Tạ Linh vừa mới vui mừng được mấy giây vì biết Thẩm Từ Thu là người thật, còn chưa kịp hưởng thụ xong niềm vui đó thì lập tức bị sự thật nghiệt ngã đập thẳng vào mặt, khiến đầu óc hỗn loạn, người đứng chôn tại chỗ.
Thẩm Từ Thu thấy sắc mặt y đột nhiên trống rỗng, tưởng rằng y lại phát bệnh rối loạn tâm thần gì đó, vội vàng gọi:
“Tạ Linh!”
Tạ Linh như bị điện giật, cả người run lên, bàn tay giống như chạm phải vật bỏng rút về trong vô thức, miệng lắp bắp:
“A, à… nãy nói tới đâu rồi nhỉ?”
Thẩm Từ Thu nhíu mày: “Ngươi thấy không khỏe sao?”
“Không không, không có gì, à chúng ta đang nói chuyện thành thân để mê hoặc hoàng đế đúng không, ta…”
Một người đang bình thường, sao tự dưng sắc mặt trắng bệch như gặp ma, đến cả một tia huyết sắc cũng chẳng còn, nhìn thế nào cũng không giống không sao cả.
Thẩm Từ Thu im lặng nhìn y.
Tạ Linh cố gắng nặn ra một nụ cười, nhưng trước ánh mắt lặng lẽ của Thẩm Từ Thu, nụ cười đó càng lúc càng gượng gạo, cuối cùng chỉ biết che mặt thở dài, giọng khô khốc:
“Được rồi, ta nhớ ra một chuyện, tâm trạng hơi… rối.”
Không phải hơi rối, là rối tung lên rồi mới đúng.
Thẩm Từ Thu không phải loại người thích ép hỏi chuyện riêng của người khác, nhưng cảm giác uể oải, mất hết sinh khí của Tạ Linh khiến hắn không yên lòng. Hắn chần chừ một chút rồi mở lời:
“Ngươi muốn nói ra không?”
Tạ Linh không đáp ngay. Một lát sau, y mới chậm rãi lên tiếng:
“Nói đến chuyện tứ hôn, ta… ta từng có một người bạn, gia đình người đó ép cưới, bắt hắn thành thân với một người hoàn toàn xa lạ. Sống cùng nhau lâu ngày, có lẽ cũng… nảy sinh chút tình cảm, ít ra là coi nhau như người một nhà. Nhưng rồi một ngày, hắn phát hiện ra người vợ kia lại là kẻ thù của mình.”
Tạ Linh từ từ buông tay xuống. Không rõ có phải vì che mắt quá lâu hay không, mà vành mắt y lại đỏ hoe, ánh lên một tia máu. Y thong thả hỏi:
“Ngươi nghĩ bọn họ sẽ thành ra thế nào?”
Thẩm Từ Thu đáp: “Hoà ly? Hoặc là… đã báo thù xong?”
Tạ Linh nhìn hắn, hỏi ngược:
“Sao không đoán là họ vẫn sống tiếp với nhau, hoặc ít nhất vẫn có thể làm bạn?”
Thẩm Từ Thu đáp: “Cái đó còn tùy là mối thù gì. Nếu nhà hắn mà điều tra kỹ, cuộc hôn nhân này vốn không nên bắt đầu.”
“Không nên bắt đầu…”
Tạ Linh thì thào lặp lại, cúi đầu bật cười cay đắng:
“Đúng thế. Nếu biết trước thân phận đối phương, thì đúng là không nên bắt đầu.”
Nói xong câu đó, dường như y cũng nhẹ lòng hơn, khẽ thở ra một hơi dài như trút được gì đó nặng nề. Y không nói thêm gì về kết cục của người bạn và người vợ kia, chỉ quay về dáng vẻ bình thường:
“Thôi, trở lại chính sự đi. Kiến nghị tứ hôn ngươi đã dâng lên rồi, tuy thánh chỉ chưa ban, nhưng giờ mà đi khuyên hoàng đế rút lại, chắc chắn sẽ khiến ông ta nghi ngờ. Tốt nhất là chọn luôn một ngày lành, chúng ta ra tay vào ngày thành thân đó, thời cơ cũng không tệ.”
Thẩm Từ Thu quan sát thần sắc của y, không thấy sự chống cự nào với chuyện hôn sự, cũng không còn cảm xúc tiêu cực ban nãy, gật đầu: “Được.”
Tạ Linh đứng dậy: “Vậy hôm nay nói tới đây thôi, ta về phủ.”
Thẩm Từ Thu vẫn ngồi nguyên tại chỗ, lúc Tạ Linh xoay người rời đi, bất chợt cất tiếng gọi:
“Vậy còn bạn ngươi và người vợ kia… cuối cùng thì sao?”
Tạ Linh bước chân khựng lại, không quay đầu, chỉ nhẹ giọng nói như gió thoảng:
“Hắn sống xa nơi đất khách, sau đó chúng ta cũng không liên lạc gì nữa… nên ta không rõ.”
Thẩm Từ Thu không hỏi thêm gì.
Bên ngoài thủy kính, Nhiên Hồn lão tổ lẳng lặng nhìn hai người, như thấy ra vài điểm khác thường.
Trong gương đã trôi qua hai năm, hai người này lại có thể vứt bỏ ràng buộc về thân phận, làm theo bản tâm. Lão tổ nhìn ra được: Thẩm Từ Thu bề ngoài lạnh lùng vô cảm, nhưng thực ra lại là người trọng tình, chỉ là từ nhỏ bị dạy dỗ phải kiềm nén, người quanh hắn chắc cũng chẳng đáng để tin.
Loại người như vậy không dễ rung động, nhưng một khi động tâm sẽ rất sâu nặng.
Còn Tạ Linh, tuy tâm tư nhiều, nhưng so với Thẩm Từ Thu lại phóng khoáng hơn nhiều. Y nhất định từng trải qua không ít những điều tốt đẹp, cho nên dù có rơi vào bùn lầy, vẫn có thể sống ung dung như thường.
Y là kiểu người gan lớn mà vẫn thận trọng, đã nhận định điều gì thì nhất định phải thử.
Lão tổ nhớ lại khi nãy Tạ Linh nắm tay Thẩm Từ Thu, cứ tưởng tên tiểu tử này định nói gì đó “ra trò”, vậy mà đột nhiên lại ngừng? Lại còn cái chuyện tứ hôn, hai người này bàn đến bàn lui mà kéo về chính sự, giờ hậu bối đều thực tế như vậy sao?
Thời gian chớp mắt đã đến ngày đại hôn của Thẩm Từ Thu và Tạ Linh.
Thẩm Từ Thu mặc hôn phục theo nghi lễ Tuyết Quốc, xuất cung.
Nhưng hôn lễ này… không có hoàng tử xuất giá, cũng không có hoàng đế chủ hôn.
Thẩm Từ Thu giơ thánh chỉ lên, tuyên bố hoàng đế đã chỉ định hắn làm người kế vị, đồng thời phái binh trấn áp toàn bộ các hoàng tử khác đang manh nha gây loạn, triệt để nhổ sạch mọi mối họa.
Hắn không cho triều đình bất kỳ cơ hội nào để hỗn loạn. Ngay tại trong cung, khoác hồng y tân lang, hắn chờ đợi công thần đến.
Giây lát sau, cửa cung mở ra.
Nam Cung Tư Uyển
Thẩm Từ Thu đứng trên bậc cao đài, nhìn thiếu niên kia thúc ngựa tiến đến, một thân hồng y bay phấp phới, tựa như một ngọn lửa đang thiêu đốt. Y phá tan âm khí nặng nề nơi cửa cung, ánh sáng như dõi theo sau lưng, mang theo cơn gió dữ dội mà lao thẳng đến.
Thẩm Từ Thu chỉ đứng đó, nhìn ngọn lửa rực rỡ ấy càng lúc càng gần…
“Vù——!”
Tạ Linh ghìm ngựa lại, vó ngựa tung cao, y nhẹ nhàng nhảy xuống ngựa, chuẩn bị cúi người hành lễ với Thẩm Từ Thu. Nhưng Thẩm Từ Thu liền lên tiếng gọi:
“Lên đây.”
Tạ Linh dừng lại động tác chắp tay, ngẩng đầu nhìn lên.
Thẩm Từ Thu vốn mang khí chất lạnh nhạt, nhưng ngũ quan lại cực kỳ sắc sảo, dưới ánh sáng, một thân hồng y càng làm nổi bật dáng vẻ xuất chúng của hắn. Tựa như tuyết trắng điểm mai hồng, xinh đẹp kinh người.
Hắn mặc hôn phục đỏ rực, tay áo rộng thêu chỉ vàng điềm lành, eo buộc lại tạo thành đường cong rất đẹp chỉ một vòng tay là ôm gọn. Hôn phục dài quét đất, tư thái đoan chính, quý khí ung dung.
Tạ Linh cứ như vậy nhìn hắn, bước từng bước một lên bậc thang, đến đứng trước mặt hắn.
Thẩm Từ Thu khẽ nói: “Về sau ngươi không cần quỳ ta.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tạ Linh nghe vậy, trong lòng đau nhói.
Sau hôm nay, con đường phía trước đã không còn ai ngăn trở nữa. Ít nhất là ở thế giới này, gông xiềng quanh người bọn họ đã tan biến, không cần phải giả vờ làm ra vẻ, cũng không ai dám coi thường họ. Vinh hoa phú quý đều trong tay, sự nghiệp cũng đã thành công.
Dù rằng tất cả đều là giả, sớm muộn gì cũng sẽ phải tỉnh lại khỏi giấc mộng này.
Tạ Linh cố nén chua xót, khẽ hỏi:
“Ta có thể ôm ngươi một cái không?”
Thẩm Từ Thu sững người, mím môi, sau đó chậm rãi giơ tay về phía y.
Kỳ thực hắn vẫn không quen tiếp xúc quá gần với người khác. Nhưng nếu là Tạ Linh… hắn nghĩ mình có thể chịu đựng được.
Tạ Linh chẳng rõ vì sao chỉ một động tác đơn giản ấy lại khiến y chấn động đến vậy. Y lập tức tiến lên, ôm chầm lấy Thẩm Từ Thu, ôm rất chặt, như muốn đem hắn hòa tan vào trong xương cốt mình, không chịu buông tay.
Có hơi đau.
Nhưng Thẩm Từ Thu không kêu lên.
Hắn do dự một chút, rồi cũng chậm rãi đưa tay lên vỗ nhẹ lưng Tạ Linh.
Tạ Linh giấu mặt vào vai hắn, mắt đỏ hoe, hít một hơi thật sâu. Hương hoa mai nhàn nhạt trên người Thẩm Từ Thu lại khiến y càng thêm xót xa. Y cố gắng nâng giọng, làm bộ như không có chuyện gì xảy ra:
“Chỉ tiếc là bệ hạ vì thiên hạ, không thể thật sự thành thân với nam tử. Nếu hôm nay có thể làm đủ các nghi thức, thì ta lời quá rồi còn gì.”
Thẩm Từ Thu muốn nghiêng đầu nhìn mắt y, nhưng với tư thế hiện tại, chỉ cần động nhẹ là hai gò má sẽ chạm nhau. Hắn đành nhịn xuống, tựa vào vai Tạ Linh, nói khẽ:
“Sau này ta sẽ không cùng ai thành hôn nữa.”
Tạ Linh bất chợt siết tay mạnh hơn.
“Ta… vốn không hiểu tình ái là gì, cũng chưa từng nghĩ mình sẽ có gia đình.”
Thẩm Từ Thu hiểu rõ tính mình, hắn có thể thuận tay giúp người, nhưng rất khó để thật sự tin tưởng ai. Tạ Linh là người hiếm hoi có thể tiếp cận được hắn, cũng là người duy nhất mấy năm nay khiến hắn thật sự buông bỏ đề phòng.
Nhưng vậy vẫn chưa đủ gọi là “thích”.
Thẩm Từ Thu có thể cho Tạ Linh vinh hoa phú quý, có thể nâng y lên mây, chăm sóc cả đời y không lo toan gì… nhưng hắn lại không biết thế nào mới gọi là yêu.
Chữ “tình” quá khó hiểu.
Nếu không làm được, hắn không muốn làm lỡ dở người khác.
Ý nghĩ này, kỳ thực không giống bản tính của hắn. Điều đáng ngạc nhiên là phản ứng đầu tiên của hắn lại không phải là “vậy thì học cách yêu đi”, mà là trốn tránh, cứ như hắn từng thử học cách yêu rồi và đã thất bại.
Nhưng thôi, cũng không quan trọng nữa.
Tạ Linh dần nới lỏng vòng tay. Thẩm Từ Thu cũng nhẹ nhàng rời khỏi vòng ôm của y. Ánh mắt y lướt qua bộ hồng y trên người đối phương, vừa khéo tương xứng với bộ hôn phục mình đang mặc. Đôi mắt màu lưu ly ánh lên chút dịu dàng:
“Xem như đã mặc hôn phục cho nhau rồi.”
Thẩm Từ Thu xưa nay không hay cười. Mỗi lần hắn cười dù chỉ một chút, Tạ Linh đều xem như báu vật, muốn ghi nhớ từng khoảnh khắc.
Nhưng lần này, hắn lại cảm thấy khó chịu đến lạ.
Trong lòng nghẹn một khối, giọng cũng nghẹn, nhưng vẫn cố chịu đựng, không lộ ra dù chỉ một vết thương.
Trời xanh mây cao, từng đàn nhạn hồng bay về phương nam. Ánh vàng rực rỡ chiếu lên từng đường thêu trên áo cưới của họ, những hoa văn chúc phúc tân hôn như sống lại, quấn lấy vạt áo, như kéo họ lại thật gần… rồi lại khiến họ như cách xa muôn trùng.
Tạ Linh gượng cười, cất giọng đùa:
“Vậy ta cũng không thành thân nữa. Trung quân báo quốc, cả đời này dâng hết cho bệ hạ.”
Thẩm Từ Thu nhìn y, ánh mắt như nói: “Ngươi lại nháo cái gì vậy?”
Nhưng Tạ Linh, sau khi buông ra câu ấy, trong lòng lại bỗng nhẹ hẳn đi như vừa tìm được lối thoát.
Phải rồi, thì có sao đâu? Dù sao họ cũng không nhớ gì về thế giới thật. Ở nơi này không lo không nghĩ, cứ sống cùng nhau như vậy… chẳng phải cũng rất tốt sao?
Hai năm qua bọn họ chẳng phải đã sống như vậy đấy sao? Thời gian bên Thẩm Từ Thu đều là thật, đều khắc sâu trong tâm trí.
Chẳng lo gì cả, cứ tiếp tục trong ảo cảnh này thôi, cũng đâu tệ.
Ầm!
Một tiếng sét đột nhiên nổ vang trong đầu Tạ Linh.
Y vừa định mặc kệ tất cả, chìm vào trong thế giới này thì lại bừng tỉnh.
Khảo hạch. Phải rồi, đây là một cuộc khảo hạch.
Cho họ một thân phận giả, ký ức giả, tất cả đều là khảo hạch. Và đã là khảo hạch thì phải có điểm kết thúc. Nếu họ mải mê chìm đắm trong ảo cảnh, không muốn thoát ra, chẳng phải có nghĩa là thất bại?
Dưới tay áo, tay Tạ Linh siết chặt lại. Cuối cùng cũng nhận ra tầng tầng lớp lớp tàn nhẫn của khảo hạch này.
Đây là luyện tâm.
Khi ngươi có tất cả trong một thế giới giả muốn gì được nấy, sống an nhiên tự tại, ngươi còn muốn trở về cái thế giới thật kia sao? Cái nơi mà đến cả ký ức cũng chẳng còn?
Ngươi sẽ bắt đầu nghĩ: vì sao nơi này lại không thể là thật?
Huống chi, với Tạ Linh hiện giờ, y thậm chí có chút… kháng cự việc phải quay về thế giới mà y và Thẩm Từ Thu là kẻ thù.
Cả người y túa mồ hôi lạnh.
Cuộc khảo hạch này để lại quá nhiều lối thoát, quá nhiều cái bẫy. Nếu khảo hạch vẫn chưa kết thúc, thì những cái bẫy ấy sẽ ngày càng rõ ràng, càng buộc y phải lựa chọn.
Và y không phải người duy nhất đang ở trong ảo cảnh này.
Không phải vì y muốn sa ngã, mà vì cảnh này quá dễ sa vào. Càng hiểu rõ, y càng đau đớn, càng giãy giụa.
Những suy nghĩ liều lĩnh ban đầu, những dự định bất chấp tất cả… đều tắt lịm. Chỉ còn lại sự mỏi mệt và trống rỗng.
Tạ Linh cay đắng nghĩ: Giá như từ đầu không có bất cứ nhắc nhở nào, để y sống trong vô thức… có lẽ còn dễ chịu hơn một chút.
Quả thật là tự buộc dây vào người mà không hay.
Thẩm Từ Thu thấy sắc mặt y đột nhiên trống rỗng, tưởng rằng y lại phát bệnh rối loạn tâm thần gì đó, vội vàng gọi:
“Tạ Linh!”
Tạ Linh như bị điện giật, cả người run lên, bàn tay giống như chạm phải vật bỏng rút về trong vô thức, miệng lắp bắp:
“A, à… nãy nói tới đâu rồi nhỉ?”
Thẩm Từ Thu nhíu mày: “Ngươi thấy không khỏe sao?”
“Không không, không có gì, à chúng ta đang nói chuyện thành thân để mê hoặc hoàng đế đúng không, ta…”
Một người đang bình thường, sao tự dưng sắc mặt trắng bệch như gặp ma, đến cả một tia huyết sắc cũng chẳng còn, nhìn thế nào cũng không giống không sao cả.
Thẩm Từ Thu im lặng nhìn y.
Tạ Linh cố gắng nặn ra một nụ cười, nhưng trước ánh mắt lặng lẽ của Thẩm Từ Thu, nụ cười đó càng lúc càng gượng gạo, cuối cùng chỉ biết che mặt thở dài, giọng khô khốc:
“Được rồi, ta nhớ ra một chuyện, tâm trạng hơi… rối.”
Không phải hơi rối, là rối tung lên rồi mới đúng.
Thẩm Từ Thu không phải loại người thích ép hỏi chuyện riêng của người khác, nhưng cảm giác uể oải, mất hết sinh khí của Tạ Linh khiến hắn không yên lòng. Hắn chần chừ một chút rồi mở lời:
“Ngươi muốn nói ra không?”
Tạ Linh không đáp ngay. Một lát sau, y mới chậm rãi lên tiếng:
“Nói đến chuyện tứ hôn, ta… ta từng có một người bạn, gia đình người đó ép cưới, bắt hắn thành thân với một người hoàn toàn xa lạ. Sống cùng nhau lâu ngày, có lẽ cũng… nảy sinh chút tình cảm, ít ra là coi nhau như người một nhà. Nhưng rồi một ngày, hắn phát hiện ra người vợ kia lại là kẻ thù của mình.”
Tạ Linh từ từ buông tay xuống. Không rõ có phải vì che mắt quá lâu hay không, mà vành mắt y lại đỏ hoe, ánh lên một tia máu. Y thong thả hỏi:
“Ngươi nghĩ bọn họ sẽ thành ra thế nào?”
Thẩm Từ Thu đáp: “Hoà ly? Hoặc là… đã báo thù xong?”
Tạ Linh nhìn hắn, hỏi ngược:
“Sao không đoán là họ vẫn sống tiếp với nhau, hoặc ít nhất vẫn có thể làm bạn?”
Thẩm Từ Thu đáp: “Cái đó còn tùy là mối thù gì. Nếu nhà hắn mà điều tra kỹ, cuộc hôn nhân này vốn không nên bắt đầu.”
“Không nên bắt đầu…”
Tạ Linh thì thào lặp lại, cúi đầu bật cười cay đắng:
“Đúng thế. Nếu biết trước thân phận đối phương, thì đúng là không nên bắt đầu.”
Nói xong câu đó, dường như y cũng nhẹ lòng hơn, khẽ thở ra một hơi dài như trút được gì đó nặng nề. Y không nói thêm gì về kết cục của người bạn và người vợ kia, chỉ quay về dáng vẻ bình thường:
“Thôi, trở lại chính sự đi. Kiến nghị tứ hôn ngươi đã dâng lên rồi, tuy thánh chỉ chưa ban, nhưng giờ mà đi khuyên hoàng đế rút lại, chắc chắn sẽ khiến ông ta nghi ngờ. Tốt nhất là chọn luôn một ngày lành, chúng ta ra tay vào ngày thành thân đó, thời cơ cũng không tệ.”
Thẩm Từ Thu quan sát thần sắc của y, không thấy sự chống cự nào với chuyện hôn sự, cũng không còn cảm xúc tiêu cực ban nãy, gật đầu: “Được.”
Tạ Linh đứng dậy: “Vậy hôm nay nói tới đây thôi, ta về phủ.”
Thẩm Từ Thu vẫn ngồi nguyên tại chỗ, lúc Tạ Linh xoay người rời đi, bất chợt cất tiếng gọi:
“Vậy còn bạn ngươi và người vợ kia… cuối cùng thì sao?”
Tạ Linh bước chân khựng lại, không quay đầu, chỉ nhẹ giọng nói như gió thoảng:
“Hắn sống xa nơi đất khách, sau đó chúng ta cũng không liên lạc gì nữa… nên ta không rõ.”
Thẩm Từ Thu không hỏi thêm gì.
Bên ngoài thủy kính, Nhiên Hồn lão tổ lẳng lặng nhìn hai người, như thấy ra vài điểm khác thường.
Trong gương đã trôi qua hai năm, hai người này lại có thể vứt bỏ ràng buộc về thân phận, làm theo bản tâm. Lão tổ nhìn ra được: Thẩm Từ Thu bề ngoài lạnh lùng vô cảm, nhưng thực ra lại là người trọng tình, chỉ là từ nhỏ bị dạy dỗ phải kiềm nén, người quanh hắn chắc cũng chẳng đáng để tin.
Loại người như vậy không dễ rung động, nhưng một khi động tâm sẽ rất sâu nặng.
Còn Tạ Linh, tuy tâm tư nhiều, nhưng so với Thẩm Từ Thu lại phóng khoáng hơn nhiều. Y nhất định từng trải qua không ít những điều tốt đẹp, cho nên dù có rơi vào bùn lầy, vẫn có thể sống ung dung như thường.
Y là kiểu người gan lớn mà vẫn thận trọng, đã nhận định điều gì thì nhất định phải thử.
Lão tổ nhớ lại khi nãy Tạ Linh nắm tay Thẩm Từ Thu, cứ tưởng tên tiểu tử này định nói gì đó “ra trò”, vậy mà đột nhiên lại ngừng? Lại còn cái chuyện tứ hôn, hai người này bàn đến bàn lui mà kéo về chính sự, giờ hậu bối đều thực tế như vậy sao?
Thời gian chớp mắt đã đến ngày đại hôn của Thẩm Từ Thu và Tạ Linh.
Thẩm Từ Thu mặc hôn phục theo nghi lễ Tuyết Quốc, xuất cung.
Nhưng hôn lễ này… không có hoàng tử xuất giá, cũng không có hoàng đế chủ hôn.
Thẩm Từ Thu giơ thánh chỉ lên, tuyên bố hoàng đế đã chỉ định hắn làm người kế vị, đồng thời phái binh trấn áp toàn bộ các hoàng tử khác đang manh nha gây loạn, triệt để nhổ sạch mọi mối họa.
Hắn không cho triều đình bất kỳ cơ hội nào để hỗn loạn. Ngay tại trong cung, khoác hồng y tân lang, hắn chờ đợi công thần đến.
Giây lát sau, cửa cung mở ra.
Nam Cung Tư Uyển
Thẩm Từ Thu đứng trên bậc cao đài, nhìn thiếu niên kia thúc ngựa tiến đến, một thân hồng y bay phấp phới, tựa như một ngọn lửa đang thiêu đốt. Y phá tan âm khí nặng nề nơi cửa cung, ánh sáng như dõi theo sau lưng, mang theo cơn gió dữ dội mà lao thẳng đến.
Thẩm Từ Thu chỉ đứng đó, nhìn ngọn lửa rực rỡ ấy càng lúc càng gần…
“Vù——!”
Tạ Linh ghìm ngựa lại, vó ngựa tung cao, y nhẹ nhàng nhảy xuống ngựa, chuẩn bị cúi người hành lễ với Thẩm Từ Thu. Nhưng Thẩm Từ Thu liền lên tiếng gọi:
“Lên đây.”
Tạ Linh dừng lại động tác chắp tay, ngẩng đầu nhìn lên.
Thẩm Từ Thu vốn mang khí chất lạnh nhạt, nhưng ngũ quan lại cực kỳ sắc sảo, dưới ánh sáng, một thân hồng y càng làm nổi bật dáng vẻ xuất chúng của hắn. Tựa như tuyết trắng điểm mai hồng, xinh đẹp kinh người.
Hắn mặc hôn phục đỏ rực, tay áo rộng thêu chỉ vàng điềm lành, eo buộc lại tạo thành đường cong rất đẹp chỉ một vòng tay là ôm gọn. Hôn phục dài quét đất, tư thái đoan chính, quý khí ung dung.
Tạ Linh cứ như vậy nhìn hắn, bước từng bước một lên bậc thang, đến đứng trước mặt hắn.
Thẩm Từ Thu khẽ nói: “Về sau ngươi không cần quỳ ta.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tạ Linh nghe vậy, trong lòng đau nhói.
Sau hôm nay, con đường phía trước đã không còn ai ngăn trở nữa. Ít nhất là ở thế giới này, gông xiềng quanh người bọn họ đã tan biến, không cần phải giả vờ làm ra vẻ, cũng không ai dám coi thường họ. Vinh hoa phú quý đều trong tay, sự nghiệp cũng đã thành công.
Dù rằng tất cả đều là giả, sớm muộn gì cũng sẽ phải tỉnh lại khỏi giấc mộng này.
Tạ Linh cố nén chua xót, khẽ hỏi:
“Ta có thể ôm ngươi một cái không?”
Thẩm Từ Thu sững người, mím môi, sau đó chậm rãi giơ tay về phía y.
Kỳ thực hắn vẫn không quen tiếp xúc quá gần với người khác. Nhưng nếu là Tạ Linh… hắn nghĩ mình có thể chịu đựng được.
Tạ Linh chẳng rõ vì sao chỉ một động tác đơn giản ấy lại khiến y chấn động đến vậy. Y lập tức tiến lên, ôm chầm lấy Thẩm Từ Thu, ôm rất chặt, như muốn đem hắn hòa tan vào trong xương cốt mình, không chịu buông tay.
Có hơi đau.
Nhưng Thẩm Từ Thu không kêu lên.
Hắn do dự một chút, rồi cũng chậm rãi đưa tay lên vỗ nhẹ lưng Tạ Linh.
Tạ Linh giấu mặt vào vai hắn, mắt đỏ hoe, hít một hơi thật sâu. Hương hoa mai nhàn nhạt trên người Thẩm Từ Thu lại khiến y càng thêm xót xa. Y cố gắng nâng giọng, làm bộ như không có chuyện gì xảy ra:
“Chỉ tiếc là bệ hạ vì thiên hạ, không thể thật sự thành thân với nam tử. Nếu hôm nay có thể làm đủ các nghi thức, thì ta lời quá rồi còn gì.”
Thẩm Từ Thu muốn nghiêng đầu nhìn mắt y, nhưng với tư thế hiện tại, chỉ cần động nhẹ là hai gò má sẽ chạm nhau. Hắn đành nhịn xuống, tựa vào vai Tạ Linh, nói khẽ:
“Sau này ta sẽ không cùng ai thành hôn nữa.”
Tạ Linh bất chợt siết tay mạnh hơn.
“Ta… vốn không hiểu tình ái là gì, cũng chưa từng nghĩ mình sẽ có gia đình.”
Thẩm Từ Thu hiểu rõ tính mình, hắn có thể thuận tay giúp người, nhưng rất khó để thật sự tin tưởng ai. Tạ Linh là người hiếm hoi có thể tiếp cận được hắn, cũng là người duy nhất mấy năm nay khiến hắn thật sự buông bỏ đề phòng.
Nhưng vậy vẫn chưa đủ gọi là “thích”.
Thẩm Từ Thu có thể cho Tạ Linh vinh hoa phú quý, có thể nâng y lên mây, chăm sóc cả đời y không lo toan gì… nhưng hắn lại không biết thế nào mới gọi là yêu.
Chữ “tình” quá khó hiểu.
Nếu không làm được, hắn không muốn làm lỡ dở người khác.
Ý nghĩ này, kỳ thực không giống bản tính của hắn. Điều đáng ngạc nhiên là phản ứng đầu tiên của hắn lại không phải là “vậy thì học cách yêu đi”, mà là trốn tránh, cứ như hắn từng thử học cách yêu rồi và đã thất bại.
Nhưng thôi, cũng không quan trọng nữa.
Tạ Linh dần nới lỏng vòng tay. Thẩm Từ Thu cũng nhẹ nhàng rời khỏi vòng ôm của y. Ánh mắt y lướt qua bộ hồng y trên người đối phương, vừa khéo tương xứng với bộ hôn phục mình đang mặc. Đôi mắt màu lưu ly ánh lên chút dịu dàng:
“Xem như đã mặc hôn phục cho nhau rồi.”
Thẩm Từ Thu xưa nay không hay cười. Mỗi lần hắn cười dù chỉ một chút, Tạ Linh đều xem như báu vật, muốn ghi nhớ từng khoảnh khắc.
Nhưng lần này, hắn lại cảm thấy khó chịu đến lạ.
Trong lòng nghẹn một khối, giọng cũng nghẹn, nhưng vẫn cố chịu đựng, không lộ ra dù chỉ một vết thương.
Trời xanh mây cao, từng đàn nhạn hồng bay về phương nam. Ánh vàng rực rỡ chiếu lên từng đường thêu trên áo cưới của họ, những hoa văn chúc phúc tân hôn như sống lại, quấn lấy vạt áo, như kéo họ lại thật gần… rồi lại khiến họ như cách xa muôn trùng.
Tạ Linh gượng cười, cất giọng đùa:
“Vậy ta cũng không thành thân nữa. Trung quân báo quốc, cả đời này dâng hết cho bệ hạ.”
Thẩm Từ Thu nhìn y, ánh mắt như nói: “Ngươi lại nháo cái gì vậy?”
Nhưng Tạ Linh, sau khi buông ra câu ấy, trong lòng lại bỗng nhẹ hẳn đi như vừa tìm được lối thoát.
Phải rồi, thì có sao đâu? Dù sao họ cũng không nhớ gì về thế giới thật. Ở nơi này không lo không nghĩ, cứ sống cùng nhau như vậy… chẳng phải cũng rất tốt sao?
Hai năm qua bọn họ chẳng phải đã sống như vậy đấy sao? Thời gian bên Thẩm Từ Thu đều là thật, đều khắc sâu trong tâm trí.
Chẳng lo gì cả, cứ tiếp tục trong ảo cảnh này thôi, cũng đâu tệ.
Ầm!
Một tiếng sét đột nhiên nổ vang trong đầu Tạ Linh.
Y vừa định mặc kệ tất cả, chìm vào trong thế giới này thì lại bừng tỉnh.
Khảo hạch. Phải rồi, đây là một cuộc khảo hạch.
Cho họ một thân phận giả, ký ức giả, tất cả đều là khảo hạch. Và đã là khảo hạch thì phải có điểm kết thúc. Nếu họ mải mê chìm đắm trong ảo cảnh, không muốn thoát ra, chẳng phải có nghĩa là thất bại?
Dưới tay áo, tay Tạ Linh siết chặt lại. Cuối cùng cũng nhận ra tầng tầng lớp lớp tàn nhẫn của khảo hạch này.
Đây là luyện tâm.
Khi ngươi có tất cả trong một thế giới giả muốn gì được nấy, sống an nhiên tự tại, ngươi còn muốn trở về cái thế giới thật kia sao? Cái nơi mà đến cả ký ức cũng chẳng còn?
Ngươi sẽ bắt đầu nghĩ: vì sao nơi này lại không thể là thật?
Huống chi, với Tạ Linh hiện giờ, y thậm chí có chút… kháng cự việc phải quay về thế giới mà y và Thẩm Từ Thu là kẻ thù.
Cả người y túa mồ hôi lạnh.
Cuộc khảo hạch này để lại quá nhiều lối thoát, quá nhiều cái bẫy. Nếu khảo hạch vẫn chưa kết thúc, thì những cái bẫy ấy sẽ ngày càng rõ ràng, càng buộc y phải lựa chọn.
Và y không phải người duy nhất đang ở trong ảo cảnh này.
Không phải vì y muốn sa ngã, mà vì cảnh này quá dễ sa vào. Càng hiểu rõ, y càng đau đớn, càng giãy giụa.
Những suy nghĩ liều lĩnh ban đầu, những dự định bất chấp tất cả… đều tắt lịm. Chỉ còn lại sự mỏi mệt và trống rỗng.
Tạ Linh cay đắng nghĩ: Giá như từ đầu không có bất cứ nhắc nhở nào, để y sống trong vô thức… có lẽ còn dễ chịu hơn một chút.
Quả thật là tự buộc dây vào người mà không hay.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương