Trận đại chiến vừa mới bắt đầu đa số tu sĩ còn đang lúng túng làm quen hoàn cảnh thì Vân Nhàn đã ung dung dẫn đầu, sau lưng là một dàn đệ tử Đao Tông mặt mày dữ tợn đuổi theo.

May mà linh khí trong bí cảnh vận hành chậm chạp, khiến bước chân bọn họ bị trì trệ đôi chút, lại vô tình tạo điều kiện cho Vân Nhàn nhặt được hời. Vốn nàng đã có tốc độ hơn người, giờ lại như đạp gió mà chạy.

Phía sau có người hét lớn:
“Đứng lại! Đừng chạy!”

Vân Nhàn: ”……”

Trong khoảnh khắc ấy, nàng bỗng thấy lời của Mị Yên Liễu hôm trước chê bai mấy câu rượt đuổi này nghe cũng đúng thật. Khổ nỗi, hai câu thần chú “đứng lại, đừng chạy” này dường như đã ăn sâu vào linh căn của cả tu giới, không hô lên vài câu thì không thể mở đúng nghi thức truy đuổi được thì phải.

Vân Nhàn vừa cắm đầu chạy trối chết, vừa đảo mắt nhìn tám hướng tìm đường thoát thân. Trên đường, nàng vượt qua không ít tán tu, đệ tử tông môn dạo chơi. Đám người qua đường thấy cảnh ấy mà ngơ ngác: tưởng phía sau nàng đang có yêu thú cấp Nguyên Anh đuổi theo chứ chẳng đùa, thế là ai nấy vội vàng chạy tán loạn.

“Có chuyện gì vậy? Cái gì đuổi theo thế kia??”

Đây căn bản không phải thời điểm ra tay đánh nhau nữa rồi, ai cũng muốn giữ mạng.

“Không có gì,” Vân Nhàn bình tĩnh như không, vừa chạy vừa nói, “chỉ là có người muốn trả thù thôi.”

Một tán tu gan to quay đầu nhìn lại, thấy bóng Liễu Thế phía sau, thoáng cái ánh mắt đầy kính nể:
“Ngươi… trâu thật đấy.”

Trong lòng hắn thì nghĩ: “Trả thù cái quái gì? Không phải là bị nàng đá tình cảm chứ gì? Yêu thú cũng không đánh mà đuổi theo người ta thế kia, nhìn phát biết ngay là chuyện tình cảm rối rắm!”

Nghĩ nàng bị đuổi, hắn cũng chẳng thấy liên quan, liền thong thả dừng bước. 

Nhưng chưa kịp thở xong, Vân Nhàn quay đầu thấy hắn chạy lại, tóc tai rối bời, quần áo lộn xộn, vừa chạy vừa gào lên:

“Sao lại cả ta cũng đuổi?! Mọi người hiểu lầm cái gì rồi đúng không?!”

Vân Nhàn quay đầu lại, ánh mắt lướt qua, nghiêm túc đáp:
“Không phải hiểu lầm đâu.”

Ngay từ đầu nàng đã cảm thấy có gì đó sai sai. Liễu Thế tuy đầu óc không sáng, nhưng cũng không ngu đến mức truy sát vô cớ. Hiện giờ nàng chẳng mang theo pháp bảo quý hay linh đan kỳ vật gì, đánh nàng lúc này thì có khác nào phí công, còn nhiều dịp khác rảnh rỗi cơ mà. Vậy thì… lý do hắn quyết truy không tha, chỉ có thể là có âm mưu phía sau!

Nghĩ đến đây, nàng liếc mắt về phía sau, nơi có một vùng ao hồ hiếm thấy. Bỗng trong đầu lóe sáng: Đao Tông muốn tới trước giành cơ hội ở đó! Có thể là vì có thiên tài địa bảo, hoặc là có yêu thú cấp cao, hoặc chỉ đơn giản là địa hình dễ phục kích, giúp Liễu Thế nắm chắc cơ hội hạ thủ.

Từ từ… ao hồ à…? Vân Nhàn cố moi móc nhớ lại xem trong mấy sách dã sử bản từng đọc, có nhắc gì đến khu vực này không. Nhưng nói thật, mấy quyển đó đặt tên lung tung lộn xộn toàn kiểu “Thiên kê bích phong miêu”, “Liệt hỏa tuyết trăm lửng”, “Ba hoa chích chòe”, ai mà nhớ nổi!

Đúng rồi, thoại bản!

Liễu Thế vẫn đang truy đuổi thì đột nhiên thấy phía trước, Vân Nhàn từ nhẫn trữ vật móc ra một cuốn sách… ban đầu tưởng là bí tịch võ học, nhưng nhìn kỹ.

Tên sách là: 《 Ngây Thơ Ma Nữ Nóng Rát 》!

Liễu Thế mặt tối sầm.
Đây nhìn kiểu gì cũng là đang nhục mạ hắn?!
Lần này là cố ý chọc tức rồi!

Trong khi Liễu Thế nổi gân xanh vì bị “vũ nhục”, thì Vân Nhàn phía trước đang tập trung cao độ đọc, mắt trái đọc, mắt phải canh chừng kẻ đuổi phía sau, cuối cùng cũng tìm được vài dòng mơ hồ:

Trong góc bí cảnh hoang mạc, quả thật có một con yêu thú cấp Nguyên Anh đang ẩn nấp dưới ao hồ chữa thương. Trước đó nó vừa giao chiến với một yêu thú khác, lưỡng bại câu thương, hiện chỉ còn tám phần thực lực. Đao Tông đã âm thầm bày trận chuẩn bị tiêu diệt nó, vì yêu đan cấp Nguyên Anh chính là báu vật giúp hậu kỳ tu sĩ đột phá.

Vân Nhàn đọc xong, dưới ánh mắt của người qua đường kiểu “cô nương nhà ai điên thế này”, liền vứt thoại bản sang một bên và thầm nghĩ:

“Yêu thú Nguyên Anh kỳ, dù chỉ tám phần công lực… thì cũng ít nhất là trình Kim Đan đỉnh phong!"

Ngay lúc nàng còn đang suy tư, Liễu Thế phía sau đạp một bước bay vọt tới, đao khí lướt sát bên cổ nàng, suýt chút nữa rạch một đường máu. Vân Nhàn phản ứng cực nhanh, nghiêng đầu né sang bên, trong ánh mắt lóe lên hình ảnh một vùng hoang mạc trống trải mênh mông.

Không biết từ lúc nào, đoàn người đã vô thức rời khỏi phạm vi ao hồ, trước mặt chỉ còn hoang mạc mênh m.ô.n.g trải dài.

Liễu Thế rõ ràng cũng nhận ra điều đó, ánh mắt khẽ lay động.

Không thể truy đuổi nữa. Hắn cần nhanh chóng quay lại hội họp cùng các đệ tử Đao Tông khác để bố trận, nếu trễ thì sẽ sinh biến, kế hoạch lớn hỏng mất. 

Phải lấy đại cục làm trọng.

Thế nhưng để mặc Vân Nhàn bình an rời đi như vậy, trong lòng hắn vẫn có chút khó nuốt trôi.

Ánh đao lại lóe lên đỏ rực như máu, một chiêu nữa vung thẳng về phía Vân Nhàn. Nhưng lần này, nàng không né.

Chỉ thấy nàng vẫn quay lưng, tay đưa ra phía sau, không nghiêng không lệch, đỡ thẳng lấy lưỡi đao! Không một tiếng kêu, không một cái liếc mắt.

“Đến đây chắc cũng đủ rồi nhỉ?” Nàng bình tĩnh nói, ngữ khí vững như đá, như thể đã sớm nhìn thấu tâm can hắn.
“Ngươi nên quay về rồi.”

Liễu Thế sững lại, mày khẽ nhíu.

Chẳng lẽ nàng biết được kế hoạch của Đao Tông?

Không thể nào! Tin tức này là tổ phụ Liễu Xương âm thầm truyền lại, làm sao người ngoài biết được?

Ngay lúc hắn còn đang nghi hoặc, một đệ tử Đao Tông phía sau thấp giọng thúc giục:
“Liễu sư huynh, phải trở về ngay!”

Tình thế đã rõ ràng. So với Vân Nhàn, con yêu thú Nguyên Anh trong ao hồ rõ ràng quý giá gấp trăm lần.

Cuối cùng, Liễu Thế vẫn là quay người rời đi. Trước khi đi, hắn còn ném lại một câu nhẹ tênh mà nguy hiểm:

“Lần sau gặp ta, e là ngươi sẽ không còn vận may như hôm nay nữa.”

Vân Nhàn mỉm cười không kém:
“Thế à? Vậy ta chờ xem.”

Hắn hừ lạnh, mang theo đệ tử Đao Tông rời đi. Trong chớp mắt, hoang mạc trở lại trống vắng, chỉ còn lại đám tán tu và tu sĩ bị cuốn vào màn truy đuổi. Mọi người rốt cuộc cũng được thở một hơi, lập tức tiếng oán thán vang lên như chợ sớm:

“Cái bọn Đao Tông làm việc cũng quá bá đạo đi!”
“Người đâu mà đông như kiến, dọa c.h.ế.t ta rồi…”
“Đúng là xui xẻo, chưa làm gì đã chạy mệt rũ.”
“Thôi nhịn nhịn đi, chứ biết làm sao giờ.”

Có người nhìn về phía Vân Nhàn, ánh mắt ngạc nhiên và đầy kính nể:
“Ngươi vừa rồi vậy mà đỡ thẳng được một chiêu của Liễu Thế sao?!”

Nhìn qua tu vi của nàng chỉ mới Kim Đan tầng năm, thế mà lại đỡ được chiêu đao sát khí kia, quả thật khiến người ta không dám coi thường. 

Nghe đồn kiếm tu tay cứng đầu gỗ, một kiếm một mạng, nay xem ra là thật.

Vân Nhàn cười mỉm chi nhẹ:
“Cũng không đến mức ghê gớm vậy đâu, còn được còn được.”

Thật ra tay đau c.h.ế.t đi được, nhưng nàng tuyệt đối không thể để ai nhìn ra sơ hở.

“Đừng khiêm tốn nữa!” Một tán tu vừa nói vừa thân thiết chọc nhẹ vào tay nàng, như thể cố ý làm quen:
“Ta tuy tu vi bình thường thôi, nhưng tin tức trong giới lại rất linh thông, sau này nếu ngươi cần biết gì, có thể hỏi ta trước một tiếng nha~”

Cuối cùng, Vân Nhàn cũng thuận lợi tìm thấy hai người đồng đội: Kiều Linh San, Phong Diệp  trong một hang động nhỏ giữa hoang mạc, tất cả đều đang trong trạng thái cảnh giác cao độ.

Nhìn qua, hai người kia có vẻ vẫn ổn, không ai bị thương tích gì đáng kể.
Nhưng khi Vân Nhàn đưa tay bắt mạch Phong Diệp, nàng nhíu mày:
“Ủa? Sao hắn thở thoi thóp vậy? Thở ra thì nhiều, hít vào thì ít là sao?”

“Đừng nhắc nữa!” Kiều Linh San nghe tới đây là lửa giận bốc đầu.

Hai người vốn được truyền tống đến cùng chỗ, Phong Diệp sống c.h.ế.t bám lấy nàng không buông, cứ khăng khăng là bản thân rất có ích, tuyệt đối không kéo chân sau.

Kết quả thì sao?

Vừa bước chân ra đã đụng ngay cảnh tượng yêu thú đang tàn sát lẫn nhau, m.á.u me tung tóe, Phong Diệp trợn trắng mắt xong ngất luôn tại chỗ!

Ngất thật!

Nam Cung Tư Uyển

Còn nàng thì chưa kịp ngất đã phải cõng hắn bỏ chạy, gian nan lết tới được cái hang này.
Bên ngoài còn có mấy người tưởng nàng là sát thần, vừa mới vào bí cảnh đã ra tay g.i.ế.c người diệt khẩu, kết quả chẳng ai dám bén mảng lại gần.

Đúng là trời thương kẻ dở khóc dở cười.

Ngay cả Vân Nhàn cũng không nhịn được nhìn Phong Diệp một cái đầy bất lực:
“Mềm yếu tới cỡ này thì đúng là bó tay thật.”

Mà lúc này, Phong Diệp thì vẫn đang nằm đó, mắt nhắm nghiền, vẻ mặt yên bình như đang dưỡng sinh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Vân Nhàn thản nhiên phán:
“Đã như vậy thì cứ để hắn nghỉ lại đây đi. Đừng mang theo, vướng víu lắm.”

Phong Diệp đang “hấp hối” đột nhiên vươn tay mò lấy đàn cổ đặt bên cạnh, bắt đầu búng một khúc chiến ca kích động, khí thế hào hùng, như thể muốn gọi dậy cả đại quân xuất chinh.

Vân Nhàn nhướng mày:
“Chiến ý trỗi dậy rồi hả?”

“Dậy chứ dậy chứ!” Kiều Linh San nghiến răng,
“Đang muốn tát hắn một cái thật mạnh đây nè.”

Phong Diệp lập tức như bị gọi hồn ngồi bật dậy, đầy hoảng loạn:
“……!”

Ba người cuối cùng cũng rời khỏi hang.
Vân Nhàn kể lại chuyện vừa bị Đao Tông truy sát.
Kiều Linh San nghe xong lập tức cau mày:
“Thế sao tỷ không đến tìm bọn ta sớm hơn một chút?”

“Đi tìm các ngươi làm gì?” Vân Nhàn lạnh nhạt nhìn xa xăm.
“Muốn biến từ một mình bị truy sát thành ba người bị truy sát à?”

Kiều Linh San nghẹn lời, không phản bác nổi.
Chủ yếu là… bên kia đông người quá!

Trong hoang mạc, cỏ không mọc nổi, tầm mắt nhìn khắp nơi cũng không thấy lấy một bóng dáng yêu thú, đến cả hơi thở cũng thấy quạnh quẽ.

Từ khi vào bí cảnh tới giờ đã trôi qua nửa ngày, thành tích của Đông Giới vẫn là con số 0 tròn trĩnh.

Yêu thú Trúc Cơ kỳ vốn không ngu, biết né rắc rối, thấy người đông là chạy sạch.

Kiều Linh San đứng giữa vùng đất hoang vu tĩnh mịch này, trong phút chốc không biết phải làm gì tiếp theo, ánh mắt lộ vẻ bối rối mờ mịt.

Đi săn yêu thú sao?

Một mình nàng cộng với Vân Nhàn thì còn có thể liều mạng đánh nhau với một con Kim Đan kỳ yêu thú, nhưng những con có tên tuổi, ai nhanh thì đã chiếm trước cả rồi.

Vậy đi tìm linh thảo trước?

Dù sao cũng không thể để điểm số cứ mãi bằng không như vậy, bên ngoài biết bao nhiêu người đang nhìn, mất mặt Kiếm Các lắm chứ đùa gì!

Nghĩ đến đây, Kiều Linh San theo phản xạ quay sang hỏi:
“Vân Nhàn, giờ chúng ta làm gì tiếp theo đây?”

Vân Nhàn nói rất thành thật:
“Ta không biết.”

Phong Diệp yếu ớt đề nghị:
“Hay là… trước hết đi tìm ít thảo dược cầm máu?”

Vân Nhàn vẫn giữ thái độ thần bí sâu xa, giơ tay chỉ về phía trước:
“Tuy ta không biết, nhưng ta hiểu một điều.”
“Cứ đi trước đã.”

 
Ngoài bí cảnh.

Liễu Xương vẫn luôn chăm chú nhìn vào hình chiếu của Liễu Thế trên tảng đá chiếu sáng.
Khi phát hiện hắn đã thành công dẫn đám người khác ra khỏi vòng vây, đang dẫn đệ tử đóng quân bên hồ để bày trận, ông ta cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Tốt lắm.
Có bước khởi đầu này, từ nay về sau muốn nắm vị trí đứng đầu Bắc Giới cũng chẳng khác gì lấy đồ trong túi, chỉ là chuyện sớm muộn.

Lúc này, một vị trưởng bối bên Nam Giới là Lê Phái khẽ cau mày, như đã nhận ra điều gì:
“Hồ nước này khắp nơi là sương mù, duy chỉ trung tâm là trong vắt như băng, đúng là dấu hiệu nơi thủy linh chi ký sinh.”

“Mà nơi nào có thủy linh chi, tất sinh ra yêu thú Băng Ảnh Cự Tích. Nhưng đến giờ chưa thấy nó xuất hiện, xung quanh thì có dấu vết chiến đấu…”

Túc Trì lạnh nhạt nói:
“Cự Tích đang nằm dưới đáy hồ dưỡng thương.”

Lê Phái lập tức sắc mặt trầm xuống.

Xui xẻo thật!

Bắc Giới vốn đã đông người, thực lực mạnh, giờ còn gặp may, vừa vào đã chạm trán một con yêu thú Nguyên Anh kỳ đang bị thương?

Dùng thực lực Kim Đan mà g.i.ế.c được Nguyên Anh, đúng là chiếm đại tiện nghi.

Nhưng nghĩ kỹ lại, con Cự Tích này tính tình bạo, lại khó thuần phục, dù có bị thương cũng chẳng dễ đối phó. Lê Phái chỉ có thể thầm cầu nguyện đám người Đao Tông xảy ra chuyện, tự hủy diệt hoặc bị người khác âm thầm phá rối.

Nhưng khi ánh mắt nàng chuyển sang đám người Nam Giới, nét mặt nàng lại dãn ra.

Tiết Linh Tú và tên đệ tử trẻ Trọng Trường Nghiêu đồng hành với hắn ta cũng gặp may không kém:
Trước tiên tìm được linh thảo giải cổ độc
Sau đó lại gặp một con Kim Đan kỳ yêu thú đang hấp hối
Rồi còn nhặt được mấy viên yêu đan từ tán tu bỏ lại

Hiện tại, tổng điểm của bọn họ đã vượt quá hai nghìn!

Phía Tây Giới, Minh Quang đại sư vẫn đang nhắm mắt tụng kinh, dường như không hề quan tâm thắng bại.

Quả nhiên, đám hòa thượng Tây Giới từ xưa đến nay vẫn vậy: thực sự có thực lực thì không màng ganh đua. Hiện tại lại còn đang mang danh “Phật Hương từ bi”, không ai muốn chủ động gây hấn với họ, dù có khả năng cũng phải nhịn.

Lê Phái nghĩ vậy, liếc mắt sang bảng điểm của Tây Giới:
“Ơ?”

Từ đâu mà ra 3000 điểm? Sao có thể??”

Lê Phái trừng mắt nhìn sang bảng điểm Đông Giới, càng choáng váng.

Lại là điểm 0?!

Túc Trì ngươi ngồi đó mặt không cảm xúc làm cái gì vậy? Đông Giới ít ra cũng có tu sĩ mà! Không lẽ không g.i.ế.c nổi con thỏ nào?!

Nhưng rất nhanh, nàng lại hiểu ra.

Không hổ là kiếm tu. Thanh cao đến độ không màng danh lợi, không để lời đàm tiếu làm lung lay tâm trí.

Bên ngoài, mọi người cũng đang xôn xao bàn tán.

“Không thể nào, mười năm rồi mà Đông Giới vẫn thảm vậy à?”
“Nghe nói mấy chục năm nay khí vận Đông Giới suy yếu nặng, giờ mới có được mỗi Túc Trì xem được chút.”
“Còn nghe đồn đệ tử đi cùng Tiết Linh Tú vốn dĩ là người Đông Giới, mà Đông Giới không chịu cho hắn tham gia. Giờ thì Nam Giới vớ được món hời, Đông Giới chắc hối hận đến xanh mặt.”
“Xem ra năm nay có biến số thật rồi. Đặt cược Đông Giới 800 lượng e là mất trắng.”
“800 lượng đủ mua quan tài loại tốt rồi đấy…”

 
Trong bí cảnh.

Trời đã ngả chiều, ánh tà dương đỏ rực như máu.
Cuồng phong thổi tới, gió cát ập xuống nhấn vào thảm cỏ xanh bên ngoài ao hồ, nơi ba người đang nằm phục sẵn để phục kích, thân thể khẽ run lên vì lạnh.

Chỉ cách trăm bước, đám đệ tử Đao Tông trong y phục nâu nhạt đang sắp xếp pháp trận. Dưới lòng hồ, vẫn không có lấy một dấu hiệu của sự sống.

Không ai ngờ, ba người Vân Nhàn vậy mà quay lại!

Phong Diệp run rẩy nói:
“Vân Nhàn à, tuy Linh San lúc nãy hỏi sao không gọi nàng đến, nhưng thật lòng mà nói, bọn ta không phải muốn trải nghiệm cảm giác bị truy sát cả ba người đâu…”

Vân Nhàn liếc hắn, giọng nhẹ như gió:
“Giữ chặt đàn đi, m.ô.n.g của ngươi sắp lộ ra rồi kìa.”

Phong Diệp lập tức ôm chặt cây đàn, nhanh như chớp kéo áo che mông.

Kiều Linh San tuy vẫn chưa hiểu rõ họ đang làm gì, nhưng cảm thấy ba người cùng trốn cũng không tệ lắm, dù sao Vân Nhàn có thể không biết gì khác chứ trốn chạy thì đỉnh khỏi bàn.

Nàng lặng lẽ cúi thấp đầu, tiện thể ép đầu hai người còn lại xuống, rồi truyền âm hỏi:
“Vân Nhàn, rốt cuộc chúng ta quay lại làm gì? Cái lý lẽ mà tỷ nói ban nãy, rốt cuộc là gì?”

Vân Nhàn bình thản nhìn qua kẽ đất, đôi mắt lóe lên ánh sáng cơ trí:
“Hai câu hỏi này, có thể gộp lại một câu trả lời.”
“Khi không biết nên làm gì thì rảnh rỗi cũng là rảnh rỗi, chi bằng đến phá rối phe đối thủ một phen.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện