Nhiên Hồn lão tổ bưng chén trà trong tay, phía trước người là phong cảnh sơn thủy mờ ảo, trước sau lưu động, trên đầu dưới chân là ánh sáng năm màu mười sắc, tựa như nghìn tia thiên địa xuyên qua, lại giống làn sương khói mù mịt.
Lão tổ đầy vẻ hứng thú hỏi:
“Quan hệ giữa hai ngươi là gì?”
Thẩm Từ Thu và Tạ Linh liếc mắt nhìn nhau, rồi đồng loạt cẩn trọng lên tiếng:
“Vị hôn phu.”
“Ừm.” Nhiên Hồn lão tổ gật gật đầu, giọng mang theo ý tứ đã hiểu, “Tuổi trẻ thật là tốt a. Mặc kệ là mấy người tiến vào, chỉ cần hữu duyên mà đến, thông qua được khảo hạch của ta thì đều có thể nhận truyền thừa.”
Tạ Linh tức thì âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Nhiên Hồn lão tổ cũng không dây dưa làm cao:
“Truyền thừa ta lưu lại, chính là phân hồn hóa thân chi pháp.”
Thẩm Từ Thu hơi nín thở một nhịp: Quả nhiên là nó!
Năm xưa, Nhiên Hồn lão tổ chính nhờ sáng chế ra phân hồn hóa thân mà một trận nổi danh, rất nhiều kẻ hoặc dụ dỗ hoặc cưỡng ép, thậm chí vây công ép giao ra công pháp, nhưng lão tổ khi đó còn sống đã không chịu nhượng bộ, đến lúc ngã xuống cũng chẳng để lại chút chỉ dẫn nào. Mọi người tuy đoán ông có để lại truyền thừa, nhưng nay được chính tai nghe thấy, tim vẫn không nhịn được run lên một nhịp.
Phân hồn hóa thân, không chỉ dùng vào thân thể, mà còn có thể tách thần thức ra mà vận dụng, dù tu vi không bằng người, cũng có thể dùng thần thức chiến đấu, phá cục bất lợi. Nhưng thần thức công kích thì xưa nay khó luyện, đa phần người học không nổi, có học cũng vô dụng, chỉ riêng Nhiên Hồn lão tổ là kẻ đầu tiên mở ra con đường này.
Nếu có thể nắm được công pháp này trong tay, tương lai đối mặt với Huyền Dương Tôn, Thẩm Từ Thu ít ra cũng thêm được vài phần phần thắng.
Hai người mỗi người một tính toán trong lòng.
Nhiên Hồn lão tổ tiếp tục nói:
“Muốn tu luyện phân hồn hóa thân, nhất định phải có thần thức cùng ý chí cực kỳ cường đại. Bởi vì đến lúc đó, các ngươi sẽ đồng thời khống chế một, thậm chí nhiều phân hồn, cho nên bất cứ thời điểm nào, cũng phải nắm chắc bản tâm.”
Lão tổ nhẹ gật đầu:
“Nếu không khống chế được, chẳng những không thành, ngược lại còn làm loạn thần trí bản thân.”
Nói trắng ra… học không giỏi thì tự dẫn đến tâm thần phân liệt.
Lão tổ nghiêng chén trà, rót thêm một bát, mà chỉ trong nháy mắt, từ trong làn nước nhạt bỗng hiện ra một mặt thủy kính rộng lớn như gương soi. Ông khẽ cười:
“Đi đi. Ai có thể vượt qua khảo hạch, chính là người có tư cách nhận truyền thừa.”
Thẩm Từ Thu và Tạ Linh không chút do dự cùng lúc nhảy vào trong thủy kính.
Vừa xuyên qua lớp nước, quần áo trên người không hề dính ướt, cảm giác như từ nơi cao rơi xuống, lại giống như từ đáy biển phá nước mà tiến về phía trước. Nhật nguyệt tinh thần lướt qua bên tai, ý thức chập chờn, thời gian hỗn loạn, không biết hôm nay là ngày nào.
Dù Thẩm Từ Thu đã niệm tâm pháp định thần, cắn đầu lưỡi tỉnh táo, cũng không thể chống đỡ được sự mơ hồ dần dần lan đến. Ánh mắt hắn vốn lưu ly sáng lạnh giờ như bị sương tuyết cuốn lấy, chỉ còn lại m.ô.n.g lung hoảng hốt.
Không biết qua bao lâu, tim hắn bỗng rơi mạnh xuống đáy, cả người choáng váng lảo đảo rồi mới dần khôi phục thần trí.
Thẩm Từ Thu nâng mắt lên, đôi đồng tử đẹp mê man chớp chớp, lông mi run nhẹ.
Ta… ta là ai? À… là Thẩm Từ Thu. Là… vị hoàng tử nghèo khổ.
Phía ngoài thủy kính, Nhiên Hồn lão tổ nhìn hình ảnh trong gương, khẽ bật cười.
Khi một người rơi vào nơi sâu nhất, đến mức cả thân phận và ký ức đều bị thay thế, vậy thì
Liệu hắn còn có thể nhận ra bản tâm chân thật của mình, và làm ra lựa chọn đúng đắn nhất hay không?
Ông muốn nhìn thử xem.
Huống hồ lần này lại là hai người cùng tiếp nhận khảo hạch, mà còn là một đôi “tiểu đạo lữ chưa cưới”.
Biết đâu chừng…
Chuyện sắp tới, sẽ thú vị lắm đây.
Khiến người ta phải lau mắt chờ mong.
Bên trong thủy kính, Thẩm Từ Thu ôm đầu, áp chế cơn choáng váng, âm thầm suy nghĩ có lẽ là đêm qua ngủ không ngon, đầu óc hỗn loạn, bằng không sao có thể… quên luôn cả bản thân là ai?
Hắn là thất hoàng tử của Tuyết Quốc, vị hoàng tử chẳng được ai yêu quý, bị hoàng đế ghét bỏ, mẫu phi đã sớm qua đời, mẫu tộc thì nhỏ yếu bất lực. Gần đây, biểu đệ hắn gây ra đại họa, hắn đến cầu xin, nhưng cửa cung không mở, hoàng đế cũng chẳng buồn liếc mắt nhìn. Cùng đường mạt lộ, hắn chỉ còn nước tìm tới chỗ Lễ bộ Thượng thư người đang là tâm phúc bên cạnh hoàng đế hiện tại.
Nhưng Thẩm Từ Thu hai bàn tay trắng, có gì đáng giá? Chỉ còn gương mặt này… vừa vặn Lễ bộ Thượng thư lại yêu thích mỹ thiếu niên, cho nên hắn đành tự mình đưa thân, tiến vào sương phòng, hẹn định ngày “ngủ giường”.
Hôm nay, chính là ngày hắn cùng Thượng thư “hoàn thành giao ước”.
Chuyện này… khác gì bán thân?
Ta bán thân?
Trong đôi mắt lưu ly của Thẩm Từ Thu thoáng hiện lên một tia nghi hoặc, chính mình cũng bị chính mình làm cho chấn động, ta có thể làm ra chuyện như vậy?
Cái vị biểu đệ kia, nói thẳng ra là họ hàng tám trăm dặm, là bên ngoại của bên ngoại, khi bản thân hắn khốn khó thì không thấy ai giúp. Giờ nó tự gây họa tự tìm đường chết, vậy mà hắn lại bằng lòng hy sinh bản thân, đi hầu hạ người khác chỉ để cầu tình giúp?
Hắn đâu phải thánh nhân.
Thẩm Từ Thu cau mày lại, xét theo lễ thường, hắn đúng là nên giúp biểu đệ. Nhưng nếu hỏi hắn thật lòng lúc này, hắn chỉ có một ý nghĩ:
Chết thì c.h.ế.t đi, liên quan gì đến ta?
Hắn cảm thấy chuyện này thật sự không ổn lắm.
Giờ phút này, hắn đang ở trong một gian phòng lộng lẫy quý giá: cột trụ chạm rồng, màn lụa rủ xuống, bình phong gỗ đỏ, đồ sứ muôn sắc đặt tôn quý trên giá, lò hương đồng đang phả khói, bàn trước mặt đã bày đủ điểm tâm tinh xảo cùng chén rượu vàng.
Còn hắn… thì bị người khác trang điểm một lượt.
Mái tóc đen dài buông nửa, vắt ngang bờ vai, mang theo vẻ lười biếng mờ mịt. Cả người khoác một tầng lụa mỏng sắc hồng phơn phớt, như sương sớm nhẹ phủ lên làn da trắng như tuyết. Áo mỏng như cánh ve, che chẳng được đôi chân thon dài trắng nõn đang tựa trên trường kỷ.
Điểm chướng mắt nhất.
Chính là trên cổ chân, bị khóa bằng một sợi xích vàng tinh xảo, nơi cuối còn treo lục lạc nhỏ. Mỗi khi hắn vô ý nhích chân, chuông reo lên một tiếng trong trẻo, mang theo cảm giác ngượng ngùng mà ám muội.
Một màn như vậy, đúng là mỹ nhân sẵn sàng được hái, quần áo người đều tựa hoa chờ người giẫm nát, phong cảnh thật khiến người không đành lòng rời mắt.
Thẩm Từ Thu nghe tiếng chuông, khẽ động chân nhưng lập tức ngưng lại. Hắn giơ tay lên vuốt mái tóc, kéo xuống một cây trâm cài tinh xảo vô cùng.
Hắn nếu đã đến nơi này, hẳn là đã hạ quyết tâm từ trước.
Nhưng kỳ lạ thay… trong lòng hắn không hề dâng lên sợ hãi hay thấp thỏm, trái lại là một cơn phẫn nộ mơ hồ và nôn nóng không hiểu nổi.
Thẩm Từ Thu cúi đầu lặng lẽ nhìn đôi tay mình.
Da thịt như ngọc, thoạt nhìn mềm yếu vô lực.
Không biết nghĩ gì, hắn bỗng giơ tay chụp mạnh xuống tay vịn bên trường kỷ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tay vịn chẳng hề hấn gì, nhưng lòng bàn tay hắn lại đỏ bừng lên một mảnh.
Đau.
Thật sự đau, đau đến mức khóe mắt hắn cũng đỏ lên, theo bản năng muốn bật tiếng, nhưng không rõ vì sao, hắn lại nghiến răng nuốt xuống.
Hắn vì sao lại cho rằng mình có thể một chưởng đánh vỡ tay vịn?
Thẩm Từ Thu trong lòng đầy nghi hoặc, hôm nay quả thật có điều gì đó rất kỳ quái.
Đang trầm ngâm thì ngoài cửa vang lên tiếng bước chân.
Hắn bất giác luống cuống, kéo xiêm y định che chân, nhưng vải mỏng chẳng đủ dùng, càng đắp càng lộ, ngược lại càng thêm mê hoặc nhân tâm.
Thượng thư vừa vào đã nghe thấy chuông vàng loạn vang, mỹ nhân trên sập lúng túng bất lực, khiến hắn ta hai mắt sáng rỡ, cười to nói:
“Thất điện hạ, đã đến nước này rồi còn giả bộ sợ hãi, chẳng phải hơi muộn sao? Đây là ngươi tự nguyện.”
Cách gọi “Thất điện hạ” lại khiến Thẩm Từ Thu giật mình.
Quái lạ.
Xiêm y không che nổi hết thân, quả có chút luống cuống, hai tay cũng bắt đầu run rẩy. Nhưng khi hắn ngẩng đầu thấy bộ dáng dương dương đắc ý của Thượng thư, trong đầu bỗng hiện lên một loạt ký ức về kẻ đó.
Kẻ tham tàn vô độ, tàn hại trung lương, lòng tham không đáy, là loại tiểu nhân khánh trúc nan thư khó ghi hết tội.
Thẩm Từ Thu nắm chặt mép sa y.
Hắn chán ghét kẻ này. Dẫu có bị ép, hắn cũng không nên lựa chọn bán mình cho hắn ta.
Nhưng chuyện đã tới nước này…
Ánh mắt xinh đẹp của Thẩm Từ Thu dần bình tĩnh trở lại.
Thượng thư bước tới trước giường: “Tuy hơi sợ hãi, nhưng dáng vẻ ngoan ngoãn thế kia cũng thật động lòng… hửm?”
Thẩm Từ Thu hơi do dự, rồi như thật sự thuận theo, nhẹ nhàng dang tay ra.
Thượng thư mừng rỡ, vừa mới cúi người chưa kịp chạm vào, liền cảm thấy toàn thân cứng đờ.
Một cây kim trâm đã găm thẳng vào cổ họng hắn ta, đầu còn lại nằm gọn trong tay mỹ nhân trắng như ngọc.
Mỹ nhân hạ sát, ánh mắt lạnh như sương.
Thượng thư há miệng, nhưng cổ họng đã bị đ.â.m thủng, chỉ có thể thở hổn hển, rồi đổ rạp xuống, không thốt nổi một lời.
Máu tươi b.ắ.n lên mặt Thẩm Từ Thu, hắn chậm rãi ngẩng đầu, ngón tay nhẹ quệt vệt m.á.u bên môi, nhuộm cho đôi môi thêm diễm lệ.
Dùng mạng của Thượng thư, hắn tô son điểm phấn cho chính mình.
Hắn quay đầu nhìn người thanh niên vừa bước vào cửa, nhẹ nhàng hỏi:
“Ngươi cũng đến vì ta?”
Tóc hắn rũ như thác, mặt như hoa ngọc, tay chân thanh mảnh như sứ. Nhưng chính mỹ nhân mỏng manh ấy, g.i.ế.c người cũng không chớp mắt.
Nam Cung Tư Uyển
Thiếu niên kia nhìn thấy cảnh ấy, thở dốc không ngừng.
Nửa gương mặt vấy m.á.u yêu dã diễm lệ, nửa còn lại lạnh lẽo thanh nhã như tuyết.
Tiên khí cùng mị cốt, lại có thể tồn tại đồng thời trong một thân thể.
Thiếu niên thu lại quạt xếp, như cuối cùng mới hoàn hồn, không hề hoảng sợ cũng không chạy trốn, trái lại đóng cửa phòng lại.
“Ta không đến mua, chỉ là Thượng thư nói hôm nay có trò hay, mang ta đến xem mở rộng tầm mắt, ai ngờ lại là điện hạ ở đây.”
Thiếu niên cười, “Ta là Tạ Linh, điện hạ có nghe qua tên ta chưa?”
Thẩm Từ Thu nhổ cây trâm khỏi xác Thượng thư, xoay lòng bàn tay, nhàn nhạt gật đầu: “Danh vang bên tai. Ngươi biết ta?”
Tạ Linh cười khẽ: “Cung yến từng thấy điện hạ từ xa, phong tư xuất chúng.”
“Bên ngoài chẳng phải đồn ta là phế vật ăn chơi trác táng, không biết cố gắng, chờ c.h.ế.t qua ngày sao?”
Tạ Linh ra vẻ tự đắc: “Ai… ta cũng chẳng muốn vậy, nhưng trời sinh đã thế.”
Tạ phủ tiểu hầu gia, gia thế hiển hách, nhưng danh tiếng bê bối, thành kinh thành đệ nhất ăn chơi.
Thẩm Từ Thu đá xác Thượng thư xuống đất, lười biếng buông hồng sa, cánh tay trắng như tuyết mơ hồ hiện ra. Hắn liếc nhìn Tạ Linh không hề có ý định tiến lại gần, liền ném cây trâm sang một bên: “Ngươi đi báo quan đi.”
Tạ Linh không nhúc nhích: “Ta vì sao phải báo?”
Đôi mắt băng lãnh của Thẩm Từ Thu rốt cuộc hiện ra chút màu, huyết sắc tản đi, nguy cơ xung quanh hắn dần tăng lên. Hắn không nói gì, chỉ dùng đầu ngón tay dính m.á.u chỉ xuống xác chết.
Ý tứ quá rõ ràng ta đã g.i.ế.c người, ngươi không thấy sao?
Tạ Linh bình thản: “Hắn mời ta đến, nhưng lại c.h.ế.t ở đây, ta cũng không dễ rửa sạch. Nơi này là biệt viện bí mật của hắn, hôm nay lại chẳng ai biết hắn hẹn người, không bằng chúng ta coi như chưa từng thấy.”
Thẩm Từ Thu khẽ gật đầu.
Tạ Linh thở phào.
Cũng giống như Thẩm Từ Thu cảm thấy có điều bất thường, Tạ Linh cũng vậy.
Vừa rồi y đột nhiên nghe thấy một giọng nói quen thuộc vang bên tai:
【Ngươi tên Tạ Linh, là người xuyên không, đang tham gia khảo nghiệm trong thế giới tu tiên. Mọi thứ trước mắt đều là ảo cảnh. Nếu không tin, nhắm mắt lại, niệm hai lần “hệ thống”, ngươi sẽ biết ta nói thật.】
Tạ Linh giật mình. Đây là… giọng của chính mình?
Nửa tin nửa ngờ làm theo, trước mắt liền hiện ra một giao diện lơ lửng, đầy những dòng ký hiệu cổ quái mà y chưa từng thấy qua trong đời.
Chính là giao diện hệ thống.
Ngay cả Nhiên Hồn lão tổ ngoài thủy kính cũng không thấy được.
Lật xem từng trang, Tạ Linh càng chắc chắn: mình quả thật là người xuyên sách, hiện đang nhận khảo hạch. Trước đây y đã để lại nhắc nhở trong hệ thống, dùng cách truyền âm nhận được từ nhiệm vụ để đánh thức chính mình.
Có cốt truyện trong tay, đương nhiên không thể không đề phòng từ trước.
Chỉ tiếc, nếu Thẩm Từ Thu chỉ là ảo ảnh, thì thật quá đáng tiếc.
Tạ Linh âm thầm nghĩ người đẹp thế kia, giá như là thật thì hay biết mấy.
Lão tổ đầy vẻ hứng thú hỏi:
“Quan hệ giữa hai ngươi là gì?”
Thẩm Từ Thu và Tạ Linh liếc mắt nhìn nhau, rồi đồng loạt cẩn trọng lên tiếng:
“Vị hôn phu.”
“Ừm.” Nhiên Hồn lão tổ gật gật đầu, giọng mang theo ý tứ đã hiểu, “Tuổi trẻ thật là tốt a. Mặc kệ là mấy người tiến vào, chỉ cần hữu duyên mà đến, thông qua được khảo hạch của ta thì đều có thể nhận truyền thừa.”
Tạ Linh tức thì âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Nhiên Hồn lão tổ cũng không dây dưa làm cao:
“Truyền thừa ta lưu lại, chính là phân hồn hóa thân chi pháp.”
Thẩm Từ Thu hơi nín thở một nhịp: Quả nhiên là nó!
Năm xưa, Nhiên Hồn lão tổ chính nhờ sáng chế ra phân hồn hóa thân mà một trận nổi danh, rất nhiều kẻ hoặc dụ dỗ hoặc cưỡng ép, thậm chí vây công ép giao ra công pháp, nhưng lão tổ khi đó còn sống đã không chịu nhượng bộ, đến lúc ngã xuống cũng chẳng để lại chút chỉ dẫn nào. Mọi người tuy đoán ông có để lại truyền thừa, nhưng nay được chính tai nghe thấy, tim vẫn không nhịn được run lên một nhịp.
Phân hồn hóa thân, không chỉ dùng vào thân thể, mà còn có thể tách thần thức ra mà vận dụng, dù tu vi không bằng người, cũng có thể dùng thần thức chiến đấu, phá cục bất lợi. Nhưng thần thức công kích thì xưa nay khó luyện, đa phần người học không nổi, có học cũng vô dụng, chỉ riêng Nhiên Hồn lão tổ là kẻ đầu tiên mở ra con đường này.
Nếu có thể nắm được công pháp này trong tay, tương lai đối mặt với Huyền Dương Tôn, Thẩm Từ Thu ít ra cũng thêm được vài phần phần thắng.
Hai người mỗi người một tính toán trong lòng.
Nhiên Hồn lão tổ tiếp tục nói:
“Muốn tu luyện phân hồn hóa thân, nhất định phải có thần thức cùng ý chí cực kỳ cường đại. Bởi vì đến lúc đó, các ngươi sẽ đồng thời khống chế một, thậm chí nhiều phân hồn, cho nên bất cứ thời điểm nào, cũng phải nắm chắc bản tâm.”
Lão tổ nhẹ gật đầu:
“Nếu không khống chế được, chẳng những không thành, ngược lại còn làm loạn thần trí bản thân.”
Nói trắng ra… học không giỏi thì tự dẫn đến tâm thần phân liệt.
Lão tổ nghiêng chén trà, rót thêm một bát, mà chỉ trong nháy mắt, từ trong làn nước nhạt bỗng hiện ra một mặt thủy kính rộng lớn như gương soi. Ông khẽ cười:
“Đi đi. Ai có thể vượt qua khảo hạch, chính là người có tư cách nhận truyền thừa.”
Thẩm Từ Thu và Tạ Linh không chút do dự cùng lúc nhảy vào trong thủy kính.
Vừa xuyên qua lớp nước, quần áo trên người không hề dính ướt, cảm giác như từ nơi cao rơi xuống, lại giống như từ đáy biển phá nước mà tiến về phía trước. Nhật nguyệt tinh thần lướt qua bên tai, ý thức chập chờn, thời gian hỗn loạn, không biết hôm nay là ngày nào.
Dù Thẩm Từ Thu đã niệm tâm pháp định thần, cắn đầu lưỡi tỉnh táo, cũng không thể chống đỡ được sự mơ hồ dần dần lan đến. Ánh mắt hắn vốn lưu ly sáng lạnh giờ như bị sương tuyết cuốn lấy, chỉ còn lại m.ô.n.g lung hoảng hốt.
Không biết qua bao lâu, tim hắn bỗng rơi mạnh xuống đáy, cả người choáng váng lảo đảo rồi mới dần khôi phục thần trí.
Thẩm Từ Thu nâng mắt lên, đôi đồng tử đẹp mê man chớp chớp, lông mi run nhẹ.
Ta… ta là ai? À… là Thẩm Từ Thu. Là… vị hoàng tử nghèo khổ.
Phía ngoài thủy kính, Nhiên Hồn lão tổ nhìn hình ảnh trong gương, khẽ bật cười.
Khi một người rơi vào nơi sâu nhất, đến mức cả thân phận và ký ức đều bị thay thế, vậy thì
Liệu hắn còn có thể nhận ra bản tâm chân thật của mình, và làm ra lựa chọn đúng đắn nhất hay không?
Ông muốn nhìn thử xem.
Huống hồ lần này lại là hai người cùng tiếp nhận khảo hạch, mà còn là một đôi “tiểu đạo lữ chưa cưới”.
Biết đâu chừng…
Chuyện sắp tới, sẽ thú vị lắm đây.
Khiến người ta phải lau mắt chờ mong.
Bên trong thủy kính, Thẩm Từ Thu ôm đầu, áp chế cơn choáng váng, âm thầm suy nghĩ có lẽ là đêm qua ngủ không ngon, đầu óc hỗn loạn, bằng không sao có thể… quên luôn cả bản thân là ai?
Hắn là thất hoàng tử của Tuyết Quốc, vị hoàng tử chẳng được ai yêu quý, bị hoàng đế ghét bỏ, mẫu phi đã sớm qua đời, mẫu tộc thì nhỏ yếu bất lực. Gần đây, biểu đệ hắn gây ra đại họa, hắn đến cầu xin, nhưng cửa cung không mở, hoàng đế cũng chẳng buồn liếc mắt nhìn. Cùng đường mạt lộ, hắn chỉ còn nước tìm tới chỗ Lễ bộ Thượng thư người đang là tâm phúc bên cạnh hoàng đế hiện tại.
Nhưng Thẩm Từ Thu hai bàn tay trắng, có gì đáng giá? Chỉ còn gương mặt này… vừa vặn Lễ bộ Thượng thư lại yêu thích mỹ thiếu niên, cho nên hắn đành tự mình đưa thân, tiến vào sương phòng, hẹn định ngày “ngủ giường”.
Hôm nay, chính là ngày hắn cùng Thượng thư “hoàn thành giao ước”.
Chuyện này… khác gì bán thân?
Ta bán thân?
Trong đôi mắt lưu ly của Thẩm Từ Thu thoáng hiện lên một tia nghi hoặc, chính mình cũng bị chính mình làm cho chấn động, ta có thể làm ra chuyện như vậy?
Cái vị biểu đệ kia, nói thẳng ra là họ hàng tám trăm dặm, là bên ngoại của bên ngoại, khi bản thân hắn khốn khó thì không thấy ai giúp. Giờ nó tự gây họa tự tìm đường chết, vậy mà hắn lại bằng lòng hy sinh bản thân, đi hầu hạ người khác chỉ để cầu tình giúp?
Hắn đâu phải thánh nhân.
Thẩm Từ Thu cau mày lại, xét theo lễ thường, hắn đúng là nên giúp biểu đệ. Nhưng nếu hỏi hắn thật lòng lúc này, hắn chỉ có một ý nghĩ:
Chết thì c.h.ế.t đi, liên quan gì đến ta?
Hắn cảm thấy chuyện này thật sự không ổn lắm.
Giờ phút này, hắn đang ở trong một gian phòng lộng lẫy quý giá: cột trụ chạm rồng, màn lụa rủ xuống, bình phong gỗ đỏ, đồ sứ muôn sắc đặt tôn quý trên giá, lò hương đồng đang phả khói, bàn trước mặt đã bày đủ điểm tâm tinh xảo cùng chén rượu vàng.
Còn hắn… thì bị người khác trang điểm một lượt.
Mái tóc đen dài buông nửa, vắt ngang bờ vai, mang theo vẻ lười biếng mờ mịt. Cả người khoác một tầng lụa mỏng sắc hồng phơn phớt, như sương sớm nhẹ phủ lên làn da trắng như tuyết. Áo mỏng như cánh ve, che chẳng được đôi chân thon dài trắng nõn đang tựa trên trường kỷ.
Điểm chướng mắt nhất.
Chính là trên cổ chân, bị khóa bằng một sợi xích vàng tinh xảo, nơi cuối còn treo lục lạc nhỏ. Mỗi khi hắn vô ý nhích chân, chuông reo lên một tiếng trong trẻo, mang theo cảm giác ngượng ngùng mà ám muội.
Một màn như vậy, đúng là mỹ nhân sẵn sàng được hái, quần áo người đều tựa hoa chờ người giẫm nát, phong cảnh thật khiến người không đành lòng rời mắt.
Thẩm Từ Thu nghe tiếng chuông, khẽ động chân nhưng lập tức ngưng lại. Hắn giơ tay lên vuốt mái tóc, kéo xuống một cây trâm cài tinh xảo vô cùng.
Hắn nếu đã đến nơi này, hẳn là đã hạ quyết tâm từ trước.
Nhưng kỳ lạ thay… trong lòng hắn không hề dâng lên sợ hãi hay thấp thỏm, trái lại là một cơn phẫn nộ mơ hồ và nôn nóng không hiểu nổi.
Thẩm Từ Thu cúi đầu lặng lẽ nhìn đôi tay mình.
Da thịt như ngọc, thoạt nhìn mềm yếu vô lực.
Không biết nghĩ gì, hắn bỗng giơ tay chụp mạnh xuống tay vịn bên trường kỷ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tay vịn chẳng hề hấn gì, nhưng lòng bàn tay hắn lại đỏ bừng lên một mảnh.
Đau.
Thật sự đau, đau đến mức khóe mắt hắn cũng đỏ lên, theo bản năng muốn bật tiếng, nhưng không rõ vì sao, hắn lại nghiến răng nuốt xuống.
Hắn vì sao lại cho rằng mình có thể một chưởng đánh vỡ tay vịn?
Thẩm Từ Thu trong lòng đầy nghi hoặc, hôm nay quả thật có điều gì đó rất kỳ quái.
Đang trầm ngâm thì ngoài cửa vang lên tiếng bước chân.
Hắn bất giác luống cuống, kéo xiêm y định che chân, nhưng vải mỏng chẳng đủ dùng, càng đắp càng lộ, ngược lại càng thêm mê hoặc nhân tâm.
Thượng thư vừa vào đã nghe thấy chuông vàng loạn vang, mỹ nhân trên sập lúng túng bất lực, khiến hắn ta hai mắt sáng rỡ, cười to nói:
“Thất điện hạ, đã đến nước này rồi còn giả bộ sợ hãi, chẳng phải hơi muộn sao? Đây là ngươi tự nguyện.”
Cách gọi “Thất điện hạ” lại khiến Thẩm Từ Thu giật mình.
Quái lạ.
Xiêm y không che nổi hết thân, quả có chút luống cuống, hai tay cũng bắt đầu run rẩy. Nhưng khi hắn ngẩng đầu thấy bộ dáng dương dương đắc ý của Thượng thư, trong đầu bỗng hiện lên một loạt ký ức về kẻ đó.
Kẻ tham tàn vô độ, tàn hại trung lương, lòng tham không đáy, là loại tiểu nhân khánh trúc nan thư khó ghi hết tội.
Thẩm Từ Thu nắm chặt mép sa y.
Hắn chán ghét kẻ này. Dẫu có bị ép, hắn cũng không nên lựa chọn bán mình cho hắn ta.
Nhưng chuyện đã tới nước này…
Ánh mắt xinh đẹp của Thẩm Từ Thu dần bình tĩnh trở lại.
Thượng thư bước tới trước giường: “Tuy hơi sợ hãi, nhưng dáng vẻ ngoan ngoãn thế kia cũng thật động lòng… hửm?”
Thẩm Từ Thu hơi do dự, rồi như thật sự thuận theo, nhẹ nhàng dang tay ra.
Thượng thư mừng rỡ, vừa mới cúi người chưa kịp chạm vào, liền cảm thấy toàn thân cứng đờ.
Một cây kim trâm đã găm thẳng vào cổ họng hắn ta, đầu còn lại nằm gọn trong tay mỹ nhân trắng như ngọc.
Mỹ nhân hạ sát, ánh mắt lạnh như sương.
Thượng thư há miệng, nhưng cổ họng đã bị đ.â.m thủng, chỉ có thể thở hổn hển, rồi đổ rạp xuống, không thốt nổi một lời.
Máu tươi b.ắ.n lên mặt Thẩm Từ Thu, hắn chậm rãi ngẩng đầu, ngón tay nhẹ quệt vệt m.á.u bên môi, nhuộm cho đôi môi thêm diễm lệ.
Dùng mạng của Thượng thư, hắn tô son điểm phấn cho chính mình.
Hắn quay đầu nhìn người thanh niên vừa bước vào cửa, nhẹ nhàng hỏi:
“Ngươi cũng đến vì ta?”
Tóc hắn rũ như thác, mặt như hoa ngọc, tay chân thanh mảnh như sứ. Nhưng chính mỹ nhân mỏng manh ấy, g.i.ế.c người cũng không chớp mắt.
Nam Cung Tư Uyển
Thiếu niên kia nhìn thấy cảnh ấy, thở dốc không ngừng.
Nửa gương mặt vấy m.á.u yêu dã diễm lệ, nửa còn lại lạnh lẽo thanh nhã như tuyết.
Tiên khí cùng mị cốt, lại có thể tồn tại đồng thời trong một thân thể.
Thiếu niên thu lại quạt xếp, như cuối cùng mới hoàn hồn, không hề hoảng sợ cũng không chạy trốn, trái lại đóng cửa phòng lại.
“Ta không đến mua, chỉ là Thượng thư nói hôm nay có trò hay, mang ta đến xem mở rộng tầm mắt, ai ngờ lại là điện hạ ở đây.”
Thiếu niên cười, “Ta là Tạ Linh, điện hạ có nghe qua tên ta chưa?”
Thẩm Từ Thu nhổ cây trâm khỏi xác Thượng thư, xoay lòng bàn tay, nhàn nhạt gật đầu: “Danh vang bên tai. Ngươi biết ta?”
Tạ Linh cười khẽ: “Cung yến từng thấy điện hạ từ xa, phong tư xuất chúng.”
“Bên ngoài chẳng phải đồn ta là phế vật ăn chơi trác táng, không biết cố gắng, chờ c.h.ế.t qua ngày sao?”
Tạ Linh ra vẻ tự đắc: “Ai… ta cũng chẳng muốn vậy, nhưng trời sinh đã thế.”
Tạ phủ tiểu hầu gia, gia thế hiển hách, nhưng danh tiếng bê bối, thành kinh thành đệ nhất ăn chơi.
Thẩm Từ Thu đá xác Thượng thư xuống đất, lười biếng buông hồng sa, cánh tay trắng như tuyết mơ hồ hiện ra. Hắn liếc nhìn Tạ Linh không hề có ý định tiến lại gần, liền ném cây trâm sang một bên: “Ngươi đi báo quan đi.”
Tạ Linh không nhúc nhích: “Ta vì sao phải báo?”
Đôi mắt băng lãnh của Thẩm Từ Thu rốt cuộc hiện ra chút màu, huyết sắc tản đi, nguy cơ xung quanh hắn dần tăng lên. Hắn không nói gì, chỉ dùng đầu ngón tay dính m.á.u chỉ xuống xác chết.
Ý tứ quá rõ ràng ta đã g.i.ế.c người, ngươi không thấy sao?
Tạ Linh bình thản: “Hắn mời ta đến, nhưng lại c.h.ế.t ở đây, ta cũng không dễ rửa sạch. Nơi này là biệt viện bí mật của hắn, hôm nay lại chẳng ai biết hắn hẹn người, không bằng chúng ta coi như chưa từng thấy.”
Thẩm Từ Thu khẽ gật đầu.
Tạ Linh thở phào.
Cũng giống như Thẩm Từ Thu cảm thấy có điều bất thường, Tạ Linh cũng vậy.
Vừa rồi y đột nhiên nghe thấy một giọng nói quen thuộc vang bên tai:
【Ngươi tên Tạ Linh, là người xuyên không, đang tham gia khảo nghiệm trong thế giới tu tiên. Mọi thứ trước mắt đều là ảo cảnh. Nếu không tin, nhắm mắt lại, niệm hai lần “hệ thống”, ngươi sẽ biết ta nói thật.】
Tạ Linh giật mình. Đây là… giọng của chính mình?
Nửa tin nửa ngờ làm theo, trước mắt liền hiện ra một giao diện lơ lửng, đầy những dòng ký hiệu cổ quái mà y chưa từng thấy qua trong đời.
Chính là giao diện hệ thống.
Ngay cả Nhiên Hồn lão tổ ngoài thủy kính cũng không thấy được.
Lật xem từng trang, Tạ Linh càng chắc chắn: mình quả thật là người xuyên sách, hiện đang nhận khảo hạch. Trước đây y đã để lại nhắc nhở trong hệ thống, dùng cách truyền âm nhận được từ nhiệm vụ để đánh thức chính mình.
Có cốt truyện trong tay, đương nhiên không thể không đề phòng từ trước.
Chỉ tiếc, nếu Thẩm Từ Thu chỉ là ảo ảnh, thì thật quá đáng tiếc.
Tạ Linh âm thầm nghĩ người đẹp thế kia, giá như là thật thì hay biết mấy.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương