Hai thân ảnh từ trong thủy kính phá không mà ra, trên người không dính lấy chút nước, nhưng khí tức lại như vừa bị mưa lớn tầm tã dội xuyên cả thân thể, từ trong ra ngoài đều là mỏi mệt vô biên.
Cả hai hô hấp nặng nề, ngón tay Thẩm Từ Thu vẫn còn run rẩy, lồng n.g.ự.c mỏng phập phồng khó thở, ánh lưu ly trong mắt như cố giữ từng mảnh băng vụn sắp tan.
Hắn không liếc nhìn người bên cạnh lấy một lần, chỉ lặng lẽ gom góp lại ký ức thân thể vừa mới thu hồi, một mảnh băng vụn cũng không bỏ sót.
Tất cả chân tướng dần trở lại trong đầu, mọi sự trở về quỹ đạo vốn có, những thứ không nên tồn tại đều bị gạt ra ngoài.
Thẩm Từ Thu trong thức hải, nâng đao đối diện suy nghĩ hỗn loạn.
Nhưng lần này đây, hắn lại chẳng biết nên bắt đầu từ đâu.
Nhiên Hồn lão tổ nhìn gương mặt trắng bệch và thần sắc thê thảm của hai người, chờ họ điều tức một lát, mới nâng chén trà cười nói: “Chúc mừng nhị vị, đều đã thông qua khảo hạch.”
Thế nhưng, người được thông qua lại không ai mở miệng, mặt mày chẳng thấy lấy một nét mừng vui.
Vẻ hoảng hốt vẫn chưa hoàn toàn tiêu tan, kẻ này còn trầm mặc hơn kẻ kia.
Thẩm Từ Thu chỉ cảm thấy bên tai vẫn còn vọng lại tiếng mưa gào xé, tiếng hét khản đặc gần như điên dại, lời lão tổ như bị một tầng sương mù che khuất, lờ mờ chẳng thể nghe rõ.
Nhiên Hồn lão tổ đưa tay, hai ly trà nhẹ nhàng bay đến trước mặt Thẩm Từ Thu và Tạ Linh. Ánh mắt Thẩm Từ Thu khẽ động, như khúc gỗ vô tri, từ từ đưa tay tiếp lấy chén trà.
Nước trà trong chén ngưng tụ thành một giọt quang châu, dung nhập giữa mi tâm hắn, pháp quyết phân hồn hóa thân ngay sau đó hiện rõ trong thức hải, không sót một chữ.
“Truyền thừa đã xong, bổn tọa còn mấy lời muốn căn dặn.”
Thần thức Nhiên Hồn lão tổ dần trở nên trong suốt: “Trước khi có đủ thực lực để tự bảo vệ mình ở cảnh giới Đại Thừa, chớ vội lộ ra việc đã nhận được truyền thừa phân hồn hóa thân.”
Thất phu vô tội, hoài bích có tội.
Trên thế gian này, chỗ nào cũng là nơi cá lớn nuốt cá bé. Năm đó lão tổ bị âm mưu ngấm ngầm và mưu tính trắng trợn đè ép, cuối cùng cũng chỉ dựa vào bản lĩnh mà nghịch thiên vượt qua.
Lão nhìn hai tiểu bối thất thần trước mặt, tâm tính thế này trong mắt lão cũng là hiếm thấy, chỉ là tuổi còn quá trẻ, tiền đồ dài rộng, tương lai liệu có sinh biến vẫn khó mà nói chắc.
“Trong truyền thừa có phương pháp luyện tâm, các ngươi phải học kỹ. Khi sử dụng phân hồn hóa thân, nhất định phải giữ cho linh đài thanh minh, cố thủ bản tâm, không được lơ là.”
Nghe đến chữ “bản tâm”, thần trí Thẩm Từ Thu khẽ động, liền hành đại lễ hướng về thần thức lão tổ để tỏ lòng cảm tạ.
Bên tai truyền đến tiếng vải áo khẽ lay, chỉ có thể là Tạ Linh.
Thẩm Từ Thu khẽ siết chặt tay.
Thần thức lão tổ tiêu tán, cảnh vật trước mắt lại như lúc mới đến, gió nổi, hoa rơi, sắc tím ngập trời, cuốn theo tranh sơn thủy di động, đưa cả hai quay về biển hoa của Phồn Hoa Phong.
Đôi bạch hạc bên kia vẫn đang vỗ cánh nhẹ nhàng, bay lượn quanh nhau như khúc khích nô đùa. Hai người đứng lại chỗ cũ, đối mặt, chỉ cần ngẩng đầu là có thể nhìn thấy nhau.
Nhưng Thẩm Từ Thu lại rũ mắt, hàng mi dài rủ xuống che khuất ánh nhìn. Hắn xoay người rời đi, không liếc Tạ Linh lấy một lần.
Tạ Linh đầu óc vẫn còn rối loạn, theo bản năng bước theo, nhưng chỉ đi được hai bước liền sực tỉnh, miễn cưỡng dừng chân.
Y nhìn bóng lưng trắng bạc của người kia, đai ngọc tung bay, tiên phong đạo cốt.
Đó là Đại sư huynh Ngọc Tiên Tông, chứ không phải tiểu hoàng tử của y.
Kẻ định mệnh về sau sẽ cùng y đao kiếm tương hướng, đúng theo cốt truyện mà c.h.ế.t dưới tay y, vai ác của y.
Hoa rơi rụng rơi khẽ khàng quanh thân, Tạ Linh đứng lặng tại chỗ, trong lòng trống rỗng, mơ hồ mất mát.
Trong đầu y vẫn còn hiện lên nụ cười cúi đầu khi Thẩm Từ Thu tự vẫn, m.á.u tươi văng tung tóe, bất lực giãy giụa tê tâm liệt phế. Trái tim y giờ đây vẫn còn đau từng nhịp, từng nhịp, như bị từng vết răng cắn xé.
Một cái khảo hạch hèn mọn mà thôi… Trước khi vào thủy kính, y chỉ nghĩ đơn giản như thế.
Thế mà lại có thể khiến y rung động đến tận tâm can.
Trong thủy kính, y biên ra một chuyện xưa cùng bằng hữu kết tóc thành thân, khi ấy Thẩm Từ Thu từng nói: “Nếu sớm biết là sai lầm, thì đừng nên bắt đầu.”
Phải, nói rất đúng.
Cho nên hiện tại, y nên đem ba năm kia xem như một giấc mộng, gạt ra khỏi đầu. Đồ giả thì có gì đáng khắc ghi? Y nên dốc sức tiến về phía trước, một đường vượt quan c.h.é.m tướng, bước lên đỉnh cao Tu chân giới!
Tạ Linh, tỉnh lại đi!
Vai ác chẳng qua chỉ cùng ngươi lấy thân phận giả dối vượt qua đoạn thời gian giả dối. Ra khỏi cảnh này, người ta còn chẳng buồn nhìn ngươi một cái, ngươi còn muốn giống tên ngốc trong ảo cảnh, dính sát lại nữa sao? Ngươi đừng có hồ đồ!
Tạ Linh siết chặt cây quạt, từng lần từng lần tự nhắc bản thân.
Nhưng… hốc mắt y lại đỏ lên lúc nào không hay.
Loại đau khổ này, có thể gạt được thiên hạ, nhưng sao lừa nổi chính mình?
Trái tim đau nhói, cay đắng cồn cào, ngươi không khống chế được đâu.
Hắc ưng bước lên, ban nãy sau khi điện hạ biến mất, hắn cảm nhận được linh khí d.a.o động vô hại, giống như gặp được cơ duyên. Cho nên cũng không vội vã. Dù sao hắn cũng đã quen với việc chủ tử ba ngày một bảo vật, năm ngày một truyền thừa.
Thế nhưng hôm nay ra ngoài, điện hạ không hề có vẻ vui mừng, lại chẳng nói một lời, chẳng lẽ là…
Hắc ưng mặt trầm xuống: “Điện hạ, cơ duyên kia bị Thẩm Từ Thu đoạt mất sao?”
Tạ Linh nắm chặt cây quạt, đầu ngón tay trắng bệch. Cuối cùng mới khàn giọng đáp: “Không phải… Chúng ta đi thôi.”
Y đã không còn thấy bóng lưng Thẩm Từ Thu nữa.
Tạ Linh xoay người, bước về phía ngược lại.
Ánh dương buổi sớm rải xuống, bước chân Thẩm Từ Thu sâu cạn bất nhất, từng bước giẫm lên đất ẩm, hoa cỏ phồn thịnh sượt qua vạt áo y, nhưng y như chẳng hề cảm nhận.
Từ xa truyền đến tiếng mấy tiểu đệ tử cười đùa vui vẻ:
“Nghe nói Phồn Hoa Phong là nơi tình nhân nhất định phải đến! Hai người các ngươi, còn định giấu bao lâu hả ha ha!”
Bước chân Thẩm Từ Thu khựng lại.
Đây là Phồn Hoa Phong của Ngọc Tiên Tông, mà hắn là tu sĩ. Giờ muốn rời đi, cớ sao còn dùng hai chân chậm rãi mà đi?
Lại chẳng phải đang đợi người nào cùng hắn đồng hành.
Làm mấy năm phàm nhân trong thủy kính, thật sự khiến hắn quên mất bản thân là ai rồi sao?
Ánh lưu ly trong mắt Thẩm Từ Thu lướt qua một tầng sương mờ, ngón tay bấm niệm pháp quyết, kiếm khí trỗi dậy, kiếm từ vỏ thoát ra nhưng không phải là bội kiếm hắn vẫn mang bên hông, mà là một thanh khác.
Bước chân khẽ động, thân hình hắn uyển chuyển đáp lên phi kiếm. Kiếm quang phá vỡ tầng mây, trong chớp mắt đã vượt qua núi non, trở lại Lãnh Phong.
Linh lực trong thể nội vận hành thông suốt, thần sắc Thẩm Từ Thu thanh lãnh vô cùng, hướng thẳng tới phòng luyện công. Mỗi một bước đi, ánh mắt hắn lại càng thêm trầm ổn, dường như đã hoàn toàn tĩnh tâm, chẳng gì có thể nhiễu loạn.
Thế nhưng, đến khi tay chạm lên cửa phòng luyện công, hắn lại không lập tức đẩy ra, mà khựng lại.
Vốn định lập tức bắt tay tu luyện phân hồn hóa thân thuật, nhưng hắn còn nhớ rõ lời cảnh tỉnh trong công pháp:
“Thuật này nhập môn trọng nhất là thời cơ đặt móng, nhất định phải tĩnh tâm ninh thần, khắc cốt ghi tâm.”
Thẩm Từ Thu nhìn tay mình đặt lên cửa, môi mím chặt, sắc môi đỏ tươi gần như bị cắn nát.
Cuối cùng, bả vai hắn khẽ rũ, tay cũng chậm rãi buông lỏng.
Dù không cam lòng, hắn cũng không thể không thừa nhận: hiện tại, tâm hắn chưa yên.
Hắn hít sâu một hơi, đành quay vào trong phòng, trước tiên làm chút việc để bản thân tĩnh tâm.
Thẩm Từ Thu lấy ra một khối linh ngọc, tụ linh vào khắc đao, bắt đầu khắc phù văn mà đến nhắm mắt cũng không sai.
Hắn tinh thông kiếm thuật cùng phù chú, chú dựa vào phù văn phát lực, thường thấy là bùa giấy, nhưng cảnh giới của hắn hiện giờ, đã không còn giới hạn ở việc dùng phù lục. Dù là linh thạch, linh ngọc, cỏ cây hoa lá, thậm chí trực tiếp vẽ trong không khí, đều có thể thi triển.
Tu sĩ khi chế tác phù văn thạch, có khi đơn giản khắc phù lên trên, cũng có khi ẩn giấu trong hoa văn tinh tế. Tâm hắn chưa yên, nhưng tay lại vô cùng quen thuộc.
Cho đến khi bàn tay đột ngột dừng lại.
Hắn đã khắc một đầu phượng hoàng sinh động khí thế, rõ ràng chỉ cần thêm vài nét, sẽ hiện ra cả con phượng hoàng tràn trề sinh khí chiếm cứ mặt ngọc.
Chính là kiểu dáng hắn từng khắc trên ngọc bội đưa cho Tạ Linh trong thủy kính.
Thẩm Từ Thu nhìn đầu phượng oai phong ấy, khắc đao trong tay siết chặt.
Cố tình lại là phượng hoàng.
Tay hắn rốt cuộc không thể tiếp tục khắc xuống được nữa.
Mảnh ngọc này, phế đi là được.
Thẩm Từ Thu nhạt giọng nghĩ như vậy.
Ngón tay siết chặt, định chấn nát mảnh ngọc thành bột, việc này với hắn chẳng khó gì. Thế nhưng ngón tay ấn mấy lần, khối ngọc kia lại vẫn nguyên vẹn không chút tổn hao.
Thẩm Từ Thu: “…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ngoài phòng, mặt hồ gợn sóng, có con cá nhảy lên mặt nước, bọt nước lóng lánh, rơi xuống từng giọt, từng tầng gợn sóng lan xa mãi không thôi.
Mảnh ngọc rốt cuộc tránh khỏi một kiếp, Thẩm Từ Thu lặng lẽ đặt nó xuống, không khắc tiếp phượng hoàng nữa, thay vào đó lấy ra một tảng đá khác, bắt đầu khắc phù văn lần nữa.
Hoàng hôn buông xuống, đèn trong hai gian phòng trên Lãnh Phong sáng lên, xa xa tương ứng, nhưng lặng lẽ không lời.
Ba ngày sau đó, hai người cùng ở một phong, lại chưa từng gặp mặt lấy một lần, cũng không nói với nhau nửa câu.
Lúc này mới là khoảng cách nên có giữa bọn họ. Dù từng có giao dịch, nhưng không đụng đến chính sự thì không cần tạo thêm giao tình. Vũ Thần Lệ còn chưa dùng hết, linh khí trong Băng Hỏa Song Sinh Châu cũng chưa cần áp chế ngay cả cái cớ để gặp nhau, cũng không có.
Chỉ là, Ôn Lan như âm hồn bất tán, nghĩ mọi cách để “tình cờ gặp” Thẩm Từ Thu, dù bị né tránh, vẫn cứ bám riết không buông.
Hôm nay, đến phiên kiếm thuật khóa, hắn ta lại có mặt bên giáo trường.
Chỉ là không ngờ, còn gặp được người ngoài dự liệu.
Ôn Lan thấy người nọ tựa vào thân cây, dáng vẻ nhàn nhã nhưng khí thế chẳng thể coi thường, vẫn duy trì tác phong phong độ lễ nghi, chắp tay cười nói:
“Thất điện hạ hôm nay sao lại rảnh đến xem kiếm?”
Tạ Linh trong tay nắm chặt cây quạt xếp, ánh mắt tản mạn, dường như lười biếng mà hững hờ, nhưng từ đầu đến cuối lại chăm chăm nhìn về phía giữa sân, chẳng thèm liếc Ôn Lan lấy một lần, mở miệng liền nói:
“Hứng thú nổi lên, muốn xem Ngọc Tiên Tông kiếm pháp một chút.”
Ôn Lan cũng đưa mắt về phía sân đấu, lúc này Thẩm Từ Thu vừa vặn bước ra khỏi hàng.
Hắn ta phát hiện Tạ Linh khẽ động người, tựa hồ muốn đứng dậy, nhưng cuối cùng lại chỉ tựa trở về thân cây.
Ôn Lan khẽ cười:
“Hay là… kỳ thật là đến xem A Từ?”
Tạ Linh không trả lời.
Nắng xuyên qua kẽ lá, vương lên người y từng tia từng mảnh, trên trường bào thêu chỉ vàng hình khổng tước lúc sáng lúc mờ, khiến thần sắc y càng khó phân biệt.
Giờ phút này Tạ Linh tu vi luyện khí tầng hai, vẫn còn cần ngủ. Nhưng sắc mặt hơi xanh, hiển nhiên gần đây ngủ không ngon, cũng khiến khí tức quanh thân y càng thêm nặng nề.
Y chú ý thấy Thẩm Từ Thu không dùng bội kiếm của mình, mà là tùy tay chọn một thanh kiếm khác.
Nói đến khi dưới lòng đất c.h.é.m g.i.ế.c tà tu, Thẩm Từ Thu khi ấy cũng không rút kiếm, mà dùng roi.
Tạ Linh lẩm bẩm: “Sao lại không dùng kiếm của mình?”
Ôn Lan đứng ngay bên cạnh, chưa để lời y rơi xuống đất, liền tiếp lời:
“Nghe nói là đang dưỡng kiếm, tạm thời không nên rút khỏi vỏ.” Hắn ta ý vị sâu xa mà nói, “Điện hạ, chuyện này cũng không biết sao?”
Tạ Linh cuối cùng cũng chậm rãi quay đầu, hiếm hoi phân cho Ôn Lan một cái liếc mắt, ánh mắt thản nhiên, không mặn không nhạt.
Ôn Lan thở dài, làm ra vẻ tiếc hận mà nói:
“Lúc trước ta từng khuyên điện hạ rồi. Ngài đã thích ôn nhu ngoan thuận, thì A Từ thực chẳng phải người như vậy, sao phải khổ sở làm gì.”
Tạ Linh khẽ bật cười trong bóng râm u tối, nụ cười ấy không hề chạm tới đáy mắt:
“Tình cảnh ta hiện nay, chẳng lẽ còn dám chủ động đề từ hôn với Ngọc Tiên Tông?”
Nghe lời ấy, trong lòng Ôn Lan chợt dâng niềm vui mừng, nhưng bề ngoài vẫn giả bộ điềm đạm lễ độ, ra vẻ vì người khác mà lo:
“Điện hạ có thể nói rõ với A Từ một tiếng, hắn nhất định sẽ không miễn cưỡng ngài tiếp tục đâu.”
Tạ Linh cười sâu hơn.
Lúc trước y còn coi Ôn Lan như không khí, như một con hát phụ không quan trọng trong tuồng. Nhưng giờ phút này, cơn bực dọc nghẹn suốt ba ngày tìm được nơi trút xuống, đúng lúc người này lại tự mình dâng tới họng súng, đúng là nhìn thế nào cũng chướng mắt.
Ánh mắt hắn ta sắp dính lên người Thẩm Từ Thu rồi? Đáng tiếc y không tiện một kiếm c.h.é.m c.h.ế.t hắn, bằng không sớm đã tiễn rồi, tuyệt đối không để cái tên tra nam kia đắc ý thêm một phân.
Còn “A Từ A Từ” gọi ngọt ngào như thế, người ta có cho phép ngươi gọi thân thiết vậy sao?
“Ôn thiếu chủ.”
Tạ Linh rời khỏi thân cây, đứng thẳng người. Y cao hơn Ôn Lan nửa cái đầu, khẽ cúi xuống, ánh sáng giao hòa trong mắt hổ phách tạo thành bóng mờ nguy hiểm như mãnh thú rình mồi. Y chậm rãi mở miệng, giọng nói áp thấp:
“Thiên tính ta… chính là yêu miễn cưỡng đấy.”
Tạ Linh từ trước đến nay chưa từng nói chuyện với Ôn Lan kiểu này, khiến Ôn Lan kinh ngạc không thôi. Trong chốc lát, hắn ta thậm chí cảm thấy từ trên người cái “phế vật” kia toát ra một loại uy áp khó miêu tả nguy hiểm, âm trầm, như dã thú sắp xổng chuồng. Đường đường là một Kim Đan tu sĩ, vậy mà suýt nữa bị ép lui về sau một bước!
Ôn Lan vội trấn định tâm thần, sắc mặt cũng trầm xuống: “Ngươi—”
“Người ta và ta, là vừa gặp đã thương.”
Tạ Linh cười khanh khách, lùi lại một bước kéo giãn khoảng cách, bộ dạng thư thái, cười nói như không:
“Ngươi quen hắn đã bao năm, làm sao có thể ‘vừa gặp đã thương’? Khổ nỗi, có những chuyện là số mệnh rồi.”
“Tạ Linh, ngươi—!”
Ôn Lan suýt chút nữa bị y chọc giận đến phát hỏa tại chỗ. May mà còn nhớ rõ thân phận mình, liền đè lửa giận xuống, nghẹn tới mức n.g.ự.c tức anh ách:
“Ta đã nói rồi, ta đối với A Từ không có ý gì khác!”
Tạ Linh hờ hững đáp:
“Ngươi nói thì là thật chắc? Thế thì nhớ lấy lời mình đấy, ngàn vạn lần đừng có mơ tưởng làm đạo lữ với hắn nữa. Nếu không, bị người ta chê cười cũng đừng trách ai.”
Sắc mặt Ôn Lan lập tức trở nên vô cùng “xuất sắc”, Tạ Linh hừ khẽ một tiếng, giang quạt xếp ra, trong lòng khoan khoái hẳn, buồn bực mấy ngày, cuối cùng cũng được xả. Luận khẩu chiến, y chẳng sợ ai hết!
Ngay khi sắc mặt Ôn Lan xanh trắng thay phiên, giữa sân truyền đến tiếng vỗ tay tán thưởng. Tạ Linh ngoái đầu nhìn lại, liền thấy một kiếm của Thẩm Từ Thu như kinh hồng xẹt qua trời cao, phong tư phiêu dật, tuyệt mỹ không gì sánh bằng.
Ngực vừa nhẹ nhõm một chút lại bị nắm chặt, ê ẩm, đau đớn.
Tạ Linh không chớp mắt nhìn hắn.
So với Thẩm Từ Thu trong thủy kính bị trúng độc, thân thể suy kiệt nơi Tuyết Quốc, hiện tại lại càng thêm diễm lệ vô song.
Chưa tới tìm mình lấy Vũ Thần Lệ, chứng tỏ hắn không nóng lòng tu luyện đến mức đốt giai đoạn mà tự tổn thương bản thân, tốt lắm.
Không biết thiên phú trác tuyệt như hắn, đã luyện phân hồn hóa thân thuật đến bước nào rồi… Khác với mình, mấy ngày nay tâm vẫn chưa yên, căn bản không dám bước vào cảnh giới nhập môn.
Cái gì mà dưỡng kiếm không nên rút vỏ? Không phải là căn bản chẳng quen dùng thanh kiếm đó thôi?
Một kiếm định thắng, Thẩm Từ Thu thu kiếm, đứng thẳng thân hình như ngọc. Ánh mặt trời chiếu lên mặt hắn, mạ lên một tầng viền vàng lấp lánh.
Nam Cung Tư Uyển
Tạ Linh hít sâu một hơi, cưỡng ép bản thân dời ánh mắt khỏi người hắn, chẳng thèm để ý đến Ôn Lan nữa, xoay người rời khỏi giáo trường.
Ta nghĩ mấy thứ này làm gì?
Tạ Linh ngẩng đầu, vai rũ xuống.
Lẽ ra ta không nên đến đây.
Cãi nhau với Ôn Lan chẳng có gì vui, một con bại khuyển với một con chim sa nước, có nặn ra hoa cũng chẳng đáng giá.
Bị ép vào Ngọc Tiên Tông, ta nên nghĩ đến việc lợi dụng tất cả mọi thứ mà tu luyện, chứ không phải lãng phí thời gian như vậy.
Cổ Thúy Ngọc đã có, truyền thừa phân hồn hóa thân cũng cầm trong tay, phải chuyên tâm khôi phục tu vi mới đúng.
Tạ Linh siết chặt quạt: Tối nay đi Nguyệt Hoa Tuyền tĩnh dưỡng thân thể, củng cố linh căn, mau chóng khôi phục tu vi. Đừng nghĩ mấy chuyện tạp nham nữa.
Suy nghĩ nhiều, chẳng qua cũng chỉ là tự chuốc phiền.
Mà giữa sân, sau khi đấu kiếm xong, hàng mi Thẩm Từ Thu khẽ run, tựa như có cảm ứng, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía xa nơi giáo trường.
Thế nhưng, chỉ nhìn thấy bóng Ôn Lan lượn lờ đứng đấy.
Thẩm Từ Thu: “…”
Hắn vốn định thu mắt lại, nhưng phát hiện Ôn Lan hôm nay không giống mọi khi, cũng không nhìn mình, hơn nữa sắc mặt có chút kỳ quái.
Hắn không hiểu, cũng chẳng muốn hiểu.
Nhưng không biết vì sao, ánh mắt lại vô thức rơi lên một nhánh cây gần chỗ Ôn Lan đứng.
Bóng cây khẽ lay, gió thổi qua, nơi đó trống trơn, không một bóng người.
Thẩm Từ Thu nhìn một lát, đến khi Ôn Lan khôi phục tâm tình, chuẩn bị sang bắt chuyện, hắn liền thu mắt quay đi. Hắn vốn cũng không định chờ đến tan luyện để bị quấn lấy.
Vừa hay, có đệ tử mang theo khẩu lệnh tới gần, báo rằng tông môn có sự vụ muốn hắn xử lý.
Thẩm Từ Thu gật đầu, nhìn thấy lệnh bài bên hông đệ tử, thuận miệng hỏi:
“Nguyệt Hoa Tuyền hôm nay có người đặt trước chưa?”
Đệ tử lấy một quyển sách từ trữ vật khí, lật xem, lắc đầu: “Không có người nào đăng ký trước.”
Thẩm Từ Thu gật đầu: “Ghi ta một bút.”
“Tuân mệnh!”
Đệ tử thân truyền dòng chính không cần đặt trước, có thể vào bất cứ lúc nào. Nhưng nếu có người đã viết tên, tức là muốn yên tĩnh, thì những người khác sẽ tránh thời gian đó.
Thẩm Từ Thu nghĩ mấy ngày nay tu luyện không tiến triển gì, chi bằng đến Nguyệt Hoa Tuyền ngâm mình một phen, rèn luyện linh căn, cũng thuận tiện tĩnh tâm lại.
Hắn còn phải báo thù, làm gì có dư tâm tư để vướng bận những chuyện bên ngoài?
Viết tên xong, hắn xoay người rời đi, trước phải lo liệu sự vụ. Dù sao Nguyệt Hoa Tuyền ngâm ban đêm hiệu quả tốt hơn, không vội, tối đi là vừa vặn.
Cả hai hô hấp nặng nề, ngón tay Thẩm Từ Thu vẫn còn run rẩy, lồng n.g.ự.c mỏng phập phồng khó thở, ánh lưu ly trong mắt như cố giữ từng mảnh băng vụn sắp tan.
Hắn không liếc nhìn người bên cạnh lấy một lần, chỉ lặng lẽ gom góp lại ký ức thân thể vừa mới thu hồi, một mảnh băng vụn cũng không bỏ sót.
Tất cả chân tướng dần trở lại trong đầu, mọi sự trở về quỹ đạo vốn có, những thứ không nên tồn tại đều bị gạt ra ngoài.
Thẩm Từ Thu trong thức hải, nâng đao đối diện suy nghĩ hỗn loạn.
Nhưng lần này đây, hắn lại chẳng biết nên bắt đầu từ đâu.
Nhiên Hồn lão tổ nhìn gương mặt trắng bệch và thần sắc thê thảm của hai người, chờ họ điều tức một lát, mới nâng chén trà cười nói: “Chúc mừng nhị vị, đều đã thông qua khảo hạch.”
Thế nhưng, người được thông qua lại không ai mở miệng, mặt mày chẳng thấy lấy một nét mừng vui.
Vẻ hoảng hốt vẫn chưa hoàn toàn tiêu tan, kẻ này còn trầm mặc hơn kẻ kia.
Thẩm Từ Thu chỉ cảm thấy bên tai vẫn còn vọng lại tiếng mưa gào xé, tiếng hét khản đặc gần như điên dại, lời lão tổ như bị một tầng sương mù che khuất, lờ mờ chẳng thể nghe rõ.
Nhiên Hồn lão tổ đưa tay, hai ly trà nhẹ nhàng bay đến trước mặt Thẩm Từ Thu và Tạ Linh. Ánh mắt Thẩm Từ Thu khẽ động, như khúc gỗ vô tri, từ từ đưa tay tiếp lấy chén trà.
Nước trà trong chén ngưng tụ thành một giọt quang châu, dung nhập giữa mi tâm hắn, pháp quyết phân hồn hóa thân ngay sau đó hiện rõ trong thức hải, không sót một chữ.
“Truyền thừa đã xong, bổn tọa còn mấy lời muốn căn dặn.”
Thần thức Nhiên Hồn lão tổ dần trở nên trong suốt: “Trước khi có đủ thực lực để tự bảo vệ mình ở cảnh giới Đại Thừa, chớ vội lộ ra việc đã nhận được truyền thừa phân hồn hóa thân.”
Thất phu vô tội, hoài bích có tội.
Trên thế gian này, chỗ nào cũng là nơi cá lớn nuốt cá bé. Năm đó lão tổ bị âm mưu ngấm ngầm và mưu tính trắng trợn đè ép, cuối cùng cũng chỉ dựa vào bản lĩnh mà nghịch thiên vượt qua.
Lão nhìn hai tiểu bối thất thần trước mặt, tâm tính thế này trong mắt lão cũng là hiếm thấy, chỉ là tuổi còn quá trẻ, tiền đồ dài rộng, tương lai liệu có sinh biến vẫn khó mà nói chắc.
“Trong truyền thừa có phương pháp luyện tâm, các ngươi phải học kỹ. Khi sử dụng phân hồn hóa thân, nhất định phải giữ cho linh đài thanh minh, cố thủ bản tâm, không được lơ là.”
Nghe đến chữ “bản tâm”, thần trí Thẩm Từ Thu khẽ động, liền hành đại lễ hướng về thần thức lão tổ để tỏ lòng cảm tạ.
Bên tai truyền đến tiếng vải áo khẽ lay, chỉ có thể là Tạ Linh.
Thẩm Từ Thu khẽ siết chặt tay.
Thần thức lão tổ tiêu tán, cảnh vật trước mắt lại như lúc mới đến, gió nổi, hoa rơi, sắc tím ngập trời, cuốn theo tranh sơn thủy di động, đưa cả hai quay về biển hoa của Phồn Hoa Phong.
Đôi bạch hạc bên kia vẫn đang vỗ cánh nhẹ nhàng, bay lượn quanh nhau như khúc khích nô đùa. Hai người đứng lại chỗ cũ, đối mặt, chỉ cần ngẩng đầu là có thể nhìn thấy nhau.
Nhưng Thẩm Từ Thu lại rũ mắt, hàng mi dài rủ xuống che khuất ánh nhìn. Hắn xoay người rời đi, không liếc Tạ Linh lấy một lần.
Tạ Linh đầu óc vẫn còn rối loạn, theo bản năng bước theo, nhưng chỉ đi được hai bước liền sực tỉnh, miễn cưỡng dừng chân.
Y nhìn bóng lưng trắng bạc của người kia, đai ngọc tung bay, tiên phong đạo cốt.
Đó là Đại sư huynh Ngọc Tiên Tông, chứ không phải tiểu hoàng tử của y.
Kẻ định mệnh về sau sẽ cùng y đao kiếm tương hướng, đúng theo cốt truyện mà c.h.ế.t dưới tay y, vai ác của y.
Hoa rơi rụng rơi khẽ khàng quanh thân, Tạ Linh đứng lặng tại chỗ, trong lòng trống rỗng, mơ hồ mất mát.
Trong đầu y vẫn còn hiện lên nụ cười cúi đầu khi Thẩm Từ Thu tự vẫn, m.á.u tươi văng tung tóe, bất lực giãy giụa tê tâm liệt phế. Trái tim y giờ đây vẫn còn đau từng nhịp, từng nhịp, như bị từng vết răng cắn xé.
Một cái khảo hạch hèn mọn mà thôi… Trước khi vào thủy kính, y chỉ nghĩ đơn giản như thế.
Thế mà lại có thể khiến y rung động đến tận tâm can.
Trong thủy kính, y biên ra một chuyện xưa cùng bằng hữu kết tóc thành thân, khi ấy Thẩm Từ Thu từng nói: “Nếu sớm biết là sai lầm, thì đừng nên bắt đầu.”
Phải, nói rất đúng.
Cho nên hiện tại, y nên đem ba năm kia xem như một giấc mộng, gạt ra khỏi đầu. Đồ giả thì có gì đáng khắc ghi? Y nên dốc sức tiến về phía trước, một đường vượt quan c.h.é.m tướng, bước lên đỉnh cao Tu chân giới!
Tạ Linh, tỉnh lại đi!
Vai ác chẳng qua chỉ cùng ngươi lấy thân phận giả dối vượt qua đoạn thời gian giả dối. Ra khỏi cảnh này, người ta còn chẳng buồn nhìn ngươi một cái, ngươi còn muốn giống tên ngốc trong ảo cảnh, dính sát lại nữa sao? Ngươi đừng có hồ đồ!
Tạ Linh siết chặt cây quạt, từng lần từng lần tự nhắc bản thân.
Nhưng… hốc mắt y lại đỏ lên lúc nào không hay.
Loại đau khổ này, có thể gạt được thiên hạ, nhưng sao lừa nổi chính mình?
Trái tim đau nhói, cay đắng cồn cào, ngươi không khống chế được đâu.
Hắc ưng bước lên, ban nãy sau khi điện hạ biến mất, hắn cảm nhận được linh khí d.a.o động vô hại, giống như gặp được cơ duyên. Cho nên cũng không vội vã. Dù sao hắn cũng đã quen với việc chủ tử ba ngày một bảo vật, năm ngày một truyền thừa.
Thế nhưng hôm nay ra ngoài, điện hạ không hề có vẻ vui mừng, lại chẳng nói một lời, chẳng lẽ là…
Hắc ưng mặt trầm xuống: “Điện hạ, cơ duyên kia bị Thẩm Từ Thu đoạt mất sao?”
Tạ Linh nắm chặt cây quạt, đầu ngón tay trắng bệch. Cuối cùng mới khàn giọng đáp: “Không phải… Chúng ta đi thôi.”
Y đã không còn thấy bóng lưng Thẩm Từ Thu nữa.
Tạ Linh xoay người, bước về phía ngược lại.
Ánh dương buổi sớm rải xuống, bước chân Thẩm Từ Thu sâu cạn bất nhất, từng bước giẫm lên đất ẩm, hoa cỏ phồn thịnh sượt qua vạt áo y, nhưng y như chẳng hề cảm nhận.
Từ xa truyền đến tiếng mấy tiểu đệ tử cười đùa vui vẻ:
“Nghe nói Phồn Hoa Phong là nơi tình nhân nhất định phải đến! Hai người các ngươi, còn định giấu bao lâu hả ha ha!”
Bước chân Thẩm Từ Thu khựng lại.
Đây là Phồn Hoa Phong của Ngọc Tiên Tông, mà hắn là tu sĩ. Giờ muốn rời đi, cớ sao còn dùng hai chân chậm rãi mà đi?
Lại chẳng phải đang đợi người nào cùng hắn đồng hành.
Làm mấy năm phàm nhân trong thủy kính, thật sự khiến hắn quên mất bản thân là ai rồi sao?
Ánh lưu ly trong mắt Thẩm Từ Thu lướt qua một tầng sương mờ, ngón tay bấm niệm pháp quyết, kiếm khí trỗi dậy, kiếm từ vỏ thoát ra nhưng không phải là bội kiếm hắn vẫn mang bên hông, mà là một thanh khác.
Bước chân khẽ động, thân hình hắn uyển chuyển đáp lên phi kiếm. Kiếm quang phá vỡ tầng mây, trong chớp mắt đã vượt qua núi non, trở lại Lãnh Phong.
Linh lực trong thể nội vận hành thông suốt, thần sắc Thẩm Từ Thu thanh lãnh vô cùng, hướng thẳng tới phòng luyện công. Mỗi một bước đi, ánh mắt hắn lại càng thêm trầm ổn, dường như đã hoàn toàn tĩnh tâm, chẳng gì có thể nhiễu loạn.
Thế nhưng, đến khi tay chạm lên cửa phòng luyện công, hắn lại không lập tức đẩy ra, mà khựng lại.
Vốn định lập tức bắt tay tu luyện phân hồn hóa thân thuật, nhưng hắn còn nhớ rõ lời cảnh tỉnh trong công pháp:
“Thuật này nhập môn trọng nhất là thời cơ đặt móng, nhất định phải tĩnh tâm ninh thần, khắc cốt ghi tâm.”
Thẩm Từ Thu nhìn tay mình đặt lên cửa, môi mím chặt, sắc môi đỏ tươi gần như bị cắn nát.
Cuối cùng, bả vai hắn khẽ rũ, tay cũng chậm rãi buông lỏng.
Dù không cam lòng, hắn cũng không thể không thừa nhận: hiện tại, tâm hắn chưa yên.
Hắn hít sâu một hơi, đành quay vào trong phòng, trước tiên làm chút việc để bản thân tĩnh tâm.
Thẩm Từ Thu lấy ra một khối linh ngọc, tụ linh vào khắc đao, bắt đầu khắc phù văn mà đến nhắm mắt cũng không sai.
Hắn tinh thông kiếm thuật cùng phù chú, chú dựa vào phù văn phát lực, thường thấy là bùa giấy, nhưng cảnh giới của hắn hiện giờ, đã không còn giới hạn ở việc dùng phù lục. Dù là linh thạch, linh ngọc, cỏ cây hoa lá, thậm chí trực tiếp vẽ trong không khí, đều có thể thi triển.
Tu sĩ khi chế tác phù văn thạch, có khi đơn giản khắc phù lên trên, cũng có khi ẩn giấu trong hoa văn tinh tế. Tâm hắn chưa yên, nhưng tay lại vô cùng quen thuộc.
Cho đến khi bàn tay đột ngột dừng lại.
Hắn đã khắc một đầu phượng hoàng sinh động khí thế, rõ ràng chỉ cần thêm vài nét, sẽ hiện ra cả con phượng hoàng tràn trề sinh khí chiếm cứ mặt ngọc.
Chính là kiểu dáng hắn từng khắc trên ngọc bội đưa cho Tạ Linh trong thủy kính.
Thẩm Từ Thu nhìn đầu phượng oai phong ấy, khắc đao trong tay siết chặt.
Cố tình lại là phượng hoàng.
Tay hắn rốt cuộc không thể tiếp tục khắc xuống được nữa.
Mảnh ngọc này, phế đi là được.
Thẩm Từ Thu nhạt giọng nghĩ như vậy.
Ngón tay siết chặt, định chấn nát mảnh ngọc thành bột, việc này với hắn chẳng khó gì. Thế nhưng ngón tay ấn mấy lần, khối ngọc kia lại vẫn nguyên vẹn không chút tổn hao.
Thẩm Từ Thu: “…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ngoài phòng, mặt hồ gợn sóng, có con cá nhảy lên mặt nước, bọt nước lóng lánh, rơi xuống từng giọt, từng tầng gợn sóng lan xa mãi không thôi.
Mảnh ngọc rốt cuộc tránh khỏi một kiếp, Thẩm Từ Thu lặng lẽ đặt nó xuống, không khắc tiếp phượng hoàng nữa, thay vào đó lấy ra một tảng đá khác, bắt đầu khắc phù văn lần nữa.
Hoàng hôn buông xuống, đèn trong hai gian phòng trên Lãnh Phong sáng lên, xa xa tương ứng, nhưng lặng lẽ không lời.
Ba ngày sau đó, hai người cùng ở một phong, lại chưa từng gặp mặt lấy một lần, cũng không nói với nhau nửa câu.
Lúc này mới là khoảng cách nên có giữa bọn họ. Dù từng có giao dịch, nhưng không đụng đến chính sự thì không cần tạo thêm giao tình. Vũ Thần Lệ còn chưa dùng hết, linh khí trong Băng Hỏa Song Sinh Châu cũng chưa cần áp chế ngay cả cái cớ để gặp nhau, cũng không có.
Chỉ là, Ôn Lan như âm hồn bất tán, nghĩ mọi cách để “tình cờ gặp” Thẩm Từ Thu, dù bị né tránh, vẫn cứ bám riết không buông.
Hôm nay, đến phiên kiếm thuật khóa, hắn ta lại có mặt bên giáo trường.
Chỉ là không ngờ, còn gặp được người ngoài dự liệu.
Ôn Lan thấy người nọ tựa vào thân cây, dáng vẻ nhàn nhã nhưng khí thế chẳng thể coi thường, vẫn duy trì tác phong phong độ lễ nghi, chắp tay cười nói:
“Thất điện hạ hôm nay sao lại rảnh đến xem kiếm?”
Tạ Linh trong tay nắm chặt cây quạt xếp, ánh mắt tản mạn, dường như lười biếng mà hững hờ, nhưng từ đầu đến cuối lại chăm chăm nhìn về phía giữa sân, chẳng thèm liếc Ôn Lan lấy một lần, mở miệng liền nói:
“Hứng thú nổi lên, muốn xem Ngọc Tiên Tông kiếm pháp một chút.”
Ôn Lan cũng đưa mắt về phía sân đấu, lúc này Thẩm Từ Thu vừa vặn bước ra khỏi hàng.
Hắn ta phát hiện Tạ Linh khẽ động người, tựa hồ muốn đứng dậy, nhưng cuối cùng lại chỉ tựa trở về thân cây.
Ôn Lan khẽ cười:
“Hay là… kỳ thật là đến xem A Từ?”
Tạ Linh không trả lời.
Nắng xuyên qua kẽ lá, vương lên người y từng tia từng mảnh, trên trường bào thêu chỉ vàng hình khổng tước lúc sáng lúc mờ, khiến thần sắc y càng khó phân biệt.
Giờ phút này Tạ Linh tu vi luyện khí tầng hai, vẫn còn cần ngủ. Nhưng sắc mặt hơi xanh, hiển nhiên gần đây ngủ không ngon, cũng khiến khí tức quanh thân y càng thêm nặng nề.
Y chú ý thấy Thẩm Từ Thu không dùng bội kiếm của mình, mà là tùy tay chọn một thanh kiếm khác.
Nói đến khi dưới lòng đất c.h.é.m g.i.ế.c tà tu, Thẩm Từ Thu khi ấy cũng không rút kiếm, mà dùng roi.
Tạ Linh lẩm bẩm: “Sao lại không dùng kiếm của mình?”
Ôn Lan đứng ngay bên cạnh, chưa để lời y rơi xuống đất, liền tiếp lời:
“Nghe nói là đang dưỡng kiếm, tạm thời không nên rút khỏi vỏ.” Hắn ta ý vị sâu xa mà nói, “Điện hạ, chuyện này cũng không biết sao?”
Tạ Linh cuối cùng cũng chậm rãi quay đầu, hiếm hoi phân cho Ôn Lan một cái liếc mắt, ánh mắt thản nhiên, không mặn không nhạt.
Ôn Lan thở dài, làm ra vẻ tiếc hận mà nói:
“Lúc trước ta từng khuyên điện hạ rồi. Ngài đã thích ôn nhu ngoan thuận, thì A Từ thực chẳng phải người như vậy, sao phải khổ sở làm gì.”
Tạ Linh khẽ bật cười trong bóng râm u tối, nụ cười ấy không hề chạm tới đáy mắt:
“Tình cảnh ta hiện nay, chẳng lẽ còn dám chủ động đề từ hôn với Ngọc Tiên Tông?”
Nghe lời ấy, trong lòng Ôn Lan chợt dâng niềm vui mừng, nhưng bề ngoài vẫn giả bộ điềm đạm lễ độ, ra vẻ vì người khác mà lo:
“Điện hạ có thể nói rõ với A Từ một tiếng, hắn nhất định sẽ không miễn cưỡng ngài tiếp tục đâu.”
Tạ Linh cười sâu hơn.
Lúc trước y còn coi Ôn Lan như không khí, như một con hát phụ không quan trọng trong tuồng. Nhưng giờ phút này, cơn bực dọc nghẹn suốt ba ngày tìm được nơi trút xuống, đúng lúc người này lại tự mình dâng tới họng súng, đúng là nhìn thế nào cũng chướng mắt.
Ánh mắt hắn ta sắp dính lên người Thẩm Từ Thu rồi? Đáng tiếc y không tiện một kiếm c.h.é.m c.h.ế.t hắn, bằng không sớm đã tiễn rồi, tuyệt đối không để cái tên tra nam kia đắc ý thêm một phân.
Còn “A Từ A Từ” gọi ngọt ngào như thế, người ta có cho phép ngươi gọi thân thiết vậy sao?
“Ôn thiếu chủ.”
Tạ Linh rời khỏi thân cây, đứng thẳng người. Y cao hơn Ôn Lan nửa cái đầu, khẽ cúi xuống, ánh sáng giao hòa trong mắt hổ phách tạo thành bóng mờ nguy hiểm như mãnh thú rình mồi. Y chậm rãi mở miệng, giọng nói áp thấp:
“Thiên tính ta… chính là yêu miễn cưỡng đấy.”
Tạ Linh từ trước đến nay chưa từng nói chuyện với Ôn Lan kiểu này, khiến Ôn Lan kinh ngạc không thôi. Trong chốc lát, hắn ta thậm chí cảm thấy từ trên người cái “phế vật” kia toát ra một loại uy áp khó miêu tả nguy hiểm, âm trầm, như dã thú sắp xổng chuồng. Đường đường là một Kim Đan tu sĩ, vậy mà suýt nữa bị ép lui về sau một bước!
Ôn Lan vội trấn định tâm thần, sắc mặt cũng trầm xuống: “Ngươi—”
“Người ta và ta, là vừa gặp đã thương.”
Tạ Linh cười khanh khách, lùi lại một bước kéo giãn khoảng cách, bộ dạng thư thái, cười nói như không:
“Ngươi quen hắn đã bao năm, làm sao có thể ‘vừa gặp đã thương’? Khổ nỗi, có những chuyện là số mệnh rồi.”
“Tạ Linh, ngươi—!”
Ôn Lan suýt chút nữa bị y chọc giận đến phát hỏa tại chỗ. May mà còn nhớ rõ thân phận mình, liền đè lửa giận xuống, nghẹn tới mức n.g.ự.c tức anh ách:
“Ta đã nói rồi, ta đối với A Từ không có ý gì khác!”
Tạ Linh hờ hững đáp:
“Ngươi nói thì là thật chắc? Thế thì nhớ lấy lời mình đấy, ngàn vạn lần đừng có mơ tưởng làm đạo lữ với hắn nữa. Nếu không, bị người ta chê cười cũng đừng trách ai.”
Sắc mặt Ôn Lan lập tức trở nên vô cùng “xuất sắc”, Tạ Linh hừ khẽ một tiếng, giang quạt xếp ra, trong lòng khoan khoái hẳn, buồn bực mấy ngày, cuối cùng cũng được xả. Luận khẩu chiến, y chẳng sợ ai hết!
Ngay khi sắc mặt Ôn Lan xanh trắng thay phiên, giữa sân truyền đến tiếng vỗ tay tán thưởng. Tạ Linh ngoái đầu nhìn lại, liền thấy một kiếm của Thẩm Từ Thu như kinh hồng xẹt qua trời cao, phong tư phiêu dật, tuyệt mỹ không gì sánh bằng.
Ngực vừa nhẹ nhõm một chút lại bị nắm chặt, ê ẩm, đau đớn.
Tạ Linh không chớp mắt nhìn hắn.
So với Thẩm Từ Thu trong thủy kính bị trúng độc, thân thể suy kiệt nơi Tuyết Quốc, hiện tại lại càng thêm diễm lệ vô song.
Chưa tới tìm mình lấy Vũ Thần Lệ, chứng tỏ hắn không nóng lòng tu luyện đến mức đốt giai đoạn mà tự tổn thương bản thân, tốt lắm.
Không biết thiên phú trác tuyệt như hắn, đã luyện phân hồn hóa thân thuật đến bước nào rồi… Khác với mình, mấy ngày nay tâm vẫn chưa yên, căn bản không dám bước vào cảnh giới nhập môn.
Cái gì mà dưỡng kiếm không nên rút vỏ? Không phải là căn bản chẳng quen dùng thanh kiếm đó thôi?
Một kiếm định thắng, Thẩm Từ Thu thu kiếm, đứng thẳng thân hình như ngọc. Ánh mặt trời chiếu lên mặt hắn, mạ lên một tầng viền vàng lấp lánh.
Nam Cung Tư Uyển
Tạ Linh hít sâu một hơi, cưỡng ép bản thân dời ánh mắt khỏi người hắn, chẳng thèm để ý đến Ôn Lan nữa, xoay người rời khỏi giáo trường.
Ta nghĩ mấy thứ này làm gì?
Tạ Linh ngẩng đầu, vai rũ xuống.
Lẽ ra ta không nên đến đây.
Cãi nhau với Ôn Lan chẳng có gì vui, một con bại khuyển với một con chim sa nước, có nặn ra hoa cũng chẳng đáng giá.
Bị ép vào Ngọc Tiên Tông, ta nên nghĩ đến việc lợi dụng tất cả mọi thứ mà tu luyện, chứ không phải lãng phí thời gian như vậy.
Cổ Thúy Ngọc đã có, truyền thừa phân hồn hóa thân cũng cầm trong tay, phải chuyên tâm khôi phục tu vi mới đúng.
Tạ Linh siết chặt quạt: Tối nay đi Nguyệt Hoa Tuyền tĩnh dưỡng thân thể, củng cố linh căn, mau chóng khôi phục tu vi. Đừng nghĩ mấy chuyện tạp nham nữa.
Suy nghĩ nhiều, chẳng qua cũng chỉ là tự chuốc phiền.
Mà giữa sân, sau khi đấu kiếm xong, hàng mi Thẩm Từ Thu khẽ run, tựa như có cảm ứng, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía xa nơi giáo trường.
Thế nhưng, chỉ nhìn thấy bóng Ôn Lan lượn lờ đứng đấy.
Thẩm Từ Thu: “…”
Hắn vốn định thu mắt lại, nhưng phát hiện Ôn Lan hôm nay không giống mọi khi, cũng không nhìn mình, hơn nữa sắc mặt có chút kỳ quái.
Hắn không hiểu, cũng chẳng muốn hiểu.
Nhưng không biết vì sao, ánh mắt lại vô thức rơi lên một nhánh cây gần chỗ Ôn Lan đứng.
Bóng cây khẽ lay, gió thổi qua, nơi đó trống trơn, không một bóng người.
Thẩm Từ Thu nhìn một lát, đến khi Ôn Lan khôi phục tâm tình, chuẩn bị sang bắt chuyện, hắn liền thu mắt quay đi. Hắn vốn cũng không định chờ đến tan luyện để bị quấn lấy.
Vừa hay, có đệ tử mang theo khẩu lệnh tới gần, báo rằng tông môn có sự vụ muốn hắn xử lý.
Thẩm Từ Thu gật đầu, nhìn thấy lệnh bài bên hông đệ tử, thuận miệng hỏi:
“Nguyệt Hoa Tuyền hôm nay có người đặt trước chưa?”
Đệ tử lấy một quyển sách từ trữ vật khí, lật xem, lắc đầu: “Không có người nào đăng ký trước.”
Thẩm Từ Thu gật đầu: “Ghi ta một bút.”
“Tuân mệnh!”
Đệ tử thân truyền dòng chính không cần đặt trước, có thể vào bất cứ lúc nào. Nhưng nếu có người đã viết tên, tức là muốn yên tĩnh, thì những người khác sẽ tránh thời gian đó.
Thẩm Từ Thu nghĩ mấy ngày nay tu luyện không tiến triển gì, chi bằng đến Nguyệt Hoa Tuyền ngâm mình một phen, rèn luyện linh căn, cũng thuận tiện tĩnh tâm lại.
Hắn còn phải báo thù, làm gì có dư tâm tư để vướng bận những chuyện bên ngoài?
Viết tên xong, hắn xoay người rời đi, trước phải lo liệu sự vụ. Dù sao Nguyệt Hoa Tuyền ngâm ban đêm hiệu quả tốt hơn, không vội, tối đi là vừa vặn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương