Nếu đã quyết định rời đi, Thẩm Từ Thu liền giơ tay, định tháo chiếc lục lạc đang khóa ở mắt cá chân. Thứ này chỉ cần khẽ động liền leng keng rung lên, chẳng khác nào báo vị trí cho người khác biết, một loại đồ vật chí mạng để rước lấy phiền toái.
Trên tay hắn vẫn còn dính máu, nhưng không rõ dây khóa và vòng kim linh này làm từ chất liệu gì, dù cố xoay vặn thế nào, hắn vẫn chẳng tháo ra nổi.
Lông mày Thẩm Từ Thu khẽ nhíu bọn họ không thể lãng phí thời gian ở nơi này quá lâu.
Tạ Linh dò dẫm bước tới:
“Điện hạ, mấy thứ dạng này… thường là đồ chơi đặc thù, cơ cấu khóa cũng không giống bình thường. Để ta thử xem?”
Thẩm Từ Thu buông tay, mặt không biểu cảm liếc nhìn Tạ Linh.
Không hổ là kinh thành đệ nhất ăn chơi trác táng, kiến thức về mấy thứ “đồ chơi” này thật phong phú, lúc nãy còn định nói là món đồ chơi thì phải? Hắn duỗi chân ra phía trước:
“Ngươi tới.”
Tạ Linh tìm một chỗ trên mặt đất không bị m.á.u thấm bẩn, quỳ một gối xuống, khẽ nói “thất lễ”, rồi đưa tay nhẹ nhàng nâng mắt cá chân của Thẩm Từ Thu lên, bắt đầu cẩn thận quan sát.
Thẩm Từ Thu theo bản năng khẽ run, cắn môi nhịn xuống.
Tạ Linh nắm lấy cổ chân hắn, hô hấp khẽ ngừng, không dám dùng chút sức lực nào.
Vị thất hoàng tử không được sủng ái kia, ngoài gương mặt khuynh thành ra, ngay cả thân thể cũng đẹp đến lạ thường. Chân hắn trắng nõn trơn mịn, không mang giày cũng chẳng đi tất, đầu ngón chân nhỏ dài nhẹ nhàng đặt trong lòng bàn tay Tạ Linh, xúc cảm ấm áp mềm mại, khiến người ta không nỡ buông.
Một đôi chân xinh đẹp đến mức khiến người kinh hồn động phách, yếu ớt như thể chỉ cần bóp nhẹ là có thể giữ lại bên mình mãi mãi.
Bề ngoài là Tạ Linh đang giữ lấy Thẩm Từ Thu, nhưng thực chất Thẩm Từ Thu đang ngồi đoan chính trên giường, thần sắc thanh lãnh, mắt hơi cụp xuống, giống như hoa trên đỉnh núi, còn Tạ Linh chỉ là kẻ quỳ gối dưới chân y hành lễ.
Là Thẩm Từ Thu ban cho y cơ hội.
Tạ Linh đưa tay dò cơ quan, nhẹ nhàng xoay hai ba chỗ, liền tháo được dây khóa. Lục lạc vàng rơi xuống, lăn lông lốc vào trong vũng máu.
Tạ Linh vội vàng buông tay đứng dậy, đầu ngón tay còn lưu lại cảm giác da thịt ấm áp mịn màng. Y chẳng dám nhìn nhiều, nhanh chóng cởi áo ngoài, khoác lên người Thẩm Từ Thu.
Y phục kia còn mang theo hơi ấm cơ thể y, khiến Thẩm Từ Thu khẽ siết lại, ánh mắt trong trẻo nâng lên nhìn.
Tạ Linh quét mắt nhìn t.h.i t.h.ể Thượng thư. Trước khi chết, lão giãy giụa đá nghiêng cả bàn rượu trái cây, giày cũng ướt sạch, không thể đưa cho Thẩm Từ Thu thay.
“Điện hạ, chúng ta đi thôi.” Tạ Linh đeo lại quạt xếp vào bên hông, mỉm cười, “Ngài muốn ta cõng, hay ôm đi?”
Thẩm Từ Thu siết chặt y phục.
Hắn phía dưới không mặc gì, nếu để Tạ Linh cõng, dính sát vào người, thật không ổn chút nào. Tay hắn nếu không cẩn thận mà trượt xuống rất có thể sẽ chạm đến nơi không nên chạm.
Thẩm Từ Thu quyết đoán nói:
“Ôm.”
Tạ Linh nghe vậy liền khom lưng, vòng tay qua dưới đầu gối Thẩm Từ Thu, cẩn thận ôm người vào lòng.
Thân thể bất ngờ bị nhấc bổng, Thẩm Từ Thu hoảng hốt, nhưng hắn chỉ mím môi không đổi sắc, tay khẽ siết lấy vạt áo trước n.g.ự.c Tạ Linh.
Thật nhẹ.
Tạ Linh thầm nghĩ.
Kỳ lạ là trên người mỹ nhân dính m.á.u như vậy, vậy mà vẫn tỏa ra một mùi hương dịu nhẹ tựa như mai trắng trong tuyết, thanh lãnh thoang thoảng, mà khiến người ta muốn say.
Tạ Linh ôm lấy mỹ nhân điện hạ khoác hồng y, đi đến bên cửa sổ, giơ chân đá tung:
“Đi cửa chính e sẽ chạm mặt binh lính tuần tra, phía sau là lối nhỏ, chúng ta nhảy cửa sổ đi sẽ an toàn hơn.”
Tạ Linh vừa thò đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng nói lập tức nghẹn lại.
Thẩm Từ Thu đang được y ôm trong ngực, nghiêng đầu liếc mắt một cái, liền hiểu ngay vì sao đối phương đột nhiên cứng đờ.
Chỗ bọn họ đang đứng, là lầu ba. Độ cao không tầm thường.
Thẩm Từ Thu nhẹ giọng hỏi:
“Ngươi có biết khinh công không?”
Tạ Linh cứng họng:
“Không có.”
Thẩm Từ Thu lại hỏi:
“Dưới lầu này, có cửa sổ không?”
Tạ Linh như trái cà tím vừa bị hầm mềm:
“Cũng không có.”
Thẩm Từ Thu: “À.”
Vậy nên, chỉ có cửa sổ tầng ba là có thể dùng để thoát thân. Nhưng cả hai đều không biết võ công. Căn nhà này lại cao hơn hẳn những lầu thường, nhảy xuống là một trận sinh tử mà trong số đó, không có lựa chọn “tàn phế”, chỉ có “chết sớm” hoặc “chết muộn”.
Tạ Linh ủ rũ được chưa đầy hai hơi thở, liền nghĩ ra một điều, tất cả những chuyện này, vốn dĩ chỉ là ảo cảnh. Vậy thì liều mạng một phen có gì là lạ?
Y hít sâu một hơi, quay đầu nhìn Thẩm Từ Thu:
“Điện hạ tin ta không?”
Thẩm Từ Thu thản nhiên:
“Không tin.”
Hắn nhìn ra được, Tạ Linh đang không biết từ đâu lấy dũng khí, chuẩn bị liều c.h.ế.t nhảy xuống.
Mà hắn cũng rõ không tin cũng không còn cách nào khác. Bị bắt lại là chết, nhảy xuống cũng là chết, mà ít ra cái c.h.ế.t sau có vẻ nhẹ nhàng hơn chút.
Vì thế, Thẩm Từ Thu vươn tay, ôm lấy cổ Tạ Linh:
“Vậy thì nhảy đi.”
Tư thế ôm cổ như thế, rõ ràng là người yếu thế đang dựa vào người mạnh hơn, nhưng không biết vì sao, Tạ Linh lại lập tức hiểu rõ chỉ cần y dám manh động, dám mang ý xấu mà ném Thẩm Từ Thu ra ngoài một mình, thì vị hoàng tử này nhất định sẽ kéo y cùng chết.
Ai nói điện hạ nhu nhược dễ khi dễ? Ngoại trừ dung mạo mê người ra, không có điểm nào là giống lời đồn cả.
Tạ Linh ôm chặt lấy Thẩm Từ Thu, đầu ngón tay ấn lên làn da mềm mại nơi vai và đầu gối, ấn đến độ in ra dấu trắng nhợt:
“Ta nhảy!”
Khoảnh khắc hai người rơi xuống, Thẩm Từ Thu theo bản năng siết chặt cổ Tạ Linh, khép mắt lại.
Gió gào bên tai, da thịt như bị gió cắt qua, tim y chợt nhảy lên, tựa như rơi thẳng vào vực sâu vạn trượng.
Tạ Linh cũng nhắm mắt, trong đầu lẩm bẩm: “Giả, đều là giả, giả……” nhưng rồi…
“Hửm?”
Y khe khẽ mở mắt, thấy hai chân mình đã vững vàng đáp đất, lông tóc vô tổn, không khỏi trừng to mắt kinh ngạc.
Trời ạ, thật sự không sao cả!
Trong khoảnh khắc ấy, Tạ Linh vui đến phát cuồng, lập tức muốn chia sẻ niềm phấn khích đó mà bên người, người duy nhất y có thể nói chính là Thẩm Từ Thu.
Y cúi đầu muốn nói một câu tranh công, lại bỗng khựng lại.
Thẩm Từ Thu đang tựa trong n.g.ự.c y, môi đỏ khẽ mím, mắt vẫn chưa mở, hàng mi đen dài run khẽ, thần sắc vốn căng cứng lúc này rốt cuộc lộ ra chút sơ hở, một tia yếu ớt nhỏ đến khó phát hiện, nhưng đủ khiến lòng người mềm nhũn.
Tạ Linh đứng đực tại chỗ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nam Cung Tư Uyển
Mặc dù biết đây là ảo cảnh, bản thân y không phải phế vật ăn chơi trác táng thật sự, nhưng lại là một kẻ thật sự sắc tâm không kiên định.
Khốn thật, ai lại xây ảo cảnh mà dựng ra một nhân vật vừa đẹp vừa thật như thế để dụ người thế này? Quá đáng lắm rồi!
Niềm vui mới rồi tiêu tán sạch sẽ, y cười không nổi nữa, chỉ biết đỏ mắt mà ôm lấy Thẩm Từ Thu chạy trối chết.
Thẩm Từ Thu nghe thấy tiếng gió bên tai, nhẹ động hàng mi, rốt cuộc cũng mở mắt.
Hai người chẳng những bình an vô sự, lúc này Tạ Linh còn ôm hắn bước đi như bay giữa con ngõ nhỏ, nhà cửa hai bên lùi nhanh về phía sau.
Thẩm Từ Thu yên lặng một chốc, rồi khẽ buông lỏng tay khỏi cánh tay Tạ Linh:
“Ngươi không phải là cái gì cũng không biết, phế vật ăn chơi trác táng?”
Tạ Linh vừa chạy vừa cười khan:
“Theo lý thuyết thì đúng vậy… Nhưng mẹ ta từng nói ta trời sinh có thần lực, có khi bây giờ mới thức tỉnh đó!”
Thẩm Từ Thu: Ta không tin.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, hắn là kẻ “yếu đuối vô năng, chỉ biết bán thân cầu tình” vừa rồi mới dùng một cây trâm g.i.ế.c c.h.ế.t triều thần trọng yếu. Vậy hắn có đủ tư cách chê bai ai khác không?
Hai người một đường chạy về Tạ phủ, lén lút từ cửa sau chuồn vào, rồi rẽ thẳng đến phòng tắm.
Tắm phòng luôn có nước ấm sẵn, Tạ Linh vừa buông người xuống, Thẩm Từ Thu liền nhẹ nhàng chạm chân xuống đất, nhìn y thuần thục xả nước, chuẩn bị thau tắm, đặt sẵn khăn gội, bồ kết, lại kéo bình phong ra, đứng bên kia dặn dò:
“Y phục dính m.á.u không thể giữ lại. Điện hạ tắm rửa trước, ta đi lấy xiêm y sạch cho ngài thay.”
Thẩm Từ Thu đứng bên này bình phong, nghe tiếng cửa khẽ đóng lại, ánh mắt cụp xuống.
Hắn đặt chân trắng như tuyết lên nền đất sạch sẽ, chậm rãi bước về phía thau nước.
Tay nâng lên, hắn nhẹ nhàng gỡ áo khoác ngoài của Tạ Linh, gập lại cẩn thận đặt sang bên.
Một ngón tay khẽ gẩy, lớp hồng sa đỏ thắm liền trượt khỏi bờ vai như ngọc, lặng lẽ rơi xuống đất.
Tấm lụa đỏ lưu luyến nơi đầu ngón chân, như muốn hôn lên làn da trắng mịn của hắn. Nhưng Thẩm Từ Thu lại dửng dưng giẫm qua, tựa như xay nát một đóa hoa mềm mại.
Hắn bước qua thành bồn, cả người chìm vào dòng nước ấm áp. Từ từ, thân thể vẫn căng chặt rốt cuộc cũng buông lỏng, ngả người tựa vào thành.
Hôm nay trải qua quá nhiều chuyện quái lạ. Hắn rốt cuộc vì sao lại làm ra những hành vi không giống chính mình như thế? Đâu mới là bản thân chân thật?
Thẩm Từ Thu từ từ trượt xuống, xương quai xanh tuyệt mỹ cũng bị nước che lấp dần, da thịt được nước bao phủ, trở nên lấp lánh như bạch ngọc, đẹp đến độ chỉ cần khẽ chạm là vỡ tan.
Ngoài thủy kính, Nhiên Hồn lão tổ vẫn mang phong thái quân tử nhàn nhã.
Dù sao ông cũng chỉ phụ trách khảo nghiệm thần thức, người tiến vào khảo hạch, bất kể xấu đẹp ra sao, ông đều không mảy may động lòng.
Cho nên khi Thẩm Từ Thu cởi bỏ y phục, thủy kính lập tức dâng sương trắng, che chắn tất cả cảnh không nên nhìn, đúng chuẩn một câu: Phi lễ chớ nhìn.
Nếu Tạ Linh mà ở đây, hẳn đã phải bật thốt:
“Ảo cảnh này thật chuyên nghiệp quá rồi!”
Thẩm Từ Thu cẩn thận rửa sạch m.á.u trên người, đúng lúc đó Tạ Linh mang quần áo tới, đặt lên bình phong để y tiện tay lấy dùng. Qua lớp bình phong, Tạ Linh lơ đãng nhìn bóng dáng mờ mờ của Thẩm Từ Thu phản chiếu qua hơi nước dáng người ấy được ánh đèn chiếu lên trông như một bức họa.
Y mở miệng hỏi:
“Điện hạ, sau này ngài định làm gì? Vị kia của ngài… chắc là biểu huynh? Gần đây ở kinh thành gây chuyện rất lớn, ai cũng biết.”
Thẩm Từ Thu đáp dứt khoát:
“Không thân, mặc kệ.”
Tạ Linh không nhịn được cười vị thất hoàng tử này, hoàn toàn không giống lời đồn, thật thú vị.
“Ngài thành ra thế này, cũng là do hoàng đế gây ra thôi.”
Sau lớp bình phong vang lên tiếng nước rào rào, là âm thanh Thẩm Từ Thu vừa từ thau tắm đứng dậy. Dù bị chắn bởi bình phong, Tạ Linh vẫn vô thức liếc mắt nhìn, thấy được thân hình tuyệt mỹ phản chiếu lên tấm gỗ. Hơi nước mờ ảo khiến bóng dáng kia càng thêm mềm mại, gợi cảm, làm tim y đập thình thịch, vội vã quay đi, không dám nhìn nữa.
Dù biết đây chỉ là một người giả trong ảo cảnh, y vẫn không dám mạo phạm chút nào. Tạ Linh tự nhủ: Mình đúng là quân tử chính hiệu!
Thẩm Từ Thu khoác xiêm y Tạ Linh đưa cho, bước ra từ sau bình phong. Bộ y phục đó hơi rộng, nhưng khoác trên người lại toát lên khí chất ung dung khó tả. Hắn đặt bàn tay ướt sũng lên bình phong, những giọt nước lăn dài từ cổ trắng nõn, đẹp đến mê hồn.
Mỹ nhân vừa tắm xong, hơi nước vẫn còn vương trong mắt, khiến khí chất lạnh lùng cũng mềm đi đôi phần, mà không mất đi phong thái cao quý vốn có.
Thẩm Từ Thu khẽ tựa vào bình phong, nói:
“Tiếp theo, ta định ám sát hoàng đế.”
Hắn vừa tắm xong đã nghĩ kỹ mọi chuyện. Không hiểu vì sao bản thân lại trở nên mâu thuẫn như vậy, nhưng hắn biết mình không muốn phản bội tâm ý hiện tại. Nếu hoàng đế là nguồn gốc của tất cả đau khổ, vậy trừ bỏ lão, mới mong được yên ổn.
Tạ Linh ngẩn người, rồi bật cười ha hả:
“Ha, nghe hấp dẫn đó. Cho ta theo với, điện hạ!”
Thẩm Từ Thu nghiêng đầu, mái tóc còn ướt rủ xuống trên xiêm y Tạ Linh đưa:
“Ngươi không những không tố giác ta, còn muốn theo một hoàng tử yếu ớt vô dụng, không chút hi vọng, tạo phản?”
Tạ Linh cười tủm tỉm, đáy mắt lại giấu một tia kiêu ngạo không nói nên lời:
“Ta cũng là cái phế vật ai cũng biết còn gì? Hai phế vật cùng nhau làm loạn, thì đã sao?”
Khẩu khí thật lớn. Đây nào giống phế vật ăn chơi gì, rõ ràng là mãnh thú vừa tỉnh giấc. Một khi mở mắt, là có thể chấn động thiên hạ.
Ngón tay Thẩm Từ Thu khẽ run không phải sợ hãi, mà là cảm giác khi gặp phải đối thủ xứng tầm, tim như bị điện giật nhẹ một cái.
Phải rồi, có vẻ đây mới là Tạ Linh chân chính.
Hắn dùng tay lau sạch nước đọng trên bình phong, ngước mắt nhìn, rõ ràng đang ở trong tù, lại cứ như đang đứng giữa mây trời tự tại.
“Vậy thì, đi thôi.” Hắn nói.
Ngoài thủy kính, Nhiên Hồn lão tổ không nhịn được bật tiếng khen:
“Tốt lắm!”
Hai kẻ này, một là hoàng tử nhu nhược, một là hầu gia vô dụng, lão cố ý sắp đặt ký ức giả để trói buộc thần trí, quấy nhiễu tâm tính. Không ngờ chỉ mới gặp phải tình huống đầu tiên, bọn họ đã dám chống lại ký ức giả dối, làm ra những lựa chọn vượt khỏi thân phận ban đầu.
Trong thủy kính, bất kể quyết định thế nào thiện hay ác, dũng cảm hay hèn nhát chỉ cần là do bản thân thật sự lựa chọn, không bị ký ức giả dối chi phối, là đủ khiến lão hài lòng.
Hai người này tuy thân phận tầm thường, nhưng tâm trí và gan dạ không nhỏ. Thủy kính trôi đi rất nhanh, trong chớp mắt đã hai năm. Thẩm Từ Thu và Tạ Linh từng bước tiến lên, khuấy đảo triều đình, thủ đoạn tinh tế, tâm cơ thâm sâu.
Họ nắm tay nhau, mượn thế tạo lực, lập mưu bày trận, tiến lui đều vững, không còn chút dấu vết nào của “hoàng tử yếu đuối” hay “hầu gia phế vật”.
Lão tổ xem mà sướng lòng: “Tốt, quá tốt! Nhưng khảo nghiệm này chưa đủ, phải cho thêm chút rắc rối mới được.”
Nói mới nhớ, hai người này chẳng phải là vị hôn phu sao? Vậy mà thủy kính đã trôi qua hai năm, họ hợp tác rất ăn ý, chuyện chính sự thì như một người, mà tuyệt không có chút tiến triển tình cảm nào?
Ngay cả lúc uống rượu suốt đêm cũng quy củ thủ lễ, chưa từng vượt giới.
Chẳng lẽ chỉ là liên hôn giữa hai nhà, kiểu như tông môn ép cưới, chứ thực ra chẳng ai có tình cảm với ai?
Lão tổ nghĩ nghĩ, liền nở một nụ cười giảo hoạt, nhẹ nhàng khẩy tay một cái trên mặt kính.
Mặt nước gợn sóng, thời gian trong thủy kính lập tức thay đổi, trôi về phía trước.
Bên trong kính, hiện lên ánh mắt đầy khiếp sợ của Tạ Linh.
“Cái gì?” Y suýt nữa đánh rơi cái ly trong tay, “Hoàng đế muốn ban hôn cho ta!?”
Trên tay hắn vẫn còn dính máu, nhưng không rõ dây khóa và vòng kim linh này làm từ chất liệu gì, dù cố xoay vặn thế nào, hắn vẫn chẳng tháo ra nổi.
Lông mày Thẩm Từ Thu khẽ nhíu bọn họ không thể lãng phí thời gian ở nơi này quá lâu.
Tạ Linh dò dẫm bước tới:
“Điện hạ, mấy thứ dạng này… thường là đồ chơi đặc thù, cơ cấu khóa cũng không giống bình thường. Để ta thử xem?”
Thẩm Từ Thu buông tay, mặt không biểu cảm liếc nhìn Tạ Linh.
Không hổ là kinh thành đệ nhất ăn chơi trác táng, kiến thức về mấy thứ “đồ chơi” này thật phong phú, lúc nãy còn định nói là món đồ chơi thì phải? Hắn duỗi chân ra phía trước:
“Ngươi tới.”
Tạ Linh tìm một chỗ trên mặt đất không bị m.á.u thấm bẩn, quỳ một gối xuống, khẽ nói “thất lễ”, rồi đưa tay nhẹ nhàng nâng mắt cá chân của Thẩm Từ Thu lên, bắt đầu cẩn thận quan sát.
Thẩm Từ Thu theo bản năng khẽ run, cắn môi nhịn xuống.
Tạ Linh nắm lấy cổ chân hắn, hô hấp khẽ ngừng, không dám dùng chút sức lực nào.
Vị thất hoàng tử không được sủng ái kia, ngoài gương mặt khuynh thành ra, ngay cả thân thể cũng đẹp đến lạ thường. Chân hắn trắng nõn trơn mịn, không mang giày cũng chẳng đi tất, đầu ngón chân nhỏ dài nhẹ nhàng đặt trong lòng bàn tay Tạ Linh, xúc cảm ấm áp mềm mại, khiến người ta không nỡ buông.
Một đôi chân xinh đẹp đến mức khiến người kinh hồn động phách, yếu ớt như thể chỉ cần bóp nhẹ là có thể giữ lại bên mình mãi mãi.
Bề ngoài là Tạ Linh đang giữ lấy Thẩm Từ Thu, nhưng thực chất Thẩm Từ Thu đang ngồi đoan chính trên giường, thần sắc thanh lãnh, mắt hơi cụp xuống, giống như hoa trên đỉnh núi, còn Tạ Linh chỉ là kẻ quỳ gối dưới chân y hành lễ.
Là Thẩm Từ Thu ban cho y cơ hội.
Tạ Linh đưa tay dò cơ quan, nhẹ nhàng xoay hai ba chỗ, liền tháo được dây khóa. Lục lạc vàng rơi xuống, lăn lông lốc vào trong vũng máu.
Tạ Linh vội vàng buông tay đứng dậy, đầu ngón tay còn lưu lại cảm giác da thịt ấm áp mịn màng. Y chẳng dám nhìn nhiều, nhanh chóng cởi áo ngoài, khoác lên người Thẩm Từ Thu.
Y phục kia còn mang theo hơi ấm cơ thể y, khiến Thẩm Từ Thu khẽ siết lại, ánh mắt trong trẻo nâng lên nhìn.
Tạ Linh quét mắt nhìn t.h.i t.h.ể Thượng thư. Trước khi chết, lão giãy giụa đá nghiêng cả bàn rượu trái cây, giày cũng ướt sạch, không thể đưa cho Thẩm Từ Thu thay.
“Điện hạ, chúng ta đi thôi.” Tạ Linh đeo lại quạt xếp vào bên hông, mỉm cười, “Ngài muốn ta cõng, hay ôm đi?”
Thẩm Từ Thu siết chặt y phục.
Hắn phía dưới không mặc gì, nếu để Tạ Linh cõng, dính sát vào người, thật không ổn chút nào. Tay hắn nếu không cẩn thận mà trượt xuống rất có thể sẽ chạm đến nơi không nên chạm.
Thẩm Từ Thu quyết đoán nói:
“Ôm.”
Tạ Linh nghe vậy liền khom lưng, vòng tay qua dưới đầu gối Thẩm Từ Thu, cẩn thận ôm người vào lòng.
Thân thể bất ngờ bị nhấc bổng, Thẩm Từ Thu hoảng hốt, nhưng hắn chỉ mím môi không đổi sắc, tay khẽ siết lấy vạt áo trước n.g.ự.c Tạ Linh.
Thật nhẹ.
Tạ Linh thầm nghĩ.
Kỳ lạ là trên người mỹ nhân dính m.á.u như vậy, vậy mà vẫn tỏa ra một mùi hương dịu nhẹ tựa như mai trắng trong tuyết, thanh lãnh thoang thoảng, mà khiến người ta muốn say.
Tạ Linh ôm lấy mỹ nhân điện hạ khoác hồng y, đi đến bên cửa sổ, giơ chân đá tung:
“Đi cửa chính e sẽ chạm mặt binh lính tuần tra, phía sau là lối nhỏ, chúng ta nhảy cửa sổ đi sẽ an toàn hơn.”
Tạ Linh vừa thò đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng nói lập tức nghẹn lại.
Thẩm Từ Thu đang được y ôm trong ngực, nghiêng đầu liếc mắt một cái, liền hiểu ngay vì sao đối phương đột nhiên cứng đờ.
Chỗ bọn họ đang đứng, là lầu ba. Độ cao không tầm thường.
Thẩm Từ Thu nhẹ giọng hỏi:
“Ngươi có biết khinh công không?”
Tạ Linh cứng họng:
“Không có.”
Thẩm Từ Thu lại hỏi:
“Dưới lầu này, có cửa sổ không?”
Tạ Linh như trái cà tím vừa bị hầm mềm:
“Cũng không có.”
Thẩm Từ Thu: “À.”
Vậy nên, chỉ có cửa sổ tầng ba là có thể dùng để thoát thân. Nhưng cả hai đều không biết võ công. Căn nhà này lại cao hơn hẳn những lầu thường, nhảy xuống là một trận sinh tử mà trong số đó, không có lựa chọn “tàn phế”, chỉ có “chết sớm” hoặc “chết muộn”.
Tạ Linh ủ rũ được chưa đầy hai hơi thở, liền nghĩ ra một điều, tất cả những chuyện này, vốn dĩ chỉ là ảo cảnh. Vậy thì liều mạng một phen có gì là lạ?
Y hít sâu một hơi, quay đầu nhìn Thẩm Từ Thu:
“Điện hạ tin ta không?”
Thẩm Từ Thu thản nhiên:
“Không tin.”
Hắn nhìn ra được, Tạ Linh đang không biết từ đâu lấy dũng khí, chuẩn bị liều c.h.ế.t nhảy xuống.
Mà hắn cũng rõ không tin cũng không còn cách nào khác. Bị bắt lại là chết, nhảy xuống cũng là chết, mà ít ra cái c.h.ế.t sau có vẻ nhẹ nhàng hơn chút.
Vì thế, Thẩm Từ Thu vươn tay, ôm lấy cổ Tạ Linh:
“Vậy thì nhảy đi.”
Tư thế ôm cổ như thế, rõ ràng là người yếu thế đang dựa vào người mạnh hơn, nhưng không biết vì sao, Tạ Linh lại lập tức hiểu rõ chỉ cần y dám manh động, dám mang ý xấu mà ném Thẩm Từ Thu ra ngoài một mình, thì vị hoàng tử này nhất định sẽ kéo y cùng chết.
Ai nói điện hạ nhu nhược dễ khi dễ? Ngoại trừ dung mạo mê người ra, không có điểm nào là giống lời đồn cả.
Tạ Linh ôm chặt lấy Thẩm Từ Thu, đầu ngón tay ấn lên làn da mềm mại nơi vai và đầu gối, ấn đến độ in ra dấu trắng nhợt:
“Ta nhảy!”
Khoảnh khắc hai người rơi xuống, Thẩm Từ Thu theo bản năng siết chặt cổ Tạ Linh, khép mắt lại.
Gió gào bên tai, da thịt như bị gió cắt qua, tim y chợt nhảy lên, tựa như rơi thẳng vào vực sâu vạn trượng.
Tạ Linh cũng nhắm mắt, trong đầu lẩm bẩm: “Giả, đều là giả, giả……” nhưng rồi…
“Hửm?”
Y khe khẽ mở mắt, thấy hai chân mình đã vững vàng đáp đất, lông tóc vô tổn, không khỏi trừng to mắt kinh ngạc.
Trời ạ, thật sự không sao cả!
Trong khoảnh khắc ấy, Tạ Linh vui đến phát cuồng, lập tức muốn chia sẻ niềm phấn khích đó mà bên người, người duy nhất y có thể nói chính là Thẩm Từ Thu.
Y cúi đầu muốn nói một câu tranh công, lại bỗng khựng lại.
Thẩm Từ Thu đang tựa trong n.g.ự.c y, môi đỏ khẽ mím, mắt vẫn chưa mở, hàng mi đen dài run khẽ, thần sắc vốn căng cứng lúc này rốt cuộc lộ ra chút sơ hở, một tia yếu ớt nhỏ đến khó phát hiện, nhưng đủ khiến lòng người mềm nhũn.
Tạ Linh đứng đực tại chỗ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nam Cung Tư Uyển
Mặc dù biết đây là ảo cảnh, bản thân y không phải phế vật ăn chơi trác táng thật sự, nhưng lại là một kẻ thật sự sắc tâm không kiên định.
Khốn thật, ai lại xây ảo cảnh mà dựng ra một nhân vật vừa đẹp vừa thật như thế để dụ người thế này? Quá đáng lắm rồi!
Niềm vui mới rồi tiêu tán sạch sẽ, y cười không nổi nữa, chỉ biết đỏ mắt mà ôm lấy Thẩm Từ Thu chạy trối chết.
Thẩm Từ Thu nghe thấy tiếng gió bên tai, nhẹ động hàng mi, rốt cuộc cũng mở mắt.
Hai người chẳng những bình an vô sự, lúc này Tạ Linh còn ôm hắn bước đi như bay giữa con ngõ nhỏ, nhà cửa hai bên lùi nhanh về phía sau.
Thẩm Từ Thu yên lặng một chốc, rồi khẽ buông lỏng tay khỏi cánh tay Tạ Linh:
“Ngươi không phải là cái gì cũng không biết, phế vật ăn chơi trác táng?”
Tạ Linh vừa chạy vừa cười khan:
“Theo lý thuyết thì đúng vậy… Nhưng mẹ ta từng nói ta trời sinh có thần lực, có khi bây giờ mới thức tỉnh đó!”
Thẩm Từ Thu: Ta không tin.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, hắn là kẻ “yếu đuối vô năng, chỉ biết bán thân cầu tình” vừa rồi mới dùng một cây trâm g.i.ế.c c.h.ế.t triều thần trọng yếu. Vậy hắn có đủ tư cách chê bai ai khác không?
Hai người một đường chạy về Tạ phủ, lén lút từ cửa sau chuồn vào, rồi rẽ thẳng đến phòng tắm.
Tắm phòng luôn có nước ấm sẵn, Tạ Linh vừa buông người xuống, Thẩm Từ Thu liền nhẹ nhàng chạm chân xuống đất, nhìn y thuần thục xả nước, chuẩn bị thau tắm, đặt sẵn khăn gội, bồ kết, lại kéo bình phong ra, đứng bên kia dặn dò:
“Y phục dính m.á.u không thể giữ lại. Điện hạ tắm rửa trước, ta đi lấy xiêm y sạch cho ngài thay.”
Thẩm Từ Thu đứng bên này bình phong, nghe tiếng cửa khẽ đóng lại, ánh mắt cụp xuống.
Hắn đặt chân trắng như tuyết lên nền đất sạch sẽ, chậm rãi bước về phía thau nước.
Tay nâng lên, hắn nhẹ nhàng gỡ áo khoác ngoài của Tạ Linh, gập lại cẩn thận đặt sang bên.
Một ngón tay khẽ gẩy, lớp hồng sa đỏ thắm liền trượt khỏi bờ vai như ngọc, lặng lẽ rơi xuống đất.
Tấm lụa đỏ lưu luyến nơi đầu ngón chân, như muốn hôn lên làn da trắng mịn của hắn. Nhưng Thẩm Từ Thu lại dửng dưng giẫm qua, tựa như xay nát một đóa hoa mềm mại.
Hắn bước qua thành bồn, cả người chìm vào dòng nước ấm áp. Từ từ, thân thể vẫn căng chặt rốt cuộc cũng buông lỏng, ngả người tựa vào thành.
Hôm nay trải qua quá nhiều chuyện quái lạ. Hắn rốt cuộc vì sao lại làm ra những hành vi không giống chính mình như thế? Đâu mới là bản thân chân thật?
Thẩm Từ Thu từ từ trượt xuống, xương quai xanh tuyệt mỹ cũng bị nước che lấp dần, da thịt được nước bao phủ, trở nên lấp lánh như bạch ngọc, đẹp đến độ chỉ cần khẽ chạm là vỡ tan.
Ngoài thủy kính, Nhiên Hồn lão tổ vẫn mang phong thái quân tử nhàn nhã.
Dù sao ông cũng chỉ phụ trách khảo nghiệm thần thức, người tiến vào khảo hạch, bất kể xấu đẹp ra sao, ông đều không mảy may động lòng.
Cho nên khi Thẩm Từ Thu cởi bỏ y phục, thủy kính lập tức dâng sương trắng, che chắn tất cả cảnh không nên nhìn, đúng chuẩn một câu: Phi lễ chớ nhìn.
Nếu Tạ Linh mà ở đây, hẳn đã phải bật thốt:
“Ảo cảnh này thật chuyên nghiệp quá rồi!”
Thẩm Từ Thu cẩn thận rửa sạch m.á.u trên người, đúng lúc đó Tạ Linh mang quần áo tới, đặt lên bình phong để y tiện tay lấy dùng. Qua lớp bình phong, Tạ Linh lơ đãng nhìn bóng dáng mờ mờ của Thẩm Từ Thu phản chiếu qua hơi nước dáng người ấy được ánh đèn chiếu lên trông như một bức họa.
Y mở miệng hỏi:
“Điện hạ, sau này ngài định làm gì? Vị kia của ngài… chắc là biểu huynh? Gần đây ở kinh thành gây chuyện rất lớn, ai cũng biết.”
Thẩm Từ Thu đáp dứt khoát:
“Không thân, mặc kệ.”
Tạ Linh không nhịn được cười vị thất hoàng tử này, hoàn toàn không giống lời đồn, thật thú vị.
“Ngài thành ra thế này, cũng là do hoàng đế gây ra thôi.”
Sau lớp bình phong vang lên tiếng nước rào rào, là âm thanh Thẩm Từ Thu vừa từ thau tắm đứng dậy. Dù bị chắn bởi bình phong, Tạ Linh vẫn vô thức liếc mắt nhìn, thấy được thân hình tuyệt mỹ phản chiếu lên tấm gỗ. Hơi nước mờ ảo khiến bóng dáng kia càng thêm mềm mại, gợi cảm, làm tim y đập thình thịch, vội vã quay đi, không dám nhìn nữa.
Dù biết đây chỉ là một người giả trong ảo cảnh, y vẫn không dám mạo phạm chút nào. Tạ Linh tự nhủ: Mình đúng là quân tử chính hiệu!
Thẩm Từ Thu khoác xiêm y Tạ Linh đưa cho, bước ra từ sau bình phong. Bộ y phục đó hơi rộng, nhưng khoác trên người lại toát lên khí chất ung dung khó tả. Hắn đặt bàn tay ướt sũng lên bình phong, những giọt nước lăn dài từ cổ trắng nõn, đẹp đến mê hồn.
Mỹ nhân vừa tắm xong, hơi nước vẫn còn vương trong mắt, khiến khí chất lạnh lùng cũng mềm đi đôi phần, mà không mất đi phong thái cao quý vốn có.
Thẩm Từ Thu khẽ tựa vào bình phong, nói:
“Tiếp theo, ta định ám sát hoàng đế.”
Hắn vừa tắm xong đã nghĩ kỹ mọi chuyện. Không hiểu vì sao bản thân lại trở nên mâu thuẫn như vậy, nhưng hắn biết mình không muốn phản bội tâm ý hiện tại. Nếu hoàng đế là nguồn gốc của tất cả đau khổ, vậy trừ bỏ lão, mới mong được yên ổn.
Tạ Linh ngẩn người, rồi bật cười ha hả:
“Ha, nghe hấp dẫn đó. Cho ta theo với, điện hạ!”
Thẩm Từ Thu nghiêng đầu, mái tóc còn ướt rủ xuống trên xiêm y Tạ Linh đưa:
“Ngươi không những không tố giác ta, còn muốn theo một hoàng tử yếu ớt vô dụng, không chút hi vọng, tạo phản?”
Tạ Linh cười tủm tỉm, đáy mắt lại giấu một tia kiêu ngạo không nói nên lời:
“Ta cũng là cái phế vật ai cũng biết còn gì? Hai phế vật cùng nhau làm loạn, thì đã sao?”
Khẩu khí thật lớn. Đây nào giống phế vật ăn chơi gì, rõ ràng là mãnh thú vừa tỉnh giấc. Một khi mở mắt, là có thể chấn động thiên hạ.
Ngón tay Thẩm Từ Thu khẽ run không phải sợ hãi, mà là cảm giác khi gặp phải đối thủ xứng tầm, tim như bị điện giật nhẹ một cái.
Phải rồi, có vẻ đây mới là Tạ Linh chân chính.
Hắn dùng tay lau sạch nước đọng trên bình phong, ngước mắt nhìn, rõ ràng đang ở trong tù, lại cứ như đang đứng giữa mây trời tự tại.
“Vậy thì, đi thôi.” Hắn nói.
Ngoài thủy kính, Nhiên Hồn lão tổ không nhịn được bật tiếng khen:
“Tốt lắm!”
Hai kẻ này, một là hoàng tử nhu nhược, một là hầu gia vô dụng, lão cố ý sắp đặt ký ức giả để trói buộc thần trí, quấy nhiễu tâm tính. Không ngờ chỉ mới gặp phải tình huống đầu tiên, bọn họ đã dám chống lại ký ức giả dối, làm ra những lựa chọn vượt khỏi thân phận ban đầu.
Trong thủy kính, bất kể quyết định thế nào thiện hay ác, dũng cảm hay hèn nhát chỉ cần là do bản thân thật sự lựa chọn, không bị ký ức giả dối chi phối, là đủ khiến lão hài lòng.
Hai người này tuy thân phận tầm thường, nhưng tâm trí và gan dạ không nhỏ. Thủy kính trôi đi rất nhanh, trong chớp mắt đã hai năm. Thẩm Từ Thu và Tạ Linh từng bước tiến lên, khuấy đảo triều đình, thủ đoạn tinh tế, tâm cơ thâm sâu.
Họ nắm tay nhau, mượn thế tạo lực, lập mưu bày trận, tiến lui đều vững, không còn chút dấu vết nào của “hoàng tử yếu đuối” hay “hầu gia phế vật”.
Lão tổ xem mà sướng lòng: “Tốt, quá tốt! Nhưng khảo nghiệm này chưa đủ, phải cho thêm chút rắc rối mới được.”
Nói mới nhớ, hai người này chẳng phải là vị hôn phu sao? Vậy mà thủy kính đã trôi qua hai năm, họ hợp tác rất ăn ý, chuyện chính sự thì như một người, mà tuyệt không có chút tiến triển tình cảm nào?
Ngay cả lúc uống rượu suốt đêm cũng quy củ thủ lễ, chưa từng vượt giới.
Chẳng lẽ chỉ là liên hôn giữa hai nhà, kiểu như tông môn ép cưới, chứ thực ra chẳng ai có tình cảm với ai?
Lão tổ nghĩ nghĩ, liền nở một nụ cười giảo hoạt, nhẹ nhàng khẩy tay một cái trên mặt kính.
Mặt nước gợn sóng, thời gian trong thủy kính lập tức thay đổi, trôi về phía trước.
Bên trong kính, hiện lên ánh mắt đầy khiếp sợ của Tạ Linh.
“Cái gì?” Y suýt nữa đánh rơi cái ly trong tay, “Hoàng đế muốn ban hôn cho ta!?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương