Cũng không ngờ lại bị Thẩm Từ Thu xem như người vô hình, Ôn Lan hít sâu một hơi, vừa định mở miệng thì Thẩm Từ Thu đã bước đến chỗ Tạ Linh. Mà Tạ Linh lại vừa khéo giơ quạt xếp lên, vô cùng tự nhiên chắn lấy một con bướm đang bay sà vào mặt.
Con bướm ấy bay lượn một vòng trên chiếc quạt xếp dát vàng của Tạ Linh, bị luồng gió nhẹ nhàng cuốn theo, đầu óc choáng váng bay đi mất.
Hai người sóng vai đứng đó, như tranh ngọc họa thành, cực kỳ xứng đôi. Thẩm Từ Thu thì thanh lãnh như tuyết, Tạ Linh thì rực rỡ như sao, quả thật như đôi lứa trời ban.
Càng nhìn cảnh đó, Ôn Lan càng thấy chướng mắt.
Hắn chậm rãi thở ra luồng khí nặng ngực, cố gắng nặn ra một nụ cười ôn hòa, cũng tiến đến chào hỏi Tạ Linh:
“Thất điện hạ thật là nhã hứng, cùng người tới Phồn Hoa Phong du ngoạn?”
Tạ Linh chẳng biết Phồn Hoa Phong lại là thánh địa tình nhân, nhưng bản năng cảm thấy lời Ôn Lan có bẫy, nên đáp lại cực kỳ khuôn phép:
“Ta vốn định đi một mình, nhưng không biết đường, vừa khéo gặp vị sư huynh này có lòng tốt dẫn đường, ta rất cảm kích huynh ấy.”
Ôn Lan thấy Tạ Linh không mắc mưu, lại nhìn sang Thẩm Từ Thu cũng chẳng có phản ứng gì, bèn đổi chiến thuật. Dù sao, mục tiêu của hắn là phá hoại tình cảm giữa hai người này, chỉ cần một trong hai người sinh lòng chán ghét, hôn ước không đến được cuối cùng, thì tính là hắn thắng.
Vị tiểu đệ tử kia của Ngọc Tiên Tông đích xác là do Ôn Lan sắp đặt, lại còn đặc biệt chọn kiểu người ôn nhu, đáng yêu, lý nào không hợp khẩu vị của Tạ Linh? Tiểu đệ tử kia vận khí cũng không tệ, không tốn bao công sức đã đi cùng Tạ Linh lên tận Phồn Hoa Phong, chỉ tiếc, trên đường tiếp cận đối phương, lại đụng trúng tấm thép dày.
Không lay chuyển được Thẩm Từ Thu, Ôn Lan bèn quay sang chọc vào Tạ Linh.
“Hóa ra là vậy,” hắn mỉm cười ôn hòa, “Ta cùng A Từ vừa từ giáo trường đến đây, cũng đã lâu không đến Phồn Hoa Phong, vừa hay đồng hành.”
Tạ Linh nghe xong liền bắt được trọng điểm là hắn và Thẩm Từ Thu cùng nhau đến.
Thật là khoe khoang một cách cao tay mà đầy tính toán, tiểu trò này cũng biết chơi đấy chứ.
Tạ Linh chỉ cười cười, làm bộ như nghe không hiểu. Nhưng Thẩm Từ Thu lại lên tiếng trước:
“Ôn thiếu chủ nói ngươi ở gần đây, cho nên ta tới xem ngươi.”
Ôn Lan: “……”
Tạ Linh suýt nữa thì bật cười thành tiếng, cảm giác bị vả mặt ngay tại chỗ, mùi vị thế nào hả, Ôn thiếu chủ?
Thật ra, Tạ Linh chẳng hề có thù oán gì với Ôn Lan, cùng lắm cũng chỉ là bị xem là tình địch. Nếu như hắn không giống tên điên Úc Khôi kia làm ra trò gì kỳ quặc, thì y cũng không định gây chuyện.
Nhưng nếu Ôn Lan thật là cái kiểu người ba phải, trước mặt một kiểu, sau lưng một nẻo, chỉ biết dẫm đạp tình cảm người khác để leo lên, thì Tạ Linh vô cùng sẵn lòng đứng một bên nhìn hắn làm trò cười.
Tạ Linh không ưa người “tra”.
Thích thì là thích, không yêu thì nói rõ, chia tay xong muốn đi yêu ai tiếp thì cứ việc, chuyện đó có gì khó đâu?
Dĩ nhiên, nếu đối phương biết rõ chân tướng mà vẫn nguyện ý dây dưa cùng một chỗ thì Tạ Linh không hiểu nổi, nhưng vẫn tôn trọng lựa chọn người ta. Còn nếu dựa vào lừa gạt, một chân đạp mấy thuyền, vậy thì… xin lỗi, coi chừng bị sóng đời vỗ c.h.ế.t trên bãi cát.
Có điều, rõ ràng là Thẩm Từ Thu không hề muốn dây dưa với Ôn Lan.
Tạ Linh biết Thẩm Từ Thu lại đang bắt đầu diễn đã thế, y cũng hợp tác, cười tươi như hoa, hỏi một câu:
“Vậy, ta có đẹp không?”
Thẩm Từ Thu: “……”
Ở phương diện “không biết xấu hổ”, Tạ Linh quả nhiên vẫn là người dẫn đầu vượt trội.
Ai cùng y diễn kịch, chỉ cần hơi sơ ý thôi là bị lôi tuột đi như ngựa không cương, chẳng ai dám chắc sẽ bị kéo chạy đến tình huống kỳ quặc nào.
Nhưng điều ngoài ý muốn là dù lấy Úc Khôi hay Ôn Lan ra làm mồi nhử, hiệu quả đều không tệ, cho nên dù có bị Tạ Linh tiện mồm chiếm lợi một chút, Thẩm Từ Thu cũng không thấy khó chịu.
Thẩm Từ Thu nói: “Đẹp.”
Tạ Linh lập tức “bùm” một tiếng, mở xòe quạt xếp, như khổng tước xòe đuôi, hơi nâng cằm, đầu ngẩng cao, trên y phục khổng tước linh văn phối hợp lấp lánh, rực rỡ đến chói mắt.
Thẩm Từ Thu suýt thì không diễn nổi, lập tức dời mắt.
Hắn giống như nhìn thấy một con chim quý xinh đẹp đang vô cùng đắc ý, không kiêng dè gì mà phát sáng chói mù thiên hạ.
Nam Cung Tư Uyển
Dù sao ánh mắt Ôn Lan lúc này nhìn qua cũng đủ biết: đau mắt thật.
Nhưng hắn ta nào phải loại người cam tâm lùi bước, lập tức bước tới bên cạnh Thẩm Từ Thu, cùng Tạ Linh tạo thành thế ba người giằng co, trái phải vây quanh, ai cũng không chịu nhường ai.
Thẩm Từ Thu liền bị kẹp ở giữa.
Tiểu đệ tử theo sau nhìn ba người sóng vai đi tới phía trước, cảm thấy tình cảnh có chút… kích thích, mà cũng thật quái dị. Nhưng lúc này hắn là người xấu hổ nhất, không biết nên tiếp tục theo hay nên âm thầm rút lui.
Ngược lại người hộ vệ luôn giữ khoảng cách vừa phải phía sau, so với hắn thì thật sự tốt số hơn nhiều.
Tiểu đệ tử lúng túng há miệng: “Hai vị sư huynh, thất điện hạ, ta…”
Ba người ánh mắt đồng loạt quét tới, tiểu đệ tử run cầm cập, nuốt nước bọt, mới cố gắng nói tiếp: “Ta… ta còn muốn hái thêm chút hoa lộ, không đi cùng các vị nữa.”
Ôn Lan đầu óc xoay chuyển cực nhanh:
“Dù sao đang rảnh, chi bằng chúng ta giúp ngươi một tay, ngươi cũng đã giúp Thất điện hạ dẫn đường mà. Thất điện hạ, cùng nhau chứ?”
Tạ Linh mỉm cười, nhưng chẳng theo kịch bản mà đáp lại:
“Đa tạ huynh đã dẫn đường, đây là hoa lộ, xin nhận lấy.”
Không ngờ tới phải không? Y trực tiếp dùng tiền cảm tạ, khỏi tốn thời gian dây dưa! Xuyên tới đây đã bao nhiêu năm, trong tay y cái gì cũng không thiếu!
Muốn dùng đạo đức để ép? Xin lỗi, chiêu đó vô hiệu với Tạ Linh.
Dưới ánh mắt trợn tròn cứng đờ của tiểu đệ tử, y đặt bình hoa lộ vào tay hắn:
“Ôn thiếu chủ quả là quân tử, nhiệt tình giúp người, vậy hai người cứ thong thả hái hoa, bọn ta xin phép đi trước một bước.”
Ôn Lan hoàn toàn đơ người: “Ta…”
“Đa tạ Ôn thiếu chủ quan tâm đệ tử bản tông,” Thẩm Từ Thu lãnh đạm gật đầu, giọng nói khách sáo đến vô cảm, rồi quay đầu đi, “Tạ sư đệ, chúng ta đi thôi.”
Tạ Linh phe phẩy quạt, vạt áo khổng tước bay bay, nhanh nhẹn bước theo: “Tới đây.”
Ôn Lan: “……”
Cái gì gọi là tự mình bê đá đập chân mình, đây chính là ví dụ sống. Chính hắn miệng nói muốn giúp, giờ mà đổi giọng thì trong mắt Thẩm Từ Thu còn ra gì?
Trong nháy mắt vài hơi thở, Thẩm Từ Thu và Tạ Linh đã rời khỏi biển hoa, đi vào khu rừng phía sau, bóng dáng cũng theo đó biến mất.
Dưới tay áo, Ôn Lan âm thầm siết chặt nắm đấm, khớp tay phát ra tiếng răng rắc.
Tiểu đệ tử cẩn thận nhìn sắc mặt hắn, thấp giọng hỏi:
“Ôn, Ôn thiếu chủ, ngài nói Tạ Linh chưa chắc thật lòng với Thẩm sư huynh, bảo ta thử tiếp cận… Nhưng hôm nay ta thấy hai người bọn họ tình cảm hình như không tệ, sau này còn cần thử nữa không?”
Ôn Lan xoay đầu lại, còn chưa dứt giận, ánh mắt quét tới lạnh như băng khiến tiểu đệ tử giật nảy mình, rụt cổ lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hắn đánh giá tiểu đệ tử một phen cũng xem như có vài phần thanh tú, nhưng không đủ.
Cũng đúng thôi, dù có thích kiểu ngoan ngoãn đáng yêu đi nữa, thì còn phải xem người đó đặt cạnh ai. So với Thẩm Từ Thu thì kém xa.
Nếu muốn đánh cược lần nữa, chi bằng tìm kẻ vừa có dung mạo hơn hẳn, lại ngoan ngoãn dễ sai khiến xem thử Tạ Linh còn động tâm hay không.
Ôn Lan dần dần đè xuống lửa giận, ôn hòa đáp:
“Tạm thời không cần, vất vả cho ngươi rồi.”
Tiểu đệ tử nghe ngữ khí đã dịu xuống, lúc này mới dám ngẩng đầu lên, cũng thầm thở phào nhẹ nhõm. Mới vừa rồi tại sao lại thấy Ôn thiếu chủ đáng sợ như thế chứ… chắc là ảo giác thôi.
Cùng lúc đó, Thẩm Từ Thu và Tạ Linh đã tới một khu vườn khác trong Phồn Hoa Phong, hai bên tiểu đạo nở đầy một loại hoa tím u nhã, cánh hoa mềm mại nhẹ lay động, như váy tiên lướt gió.
Thẩm Từ Thu dừng bước:
“Ta phải xuống núi rồi.”
Không còn người ngoài, khoảng cách giữa hai người liền giãn ra ngay lập tức.
Chẳng ngờ được Ôn Lan lại nghĩ ra trò mưu kế nhàm chán như vậy, có điều dù sao cũng tạm thời khiến hắn rút lui, Thẩm Từ Thu còn phải trở về luyện kiếm.
Tạ Linh đang không biết làm sao chia tách hợp lý với vai ác, nghe vậy liền mừng thầm, nhưng vẫn cố nén, không dám lộ rõ ra mặt, sợ bị Thẩm Từ Thu nhìn thấu, chỉ nghiêm túc nói:
“Được, ta lại tiếp tục dạo quanh một vòng.”
Dù sao y làm gì cũng chẳng liên quan tới Thẩm Từ Thu.
Chỉ là đúng lúc đó, hai con bạch hạc từ trời rơi xuống, đáp vào giữa bụi hoa, nhẹ nhàng múa lượn, dáng vẻ thanh thoát dịu dàng. Bạch hạc duỗi cánh, chậm rãi tiến đến gần nhau, thân mật tựa trán, vươn cổ mà hôn nhẹ.
Một đôi bạch hạc, một đời một đôi.
Thẩm Từ Thu khẽ nhìn, bỗng nhiên mở miệng hỏi:
“Ngươi thích kiểu người ôn nhu, đáng yêu à?”
Tạ Linh tay cầm quạt hơi cứng lại: “A… ngươi nghe được rồi?”
Y… lúc ở viện Thẩm Từ Thu, nói mấy chuyện tầm bậy với Ôn Lan, chẳng lẽ bị người ta nghe hết rồi!?
Thẩm Từ Thu khẽ gật đầu. Mấy lời kia, khiến hắn không nhịn được liên tưởng đến Mộ Tử Thần.
Từ trước đến giờ, Tạ Linh vẫn là một người hợp tác rất tốt, không hỏi nhiều, không vượt giới hạn, cũng không xen vào chuyện riêng của hắn, ngay cả việc hắn muốn g.i.ế.c Úc Khôi vì sao, Tạ Linh cũng không truy cứu, vô cùng biết điều, khiến người khác bớt lo.
Nhưng nếu như sau này Tạ Linh cũng giống như bọn họ, bị kẻ đó mê hoặc đến thần hồn điên đảo, bị lợi dụng mà không hay biết… Vậy thì giao dịch giữa bọn họ, sớm muộn cũng sẽ đổ vỡ.
Một kẻ si tình với Mộ Tử Thần, hắn tuyệt đối không cần.
Gió nhẹ thoảng qua, làm tóc dài Thẩm Từ Thu khẽ lay động, đường nét như ngọc của hắn nổi bật giữa biển hoa u lan, càng thêm quyến rũ động lòng người. Hắn khẽ gật đầu với Tạ Linh, thanh âm ôn hòa:
“Chúc ngươi tìm được người ngươi thực sự yêu mến, một đời một đôi.”
Giữa lúc đó, hai con bạch hạc vẫn đang múa lượn ưu nhã. Pha lê phấn hoa từ hoa u lan tràn ngập linh khí bị cánh hạc khẽ khàng khơi lên, lấp lánh bay tán loạn phía sau Thẩm Từ Thu như dòng sao vụt sáng. Dưới ánh sáng ấy, Thẩm Từ Thu nghiêng đầu nhìn lại, trong khoảnh khắc rực rỡ như cả thiên hà hội tụ.
Tạ Linh hơi hé miệng, cảm thấy hình như mình nên nói gì đó.
Nhưng còn chưa kịp lên tiếng, trước mắt đột nhiên biến ảo, cuồng phong gào thét nổi lên, cuốn bay toàn bộ cánh hoa trời đất. Đợi đến khi gió lặng, biển hoa và bạch hạc đã biến mất, hai người thế mà lại đặt chân vào giữa một bức họa sơn thủy!?
Tạ Linh đờ người một lúc, sau đó mới chậm rãi phản ứng, chẳng lẽ, đây là cơ duyên!?
Tin tốt: thành công kích hoạt bí cảnh tàng bảo.
Tin xấu: vai ác cũng bị cuốn vào theo.
Bên cạnh, giới chỉ bạc trên tay Thẩm Từ Thu lóe lên, một cây roi dài xuất hiện, hắn lập tức nâng tay cảnh giới, ánh mắt nhanh chóng quét khắp bốn phương.
Lúc này, một làn sương mờ lững lờ trôi qua, và phía sau màn sương đó là một thân ảnh đang ung dung pha trà, tự mình uống tự mình vui. Người nọ nhìn qua tuổi còn trẻ, nhưng giọng nói vừa mở miệng đã lộ ra mấy phần tang thương:
“Đợi bao năm rồi, cuối cùng cũng có người bước vào… Ừm? Sao lại có đến hai người?”
Nghe tiếng nói ấy, ánh mắt Thẩm Từ Thu lập tức nhìn sang, rồi sau khi đánh giá phục sức đối phương, sắc mặt từ đề phòng biến thành kinh ngạc.
Hắn từng thấy người này trên bức họa.
Đây chẳng phải là Nhiên Hồn lão tổ từng lưu lại cơ duyên trong truyền thuyết của Ngọc Tiên Tông hay sao? So với tranh vẽ, quả thực không khác một ly.
Thẩm Từ Thu thoáng trầm ngâm, sau đó hành lễ thật chuẩn:
“Đệ tử bái kiến lão tổ.”
Thân ảnh kia không phải bản thể của Nhiên Hồn lão tổ, chỉ là một tia thần thức được lưu lại để truyền thừa, đợi truyền thừa xong thì sẽ tiêu tán. Lão tổ nhìn thấy bài lệnh bên hông Thẩm Từ Thu, khẽ gật đầu:
“Ừm, là đệ tử Ngọc Tiên Tông, nhìn cốt cách chắc khoảng mười tám, Kim Đan đại viên mãn, không tệ… Hậu sinh khả uý.”
Rồi ánh mắt rơi lên người Tạ Linh:
“Ồ? Một tiểu yêu… Ngươi cũng có chút ý tứ.”
Bên ngoài ai cũng nói tu vi bị huỷ thì như phế vật, nhưng chỉ có chính Tạ Linh mới biết: đây là phá rồi mới lập, trong m.á.u y còn ẩn chứa một bí mật chưa ai phát hiện, chờ ngày sau lộ ra, ắt hẳn sẽ khiến người người chấn động.
Tạ Linh cũng hành lễ:
“Vãn bối tham kiến tiền bối.”
Trong nguyên tác, chỉ có một mình y tiến vào nơi này, vượt qua khảo hạch sẽ nhận được truyền thừa. Nhưng giờ lại thêm Thẩm Từ Thu!?
Tạ Linh thầm đổ mồ hôi:
Làm ơn tiền bối đừng thiên vị vì hắn là đệ tử chính tông mà chọn hắn thay ta, người này sau này là kẻ phản môn đấy! Không phải đồ tôn của người đâu!
Thẩm Từ Thu lúc này nghiêng đầu, nhẹ nhàng liếc nhìn Tạ Linh một cái.
Ở kiếp trước, trước khi hắn chết, Tạ Linh đã sớm bước lên hàng thiên kiêu, danh vọng lan xa. Nhưng chưa từng nghe y từng đến Ngọc Tiên Tông, hay đoạt cơ duyên gì.
Là Tạ Linh kiếp trước âm thầm đến đây? Hay vì hắn trọng sinh, nên mọi sự đã bắt đầu thay đổi?
Hắn trở lại một lần này là để g.i.ế.c người báo thù, vận mệnh của Ôn Lan, Úc Khôi, Huyền Dương Tôn đều đã bị hắn thay đổi. Từ đại cục mà xét, ngay cả chuyện hôn ước giữa hắn và Tạ Linh, cũng vốn không đáng nhắc tới, như hạt muối tan giữa biển, chẳng thể dậy nổi cơn sóng nào. Giải trừ rồi, cũng chẳng ảnh hưởng đến đại thế vận mệnh.
Nhưng…
Truyền thừa của Nhiên Hồn lão tổ lại là cơ duyên đại khí vận, chạm tới số mệnh.
Thẩm Từ Thu khẽ mím môi.
Trước là Băng Hỏa Song Sinh Châu, giờ lại đến cơ duyên lão tổ nhân quả giữa hắn và Tạ Linh, trong thời gian ngắn ngủi mà càng lúc càng ràng buộc sâu sắc.
Chuyện này, quả là không ổn.
Lỗi nằm ở hắn hay là ở trên người Tạ Linh?
Con bướm ấy bay lượn một vòng trên chiếc quạt xếp dát vàng của Tạ Linh, bị luồng gió nhẹ nhàng cuốn theo, đầu óc choáng váng bay đi mất.
Hai người sóng vai đứng đó, như tranh ngọc họa thành, cực kỳ xứng đôi. Thẩm Từ Thu thì thanh lãnh như tuyết, Tạ Linh thì rực rỡ như sao, quả thật như đôi lứa trời ban.
Càng nhìn cảnh đó, Ôn Lan càng thấy chướng mắt.
Hắn chậm rãi thở ra luồng khí nặng ngực, cố gắng nặn ra một nụ cười ôn hòa, cũng tiến đến chào hỏi Tạ Linh:
“Thất điện hạ thật là nhã hứng, cùng người tới Phồn Hoa Phong du ngoạn?”
Tạ Linh chẳng biết Phồn Hoa Phong lại là thánh địa tình nhân, nhưng bản năng cảm thấy lời Ôn Lan có bẫy, nên đáp lại cực kỳ khuôn phép:
“Ta vốn định đi một mình, nhưng không biết đường, vừa khéo gặp vị sư huynh này có lòng tốt dẫn đường, ta rất cảm kích huynh ấy.”
Ôn Lan thấy Tạ Linh không mắc mưu, lại nhìn sang Thẩm Từ Thu cũng chẳng có phản ứng gì, bèn đổi chiến thuật. Dù sao, mục tiêu của hắn là phá hoại tình cảm giữa hai người này, chỉ cần một trong hai người sinh lòng chán ghét, hôn ước không đến được cuối cùng, thì tính là hắn thắng.
Vị tiểu đệ tử kia của Ngọc Tiên Tông đích xác là do Ôn Lan sắp đặt, lại còn đặc biệt chọn kiểu người ôn nhu, đáng yêu, lý nào không hợp khẩu vị của Tạ Linh? Tiểu đệ tử kia vận khí cũng không tệ, không tốn bao công sức đã đi cùng Tạ Linh lên tận Phồn Hoa Phong, chỉ tiếc, trên đường tiếp cận đối phương, lại đụng trúng tấm thép dày.
Không lay chuyển được Thẩm Từ Thu, Ôn Lan bèn quay sang chọc vào Tạ Linh.
“Hóa ra là vậy,” hắn mỉm cười ôn hòa, “Ta cùng A Từ vừa từ giáo trường đến đây, cũng đã lâu không đến Phồn Hoa Phong, vừa hay đồng hành.”
Tạ Linh nghe xong liền bắt được trọng điểm là hắn và Thẩm Từ Thu cùng nhau đến.
Thật là khoe khoang một cách cao tay mà đầy tính toán, tiểu trò này cũng biết chơi đấy chứ.
Tạ Linh chỉ cười cười, làm bộ như nghe không hiểu. Nhưng Thẩm Từ Thu lại lên tiếng trước:
“Ôn thiếu chủ nói ngươi ở gần đây, cho nên ta tới xem ngươi.”
Ôn Lan: “……”
Tạ Linh suýt nữa thì bật cười thành tiếng, cảm giác bị vả mặt ngay tại chỗ, mùi vị thế nào hả, Ôn thiếu chủ?
Thật ra, Tạ Linh chẳng hề có thù oán gì với Ôn Lan, cùng lắm cũng chỉ là bị xem là tình địch. Nếu như hắn không giống tên điên Úc Khôi kia làm ra trò gì kỳ quặc, thì y cũng không định gây chuyện.
Nhưng nếu Ôn Lan thật là cái kiểu người ba phải, trước mặt một kiểu, sau lưng một nẻo, chỉ biết dẫm đạp tình cảm người khác để leo lên, thì Tạ Linh vô cùng sẵn lòng đứng một bên nhìn hắn làm trò cười.
Tạ Linh không ưa người “tra”.
Thích thì là thích, không yêu thì nói rõ, chia tay xong muốn đi yêu ai tiếp thì cứ việc, chuyện đó có gì khó đâu?
Dĩ nhiên, nếu đối phương biết rõ chân tướng mà vẫn nguyện ý dây dưa cùng một chỗ thì Tạ Linh không hiểu nổi, nhưng vẫn tôn trọng lựa chọn người ta. Còn nếu dựa vào lừa gạt, một chân đạp mấy thuyền, vậy thì… xin lỗi, coi chừng bị sóng đời vỗ c.h.ế.t trên bãi cát.
Có điều, rõ ràng là Thẩm Từ Thu không hề muốn dây dưa với Ôn Lan.
Tạ Linh biết Thẩm Từ Thu lại đang bắt đầu diễn đã thế, y cũng hợp tác, cười tươi như hoa, hỏi một câu:
“Vậy, ta có đẹp không?”
Thẩm Từ Thu: “……”
Ở phương diện “không biết xấu hổ”, Tạ Linh quả nhiên vẫn là người dẫn đầu vượt trội.
Ai cùng y diễn kịch, chỉ cần hơi sơ ý thôi là bị lôi tuột đi như ngựa không cương, chẳng ai dám chắc sẽ bị kéo chạy đến tình huống kỳ quặc nào.
Nhưng điều ngoài ý muốn là dù lấy Úc Khôi hay Ôn Lan ra làm mồi nhử, hiệu quả đều không tệ, cho nên dù có bị Tạ Linh tiện mồm chiếm lợi một chút, Thẩm Từ Thu cũng không thấy khó chịu.
Thẩm Từ Thu nói: “Đẹp.”
Tạ Linh lập tức “bùm” một tiếng, mở xòe quạt xếp, như khổng tước xòe đuôi, hơi nâng cằm, đầu ngẩng cao, trên y phục khổng tước linh văn phối hợp lấp lánh, rực rỡ đến chói mắt.
Thẩm Từ Thu suýt thì không diễn nổi, lập tức dời mắt.
Hắn giống như nhìn thấy một con chim quý xinh đẹp đang vô cùng đắc ý, không kiêng dè gì mà phát sáng chói mù thiên hạ.
Nam Cung Tư Uyển
Dù sao ánh mắt Ôn Lan lúc này nhìn qua cũng đủ biết: đau mắt thật.
Nhưng hắn ta nào phải loại người cam tâm lùi bước, lập tức bước tới bên cạnh Thẩm Từ Thu, cùng Tạ Linh tạo thành thế ba người giằng co, trái phải vây quanh, ai cũng không chịu nhường ai.
Thẩm Từ Thu liền bị kẹp ở giữa.
Tiểu đệ tử theo sau nhìn ba người sóng vai đi tới phía trước, cảm thấy tình cảnh có chút… kích thích, mà cũng thật quái dị. Nhưng lúc này hắn là người xấu hổ nhất, không biết nên tiếp tục theo hay nên âm thầm rút lui.
Ngược lại người hộ vệ luôn giữ khoảng cách vừa phải phía sau, so với hắn thì thật sự tốt số hơn nhiều.
Tiểu đệ tử lúng túng há miệng: “Hai vị sư huynh, thất điện hạ, ta…”
Ba người ánh mắt đồng loạt quét tới, tiểu đệ tử run cầm cập, nuốt nước bọt, mới cố gắng nói tiếp: “Ta… ta còn muốn hái thêm chút hoa lộ, không đi cùng các vị nữa.”
Ôn Lan đầu óc xoay chuyển cực nhanh:
“Dù sao đang rảnh, chi bằng chúng ta giúp ngươi một tay, ngươi cũng đã giúp Thất điện hạ dẫn đường mà. Thất điện hạ, cùng nhau chứ?”
Tạ Linh mỉm cười, nhưng chẳng theo kịch bản mà đáp lại:
“Đa tạ huynh đã dẫn đường, đây là hoa lộ, xin nhận lấy.”
Không ngờ tới phải không? Y trực tiếp dùng tiền cảm tạ, khỏi tốn thời gian dây dưa! Xuyên tới đây đã bao nhiêu năm, trong tay y cái gì cũng không thiếu!
Muốn dùng đạo đức để ép? Xin lỗi, chiêu đó vô hiệu với Tạ Linh.
Dưới ánh mắt trợn tròn cứng đờ của tiểu đệ tử, y đặt bình hoa lộ vào tay hắn:
“Ôn thiếu chủ quả là quân tử, nhiệt tình giúp người, vậy hai người cứ thong thả hái hoa, bọn ta xin phép đi trước một bước.”
Ôn Lan hoàn toàn đơ người: “Ta…”
“Đa tạ Ôn thiếu chủ quan tâm đệ tử bản tông,” Thẩm Từ Thu lãnh đạm gật đầu, giọng nói khách sáo đến vô cảm, rồi quay đầu đi, “Tạ sư đệ, chúng ta đi thôi.”
Tạ Linh phe phẩy quạt, vạt áo khổng tước bay bay, nhanh nhẹn bước theo: “Tới đây.”
Ôn Lan: “……”
Cái gì gọi là tự mình bê đá đập chân mình, đây chính là ví dụ sống. Chính hắn miệng nói muốn giúp, giờ mà đổi giọng thì trong mắt Thẩm Từ Thu còn ra gì?
Trong nháy mắt vài hơi thở, Thẩm Từ Thu và Tạ Linh đã rời khỏi biển hoa, đi vào khu rừng phía sau, bóng dáng cũng theo đó biến mất.
Dưới tay áo, Ôn Lan âm thầm siết chặt nắm đấm, khớp tay phát ra tiếng răng rắc.
Tiểu đệ tử cẩn thận nhìn sắc mặt hắn, thấp giọng hỏi:
“Ôn, Ôn thiếu chủ, ngài nói Tạ Linh chưa chắc thật lòng với Thẩm sư huynh, bảo ta thử tiếp cận… Nhưng hôm nay ta thấy hai người bọn họ tình cảm hình như không tệ, sau này còn cần thử nữa không?”
Ôn Lan xoay đầu lại, còn chưa dứt giận, ánh mắt quét tới lạnh như băng khiến tiểu đệ tử giật nảy mình, rụt cổ lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hắn đánh giá tiểu đệ tử một phen cũng xem như có vài phần thanh tú, nhưng không đủ.
Cũng đúng thôi, dù có thích kiểu ngoan ngoãn đáng yêu đi nữa, thì còn phải xem người đó đặt cạnh ai. So với Thẩm Từ Thu thì kém xa.
Nếu muốn đánh cược lần nữa, chi bằng tìm kẻ vừa có dung mạo hơn hẳn, lại ngoan ngoãn dễ sai khiến xem thử Tạ Linh còn động tâm hay không.
Ôn Lan dần dần đè xuống lửa giận, ôn hòa đáp:
“Tạm thời không cần, vất vả cho ngươi rồi.”
Tiểu đệ tử nghe ngữ khí đã dịu xuống, lúc này mới dám ngẩng đầu lên, cũng thầm thở phào nhẹ nhõm. Mới vừa rồi tại sao lại thấy Ôn thiếu chủ đáng sợ như thế chứ… chắc là ảo giác thôi.
Cùng lúc đó, Thẩm Từ Thu và Tạ Linh đã tới một khu vườn khác trong Phồn Hoa Phong, hai bên tiểu đạo nở đầy một loại hoa tím u nhã, cánh hoa mềm mại nhẹ lay động, như váy tiên lướt gió.
Thẩm Từ Thu dừng bước:
“Ta phải xuống núi rồi.”
Không còn người ngoài, khoảng cách giữa hai người liền giãn ra ngay lập tức.
Chẳng ngờ được Ôn Lan lại nghĩ ra trò mưu kế nhàm chán như vậy, có điều dù sao cũng tạm thời khiến hắn rút lui, Thẩm Từ Thu còn phải trở về luyện kiếm.
Tạ Linh đang không biết làm sao chia tách hợp lý với vai ác, nghe vậy liền mừng thầm, nhưng vẫn cố nén, không dám lộ rõ ra mặt, sợ bị Thẩm Từ Thu nhìn thấu, chỉ nghiêm túc nói:
“Được, ta lại tiếp tục dạo quanh một vòng.”
Dù sao y làm gì cũng chẳng liên quan tới Thẩm Từ Thu.
Chỉ là đúng lúc đó, hai con bạch hạc từ trời rơi xuống, đáp vào giữa bụi hoa, nhẹ nhàng múa lượn, dáng vẻ thanh thoát dịu dàng. Bạch hạc duỗi cánh, chậm rãi tiến đến gần nhau, thân mật tựa trán, vươn cổ mà hôn nhẹ.
Một đôi bạch hạc, một đời một đôi.
Thẩm Từ Thu khẽ nhìn, bỗng nhiên mở miệng hỏi:
“Ngươi thích kiểu người ôn nhu, đáng yêu à?”
Tạ Linh tay cầm quạt hơi cứng lại: “A… ngươi nghe được rồi?”
Y… lúc ở viện Thẩm Từ Thu, nói mấy chuyện tầm bậy với Ôn Lan, chẳng lẽ bị người ta nghe hết rồi!?
Thẩm Từ Thu khẽ gật đầu. Mấy lời kia, khiến hắn không nhịn được liên tưởng đến Mộ Tử Thần.
Từ trước đến giờ, Tạ Linh vẫn là một người hợp tác rất tốt, không hỏi nhiều, không vượt giới hạn, cũng không xen vào chuyện riêng của hắn, ngay cả việc hắn muốn g.i.ế.c Úc Khôi vì sao, Tạ Linh cũng không truy cứu, vô cùng biết điều, khiến người khác bớt lo.
Nhưng nếu như sau này Tạ Linh cũng giống như bọn họ, bị kẻ đó mê hoặc đến thần hồn điên đảo, bị lợi dụng mà không hay biết… Vậy thì giao dịch giữa bọn họ, sớm muộn cũng sẽ đổ vỡ.
Một kẻ si tình với Mộ Tử Thần, hắn tuyệt đối không cần.
Gió nhẹ thoảng qua, làm tóc dài Thẩm Từ Thu khẽ lay động, đường nét như ngọc của hắn nổi bật giữa biển hoa u lan, càng thêm quyến rũ động lòng người. Hắn khẽ gật đầu với Tạ Linh, thanh âm ôn hòa:
“Chúc ngươi tìm được người ngươi thực sự yêu mến, một đời một đôi.”
Giữa lúc đó, hai con bạch hạc vẫn đang múa lượn ưu nhã. Pha lê phấn hoa từ hoa u lan tràn ngập linh khí bị cánh hạc khẽ khàng khơi lên, lấp lánh bay tán loạn phía sau Thẩm Từ Thu như dòng sao vụt sáng. Dưới ánh sáng ấy, Thẩm Từ Thu nghiêng đầu nhìn lại, trong khoảnh khắc rực rỡ như cả thiên hà hội tụ.
Tạ Linh hơi hé miệng, cảm thấy hình như mình nên nói gì đó.
Nhưng còn chưa kịp lên tiếng, trước mắt đột nhiên biến ảo, cuồng phong gào thét nổi lên, cuốn bay toàn bộ cánh hoa trời đất. Đợi đến khi gió lặng, biển hoa và bạch hạc đã biến mất, hai người thế mà lại đặt chân vào giữa một bức họa sơn thủy!?
Tạ Linh đờ người một lúc, sau đó mới chậm rãi phản ứng, chẳng lẽ, đây là cơ duyên!?
Tin tốt: thành công kích hoạt bí cảnh tàng bảo.
Tin xấu: vai ác cũng bị cuốn vào theo.
Bên cạnh, giới chỉ bạc trên tay Thẩm Từ Thu lóe lên, một cây roi dài xuất hiện, hắn lập tức nâng tay cảnh giới, ánh mắt nhanh chóng quét khắp bốn phương.
Lúc này, một làn sương mờ lững lờ trôi qua, và phía sau màn sương đó là một thân ảnh đang ung dung pha trà, tự mình uống tự mình vui. Người nọ nhìn qua tuổi còn trẻ, nhưng giọng nói vừa mở miệng đã lộ ra mấy phần tang thương:
“Đợi bao năm rồi, cuối cùng cũng có người bước vào… Ừm? Sao lại có đến hai người?”
Nghe tiếng nói ấy, ánh mắt Thẩm Từ Thu lập tức nhìn sang, rồi sau khi đánh giá phục sức đối phương, sắc mặt từ đề phòng biến thành kinh ngạc.
Hắn từng thấy người này trên bức họa.
Đây chẳng phải là Nhiên Hồn lão tổ từng lưu lại cơ duyên trong truyền thuyết của Ngọc Tiên Tông hay sao? So với tranh vẽ, quả thực không khác một ly.
Thẩm Từ Thu thoáng trầm ngâm, sau đó hành lễ thật chuẩn:
“Đệ tử bái kiến lão tổ.”
Thân ảnh kia không phải bản thể của Nhiên Hồn lão tổ, chỉ là một tia thần thức được lưu lại để truyền thừa, đợi truyền thừa xong thì sẽ tiêu tán. Lão tổ nhìn thấy bài lệnh bên hông Thẩm Từ Thu, khẽ gật đầu:
“Ừm, là đệ tử Ngọc Tiên Tông, nhìn cốt cách chắc khoảng mười tám, Kim Đan đại viên mãn, không tệ… Hậu sinh khả uý.”
Rồi ánh mắt rơi lên người Tạ Linh:
“Ồ? Một tiểu yêu… Ngươi cũng có chút ý tứ.”
Bên ngoài ai cũng nói tu vi bị huỷ thì như phế vật, nhưng chỉ có chính Tạ Linh mới biết: đây là phá rồi mới lập, trong m.á.u y còn ẩn chứa một bí mật chưa ai phát hiện, chờ ngày sau lộ ra, ắt hẳn sẽ khiến người người chấn động.
Tạ Linh cũng hành lễ:
“Vãn bối tham kiến tiền bối.”
Trong nguyên tác, chỉ có một mình y tiến vào nơi này, vượt qua khảo hạch sẽ nhận được truyền thừa. Nhưng giờ lại thêm Thẩm Từ Thu!?
Tạ Linh thầm đổ mồ hôi:
Làm ơn tiền bối đừng thiên vị vì hắn là đệ tử chính tông mà chọn hắn thay ta, người này sau này là kẻ phản môn đấy! Không phải đồ tôn của người đâu!
Thẩm Từ Thu lúc này nghiêng đầu, nhẹ nhàng liếc nhìn Tạ Linh một cái.
Ở kiếp trước, trước khi hắn chết, Tạ Linh đã sớm bước lên hàng thiên kiêu, danh vọng lan xa. Nhưng chưa từng nghe y từng đến Ngọc Tiên Tông, hay đoạt cơ duyên gì.
Là Tạ Linh kiếp trước âm thầm đến đây? Hay vì hắn trọng sinh, nên mọi sự đã bắt đầu thay đổi?
Hắn trở lại một lần này là để g.i.ế.c người báo thù, vận mệnh của Ôn Lan, Úc Khôi, Huyền Dương Tôn đều đã bị hắn thay đổi. Từ đại cục mà xét, ngay cả chuyện hôn ước giữa hắn và Tạ Linh, cũng vốn không đáng nhắc tới, như hạt muối tan giữa biển, chẳng thể dậy nổi cơn sóng nào. Giải trừ rồi, cũng chẳng ảnh hưởng đến đại thế vận mệnh.
Nhưng…
Truyền thừa của Nhiên Hồn lão tổ lại là cơ duyên đại khí vận, chạm tới số mệnh.
Thẩm Từ Thu khẽ mím môi.
Trước là Băng Hỏa Song Sinh Châu, giờ lại đến cơ duyên lão tổ nhân quả giữa hắn và Tạ Linh, trong thời gian ngắn ngủi mà càng lúc càng ràng buộc sâu sắc.
Chuyện này, quả là không ổn.
Lỗi nằm ở hắn hay là ở trên người Tạ Linh?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương