Khi Thẩm Từ Thu bước lên giáo trường, mọi người lập tức phát hiện tu vi của hắn lại tiến thêm một bậc. Đệ tử khắp nơi đồng loạt chúc mừng, tiếng khen không dứt. Chỉ có Biện Vân khoanh tay đứng một bên hừ lạnh:
“Vậy thì sao? Ta sớm muộn gì cũng làm được.”
Nhưng ai nấy đều biết, lời đó chỉ là để an ủi bản thân. Biện Vân đã quá 18 tuổi, tu vi còn chưa chạm đến Kim Đan hậu kỳ, còn Thẩm Từ Thu thì… mới mười tám đã đứng ở đỉnh Kim Đan rồi. Ngay cả những người thân thiết với Biện Vân cũng không dám tiếp lời, chỉ âm thầm thở dài trong lòng.
Giáo tập trưởng lão thì rất vừa ý, gật đầu hài lòng:
“Đại sư huynh của các ngươi không chỉ thiên tư hơn người, mà còn chịu khó khổ tu, là tấm gương sáng cho tất cả. Mọi người phải noi theo, chăm chỉ học hành!”
Dù các đệ tử nghĩ gì trong lòng thì ngoài miệng cũng không ai dám phản bác, đồng thanh hô vang:
“Vâng ạ!”
Hôm nay giáo trường luyện kiếm chiêu. Khi đến lượt Thẩm Từ Thu đối luyện với Biện Vân, mọi người nín thở chờ xem. Nhưng ai ngờ, Thẩm Từ Thu không rút linh kiếm bên hông, mà lại đi tới giá kiếm bên cạnh, tiện tay rút một thanh.
Biện Vân thấy vậy liền nổi giận:
“Thẩm Từ Thu, ngươi coi thường ta à? Lấy kiếm thật của ngươi ra đây!”
Thẩm Từ Thu nhẹ xoay một vòng kiếm hoa, mũi kiếm xéo xuống đất, thản nhiên nói:
“Dạo gần đây đang dưỡng kiếm, đoạn thời gian này nó không nên ra khỏi vỏ.”
Lý do vừa nói ra đã thành công dập tắt cơn giận của Biện Vân, nhưng hắn vẫn không tin, ánh mắt hồ nghi liếc sang thanh kiếm đeo bên hông Thẩm Từ Thu:
“Thật sao? Ta chưa từng nghe dưỡng kiếm lại phải không rút kiếm ra, dưỡng thế nào vậy? Nói ta nghe một chút…”
Thẩm Từ Thu lười bịa thêm, lạnh nhạt cắt ngang:
“Không hiểu thì đừng hỏi.”
Thanh kiếm bên hông hắn, đúng là quà tặng năm xưa của Huyền Dương Tôn khi hắn Trúc Cơ. Từng có một thời, hắn quý trọng vô cùng, từng nghĩ sau khi lên Hợp Thể kỳ sẽ luyện thành bản mạng linh kiếm. Nhưng tiếc thay… kiếp trước hắn còn chưa kịp tới Hợp Thể đã bỏ mạng.
Cũng may, nếu thật sự luyện thành bản mạng kiếm, thì giờ chẳng phải hắn lại phải tự tay hủy nó, không chỉ mất tu vi, còn hại chính mình? Biện Vân thấy Thẩm Từ Thu không tiếp lời thì cũng thôi, định hừ thêm một tiếng cho có khí thế, thì lại nghe Thẩm Từ Thu thong thả nói thêm:
“Nhưng ngươi xác thật là đánh không lại ta.”
Biện Vân: “……”
Giận thật sự, Biện Vân rút kiếm!
Nửa chén trà sau Biện Vân đại bại.
Nói công bằng thì, kiếm pháp của Biện Vân không hề tệ, nhưng xui thay đối thủ lại là Thẩm Từ Thu. Trong thời đại thiên tài lớp lớp như hiện nay, ai mạnh nhất còn chưa định, nhưng nếu nói đến tốc độ tăng tu vi, thì Thẩm Từ Thu chính là người đang dẫn đầu.
Mười tám tuổi đã Kim Đan đại viên mãn, thiên hạ không ai có thể sánh. Ngay cả Huyền Dương Tôn năm đó cũng chưa đạt được tu vi này.
Biện Vân giận đến suýt nữa ném luôn thanh kiếm xuống đất… nhưng cuối cùng vẫn nhịn. Tay giơ lên rồi lại hạ xuống, sợ người khác chê cười mình thua không nổi.
Thẩm Từ Thu làm theo phân phó của trưởng lão, lại đấu thêm hai trận chỉ điểm với đệ tử khác. Sau đó, hắn đặt thanh kiếm trở lại giá, xoay người thì thấy Biện Vân đang đứng u oán nhìn mình như oán phụ.
Thẩm Từ Thu nhíu mày: “Ngươi—”
Nam Cung Tư Uyển
“Ngươi tốt nhất đừng nói gì hết,” Biện Vân mặt đen như đáy nồi, “Ta sợ bị ngươi chọc tức đến chết.”
Thẩm Từ Thu yên lặng nhìn hắn, rồi chuyển mắt nhìn sân giữa giáo trường, nơi các đệ tử vẫn đang luyện tập hăng say. Hắn đột nhiên lên tiếng, giọng nhẹ nhưng dứt khoát:
“Một năm sau, khi Thương Lam bí cảnh mở ra ngươi đừng đi.”
Biện Vân: ???
Biện Vân ngơ ngác toàn tập.
Bị Thẩm Từ Thu đánh bại thì cũng không phải lần đầu. Trong đám đệ tử cùng lứa, hắn coi như cũng thuộc hàng thứ hai, chỉ thua mỗi Thẩm Từ Thu. Nếu chỉ vì vậy mà không được tham gia Thương Lam bí cảnh thì chẳng phải những kẻ còn lại đều nên ở nhà hết à?
“Thương Lam bí cảnh năm mươi năm mới mở một lần, chỉ cho phép tu sĩ dưới Hợp Thể kỳ tiến vào, cơ hội tốt như vậy để rèn luyện, ta dựa vào cái gì mà không đi?” Biện Vân không vui, nhíu mày. “Ngươi ăn phải dây thần kinh nào mà tự nhiên nhảy ra chuyện này?”
Thẩm Từ Thu cụp mắt, không trả lời.
Hắn không thể nói trắng ra: “Ngươi đừng đi, nếu không sẽ chết.”
Nói như vậy thì chẳng ai tin, ngược lại còn bị cho là bị tâm ma quấy nhiễu. Dù gì sở trường của hắn là chú pháp và kiếm đạo, không phải bói toán tiên tri.
Còn Biện Vân, chắc chỉ nghĩ hắn đang nói chuyện lảm nhảm, nổi nóng nhất thời, nói xong rồi cũng sẽ quên ngay.
Biện Vân càm ràm: “Ta liều mạng đào ngươi từ dưới đất lên, không đòi thù lao cũng thôi, còn bị ngươi giáo huấn ngược lại là sao —— Ơ?”
Một cơn gió nhẹ lướt qua vạt áo Thẩm Từ Thu, hắn không quay đầu lại, vẫn lặng lẽ nhìn giáo trường phía trước. Nhưng trong tay lại đưa sang một khối linh thạch khắc đầy chú văn.
“Phù bảo mệnh, nếu bị thương chí mạng, có thể giữ vững tâm mạch thêm một canh giờ. Ngày thường dùng tinh huyết dưỡng, có thể chống đỡ thêm vài phần.”
Thẩm Từ Thu nói: “Thù lao, vậy đủ chưa?”
Biện Vân nhận lấy chú thạch, nhìn kỹ: “Được.”
“À đúng rồi, chuyện của Úc Khôi, là số mệnh mỗi người, ngươi không cần tự trách. Mà nếu vì thương tâm quá mức mà lơ là tu luyện, thì chuẩn bị bị ta đánh bại đi.”
Thẩm Từ Thu không nói gì nữa. Dù sao hắn không thể thành thật kể ra sự thật, nên im lặng chính là phương án an toàn nhất, người khác sẽ tự động cho rằng hắn đang âm thầm chịu đựng nỗi đau.
Giáo trường lại vang lên tiếng vũ khí giao nhau.
Đệ tử Ngọc Tiên Tông phần lớn đều lấy kiếm nhập đạo. Dù sau này có người chọn bỏ kiếm theo pháp khí khác, thì kiếm pháp cơ bản vẫn là bài học bắt buộc. Mặc dù Thẩm Từ Thu là đệ tử thân truyền của Huyền Dương Tôn, nhưng trước Nguyên Anh kỳ, vẫn phải học chung với nội môn đệ tử.
Nếu muốn bế quan hay tự tu, phải viết đơn xin phép. Giờ học kế tiếp không bắt buộc, Thẩm Từ Thu đang suy nghĩ liệu có nên lên núi luyện kiếm thêm một chút, thì bị âm thanh xì xầm xung quanh cắt ngang.
“Ê, nhìn kìa, Ôn thiếu chủ lại tới kìa!”
“Trông như đang chờ ai đó?”
“Nhìn ánh mắt hắn kìa, chẳng phải đang nhìn——”
Thẩm Từ Thu ngẩng đầu theo ánh mắt mọi người, vừa vặn chạm phải ánh nhìn của Ôn Lan thiếu chủ Đỉnh Kiếm Tông.
Không nghi ngờ gì, Ôn Lan đang nhìn hắn.
Hai người bốn mắt giao nhau, Ôn Lan còn mỉm cười nhẹ nhàng, dịu dàng như gió xuân.
Thẩm Từ Thu: “……”
Không cười nổi.
Sao hắn ta lại tới nữa?!
Đệ tử xung quanh ánh mắt ai nấy đều phức tạp. Ai cũng biết Ôn thiếu chủ từng nhiều lần tới Ngọc Tiên Tông đề nghị liên hôn, nhưng đáng tiếc, hoa rơi có ý nước chảy vô tình. Cuối cùng, Thẩm Từ Thu lại lựa chọn người ngoài.
Biện Vân bĩu môi, không ngại thêm dầu vào lửa:
“Ồ, nợ đào hoa của ngươi đến rồi đấy. Ta rất sẵn lòng nhìn ngươi vì vướng bận tình cảm mà chậm trễ tu hành.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cách duy nhất để Biện Vân thắng được Thẩm Từ Thu, có lẽ là hy vọng hắn vì “chuyện tình cảm” mà không tập trung được vào việc tu luyện.
Thẩm Từ Thu lạnh lùng: “Ngươi nghĩ nhiều quá rồi.”
Cái gì mà đào hoa, cái gì mà cảm tình, không có tí nào.
Luyện tập sắp kết thúc. Ôn Lan đến đúng lúc thật, vừa khéo bước tới bên cạnh Thẩm Từ Thu khi hắn chuẩn bị rời đi.
“A Từ.”
Thẩm Từ Thu hoàn toàn không muốn phản ứng, nhưng vì còn có trưởng lão giảng dạy ở gần đó, hắn không thể tỏ thái độ quá lạnh nhạt. Chỉ có thể gật đầu khách sáo:
“Ôn thiếu chủ.”
Ôn Lan thở dài khẽ khàng:
“A Từ, trước kia tuy ngươi ít nói, nhưng cũng không xa cách như bây giờ. Ngươi yên tâm, ta biết hiện tại ngươi đã có hôn ước. Ta biết giới hạn, sẽ không khiến ngươi dính vào lời đồn nhảm hay phiền toái. Ta chỉ muốn được làm bạn.”
Lời nói vừa đúng mực, vừa ấm áp, thật khiến người ta dễ xiêu lòng. Đến cả Thẩm Từ Thu cũng phải thừa nhận bề ngoài Ôn Lan đúng là một người “hoàn mỹ”.
Quả nhiên, có đệ tử nghe xong thì thầm ngưỡng mộ:
“Ôn thiếu chủ đúng là biết quan tâm người khác, làm bạn hay làm đạo lữ đều quá lý tưởng đi?”
“Biết quan tâm?”
Có thể. Mộ Tử Thần chắc từng được hắn ta “yêu thương” nhiều. Nhưng Thẩm Từ Thu thì chưa bao giờ.
Từ khi quen Ôn Lan, Thẩm Từ Thu đã biết hắn ta rất biết nói chuyện. Hắn luôn tạo cho người khác cảm giác ấm áp, gần gũi như gió xuân. Dễ chịu, dễ tin. Nhưng sau này nghĩ lại, cảm giác “thoải mái” ấy tất cả đều là có chủ ý.
Một người thế nào, không thể chỉ nghe hắn ta nói gì, mà còn phải nhìn xem hắn ta làm gì.
Lý lẽ thì đơn giản, nhưng khi thật sự sống chung với một người như vậy, mới thấy khó phân biệt thật giả.
Nghĩ mà xem, nếu có một người luôn mỉm cười với ngươi, luôn dùng lời lẽ dịu dàng, chưa từng làm gì quá đáng thì ngươi sẽ đối đãi hắn ra sao?
Ngươi sẽ nghĩ người này, thật tốt.
Cho đến khi hắn đ.â.m sau lưng ngươi.
Ôn Lan từng để lại cho Thẩm Từ Thu một ấn tượng tốt đến mức khó mà xóa bỏ.
Khi đó, trong một trận hỗn chiến, hai người họ vẫn chưa có hôn ước. Thẩm Từ Thu khi ấy cản sau lưng để bảo vệ mọi người rút lui, còn Ôn Lan khác với những đệ tử khác đã bỏ chạy, lại cắn môi, đứng yên bên cạnh hắn, nói:
“A Từ, ta không đi. Ta ở lại với ngươi, đừng sợ.”
Tay Ôn Lan cầm kiếm run rẩy vì kiệt sức, rõ ràng không còn sức chiến đấu, nhưng vẫn kiên quyết đứng bên hắn.
Thẩm Từ Thu lúc ấy ngơ ngác nhìn sườn mặt của hắn ta, gần như không kịp phản ứng.
Hắn đã quen làm người đứng ra gánh vác, là đại sư huynh phải luôn bảo vệ người khác… Nhưng lần đầu tiên có người vì hắn mà dừng lại.
Khoảnh khắc đó, trong lòng Thẩm Từ Thu như có dòng nước ấm chảy qua.
Hắn nghĩ, có được một người bạn như Ôn Lan, thật đáng quý.
Trận chiến hôm ấy, trước khi ngã xuống, hắn vẫn cố gắng hết sức để bảo vệ Ôn Lan không bị thương.
Đến khi được trưởng lão cứu trở về, Thẩm Từ Thu đã hôn mê suốt ba ngày ba đêm.
Sau đó, tông môn quyết định liên hôn. Huyền Dương Tôn cùng các trưởng lão chọn Ôn Lan. Mà Thẩm Từ Thu cũng không phản đối.
Hắn không hiểu rõ tình yêu là gì, càng không biết thế nào mới gọi là “thích một người”. Nhưng hắn sẵn lòng dùng cách của mình để đối xử tốt với Ôn Lan. Dù có chậm chạp vụng về, hắn nghĩ chỉ cần thời gian đủ dài, một ngày nào đó, hắn cũng sẽ biết yêu một người bằng cả chân tâm.
Nhưng, chính Ôn Lan là người ra tay cắt đứt tất cả.
Trước khi kịp hiểu rõ tình yêu, Thẩm Từ Thu đã nhìn thấu con người Ôn Lan.
Sau này nghĩ lại, ngay cả cái khoảnh khắc cảm động nhất trong trận hỗn chiến kia, cũng chỉ là lớp vỏ kim ngọc bên ngoài bên trong đã sớm thối rữa.
Bởi vì kẻ thực sự cầm kiếm chắn ở phía trước là hắn, còn Ôn Lan đứng ở vị trí hoàn toàn có thể xoay người bỏ chạy bất cứ lúc nào.
Vì mấy câu nói hay ho mà đứng sau lưng người ta tỏ ra “che chở”, thật sự là ngu ngốc đến mức không thể tả.
Giờ còn dám nói sẽ “không gây đồn đãi và phiền phức” cho hắn?
Vậy mớ tin đồn từ kiếp trước những lời thì thầm đầy mùi mờ ám về hắn và Mộ Tử Thần, rót vào tai hắn không ngớt là chó sủa chắc?
Mắt Thẩm Từ Thu tối sầm lại.
Dưới tay áo, ngón tay hắn siết chặt, rồi lại chậm rãi thả lỏng. Trong lúc đó, Ôn Lan vẫn giữ nụ cười dịu dàng kia, nhưng từng khớp tay của Thẩm Từ Thu đã bị nghiền siết tới phát đau.
Hắn thực sự không hiểu, tại sao lại có người có thể mặt dày vô sỉ đến thế.
Không đúng. Chính vì mặt dày vô sỉ, nên mới có thể làm ra những chuyện như vậy.
Khác với Úc Khôi, Ôn Lan là người của Đỉnh Kiếm Tông. Thẩm Từ Thu không thể tìm cớ gì chính đáng để trừng phạt hắn ta. Hắn chỉ có thể giữ khoảng cách, tỏ thái độ xa cách. Nếu giờ xé toạc mặt nạ luôn, để Ôn Lan cảnh giác, cơ hội ra tay về sau sẽ khó mà có được.
Thẩm Từ Thu mạnh mẽ ấn đầu ngón tay vào lòng bàn tay mình, như nhắc bản thân bình tĩnh lại, rồi ngẩng đầu, vẫn là giọng điệu thản nhiên, hỏi:
“Vậy không biết Ôn thiếu chủ gọi ta lại, là có chuyện gì?”
Nghe được câu hỏi ấy, Ôn Lan lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Hắn đã chờ rất lâu, từ lúc Thẩm Từ Thu tỉnh lại đến nay vẫn luôn tìm cơ hội tiếp cận. Giờ cuối cùng cũng có một phản hồi.
Có lẽ chính vì lần này thật không dễ dàng, nên Ôn Lan ngược lại cảm thấy một thứ khoái cảm kỳ quái dâng lên trong lòng, giống như cái lần hắn phát hiện Thẩm Từ Thu cũng biết đỏ mặt vì lời khen vậy.
Hắn ta chưa bao giờ nghĩ, Thẩm Từ Thu trên người còn có nhiều điểm thú vị đến thế.
Là do hắn sắp thành “người của người khác” rồi sao?
Không sao hắn sẽ đoạt lại Thẩm Từ Thu.
Chỉ là một cái hôn ước vô dụng, hắn có rất nhiều cách để phá bỏ.
Ôn Lan đắc ý trong lòng, ngoài mặt lại vẫn giữ phong thái nhã nhặn:
“Trước tiên, chúc mừng ngươi tu vi lại đột phá thêm một bậc. Ta đã lâu không đến Ngọc Tiên Tông, rất nhớ cảnh sắc Phồn Hoa Phong. Không bằng chúng ta cùng đi dạo một vòng, vừa đi vừa trò chuyện?”
Thẩm Từ Thu đang định từ chối với lý do phải luyện kiếm, thì Ôn Lan liền làm như vô tình nói thêm:
“À đúng rồi, lúc ta đến, còn thấy Thất điện hạ hình như cùng một đệ tử cũng đang đi về hướng Phồn Hoa Phong đấy.”
Lời từ chối của Thẩm Từ Thu lập tức nghẹn lại nơi cổ họng.
Tạ Linh muốn đi đâu, làm gì, với ai chỉ cần không gây phiền phức, vốn chẳng liên quan gì đến hắn.
Nhưng bây giờ, khi đã biết rõ bản chất của Ôn Lan, hắn lập tức hiểu ra: người này đang cố tình lôi kéo, muốn dẫn hắn đến Phồn Hoa Phong.
Tạ Linh có gì khiến Ôn Lan phải nhắm đến?
Thẩm Từ Thu cũng muốn biết rõ.
Hắn đổi lời, bình thản gật đầu:
“Được. Đi thôi.”
“Vậy thì sao? Ta sớm muộn gì cũng làm được.”
Nhưng ai nấy đều biết, lời đó chỉ là để an ủi bản thân. Biện Vân đã quá 18 tuổi, tu vi còn chưa chạm đến Kim Đan hậu kỳ, còn Thẩm Từ Thu thì… mới mười tám đã đứng ở đỉnh Kim Đan rồi. Ngay cả những người thân thiết với Biện Vân cũng không dám tiếp lời, chỉ âm thầm thở dài trong lòng.
Giáo tập trưởng lão thì rất vừa ý, gật đầu hài lòng:
“Đại sư huynh của các ngươi không chỉ thiên tư hơn người, mà còn chịu khó khổ tu, là tấm gương sáng cho tất cả. Mọi người phải noi theo, chăm chỉ học hành!”
Dù các đệ tử nghĩ gì trong lòng thì ngoài miệng cũng không ai dám phản bác, đồng thanh hô vang:
“Vâng ạ!”
Hôm nay giáo trường luyện kiếm chiêu. Khi đến lượt Thẩm Từ Thu đối luyện với Biện Vân, mọi người nín thở chờ xem. Nhưng ai ngờ, Thẩm Từ Thu không rút linh kiếm bên hông, mà lại đi tới giá kiếm bên cạnh, tiện tay rút một thanh.
Biện Vân thấy vậy liền nổi giận:
“Thẩm Từ Thu, ngươi coi thường ta à? Lấy kiếm thật của ngươi ra đây!”
Thẩm Từ Thu nhẹ xoay một vòng kiếm hoa, mũi kiếm xéo xuống đất, thản nhiên nói:
“Dạo gần đây đang dưỡng kiếm, đoạn thời gian này nó không nên ra khỏi vỏ.”
Lý do vừa nói ra đã thành công dập tắt cơn giận của Biện Vân, nhưng hắn vẫn không tin, ánh mắt hồ nghi liếc sang thanh kiếm đeo bên hông Thẩm Từ Thu:
“Thật sao? Ta chưa từng nghe dưỡng kiếm lại phải không rút kiếm ra, dưỡng thế nào vậy? Nói ta nghe một chút…”
Thẩm Từ Thu lười bịa thêm, lạnh nhạt cắt ngang:
“Không hiểu thì đừng hỏi.”
Thanh kiếm bên hông hắn, đúng là quà tặng năm xưa của Huyền Dương Tôn khi hắn Trúc Cơ. Từng có một thời, hắn quý trọng vô cùng, từng nghĩ sau khi lên Hợp Thể kỳ sẽ luyện thành bản mạng linh kiếm. Nhưng tiếc thay… kiếp trước hắn còn chưa kịp tới Hợp Thể đã bỏ mạng.
Cũng may, nếu thật sự luyện thành bản mạng kiếm, thì giờ chẳng phải hắn lại phải tự tay hủy nó, không chỉ mất tu vi, còn hại chính mình? Biện Vân thấy Thẩm Từ Thu không tiếp lời thì cũng thôi, định hừ thêm một tiếng cho có khí thế, thì lại nghe Thẩm Từ Thu thong thả nói thêm:
“Nhưng ngươi xác thật là đánh không lại ta.”
Biện Vân: “……”
Giận thật sự, Biện Vân rút kiếm!
Nửa chén trà sau Biện Vân đại bại.
Nói công bằng thì, kiếm pháp của Biện Vân không hề tệ, nhưng xui thay đối thủ lại là Thẩm Từ Thu. Trong thời đại thiên tài lớp lớp như hiện nay, ai mạnh nhất còn chưa định, nhưng nếu nói đến tốc độ tăng tu vi, thì Thẩm Từ Thu chính là người đang dẫn đầu.
Mười tám tuổi đã Kim Đan đại viên mãn, thiên hạ không ai có thể sánh. Ngay cả Huyền Dương Tôn năm đó cũng chưa đạt được tu vi này.
Biện Vân giận đến suýt nữa ném luôn thanh kiếm xuống đất… nhưng cuối cùng vẫn nhịn. Tay giơ lên rồi lại hạ xuống, sợ người khác chê cười mình thua không nổi.
Thẩm Từ Thu làm theo phân phó của trưởng lão, lại đấu thêm hai trận chỉ điểm với đệ tử khác. Sau đó, hắn đặt thanh kiếm trở lại giá, xoay người thì thấy Biện Vân đang đứng u oán nhìn mình như oán phụ.
Thẩm Từ Thu nhíu mày: “Ngươi—”
Nam Cung Tư Uyển
“Ngươi tốt nhất đừng nói gì hết,” Biện Vân mặt đen như đáy nồi, “Ta sợ bị ngươi chọc tức đến chết.”
Thẩm Từ Thu yên lặng nhìn hắn, rồi chuyển mắt nhìn sân giữa giáo trường, nơi các đệ tử vẫn đang luyện tập hăng say. Hắn đột nhiên lên tiếng, giọng nhẹ nhưng dứt khoát:
“Một năm sau, khi Thương Lam bí cảnh mở ra ngươi đừng đi.”
Biện Vân: ???
Biện Vân ngơ ngác toàn tập.
Bị Thẩm Từ Thu đánh bại thì cũng không phải lần đầu. Trong đám đệ tử cùng lứa, hắn coi như cũng thuộc hàng thứ hai, chỉ thua mỗi Thẩm Từ Thu. Nếu chỉ vì vậy mà không được tham gia Thương Lam bí cảnh thì chẳng phải những kẻ còn lại đều nên ở nhà hết à?
“Thương Lam bí cảnh năm mươi năm mới mở một lần, chỉ cho phép tu sĩ dưới Hợp Thể kỳ tiến vào, cơ hội tốt như vậy để rèn luyện, ta dựa vào cái gì mà không đi?” Biện Vân không vui, nhíu mày. “Ngươi ăn phải dây thần kinh nào mà tự nhiên nhảy ra chuyện này?”
Thẩm Từ Thu cụp mắt, không trả lời.
Hắn không thể nói trắng ra: “Ngươi đừng đi, nếu không sẽ chết.”
Nói như vậy thì chẳng ai tin, ngược lại còn bị cho là bị tâm ma quấy nhiễu. Dù gì sở trường của hắn là chú pháp và kiếm đạo, không phải bói toán tiên tri.
Còn Biện Vân, chắc chỉ nghĩ hắn đang nói chuyện lảm nhảm, nổi nóng nhất thời, nói xong rồi cũng sẽ quên ngay.
Biện Vân càm ràm: “Ta liều mạng đào ngươi từ dưới đất lên, không đòi thù lao cũng thôi, còn bị ngươi giáo huấn ngược lại là sao —— Ơ?”
Một cơn gió nhẹ lướt qua vạt áo Thẩm Từ Thu, hắn không quay đầu lại, vẫn lặng lẽ nhìn giáo trường phía trước. Nhưng trong tay lại đưa sang một khối linh thạch khắc đầy chú văn.
“Phù bảo mệnh, nếu bị thương chí mạng, có thể giữ vững tâm mạch thêm một canh giờ. Ngày thường dùng tinh huyết dưỡng, có thể chống đỡ thêm vài phần.”
Thẩm Từ Thu nói: “Thù lao, vậy đủ chưa?”
Biện Vân nhận lấy chú thạch, nhìn kỹ: “Được.”
“À đúng rồi, chuyện của Úc Khôi, là số mệnh mỗi người, ngươi không cần tự trách. Mà nếu vì thương tâm quá mức mà lơ là tu luyện, thì chuẩn bị bị ta đánh bại đi.”
Thẩm Từ Thu không nói gì nữa. Dù sao hắn không thể thành thật kể ra sự thật, nên im lặng chính là phương án an toàn nhất, người khác sẽ tự động cho rằng hắn đang âm thầm chịu đựng nỗi đau.
Giáo trường lại vang lên tiếng vũ khí giao nhau.
Đệ tử Ngọc Tiên Tông phần lớn đều lấy kiếm nhập đạo. Dù sau này có người chọn bỏ kiếm theo pháp khí khác, thì kiếm pháp cơ bản vẫn là bài học bắt buộc. Mặc dù Thẩm Từ Thu là đệ tử thân truyền của Huyền Dương Tôn, nhưng trước Nguyên Anh kỳ, vẫn phải học chung với nội môn đệ tử.
Nếu muốn bế quan hay tự tu, phải viết đơn xin phép. Giờ học kế tiếp không bắt buộc, Thẩm Từ Thu đang suy nghĩ liệu có nên lên núi luyện kiếm thêm một chút, thì bị âm thanh xì xầm xung quanh cắt ngang.
“Ê, nhìn kìa, Ôn thiếu chủ lại tới kìa!”
“Trông như đang chờ ai đó?”
“Nhìn ánh mắt hắn kìa, chẳng phải đang nhìn——”
Thẩm Từ Thu ngẩng đầu theo ánh mắt mọi người, vừa vặn chạm phải ánh nhìn của Ôn Lan thiếu chủ Đỉnh Kiếm Tông.
Không nghi ngờ gì, Ôn Lan đang nhìn hắn.
Hai người bốn mắt giao nhau, Ôn Lan còn mỉm cười nhẹ nhàng, dịu dàng như gió xuân.
Thẩm Từ Thu: “……”
Không cười nổi.
Sao hắn ta lại tới nữa?!
Đệ tử xung quanh ánh mắt ai nấy đều phức tạp. Ai cũng biết Ôn thiếu chủ từng nhiều lần tới Ngọc Tiên Tông đề nghị liên hôn, nhưng đáng tiếc, hoa rơi có ý nước chảy vô tình. Cuối cùng, Thẩm Từ Thu lại lựa chọn người ngoài.
Biện Vân bĩu môi, không ngại thêm dầu vào lửa:
“Ồ, nợ đào hoa của ngươi đến rồi đấy. Ta rất sẵn lòng nhìn ngươi vì vướng bận tình cảm mà chậm trễ tu hành.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cách duy nhất để Biện Vân thắng được Thẩm Từ Thu, có lẽ là hy vọng hắn vì “chuyện tình cảm” mà không tập trung được vào việc tu luyện.
Thẩm Từ Thu lạnh lùng: “Ngươi nghĩ nhiều quá rồi.”
Cái gì mà đào hoa, cái gì mà cảm tình, không có tí nào.
Luyện tập sắp kết thúc. Ôn Lan đến đúng lúc thật, vừa khéo bước tới bên cạnh Thẩm Từ Thu khi hắn chuẩn bị rời đi.
“A Từ.”
Thẩm Từ Thu hoàn toàn không muốn phản ứng, nhưng vì còn có trưởng lão giảng dạy ở gần đó, hắn không thể tỏ thái độ quá lạnh nhạt. Chỉ có thể gật đầu khách sáo:
“Ôn thiếu chủ.”
Ôn Lan thở dài khẽ khàng:
“A Từ, trước kia tuy ngươi ít nói, nhưng cũng không xa cách như bây giờ. Ngươi yên tâm, ta biết hiện tại ngươi đã có hôn ước. Ta biết giới hạn, sẽ không khiến ngươi dính vào lời đồn nhảm hay phiền toái. Ta chỉ muốn được làm bạn.”
Lời nói vừa đúng mực, vừa ấm áp, thật khiến người ta dễ xiêu lòng. Đến cả Thẩm Từ Thu cũng phải thừa nhận bề ngoài Ôn Lan đúng là một người “hoàn mỹ”.
Quả nhiên, có đệ tử nghe xong thì thầm ngưỡng mộ:
“Ôn thiếu chủ đúng là biết quan tâm người khác, làm bạn hay làm đạo lữ đều quá lý tưởng đi?”
“Biết quan tâm?”
Có thể. Mộ Tử Thần chắc từng được hắn ta “yêu thương” nhiều. Nhưng Thẩm Từ Thu thì chưa bao giờ.
Từ khi quen Ôn Lan, Thẩm Từ Thu đã biết hắn ta rất biết nói chuyện. Hắn luôn tạo cho người khác cảm giác ấm áp, gần gũi như gió xuân. Dễ chịu, dễ tin. Nhưng sau này nghĩ lại, cảm giác “thoải mái” ấy tất cả đều là có chủ ý.
Một người thế nào, không thể chỉ nghe hắn ta nói gì, mà còn phải nhìn xem hắn ta làm gì.
Lý lẽ thì đơn giản, nhưng khi thật sự sống chung với một người như vậy, mới thấy khó phân biệt thật giả.
Nghĩ mà xem, nếu có một người luôn mỉm cười với ngươi, luôn dùng lời lẽ dịu dàng, chưa từng làm gì quá đáng thì ngươi sẽ đối đãi hắn ra sao?
Ngươi sẽ nghĩ người này, thật tốt.
Cho đến khi hắn đ.â.m sau lưng ngươi.
Ôn Lan từng để lại cho Thẩm Từ Thu một ấn tượng tốt đến mức khó mà xóa bỏ.
Khi đó, trong một trận hỗn chiến, hai người họ vẫn chưa có hôn ước. Thẩm Từ Thu khi ấy cản sau lưng để bảo vệ mọi người rút lui, còn Ôn Lan khác với những đệ tử khác đã bỏ chạy, lại cắn môi, đứng yên bên cạnh hắn, nói:
“A Từ, ta không đi. Ta ở lại với ngươi, đừng sợ.”
Tay Ôn Lan cầm kiếm run rẩy vì kiệt sức, rõ ràng không còn sức chiến đấu, nhưng vẫn kiên quyết đứng bên hắn.
Thẩm Từ Thu lúc ấy ngơ ngác nhìn sườn mặt của hắn ta, gần như không kịp phản ứng.
Hắn đã quen làm người đứng ra gánh vác, là đại sư huynh phải luôn bảo vệ người khác… Nhưng lần đầu tiên có người vì hắn mà dừng lại.
Khoảnh khắc đó, trong lòng Thẩm Từ Thu như có dòng nước ấm chảy qua.
Hắn nghĩ, có được một người bạn như Ôn Lan, thật đáng quý.
Trận chiến hôm ấy, trước khi ngã xuống, hắn vẫn cố gắng hết sức để bảo vệ Ôn Lan không bị thương.
Đến khi được trưởng lão cứu trở về, Thẩm Từ Thu đã hôn mê suốt ba ngày ba đêm.
Sau đó, tông môn quyết định liên hôn. Huyền Dương Tôn cùng các trưởng lão chọn Ôn Lan. Mà Thẩm Từ Thu cũng không phản đối.
Hắn không hiểu rõ tình yêu là gì, càng không biết thế nào mới gọi là “thích một người”. Nhưng hắn sẵn lòng dùng cách của mình để đối xử tốt với Ôn Lan. Dù có chậm chạp vụng về, hắn nghĩ chỉ cần thời gian đủ dài, một ngày nào đó, hắn cũng sẽ biết yêu một người bằng cả chân tâm.
Nhưng, chính Ôn Lan là người ra tay cắt đứt tất cả.
Trước khi kịp hiểu rõ tình yêu, Thẩm Từ Thu đã nhìn thấu con người Ôn Lan.
Sau này nghĩ lại, ngay cả cái khoảnh khắc cảm động nhất trong trận hỗn chiến kia, cũng chỉ là lớp vỏ kim ngọc bên ngoài bên trong đã sớm thối rữa.
Bởi vì kẻ thực sự cầm kiếm chắn ở phía trước là hắn, còn Ôn Lan đứng ở vị trí hoàn toàn có thể xoay người bỏ chạy bất cứ lúc nào.
Vì mấy câu nói hay ho mà đứng sau lưng người ta tỏ ra “che chở”, thật sự là ngu ngốc đến mức không thể tả.
Giờ còn dám nói sẽ “không gây đồn đãi và phiền phức” cho hắn?
Vậy mớ tin đồn từ kiếp trước những lời thì thầm đầy mùi mờ ám về hắn và Mộ Tử Thần, rót vào tai hắn không ngớt là chó sủa chắc?
Mắt Thẩm Từ Thu tối sầm lại.
Dưới tay áo, ngón tay hắn siết chặt, rồi lại chậm rãi thả lỏng. Trong lúc đó, Ôn Lan vẫn giữ nụ cười dịu dàng kia, nhưng từng khớp tay của Thẩm Từ Thu đã bị nghiền siết tới phát đau.
Hắn thực sự không hiểu, tại sao lại có người có thể mặt dày vô sỉ đến thế.
Không đúng. Chính vì mặt dày vô sỉ, nên mới có thể làm ra những chuyện như vậy.
Khác với Úc Khôi, Ôn Lan là người của Đỉnh Kiếm Tông. Thẩm Từ Thu không thể tìm cớ gì chính đáng để trừng phạt hắn ta. Hắn chỉ có thể giữ khoảng cách, tỏ thái độ xa cách. Nếu giờ xé toạc mặt nạ luôn, để Ôn Lan cảnh giác, cơ hội ra tay về sau sẽ khó mà có được.
Thẩm Từ Thu mạnh mẽ ấn đầu ngón tay vào lòng bàn tay mình, như nhắc bản thân bình tĩnh lại, rồi ngẩng đầu, vẫn là giọng điệu thản nhiên, hỏi:
“Vậy không biết Ôn thiếu chủ gọi ta lại, là có chuyện gì?”
Nghe được câu hỏi ấy, Ôn Lan lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Hắn đã chờ rất lâu, từ lúc Thẩm Từ Thu tỉnh lại đến nay vẫn luôn tìm cơ hội tiếp cận. Giờ cuối cùng cũng có một phản hồi.
Có lẽ chính vì lần này thật không dễ dàng, nên Ôn Lan ngược lại cảm thấy một thứ khoái cảm kỳ quái dâng lên trong lòng, giống như cái lần hắn phát hiện Thẩm Từ Thu cũng biết đỏ mặt vì lời khen vậy.
Hắn ta chưa bao giờ nghĩ, Thẩm Từ Thu trên người còn có nhiều điểm thú vị đến thế.
Là do hắn sắp thành “người của người khác” rồi sao?
Không sao hắn sẽ đoạt lại Thẩm Từ Thu.
Chỉ là một cái hôn ước vô dụng, hắn có rất nhiều cách để phá bỏ.
Ôn Lan đắc ý trong lòng, ngoài mặt lại vẫn giữ phong thái nhã nhặn:
“Trước tiên, chúc mừng ngươi tu vi lại đột phá thêm một bậc. Ta đã lâu không đến Ngọc Tiên Tông, rất nhớ cảnh sắc Phồn Hoa Phong. Không bằng chúng ta cùng đi dạo một vòng, vừa đi vừa trò chuyện?”
Thẩm Từ Thu đang định từ chối với lý do phải luyện kiếm, thì Ôn Lan liền làm như vô tình nói thêm:
“À đúng rồi, lúc ta đến, còn thấy Thất điện hạ hình như cùng một đệ tử cũng đang đi về hướng Phồn Hoa Phong đấy.”
Lời từ chối của Thẩm Từ Thu lập tức nghẹn lại nơi cổ họng.
Tạ Linh muốn đi đâu, làm gì, với ai chỉ cần không gây phiền phức, vốn chẳng liên quan gì đến hắn.
Nhưng bây giờ, khi đã biết rõ bản chất của Ôn Lan, hắn lập tức hiểu ra: người này đang cố tình lôi kéo, muốn dẫn hắn đến Phồn Hoa Phong.
Tạ Linh có gì khiến Ôn Lan phải nhắm đến?
Thẩm Từ Thu cũng muốn biết rõ.
Hắn đổi lời, bình thản gật đầu:
“Được. Đi thôi.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương