Phồn Hoa Phong quanh năm rực rỡ hoa nở, cẩm tú như tranh, đẹp đến mức khiến người ta không khỏi nín thở. Liễu mảnh hoa tươi chen chúc đan xen, chỉ cần vén tán lá ra một chút là có thể thấy cả một biển hoa trập trùng. Gió nhẹ lướt qua, sóng hoa dập dềnh như lụa, từng cánh hoa đủ màu sắc khẽ rung rinh theo gió, cánh bướm lượn quanh, sinh khí lan tỏa khắp núi đồi.
Thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy một vài bụi hoa dị sắc, như dòng lam hoa rũ dài từ trên cao đổ xuống như thác nước, tựa thiên hà trút xuống hạ giới, đẹp đến mức tựa ảo mộng. Trong không khí ngọn núi ấy, hương hoa ngọt lành nhè nhẹ thấm vào từng hơi thở.
Bởi vậy, Phồn Hoa Phong đã sớm trở thành một trong những thánh địa hẹn hò nổi tiếng của các tiểu đệ tử Ngọc Tiên Tông.
Nam thanh nữ tú tình cảm chớm nở, đỏ mặt nắm tay nhau đi dạo. Nếu lúc ấy lại có sương mù lượn lờ bốc lên giữa núi rừng, nơi này chẳng khác nào tiên cảnh Dao Trì, chỉ cần hai người cùng nhau mờ ảo bước qua, là đủ khiến người ta tim đập thình thịch, vui sướng chẳng thể giãi bày.
Chỉ có điều, Thẩm Từ Thu người luôn lạnh nhạt với người ngoài lại chẳng biết gì về mấy chuyện này.
Hắn chỉ biết rằng Phồn Hoa Phong phong cảnh không tệ, linh thực dược thảo cũng khá phong phú.
Còn Tạ Linh, lúc vừa mới đến, cũng chẳng hề hay biết nơi này là chốn hẹn hò của giới trẻ.
Y đến là để tìm bảo vật bí ẩn của Ngọc Tiên Tông.
Tương truyền, có một vị lão tổ khi toạ hoá đã để lại một cơ duyên kỳ ngộ, nói là sẽ truyền cho kẻ có duyên, và giấu đâu đó trong phạm vi tông môn. Khi đó, đệ tử toàn tông sôi nổi lật tung từng ngọn núi lên tìm kiếm, thậm chí suýt chút nữa đào ba thước đất, nhưng vẫn không tìm ra được gì.
Vị lão tổ ấy vốn mê chơi đố, lại thêm Ngọc Tiên Tông quá rộng lớn.
Riêng số ngọn núi đã hơn một ngàn, lại có không ít đỉnh núi không tên, mà lời “đào ba thước đất” chỉ là ví von, bởi thật ra đa phần khu vực chỉ có thể dùng thần thức để tra xét, thi thoảng mới có chỗ đặt chân được. Nhưng nếu là cơ duyên do chính tay lão tổ ẩn giấu, sao có thể dễ dàng bị thần thức quét ra? Đặc biệt là đối với đệ tử có tu vi thấp, thần thức lại càng hữu hạn.
Các trưởng lão thì ngoài miệng nói không can dự, để lại cơ hội cho lớp hậu bối, nhưng thực tế một phần âm thầm giúp đệ tử nhà mình đi tìm, một phần khác thì… tự mình cũng đi tìm.
Kết quả là: không ai tìm thấy.
Có người đoán cơ duyên ấy đã bị người nào đó âm thầm lấy đi rồi, chỉ là giấu không chịu nói.
Chỉ có Tạ Linh biết cơ duyên đó vẫn còn, và nó được giấu ở đâu đó trong Phồn Hoa Phong.
Thứ được gọi là cơ duyên kia, chính là pháp môn phân hồn hóa thân.
Đây là một tuyệt kỹ cực kỳ mạnh mẽ, là công pháp đỉnh cấp do chính vị lão tổ nghĩ ra. Cả đời vị ấy thích thu thập kỳ trân dị bảo, mà tuyệt học này lại không truyền cho ai cụ thể, chỉ ném vào giữa thiên hạ với một câu: “Ai có duyên thì lấy.”
Quả thực vừa thích chơi đố, vừa quá mức tiêu sái.
Nhưng Tạ Linh thì không thể bỏ qua.
Phân hồn thuật chính là con bài bảo mệnh để y sau này chống lại đám vai ác. Không có nó, đường sống sẽ bị chặt một nửa.
Chỉ là… y không biết cụ thể vị trí của cơ duyên. Trong nguyên tác, nhân vật chính chỉ vì lỡ ngã vào một bụi hoa mà tình cờ phát hiện ra nó.
Vấn đề là… ở Phồn Hoa Phong, chỗ nào chả là bụi hoa!
Tạ Linh lại một lần nữa nguyền rủa cái hệ thống không có bản đồ dẫn đường của mình.
Y nhờ Hắc Ưng dẫn đường tìm kiếm theo gió bay, suýt chút nữa còn bị lạc trong sơn đạo, may mà trên đường hỏi được một đệ tử nhỏ tuổi cũng đang định đến Phồn Hoa Phong, thế là được tiện đường dẫn theo.
Khi đến dưới chân núi, Tạ Linh nghĩ dẫn đường đến đây là hết, vừa mở miệng cảm ơn xong, lại nghe tiểu đệ tử kia cười nhẹ:
“Ngươi nếu là muốn ngắm cảnh, không bằng cùng đi luôn đi. Ta muốn hái hoa lộ, cũng khá quen đường trong biển hoa nơi đây.”
Nếu chỉ là lời mời thoải mái thông thường, Tạ Linh sẽ không thấy có gì. Nhưng đối phương vừa nói, vừa lấy ngón tay vén nhẹ sợi tóc rơi trước trán, mắt hơi cụp xuống, e thẹn như thiếu nữ, lại còn lén liếc y một cái…
Tạ Linh siết chặt cây quạt xếp.
Tiểu đệ tử thấy y nhìn mình, càng thêm ngượng ngùng cúi đầu, hai ngón tay còn vô thức đan vào nhau vặn vẹo.
Tạ Linh hơi nghiêng người ra sau, chiến lược phòng ngừa: …Tê, nguy hiểm thật.
Y tự biết nhan sắc mình thuộc hàng nào. Có thể tự tin mà nói: bản thân đẹp trai đến mức phong hoa tuyệt đại, ngọc thụ lâm phong. Người khác có thể bảo y da mặt dày, nhưng tuyệt đối không ai chê y xấu.
Có người vừa thấy mặt y đã đỏ mặt ngượng ngùng, chuyện đó bình thường.
Nhưng đây là địa bàn của Ngọc Tiên Tông, mà y lại đang “gắn mác” vị hôn phu của Thẩm Từ Thu. Dù có đệ tử nào lén thích y thì cùng lắm cũng chỉ dám ôm một mối tương tư, ai mà gan to tới mức định đào tường nhà Thẩm Từ Thu?
Nên có lẽ đệ tử này chỉ đơn thuần vì nhan sắc mà thẹn thùng thôi, không có ý gì quá đáng?
Hoặc cũng có thể là có người cố tình sắp đặt, phái đến tiếp cận y?
Không chắc, cứ quan sát thêm đã.
Tạ Linh vừa cười vừa phe phẩy quạt: “Đa tạ, vậy làm phiền rồi.”
Tiểu đệ tử đỏ mặt đáp: “Không cần khách khí.”
Hắc Ưng vẫn lặng lẽ theo sau như khúc gỗ, ba người cùng tiến vào Phồn Hoa Phong.
Tạ Linh nhìn quanh qua loa, không thể không thừa nhận: nơi này đúng là rất đẹp. Đặc biệt là khi bọn họ đi qua một tiểu đạo nhỏ hẹp, xuyên qua rừng cây rậm rạp, trước mắt bỗng mở rộng hẳn ra: một biển hoa phấn trắng ngập tràn tầm mắt. Hương thơm dào dạt phả vào mặt, từng cánh hoa lấp lánh dưới ánh nắng như đang nhảy múa. Đôi mắt màu hổ phách của Tạ Linh sáng bừng lên.
Đẹp thật đấy.
Hoa không tìm cũng tự tới, gió thu nhẹ đưa hương ngát.
Tạ Linh khẽ hít một hơi, trong hơi thở toàn là vị ngọt mát tinh khiết.
Nếu cơ duyên thật sự nằm đâu đó trong bụi hoa như thế này, vậy thì tìm cũng không đến nỗi nhàm chán lắm.
Tiểu đệ tử kia thấy vẻ mặt kinh ngạc của Tạ Linh, ánh mắt cười rạng rỡ như sao trời, bóng hàng mi phủ nhẹ lên xương gò má, phối với đường cằm sắc sảo và nụ cười nhàn nhạt của Tạ Linh, càng khiến hắn ngây ngẩn.
Đúng, tim hắn thực sự đập lỡ một nhịp.
Tiểu đệ tử dẫn đường, vừa hái hoa lấy sương, vừa len lén liếc nhìn Tạ Linh. Nhưng Tạ Linh như đang nghiêm túc thưởng hoa, hoàn toàn không liếc hắn lấy một cái.
Tiểu đệ tử không khỏi có chút hụt hẫng. Đúng lúc này, ngọc bài truyền âm bên hông hắn khẽ rung.
Tiểu đệ tử tinh thần lập tức phấn chấn, ném luôn cảm giác hụt hẫng ra sau đầu. Hắn giả bộ tự nhiên đi tới gần Tạ Linh, cúi người định hái một đóa hoa gần y nhưng cố tình không cẩn thận mất thăng bằng, nghiêng người ngã xuống.
Tiểu đệ tử: “A… ai nha!”
Khoảng cách này, tư thế này chỉ cần Tạ Linh hơi giơ tay ra đỡ một chút là có thể “anh hùng cứu mỹ nhân”. Hắn đã chuẩn bị kỹ: chỉ cần đối phương đỡ, mình sẽ giả vờ hoảng loạn lắc người, lôi kéo thành một tư thế thân mật ái muội.
Kể cả Tạ Linh có ý tốt mà chỉ đưa tay đỡ nhẹ, hắn cũng có thể diễn thêm vài chiêu thân mật tinh tế.
Hắn rất tự tin vào kịch bản này.
Kết quả là hắn ngã cái rầm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tạ Linh cư nhiên thản nhiên đứng nhìn. Không đỡ.
Tiểu đệ tử: “……”
Hắn nằm chỏng chơ dưới đất, ngơ ngác nhìn Tạ Linh, mắt mở to, không thể tin nổi chuyện vừa xảy ra.
Tạ Linh phe phẩy quạt xếp, nhàn nhạt thầm nghĩ: Huynh đệ à, ngươi diễn quá giả.
Nếu có bảng chấm điểm cho chiêu giả ngã, ta chỉ có thể cho ngươi trứng ngỗng.
Sống trong Yêu Hoàng Cung cái nơi ăn thịt người không nhả xương kia lâu như vậy, y đã thấy đủ kiểu gián điệp, mật thám, mỹ nam kế, mị thái kiểu nào cũng từng gặp. Chỉ cần ngươi tưởng tượng được, là bọn họ có thể làm được. Vì tiền đồ, vì mạng sống, thủ đoạn gì cũng xài tới.
Cỡ như ngươi, ở Yêu Hoàng Cung còn không đủ tư cách làm phản diện quần chúng, diễn xong là bị lôi ra đánh gậy rồi quẳng luôn xuống núi.
Diễn lại lần nữa thì trực tiếp bị quất xác.
Tạ Linh đứng nguyên tại chỗ, cúi đầu nhìn hắn, làm ra vẻ kinh ngạc:
“Ngươi không sao chứ? Sao lại té vậy? Đi đứng cẩn thận chút.”
Tiểu đệ tử: “……”
Hắn nghiến răng, cố gắng nặn ra một nụ cười: “A, không sao… Thất điện hạ có thể kéo ta một tay không?”
Tạ Linh mỉm cười lễ độ: “Đương nhiên.”
Tiểu đệ tử vừa nhẹ nhõm một hơi, chuẩn bị vươn tay đón lấy, liền nghe Tạ Linh gọi: “Hắc Ưng.”
Hắc Ưng mặt mày vô cảm bước lên, một tay túm lấy hắn, nhanh gọn kéo dậy, đặt vững vàng tại chỗ, sau đó yên lặng trở về đứng ở vị trí cũ.
Tạ Linh khiêm tốn gật đầu: “Không khách khí.”
Tiểu đệ tử: “…………”
Không phải, ngươi, ta… con mẹ nó còn có thể làm như vậy!?
Hắc Ưng ra tay vừa nhanh vừa vững, tiểu đệ tử sững người không khép nổi miệng. Đúng lúc này, phía sau bụi cây trong biển hoa khẽ rung lên, hai bóng người chậm rãi bước ra.
Chỉ thấy một thân nguyệt sắc trường bào vén qua tán cây xanh rợp, phồn hoa mềm mại lướt qua mắt cá chân thon dài của người ấy, thân hình cao gầy như hoàn toàn hòa vào biển hoa, ngay cả gió cũng muốn khẽ hôn lên đôi gò má trắng như tuyết, mang theo hương thơm dìu dịu, cánh hoa phấn nhuộm tuyết ngời.
Người kia còn diễm lệ hơn cả hoa.
Là Thẩm Từ Thu.
Gió khẽ lay động, hoa cũng lay động, Tạ Linh như bị ai cầm thùng nước tạt vào đầu, ngàn vạn ý niệm rối rắm lướt qua, mà thực chất gom lại chỉ còn hai dòng chữ hữu dụng:
Thẩm Từ Thu sao lại ở đây?
Gương mặt kia đúng là tuyệt mỹ!!
Người khác đều là dùng hoa làm nền cho mình, chỉ có Thẩm Từ Thu là khiến hoa phải tôn lên người.
Chỉ cần đổi một góc nhìn, đổi một khung cảnh, nhìn lại gương mặt ấy, lần nào cũng sẽ phát hiện ra một vẻ đẹp mới.
Về phần Ôn Lan theo sau Thẩm Từ Thu, lúc mới xuất hiện căn bản chẳng lọt được vào tầm mắt Tạ Linh.
Cảnh đẹp như thế, không thể không tranh thủ nhìn thêm vài lần, còn mấy kẻ không liên quan —cứ thế tự động bị lọc khỏi tầm nhìn.
Không còn cách nào, thích cái đẹp vốn là bản tính của thần điểu.
Mà bên kia, Thẩm Từ Thu nhìn thấy Tạ Linh, cũng thoáng ngẩn người.
Hắn đi xuyên qua bóng cây âm u, nơi ánh sáng rọi xuống giữa biển hoa, một đôi đồng tử màu hổ phách nhìn hắn, trong khoảnh khắc lóe sáng như có vầng dương chiếu rọi, lấp lánh tựa vì tinh tú.
Thẩm Từ Thu không chút nghi ngờ giờ khắc này, vì sao trong mắt y, chỉ có hắn.
Ánh mắt hắn dừng trên người Tạ Linh, rồi lại chuyển sang tiểu đệ tử xa lạ đang đứng bên cạnh y.
Tiểu đệ tử nọ vô thức liếc mắt nhìn về phía Ôn Lan bên cạnh Thẩm Từ Thu, sau đó mới bừng tỉnh, hấp tấp dời mắt đi. Tuy rằng che giấu rất nhanh, song vẫn bị Thẩm Từ Thu bắt được một tia sơ hở.
Thẩm Từ Thu thầm nghĩ: Tên này biết Ôn Lan?
Huống hồ, Ôn Lan khi nãy còn cố ý nhắc đến Tạ Linh, hiển nhiên là muốn hắn tận mắt nhìn thấy Tạ Linh ở cùng người khác.
Đừng nói tiểu đệ tử kia đúng là nhìn rất ngoan ngoãn, có mấy phần bóng dáng Mộ Tử Thần.
Có điều Ôn Lan tính sai rồi.
Chớ nói là chỉ đứng cùng một chỗ, dù có ôm nhau trước mặt hắn, Thẩm Từ Thu cũng sẽ không chớp mắt lấy một lần.
Dù sao, hắn và Tạ Linh chẳng qua là giao dịch, chờ đến lúc thích hợp liền sẽ giải trừ hôn ước. Y thích ai, là tự do của y.
Ôn Lan nếu muốn lợi dụng điểm này khiến hắn sinh lòng bất mãn mà chia tay Tạ Linh, thì đúng là uổng công vô ích.
Bởi vì… tất cả sự thân mật giữa hắn và Tạ Linh đều là diễn cho người khác xem.
Ôn Lan liếc mắt nhìn tiểu đệ tử đang giữ khoảng cách với Tạ Linh, trong mắt hiện lên một tia không vui, song che giấu rất tốt, không để ai nhận ra.
Thẩm Từ Thu vẫn giữ vẻ mặt bình thản, nói với Tạ Linh: “Ngươi cũng tới ngắm cảnh?”
“Ừm, tới ngắm ngươi… khụ, không phải,” Tạ Linh như bừng tỉnh, vội sửa lời, “Tới ngắm phong cảnh.”
Thẩm Từ Thu: “……”
Trong thoáng chốc, hắn không thể phân biệt được, câu đó là Tạ Linh vô tình nói thật, hay là vẫn đang diễn trò ‘tình ý ngầm hiểu’ giữa hai người bọn họ.
Nam Cung Tư Uyển
Tạ Linh ho khẽ một tiếng: “Ngươi cũng tới ngắm phong cảnh sao?”
Thẩm Từ Thu đáp nhàn nhạt: “Ừ.”
Tạ Linh vừa định nói “vậy ngươi cứ đi tiếp, ta không làm phiền”, liếc khóe mắt lại thấy Ôn Lan đang đứng kia, nhất thời cảnh giác, lời này không hợp với thiết lập “vừa gặp đã thương” của y và Thẩm Từ Thu, thế là lập tức nuốt trở vào.
Cuối cùng cũng nhớ ra bên cạnh còn có một vị Ôn Lan đang tồn tại.
Mà Thẩm Từ Thu thì trông như đã quên sạch chuyện ấy, bình thản đề nghị: “Cùng đi một đoạn?”
Ta không, ta còn phải tìm cơ duyên đấy! Đây là tiếng lòng của Tạ Linh.
“Được.” Đây là lời nói ra khỏi miệng y.
Tạ Linh rưng rưng đồng ý lời mời của đại phản diện. Bằng không thì sao? Chẳng lẽ lại nói: “Ta đang tìm cơ duyên mà lão tổ các ngươi để lại, làm phiền đừng quấy rầy”?
Bị ép hoàn toàn lơ đẹp ở một bên, Ôn Lan: “……”
Thật coi ta là không khí rồi chắc!?
Thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy một vài bụi hoa dị sắc, như dòng lam hoa rũ dài từ trên cao đổ xuống như thác nước, tựa thiên hà trút xuống hạ giới, đẹp đến mức tựa ảo mộng. Trong không khí ngọn núi ấy, hương hoa ngọt lành nhè nhẹ thấm vào từng hơi thở.
Bởi vậy, Phồn Hoa Phong đã sớm trở thành một trong những thánh địa hẹn hò nổi tiếng của các tiểu đệ tử Ngọc Tiên Tông.
Nam thanh nữ tú tình cảm chớm nở, đỏ mặt nắm tay nhau đi dạo. Nếu lúc ấy lại có sương mù lượn lờ bốc lên giữa núi rừng, nơi này chẳng khác nào tiên cảnh Dao Trì, chỉ cần hai người cùng nhau mờ ảo bước qua, là đủ khiến người ta tim đập thình thịch, vui sướng chẳng thể giãi bày.
Chỉ có điều, Thẩm Từ Thu người luôn lạnh nhạt với người ngoài lại chẳng biết gì về mấy chuyện này.
Hắn chỉ biết rằng Phồn Hoa Phong phong cảnh không tệ, linh thực dược thảo cũng khá phong phú.
Còn Tạ Linh, lúc vừa mới đến, cũng chẳng hề hay biết nơi này là chốn hẹn hò của giới trẻ.
Y đến là để tìm bảo vật bí ẩn của Ngọc Tiên Tông.
Tương truyền, có một vị lão tổ khi toạ hoá đã để lại một cơ duyên kỳ ngộ, nói là sẽ truyền cho kẻ có duyên, và giấu đâu đó trong phạm vi tông môn. Khi đó, đệ tử toàn tông sôi nổi lật tung từng ngọn núi lên tìm kiếm, thậm chí suýt chút nữa đào ba thước đất, nhưng vẫn không tìm ra được gì.
Vị lão tổ ấy vốn mê chơi đố, lại thêm Ngọc Tiên Tông quá rộng lớn.
Riêng số ngọn núi đã hơn một ngàn, lại có không ít đỉnh núi không tên, mà lời “đào ba thước đất” chỉ là ví von, bởi thật ra đa phần khu vực chỉ có thể dùng thần thức để tra xét, thi thoảng mới có chỗ đặt chân được. Nhưng nếu là cơ duyên do chính tay lão tổ ẩn giấu, sao có thể dễ dàng bị thần thức quét ra? Đặc biệt là đối với đệ tử có tu vi thấp, thần thức lại càng hữu hạn.
Các trưởng lão thì ngoài miệng nói không can dự, để lại cơ hội cho lớp hậu bối, nhưng thực tế một phần âm thầm giúp đệ tử nhà mình đi tìm, một phần khác thì… tự mình cũng đi tìm.
Kết quả là: không ai tìm thấy.
Có người đoán cơ duyên ấy đã bị người nào đó âm thầm lấy đi rồi, chỉ là giấu không chịu nói.
Chỉ có Tạ Linh biết cơ duyên đó vẫn còn, và nó được giấu ở đâu đó trong Phồn Hoa Phong.
Thứ được gọi là cơ duyên kia, chính là pháp môn phân hồn hóa thân.
Đây là một tuyệt kỹ cực kỳ mạnh mẽ, là công pháp đỉnh cấp do chính vị lão tổ nghĩ ra. Cả đời vị ấy thích thu thập kỳ trân dị bảo, mà tuyệt học này lại không truyền cho ai cụ thể, chỉ ném vào giữa thiên hạ với một câu: “Ai có duyên thì lấy.”
Quả thực vừa thích chơi đố, vừa quá mức tiêu sái.
Nhưng Tạ Linh thì không thể bỏ qua.
Phân hồn thuật chính là con bài bảo mệnh để y sau này chống lại đám vai ác. Không có nó, đường sống sẽ bị chặt một nửa.
Chỉ là… y không biết cụ thể vị trí của cơ duyên. Trong nguyên tác, nhân vật chính chỉ vì lỡ ngã vào một bụi hoa mà tình cờ phát hiện ra nó.
Vấn đề là… ở Phồn Hoa Phong, chỗ nào chả là bụi hoa!
Tạ Linh lại một lần nữa nguyền rủa cái hệ thống không có bản đồ dẫn đường của mình.
Y nhờ Hắc Ưng dẫn đường tìm kiếm theo gió bay, suýt chút nữa còn bị lạc trong sơn đạo, may mà trên đường hỏi được một đệ tử nhỏ tuổi cũng đang định đến Phồn Hoa Phong, thế là được tiện đường dẫn theo.
Khi đến dưới chân núi, Tạ Linh nghĩ dẫn đường đến đây là hết, vừa mở miệng cảm ơn xong, lại nghe tiểu đệ tử kia cười nhẹ:
“Ngươi nếu là muốn ngắm cảnh, không bằng cùng đi luôn đi. Ta muốn hái hoa lộ, cũng khá quen đường trong biển hoa nơi đây.”
Nếu chỉ là lời mời thoải mái thông thường, Tạ Linh sẽ không thấy có gì. Nhưng đối phương vừa nói, vừa lấy ngón tay vén nhẹ sợi tóc rơi trước trán, mắt hơi cụp xuống, e thẹn như thiếu nữ, lại còn lén liếc y một cái…
Tạ Linh siết chặt cây quạt xếp.
Tiểu đệ tử thấy y nhìn mình, càng thêm ngượng ngùng cúi đầu, hai ngón tay còn vô thức đan vào nhau vặn vẹo.
Tạ Linh hơi nghiêng người ra sau, chiến lược phòng ngừa: …Tê, nguy hiểm thật.
Y tự biết nhan sắc mình thuộc hàng nào. Có thể tự tin mà nói: bản thân đẹp trai đến mức phong hoa tuyệt đại, ngọc thụ lâm phong. Người khác có thể bảo y da mặt dày, nhưng tuyệt đối không ai chê y xấu.
Có người vừa thấy mặt y đã đỏ mặt ngượng ngùng, chuyện đó bình thường.
Nhưng đây là địa bàn của Ngọc Tiên Tông, mà y lại đang “gắn mác” vị hôn phu của Thẩm Từ Thu. Dù có đệ tử nào lén thích y thì cùng lắm cũng chỉ dám ôm một mối tương tư, ai mà gan to tới mức định đào tường nhà Thẩm Từ Thu?
Nên có lẽ đệ tử này chỉ đơn thuần vì nhan sắc mà thẹn thùng thôi, không có ý gì quá đáng?
Hoặc cũng có thể là có người cố tình sắp đặt, phái đến tiếp cận y?
Không chắc, cứ quan sát thêm đã.
Tạ Linh vừa cười vừa phe phẩy quạt: “Đa tạ, vậy làm phiền rồi.”
Tiểu đệ tử đỏ mặt đáp: “Không cần khách khí.”
Hắc Ưng vẫn lặng lẽ theo sau như khúc gỗ, ba người cùng tiến vào Phồn Hoa Phong.
Tạ Linh nhìn quanh qua loa, không thể không thừa nhận: nơi này đúng là rất đẹp. Đặc biệt là khi bọn họ đi qua một tiểu đạo nhỏ hẹp, xuyên qua rừng cây rậm rạp, trước mắt bỗng mở rộng hẳn ra: một biển hoa phấn trắng ngập tràn tầm mắt. Hương thơm dào dạt phả vào mặt, từng cánh hoa lấp lánh dưới ánh nắng như đang nhảy múa. Đôi mắt màu hổ phách của Tạ Linh sáng bừng lên.
Đẹp thật đấy.
Hoa không tìm cũng tự tới, gió thu nhẹ đưa hương ngát.
Tạ Linh khẽ hít một hơi, trong hơi thở toàn là vị ngọt mát tinh khiết.
Nếu cơ duyên thật sự nằm đâu đó trong bụi hoa như thế này, vậy thì tìm cũng không đến nỗi nhàm chán lắm.
Tiểu đệ tử kia thấy vẻ mặt kinh ngạc của Tạ Linh, ánh mắt cười rạng rỡ như sao trời, bóng hàng mi phủ nhẹ lên xương gò má, phối với đường cằm sắc sảo và nụ cười nhàn nhạt của Tạ Linh, càng khiến hắn ngây ngẩn.
Đúng, tim hắn thực sự đập lỡ một nhịp.
Tiểu đệ tử dẫn đường, vừa hái hoa lấy sương, vừa len lén liếc nhìn Tạ Linh. Nhưng Tạ Linh như đang nghiêm túc thưởng hoa, hoàn toàn không liếc hắn lấy một cái.
Tiểu đệ tử không khỏi có chút hụt hẫng. Đúng lúc này, ngọc bài truyền âm bên hông hắn khẽ rung.
Tiểu đệ tử tinh thần lập tức phấn chấn, ném luôn cảm giác hụt hẫng ra sau đầu. Hắn giả bộ tự nhiên đi tới gần Tạ Linh, cúi người định hái một đóa hoa gần y nhưng cố tình không cẩn thận mất thăng bằng, nghiêng người ngã xuống.
Tiểu đệ tử: “A… ai nha!”
Khoảng cách này, tư thế này chỉ cần Tạ Linh hơi giơ tay ra đỡ một chút là có thể “anh hùng cứu mỹ nhân”. Hắn đã chuẩn bị kỹ: chỉ cần đối phương đỡ, mình sẽ giả vờ hoảng loạn lắc người, lôi kéo thành một tư thế thân mật ái muội.
Kể cả Tạ Linh có ý tốt mà chỉ đưa tay đỡ nhẹ, hắn cũng có thể diễn thêm vài chiêu thân mật tinh tế.
Hắn rất tự tin vào kịch bản này.
Kết quả là hắn ngã cái rầm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tạ Linh cư nhiên thản nhiên đứng nhìn. Không đỡ.
Tiểu đệ tử: “……”
Hắn nằm chỏng chơ dưới đất, ngơ ngác nhìn Tạ Linh, mắt mở to, không thể tin nổi chuyện vừa xảy ra.
Tạ Linh phe phẩy quạt xếp, nhàn nhạt thầm nghĩ: Huynh đệ à, ngươi diễn quá giả.
Nếu có bảng chấm điểm cho chiêu giả ngã, ta chỉ có thể cho ngươi trứng ngỗng.
Sống trong Yêu Hoàng Cung cái nơi ăn thịt người không nhả xương kia lâu như vậy, y đã thấy đủ kiểu gián điệp, mật thám, mỹ nam kế, mị thái kiểu nào cũng từng gặp. Chỉ cần ngươi tưởng tượng được, là bọn họ có thể làm được. Vì tiền đồ, vì mạng sống, thủ đoạn gì cũng xài tới.
Cỡ như ngươi, ở Yêu Hoàng Cung còn không đủ tư cách làm phản diện quần chúng, diễn xong là bị lôi ra đánh gậy rồi quẳng luôn xuống núi.
Diễn lại lần nữa thì trực tiếp bị quất xác.
Tạ Linh đứng nguyên tại chỗ, cúi đầu nhìn hắn, làm ra vẻ kinh ngạc:
“Ngươi không sao chứ? Sao lại té vậy? Đi đứng cẩn thận chút.”
Tiểu đệ tử: “……”
Hắn nghiến răng, cố gắng nặn ra một nụ cười: “A, không sao… Thất điện hạ có thể kéo ta một tay không?”
Tạ Linh mỉm cười lễ độ: “Đương nhiên.”
Tiểu đệ tử vừa nhẹ nhõm một hơi, chuẩn bị vươn tay đón lấy, liền nghe Tạ Linh gọi: “Hắc Ưng.”
Hắc Ưng mặt mày vô cảm bước lên, một tay túm lấy hắn, nhanh gọn kéo dậy, đặt vững vàng tại chỗ, sau đó yên lặng trở về đứng ở vị trí cũ.
Tạ Linh khiêm tốn gật đầu: “Không khách khí.”
Tiểu đệ tử: “…………”
Không phải, ngươi, ta… con mẹ nó còn có thể làm như vậy!?
Hắc Ưng ra tay vừa nhanh vừa vững, tiểu đệ tử sững người không khép nổi miệng. Đúng lúc này, phía sau bụi cây trong biển hoa khẽ rung lên, hai bóng người chậm rãi bước ra.
Chỉ thấy một thân nguyệt sắc trường bào vén qua tán cây xanh rợp, phồn hoa mềm mại lướt qua mắt cá chân thon dài của người ấy, thân hình cao gầy như hoàn toàn hòa vào biển hoa, ngay cả gió cũng muốn khẽ hôn lên đôi gò má trắng như tuyết, mang theo hương thơm dìu dịu, cánh hoa phấn nhuộm tuyết ngời.
Người kia còn diễm lệ hơn cả hoa.
Là Thẩm Từ Thu.
Gió khẽ lay động, hoa cũng lay động, Tạ Linh như bị ai cầm thùng nước tạt vào đầu, ngàn vạn ý niệm rối rắm lướt qua, mà thực chất gom lại chỉ còn hai dòng chữ hữu dụng:
Thẩm Từ Thu sao lại ở đây?
Gương mặt kia đúng là tuyệt mỹ!!
Người khác đều là dùng hoa làm nền cho mình, chỉ có Thẩm Từ Thu là khiến hoa phải tôn lên người.
Chỉ cần đổi một góc nhìn, đổi một khung cảnh, nhìn lại gương mặt ấy, lần nào cũng sẽ phát hiện ra một vẻ đẹp mới.
Về phần Ôn Lan theo sau Thẩm Từ Thu, lúc mới xuất hiện căn bản chẳng lọt được vào tầm mắt Tạ Linh.
Cảnh đẹp như thế, không thể không tranh thủ nhìn thêm vài lần, còn mấy kẻ không liên quan —cứ thế tự động bị lọc khỏi tầm nhìn.
Không còn cách nào, thích cái đẹp vốn là bản tính của thần điểu.
Mà bên kia, Thẩm Từ Thu nhìn thấy Tạ Linh, cũng thoáng ngẩn người.
Hắn đi xuyên qua bóng cây âm u, nơi ánh sáng rọi xuống giữa biển hoa, một đôi đồng tử màu hổ phách nhìn hắn, trong khoảnh khắc lóe sáng như có vầng dương chiếu rọi, lấp lánh tựa vì tinh tú.
Thẩm Từ Thu không chút nghi ngờ giờ khắc này, vì sao trong mắt y, chỉ có hắn.
Ánh mắt hắn dừng trên người Tạ Linh, rồi lại chuyển sang tiểu đệ tử xa lạ đang đứng bên cạnh y.
Tiểu đệ tử nọ vô thức liếc mắt nhìn về phía Ôn Lan bên cạnh Thẩm Từ Thu, sau đó mới bừng tỉnh, hấp tấp dời mắt đi. Tuy rằng che giấu rất nhanh, song vẫn bị Thẩm Từ Thu bắt được một tia sơ hở.
Thẩm Từ Thu thầm nghĩ: Tên này biết Ôn Lan?
Huống hồ, Ôn Lan khi nãy còn cố ý nhắc đến Tạ Linh, hiển nhiên là muốn hắn tận mắt nhìn thấy Tạ Linh ở cùng người khác.
Đừng nói tiểu đệ tử kia đúng là nhìn rất ngoan ngoãn, có mấy phần bóng dáng Mộ Tử Thần.
Có điều Ôn Lan tính sai rồi.
Chớ nói là chỉ đứng cùng một chỗ, dù có ôm nhau trước mặt hắn, Thẩm Từ Thu cũng sẽ không chớp mắt lấy một lần.
Dù sao, hắn và Tạ Linh chẳng qua là giao dịch, chờ đến lúc thích hợp liền sẽ giải trừ hôn ước. Y thích ai, là tự do của y.
Ôn Lan nếu muốn lợi dụng điểm này khiến hắn sinh lòng bất mãn mà chia tay Tạ Linh, thì đúng là uổng công vô ích.
Bởi vì… tất cả sự thân mật giữa hắn và Tạ Linh đều là diễn cho người khác xem.
Ôn Lan liếc mắt nhìn tiểu đệ tử đang giữ khoảng cách với Tạ Linh, trong mắt hiện lên một tia không vui, song che giấu rất tốt, không để ai nhận ra.
Thẩm Từ Thu vẫn giữ vẻ mặt bình thản, nói với Tạ Linh: “Ngươi cũng tới ngắm cảnh?”
“Ừm, tới ngắm ngươi… khụ, không phải,” Tạ Linh như bừng tỉnh, vội sửa lời, “Tới ngắm phong cảnh.”
Thẩm Từ Thu: “……”
Trong thoáng chốc, hắn không thể phân biệt được, câu đó là Tạ Linh vô tình nói thật, hay là vẫn đang diễn trò ‘tình ý ngầm hiểu’ giữa hai người bọn họ.
Nam Cung Tư Uyển
Tạ Linh ho khẽ một tiếng: “Ngươi cũng tới ngắm phong cảnh sao?”
Thẩm Từ Thu đáp nhàn nhạt: “Ừ.”
Tạ Linh vừa định nói “vậy ngươi cứ đi tiếp, ta không làm phiền”, liếc khóe mắt lại thấy Ôn Lan đang đứng kia, nhất thời cảnh giác, lời này không hợp với thiết lập “vừa gặp đã thương” của y và Thẩm Từ Thu, thế là lập tức nuốt trở vào.
Cuối cùng cũng nhớ ra bên cạnh còn có một vị Ôn Lan đang tồn tại.
Mà Thẩm Từ Thu thì trông như đã quên sạch chuyện ấy, bình thản đề nghị: “Cùng đi một đoạn?”
Ta không, ta còn phải tìm cơ duyên đấy! Đây là tiếng lòng của Tạ Linh.
“Được.” Đây là lời nói ra khỏi miệng y.
Tạ Linh rưng rưng đồng ý lời mời của đại phản diện. Bằng không thì sao? Chẳng lẽ lại nói: “Ta đang tìm cơ duyên mà lão tổ các ngươi để lại, làm phiền đừng quấy rầy”?
Bị ép hoàn toàn lơ đẹp ở một bên, Ôn Lan: “……”
Thật coi ta là không khí rồi chắc!?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương