Nửa năm sau khi đăng cơ, Thẩm Từ Thu trải qua những tháng ngày yên bình hiếm có nhất trong cuộc đời.
Áp lực nặng nề từng đè nặng lên vai hắn nay đã không còn, thiên hạ không còn ai dám coi thường hắn, cũng chẳng ai còn nhớ tới vị thất hoàng tử năm xưa yếu ớt nhu nhược. Giờ đây, chỉ còn đế vương anh minh, triều đình yên ổn, thiên hạ thái bình, bách tính an cư, không có chuyện lớn gì khiến lòng người bất an.
Ngoài chính vụ, Tạ Linh thường xuyên vào cung thăm hắn, trò chuyện vài câu, hoặc mang theo vài thứ đồ chơi lặt vặt, đôi khi dứt khoát ở lại thiên điện nghỉ ngơi. Dù sao hậu cung của Thẩm Từ Thu cũng không có ai, cung điện muốn ở đâu thì ở, chẳng ai quản.
Cuộc sống yên ả này… tựa như một giấc mộng.
Mãi đến một ngày, cả Thẩm Từ Thu và Tạ Linh đột nhiên đồng loạt ngã bệnh, khiến cả triều đình kinh hãi!
Thẩm Từ Thu trúng độc, các ngự y đều bó tay không tìm ra cách giải. Còn Tạ Linh thì mắc một chứng bệnh lạ, sốt cao không ngừng, phát tác liên miên đến mức vẫn chưa trở thành kẻ ngốc đã là kỳ tích rồi.
Đến ngày thứ năm, một cỗ xe ngựa im lặng không một tiếng động lặng lẽ rời khỏi hoàng cung, dừng lại trước cửa phủ Hầu gia.
Nam Cung Tư Uyển
Màn xe vén lên, gương mặt tuấn mỹ tái nhợt lộ ra không phải Thẩm Từ Thu thì là ai? Hôm nay hắn không mặc hoàng bào hay cẩm y rực rỡ gì cả, chỉ khoác một thân áo bạc nhạt, đai ngọc buộc lưng. Có lẽ vì đã nhiều ngày trúng độc, thân hình hắn gầy đi một vòng, dây lưng càng thêm buộc chặt, sắc mặt trắng bệch. Người ngoài nhìn vào, sao có thể nghĩ đây là một đế vương sát phạt quyết đoán? Cùng lắm chỉ cho rằng đây là một mỹ nhân yếu đuối nhà quyền quý.
Thẩm Từ Thu bước vào phủ Hầu gia, trong phủ đang bận rộn cho người hầu thuốc cho Tạ Linh.
Tạ Linh vì sốt cao mà hai gò má đỏ ửng, nhưng sắc môi lại nhợt nhạt, tựa vào đầu giường, tay không còn chút sức lực. Đến mức muốn tự mình cầm bát thuốc cũng đổ mất một nửa, nên phải để hạ nhân đút cho uống.
Khi Thẩm Từ Thu bước vào phòng, đúng lúc nghe thấy giọng yếu ớt của Tạ Linh:
“Không uống, mang đi đi.”
Gã sai vặt lo lắng nói:
“Hầu gia, bị bệnh sao có thể không uống thuốc được chứ?”
Tạ Linh có khuôn mặt sắc nét, xương mày và sống mũi đều cao. Y hơi cúi đầu, nơi hốc mắt đổ xuống một mảng bóng tối, khẽ cười hai tiếng:
“Trừ việc khiến ta phải khổ vài chén thuốc, các ngươi thấy có ích lợi gì không?”
Gã sai vặt nhìn dáng vẻ suy yếu của y mà lòng cũng xót xa:
“Hầu gia…”
“Trẫm đến rồi.”
Giọng nói trong trẻo như làn gió mát khiến Tạ Linh lập tức ngẩng đầu. Gã sai vặt quay đầu lại, giật nảy mình, vội vàng hành lễ:
“Bệ, bệ hạ!”
Thẩm Từ Thu nhẹ giọng bảo:
“Các ngươi lui hết đi.”
Người hầu trong phủ và cung nhân đi theo Thẩm Từ Thu đều vội vàng lui xuống. Thẩm Từ Thu lặng lẽ đi tới bên giường, ngồi xuống bên cạnh Tạ Linh, bưng lên chén thuốc.
Qua lớp men sứ, độ ấm của thuốc truyền đến tay, vừa phải. Hắn múc một thìa thuốc, đưa tới bên môi Tạ Linh.
Tạ Linh không mở miệng, chỉ lặng lẽ nhìn hắn không chớp mắt.
Gầy quá rồi, y nghĩ. Cánh tay cầm thìa ấy vừa gầy vừa yếu, sức lực trên người Thẩm Từ Thu chắc cũng chẳng khá hơn mình là bao.
Qua một chén thuốc, bóng dáng mảnh khảnh của Thẩm Từ Thu trong bộ áo bạc và thân hình tiều tụy của Tạ Linh lặng lẽ đối diện nhau.
Thẩm Từ Thu không rút tay về. Dù tay hắn vốn đã yếu, vẫn cố kiên nhẫn giữ vững. Cuối cùng, Tạ Linh chậm rãi mở miệng, ngậm lấy thìa thuốc.
Hai người không nói lời nào một người chậm rãi đút, một người chậm rãi uống. Cứ thế uống hết cả chén thuốc.
Thẩm Từ Thu đặt chén xuống, âm thanh chén sứ chạm vào bàn gỗ vang lên rất khẽ. Sau đó, căn phòng lại rơi vào im lặng.
Mãi đến khi Thẩm Từ Thu lấy từ tay áo ra một cuốn sách.
Tạ Linh vừa thấy quyển sách ấy, liền nhắm mắt lại.
“Ta đã đến thư các vài lần, nhớ rất rõ trước kia không hề có cuốn này.” Giọng Thẩm Từ Thu đều đều, “Nhưng hôm qua nó lại đột nhiên xuất hiện.”
Khi chỉ có hai người, Thẩm Từ Thu không xưng “Trẫm” trước mặt Tạ Linh.
“Sách y ghi lại, chúng ta đều bị trúng một loại chú thuật. Ta đã suy tính vị trí, thuộc hạ báo lại, quả nhiên ở đó có một bức vẽ quái dị không rõ là gì, rất có thể là một trận pháp.”
Thẩm Từ Thu mở sách ra, vừa lật vừa đọc to phần nội dung:
“Muốn giải chú này, cần dùng mạng người sống để tế lễ.”
Tạ Linh đang lên cơn sốt, uống xong một chén thuốc, giọng nói khàn khàn đau đớn:
“Ta đoán, ngươi đã cho người đến đó c.h.é.m tử tù thử rồi?”
Thẩm Từ Thu gật đầu.
Xử tử tù là chuyện hợp lý, chỉ đổi vị trí hành hình, không tính là sát hại người vô tội. Ánh mắt Tạ Linh lặng lẽ quét qua thân hình gầy gò của Thẩm Từ Thu, như muốn khắc sâu từng dáng vẻ, từng phút giây quý giá này vào đáy mắt mình.
“Nhưng chú thuật vẫn chưa được giải.” Tạ Linh nói khẽ.
Thẩm Từ Thu khép cuốn sách lại, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Trong viện hoa đang độ rộ, nhưng hôm nay mây đen giăng khắp, dường như trời muốn mưa mà chưa mưa, khiến hoa cỏ cũng nhiễm sắc u ám, cánh hoa nặng trĩu rủ đầu.
Hắn nhìn một đóa hoa mảnh mai lắc lư trong gió, cánh hoa khẽ rụng xuống đất, nhẹ giọng nói:
“Ta thỉnh thoảng nghĩ. Có lẽ tất cả nơi này đều không phải thật.”
Hoa rụng không tiếng động, nhưng chân trời tựa hồ lăn qua một trận sấm, vang vọng nơi xa.
Tạ Linh không biểu lộ gì.
“Ta lần mò được ít manh mối, đến giờ rốt cuộc có thể xác định.” Thẩm Từ Thu xoay đầu lại, ánh mắt lưu ly trong suốt tĩnh lặng nhìn y, “Chỉ có chúng ta là thật.”
Trời đất này toàn là hư ảo, vạn vật như bọt nước thế giới lớn đến vậy, duy chỉ có hắn và Tạ Linh là hai người sống sờ sờ thật sự tồn tại.
Cho nên, khi dùng mạng tử tù để tế, chú vẫn không được giải bởi vì bọn họ căn bản không phải “người sống” trong thế giới này.
Sau khi giải được chú, liệu sẽ tiếp tục tồn tại trong thế giới này, hay là phá vỡ hư ảo, đi đến một nơi khác?
Thẩm Từ Thu không biết.
Nhưng có một điều họ đều hiểu rõ: muốn giải chú, nhất định phải có người lấy mạng ra đánh đổi. Nếu cứ mặc kệ, độc và bệnh sốt phát tác thêm vài lần nữa, kết cục chỉ có thể là cái chết.
Tạ Linh nghĩ, đây hẳn là khảo hạch cuối cùng.
Cũng thầm nghĩ, quả nhiên là Thẩm Từ Thu, luôn thông minh đến đáng sợ rốt cuộc vẫn tìm ra nhiều điểm không hợp lý, từ hoang mang đến nghi ngờ bản chất thật giả của thế giới này.
Thẩm Từ Thu đặt cuốn sách sang một bên: “Quyển này có dấu vết từng bị lật qua.”
Tạ Linh ngả người vào đệm mềm, khẽ cười: “Là ta.”
Y thừa nhận.
“Nó bị ta phát hiện khi chúng ta còn chưa bị trúng chú gì cả. Nhưng những điều ghi trong đó, ngươi nhìn kỹ...khụ...sẽ càng thấy thế giới này không đúng. Cho nên ta đem nó giấu đi… khụ khụ!”
Giọng y khàn đặc, mỗi một chữ phát ra như kim đâm. Nói rất chậm, đến đoạn sau lại khẽ nghiêng đầu ho khan hai tiếng, rồi cố hít một hơi thật sâu, cứng rắn nuốt xuống vị m.á.u tanh nghẹn ở cổ họng.
“Ta vốn nghĩ… chí ít có thể chờ đến khi chúng ta bảy tám mươi tuổi… Không ngờ chú lại tới nhanh thế, mà quyển sách cũng tự nó xuất hiện trước mặt ngươi.” Y nuốt xuống giọng, trong mắt vằn tia máu, lại vẫn quay sang cười với Thẩm Từ Thu, “Phiền thật… Nếu có thể cho chúng ta thêm vài năm thì tốt biết bao.”
Ánh mắt hổ phách kia đã mất đi ánh sáng, chân trời đen nghịt như thể đổ sụp xuống. Thẩm Từ Thu nhìn y, độc trong người bắt đầu phát tác, ngón tay run rẩy, nhưng vẫn cố giấu trong tay áo, siết chặt.
Hắn biết, so với mình, Tạ Linh đã sớm nhận ra chân tướng.
Và hắn cũng hiểu rõ: cho dù nơi này chỉ là một giấc mộng phù hoa, Tạ Linh vẫn không muốn tỉnh lại quá sớm.
Thẩm Từ Thu âm thầm siết tay, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay run rẩy.
Độc này, đau xuyên tim.
Nếu không giải chú, thì chỉ còn con đường chết. Nhưng nếu giải, vạn nhất thật sự c.h.ế.t đi thì có thể không bao giờ trở lại nữa.
Vậy, rốt cuộc phải lấy mạng ai để đánh cược?
Bả vai gầy yếu của Thẩm Từ Thu gần như không còn chút sức lực nào, n.g.ự.c đau buốt như bị xé rách.
Tạ Linh đã biết tất cả là giả, nên chẳng ngại đem mạng ra dùng, chỉ là luyến tiếc đoạn thời gian này. Nhưng nếu đã đến bước đường này, không còn lối thoát, chỉ có thể tiến lên mà thôi.
Y đoán, Thẩm Từ Thu chắc hẳn đang giãy giụa trong lựa chọn dùng ai để tế? Đây là khảo nghiệm dành riêng cho hắn.
Tạ Linh khẽ hé môi: “Ta—”
“Tạ Linh.”
Thẩm Từ Thu nhẹ hít một hơi, cắt ngang lời y.
Hàng mi dài run nhẹ, hắn ngẩng đầu lên, trong đôi mắt bình lặng xưa nay đã rạn nứt ánh sáng mơ hồ, là thứ Tạ Linh chưa từng thấy. Hắn siết c.h.ặ.t t.a.y áo, nhẹ giọng nói:
“Chúng ta… cùng đi, được không?”
Tạ Linh khựng lại, hai mắt mở to.
Cùng đi. Y hiểu, Thẩm Từ Thu nói “cùng đi”, không chỉ là cùng nhau bước vào nơi có trận pháp, mà là cùng hiến tế, không chọn một người, mà lấy cả hai người họ ra đánh cược sinh tử.
Quyết đoán, dứt khoát, không hề do dự.
Tạ Linh sửng sốt rất lâu, rồi đột nhiên bật cười.
Tiếng cười vang vọng giữa không gian tĩnh lặng, dù bị cơn ho dữ dội chen vào cũng không thể ngăn y cười. Tạ Linh vừa cười vừa ho khan, thở dốc, giọng nói đau đớn đến tột cùng, nhưng trong mắt hổ phách kia lại sáng rực lên một lần nữa.
Đây là dáng vẻ mà Thẩm Từ Thu quen nhìn nhất, cũng là dáng vẻ hắn yêu nhất.
Cơn đau vì độc phát tác như lùi lại vài phần chỉ vì ánh sáng nơi mắt hắn.
Thần thái ấy sáng rực đến mức che lấp mọi bệnh tật trên người.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Y nói:
“Được!”
Đoạn cuối cùng rồi, cùng nhau đi thì sợ gì!
Tạ Linh lập tức gọi người đỡ mình thay y phục. Khi bước xuống giường, Thẩm Từ Thu vốn định đỡ y một phen, nhưng Tạ Linh khoát tay, tự mình đứng dậy:
“Mỗi lần uống thuốc xong vẫn khôi phục được chút khí lực.”
Y không cần ai hầu hạ, tự mặc y phục xong bước ra từ sau bình phong.
Một thân cẩm y rực rỡ, tóc cột gọn bằng kim quan, tay áo thêu chỉ vàng, đai lưng giắt ngọc, chân mang hài thêu tơ vàng. Ngay cả vẻ bệnh tật cũng bị bộ cẩm bào ấy đè ép xuống.
Không giống người sắp chịu chết, mà như sắp đi dự một buổi ước hội long trọng.
Miếng ngọc bội bên hông là vật Thẩm Từ Thu ban thưởng từ năm trước, là minh phượng ôn nhuận, hôm nay cũng đeo lên.
Ánh mắt Thẩm Từ Thu dừng lại một thoáng trên miếng ngọc ấy, rồi dời đi. Nếu không phải sắc môi nhợt nhạt, thật nhìn không ra y đang bệnh. Tạ Linh cầm quạt phe phẩy, quay sang cười:
“Đẹp chứ?”
Thẩm Từ Thu ánh mắt ấm dịu, đáp khẽ:
“Đẹp.”
Hai người ung dung rời khỏi phủ Hầu gia, cùng bước lên xe ngựa. Thân thể tuy mệt mỏi, nhưng khí chất quanh người lại thong dong như đang đi dạo xuân nơi ngoại thành.
Trên xe ngựa, Thẩm Từ Thu cố nhẫn đau, dù tay còn run nhưng vẫn rót hai chén trà, đặt trước mặt Tạ Linh.
Tạ Linh thỉnh thoảng lại ho khan, nhưng vẫn nói chuyện không ngừng, như thể muốn đem hết lời trong đời này nói hết cho bằng được.
Thẩm Từ Thu phần lớn thời gian lặng lẽ lắng nghe, ngẫu nhiên đáp lời, chẳng khác mấy ngày thường.
Bầu không khí như vậy, đối với họ mà nói… là vừa đủ.
Tạ Linh bưng chén trà, ánh mắt chưa từng rời khỏi hắn:
“Là trà tiễn đưa sao?”
Tay Thẩm Từ Thu run đến kịch liệt, độc phát càng lúc càng đau, nhưng sắc mặt vẫn không lộ chút thống khổ:
“Ừ.”
“Nếu có rượu thì hay rồi.” Tạ Linh cảm thán, uống sạch chén trà, y nhìn ra được Thẩm Từ Thu cũng đang nhẫn nhịn chịu đựng giống mình. Cả người y đau đến mức không cầm nổi quạt, nhưng vẫn cố cười, vì chỉ cần vui, có gì không thể cười chứ?
Thẩm Từ Thu nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ vụt qua:
“Có rượu cũng không được uống… Tới rồi.”
Xe ngựa dừng lại.
Đoạn đường này sao mà ngắn vậy, Tạ Linh nghĩ mới đó mà đã đến rồi.
Hai người họ đã chẳng còn bao nhiêu sức lực, nhưng Tạ Linh là người bước xuống xe trước, rồi vươn tay ra.
Thẩm Từ Thu dừng lại một chút, rồi mới đưa tay cho y, để Tạ Linh đỡ xuống xe.
Họ cùng nhau bước tới một khoảng đất trống, nơi đó, quả nhiên có một đồ án trận pháp rất lớn, vì đã từng tế m.á.u tử tù nên mặt đất loang đầy vết m.á.u đã khô sẫm.
Trời vẫn âm u không ánh sáng, tiếng sấm mỗi lúc một gần. Trận mưa sắp đến.
Hai người sóng vai bước chầm chậm về phía trung tâm trận pháp.
Tạ Linh khẽ hỏi: “Chúng ta, ai đến trước?”
Thẩm Từ Thu dừng bước, quay đầu nhìn y.
Tạ Linh vừa định nói gì thêm, chợt thấy trước mắt tối sầm, toàn thân khí lực như bị rút sạch, chân mềm nhũn, suýt nữa quỳ sụp xuống.
Tái phát bệnh ư? Không… không đúng… là thuốc!
Chén trà nhỏ Thẩm Từ Thu đưa hắn bên trong có hạ dược!
Một đạo tia chớp trắng lạnh bổ xuống xuyên qua tầng mây dày đặc, ánh sáng lạnh lẽo chiếu lên khuôn mặt Tạ Linh tái nhợt không còn huyết sắc. Thẩm Từ Thu đỡ lấy y, không để y quỳ xuống, mà chậm rãi đặt y nằm giữa trung tâm trận pháp.
Hắn quỳ ngồi bên cạnh, từ tay áo lấy ra một đoản đao, vỏ khảm vàng rực rỡ, hoa văn khổng tước sống động như thật, miệng ngậm nhành mai trắng. Đó là thanh đao năm đó Tạ Linh tặng.
Tầng mây sẫm đen tắt điện quang, giọt mưa đầu tiên rơi xuống, táp vào đất lạnh.
Tạ Linh rốt cuộc đã hiểu. Cái gọi là “cùng đi” chỉ là lời nói dối để y buông lỏng cảnh giác. Thẩm Từ Thu sợ y không chịu đến, mà khi chuyện sinh tử đã đến tay, người kia vẫn chọn mạng của y để thử nghiệm một đáp án.
Y nằm trên mặt đất, trong mắt kinh hoàng chậm rãi lắng xuống, hóa thành tĩnh lặng. Y không tức giận, cũng chẳng hận, chỉ cảm thấy thật đáng tiếc.
Một đao này của Thẩm Từ Thu, chặt đứt ba năm tình cảm trong khảo hạch. Ngày sau trở về thế giới thật, hai người họ sẽ trở mặt thành thù, không còn đường quay lại.
Muốn mạng ta, không cần phải dối lừa, chỉ cần nói thẳng.
Ánh mắt Tạ Linh hứng lấy bầu trời dày mây đen nặng, cười nhạt tự giễu.
Ít nhất, trong thế giới này… Tạ ngốc tử từng cam nguyện vì ngươi mà liều mạng.
Thẩm Từ Thu rút đao, thân đao trắng như tuyết, phản chiếu đôi mắt nhạt sắc của y. Đôi mắt kia tuyệt đẹp, lạnh lẽo, giờ khắc này tĩnh mịch vô thanh, như một trận tuyết rơi giữa trời đông.
Mưa bắt đầu nặng hạt, ướt đẫm vạt áo. Thẩm Từ Thu cúi đầu, nhìn sâu vào đôi mắt đã bình tĩnh lại của Tạ Linh.
“Tạ Linh,” hắn khẽ gọi tên người kia. Nhưng lần này, Tạ Linh không trả lời.
Hắn chỉ lặng im nhìn y, không nói một lời.
Tiếng mưa dần lớn, Thẩm Từ Thu thấy từng giọt nước rơi trên gò má Tạ Linh, cũng trượt theo khuôn mặt chính mình. Cánh tay từng bị độc phát hành hạ đến run rẩy, lúc này lại ổn định lạ thường.
Hắn trầm giọng:
“Tất cả chỉ là suy đoán. Dẫu nơi này là hư ảo, nhưng không ai dám chắc… cái c.h.ế.t cũng là giả.”
Tạ Linh như đã mỏi mệt, chỉ lặng lẽ nghe, không đáp.
“Nhưng, trong lần đi săn ấy, ngươi không chút do dự chắn thay ta một đao.”
Tạ Linh vốn đã buông xuôi, nghe đến đây, thần sắc hơi chấn động.
Năm đó, y chắn thay hắn một đao, d.a.o găm suýt xuyên tim. Cũng chính Thẩm Từ Thu không rời nửa bước, túc trực bên giường y suốt mấy ngày đêm, chờ đến khi y tỉnh lại.
Giờ phút này lại nhắc tới chuyện xưa rốt cuộc là muốn gì? Không bằng cho y một đao dứt khoát… Khoan đã.
Đôi mắt Tạ Linh dần trợn to.
Y đột nhiên tỉnh ngộ.
Toàn thân căng lên, muốn giơ tay lên cản, nhưng dược đã hạ, khí lực chẳng còn. Tay y chỉ run rẩy hai lần, chẳng thể làm nên điều gì.
Tạ Linh run giọng: “Chờ… đã…”
Nhưng Thẩm Từ Thu không trả lời nữa.
Kẻ g.i.ế.c cha đoạt vị, tay nhuốm m.á.u tươi, chưa từng hối hận, vì tất cả đều là báo thù. Nhưng thù là thù, còn ân là ân.
Báo thù, thì sao có thể quên ân?
Huống chi, trên đời lại có người như Tạ Linh thật tâm thật ý đối với hắn.
Hắn nghĩ, năm đó Tạ Linh không biết bản thân có thể sống sót hay không, vẫn chắn thay hắn một đao. Cho nên bây giờ, phải là hắn trả lại.
Mưa đổ ầm ầm, gió lớn cuốn bay vạt áo. Hai người đã ướt sũng, nặng nề như chì.
Thẩm Từ Thu cầm đoản đao Tạ Linh tặng, áp lên cổ mình.
Khóe mắt Tạ Linh như muốn rách toạc, gân xanh nổi đầy mu bàn tay:
“Thẩm ——!”
Thẩm Từ Thu giữa màn mưa quay lại nhìn y, thầm nghĩ, có lẽ sẽ không còn cơ hội gặp lại.
Nếu thực sự không còn…
Tạ Linh thường bảo hắn cười nhiều một chút. Có lẽ là vì thích nhìn hắn cười.
Nước mưa lạnh lẽo lướt qua gương mặt như ngọc. Thẩm Từ Thu nhẹ mỉm cười, nụ cười thản nhiên, trong suốt, như trăng rằm nở giữa cơn mưa.
Sau đó, bàn tay trắng như tuyết khẽ động m.á.u tươi vẩy tung.
“Thẩm Từ Thu ——!”
Lạ lùng thay, trên cổ không chút đau đớn. Khi ngã xuống, hắn nghe thấy tiếng gào khản đặc của Tạ Linh, giọng nói không còn giống tiếng người, vang lên trong cơn mưa như xé nát thiên địa.
Hắn muốn nhìn Tạ Linh thêm một lần, nhưng trời mưa như trút, màn nước như sóng lũ tràn tới, nuốt chửng lấy thân ảnh hắn.
Thẩm Từ Thu như rơi vào đại dương bao la. Trước mắt là một màu lam vô tận, nước biển lạnh thẫm bao lấy thân thể. Một cơn sóng ngầm dâng lên, chôn vùi ký ức, niêm phong tất cả.
Trong khoảnh khắc hồn lìa khỏi xác, đôi mắt lạnh đạm ấy mở bừng.
Hắn là… Thẩm Từ Thu.
Người từng bị đồng môn xa lánh, bị sư môn ép đến đường cùng, từng c.h.ế.t đi một lần.
Sự tồn tại của hắn là vì báo thù. Chấp nhận khảo hạch là để cường đại hơn. Khi bước vào thủy kính, điều đầu tiên nghĩ đến là luyện thành phân hồn hóa thân chi thuật, để sau này khi đối đầu với Huyền Dương Tôn có thêm một phần thắng.
Hắn chưa từng là hoàng tử, chưa từng là đế vương. Tất cả chỉ là một vòng tu hành trên con đường báo thù.
Tuyết quốc hoàng tộc, tiểu hầu gia… xưa nay đều không hề tồn tại.
Ba năm gần như giấc mộng. Sóng gió, ly hợp, ngày đêm bầu bạn, ngọc bội, kim đao hết thảy đều là mộng lớn.
Giờ đây, mộng đã tàn.
Áp lực nặng nề từng đè nặng lên vai hắn nay đã không còn, thiên hạ không còn ai dám coi thường hắn, cũng chẳng ai còn nhớ tới vị thất hoàng tử năm xưa yếu ớt nhu nhược. Giờ đây, chỉ còn đế vương anh minh, triều đình yên ổn, thiên hạ thái bình, bách tính an cư, không có chuyện lớn gì khiến lòng người bất an.
Ngoài chính vụ, Tạ Linh thường xuyên vào cung thăm hắn, trò chuyện vài câu, hoặc mang theo vài thứ đồ chơi lặt vặt, đôi khi dứt khoát ở lại thiên điện nghỉ ngơi. Dù sao hậu cung của Thẩm Từ Thu cũng không có ai, cung điện muốn ở đâu thì ở, chẳng ai quản.
Cuộc sống yên ả này… tựa như một giấc mộng.
Mãi đến một ngày, cả Thẩm Từ Thu và Tạ Linh đột nhiên đồng loạt ngã bệnh, khiến cả triều đình kinh hãi!
Thẩm Từ Thu trúng độc, các ngự y đều bó tay không tìm ra cách giải. Còn Tạ Linh thì mắc một chứng bệnh lạ, sốt cao không ngừng, phát tác liên miên đến mức vẫn chưa trở thành kẻ ngốc đã là kỳ tích rồi.
Đến ngày thứ năm, một cỗ xe ngựa im lặng không một tiếng động lặng lẽ rời khỏi hoàng cung, dừng lại trước cửa phủ Hầu gia.
Nam Cung Tư Uyển
Màn xe vén lên, gương mặt tuấn mỹ tái nhợt lộ ra không phải Thẩm Từ Thu thì là ai? Hôm nay hắn không mặc hoàng bào hay cẩm y rực rỡ gì cả, chỉ khoác một thân áo bạc nhạt, đai ngọc buộc lưng. Có lẽ vì đã nhiều ngày trúng độc, thân hình hắn gầy đi một vòng, dây lưng càng thêm buộc chặt, sắc mặt trắng bệch. Người ngoài nhìn vào, sao có thể nghĩ đây là một đế vương sát phạt quyết đoán? Cùng lắm chỉ cho rằng đây là một mỹ nhân yếu đuối nhà quyền quý.
Thẩm Từ Thu bước vào phủ Hầu gia, trong phủ đang bận rộn cho người hầu thuốc cho Tạ Linh.
Tạ Linh vì sốt cao mà hai gò má đỏ ửng, nhưng sắc môi lại nhợt nhạt, tựa vào đầu giường, tay không còn chút sức lực. Đến mức muốn tự mình cầm bát thuốc cũng đổ mất một nửa, nên phải để hạ nhân đút cho uống.
Khi Thẩm Từ Thu bước vào phòng, đúng lúc nghe thấy giọng yếu ớt của Tạ Linh:
“Không uống, mang đi đi.”
Gã sai vặt lo lắng nói:
“Hầu gia, bị bệnh sao có thể không uống thuốc được chứ?”
Tạ Linh có khuôn mặt sắc nét, xương mày và sống mũi đều cao. Y hơi cúi đầu, nơi hốc mắt đổ xuống một mảng bóng tối, khẽ cười hai tiếng:
“Trừ việc khiến ta phải khổ vài chén thuốc, các ngươi thấy có ích lợi gì không?”
Gã sai vặt nhìn dáng vẻ suy yếu của y mà lòng cũng xót xa:
“Hầu gia…”
“Trẫm đến rồi.”
Giọng nói trong trẻo như làn gió mát khiến Tạ Linh lập tức ngẩng đầu. Gã sai vặt quay đầu lại, giật nảy mình, vội vàng hành lễ:
“Bệ, bệ hạ!”
Thẩm Từ Thu nhẹ giọng bảo:
“Các ngươi lui hết đi.”
Người hầu trong phủ và cung nhân đi theo Thẩm Từ Thu đều vội vàng lui xuống. Thẩm Từ Thu lặng lẽ đi tới bên giường, ngồi xuống bên cạnh Tạ Linh, bưng lên chén thuốc.
Qua lớp men sứ, độ ấm của thuốc truyền đến tay, vừa phải. Hắn múc một thìa thuốc, đưa tới bên môi Tạ Linh.
Tạ Linh không mở miệng, chỉ lặng lẽ nhìn hắn không chớp mắt.
Gầy quá rồi, y nghĩ. Cánh tay cầm thìa ấy vừa gầy vừa yếu, sức lực trên người Thẩm Từ Thu chắc cũng chẳng khá hơn mình là bao.
Qua một chén thuốc, bóng dáng mảnh khảnh của Thẩm Từ Thu trong bộ áo bạc và thân hình tiều tụy của Tạ Linh lặng lẽ đối diện nhau.
Thẩm Từ Thu không rút tay về. Dù tay hắn vốn đã yếu, vẫn cố kiên nhẫn giữ vững. Cuối cùng, Tạ Linh chậm rãi mở miệng, ngậm lấy thìa thuốc.
Hai người không nói lời nào một người chậm rãi đút, một người chậm rãi uống. Cứ thế uống hết cả chén thuốc.
Thẩm Từ Thu đặt chén xuống, âm thanh chén sứ chạm vào bàn gỗ vang lên rất khẽ. Sau đó, căn phòng lại rơi vào im lặng.
Mãi đến khi Thẩm Từ Thu lấy từ tay áo ra một cuốn sách.
Tạ Linh vừa thấy quyển sách ấy, liền nhắm mắt lại.
“Ta đã đến thư các vài lần, nhớ rất rõ trước kia không hề có cuốn này.” Giọng Thẩm Từ Thu đều đều, “Nhưng hôm qua nó lại đột nhiên xuất hiện.”
Khi chỉ có hai người, Thẩm Từ Thu không xưng “Trẫm” trước mặt Tạ Linh.
“Sách y ghi lại, chúng ta đều bị trúng một loại chú thuật. Ta đã suy tính vị trí, thuộc hạ báo lại, quả nhiên ở đó có một bức vẽ quái dị không rõ là gì, rất có thể là một trận pháp.”
Thẩm Từ Thu mở sách ra, vừa lật vừa đọc to phần nội dung:
“Muốn giải chú này, cần dùng mạng người sống để tế lễ.”
Tạ Linh đang lên cơn sốt, uống xong một chén thuốc, giọng nói khàn khàn đau đớn:
“Ta đoán, ngươi đã cho người đến đó c.h.é.m tử tù thử rồi?”
Thẩm Từ Thu gật đầu.
Xử tử tù là chuyện hợp lý, chỉ đổi vị trí hành hình, không tính là sát hại người vô tội. Ánh mắt Tạ Linh lặng lẽ quét qua thân hình gầy gò của Thẩm Từ Thu, như muốn khắc sâu từng dáng vẻ, từng phút giây quý giá này vào đáy mắt mình.
“Nhưng chú thuật vẫn chưa được giải.” Tạ Linh nói khẽ.
Thẩm Từ Thu khép cuốn sách lại, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Trong viện hoa đang độ rộ, nhưng hôm nay mây đen giăng khắp, dường như trời muốn mưa mà chưa mưa, khiến hoa cỏ cũng nhiễm sắc u ám, cánh hoa nặng trĩu rủ đầu.
Hắn nhìn một đóa hoa mảnh mai lắc lư trong gió, cánh hoa khẽ rụng xuống đất, nhẹ giọng nói:
“Ta thỉnh thoảng nghĩ. Có lẽ tất cả nơi này đều không phải thật.”
Hoa rụng không tiếng động, nhưng chân trời tựa hồ lăn qua một trận sấm, vang vọng nơi xa.
Tạ Linh không biểu lộ gì.
“Ta lần mò được ít manh mối, đến giờ rốt cuộc có thể xác định.” Thẩm Từ Thu xoay đầu lại, ánh mắt lưu ly trong suốt tĩnh lặng nhìn y, “Chỉ có chúng ta là thật.”
Trời đất này toàn là hư ảo, vạn vật như bọt nước thế giới lớn đến vậy, duy chỉ có hắn và Tạ Linh là hai người sống sờ sờ thật sự tồn tại.
Cho nên, khi dùng mạng tử tù để tế, chú vẫn không được giải bởi vì bọn họ căn bản không phải “người sống” trong thế giới này.
Sau khi giải được chú, liệu sẽ tiếp tục tồn tại trong thế giới này, hay là phá vỡ hư ảo, đi đến một nơi khác?
Thẩm Từ Thu không biết.
Nhưng có một điều họ đều hiểu rõ: muốn giải chú, nhất định phải có người lấy mạng ra đánh đổi. Nếu cứ mặc kệ, độc và bệnh sốt phát tác thêm vài lần nữa, kết cục chỉ có thể là cái chết.
Tạ Linh nghĩ, đây hẳn là khảo hạch cuối cùng.
Cũng thầm nghĩ, quả nhiên là Thẩm Từ Thu, luôn thông minh đến đáng sợ rốt cuộc vẫn tìm ra nhiều điểm không hợp lý, từ hoang mang đến nghi ngờ bản chất thật giả của thế giới này.
Thẩm Từ Thu đặt cuốn sách sang một bên: “Quyển này có dấu vết từng bị lật qua.”
Tạ Linh ngả người vào đệm mềm, khẽ cười: “Là ta.”
Y thừa nhận.
“Nó bị ta phát hiện khi chúng ta còn chưa bị trúng chú gì cả. Nhưng những điều ghi trong đó, ngươi nhìn kỹ...khụ...sẽ càng thấy thế giới này không đúng. Cho nên ta đem nó giấu đi… khụ khụ!”
Giọng y khàn đặc, mỗi một chữ phát ra như kim đâm. Nói rất chậm, đến đoạn sau lại khẽ nghiêng đầu ho khan hai tiếng, rồi cố hít một hơi thật sâu, cứng rắn nuốt xuống vị m.á.u tanh nghẹn ở cổ họng.
“Ta vốn nghĩ… chí ít có thể chờ đến khi chúng ta bảy tám mươi tuổi… Không ngờ chú lại tới nhanh thế, mà quyển sách cũng tự nó xuất hiện trước mặt ngươi.” Y nuốt xuống giọng, trong mắt vằn tia máu, lại vẫn quay sang cười với Thẩm Từ Thu, “Phiền thật… Nếu có thể cho chúng ta thêm vài năm thì tốt biết bao.”
Ánh mắt hổ phách kia đã mất đi ánh sáng, chân trời đen nghịt như thể đổ sụp xuống. Thẩm Từ Thu nhìn y, độc trong người bắt đầu phát tác, ngón tay run rẩy, nhưng vẫn cố giấu trong tay áo, siết chặt.
Hắn biết, so với mình, Tạ Linh đã sớm nhận ra chân tướng.
Và hắn cũng hiểu rõ: cho dù nơi này chỉ là một giấc mộng phù hoa, Tạ Linh vẫn không muốn tỉnh lại quá sớm.
Thẩm Từ Thu âm thầm siết tay, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay run rẩy.
Độc này, đau xuyên tim.
Nếu không giải chú, thì chỉ còn con đường chết. Nhưng nếu giải, vạn nhất thật sự c.h.ế.t đi thì có thể không bao giờ trở lại nữa.
Vậy, rốt cuộc phải lấy mạng ai để đánh cược?
Bả vai gầy yếu của Thẩm Từ Thu gần như không còn chút sức lực nào, n.g.ự.c đau buốt như bị xé rách.
Tạ Linh đã biết tất cả là giả, nên chẳng ngại đem mạng ra dùng, chỉ là luyến tiếc đoạn thời gian này. Nhưng nếu đã đến bước đường này, không còn lối thoát, chỉ có thể tiến lên mà thôi.
Y đoán, Thẩm Từ Thu chắc hẳn đang giãy giụa trong lựa chọn dùng ai để tế? Đây là khảo nghiệm dành riêng cho hắn.
Tạ Linh khẽ hé môi: “Ta—”
“Tạ Linh.”
Thẩm Từ Thu nhẹ hít một hơi, cắt ngang lời y.
Hàng mi dài run nhẹ, hắn ngẩng đầu lên, trong đôi mắt bình lặng xưa nay đã rạn nứt ánh sáng mơ hồ, là thứ Tạ Linh chưa từng thấy. Hắn siết c.h.ặ.t t.a.y áo, nhẹ giọng nói:
“Chúng ta… cùng đi, được không?”
Tạ Linh khựng lại, hai mắt mở to.
Cùng đi. Y hiểu, Thẩm Từ Thu nói “cùng đi”, không chỉ là cùng nhau bước vào nơi có trận pháp, mà là cùng hiến tế, không chọn một người, mà lấy cả hai người họ ra đánh cược sinh tử.
Quyết đoán, dứt khoát, không hề do dự.
Tạ Linh sửng sốt rất lâu, rồi đột nhiên bật cười.
Tiếng cười vang vọng giữa không gian tĩnh lặng, dù bị cơn ho dữ dội chen vào cũng không thể ngăn y cười. Tạ Linh vừa cười vừa ho khan, thở dốc, giọng nói đau đớn đến tột cùng, nhưng trong mắt hổ phách kia lại sáng rực lên một lần nữa.
Đây là dáng vẻ mà Thẩm Từ Thu quen nhìn nhất, cũng là dáng vẻ hắn yêu nhất.
Cơn đau vì độc phát tác như lùi lại vài phần chỉ vì ánh sáng nơi mắt hắn.
Thần thái ấy sáng rực đến mức che lấp mọi bệnh tật trên người.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Y nói:
“Được!”
Đoạn cuối cùng rồi, cùng nhau đi thì sợ gì!
Tạ Linh lập tức gọi người đỡ mình thay y phục. Khi bước xuống giường, Thẩm Từ Thu vốn định đỡ y một phen, nhưng Tạ Linh khoát tay, tự mình đứng dậy:
“Mỗi lần uống thuốc xong vẫn khôi phục được chút khí lực.”
Y không cần ai hầu hạ, tự mặc y phục xong bước ra từ sau bình phong.
Một thân cẩm y rực rỡ, tóc cột gọn bằng kim quan, tay áo thêu chỉ vàng, đai lưng giắt ngọc, chân mang hài thêu tơ vàng. Ngay cả vẻ bệnh tật cũng bị bộ cẩm bào ấy đè ép xuống.
Không giống người sắp chịu chết, mà như sắp đi dự một buổi ước hội long trọng.
Miếng ngọc bội bên hông là vật Thẩm Từ Thu ban thưởng từ năm trước, là minh phượng ôn nhuận, hôm nay cũng đeo lên.
Ánh mắt Thẩm Từ Thu dừng lại một thoáng trên miếng ngọc ấy, rồi dời đi. Nếu không phải sắc môi nhợt nhạt, thật nhìn không ra y đang bệnh. Tạ Linh cầm quạt phe phẩy, quay sang cười:
“Đẹp chứ?”
Thẩm Từ Thu ánh mắt ấm dịu, đáp khẽ:
“Đẹp.”
Hai người ung dung rời khỏi phủ Hầu gia, cùng bước lên xe ngựa. Thân thể tuy mệt mỏi, nhưng khí chất quanh người lại thong dong như đang đi dạo xuân nơi ngoại thành.
Trên xe ngựa, Thẩm Từ Thu cố nhẫn đau, dù tay còn run nhưng vẫn rót hai chén trà, đặt trước mặt Tạ Linh.
Tạ Linh thỉnh thoảng lại ho khan, nhưng vẫn nói chuyện không ngừng, như thể muốn đem hết lời trong đời này nói hết cho bằng được.
Thẩm Từ Thu phần lớn thời gian lặng lẽ lắng nghe, ngẫu nhiên đáp lời, chẳng khác mấy ngày thường.
Bầu không khí như vậy, đối với họ mà nói… là vừa đủ.
Tạ Linh bưng chén trà, ánh mắt chưa từng rời khỏi hắn:
“Là trà tiễn đưa sao?”
Tay Thẩm Từ Thu run đến kịch liệt, độc phát càng lúc càng đau, nhưng sắc mặt vẫn không lộ chút thống khổ:
“Ừ.”
“Nếu có rượu thì hay rồi.” Tạ Linh cảm thán, uống sạch chén trà, y nhìn ra được Thẩm Từ Thu cũng đang nhẫn nhịn chịu đựng giống mình. Cả người y đau đến mức không cầm nổi quạt, nhưng vẫn cố cười, vì chỉ cần vui, có gì không thể cười chứ?
Thẩm Từ Thu nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ vụt qua:
“Có rượu cũng không được uống… Tới rồi.”
Xe ngựa dừng lại.
Đoạn đường này sao mà ngắn vậy, Tạ Linh nghĩ mới đó mà đã đến rồi.
Hai người họ đã chẳng còn bao nhiêu sức lực, nhưng Tạ Linh là người bước xuống xe trước, rồi vươn tay ra.
Thẩm Từ Thu dừng lại một chút, rồi mới đưa tay cho y, để Tạ Linh đỡ xuống xe.
Họ cùng nhau bước tới một khoảng đất trống, nơi đó, quả nhiên có một đồ án trận pháp rất lớn, vì đã từng tế m.á.u tử tù nên mặt đất loang đầy vết m.á.u đã khô sẫm.
Trời vẫn âm u không ánh sáng, tiếng sấm mỗi lúc một gần. Trận mưa sắp đến.
Hai người sóng vai bước chầm chậm về phía trung tâm trận pháp.
Tạ Linh khẽ hỏi: “Chúng ta, ai đến trước?”
Thẩm Từ Thu dừng bước, quay đầu nhìn y.
Tạ Linh vừa định nói gì thêm, chợt thấy trước mắt tối sầm, toàn thân khí lực như bị rút sạch, chân mềm nhũn, suýt nữa quỳ sụp xuống.
Tái phát bệnh ư? Không… không đúng… là thuốc!
Chén trà nhỏ Thẩm Từ Thu đưa hắn bên trong có hạ dược!
Một đạo tia chớp trắng lạnh bổ xuống xuyên qua tầng mây dày đặc, ánh sáng lạnh lẽo chiếu lên khuôn mặt Tạ Linh tái nhợt không còn huyết sắc. Thẩm Từ Thu đỡ lấy y, không để y quỳ xuống, mà chậm rãi đặt y nằm giữa trung tâm trận pháp.
Hắn quỳ ngồi bên cạnh, từ tay áo lấy ra một đoản đao, vỏ khảm vàng rực rỡ, hoa văn khổng tước sống động như thật, miệng ngậm nhành mai trắng. Đó là thanh đao năm đó Tạ Linh tặng.
Tầng mây sẫm đen tắt điện quang, giọt mưa đầu tiên rơi xuống, táp vào đất lạnh.
Tạ Linh rốt cuộc đã hiểu. Cái gọi là “cùng đi” chỉ là lời nói dối để y buông lỏng cảnh giác. Thẩm Từ Thu sợ y không chịu đến, mà khi chuyện sinh tử đã đến tay, người kia vẫn chọn mạng của y để thử nghiệm một đáp án.
Y nằm trên mặt đất, trong mắt kinh hoàng chậm rãi lắng xuống, hóa thành tĩnh lặng. Y không tức giận, cũng chẳng hận, chỉ cảm thấy thật đáng tiếc.
Một đao này của Thẩm Từ Thu, chặt đứt ba năm tình cảm trong khảo hạch. Ngày sau trở về thế giới thật, hai người họ sẽ trở mặt thành thù, không còn đường quay lại.
Muốn mạng ta, không cần phải dối lừa, chỉ cần nói thẳng.
Ánh mắt Tạ Linh hứng lấy bầu trời dày mây đen nặng, cười nhạt tự giễu.
Ít nhất, trong thế giới này… Tạ ngốc tử từng cam nguyện vì ngươi mà liều mạng.
Thẩm Từ Thu rút đao, thân đao trắng như tuyết, phản chiếu đôi mắt nhạt sắc của y. Đôi mắt kia tuyệt đẹp, lạnh lẽo, giờ khắc này tĩnh mịch vô thanh, như một trận tuyết rơi giữa trời đông.
Mưa bắt đầu nặng hạt, ướt đẫm vạt áo. Thẩm Từ Thu cúi đầu, nhìn sâu vào đôi mắt đã bình tĩnh lại của Tạ Linh.
“Tạ Linh,” hắn khẽ gọi tên người kia. Nhưng lần này, Tạ Linh không trả lời.
Hắn chỉ lặng im nhìn y, không nói một lời.
Tiếng mưa dần lớn, Thẩm Từ Thu thấy từng giọt nước rơi trên gò má Tạ Linh, cũng trượt theo khuôn mặt chính mình. Cánh tay từng bị độc phát hành hạ đến run rẩy, lúc này lại ổn định lạ thường.
Hắn trầm giọng:
“Tất cả chỉ là suy đoán. Dẫu nơi này là hư ảo, nhưng không ai dám chắc… cái c.h.ế.t cũng là giả.”
Tạ Linh như đã mỏi mệt, chỉ lặng lẽ nghe, không đáp.
“Nhưng, trong lần đi săn ấy, ngươi không chút do dự chắn thay ta một đao.”
Tạ Linh vốn đã buông xuôi, nghe đến đây, thần sắc hơi chấn động.
Năm đó, y chắn thay hắn một đao, d.a.o găm suýt xuyên tim. Cũng chính Thẩm Từ Thu không rời nửa bước, túc trực bên giường y suốt mấy ngày đêm, chờ đến khi y tỉnh lại.
Giờ phút này lại nhắc tới chuyện xưa rốt cuộc là muốn gì? Không bằng cho y một đao dứt khoát… Khoan đã.
Đôi mắt Tạ Linh dần trợn to.
Y đột nhiên tỉnh ngộ.
Toàn thân căng lên, muốn giơ tay lên cản, nhưng dược đã hạ, khí lực chẳng còn. Tay y chỉ run rẩy hai lần, chẳng thể làm nên điều gì.
Tạ Linh run giọng: “Chờ… đã…”
Nhưng Thẩm Từ Thu không trả lời nữa.
Kẻ g.i.ế.c cha đoạt vị, tay nhuốm m.á.u tươi, chưa từng hối hận, vì tất cả đều là báo thù. Nhưng thù là thù, còn ân là ân.
Báo thù, thì sao có thể quên ân?
Huống chi, trên đời lại có người như Tạ Linh thật tâm thật ý đối với hắn.
Hắn nghĩ, năm đó Tạ Linh không biết bản thân có thể sống sót hay không, vẫn chắn thay hắn một đao. Cho nên bây giờ, phải là hắn trả lại.
Mưa đổ ầm ầm, gió lớn cuốn bay vạt áo. Hai người đã ướt sũng, nặng nề như chì.
Thẩm Từ Thu cầm đoản đao Tạ Linh tặng, áp lên cổ mình.
Khóe mắt Tạ Linh như muốn rách toạc, gân xanh nổi đầy mu bàn tay:
“Thẩm ——!”
Thẩm Từ Thu giữa màn mưa quay lại nhìn y, thầm nghĩ, có lẽ sẽ không còn cơ hội gặp lại.
Nếu thực sự không còn…
Tạ Linh thường bảo hắn cười nhiều một chút. Có lẽ là vì thích nhìn hắn cười.
Nước mưa lạnh lẽo lướt qua gương mặt như ngọc. Thẩm Từ Thu nhẹ mỉm cười, nụ cười thản nhiên, trong suốt, như trăng rằm nở giữa cơn mưa.
Sau đó, bàn tay trắng như tuyết khẽ động m.á.u tươi vẩy tung.
“Thẩm Từ Thu ——!”
Lạ lùng thay, trên cổ không chút đau đớn. Khi ngã xuống, hắn nghe thấy tiếng gào khản đặc của Tạ Linh, giọng nói không còn giống tiếng người, vang lên trong cơn mưa như xé nát thiên địa.
Hắn muốn nhìn Tạ Linh thêm một lần, nhưng trời mưa như trút, màn nước như sóng lũ tràn tới, nuốt chửng lấy thân ảnh hắn.
Thẩm Từ Thu như rơi vào đại dương bao la. Trước mắt là một màu lam vô tận, nước biển lạnh thẫm bao lấy thân thể. Một cơn sóng ngầm dâng lên, chôn vùi ký ức, niêm phong tất cả.
Trong khoảnh khắc hồn lìa khỏi xác, đôi mắt lạnh đạm ấy mở bừng.
Hắn là… Thẩm Từ Thu.
Người từng bị đồng môn xa lánh, bị sư môn ép đến đường cùng, từng c.h.ế.t đi một lần.
Sự tồn tại của hắn là vì báo thù. Chấp nhận khảo hạch là để cường đại hơn. Khi bước vào thủy kính, điều đầu tiên nghĩ đến là luyện thành phân hồn hóa thân chi thuật, để sau này khi đối đầu với Huyền Dương Tôn có thêm một phần thắng.
Hắn chưa từng là hoàng tử, chưa từng là đế vương. Tất cả chỉ là một vòng tu hành trên con đường báo thù.
Tuyết quốc hoàng tộc, tiểu hầu gia… xưa nay đều không hề tồn tại.
Ba năm gần như giấc mộng. Sóng gió, ly hợp, ngày đêm bầu bạn, ngọc bội, kim đao hết thảy đều là mộng lớn.
Giờ đây, mộng đã tàn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương