Không xa linh hồ, Liễu Thế đang lập mắt trận, sắc mặt không thể đoán được là đang vui hay lo.

Đây là Tỏa Huyệt Trận do hơn mười đệ tử Đao Tông cùng bố trí, một loại trận pháp dùng để phong tỏa huyệt đạo linh mạch của yêu thú khi nó bước vào, cắt đứt nguồn linh khí, khiến nó không thể hồi phục hay vận dụng sức mạnh.

Cự Tích kia vốn đã bị thương nặng, khí huyết hỗn loạn, nếu có thể dụ nó ra khỏi hồ, rồi dùng chiến thuật biển người ép nó bước vào trận, thì việc g.i.ế.c c.h.ế.t nó chỉ còn là vấn đề thời gian.

Nhưng vấn đề hiện tại là…

Yêu thú cấp Nguyên Anh tuy không biết nói, nhưng nhận thức lại rất cao.

Dù đang bị thương nặng, cảm giác không còn nhạy bén như trước, chỉ cần nó cảm nhận được ngoài hồ có khí tức con người, làm sao nó lại dễ dàng bỏ chỗ trú ẩn mà ra ngoài? Cưỡng ép đánh ra thì càng không thể.

Nó vốn chọn linh hồ này để ẩn náu, vì nơi đây không chỉ rất hợp với hệ thủy của nó, mà còn có thủy linh chi thiên nhiên bao bọc, như một lớp chắn tự nhiên.
Chừng nào nó không chịu rời khỏi hồ, thì với tu vi hiện tại của đám đệ tử này, không ai có khả năng làm nó bị thương, dù chỉ một chút.

Xa xa, gió rít qua, một trận âm thanh tiêu điều vang lên, cỏ cây lay động.
Liễu Thế lập tức quay đầu, ánh mắt sắc như chớp quét về phía đó.

Không có gì cả.
Chỉ là một bụi cỏ dại thôi.

Cũng phải thôi trừ khi có gan hùm mật gấu, bằng không trong đại chiến này, ai dám tự tiện xâm phạm địa bàn Đao Tông?

Liễu Thế vừa xua tan ý nghĩ vẩn vơ trong đầu, đã thấy Liễu Lâm Song người phụ trách bố trí trận pháp bước tới, vẻ mặt trầm trọng:

“Sư huynh, thổ linh chi căn đã chuẩn bị xong. Khi nào chúng ta hành động?”

Nam Cung Tư Uyển

Lâm Song tuy còn trẻ, nhưng đôi mắt đen láy sáng ngời, chăm chú nhìn người như soi thấu lòng dạ, khiến người khác không khỏi cảm thấy áp lực.

Liễu Thế nghiêng đầu nhìn mặt hồ lặng như tờ, thản nhiên đáp:

“Chờ chỉ thị của ta.”

Từ khi đến đây đến giờ, mặt hồ chưa từng có chút gợn sóng. Nếu không phải tin chắc tin tức từ Liễu Xương không sai, hắn thật sự đã nghi ngờ dưới hồ có tồn tại Cự Tích hay không.

“Rõ.” Lâm Song gật đầu, rồi giơ tay khẽ vẫy, hình chiếu thạch giữa không trung lập tức hiện ra số điểm của các giới.

Ánh mắt hắn dừng lại ở phân số của Đông Giới rồi không thèm để ý.

“Sư huynh, Đoán Thể Môn đã vượt mốc một ngàn điểm.”

Liễu Thế sắc mặt trầm xuống một thoáng, nhưng rồi lại bình tĩnh:

“Không sao. Cứ để bọn họ dẫn trước.”

Lâm Song nhíu mày:

“Nhưng nếu để Cơ đạo hữu vượt qua chúng ta, sau này ở Bắc Giới khó tránh khỏi dị nghị…”

Liễu Thế cười lạnh:

“Cơ đạo hữu? Kêu thân thiết như vậy làm gì? Cơ Dung Tuyết nếu có năng lực thật sự, đã chẳng đợi đến hôm nay mới được đám lão già Đoán Thể Môn thả ra.”

Lâm Song còn muốn nói tiếp, đã bị Liễu Thế xua tay ngăn lại:

“Đi đi. Đã bảo chờ lệnh, thì đừng manh động.”

 
Ở bên kia, ba người Vân Nhàn nấp sau một gò đất, lặng lẽ nghe trộm nãy giờ đến mức eo cũng đau nhức.

Kiều Linh San ánh mắt lóe lên, truyền âm thấp giọng:

“Thổ linh chi căn… Bọn họ muốn dùng nó để dụ Cự Tích xuất hiện.”

Nàng giải thích tiếp:

“Thủy linh chi tuy có linh lực mạnh mẽ nhưng lại không có gốc rễ. Nếu kết hợp với thổ linh chi căn, sẽ tạo nên hiệu quả chữa thương gấp bội. Với yêu thú đang trọng thương như Cự Tích, đây có thể là miếng mồi chí mạng.”

Vân Nhàn ánh mắt khẽ chuyển:

“Sau đó… bọn họ sẽ để một đệ tử tu vi thấp nhất canh giữ nó.”

Đúng như vậy Cự Tích dù linh trí chưa khai, nhưng vẫn có bản năng mẫn cảm. Nó biết bên ngoài có người, nhưng nếu cám dỗ đủ mạnh, có thể nó sẽ liều lĩnh xông lên. Huống chi, người giữ thổ linh chỉ là một tên đệ tử Kim Đan sơ kỳ. Với thực lực hiện tại của Cự Tích, dù trọng thương, vẫn có thể dễ dàng nuốt chửng một hơi.

Phong Diệp thì thào:

“Cự Tích thật sẽ xuất hiện sao? Nhìn qua thấy rõ là có bẫy mà…”

Kiều Linh San lắc đầu, cười nhẹ:

“Khi ngươi đủ mạnh, có bẫy hay không đâu còn quan trọng. Lại nói, yêu thú mỗi loài mỗi tính. Nếu là loại điềm tĩnh cẩn trọng thì chưa chắc đã mắc câu, nhưng Cự Tích…”

Vân Nhàn gật đầu, ánh mắt sâu thẳm:

“Loại yêu thú này, rõ ràng là đầu óc không quá sáng. Biết đại chiến sắp đến mà còn đi đánh nhau với đồng loại, kết quả lại khiến bản thân trọng thương. Dễ thấy là hung dữ có thừa nhưng lý trí có phần thiếu hụt.”

Một cơn gió lạnh lướt qua, khiến cả ba rùng mình.

Trời sắp tối.

Trong bí cảnh, đêm đến là thời khắc nguy hiểm nhất. Tầm nhìn hạn chế, tu sĩ bị suy yếu, yêu thú lại càng thêm hung hãn, như cá gặp nước. Nếu là Liễu Thế, Vân Nhàn chắc chắn sẽ chọn ra tay vào ban đêm.

Quả nhiên, bên Đao Tông lúc này đang tăng cường tuần tra, đệ tử ngồi điều tức dưỡng thần, chuẩn bị cho hành động vào canh ba.

Vân Nhàn nhẹ nhàng vỗ vai Kiều Linh San, truyền âm một câu:

“Trước lui lại đã.”

Kiều Linh San gật đầu, cùng hai người lặng lẽ rút khỏi nơi ẩn nấp, để lại một vùng cỏ khô đung đưa theo gió.

Ba người lặng lẽ lùi lại vài trượng, may mắn tìm được một nơi có hai phiến đá lớn đổ sụp, tạo thành một không gian nhỏ đủ để ngồi nghỉ chân. Họ liền ngồi xếp bằng xuống, tạm thời thả lỏng.

Cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi một lát. Kiều Linh San nhíu mày, lấy khối hình chiếu thạch ra xem, liếc nhìn bảng điểm giữa các giới, sắc mặt lập tức tái nhợt:

“Vẫn là số 0!”

Điểm 0! Đây có thể coi là… kỷ lục tệ hại mới. Cả nửa ngày trôi qua mà không có chút thu hoạch nào, nhìn thế nào cũng không ổn.

Phong Diệp vò đầu, bực bội nói:

“Bên ngoài chắc chắn có người đang cười nhạo chúng ta.”

“Chứ còn gì nữa! Đại sư huynh cũng chắc là…” Kiều Linh San định nói “đại sư huynh hẳn cũng thất vọng lắm, xấu hổ thay cho chúng ta”… Nhưng vừa mở miệng đã cảm thấy không ổn, nên đổi giọng:
“…Cũng chắc đang để tâm lắm.”

Hai người còn lại trầm mặc một chút dường như không đồng tình cho lắm.

Tuy mới chỉ gặp Túc Trì một lần, nhưng Vân Nhàn có một linh cảm kỳ quái: cho dù các nàng đến cuối vẫn là 0 điểm, sắc mặt của người kia hẳn cũng sẽ chẳng có chút d.a.o động nào.

Kiều Linh San nhìn sang Vân Nhàn đang ngồi xếp bằng một cách… chẳng đúng quy củ chút nào, liền đưa tay đẩy nhẹ:

“Tỷ nói gì đi chứ.”

“Không vội, không vội.” Vân Nhàn thản nhiên đáp.
“Vừa nhìn thấy điểm 0 liền hoảng loạn, nghĩ ngay tới việc bị chê cười, bị mất mặt tông môn… Mới chỉ bắt đầu thôi mà, có cần tưởng tượng bay xa vậy không?”

Kiều Linh San: “……”

Không như vậy thì phải sao!! Trên đời chắc chỉ có tỷ mới không lo nghĩ gì thôi!

Nhưng nhìn dáng vẻ nhàn nhã của Vân Nhàn, nỗi lo trong lòng nàng cũng tự nhiên vơi đi đôi chút.

Một trận gió thổi qua từ xa, Vân Nhàn nhanh chóng liếc mắt kiểm tra xung quanh, thấy không có gì lạ mới lại quay về tư thế lười biếng, nhặt một que gỗ nhỏ vẽ vẽ trên nền cát:

“Tình hình hiện tại, đại khái là như vậy.”

“Muốn giành được hạng nhất, ít nhất phải có một ưu thế mà người thường không có. Nghĩ thử xem, ngoài cái đầu thông minh này của ta ra, chúng ta còn ưu thế nào nữa không?”

“Chạy trốn nhanh?” Kiều Linh San thử đoán.

“Không biết xấu hổ?” Phong Diệp bổ sung.

“Chính xác.” Vân Nhàn cười vui vẻ.
“Hai người đều đúng cả.”

Kiều Linh San: “…… Thôi, lười tranh luận.”

Vân Nhàn dùng gậy gỗ vẽ trên cát hai người cầm kiếm đang nhảy loạn và một kẻ tu sĩ đã bị đánh ngất, vừa vẽ vừa nói:

“Cho dù chúng ta muốn săn yêu thú, chưa kể có thể tìm được con bị lạc đàn hay không, ba người chúng ta liên thủ cũng chỉ miễn cưỡng đối phó được một tên Kim Đan cửu tầng.”

“Mà kể cả đánh thắng, yêu đan cũng không giữ nổi. Chưa kể… tu vi của chúng ta không thể bị lộ.”

“Hiện tại Liễu Thế vẫn còn dè chừng ta. Nếu để đám người Đao Tông biết thực lực thật, hậu họa vô cùng.”

“Có một vị tổ tiên từng nói: ‘Có thực lực mà không để lộ gọi là giấu tài. Không có thực lực mà lừa được người ta, mới gọi là trí tuệ.’”

Phong Diệp nghiêm túc hỏi:

“Vậy nếu không lừa nổi thì sao?”

Vân Nhàn mặt không đổi sắc:

“Thì đó là lý do vì sao người kia trở thành tổ tiên.”

Phong Diệp: “???”

 
Trong khi bọn họ nói chuyện, bầu trời đã tối đen như mực. Từng cơn gió lớn thổi tới, cuốn theo cát bụi, vang vọng như tiếng quỷ khóc. Giữa âm thanh hỗn loạn còn xen lẫn tiếng gầm rú của yêu thú vọng lại từ nơi xa.

Thời tiết cũng thay đổi nhanh chóng, nhiệt độ hạ thấp, trên cỏ cây thậm chí còn đọng lại một lớp sương mỏng.

Giờ Dậu đã đến. Khoảng thời gian an toàn ngắn ngủi kết thúc, bóng đêm nguy hiểm trong bí cảnh hoang mạc chính thức bắt đầu.

Thông tin này là do Vân Nhàn từng nghe được từ một tên tu sĩ xui xẻo gặp trên đường rằng vào ban đêm, đôi khi bí cảnh sẽ hiện ra vùng an toàn tạm thời, xung quanh đó thường có dấu ấn của những trận đại chiến từ đời trước để lại.

Vân Nhàn đưa tay phủi lớp cát sỏi, bóp nát que gỗ trong tay, xóa sạch mọi dấu vết vẽ vời vừa rồi, sau đó đứng dậy, nghiêm túc kết luận:

“Muốn thắng, phải đi nước hiểm. Điểm số của chúng ta phải kiếm trên thân người khác.”

Kiều Linh San không nhịn được, cúi người phủi bùn dính trên váy Vân Nhàn.

Vân Nhàn thì chẳng để tâm chút nào, vẫn ngửa đầu nhìn về phía hồ xa xăm, giọng thong thả:

“Cho nên, hiện tại chúng ta cần chờ khi Đao Tông bố trí xong trận pháp, rồi để bọn họ dẫn Cự Tích lên khỏi đáy hồ trước.”

 
Lúc này, canh giờ đã đến.

Liễu Thế thu lại ánh mắt cuối cùng, xoay người, bước chậm rãi về phía ven hồ.

Để tránh kinh động con thú dưới đáy hồ, dù đã bước sang đêm, cả doanh trại vẫn không hề nổi một tia lửa trại. Tầm nhìn kém đến mức duỗi tay không thấy năm ngón. Tuy tu sĩ ngũ cảm nhạy bén hơn người thường, nhưng trong bóng tối đè nén như hiện tại, Liễu Thế vẫn cảm nhận được một tia bất an mơ hồ.

Cảm giác này, có lẽ đến từ uy áp mơ hồ đang dần lan tỏa từ dưới hồ sâu.

Rõ ràng không chỉ hắn là kẻ sốt ruột Cự Tích cũng bắt đầu bồn chồn.

Liễu Lâm Song lại xuất hiện, bước tới như thể từ trong bóng tối mọc ra. Trong đêm tối, hàm răng trắng của hắn nhìn đến chói mắt:

“Sư huynh, đã vào đêm, trăm thú xao động. Khi nào chúng ta ra tay?”

Liễu Thế khẽ nhíu mày, chịu không nổi cái tên cao to nhưng đầu óc đơn giản này:

“Trận pháp còn chưa hoàn thành, hành động cái gì? Ở đây có ta trông, ngươi lập tức quay về đi.”

Cái trận pháp bọn họ đang bố trí gọi là Tỏa Huyệt Trận, có thể vượt cấp tạm thời trấn áp một yêu thú Nguyên Anh kỳ đang trọng thương. Loại trận này cực kỳ tinh vi, không phải sở trường Đao Tông. Bọn họ cũng chỉ biết học vẹt theo bản trận, chứ chẳng có nền tảng trận pháp nào vững chắc.

Trước đó, vì một tên sơ ý, cả trận pháp suýt thì bị hủy, kéo dài thêm một đoạn thời gian quý giá. Giờ đây, chỉ còn một chút cuối cùng là có thể hoàn tất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lâm Song nghe vậy liền ngoan ngoãn quay về, ôm thổ linh chi căn trở lại vị trí. Mọi thứ đều đúng kế hoạch, tiến triển thuận lợi nhưng chẳng hiểu vì sao, cảm giác bất an trong lòng Liễu Thế lại càng thêm mãnh liệt.

Ngay lúc ấy, từ nơi xa đột nhiên vang lên một tiếng đàn ngắn ngủi, hùng hồn mà bén nhọn như phá vỡ màn đêm!

Không chỉ có thế thanh âm ấy dường như khiến thiên địa rung động, mây đen kéo đến cuồn cuộn, rồi mưa lớn trút xuống như thác.

Liễu Thế sắc mặt đại biến.

“Có cầm tu hiện thân!”

Dưới tình huống bình thường, cầm tu rất hiếm khi hành động một mình. Bởi âm luật của họ cần kết hợp với đồng đội mới phát huy hiệu quả lớn nhất. Giờ phút này lại có cầm tu dám đơn độc thi triển? Là ai?

Chẳng lẽ là Đoán Thể Môn? Hay Nam Giới?

Lẽ nào là Tiết Linh Tú tên điên có thù với hắn từ trước? Người này xưa nay thần kinh bất định, cực kỳ có khả năng sẽ tới phá rối!

Càng nghĩ, lòng hắn càng thấy rối loạn.

Liễu Thế cắn răng ra lệnh:

“Liễu Huy, ở lại trông coi nơi này. Ta đi xem xét rồi quay lại ngay!”

Từ trong bóng tối, Liễu Huy người từng cùng hắn uống rượu hôm trước lập tức bước ra, chắp tay:

“Tuân mệnh.”

 
Trong đêm tối dày đặc như mực, Liễu Huy vai vác đại đao, vừa đi vừa tuần tra quanh ven hồ. Hắn chẳng mấy đề phòng.

Dù sao thì nơi đây chính là vùng sát cạnh hồ là trận địa quan trọng nhất. Không phải người có thân pháp phi thường thì không thể lẻn qua tầng tầng lớp lớp phòng ngự.

Trong bí cảnh này, không có trăng cũng chẳng có sao. Chỉ là một khoảng tối đen dày đặc như mực, đè nặng lên trời đất.

Liễu Huy vừa ngẩng đầu, thì “rắc” từ phía trước truyền đến một âm thanh nho nhỏ.

Có thứ gì đó rơi xuống đất.

Hắn cau mày nhìn lại…

“…Ơ?”

Một chiếc mặt nạ đầu trâu quen thuộc, thứ mà hắn đã từng thấy không lâu trước đó.

“Sao nó lại ở đây?”

“Hai ả nữ tu vô sỉ kia đâu rồi!?”

Liễu Huy còn chưa kịp phản ứng thì.

“Phù—”

Một hơi thở lạnh toát phả sau gáy. Một bóng người như quỷ mị dán sát sau lưng hắn.

Một giọng nói thì thầm, vang lên ngay bên tai:
“Chào ngươi nha.”

 
“Ai?!”

Liễu Huy cảm thấy cổ lạnh toát, da gà nổi đầy người. Hắn phản xạ rút đao quay đầu lại, nhưng không ngờ phía sau còn mai phục một người khác. Một nhát đao bổ xuống gáy, hắn lập tức mềm nhũn, ngất lịm tại chỗ.

Ven hồ, bầu không khí phút chốc tràn đầy tiếng thở gấp.

 
Vân Nhàn một cách lương thiện mà kéo Liễu Huy sang bên, đặt đầu hắn kê lên một tảng đá ven đường, để hắn có thể “tận hưởng” hương nước tiểu yêu thú thoang thoảng trôi ngang. Nàng thở dài:
“Muội làm gì mà hồi hộp dữ vậy?”

Kiều Linh San tim còn đang đập thình thịch như trống giục:

“Từ… trước giờ chưa từng làm chuyện… thương thiên hại lý như vậy…”

À, ra là vậy.

Vân Nhàn vỗ nhẹ tay nàng an ủi:

“Không sao đâu, sau này còn nhiều việc như vậy nữa đấy.”

Kiều Linh San: “???”

 
Sau khi xác định Phong Diệp đã chạy đủ xa, hai người không dám chần chừ thêm. Dù không biết Liễu Thế có phát hiện ra không, nhưng nói nhiều cũng vô ích, chậm trễ sẽ sinh biến. Hai người lặng lẽ áp sát ven hồ, nhìn xuống mặt nước hồ băng lam âm u.

Trong hồ ẩn ẩn có một luồng khí tức cực kỳ đáng sợ. Vân Nhàn cố gắng nhìn xuyên qua lớp nước tối đen bên dưới, chỉ thấy một khối đá cực lớn hình dạng quỷ dị.

Nhưng rồi nàng bỗng nhận ra đó không phải đá, mà là Cự Tích… một con mắt khổng lồ đang nhắm nghiền của nó.

Phía dưới toàn là một mảng đen đặc, ban đầu tưởng là nền đáy hồ nhưng giờ nàng chắc chắn đó chính là thân thể của nó.

“…”
Vân Nhàn thốt lên một câu cảm khái:
“To thật đấy…”

“Vớ vẩn.” Kiều Linh San lườm nàng, “Đã gọi là Cự Tích mà còn hỏi!”

Tuy ngoài miệng hung dữ, nhưng lòng nàng vẫn hỗn loạn. Lúc vào bí cảnh, tất cả nhẫn trữ vật đều bị kiểm tra gắt gao, thảo dược cũng không được phép mang quá ba cây. Ai mà lại đi mang theo thổ linh chi căn chứ?!

Mà Cự Tích lại là yêu thú hệ thủy, trời sinh tính hung dữ, đặc biệt thích ăn thịt người.
Vấn đề là: bọn họ không có ai để tế, thậm chí đến cả thịt tươi cũng chẳng có.

Lục tung nhẫn trữ vật, cuối cùng cũng chỉ tìm được vài miếng thịt nai nướng khét lẹt mà Vân Nhàn vứt trong đó từ lâu.

Tiểu Vân sư tỷ sống ngày thường rất bừa bộn, nhẫn trữ vật bên trong chất đủ loại tạp vật, toàn đồ vứt đại chỗ nào đó rồi quên. Miếng thịt kia nói cho dễ nghe là khét, còn không bằng giẻ lau. Đừng nói là Cự Tích, đến Kiều Linh San nhìn cũng muốn ói.

“Kệ, có vẫn hơn không.”

Ôm tâm lý cầu may, Kiều Linh San trịnh trọng dâng miếng thịt nai nướng thê thảm ấy lên bờ hồ.

Không một tiếng động. Gió lạnh thổi qua, mặt hồ phẳng lặng không gợn sóng.

Cự Tích hoàn toàn không có phản ứng.

Kiều Linh San lại bày thêm vài củ thổ dân tham ra bên cạnh, không phải thổ linh chi căn, nhưng cũng là linh dược tính thổ, ăn nhiều có thể bổ quá đà mà chảy m.á.u cam.

Cự Tích vẫn trơ như đá.

“Thôi được rồi chỉ còn cách dùng sát chiêu cuối cùng…”

Hai người liếc nhau. Kiều Linh San đau lòng cắn răng, lấy ra viên “Chính Khí Đan” của Lục trưởng lão — một viên đan cực kỳ quý giá, trị tẩu hỏa nhập ma, trọng thương hay hôn mê đều có thể dùng.

Nhưng sau khi ném xuống hồ… vẫn như cũ không có một gợn sóng.

Ba lần dâng lễ, đều thất bại.
Kiều Linh San không khỏi cảm thấy chán nản.

Nàng biết chứ, Cự Tích cấp bậc này làm sao dễ dụ? Người ta có đầy đủ dược liệu, cao thủ yểm trợ còn chưa chắc thành công, bọn họ hai tay trắng, trông mong gì?

“Vân Nhàn, đi thôi.”
“Liễu Thế sắp quay lại rồi.”

Vừa nhắc tào tháo, tào tháo tới ngay. Phía xa xa, đã nghe tiếng đệ tử Đao Tông hỏi han vọng lại, Liễu Huy phía sau cũng bắt đầu rên rỉ tỉnh lại:

“Moẹ… cái mùi gì vậy…”

Vân Nhàn thì vẫn chưa muốn đi. Dường như nàng đang cân nhắc điều gì đó.

Kiều Linh San sốt ruột kéo kéo tay áo nàng:

“Đi mau!”

“Chờ chút.”
“Ta nghĩ vẫn còn cứu vãn được…”

 
Băng Ảnh Cự Tích, yêu thú hung tàn bậc nhất, tính cách bạo liệt, dễ kích động, uy lực kinh thiên, là đại sát thủ trong hồ. Nhưng khuyết điểm chí mạng là:
Di chuyển rất chậm.

Dù mạnh đến mấy, muốn đuổi theo một tu sĩ Kim Đan chạy hết tốc lực cũng rất khó.

 
Quả nhiên Liễu Thế phát hiện điều bất thường, tức tốc quay lại.

Vừa thấy khuôn mặt quen thuộc, hắn lập tức bốc hỏa, nghiến răng:

“Vân Nhàn lại là ngươi!!”

Chưa kịp mắng xong, đã thấy Vân Nhàn từ nhẫn trữ vật bình tĩnh móc ra nửa quả táo đã bị gặm, không nói không rằng… ném thẳng xuống hồ.

“Rồi, ăn đi.”

Ngữ khí tựa như gọi mèo ăn cơm.

“Tõm” quả táo rơi xuống, nổi lềnh bềnh trên mặt nước.

Một giây sau…

ẦM!!!

Đất rung núi chuyển.

Băng Ảnh Cự Tích từ đáy hồ trồi lên!!

Thân hình khổng lồ, bao phủ gần như toàn bộ hồ nước, như một ngọn núi băng lam khổng lồ che trời lấp đất.

Hai mắt nửa khép, đỏ như máu. Đầu lưỡi đen nhánh, dài như roi, giận dữ cuồn cuộn.

Nó hoàn toàn không nhận ra kẻ nào là ai.
Chỉ biết chỗ này có tiếng người.

Không cần phân biệt, chỉ cần hủy diệt.

Đuôi nó quét mạnh xuống mặt đất, ầm một tiếng long trời lở đất.
Tất cả mọi người đồng loạt bị hất văng lùi năm bước, mặt đất rạn nứt, rung lắc không ngừng.

Mặc dù cơ thể nó có một vết thương cực sâu nơi bụng, còn đang rỉ máu. Chứng minh trạng thái suy yếu nhưng uy áp phát ra vẫn khiến đầu óc người ta trống rỗng.

Trong đầu chỉ còn một chữ:

“CHẠY!!”

 

Liễu Thế tay còn chưa kịp vung đao, Vân Nhàn và Kiều Linh San đã chạy xa hơn hai trượng.

Sinh động minh họa cho câu: chạy còn nhanh hơn chó săn.

 
“Rút lui!! Rút lui hết!!”

Trận còn chưa kịp hoàn tất, Cự Tích đã lộ diện.

Muốn đối đầu cứng rắn lúc này, ít nhất phải c.h.ế.t năm đệ tử trở lên. Thật sự mất nhiều hơn được.

Mà nó không phải ngu, một lần mắc mưu thôi, lần sau sẽ không dễ dụ nữa.

“Liễu Lâm Song, ngươi còn đờ người ra đó làm gì?! Thổ linh chi căn đâu?! Nhanh cho nó đi!! Ngươi còn muốn giành ăn với nó à?!”

 
Giữa lúc binh hoang mã loạn, Liễu Thế xách theo Liễu Huy chạy bán sống bán chết, cắn răng gào lên:

“Vân Nhàn, ngươi chờ đó cho ta!!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện