Lần này Sự Vụ Đường triệu Thẩm Từ Thu tới, là để chuẩn bị cho đại lễ mừng thọ của Hành Sơn Tiên Tôn sẽ diễn ra sau bảy ngày. Hắn có trách nhiệm một lần nữa rà soát kỹ càng lễ vật cùng danh sách đệ tử đi theo.

Trong thiên hạ hiện nay, tứ đại Tông môn đứng đầu lần lượt là: Ngọc Tiên Tông, Đỉnh Kiếm Tông, Vấn Thiên Tông và Nhược Thủy Tông.

Ngọc Tiên Tông có Kim Tiên Huyền Dương Tôn tọa trấn, nội tình thâm hậu. Đỉnh Kiếm Tông thế lực trải rộng, tài nguyên sung túc. Vấn Thiên Tông tinh thông chiêm bốc, thiện suy mệnh lý. Nhược Thủy Tông nổi danh y đạo, trị bệnh cứu người đều có một tay. Mỗi tông môn đều có chỗ độc đáo, người người đều có sở trường.

Hành Sơn Tiên Tôn là một trong những trưởng lão trụ cột của Vấn Thiên Tông, tu vi đã đạt Chân Tiên trung kỳ, lần này đại thọ thiên tuế, làm lễ long trọng chưa từng có. Ngọc Tiên Tông cũng đặc biệt chuẩn bị hậu lễ, thậm chí Huyền Dương Tôn còn đích thân dẫn đoàn đi chúc thọ.

Thẩm Từ Thu rà soát danh sách lễ vật, trong lòng trầm tĩnh. Hắn từng gặp qua Hành Sơn Tiên Tôn vài lần, là người ôn hòa, khí độ rộng rãi.

Người giỏi bói toán thường rơi vào hai dạng: hoặc là tâm như nước lặng, nhìn thấu hồng trần mà chẳng động sắc mặt; hoặc là vui buồn thất thường, kinh thiên động địa, hù c.h.ế.t người cũng tự hù c.h.ế.t mình. Trong đó, Vấn Thiên Tông phần lớn đều là dạng đầu tiên.

Sau khi điểm xong lễ vật, Thẩm Từ Thu lấy sang danh sách người theo. Thân là đại đệ tử Ngọc Tiên Tông, hắn dĩ nhiên có tên trong đoàn. Mà Tạ Linh trên danh nghĩa là vị hôn phu của hắn, cũng là Thất điện hạ Yêu tộc tên cũng sánh ngang bên hắn.

Ánh mắt Thẩm Từ Thu dừng lại hai giây nơi hai cái tên viết liền nhau, sắc mặt không đổi, tiếp tục đọc xuống dưới, lại chợt bắt gặp một cái tên ngoài dự đoán:

Úc Khôi.

Kẻ kia đan phủ đã bị phế, thân mang trọng thương đến thế, chẳng phải nên an tâm ở lại dưỡng thương? Sao còn theo đoàn ra ngoài? Một ý nghĩ lướt qua, hắn lập tức hiểu ra dụng ý của Huyền Dương Tôn.

Thì ra lần này thọ yến, Hành Sơn Tiên Tôn đã sớm tuyên bố sẽ mở ra Bách Bảo Bí Các, cho phép tất cả đệ tử dưới ba mươi tuổi trong đoàn tùy ý tiến vào tìm bảo, chính là một đại cơ duyên!

Bách Bảo Bí Các không giống những bí cảnh đầy rẫy nguy hiểm khác, nơi này là bảo vật chọn người. Khi chưa ai phá được phong ấn, dù có dùng vũ lực cũng không thể cưỡng đoạt, ngay cả Hành Sơn Tiên Tôn cũng không thể lấy đi. Nếu bảo vật không thuận mắt ngươi, thì chính là không có duyên, không cưỡng cầu được.

Tất nhiên, nói là “không đoạt được”, chỉ là không thể cướp từ tay trời. Nhưng một khi có người lấy được, thì lại có thể bị kẻ khác đoạt lấy. Vậy nên ở Bách Bảo Bí Các, bên cạnh việc lo bảo vật gây nguy hiểm, càng phải cẩn thận những người cùng vào.

Huyền Dương Tôn từng hứa sẽ giúp Úc Khôi tìm cách chữa đan phủ, nhưng đến giờ vẫn không có tiến triển. Lần này đồng ý để hắn cùng đi, e là muốn cho hắn thử vận may một phen, dù sao trong Bách Bảo Bí Các, có thể tìm được thứ gì cũng đều có khả năng.

Thẩm Từ Thu vừa nhìn đến cái tên “Tạ Linh” cạnh mình, mắt còn nhu hòa, nhưng khi trượt xuống thấy “Úc Khôi”, ánh mắt lập tức hóa thành băng sương bén nhọn.

Trong đám thiên tài dưới ba mươi tuổi, phần lớn vẫn đang loay hoay ở Kim Đan sơ hoặc trung kỳ. Trong số nổi bật, có đại sư huynh Đỉnh Kiếm Tông, hai mươi tám tuổi đã phá Nguyên Anh, đại sư huynh Vấn Thiên Tông thì hai mươi bảy tuổi cũng đã thành Nguyên Anh. Còn lại thì mạnh nhất cũng chỉ đến Kim Đan đại viên mãn.

Mà Thẩm Từ Thu hiện tại, cũng chính là Kim Đan đại viên mãn.

Úc Khôi nếu chịu yên ổn ở lại tông môn tĩnh dưỡng, còn có thể sống thêm vài năm. Nhưng lại nhất quyết đòi theo đi Bách Bảo Bí Các náo nhiệt quả thực… cũng coi như tự tìm nơi chôn thân thích hợp.

Thẩm Từ Thu nhẹ nhàng vuốt lên hai chữ “Úc Khôi”, ngón tay trắng nõn như đang ve vuốt trân quý, nhưng lại như vẽ ra một đường đao mảnh đem tên này xóa khỏi danh sách người sống trong lòng.

“Thẩm sư huynh,” một đệ tử đang bận rộn đến xin chỉ thị, “Thất trưởng lão gửi thêm một gốc Tuyết San Hô, nói muốn bổ sung vào danh sách lễ vật.”

Ánh mắt Thẩm Từ Thu từ sắc bén trở về yên tĩnh, không ai có thể nhìn ra trong trầm mặc kia ẩn giấu băng lãnh đến nhường nào. Hắn ngẩng đầu, thần sắc lạnh nhạt:
“Ừ, ta xem qua.”

Hắn nhìn đám ngọc châu báu trước mặt, trong lòng lại đang tính toán… nên ra tay xử lý sư đệ mình thế nào.

Làm tiệc mừng thọ nghe thì đơn giản, nhưng bắt tay vào lại rườm rà vô cùng. Khi Thẩm Từ Thu bước chân ra khỏi Sự Vụ Đường, trời đã về chiều, hơn nửa bầu trời bị sắc chàm bao phủ, sao lác đác điểm xuyết, trăng non nơi chân trời ló một góc, lặng lẽ chờ đến lúc lên cao.

Khi hắn ngự kiếm về đến Quan Nguyệt Phong, trời đã hoàn toàn tối. Trăng tròn treo cao, ánh bạc rải khắp nơi, thanh tĩnh mơ hồ như mộng.

Đêm nay là thời điểm thích hợp để tắm suối, ánh trăng phủ xuống, Nguyệt Hoa Tuyền cũng trở nên linh động hơn, mặt nước dâng lên một tầng sương trắng mờ ảo, lững lờ như khói, như sa, đẹp đẽ m.ô.n.g lung.

Thẩm Từ Thu đưa thẻ bài ra theo quy củ để thủ sơn đệ tử kiểm tra rồi đi vào.

Nguyệt Hoa Tuyền nằm trên đỉnh Quan Nguyệt Phong, qua khỏi cánh rừng là một khoảng trời thoáng đãng. Bên bờ suối có dựng một mặt đá màu trắng xám sạch sẽ, để tiện đặt y phục.

Thẩm Từ Thu đứng bên cạnh, cởi toàn bộ y phục, thân hình cao ráo trắng trẻo dưới ánh trăng như ngọc sáng bóng, chậm rãi bước vào làn nước suối.

Nguyệt Hoa Tuyền không sâu, hắn ngồi xuống bên cạnh ao, nước chỉ ngập đến ngực. Sương trắng mỏng như tơ quấn lấy đôi xương quai xanh tinh xảo, vừa mềm mại vừa lưu luyến như không muốn rời đi. Chỉ tiếc sương mù không chạm được vào chiếc cổ trắng ngần tuyệt mỹ kia, đành để lại nuối tiếc dưới ánh trăng.

Hắn nhẹ nhàng thở ra, nhắm mắt, đem linh lực trong tuyền thủy dẫn nhập vào linh căn. Lần này hắn đến là để tĩnh tâm, thuận tiện tôi luyện linh căn một chút, bởi vậy không ngồi xếp bằng, chỉ để hai chân gập trước người, an tĩnh ngâm mình.
Nam Cung Tư Uyển
Trăng sao thưa thớt, đêm yên vắng lặng, là thời điểm tốt nhất để loại trừ tạp niệm.

Mà cũng ngay lúc này, dưới chân núi Quan Nguyệt Phong lại có một người nữa tới.

Tạ Linh phe phẩy quạt xếp, để Hắc Ưng ở lại dưới núi chờ, bản thân thì đưa thẻ bài cho đệ tử thủ sơn kiểm tra.

Đệ tử thoáng ngây người thẻ bài của Tạ Linh là đệ tử đích truyền, có thể tự do ra vào. Nhưng mà Thẩm Từ Thu đã đăng ký trước, ý là muốn một mình tắm suối. Vậy là cố ý không nhắc Tạ Linh? Hay là cố tình không cản?

Hai thủ sơn đệ tử liếc nhau, không nhịn được suy đoán quan hệ giữa hai người. Dù gì cũng nghe đồn hai người là đạo lữ thật, hơn nữa thẻ bài của Tạ Linh chắc chắn là Thẩm Từ Thu cho, vậy thì Thẩm sư huynh đăng ký là để tránh người ngoài, mà Tạ Linh chưa chắc tính là người ngoài, đúng không?

Tạ Linh thấy hai người họ nửa ngày không nói gì, nhướng mày:
“Thẻ bài ta có vấn đề gì sao?”

Lúc này hai người kia mới hoàn hồn, vội vàng trả lại thẻ bài:
“Không có, xin mời.”

Một người còn truyền âm với đồng môn:
“Có lẽ là họ muốn cùng nhau tắm suối, không đến lượt chúng ta can thiệp.”

Người kia gật đầu:
“Tuy ta cũng không hiểu sao Thẩm sư huynh lại chọn hắn làm đạo lữ, nhưng chỉ cần huynh ấy vui thì đó là chuyện nhà người ta.”

Thế là hai người không hề nhắc đến chuyện trong suối có người, để Tạ Linh thoải mái lên núi.

Tạ Linh từng bước tiến lên, vén cành lá ra, giây phút ánh trăng rọi xuống, liền nghe một giọng nói quen thuộc lạnh lùng vang lên từ trong suối:

“Ngươi là ai?”

Thẩm Từ Thu không ngờ có người phá lệ xông vào, trong khoảnh khắc cảm ứng được khí tức thì lập tức mở mắt, một câu theo phản xạ bật ra, rồi chính hắn lại sững người.

Ánh trăng mờ ảo, người đi trên gió mà đến, không phải Tạ Linh thì còn ai?

Tạ Linh cũng cứng đờ tại chỗ. Nhìn thấy Thẩm Từ Thu, y bỗng hiểu vì sao thủ sơn đệ tử nhìn y với ánh mắt khó tả kia, thì ra tối nay Thẩm Từ Thu cũng ở đây.

Y không cần nhìn lâu cũng thấy rõ bờ vai trơn mịn như ngọc của người kia, bọt nước như cánh bướm vương trên xương quai xanh, theo đường cong tuyệt mỹ chảy xuống n.g.ự.c rồi tan vào làn sương mờ ảo…

Lý trí mách bảo phải quay đầu rời đi, nhưng khi lần nữa chạm vào ánh mắt Thẩm Từ Thu, y lại không thể dứt nổi tầm nhìn.

Ban ngày lặng lẽ nhìn hắn luyện kiếm, rồi rời đi với n.g.ự.c đau nhói… đến giờ vẫn còn sợ.

Y khẽ mở miệng, muốn nói “ngại quá, ta đi đây”, nhưng cổ họng như bị đè nặng, mãi không phát ra nổi âm thanh nào.

Dưới ánh trăng, bộ y phục thêu linh vũ khổng tước của y chìm vào bóng tối, vẻ rực rỡ thường ngày bỗng trở nên ảm đạm. Con công kiêu ngạo nay cũng chỉ còn là một kẻ luống cuống, đứng ngơ ngác tại chỗ.

Thẩm Từ Thu chỉ nhìn y, cả người căng chặt, tay dưới nước khẽ động, khiến mặt nước gợn sóng nhẹ. Nhưng sau đó, mọi thứ lại rơi vào tĩnh lặng đến nghẹt thở.

Hắn mím chặt môi, toan giơ tay lấy áo rời đi, nhưng Tạ Linh cứ nhìn hắn mãi như thế, ánh mắt thẳng thắn, xen lẫn đau thương.

Không còn vẻ ngang ngược của Yêu tộc Thất điện hạ. Không còn khí phách cười ngạo dưới nắng như Tuyết Quốc tiểu hầu gia. Chỉ còn đôi mắt hổ phách buồn thăm thẳm, như ánh mắt trong cơn mưa lớn ngày kết thúc Thủy Kính, là không cam tâm, thất vọng thê lương.

Là ánh mắt mà Thẩm hoàng tử Tuyết Quốc từng chán ghét nhất.

Là ánh mắt khiến Thẩm Từ Thu hôm nay không kìm được mà nghẹn trong ngực.

Hắn siết c.h.ặ.t t.a.y thành quyền dưới nước, hai người lặng lẽ nhìn nhau, không ai nhúc nhích, không ai nói lời nào. Ánh trăng dường như cũng chệch đi một phân.

Cuối cùng, là Tạ Linh động trước.

Y chậm rãi lui lại nửa bước, cả người chìm dần vào bóng tối.

Dù không phát ra tiếng động, nhưng lại như giẫm nặng lên lòng Thẩm Từ Thu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tạ Linh hé môi, rốt cuộc cũng định phá vỡ trầm mặc, nhưng lại bị một câu nói cất lên từ giữa làn suối ngắt lời:

“Ngươi muốn ngâm Nguyệt Tuyền thì cứ ngâm đi.”

Thẩm Từ Thu nói ra câu kia rồi liền dời mắt đi, chẳng thèm để tâm đến sắc mặt của Tạ Linh thế nào.

Ngón tay hắn lúc thì siết chặt, lúc lại buông lỏng, thầm nghĩ: nếu không phải từng trải qua ba năm trong thủy kính, giờ đối mặt với Tạ Linh, nhất định bản thân sẽ vô cùng bình thản. Nếu đã quyết tâm xóa sạch ảo mộng dối trá kia, vậy thì càng nên khôi phục dáng vẻ lạnh nhạt vốn có. Tránh né chỉ khiến bản thân càng thêm chật vật. Chi bằng thản nhiên đối diện, đem tất cả rung động chôn sâu vào đáy lòng, để mọi thứ trở lại đúng quỹ đạo.

Tạ Linh suýt nữa tưởng mình nghe nhầm. Nhưng thấy rõ Thẩm Từ Thu đã quay đầu đi, y mới hơi giật mình rồi lấy lại phản ứng. Ngón tay cứng đờ cũng dần lấy lại tri giác, run rẩy khẽ động.

Câu nói đó khiến cả người y như được hong ấm dưới nắng, nhưng cũng làm y không biết tay chân để đâu cho phải.

Tạ Linh khẽ nuốt nước bọt: “À, ừm… Thật ra ta…”

Y vốn định tìm cớ lui đi, câu nói gần đến miệng rồi, nhưng thấy vai Thẩm Từ Thu căng lên, bước chân liền theo bản năng lùi về sau, câu nói cũng lập tức nuốt xuống, đổi thành: “Vậy… quấy rầy rồi.”

Tạ Linh thở dài, buông chiếc quạt trong tay, ngón tay chạm đến đai lưng hơi do dự, cắn răng một cái, nhanh chóng cởi đồ, chọn vị trí xa nhất bên suối, nhanh như chớp chôn cả người vào trong nước.

Muốn mạng y à! Tim y đang đập loạn như đánh trống, đến cả mắt cũng không dám ngẩng lên. Nhịp tim y lớn như vậy, Thẩm Từ Thu chắc không nghe thấy chứ?

Mà thật ra… Thẩm Từ Thu không hề nghe thấy.

Bởi vì lúc này, trong đầu hắn cũng một mảnh hỗn loạn.

Thẩm Từ Thu nghiêng đầu, nhưng không dám liếc nhìn Tạ Linh. Hắn đang cố lấy lại bình tĩnh, đếm từng nhịp thở để tâm trí được an tĩnh, chỉ chờ một khoảnh khắc không còn xao động là lập tức rời khỏi nơi đây.

Nhưng càng ép mình phải yên tĩnh, tim lại càng đập dữ dội, thời gian cũng theo đó trở nên dài đằng đẵng.

Tạ Linh bên kia cũng khó chịu chẳng kém.

Ngồi một chỗ mà không dám động, không dám nhìn, tu luyện thì không làm nổi, vậy còn tới đây làm gì?

Trên đời này có gì quan trọng hơn tu vi chứ? Tạ Linh nhất định phải chứng minh điều đó. Nếu không, sau này muốn đi theo con đường chính tuyến, c.h.é.m tướng trừ ma, còn có thể làm được gì?

Y sờ cổ tay mình nơi đeo trữ vật khí. Phàm là tu sĩ, trữ vật khí chưa bao giờ rời người, ngay cả lúc tắm cũng vậy.

Tạ Linh lấy ra khối cổ túy ngọc, đây là bảo vật mà y dùng để tu luyện Thiên Hỏa Quyết. Không cần tĩnh tâm, cũng có thể hấp thu, quá hợp cho tình cảnh hiện giờ.

Y khoanh chân ngồi trong nước, ngọc thạch trước người phát ra ánh sáng xanh dịu, chậm rãi hóa thành một đoàn linh quang lơ lửng. Tạ Linh kết ấn, nhắm mắt, bắt đầu dẫn linh lực nhập thể.

Linh khí d.a.o động khiến Thẩm Từ Thu chú ý. Do dự một thoáng, hắn vẫn quay đầu sang nhìn.

Ánh sáng xanh trước người Tạ Linh dịu nhẹ, linh khí phát ra không tầm thường, hẳn là thứ tốt.

Tạ Linh rõ ràng nghèo kiết xác, thế mà trên tay lại toàn là bảo vật quý hiếm. Vũ Thần Lệ, quạt vàng thiên giai, giờ còn thêm cả linh vật chưa rõ phẩm cấp nhưng lại có thể bị hấp thu, đúng là giấu nghề sâu thật.

Có điều Tạ Linh tập trung hấp thu linh lực, cũng không để ý đến hắn nữa. Thẩm Từ Thu khẽ thở ra một hơi, thần kinh căng thẳng rốt cuộc cũng được thả lỏng.

Thế nhưng chỉ lát sau, cổ túy ngọc hóa thành linh lực hoàn toàn nhập vào n.g.ự.c Tạ Linh, không tạo ra chút gợn sóng nào, nhưng…

Tạ Linh đột nhiên toàn thân chấn động!

Đan phủ vốn đã khô cạn đột nhiên phình to, điên cuồng hút lấy linh khí xung quanh, y đang khôi phục tu vi?!

Chưa hết! Trong cơ thể y, Hàn Băng Châu vốn vẫn trầm lặng cũng cảm nhận được dị động, lập tức xoay tròn mãnh liệt, tạo thành một cơn lốc dữ dội giao hòa với đan phủ, như muốn càn quét tất cả!

Tạ Linh cắn c.h.ặ.t đ.ầ.u lưỡi, không dám lơ là, vội vàng bấm quyết tụ thần, toàn thân chìm vào trạng thái nhập định.

Nhưng y đâu biết Thẩm Từ Thu lúc này cũng bị cuốn vào.

Liệt Hỏa Châu trong cơ thể Thẩm Từ Thu vốn yên ổn, đột nhiên bị kích phát, linh lực nóng rực như sấm nổ điên cuồng tràn ra, toàn thân hắn như bị đốt cháy!

“Không xong…” Thẩm Từ Thu giật mình, vội vàng đứng dậy định thoát khỏi suối nước. Nhưng chưa kịp hành động, một lực kéo mạnh như vòi rồng bỗng túm lấy eo hắn!

“Ưm!” Hắn bị cuốn trở lại vào dòng nước, không kịp phản ứng, thân hình lao thẳng vào xoáy nước đang hình thành quanh Tạ Linh.

Không gió mà nước vẫn dậy sóng. Từng đợt sóng như có linh tính, kéo Thẩm Từ Thu ngày càng gần Tạ Linh, không cho hắn lùi bước!

Hắn cắn răng lấy roi dài móc vào cây bên bờ, định mượn lực thoát ra. Nhưng đúng lúc ấy, một đợt sóng lăn đến, lạnh buốt như băng, nhưng trong đó lại có linh khí Hàn Băng Châu… đụng vào Liệt Hỏa Châu trong cơ thể hắn!

Ầm!

Liệt Hỏa Châu bạo phát!

Linh lực cuồn cuộn tuôn ra, thiêu đốt toàn thân hắn.

Thẩm Từ Thu cả người mềm nhũn, chiếc roi trong tay rơi xuống, thân thể không chút sức lực ngã xuống làn nước.

Ngọc bạch tuyết da nhiễm sắc hồng, đầu vai và ngón tay đều phủ sắc đào nhạt, đôi mắt đỏ ửng, cả người như đóa hoa mỏng manh trong mưa xuân, run rẩy không ngừng.

Suối nước không còn là nước, mà như cầu nối hai viên linh châu Liệt Hỏa và Hàn Băng giao hòa qua thân thể hai người, không ngừng tuần hoàn, nóng lạnh giao thoa.

Nhưng đúng lúc này, Tạ Linh đang vào giai đoạn mấu chốt phục hồi tu vi, linh châu tự ý hấp dẫn, căn bản không hề khống chế được. Thẩm Từ Thu không thể vận công phản kháng, chỉ có thể bị ép tiếp nhận linh lực như bão lũ.

Hắn giãy giụa, nhưng từng chút sức lực đều như tan biến. Mặt nước vỗ về thân thể hắn, vòng eo tinh xảo bị nước bao lấy, linh lực từng đợt rót vào đan phủ, không để hắn nghỉ ngơi.

“Không… chịu được…” Thẩm Từ Thu gần như khóc, thân thể run rẩy dữ dội, ngón tay bấu víu lên thạch đài cũng không còn sức.

Dưới ánh trăng, Thẩm Từ Thu tuyệt mỹ yếu ớt, như bạch hạc bị ép gãy cánh, run rẩy tựa bên bờ nước, cả người ướt đẫm, không thể kháng cự.

Mà giữa lúc ấy, thân thể Tạ Linh lại bộc phát linh lực tu vi bắt đầu bạo tăng!

Luyện khí tầng hai, tầng ba… tầng bảy… tầng mười!

Chớp mắt liền phá luyện khí đỉnh phong, nhưng vẫn chưa dừng lại…

Trong đan phủ, lốc xoáy linh lực càng lúc càng mạnh. Hàn Băng Châu dốc toàn lực phối hợp, lôi kéo cả Liệt Hỏa Châu cùng đồng tu, điên cuồng gia cố khí hải. Cuối cùng, vào khoảnh khắc mấu chốt, linh lực lốc xoáy ầm ầm hội tụ, một hơi phá vỡ ranh giới phàm nhân, Tạ Linh Trúc Cơ thành công!

Dòng linh lực mạnh mẽ, dù hỗn loạn nhưng lại kiên cố, không ngừng tràn vào, đẩy y một mạch lên thẳng Trúc Cơ hậu kỳ. Lúc này, linh áp mới dần dần dịu xuống, bắt đầu chảy xuôi theo kinh mạch, ổn định trong cơ thể.

Hàn Băng Châu cũng đã “ăn no uống đủ”, lưu luyến không rời, còn cố tình quét nhẹ chiếc đuôi linh lực liếc mắt đưa tình với Liệt Hỏa Châu rồi mới chịu tách ra. Một cú chọc ghẹo nhẹ ấy, suýt nữa khiến ai kia đang trong trạng thái “ức chế như tuyết sơn đè hoa” bật ra một tiếng rên rồi ngất xỉu luôn tại chỗ.

Chỉ trong vài canh giờ ngắn ngủi, từ luyện khí tầng hai nhảy vọt đến Trúc Cơ hậu kỳ, loại tốc độ này, cộng thêm nền móng vững chắc, không nghi ngờ gì, Tạ Linh chẳng mấy chốc nữa sẽ đột phá Kim Đan!

Đây mới đúng là thiên mệnh vai chính!

Những kẻ đã giẫm lên y, coi y là phế vật suốt nửa năm qua, đủ loại mưu tính và mưu sát… tất cả, cứ chờ đấy mà xem y lật bàn!

Dù nhắm mắt, giao diện hệ thống vẫn tự động bật lên trong đầu y:

【Phát hiện nhiệm vụ chủ tuyến “Trọng tố tu vi” đã hoàn thành, đang cập nhật nhiệm vụ tiếp theo…】
【Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ, phần thưởng đã gửi!】
【Mở khóa nhiệm vụ chủ tuyến tiếp theo: “Vả mặt tiền hôn phu”】

❝Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây. Ngày ngươi bỏ rơi ta như giày rách, hôm nay để xem ngươi có trèo lên nổi nữa không.❞
Đánh bại Mị yêu thiếu chủ Yến Mị.
Tiêu diệt tam trưởng lão, đại trưởng lão Mị yêu tộc.
Ký khế ước toàn tộc, biến Mị yêu thành thế lực phụ thuộc.

⏳ Thời hạn: 2 năm
Phần thưởng: Xem file “Khen thưởng danh sách.jpg”
Thất bại: Ăn thiên lôi tăng cường phiên bản!

Yến Mị vị hôn phu cũ, thiếu chủ Mị yêu tộc, thân mang thể chất huyền âm lô đỉnh cực kỳ hiếm có, nếu song tu với người khác có thể tăng tu vi gấp đôi, bởi vậy từng là mục tiêu tranh giành khốc liệt trên “thị trường liên hôn”.

Vai chính nguyên bản là thiên tài, đến cả Yến Mị cũng phải tốn không ít công sức để được gả cho thất hoàng tử, đủ thấy giá trị không nhỏ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện