Lúc này, nhóm người của Vân Nhàn đang ra sức hô gọi.

Nói chính xác thì, chỉ có mình Phong Diệp là đang lớn tiếng hô hào. Vừa thi pháp để truyền giọng nói của mình đi xa hơn, hắn vừa bực bội than thở:
“Không ngờ tu luyện công pháp bao nhiêu năm, cuối cùng lại dùng vào chuyện thế này…”

Vân Nhàn ngồi trước một quán nhỏ dựng tạm bằng vải, chân bắt chéo đầy ung dung. Nghe vậy, nàng không khỏi tò mò hỏi:
“Không phải nói Cầm Phường các ngươi cũng có pháp môn tấn công tâm trí sao? Sao ngươi không học?”

“Ta có học, nhưng mà…” Phong Diệp ngập ngừng: “Không được giỏi lắm.”

Rảnh rỗi cũng là rảnh rỗi, Vân Nhàn tùy ý nói:
“Không có gì làm, biểu diễn thử xem nào.”

Phong Diệp ngượng ngùng lấy cây cổ cầm ra, sau một hồi thao tác hùng hục như hổ vồ mồi, từ dây đàn b.ắ.n ra một luồng kình khí nhàn nhạt, thành công đánh rơi… một chiếc lá ở đằng xa.

Chỉ một chiếc, không hơn.

“……”
Vân Nhàn lôi từ nhẫn trữ vật ra một quả táo, vừa gặm vừa nói:
“Lại đây giúp ta gọt táo.”

Phong Diệp như bị sét đánh, uất ức nói:
“Vân Nhàn! Sao ngươi có thể như thế!”

“Đừng làm ồn!”
Kiều Linh San ở bên kia đang bày thảo dược cầm m.á.u ra đếm, bực mình vì hắn quá náo loạn, mắng luôn:
“Thời đại này loa phát thanh còn hữu dụng hơn ngươi gọt táo!”

Cùng Vân Nhàn thì còn cãi nhau vài câu cho vui, chứ với Kiều Linh San thì không dám, hắn sợ bị đánh. Phong Diệp đành phải ấm ức tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ vĩ đại của mình: quảng cáo sản phẩm.

Thực ra hắn cũng không ồn ào lắm, chủ yếu là Kiều Linh San trong lòng đã rối bời như tơ vò, nghe cái gì cũng thấy chướng tai.

Đúng như Liễu Thế từng nói, lúc vừa tìm được thảo dược cầm máu, Kiều Linh San cũng từng vui mừng lắm. Nhưng niềm vui ấy chẳng kéo dài bao lâu. Vì ngay sau đó là lo lắng ập tới.

Có câu: Hoài bích chi tội, có của quý trên người là có tội. Bọn họ mang theo cả đống dược thảo trong bí cảnh, chẳng khác nào một đứa trẻ con ôm cả bọc vàng đi giữa chợ lớn.

Vấn đề gần trước mắt là: với tính cách nhỏ mọn, thù dai như Liễu Thế, thù mới hận cũ cộng dồn lại, hắn liệu có dễ dàng bỏ qua? Kiều Linh San đặt mình vào vị trí của hắn mà nghĩ, rồi rùng mình: nếu là mình, chắc đã nhào ra g.i.ế.c Vân Nhàn từ sớm.

… Thật sự, thật sự, rất phiền toái!

Nhưng đúng như dự đoán, à không, là ngoài dự đoán Vân Nhàn lúc nào cũng đi ngược lại lẽ thường.

“Dùng thảo dược cầm m.á.u đổi lấy điểm số…” Kiều Linh San càng nghĩ càng thấy kỳ lạ:
“Nếu là ta, ta chắc chắn cũng sẽ đổi. Nhưng hiện giờ bọn chúng hoàn toàn có thể bị cướp luôn đó?”

Điểm số thì có thể tích lại sau, nhưng thảo dược cầm m.á.u cực kỳ khó kiếm, theo đặc tính sinh trưởng đặc biệt của nó, người tìm được thường là y tu. Mà đã là y tu, có bao giờ chê dược thảo quá nhiều? Không chỉ y tu, người thường cũng chẳng ai đem thảo dược quý như thế này bày ra để đổi lấy điểm bởi nó quá hiếm.

Vân Nhàn vừa gặm táo vừa đáp, giọng lơ mơ vì miệng đầy đồ ăn:
“Ừm, muội nói đúng.”

Nói thì thô mà lý thì không thô: đã có thể cướp, ai còn dại gì mà đi đổi?

Tay Kiều Linh San khựng lại:
“Vậy… chẳng phải…”

“Gặp một môn phái tới thì bọn họ còn có thể liều mình phản kháng.”
Vân Nhàn nhai xong quả táo, mặt không đổi sắc đưa hạt táo lén lút nhét vào lòng bàn tay trái, nhẹ nhàng nói tiếp:
“Nhưng nếu đến hai môn phái trở lên thì lại là chuyện khác.”

Thái Bình:
“Phi!” (phì cười, khinh bỉ, ai biết được…)

Kiều Linh San dường như đã hiểu ra, còn Phong Diệp thì vẫn mơ màng như lạc giữa sương mù.
Câu nói kia… rốt cuộc có ý gì? Gì mà một môn phái với hai môn phái?

“Đừng ngây ra đó.” Vân Nhàn thúc giục, “Tăng khí thế lên một chút, hét cho to vào!”
Nam Cung Tư Uyển
Phong Diệp đành phải bị bắt gào lên giận dữ:
“Cầm m.á.u thảo —— một trăm điểm một cây ——”

Tiếng rao vừa dứt, xa xa lập tức vang lên tiếng gió rít rợn người, bụi cát bay mù mịt. Từ phía chân trời, một hàng bóng người mặc áo nâu quen thuộc, sát khí ngùn ngụt, đang lao nhanh đến.
Dẫn đầu chính là gương mặt u ám đầy âm khí của Liễu Thế.

Sau lưng hắn, đại đao đỏ sẫm, dần dần lộ ra vẻ dữ tợn như sắp nhỏ máu.

Rõ ràng hắn không phải không thèm để tâm như đã thể hiện lúc trước. Có vẻ là Vân Nhàn đã thực sự chọc giận hắn đến mức không thể bỏ qua.
Bất kể Đao Tông hiện tại có coi trọng điểm cống hiến ở Bắc Giới đến đâu, chỉ cần nghe thấy tiếng rao, Liễu Thế đã xách đao lao đến, muốn cho Vân Nhàn một bài học nhớ đời.

Phía sau hắn, Liễu Lâm Song lặng lẽ đi theo, gương mặt đầy lúng túng khó xử.

“Lại gặp nhau.”
Liễu Thế dừng lại cách Vân Nhàn vài bước, chậm rãi nghiêng đầu, giọng lạnh như băng:
“Ta thật sự không hiểu rốt cuộc ngươi lấy gan ở đâu ra?”

“Lúc mẹ ta sinh ta, cho luôn một phần.”
Vân Nhàn thản nhiên đáp, “Chẳng lẽ ngươi không có?”

Kiều Linh San bên cạnh bắt đầu thở dốc, cô nàng luôn thế, cứ dính vào chuyện rắc rối là căng thẳng hơn ai hết.

“Cái miệng lanh lắm.”
Liễu Thế ánh mắt lạnh đi, giọng cũng dần mất kiên nhẫn. Hắn nói tiếp:
“Miệng lưỡi nhanh như thế, ta hôm nay phải dạy ngươi một chuyện. Đó là, đừng chọc vào những kẻ mà ngươi không nên chọc.”

Vân Nhàn cười khẽ với hắn, đáp lại không chút sợ hãi:
“Trùng hợp quá. Ta cũng có một bài học muốn dạy ngươi.”

Cả hai ánh mắt chạm nhau như có tia lửa. Đúng lúc Liễu Thế sắp rút đao, thì bất ngờ, không xa vang lên tiếng vó ngựa dồn dập, xen lẫn tiếng bánh xe nghiến lên đá sỏi.

Trong tích tắc, tầm mắt mọi người bị một cỗ xe ngựa thu hút vừa quen thuộc mà lại xa lạ.

Nói xa lạ, là vì chiếc xe này chưa từng xuất hiện trước đó. So với cỗ xe xa hoa của Tiết Linh Tú lúc trước, nó đơn giản hơn nhiều, không cầu kỳ, không lộng lẫy.
Nói quen thuộc, là bởi vì giữa nơi hoang mạc hoang vu thế này, làm gì có ai cưỡi xe ngựa?

Mà cái kiểu xa hoa lòe loẹt thế này… thật sự đã quá quen mắt rồi.

Quả nhiên, xe ngựa chầm chậm dừng lại trong vòng vây của hai cao thủ hộ tống, ngay trước mặt đám người.
Mành xe được một bàn tay trắng nõn, thon dài vén lên.

Tiết Linh Tú, với gương mặt tuấn tú dịu dàng, lặng lẽ xuất hiện trước mọi người. Hắn thậm chí còn chẳng buồn ngẩng đầu, chỉ lạnh nhạt mở miệng:

“Ai đang hét to thế? Đừng hét nữa… Ta muốn tất cả.”

Giữa sa mạc nắng gió, ai nấy đều lấm lem bụi bặm.
Thế mà hắn một thân trường bào xanh đậm không dính lấy một hạt cát, chẳng khác nào vừa bước từ cung điện ra, hoàn toàn không giống người vừa đi qua vùng đất hoang vu này.

Liễu Thế lập tức biến sắc, gằn giọng đầy sát khí:
“Tiết Linh Tú!”

“Ừm?”
Nghe thấy tiếng gọi, Tiết Linh Tú nghiêng đầu nhìn sang. Nhìn một hồi, hắn bất ngờ bật cười:
“À, hóa ra là người quen.”

Hàng mi hắn mảnh và sắc như lưỡi dao, nhưng ngũ quan lại mang nét dịu dàng, làm cho nụ cười lúc này tuy nhẹ, lại khiến người khác cảm thấy như có đao giấu trong lời, lạnh như gió đêm rừng sâu.

Người Tiết Linh Tú mang theo có thực lực ngang ngửa đệ tử Đao Tông. Bầu không khí tức khắc căng như dây đàn, chỉ cần chạm nhẹ là nổ ra ngay.

Vân Nhàn lên tiếng, giọng đầy vẻ “ta đã nói rồi mà”:
“Thấy chưa, đôi khi nói nhiều không bằng nói đúng. Chỉ một câu cũng đủ làm hỏng chuyện.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Kiều Linh San ở bên cạnh nghe vậy không khỏi thầm nghĩ:
Người nói nhiều nhất ở đây rõ ràng là ngươi mà…

Không rõ giữa Liễu Thế và Tiết Linh Tú có mối thù gì sâu nặng đến mức sẵn sàng treo thưởng để người khác đến nguyền rủa đối phương cho đến chết, nhưng quan hệ rõ ràng là vô cùng tệ.

Liễu Thế sắc mặt âm u, lạnh lùng nói với Tiết Linh Tú:
“Ta khuyên ngươi đừng xen vào chuyện người khác. Đám cầm m.á.u thảo này thuộc về Đao Tông.”

“Xen vào chuyện người khác?”
Tiết Linh Tú ra vẻ kinh ngạc, trợn mắt:
“Ngươi đúng là chưa bao giờ biết xấu hổ. Người ta bày ra đổi điểm rõ ràng, ngươi vừa mở miệng đã giành là của mình?”

Hiếm lắm Liễu Thế mới nói thật một lần:
“…Ta nói thật, nó vốn là của Đao Tông."

Tiết Linh Tú cười nhạt:
“Ngươi nói là của ngươi thì nó là của ngươi à?”

Rồi hắn lắc đầu, thở dài đầy ngán ngẩm:
“Bắt nạt kẻ yếu, đúng là ngang ngược vô lý.”
Nói rồi, hắn nhẹ nhàng đặt tay lên vai Vân Nhàn, nói tiếp:
“Không sao, ta nói là muốn, thì chính là muốn. Ngươi không cần lo.”

Dáng vẻ cứ như đang chính nghĩa lắm, nhưng bàn tay kia rõ ràng chỉ chạm hờ lên vai áo Vân Nhàn, cẩn thận đến mức như sợ chạm phải bụi.

“Ta nói lại lần cuối.”
Liễu Thế siết chặt tay, gương mặt u ám như mây đen trước giông bão.
Phía sau hắn, các đệ tử Đao Tông đồng loạt rút đao.
“Ngươi quay người rời đi, ta chỉ nhắm vào mình nàng ta.”

“Oa, đúng là oai phong quá rồi đó!”
Tiết Linh Tú vung tay, hai cao thủ bên cạnh cũng lập tức vào vị trí sẵn sàng ứng chiến.

“Ta cứ không đi đấy, ngươi làm gì được ta? Với lại ta cũng thấy… ta và vị kiếm tu này cũng coi như có chút giao tình, gặp chuyện bất bình thì nên ra tay tương trợ, đúng không——Trọng Trường Nghiêu?”

Người từ nãy giờ vẫn ngồi yên trong xe ngựa Trọng Trường Nghiêu cuối cùng cũng bước xuống.

Hắn vừa đặt chân xuống đất, còn chưa kịp chắp tay, đã phát hiện Phong Diệp đang nhìn chằm chằm… vào chỗ không nên nhìn.

“?”
Rốt cuộc tại sao hắn cứ nhìn chỗ đó của mình mãi vậy??

Trọng Trường Nghiêu khựng lại trong thoáng chốc, nhưng rất nhanh lấy lại phong thái, bình tĩnh đáp:
“Đúng vậy. Tại hạ và Vân Nhàn cô nương… đúng là có quen biết.”

Chỉ là… cái quá trình quen biết đó, thật ra cũng chẳng có gì đáng để tự hào cho lắm.

“…………”

Toàn trường rơi vào tĩnh lặng trong chớp mắt.

Liễu Thế âm thầm đánh giá thực lực hai bên. Sau một lượt cân nhắc, hắn hiểu rõ, hôm nay nếu động thủ, nhất định không chiếm được lợi thế. Tiết Linh Tú cái tên c.h.ế.t tiệt này, rõ ràng yếu đuối nhưng lại cứ thích đối đầu với hắn mọi lúc mọi nơi. 

Trong lòng Liễu Thế biết rõ, nếu cứ dây dưa ở đây thì chỉ tổ tốn lực vô ích. Nhưng nỗi tức giận này… hắn không nuốt trôi nổi. Nếu hôm nay lại để Vân Nhàn chạy thoát, thì cái người như cá trạch ấy sẽ lại trốn vào đâu chẳng ai biết!

Ngay lúc tình hình đang giằng co căng thẳng lại
một đám nhân mã khác từ xa xuất hiện.

Tiếng vó ngựa nện trên nền cát vang lên nặng nề, từng bước đạp xuống tựa như chấn động cả mặt đất. Không cần lời nói, nhưng khí thế uy h.i.ế.p ập đến như sóng lớn.

Vân Nhàn nhìn kỹ, đi đầu là một nữ tử mang vẻ lãnh đạm như sương tuyết, tóc đuôi mang sắc đỏ rực như lửa cháy. Không ai khác, chính là Cơ Dung Tuyết của Bắc Giới Đoán Thể Môn!

Tiết Linh Tú khẽ nhíu mày, còn Liễu Thế lập tức lớn tiếng:
“Đến vừa hay! Cơ Dung Tuyết, ngươi và ta tạm thời hợp tác, cầm m.á.u thảo chia đôi, thế nào?”

Cơ Dung Tuyết liếc hắn một cái, ánh mắt chẳng hề có lấy một chút thiện ý:
“Một nửa?”
Nàng nhàn nhạt hỏi, giọng điệu mang đầy ngạo khí:
“Ta có thể lấy hết, vì sao phải chia cho ngươi?”

Một câu nói ra, hoàn toàn không hề có ý định hợp tác.
Liễu Thế nghẹn họng, giận đến phát run:
“Cơ Dung Tuyết, ngươi—!”

“Ta làm sao?” Cơ Dung Tuyết lạnh lùng nói, “So với lấy một nửa ta thích lấy tất.”

Tình thế thay đổi trong chớp mắt.
Trước căn lều nhỏ rách nát của Vân Nhàn, ba bên thế lực hình thành thế chân vạc rõ ràng. Bầu không khí căng đến nghẹt thở, mưa gió sắp ập đến, từng người đều lặng thinh, trong lòng ngấm ngầm tính toán.

Động thủ hay không?

Nếu liều mạng, không chắc chiếm lợi. Nhưng cầm m.á.u thảo nhất định phải có được mà dù không lấy được, cũng phải hủy sạch!

Vân Nhàn đứng chờ như không có chuyện gì, trong lòng chẳng chút gợn sóng. Nàng thậm chí còn muốn quay sang nhờ Phong Diệp gọt cho mình quả táo khác.

Cãi nhau cái gì chứ, chỉ là chút cỏ thôi mà.

Cùng lúc đó, bên ngoài bí cảnh tất cả đều náo động.

“Cái quái gì đang xảy ra vậy??”

“Sao mới bắt đầu mà đã loạn như trận chung kết thế này?!”

Một đống người há hốc mồm nhìn vào màn ảnh truyền tin: Đông Giới đến rồi, Bắc Giới có mặt, Nam Giới cũng có. Chỉ còn Tây Giới là chưa thấy xuất hiện. Trong đầu ai nấy đều cùng nghĩ: Đừng nói là còn thêm phe nào nữa chứ…

Ngay lập tức, gió nổi, cát bay mù trời, sắc trời như đổi màu!

Vân Nhàn đột ngột đứng bật dậy, rút kiếm, chắn trước người Kiều Linh San. Từ xa, một đạo ánh sáng tím rạch trời lao tới như sấm sét giáng xuống, bị Khi Sương của nàng chặn lại, nhưng vẫn để lại những vết rạch sâu hoắm trên mặt đất.

Không nói không rằng ra tay trước!

“Linh San, cẩn thận!”
Vân Nhàn đổi tay trái cầm kiếm, lắc cổ tay phải tê dại. Ánh mắt nàng trở nên sắc lạnh, kiếm ý từ người nàng tỏa ra như sóng dâng, không chút sơ hở.
“Có người đang nhắm vào chúng ta.”

Trong nháy mắt, như biến thành một người hoàn toàn khác.

Kiều Linh San núp sau vai nàng, ngơ ngác chớp mắt. Lúc hoàn hồn lại thì mặt đỏ bừng từ cổ lên đến tai.

Có bệnh à?! Giờ này còn bày trò soái khí cái gì?!

Từ giữa không trung, một luồng khí âm u cùng mùi hương quen thuộc lan tỏa. Tức Mặc Xu cưỡi yêu ngưu xuất hiện, lạnh giọng hừ một tiếng:
“A, cuối cùng cũng tìm được các ngươi rồi! Xem ta— Ơ, cái quái gì?

 
Gì vậy trời? Đây là ai cơ? Ma giáo! Giết người không chớp mắt, vô tình tàn nhẫn. 

Tức Mặc Xu vừa tung chiêu xong mới nhận ra dưới đất có… quá trời người. Tuy hơi bất ngờ trong chớp mắt, nhưng nàng rất nhanh lấy lại vẻ lạnh lùng, giọng đầy mỉa mai:
“Ồ, thì ra các vị chính phái rất thích tụ lại với nhau cho có không khí nhỉ…”

Nhưng chưa kịp nói hết câu, giọng nói của nàng bỗng nghẹn lại, cả gương mặt như đông cứng lại giữa không trung.

Mọi người tò mò nhìn theo ánh mắt của Tức Mặc Xu, và rồi… dừng lại ở Trọng Trường Nghiêu, kẻ đang đứng lặng với vẻ mặt thâm trầm khó đoán.

Ai cũng tưởng giữa hai người có thâm thù đại hận, nhưng ngay sau đó tất cả chỉ có thể trơ mắt nhìn Tức Mặc Xu, trên không trung… lặng lẽ đỏ mặt.

Vân Nhàn: “…………”
Mọi người: “…………”
Ngươi đỏ mặt cái quỷ gì vậy hả!!!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện