu Lâm Song: “……”
Đôi mày vốn đã nặng trĩu lại càng nhíu chặt hơn, lòng rối bời như dây tơ vò. Thời gian dài bị thúc ép linh lực, ngũ tạng lục phủ cũng gần như muốn bung nát, khóe miệng ứa ra chút huyết tinh, cơ thể như chiếc nỏ căng hết dây, chuẩn bị bật tung. Ngay lúc ấy, Vân Nhàn lại cất lời.
“Còn chút chuyện, các ngươi xem ra có chút hiểu nhầm.” Nàng cười mỉm, ánh mắt vẫn đầy sự tinh quái nhìn về phía Băng Ảnh Cự Tích đằng sau, rồi ngoảnh lại, gương mặt thoáng hiện nụ cười nhẹ tựa hồ chẳng màng thế sự:
“Ta nếu có thể cứu các ngươi, tất nhiên cũng có thể ngăn cản các ngươi. Vừa mới vào bí cảnh, đã mất bốn người, dù là Đao Tông cũng đau xương tê gân đấy.”
“Lựa chọn có hai, hoặc là ta lấy hết, hoặc các ngươi tự nguyện giao một phần. Các ngươi thấy sao?”
Ý tứ uy h.i.ế.p mà ẩn chứa sự nồng hậu.
Liễu Lâm Song trắng bệch mặt mày, hắn thật sự quá ngây thơ, nghĩ rằng Vân Nhàn là người dễ đối phó!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Vậy thì…” Vân Nhàn lấy ra Thái Bình kiếm ấn, nhẹ nhàng hỏi:
“Các ngươi quyết định thế nào?”
“Ngươi có nghĩ đến đắc tội Đao Tông không?”
Cự Tích đứng phía sau, mùi tanh hôi vẫn chưa mất, bóng dáng nhạt nhòa như ma quái. Một người cắn môi, cố nén lòng, rồi rốt cuộc bật ra lời oán giận:
“Chúng ta có bốn người, ngươi muốn chúng ta giao như thế nào?”
“Còn gì đơn giản hơn?” Vân Nhàn chỉ sang bên cạnh, nơi Kiều Linh San sắc mặt lạnh như băng, nhưng ánh mắt lại sáng lên vui mừng:
“Bên này hai người, bên kia hai người, vừa vặn!”
Bên trong bí cảnh thì ồn ào hỗn loạn, yêu thú gào rú, khung cảnh chẳng khác gì một trận loạn chiến. Bên ngoài thì càng náo nhiệt, người đến xem đông như hội.
Trận đại chiến Tứ Phương được chia thành nhiều cấp độ, ai tham gia cũng đều có kinh nghiệm, nên mọi việc diễn ra đâu vào đấy. Lúc đầu, các môn phái không động chạm nhau. Mỗi người đều tranh thủ vào bí cảnh tiêu diệt yêu thú, vừa rèn luyện vừa tìm kiếm thiên tài địa bảo, linh thảo linh thực để dự trữ. Sau khi tích trữ đủ, mọi người còn khoảng bảy ngày để nghỉ ngơi dưỡng sức, chuẩn bị bước vào trận chiến quyết định.
Dù giữa một số môn phái có thù hằn sâu nặng, nhưng vì lợi ích chung, cũng chỉ dám gây rối nhẹ, không ai dại gì mà khai chiến thật sự. Vì sao? Thứ nhất, nếu đánh sớm thì hao tổn thực lực, chẳng khác nào tự chuốc thiệt. Thứ hai, vì cách tính điểm dựa trên giá trị tích lũy, mà giai đoạn đầu hầu như chưa ai có điểm cả. Có tiêu diệt sạch một nhóm cũng chẳng thu được lợi gì, ngược lại còn dễ bị kẻ khác ngồi không hưởng lợi.
Dưới “luật ngầm” ấy, giai đoạn đầu của cuộc chiến hầu như không có xung đột lớn. Các đại môn phái ngầm phân chia phạm vi, chỉ cần cảm nhận được có khí tức của người phe khác là tự động tránh đi, đến mức gặp mặt cũng hiếm khi xảy ra.
Trên màn hình chiếu toàn cảnh, từng nhóm người lần lượt xuất hiện rồi lại rời đi. Đa số đều đến để theo dõi và giám sát tình hình.
Mọi thứ có vẻ bình lặng, nhưng sóng ngầm thì vẫn âm ỉ thể hiện rõ nhất qua thái độ của bốn đại diện chính.
Ví dụ như lúc này, Liễu Xương của Bắc Giới và người của Lê Phái bên Nam Giới đang mỉa mai nhau qua lại. Trong khi đó, Minh Quang đại sư của Tây Giới và Túc Trì của Đông Giới thì vẫn im lặng. Tuy đều giữ im lặng, nhưng cách người khác đối xử với họ lại khác hẳn. Liễu Xương có vẻ còn e ngại Minh Quang đôi chút, nhưng với Túc Trì thì chẳng coi ra gì.
Dù Liễu Xương có khiêu khích kiểu gì, Túc Trì cũng chỉ giữ gương mặt lạnh tanh như muốn nói: “Nói xong chưa?”, rồi quay sang… lau kiếm.
Mà chẳng ai hiểu nổi cái kiếm đó có gì để lau. Sáng lau, tối lau, rảnh cũng lau, không nói câu nào cũng lau. Đến mức thanh Chước Nguyệt kiếm kia, y như chủ nhân nó không chút bụi bẩn, không một vết trầy, lúc nào cũng sáng bóng như mới.
Trái lại, thanh Khi Sương mà Túc Trì tặng cho Vân Nhàn thì chưa đầy nửa ngày đã xước xát, xám xịt như vừa lăn lộn dưới đất. Mà Vân Nhàn thì ngay cả mặt còn chẳng rửa nổi, lấy đâu ra công chăm kiếm? Đúng là kiếm thế nào thì chủ thế ấy.
Liễu Xương cứ như đang đánh vào bịch bông tức giận mà chẳng làm gì được, thậm chí còn có cảm giác tên Túc Trì kia không phải người, mà là một tảng đá sống.
Ngay lúc ấy, hình ảnh trên màn chiếu bắt đầu thay đổi.
Ban đầu, mọi người vẫn đang bình tĩnh đối phó yêu thú. Cùng lắm chỉ trầm trồ vài câu rằng Trọng Trường Nghiêu – kiếm tu của Nam Giới quả là may mắn, đi đâu cũng vớ được thứ tốt. Nhưng chẳng mấy chốc, họ phát hiện Vân Nhàn và Kiều Linh San đang tụm đầu thì thầm gì đó với vẻ thần bí, như đang bàn một kế hoạch nào đó.
“Làm xong là phải chạy ngay, hiểu chưa?” Vân Nhàn nói nhỏ với Phong Diệp. “Ngàn lần đừng để bị bắt, coi chừng ăn đòn đấy!”
Phong Diệp nhận nhiệm vụ, lập tức đáp chắc nịch:
“Rõ rồi, yên tâm!”
Kiều Linh San thì đứng một bên, mặt mày đầy rối rắm:
“Chúng ta thật sự phải làm vậy à? Tới lúc đó, ta biết làm gì đây?”
Vân Nhàn tỏ vẻ đã có tính toán sẵn:
“Không sao, ta có kế hoạch cả rồi. Đến lúc đó chỉ cần nhìn sắc mặt ta mà hành động.”
Kiều Linh San ngẩn ra:
“Tại sao ta lại phải nhìn sắc mặt tỷ chứ?”
Vân Nhàn lập tức đổi giọng:
“Nói nhầm rồi, là… ánh mắt.”
Sau khi bàn bạc xong kế hoạch một cách thần thần bí bí, ba người chia làm hai hướng. Phong Diệp ôm lấy bảo bối của mình, hối hả chạy ra ngoài như đang bỏ trốn, làm như vừa cướp được gì ghê gớm lắm. Còn Vân Nhàn và Kiều Linh San thì lợi dụng màn đêm, lặng lẽ lẻn vào khu vực thuộc thế lực Đao Tông.
Mọi người xung quanh lập tức xôn xao.
Họ đang làm gì vậy?
Muốn tranh thủ lượm đồ à? Không thể nào! Ngay cả Đao Tông còn phải lập trận vây g.i.ế.c yêu thú, chỉ với hai người mà muốn chen chân vào? Không thực tế.
Muốn hợp tác ư? Càng không thể! Đông Giới và Bắc Giới hiện đang căng như dây đàn, ai nhìn cũng thấy rõ. Hơn nữa, Vân Nhàn còn có thù riêng với Liễu Thế bên Đao Tông nữa kia mà…
Hay là… định phá rối? Nhưng có phá được không thì chưa biết, mà kể cả thành công, cũng chẳng có lợi gì, chẳng lẽ không sợ sau này bị Đao Tông trả thù sao?
Loại trừ hết tất cả khả năng, chỉ còn lại một đáp án tuy khó tin nhưng lại là sự thật:
Bọn họ định “biến chiến tranh thành tơ lụa”, âm thầm rút êm, không ai hay biết. Một bước rút lui, một chiêu kỳ nghệ, không lưu danh cũng không lưu khói bụi.
Sau khi hiểu ra, đám người xem liền đồng loạt cảm thán:
“Không hổ là kiếm tu, tư duy thật sự cao siêu vượt xa người thường.”
“Nghe thì vô lý thật đấy, nhưng nhìn thấy khóe môi Túc Trì hơi nhếch lên thế kia, chắc hắn cũng rất hài lòng với hành động của hậu bối.”
“Khoan đã, có nhếch môi đâu? Mặt hắn chẳng phải vẫn vậy sao? Hay mắt ta hoa rồi?”
“Giờ nữ tử vừa thông minh lại biết tiến biết lùi như vậy, thật sự hiếm có…”
Trong tiếng cảm thán, họ trơ mắt nhìn hai người vừa nhanh gọn đánh cho Liễu Huy xây xẩm mặt mày.
Rồi lại trơ mắt nhìn Vân Nhàn… ném nửa quả táo gặm dở xuống hồ.
Rồi lại trơ mắt nhìn con Cự Tích bị dụ phát điên, bắt đầu truy sát, khiến cả hai phe hoảng loạn bỏ chạy.
Cuối cùng là trơ mắt nhìn Vân Nhàn quay lại “chào hàng” thuốc trị thương, giọng điệu thành thạo, thao tác lưu loát, chẳng khác gì đang thực hành bài học kinh điển:
“Không có nhu cầu? Vậy thì tạo ra nhu cầu!”
Nàng mỉm cười thu điểm, tay không ngừng chia thuốc. Còn chu đáo đến mức để các đệ tử Đao Tông bị thương đứng trước để trị liệu, chính mình quay lưng chắn phía sau, đề phòng có ai bất ngờ tập kích.
Dù hai người đằng trước đã bị ép mua thuốc đến mức choáng váng, gần như muốn nôn ra, thì Vân Nhàn vẫn giữ sự chân thành và cẩn thận đến đáng sợ.
Không khí bỗng xấu hổ cực độ.
Mọi người im lặng, ánh mắt c.h.ế.t lặng:
“………………”
Không nói nên lời.
Vì sao nàng ta lại thuần thục đến thế?!
Chẳng lẽ dáng vẻ phong trần, đạo mạo lúc trước chỉ là giả vờ?!
Cảnh tượng quá chấn động, người xem vốn đã thưa dần trước thạch chiếu nay lại ùn ùn kéo về, nói cười ồn ào như cái chợ.
Liễu Xương nhìn hình chiếu, sắc mặt trầm như đáy vực.
Lê Phái bên cạnh thì thẳng thừng cười ra tiếng:
“Thú vị thật!”
Liễu Xương hừ lạnh:
“Loại trò hề thấp kém thế này cũng xứng gọi là thú vị?”
Lê Phái châm chọc chẳng nể mặt:
“Giám sát là để xem có vi phạm quy tắc, không phải để xử lý công đạo. Nàng ta không hại người, không phạm quy, hợp lý hợp tình, còn cần ngươi cho phép sao? Bị người ta chơi xoay vòng như rối gỗ, còn oán cái gì?”
Lê Phái liếc sang Minh Quang đại sư:
“Đại sư thấy sao? Có thú vị không?”
Minh Quang đại sư nhẹ niệm một câu:
“A di đà Phật.”
Liễu Xương: “……”
Lê Phái: “……”
Liễu Xương tức đến run rẩy, nhất là khi phát hiện Túc Trì bên kia đang… lau kiếm. Động tác hơi dừng lại, khóe môi… hình như thật sự nhếch nhẹ.
Lửa giận như núi lửa trong lòng Liễu Xương trào lên dữ dội:
“Chỉ biết chăm chăm vào chút lợi nhỏ! Dược thảo vào tay rồi thì sao? Không có thực lực bảo vệ, thì có lấy được cũng vô dụng!”
Không ít người đồng tình. Trong đó có Liễu Thế vừa thoát khỏi Cự Tích, đang tức giận đến tái mặt.
Trong một sơn động tối tăm, Liễu Huy ôm cổ rên rỉ:
“Xuống tay tàn nhẫn quá…”
Liễu Thế thì mắt tối sầm lại, quét nhìn những sư đệ bị Vân Nhàn quăng vào góc. Giọng lạnh như băng:
“Không biết nàng ta đang ở đâu, nhưng vẫn bị cướp mất cả cỏ cầm máu?”
Khi nghe xác nhận, hắn hít sâu một hơi, cả người run lên vì giận.
“Dám giở trò với ta…” hắn cắn răng ken két.
“Tốt! Không sao. Bao nhiêu thứ nàng ta lấy đi, ta sẽ bắt nàng ta nôn ra từng chút một. Ta muốn xem, không có ai che chở, liệu nàng ta có thể giữ nổi không!”
Liễu Huy nghe mà rùng mình lạnh sống lưng ngay cả đồng môn cũng thấy sát khí quá nặng.
Đúng lúc này, một tiếng hét rõ mồn một từ hướng đông nam vang vọng toàn bộ một phần tư bí cảnh:
“Cỏ cầm m.á.u đây! Một trăm điểm một cây! Hắc hắc!”
Không ai hiểu nổi Vân Nhàn rốt cuộc ăn gì mà chạy nhanh thế, để lại Kiều Linh San phía sau phải dốc hết sức bình sinh mới bám kịp. Khi quay đầu lại, dù đã cách khá xa, nàng vẫn có thể lờ mờ thấy hình bóng khổng lồ, đáng sợ của Băng Ảnh Cự Tích khiến nàng nghẹt thở trong giây lát.
“Vân Nhàn! Tiếp theo phải làm gì đây?!” Kiều Linh San hét lên hoảng hốt.
Phía sau, Liễu Thế bất ngờ không kịp phản ứng, va chạm trực diện với Cự Tích. Một đòn khiến n.g.ự.c hắn tê rần như bị xé toạc, sắc mặt đầy kinh ngạc.
Con hung thú này cường hãn hơn trong tưởng tượng gấp mấy lần!
“Muội —— nói —— cái gì ——?” Vân Nhàn vừa chạy vừa hét lại:
“Gió lớn quá —— ta nghe không rõ ——!”
“Ai khiến ngươi chạy nhanh như vậy chứ?!” – Kiều Linh San vừa chạy vừa thở hồng hộc, bất lực hét lên:
“Ta hỏi —— tiếp theo —— chúng ta phải làm gì ——?!”
Trước đó, Vân Nhàn nói nàng đã chuẩn bị một kế hoạch cực kỳ tinh vi, lúc hành động chỉ cần nhìn sắc mặt nàng mà làm theo, tin tưởng là được. Kiều Linh San thật ra chẳng tin mấy, nhưng dẫu sao Vân Nhàn là người dẫn đầu, cũng đành miễn cưỡng nghe theo chỉ huy.
Phía sau, con Cự Tích khổng lồ bị một đám “sâu kiến” chọc giận, trong chớp mắt gào thét đuổi theo. Tuy tốc độ không quá nhanh, nhưng mỗi bước đi là một trận cuồng phong m.á.u tanh, mặt trời cũng như bị che khuất. Máu xanh từ bụng nó không ngừng phun ra, khí thế ép người đến nghẹt thở.
Liễu Lâm Song – người yếu nhất nhóm – bị tụt lại phía sau, mặt trắng bệch. Những đệ tử Đao Tông còn lại vốn định dùng hắn làm mồi nhử, giờ lo chạy thoát thân còn không xong, ai còn dư sức quay lại cứu người? Cự Tích càng lúc càng gần, hơi thở tanh hôi phả sát sau gáy, đầu lưỡi phân nhánh vươn ra chuẩn bị phun độc. Đúng lúc đó, tai Vân Nhàn như bật sáng, cô ra hiệu:
“Chính —— là —— bây giờ ——!”
Giữa cơn hỗn loạn, cánh tay trái nàng lóe lên ánh sáng đỏ rực. Thanh kiếm Thái Bình trong vỏ như cũng hưng phấn theo, nhưng bị nàng ấn ngón tay ngăn lại, rồi nghiêm nghị quát khẽ:
“Kiếm tới!”
Thanh Khi Sương do Túc Trì tặng, tuy chưa hoàn toàn dung hợp với nàng, nhưng lúc này cũng tạm đủ dùng. Theo tiếng quát, kiếm lập tức hiện hình, sắc lạnh như sương. Vân Nhàn dồn toàn bộ linh lực, xoay người, ngự kiếm lao ngược về phía sau.
Cảnh tượng khiến ai nấy sững sờ.
Giữa lúc ai cũng liều mạng chạy trốn, lại có người dám quay đầu trở lại?!
Liễu Thế lướt ngang qua nàng, chẳng cản lại, chỉ cười khẩy:
“Ngươi định tranh nguyên đan? Thật nực cười! Tưởng mình mạnh đến thế sao?”
Từ đầu, hắn đã nhìn ra ý đồ của Vân Nhàn, nhưng chẳng buồn ngăn cản. Trong mắt hắn, muốn cướp đồ dưới tay mình, dễ vậy sao?
Nhưng Vân Nhàn hờ hững đáp:
“Không nói chuyện với ngươi. Bớt ra vẻ đi.”
Liễu Thế bị chọc trúng điểm yếu, tức giận quát:
“Vân Nhàn, ngươi ——!”
Hắn càng giận, Vân Nhàn càng vui.
Liễu Thế hừ lạnh, chẳng buồn quay đầu lại mà tiếp tục bỏ đi.
Phía sau, Kiều Linh San bám sát, tim như muốn nhảy khỏi lồng ngực. Nàng chăm chăm nhìn theo bóng dáng Vân Nhàn, hô hấp rối loạn, rốt cuộc chiến thuật tinh vi tuyệt luân kia là gì? Chẳng lẽ thật sự có thể g.i.ế.c được Cự Tích? Không… không thể nào.
Tuy chưa từng thấy Vân Nhàn toàn lực rút kiếm, nhưng sự chênh lệch tu vi quá rõ, làm sao đánh thắng?
Trong đầu Kiều Linh San giờ đây toàn là những cái tên chiến thuật: “Kim thiền thoát xác”, “Điệu hổ ly sơn”, “Không thành kế”… Lẽ nào nàng định tái hiện binh pháp Tôn Tử giữa đời thực?
Vân Nhàn cuối cùng đã vọt tới cuối hàng nơi bốn đệ tử Đao Tông tái nhợt vì cạn kiệt sức lực đang cố gắng chống chọi dưới sự truy đuổi dữ dội của Cự Tích.
Nếu là lúc thường, Cự Tích còn chẳng đuổi kịp họ, nhưng sau khi bố trí Tỏa Huyệt Trận vừa rồi, bọn họ đã tiêu hao gần hết linh lực, giờ chẳng còn khả năng chống đỡ. Mặc dù vậy, không ai nghĩ đến việc cầu cứu Liễu Thế.
Không phải không muốn mà là không dám.
Là bá chủ của Bắc Giới, Đao Tông từ trước đến nay luôn tôn sùng kẻ mạnh. Trong mắt họ, ai yếu là kẻ đáng khinh.
Ai mạnh thì mọi người mới theo. Ai yếu bị bỏ rơi là chuyện đương nhiên.
Huống chi, Liễu Thế là kẻ có thể dùng chính đệ tử trong tông làm mồi để bắt yêu thú, làm sao có thể quay lại cứu người? Với hắn, chỉ có “hữu dụng” hay “vô dụng”, không có thứ gọi là “đồng môn” hay “tình nghĩa”.
Nhưng đúng vào lúc ấy.
Một cơn gió lạnh như băng c.h.é.m tới. Một thiếu nữ như từ trên trời giáng xuống.
Gương mặt cương nghị, dáng người uyển chuyển trong bộ kiếm bào tung bay. Cô gái trẻ ấy đôi mắt đen sâu như mực, nhưng mỗi lần ánh mắt quét qua đều lóe lên ánh sáng sắc bén như muốn xuyên thấu lòng người.
Lưng thẳng, kiếm ý lạnh băng khí chất toát ra hoàn toàn là một chính đạo kiếm tu chính tông.
Mọi người ai nấy trong lòng đều một mực đề phòng, thế nên khi Vân Nhàn giữa ánh trăng sáng rực, mặt mày tươi cười, dùng giọng điệu như tiểu thương đầu ngõ mà hỏi:
“Huynh đệ, có muốn… lên kiếm không?”
Khoảnh khắc ấy, thần hồn bọn họ suýt nữa bay ra khỏi xác.
“Cái… cái gì cơ?” Liễu Lâm Song trừng mắt như muốn rớt nhãn cầu, nghi ngờ bản thân nghe lầm “Ngươi vừa nói gì?”
“Ta hỏi,” Vân Nhàn kiên nhẫn lặp lại, nụ cười không hề giảm, “có muốn lên kiếm không? Dựa vào thể lực các ngươi hiện tại, con quái sau lưng kia mà đuổi thêm nửa canh giờ nữa, e rằng đi không nổi. Lên kiếm ta chở, cùng lắm để Liễu Thế hít bụi phía sau. Thế nào?”
Một đệ tử Đao Tông lập tức cảnh giác, giọng nghiêm túc:
“Ngươi là người Đông Giới, vì cớ gì giúp chúng ta?”
Rõ ràng là tình huống quá rối loạn, bọn họ vẫn chưa biết ai là thủ phạm thật sự khiến trận pháp sụp đổ.
Nam Cung Tư Uyển
“Ôi dào,” Vân Nhàn vung tay như xua muỗi, tiện tay từ nhẫn trữ vật móc ra một khối thịt hươu, thẳng tay ném thẳng vào cái miệng rộng toang của Cự Tích đằng sau.
Tiếng rống tức giận như sấm dậy vang lên, nàng thì lại mỉm cười giơ một ngón tay ra lắc lư trước mặt bọn họ, nói như đang bán hàng khuyến mãi ở chợ phiên:
“Một người mười cây cầm m.á.u thảo. Hai người giảm giá 2 phần. Lên không? Lên không nào~?”
Không khí nơi này động một chút là m.á.u đổ, cầm m.á.u thảo ở trong bí cảnh gần như là vàng ròng, cực kỳ quý giá. Do giới hạn của bí cảnh, số lượng mang vào bị khống chế nghiêm ngặt, nên mỗi cây dùng là một cây mất, giá trị cực cao.
Dĩ nhiên, đệ tử Dược Tông có thể tự tìm trong bí cảnh nhưng cũng rất khó tìm, lại dễ bị cướp.
Mấy đệ tử Đao Tông: “……”
Thì ra, ngươi là nhắm vào cái này?!
Tuy có chút tức giận nhưng trong lòng họ lại dâng lên một cảm giác vi diệu: ít ra còn có thứ để đổi mạng, còn hơn là tay trắng.
“Mười cây?! Ngươi cướp à?!” Một tên gào lên, “Chúng ta mỗi người chỉ được mang theo hai cây vào bí cảnh! Đào đâu ra mười cây cho ngươi?!”
“Đừng có giả nai,” Vân Nhàn mắt cũng không chớp. “Ta vừa nghe trộm thấy, đám linh thảo của Đao Tông đều cất trong nhẫn của ngươi.”
“…Ngươi nghe từ khi nào…” Gã kia vô tình buột miệng, lập tức cứng họng. “Ta sẽ không đưa! Đó là dự trữ của môn phái!”
Vân Nhàn cười nhẹ, c.h.é.m gió như thần:
“Vậy thì ngươi cứ chờ Liễu Thế quay lại nhặt nhẫn trữ vật là được, yên tâm, nhẫn sẽ không bị tiêu hóa nhưng người thì có đấy.”
Gã đệ tử: “???”
Thôi không đùa nữa, Vân Nhàn nghiêm túc hỏi:
“Vậy chốt giá bao nhiêu? Đàm phán nào.”
Giọng nàng mềm mại như gió xuân, tưởng như đang bán đồ bên sạp ngoài chợ chứ chẳng phải đang chạy trốn sinh tử. Gã Đao Tông cắn răng:
“Nhiều nhất tám cây!”
“Được, tám thì tám!” Vân Nhàn dứt khoát, phản ứng nhanh như điện. “Mau leo lên, nó sắp phun độc tới nơi rồi!”
Ngữ điệu nàng nhẹ nhàng nghe vào lại có cảm giác… có khi ngay từ đầu nàng chỉ định đòi ba cây.
“Không được!” Liễu Lâm Song vẫn còn chút tỉnh táo. “Cho dù chúng ta đang kiệt sức, vẫn còn đường chạy trốn! Còn nếu đưa cầm m.á.u thảo cho ngươi, chẳng khác nào tăng cường chiến lực cho Đông Giới…”
Lý luận cũng có lý. Nhưng đúng lúc đó, một tên khác lại nói toạc ra sự thật mà không ai muốn nghe:
“Chiến lực Đông Giới có bao nhiêu đâu chứ?!”
Liễu Lâm Song: “…”
Vân Nhàn: gật gù.
“Chính xác. Chính xác luôn.”
Liễu Lâm Song: “……”
Đôi mày vốn đã nặng trĩu lại càng nhíu chặt hơn, lòng rối bời như dây tơ vò. Thời gian dài bị thúc ép linh lực, ngũ tạng lục phủ cũng gần như muốn bung nát, khóe miệng ứa ra chút huyết tinh, cơ thể như chiếc nỏ căng hết dây, chuẩn bị bật tung. Ngay lúc ấy, Vân Nhàn lại cất lời.
“Còn chút chuyện, các ngươi xem ra có chút hiểu nhầm.” Nàng cười mỉm, ánh mắt vẫn đầy sự tinh quái nhìn về phía Băng Ảnh Cự Tích đằng sau, rồi ngoảnh lại, gương mặt thoáng hiện nụ cười nhẹ tựa hồ chẳng màng thế sự:
“Ta nếu có thể cứu các ngươi, tất nhiên cũng có thể ngăn cản các ngươi. Vừa mới vào bí cảnh, đã mất bốn người, dù là Đao Tông cũng đau xương tê gân đấy.”
“Lựa chọn có hai, hoặc là ta lấy hết, hoặc các ngươi tự nguyện giao một phần. Các ngươi thấy sao?”
Ý tứ uy h.i.ế.p mà ẩn chứa sự nồng hậu.
Liễu Lâm Song trắng bệch mặt mày, hắn thật sự quá ngây thơ, nghĩ rằng Vân Nhàn là người dễ đối phó!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Vậy thì…” Vân Nhàn lấy ra Thái Bình kiếm ấn, nhẹ nhàng hỏi:
“Các ngươi quyết định thế nào?”
“Ngươi có nghĩ đến đắc tội Đao Tông không?”
Cự Tích đứng phía sau, mùi tanh hôi vẫn chưa mất, bóng dáng nhạt nhòa như ma quái. Một người cắn môi, cố nén lòng, rồi rốt cuộc bật ra lời oán giận:
“Chúng ta có bốn người, ngươi muốn chúng ta giao như thế nào?”
“Còn gì đơn giản hơn?” Vân Nhàn chỉ sang bên cạnh, nơi Kiều Linh San sắc mặt lạnh như băng, nhưng ánh mắt lại sáng lên vui mừng:
“Bên này hai người, bên kia hai người, vừa vặn!”
Bên trong bí cảnh thì ồn ào hỗn loạn, yêu thú gào rú, khung cảnh chẳng khác gì một trận loạn chiến. Bên ngoài thì càng náo nhiệt, người đến xem đông như hội.
Trận đại chiến Tứ Phương được chia thành nhiều cấp độ, ai tham gia cũng đều có kinh nghiệm, nên mọi việc diễn ra đâu vào đấy. Lúc đầu, các môn phái không động chạm nhau. Mỗi người đều tranh thủ vào bí cảnh tiêu diệt yêu thú, vừa rèn luyện vừa tìm kiếm thiên tài địa bảo, linh thảo linh thực để dự trữ. Sau khi tích trữ đủ, mọi người còn khoảng bảy ngày để nghỉ ngơi dưỡng sức, chuẩn bị bước vào trận chiến quyết định.
Dù giữa một số môn phái có thù hằn sâu nặng, nhưng vì lợi ích chung, cũng chỉ dám gây rối nhẹ, không ai dại gì mà khai chiến thật sự. Vì sao? Thứ nhất, nếu đánh sớm thì hao tổn thực lực, chẳng khác nào tự chuốc thiệt. Thứ hai, vì cách tính điểm dựa trên giá trị tích lũy, mà giai đoạn đầu hầu như chưa ai có điểm cả. Có tiêu diệt sạch một nhóm cũng chẳng thu được lợi gì, ngược lại còn dễ bị kẻ khác ngồi không hưởng lợi.
Dưới “luật ngầm” ấy, giai đoạn đầu của cuộc chiến hầu như không có xung đột lớn. Các đại môn phái ngầm phân chia phạm vi, chỉ cần cảm nhận được có khí tức của người phe khác là tự động tránh đi, đến mức gặp mặt cũng hiếm khi xảy ra.
Trên màn hình chiếu toàn cảnh, từng nhóm người lần lượt xuất hiện rồi lại rời đi. Đa số đều đến để theo dõi và giám sát tình hình.
Mọi thứ có vẻ bình lặng, nhưng sóng ngầm thì vẫn âm ỉ thể hiện rõ nhất qua thái độ của bốn đại diện chính.
Ví dụ như lúc này, Liễu Xương của Bắc Giới và người của Lê Phái bên Nam Giới đang mỉa mai nhau qua lại. Trong khi đó, Minh Quang đại sư của Tây Giới và Túc Trì của Đông Giới thì vẫn im lặng. Tuy đều giữ im lặng, nhưng cách người khác đối xử với họ lại khác hẳn. Liễu Xương có vẻ còn e ngại Minh Quang đôi chút, nhưng với Túc Trì thì chẳng coi ra gì.
Dù Liễu Xương có khiêu khích kiểu gì, Túc Trì cũng chỉ giữ gương mặt lạnh tanh như muốn nói: “Nói xong chưa?”, rồi quay sang… lau kiếm.
Mà chẳng ai hiểu nổi cái kiếm đó có gì để lau. Sáng lau, tối lau, rảnh cũng lau, không nói câu nào cũng lau. Đến mức thanh Chước Nguyệt kiếm kia, y như chủ nhân nó không chút bụi bẩn, không một vết trầy, lúc nào cũng sáng bóng như mới.
Trái lại, thanh Khi Sương mà Túc Trì tặng cho Vân Nhàn thì chưa đầy nửa ngày đã xước xát, xám xịt như vừa lăn lộn dưới đất. Mà Vân Nhàn thì ngay cả mặt còn chẳng rửa nổi, lấy đâu ra công chăm kiếm? Đúng là kiếm thế nào thì chủ thế ấy.
Liễu Xương cứ như đang đánh vào bịch bông tức giận mà chẳng làm gì được, thậm chí còn có cảm giác tên Túc Trì kia không phải người, mà là một tảng đá sống.
Ngay lúc ấy, hình ảnh trên màn chiếu bắt đầu thay đổi.
Ban đầu, mọi người vẫn đang bình tĩnh đối phó yêu thú. Cùng lắm chỉ trầm trồ vài câu rằng Trọng Trường Nghiêu – kiếm tu của Nam Giới quả là may mắn, đi đâu cũng vớ được thứ tốt. Nhưng chẳng mấy chốc, họ phát hiện Vân Nhàn và Kiều Linh San đang tụm đầu thì thầm gì đó với vẻ thần bí, như đang bàn một kế hoạch nào đó.
“Làm xong là phải chạy ngay, hiểu chưa?” Vân Nhàn nói nhỏ với Phong Diệp. “Ngàn lần đừng để bị bắt, coi chừng ăn đòn đấy!”
Phong Diệp nhận nhiệm vụ, lập tức đáp chắc nịch:
“Rõ rồi, yên tâm!”
Kiều Linh San thì đứng một bên, mặt mày đầy rối rắm:
“Chúng ta thật sự phải làm vậy à? Tới lúc đó, ta biết làm gì đây?”
Vân Nhàn tỏ vẻ đã có tính toán sẵn:
“Không sao, ta có kế hoạch cả rồi. Đến lúc đó chỉ cần nhìn sắc mặt ta mà hành động.”
Kiều Linh San ngẩn ra:
“Tại sao ta lại phải nhìn sắc mặt tỷ chứ?”
Vân Nhàn lập tức đổi giọng:
“Nói nhầm rồi, là… ánh mắt.”
Sau khi bàn bạc xong kế hoạch một cách thần thần bí bí, ba người chia làm hai hướng. Phong Diệp ôm lấy bảo bối của mình, hối hả chạy ra ngoài như đang bỏ trốn, làm như vừa cướp được gì ghê gớm lắm. Còn Vân Nhàn và Kiều Linh San thì lợi dụng màn đêm, lặng lẽ lẻn vào khu vực thuộc thế lực Đao Tông.
Mọi người xung quanh lập tức xôn xao.
Họ đang làm gì vậy?
Muốn tranh thủ lượm đồ à? Không thể nào! Ngay cả Đao Tông còn phải lập trận vây g.i.ế.c yêu thú, chỉ với hai người mà muốn chen chân vào? Không thực tế.
Muốn hợp tác ư? Càng không thể! Đông Giới và Bắc Giới hiện đang căng như dây đàn, ai nhìn cũng thấy rõ. Hơn nữa, Vân Nhàn còn có thù riêng với Liễu Thế bên Đao Tông nữa kia mà…
Hay là… định phá rối? Nhưng có phá được không thì chưa biết, mà kể cả thành công, cũng chẳng có lợi gì, chẳng lẽ không sợ sau này bị Đao Tông trả thù sao?
Loại trừ hết tất cả khả năng, chỉ còn lại một đáp án tuy khó tin nhưng lại là sự thật:
Bọn họ định “biến chiến tranh thành tơ lụa”, âm thầm rút êm, không ai hay biết. Một bước rút lui, một chiêu kỳ nghệ, không lưu danh cũng không lưu khói bụi.
Sau khi hiểu ra, đám người xem liền đồng loạt cảm thán:
“Không hổ là kiếm tu, tư duy thật sự cao siêu vượt xa người thường.”
“Nghe thì vô lý thật đấy, nhưng nhìn thấy khóe môi Túc Trì hơi nhếch lên thế kia, chắc hắn cũng rất hài lòng với hành động của hậu bối.”
“Khoan đã, có nhếch môi đâu? Mặt hắn chẳng phải vẫn vậy sao? Hay mắt ta hoa rồi?”
“Giờ nữ tử vừa thông minh lại biết tiến biết lùi như vậy, thật sự hiếm có…”
Trong tiếng cảm thán, họ trơ mắt nhìn hai người vừa nhanh gọn đánh cho Liễu Huy xây xẩm mặt mày.
Rồi lại trơ mắt nhìn Vân Nhàn… ném nửa quả táo gặm dở xuống hồ.
Rồi lại trơ mắt nhìn con Cự Tích bị dụ phát điên, bắt đầu truy sát, khiến cả hai phe hoảng loạn bỏ chạy.
Cuối cùng là trơ mắt nhìn Vân Nhàn quay lại “chào hàng” thuốc trị thương, giọng điệu thành thạo, thao tác lưu loát, chẳng khác gì đang thực hành bài học kinh điển:
“Không có nhu cầu? Vậy thì tạo ra nhu cầu!”
Nàng mỉm cười thu điểm, tay không ngừng chia thuốc. Còn chu đáo đến mức để các đệ tử Đao Tông bị thương đứng trước để trị liệu, chính mình quay lưng chắn phía sau, đề phòng có ai bất ngờ tập kích.
Dù hai người đằng trước đã bị ép mua thuốc đến mức choáng váng, gần như muốn nôn ra, thì Vân Nhàn vẫn giữ sự chân thành và cẩn thận đến đáng sợ.
Không khí bỗng xấu hổ cực độ.
Mọi người im lặng, ánh mắt c.h.ế.t lặng:
“………………”
Không nói nên lời.
Vì sao nàng ta lại thuần thục đến thế?!
Chẳng lẽ dáng vẻ phong trần, đạo mạo lúc trước chỉ là giả vờ?!
Cảnh tượng quá chấn động, người xem vốn đã thưa dần trước thạch chiếu nay lại ùn ùn kéo về, nói cười ồn ào như cái chợ.
Liễu Xương nhìn hình chiếu, sắc mặt trầm như đáy vực.
Lê Phái bên cạnh thì thẳng thừng cười ra tiếng:
“Thú vị thật!”
Liễu Xương hừ lạnh:
“Loại trò hề thấp kém thế này cũng xứng gọi là thú vị?”
Lê Phái châm chọc chẳng nể mặt:
“Giám sát là để xem có vi phạm quy tắc, không phải để xử lý công đạo. Nàng ta không hại người, không phạm quy, hợp lý hợp tình, còn cần ngươi cho phép sao? Bị người ta chơi xoay vòng như rối gỗ, còn oán cái gì?”
Lê Phái liếc sang Minh Quang đại sư:
“Đại sư thấy sao? Có thú vị không?”
Minh Quang đại sư nhẹ niệm một câu:
“A di đà Phật.”
Liễu Xương: “……”
Lê Phái: “……”
Liễu Xương tức đến run rẩy, nhất là khi phát hiện Túc Trì bên kia đang… lau kiếm. Động tác hơi dừng lại, khóe môi… hình như thật sự nhếch nhẹ.
Lửa giận như núi lửa trong lòng Liễu Xương trào lên dữ dội:
“Chỉ biết chăm chăm vào chút lợi nhỏ! Dược thảo vào tay rồi thì sao? Không có thực lực bảo vệ, thì có lấy được cũng vô dụng!”
Không ít người đồng tình. Trong đó có Liễu Thế vừa thoát khỏi Cự Tích, đang tức giận đến tái mặt.
Trong một sơn động tối tăm, Liễu Huy ôm cổ rên rỉ:
“Xuống tay tàn nhẫn quá…”
Liễu Thế thì mắt tối sầm lại, quét nhìn những sư đệ bị Vân Nhàn quăng vào góc. Giọng lạnh như băng:
“Không biết nàng ta đang ở đâu, nhưng vẫn bị cướp mất cả cỏ cầm máu?”
Khi nghe xác nhận, hắn hít sâu một hơi, cả người run lên vì giận.
“Dám giở trò với ta…” hắn cắn răng ken két.
“Tốt! Không sao. Bao nhiêu thứ nàng ta lấy đi, ta sẽ bắt nàng ta nôn ra từng chút một. Ta muốn xem, không có ai che chở, liệu nàng ta có thể giữ nổi không!”
Liễu Huy nghe mà rùng mình lạnh sống lưng ngay cả đồng môn cũng thấy sát khí quá nặng.
Đúng lúc này, một tiếng hét rõ mồn một từ hướng đông nam vang vọng toàn bộ một phần tư bí cảnh:
“Cỏ cầm m.á.u đây! Một trăm điểm một cây! Hắc hắc!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương